Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 84:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Sau khi đưa Bùi Khuynh Thừa về, Ti Du và Ti Nguy Lâu đi về.
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh một cái, lại nhìn thoáng qua.
Mặt Ti Nguy Lâu lạnh lùng, không nói một câu.
“Anh mua gì vậy?” Ti Du gặng hỏi tự nhiên nói.
“Đồ ăn vặt.”
“Ồ.” Ti Du gật đầu: “Có đồ ăn vặt gì?”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Tôi tự ăn.”
Ti Du gãi mặt: “Ồ.”
Qua hai phút, Ti Du lại nói: “Khi nào anh có kết quả thi?”
Ti Nguy Lâu nhếch khóe môi, nói: “Ngày mai.”
“Anh cũng ngày mai à!”
Ti Du buột miệng nói ra, nhưng Ti Nguy Lâu vừa nghe, biết được chuyện gì xảy ra.
Anh nhìn Ti Du, nói: “Là Bùi Khuynh Thừ nói với em?”
Ti Du khẽ ho hai tiếng, nói: “A, đúng vậy. Vì vậy, em bỗng nhớ lại, hỏi một câu, cậu ấy nói ngày mai sẽ công bố kết quả cuộc thi toán.”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu cụp mắt, nhìn có chút cô đơn.
Ti Du nhìn cậu một cái, sau đó hơi phiền muộn.
Cậu nhắc Bùi Khuynh Thừa trước mặt Ti Nguy Lâu làm gì, lúc đồng ý ở cùng với ai, mặc kệ người khác.
Hai người im lặng đi trên đường, Ti Du không biết nói gì cho phải, Ti Nguy Lâu cũng không nói.
Còn một chỗ quẹo nữa là về đến nhà.
Đột nhiên Ti Nguy Lâu dừng bước, nghiêng đầu nhìn Ti Du.
Ti Du cũng dừng lại.
“Tiểu Du.” Ti Nguy Lâu một tay xách túi, tay kia nắm lấy tay cậu, trầm giọng nói: “Tôi không vui.”
Ti Du và anh nhìn nhau, có chút bơ vơ.
“Tôi hối hận rồi.” Ti Nguy Lâu bình tĩnh nhìn cậu, nói: “Tôi không rộng lượng chút nào, tôi không muốn em có bất kỳ tiếp xúc nào với bọn họ.”
Ti Du bị nhiệt độ nóng bừng trong mắt anh, không tự nhiên thu lại tầm mắt.
Cậu cúi đầu nhìn chân mình, không biết nói như thế nào.
“Tiểu Du.” Ti Nguy Lâu tiến gần hơn một chút.
Bàn tay trống rỗng của Ti Du đặt trong túi áo, nắm chặt vải bên trong, che giấu sự lo lắng.
Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm cậu như vậy, nhìn đến mức đầu Ti Du không ngẩng lên nổi.
Cuối cùng, Ti Nguy Lâu thở dài: “Xin lỗi.”
Sau đó anh giơ tay lên, ôm Ti Du vào lòng.
Cằm Ti Du vừa vặn đặt trên vai anh, sự chênh lệch về chiều cao của họ, ôm thật sự rất thoải mái.
Không ai nói gì nữa, nhưng Ti Du lại cảm thấy ngực đau nhói.
Đó là thật.
Anh đối với Ti Nguy Lâu là dung túng nhất.
Bị anh ôm, Ti Du cảm thấy không bài xích chút nào, thậm chí có chút thích.
Cậu cảm nhận được tình cảm mạnh mẽ của Ti Nguy Lâu, cũng có thể cảm nhận được sự kiềm chế của anh.
Những cảm xúc này, dường như cũng lây sang cậu, khiến cho cậu cảm nhận rõ tình cảm xa lạ gọi là rung động.
Một lúc lâu sau, Ti Nguy Lâu mới nhẹ giọng nói: “Có thể nói cho tôi biết, trong lòng em tôi có bao nhiêu phần không?”
Ti Du lắc đầu, nói thẳng: “Em không biết.”
Cậu chỉ biết, khi ở cùng với Ti Nguy Lâu, cậu mới có những tâm trạng và việc làm kỳ lạ đó.
Ti Nguy Lâu khẽ cười, buông cậu ra, nói: “Không sao, mỗi ngày để tôi ôm em một chút, tôi có thể sẽ không khó chịu như vậy.”
Ti Du nhìn anh một cái, bĩu môi nói: “Em nhận ra bây giờ anh thật sự rất biết nói chuyện. Lúc mới gặp không phải là không quan tâm sao? Không phải ngày nào cũng cho em nhìn mặt lạnh sao?”
“Có sao?” Ti Nguy Lâu nhướng mày.
“Đương nhiên có.”
Ti Du lấy túi ăn vặt từ trong tay anh, lấy ra một gói khoai tây chiên từ bên trong, sau đó lại trả lại túi cho anh.
Cậu ôm khoai tây chiên về nhà, còn mở gói ra ăn hai miếng.
Ti Nguy Lâu đuổi theo, nói: “Đây là tôi mua cho tôi.”
“Cái gì? Em không nghe thấy gì hết.” Ti Du cười rộ lên.
Ti Nguy Lâu cũng cười theo.
Bầu không khí giống như thoải mái hòa hợp lần nữa, nhưng Ti Du biết, trong lòng mình cũng không thoải mái như cậu biểu hiện.
Vì cậu nhận thấy, cậu đối với tình cảm của Ti Nguy Lâu, hình như có chút thay đổi.
Mấy ngày sau đó, Ti Du ngoài một lần học thêm với Bùi Khuynh Thừa, cũng không đi ra ngoài nữa.
Ngược lại Ti Nguy Lâu, nắm lấy cơ hội đi theo cậu, ở nhà làm bài tập cũng phải ở cùng cậu.
Mỗi ngày Lộc Minh như ngồi trên đống lửa, thật vất vả đến cuối tuần, sáng sớm cậu ta lái xe đến trước cửa nhà Ti Du.
“Cậu lái xe đến hả?” Ti Du ngạc nhiên.
Lộc Minh cười nói: “Tôi có bằng lái xe yên tâm đi, chúng ta đi thôi.”
“Tôi còn chưa ăn cơm, cậu ăn chưa?” Ti Du hỏi.
“Chưa ăn, chúng ta ăn trên đường.”
“Ồ.”
Ti Du nhìn về phía phòng ăn, lớn tiếng nói: “Mẹ, con ra ngoài với Lộc Minh nha.”
Triệu Diên lập tức đi ra, nói: “Không ăn cơm à? Chỉ có hai đứa sao? Đi đâu, phải chú ý an toàn đấy. Nếu không dẫn theo tiểu Lâu đi?”
Bà ấy liên tiếp hỏi rất nhiều câu hỏi, Ti Du cũng không biết bắt đầu trả lời từ đâu.
Ti Nguy Lâu cầm một chiếc bình giữ nhiệt đi ra từ phòng ăn, nói: “Con không đi.”
Nói xong, anh đi đến trước mặt Ti Du, đưa bình giữ nhiệt trong tay cho cậu: “Buổi sáng tôi đã nấu trà sữa cho em, vẫn còn nóng, mang theo đi.”
“Cảm ơn.” Ti Du nhận lấy, nhìn anh một cái.
Ti Nguy Lâu cũng nhìn cậu, không nói gì nữa.
Lộc Minh cảnh giác, vội vàng nói: “Đi thôi Ti Du.”
Hai người đi ra ngoài.
Hôm nay nhiệt độ giảm, Ti Du mặc áo khoác ngoài dài màu đen thật dày, làm nổi bật đôi chân dài của cậu, sợi tóc đen nhánh dày bị gió thổi bay bay, khiến lòng người ngứa ngáy.
Lộc Minh mặc chiếc áo khoác bóng chày dày, đi nhanh hai bước, mở cửa xe cho Ti Du.
Đợi sau khi Ti Du ngồi lên, Lộc Minh lại xoay người vẫy tay với Triệu Diên và Ti Nguy Lâu, lớn tiếng nói: “Cô, tối bọn cháu sẽ về!”
“Được, chú ý an toàn đó.” Triệu Diên cũng cười vẫy tay với cậu.
Chờ xe đi xa, Ti Nguy Lâu vẫn đứng tại chỗ, nhìn ngoài cửa thất thần.
Triệu Diên nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Con theo mẹ đến đây.”
Ti Nguy Lâu giật mình, Triệu Diên còn chưa dùng giọng điệu cứng rắn nói chuyện với anh, bỗng anh cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Hai mẹ con đến phòng ăn, Ti Nguy Lâu múc cho Triệu Diên một bát cháo, sau khi Triệu Diên nhận lấy, nói: “Mau ngồi xuống, mẹ phải cho con một bài học tốt.”
Ti Nguy Lâu giương mắt nhìn bà ấy, có chút nghi ngờ, “Con theo đuổi tiểu Du như vậy sao?” Triệu Diên hơi nôn nóng, nói: “Con phải chủ động một chút, làm sao có thể để tiểu Du có cơ hội ở chung với người khác được?”
Ti Nguy Lâu giật mình, hiếm khi lộ ra bộ dáng của một đứa trẻ nên có.
Triệu Diên mềm lòng, nói: “Mẹ sẽ nói cho con biết, lúc trước bố con làm thế nào để tạo cơ hội gặp con…”
—— Trên xe, Ti Du ôm bình giữ nhiệt trong lòng, hỏi: “Chúng ta đi đâu?
“Nhìn đi, đi đến đâu tính đến đó.” Lộc Minh cười nhìn cậu một cái.
Thật sự cậu ta vui, đây chính là cơ hội ở một mình với Ti Du, cậu ta đã chờ rất lâu rồi!
“Cứ đi lung tung à?” Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Cậu thi bằng lái xe lúc nào vậy? Có an toàn hay không?”
“Đương nhiên an toàn, tôi lấy hơn nửa năm rồi.”
“Được đấy.” Ti Du nhìn về phía trước.
Đi không bao lâu, xe dừng lại trước cửa nhà Lộc Minh.
“Chờ tôi một chút.”
Lộc Minh vội vàng nói một câu, về nhà, chỉ chốc lát sau đã quay lại xe, trong tay còn cầm một cái hộp giữ nhiệt.
Trong hộp giữ nhiệt chính lá bữa sáng do chính tay cậu ta làm.
“Bữa sáng?” Ti Du bật cười: “Ăn ở trên xe, thà ăn ở nhà tôi xong rồi đấy.”
Lộc Minh cười nói: “Đói không? Nếu không đói thì nhịn một chút, lát nữa sẽ ăn.”
“Không đói.” Ti Du tò mò nói: “Tại sao lát nữa lại ăn?”
Lộc Minh cười nói: “Cậu đợi chút nữa là biết.”
Xe lại lên đường lần nữa, bầu không khí có chút im ắng.
Bình thường hai người còn có thể nói gì đó, nhưng sau khi cố ý ngồi cùng một chỗ như vậy, ngược lại không còn gì để nói.
Lộc Minh vừa hồi hộp vừa hưng phấn, Ti Du cảm thấy không được tự nhiên.
Cậu mím môi, hỏi: “Có bài hát nào không?”
Lộc Minh nói: “Có, cậu kết nối Bluetooth đi.”
Ti Du liếc cậu ta một cái, nói: “Bỏ đi.”
Lộc Minh cười nói: “Sao vậy? Lỡ sau này cậu luôn ngồi xe tôi thì sao?”
Nói xong, cậu ta nhìn Ti Du. Những lời này của cậu ta hẳn là ám thị rất rõ ràng rồi chứ?
Ti Du không trả lời, bấm phát nhạc.
Là một bài hát tiếng Anh chưa nghe bao giờ, nghe giống như nhạc jazz, ngược lại không hợp với phong cách của Lộc Minh.
Quả nhiên, Lộc Minh nói: “Đây là bài mẹ tôi nghe, nếu không cậu kết nối điện thoại đi.”
Ti Du vẫn lắc đầu.
“Vậy cậu dùng điện thoại của tôi, kết nối với điện thoại tôi.” Lộc Minh nói.
Ti Du cầm lấy điện thoại của cậu ta, dùng mặt cậu ta mở khóa, mở ứng dụng âm nhạc, phát ngẫu nhiên bài hát hàng ngày.
Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, Lộc Minh cười nói: “Bài hát của cô à, có phải cô biết hôm nay tôi hẹn hò với cậu không?”
Ti Du nở nụ cười, nói: “Hẹn hò gì chứ, đơn giản chút thôi.”
“Không đơn giản được.” Lộc Minh cười nói: “Trước tiên tôi đưa cậu đến một nơi, không xa, nếu cậu ngủ chưa đủ có thể ngủ thêm lúc nữa.”
Ti Du gật đầu: “Vậy tôi ngủ một chút.”
Lộc Minh nhìn cậu một cái, nói: “Đồ trong tay cậu hay để ở phía sau đi, cậu đừng ôm ngủ.”
Đồ trong tay Ti Du cầm là bình giữ nhiệt đó, màu cam, rất lòe loẹt.
“Ừ.” Ti Du ngồi thẳng người, vươn tay đặt bình giữ nhiệt lên ghế sau, song song với cái hộp đựng bữa sáng kia.
Lộc Minh hài lòng, ý cười trên mặt rõ hơn.
Sau khi Ti Du liếc thấy, cười nhạo nói: “Còn, một cốc trà sữa.”
“Đó có phải là trà sữa bình thường không?” Lộc Minh nói: “Bình đó Ti Nguy Lâu đưa cậu, cậu ta không thoải mái!”
Ti Du buồn cười: “Sao lại không thoải mái?”
“Cậu ta muốn tôi hẹn hò không thoải mái.” Lộc Minh bĩu môi: “Còn bình giữ nhiệt màu cam nữa chứ, tất cả rất rõ rành rành.”
Ti Du: “….”
Cậu ôm ngực dựa vào ghế, cũng không có buồn ngủ.
Đi được một lúc, xe đã ra khỏi nội thành, Ti Du mới nói: “Chúng ta có thể làm bạn bình thường không?”
Lộc Minh dừng một chút, ý cười trên mặt nhạt đi, nói: “Có thể không nói những lời mất hứng như vậy không?”
“Có thể.” Ti Du dứt khoát nhắm mắt lại.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, khẽ cười.
Vốn Ti Du không buồn ngủ, nhưng sau khi nhắm mắt lại, vẫn chợp mắt.
Đợi đến khi cậu tỉnh dậy, phát hiện chiếc xe dừng bên đường nhỏ ngoại thành, một cửa hàng nhỏ không nổi bật nằm ngay bên đường.
Ti Du ngáp một cái, sau đó thấy Lộc Minh chạy ra từ cửa hàng đó, trong tay còn cầm một bó hoa.
Lộc Minh nhìn thấy cậu đã tỉnh, cười chạy đến, gõ cửa xe cậu.
Ti Du hạ cửa xe xuống, một luồng gió lạnh thổi vào, cậu nhất thời tỉnh táo.
“Tặng cậu.” Lộc Minh đưa bó hoa kia cho Ti Du.
Mặt cậu ta đỏ, không biết là bị gió tạt, hay là ngượng.
Ti Du nhận lấy hoa, nói: “Cậu mau lên đi, không lạnh sao?”
“Lạnh chứ.” Lộc Minh cười lộ ra một hàm răng trắng, lại chạy đến đầu kia của xe, lên xe.
Sau khi đóng cửa, trên người Lộc Minh vẫn còn khí lạnh.
Cậu ta nhìn Ti Du, cười nói: “Thích không?”
Ti Du cụp mắt nhìn bó hoa này trong tay, hoa hồng đủ loại, còn có hoa huệ tây, hoa sao baby làm điểm xuyết, không to không nhỏ, rất đẹp.
Hương thơm của hoa huệ tây thoang thoảng trong không khí, bầu không khí đều ái muội.
Ti Du gật đầu: “Thích.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Lộc Minh, cười hỏi: “Lái xe xa như vậy, để mua bó hoa này sao?”
“Đương nhiên là không.” Lộc Minh cười tiếp tục lái xe, nói: “Đi thêm lúc nữa sẽ đến nơi.”
Ti Du cũng không ngủ nữa, giương mắt nhìn phong cảnh dọc đường.
Đi về phía trước một đoạn nữa, xung quanh vắng vẻ, Lộc Minh dừng xe bên đường.
“Ăn cơm thôi.” Cậu ta nở nụ cười, lấy hộp giữ nhiệt từ phía sau.
Ti Du nhướng mày.
Lộc Minh nói: “Vốn định đưa cậu đi dã ngoại, nhưng không quá thực tế, đây cũng không phải là mùa dã ngoại.”
Ti Du nói: “Ăn như này cũng rất được rồi.”
Lộc Minh cười, trong mắt tràn đầy sự yêu mến Ti Du, không chút che giấu.
Hôm nay thời tiết đã hạ nhiệt, cành cây bên đường dường như đã tàn lụi chỉ trong một đêm, trơ trụi, có chút hiu quạnh.
Ở đây đã là quốc lộ ngoại thành, trước sau đều không có xe, nhìn càng thêm vắng vẻ.
Nhưng ngồi trong xe như vậy, nghe tiếng gió bên ngoài, nhìn một mảnh vắng lặng này, lại có thể ăn được bữa sáng ấm áp, cảm giác cũng không tệ.
Ti Du đang than thở với loại cảm giác kỳ lạ này, Lộc Minh lại hiển nhiên so với cậu hưng phấn hơn.
Vốn trong xe là một không gian riêng tư, cậu ta vừa có thể ở một mình với Ti Du, lại vừa có thể nhìn cậu ở cự ly gần, cảm giác này so với bất cứ lúc nào đều đẹp hơn.
“Học kỳ sau cậu có phải đi ra ngoài tập huấn không?” Ti Du hỏi.
Lộc Minh gật đầu: “Có thể sẽ ra nước ngoài.”
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Ti Du một cái, nói: “Tôi sẽ trở về.”
Ti Du cười: “Không phải cậu muốn ở NBA sao, thật tuyệt làm sao, ngôi sao bóng rổ.”
“Bây giờ tôi còn chưa có khả năng đó.” Lộc Minh bật cười: “Nhưng cũng không phải là không có khả năng.”
“Ừ.” Ti Du gật đầu: “Vậy cậu cố lên nha, ít nhất phải cao đến 1m9.”
“1m9 cũng không tính là cao, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hai người thuận miệng nói, Lộc Minh lại bỗng cười nói: “Ti Du, thật ra tôi biết mình không có cơ hội gì rồi.”
Ti Du giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Lộc Minh kéo khóe môi dưới, nói: “Mặc dù nghĩ những điều này hơi xa, nhưng tôi nghĩ cả đời, rất dài, rất nhiều thứ, tôi muốn ở trong đó.”
“Ước mơ của tôi là khiêu vũ, là một vũ công. Tôi muốn chinh phục NBA, con đường sau này của chúng ta thật ra cách hơi xa.”
“Cho nên tôi biết, cho dù chúng ta ở bên nhau, tương lai cũng rất có thể sẽ không đi tới cuối cùng.”
Ti Du nhìn sườn mặt cậu ta, giờ này phút này, cậu nhận ra dường như Lộc Minh rất khác trong ấn tượng của cậu.
Lộc Minh trong ấn tượng của cậu, luôn là một cậu bé vô lo vô nghĩ, cái gì cũng không giấu được, nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy dường như Lộc Minh đã trưởng thành rồi.
Hoặc có lẽ cậu đã thay đổi, cũng có lẽ là tất cả bọn họ đều đã thay đổi, đều đã trưởng thành.
Ti Du cũng cảm thấy, hình như mình không còn cởi mở như trước nữa.
Nghĩ đến đây, cậu bỗng giật mình, hơn hai tháng ngắn ngủi, những người bọn họ đều đã có thay đổi rất lớn.
Nó giống như đến một thời điểm, tất cả mọi người đều cố gắng trưởng thành, bắt đầu suy nghĩ về tương lai, suy nghĩ về tình yêu.
Mười tám tuổi, dường như thật sự là một nút, có nghĩa là họ không còn là đứa trẻ, mà là người lớn rồi.
Mỗi một quyết định của bọn họ, đều cần phải suy nghĩ cẩn thận, bởi vì họ phải trả giá cho hành động của mình.
Đột nhiên, Ti Du rất thương cảm.
Mất kiểm soát tuyến lệ, thật sự khiến cậu trở nên đa sầu đa cảm, cũng mẫn cảm hơn.
“Nhưng tôi cũng không muốn bỏ theo đuổi cậu.” Lộc Minh vừa chuyển lời nói: “Tôi mặc kệ cuối cùng cậu chọn ai, nhưng ít nhât bây giờ, tôi ở bên cạnh cậu, tôi rất vui.”
Mắt Ti Du đỏ lên, cậu buồn bực nói: “Tôi vẫn còn ốm đấy.”
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cậu, kinh ngạc nói: “Cậu khóc à! Tôi thuận miệng nói thôi, chính là mua một nỗi thương cảm của cậu, cậu đừng khóc!”
Ti Du khịt mũi, lấy giấy ướt bắt đầu lau mặt, nói: “Cậu đừng nói nữa, cậu lại nói tôi có thể ra tay đánh cậu đấy.”
“Vậy cậu đánh đi.” Lộc Minh thất thố nói: “Tôi sai rồi, không bao giờ nói những lời như vậy nữa.”
“Tôi quên mất cậu làm nghệ thuật, đa sầu đa cảm.”
“Chậc.” Ti Du phẫn nộ nói: “Câm miệng!”
Lộc Minh nhất thời chim cút, một câu cũng không dám nói.
Ăn xong bữa sáng, hai người lại tiếp tục xuất phát, lúc này không đi được bao lâu, họ đã đến nơi.
“Đây là nơi nào?” Ti Du buồn bực hỏi.
Lộc Minh dừng xe, nói: “Vườn hái, đưa cậu đi hái chút hoa quả nhỏ.”
Cậu tháo dây an toàn, nhìn Ti Du.
Nước mắt Ti Du đã ngừng lại, nhưng hốc mắt vẫn đỏ, mũi cũng vậy.
“Xuống xe đi.” Lộc Minh nhỏ giọng nói.
Ti Du liếc cậu ta một cái, hừ lạnh một tiếng xuống xe.
Lộc Minh chột dạ, vội vàng cũng đi theo.
Hai người đi đến cổng vườn hái, cầm hai giỏ nhỏ ở bên ngoài, sau đó mới trả tiền đi vào.
Sau khi đi vào, Ti Du mới phát hiện, nơi này cũng không phải là vườn hái theo nghĩa truyền thống, càng giống như là một nông trường nhà kính khổng lồ.
Ở đây có thể thấy có rất nhiều khóm dâu tây thấp, còn có rất nhiều dàn nho, treo đủ các loại nho, nhiều loại trái cây được phân vùng riêng.
Đương nhiên, nổi bật lên vẫn là hai cây hoa đào nở rộ kia.
Bên ngoài gió lạnh rít, nhưng trong lều này, chúng lại nở hoa đẹp nhất.
Chỉ có mấy người lác đác hái trong lều này, nhìn hình như đều là khách du lịch, cơ bản đều có đôi có cặp.
Ti Du đi hái dâu tây với Lộc Minh, dâu tây và nho được hái đầy hai giỏ tre nhỏ của riêng họ.
“Có muốn chụp ảnh dưới cây không?” Lộc Minh hỏi cậu.
Ti Du cười: “Giống các cô đó sao? Có muốn lấy khăn tay không?”
Lộc Minh gãi đầu, cười nhìn cậu: “Muốn lấy không?”
“Lấy cái rắm ý.” Ti Du cười mắng.
Cậu đi đến bên cạnh cái cây, Lộc Minh cũng đi theo.
Ti Du bị Lộc Minh kéo chụp hai tấm ảnh tự sướng cực chất, sau đó Lộc Minh đưa điện thoại cho một nhân viên, mình sóng vai đứng cùng với Ti Du.
Hai người đứng cạnh nhau, hai tay Ti Du đút túi nhìn về phía ống kính, một tay Lộc Minh ôm lấy vai cậu, tay kia tạo kiểu chữ V, cười rất sáng lạn.
Sau khi khoác vai Ti Du, cả người Lộc Minh đều rất hưng phấn, trên người đều toát ra một tầng mồ hôi.
Ti Du một chút cảm giác cũng không có, ngay cả cảm xúc ngượng ngùng cũng không có.
Cậu cảm thấy, điều này có thể là vì lúc trước cậu ở chung với Lộc Minh quá thẳng thắn rồi, cũng có thể là bởi vì, cậu thật sự không điện cho Lộc Minh.
Sau khi đi ra từ vườn hái, hai người lại đi đến phòng trò chơi, sau khi chơi một trận, họ lại đi đến quán nét chơi hai trò chơi.
Lúc đợi xếp hàng, Ti Du lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ti Nguy Lâu và Bùi Khuynh Thừa, hỏi họ có kết quả thi hay chưa.
Chuyện hôm nay cậu ra ngoài với Lộc Minh, những người khác đều biết, bởi vậy cho dù có chuyện muốn nói với Ti Du, bọn họ cũng đều nhịn.
“Sao vậy?” Lộc Minh nghiêng đầu hỏi cậu.
Ti Du uống một ngụm trà sữa mà Ti Nguy Lâu đưa cho cậu, nói: “Hỏi họ có kết quả thi hay chưa.”
“Hôm nay họ có kết quả thi sao?” Lộc Minh lấy ghế đến gần, nói: “Trả lời cậu chưa?”
Ti Du uống cạn ngụm trà sữa cuối cùng, điện thoại hiện tin nhắn, là của Bùi Khuynh Thừa.
【Có rồi, đứng nhất.】 Ti Du nở cụ cười, gửi cho cậu ấy một phong bao lì xì: 【Chúc mừng chúc mừng!】 Bùi Khuynh Thừa cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, lại hỏi: 【Cậu về chưa?】 Ti Du nhìn Lộc Minh ở một bên, Lộc Minh lập tức nói: “Cậu ta đứng nhất rất tốt, giành vinh quang cho lớp.”
“Tôi hỏi cậu chuyện này đâu?” Ti Du buồn cười nói.
Cậu cụp mắt, lại trả lời Bùi Khuynh Thừa: 【Chưa, đang chơi game với Lộc Minh đây.】 Bên kia đáp lại một icon hình con cún ủ rũ.
Đợi một lúc, không có tin của Ti Nguy Lâu.
Ti Du cất điện thọa, khẽ xùy một tiếng.
Tên keo kiệt này, quả nhiên lại không quan tâm đến người khác.
Nhưng cậu cảm thấy Ti Nguy Lâu chắc chắn không có vấn đề gì, trước khi về có nên mau quà cho anh không, chúc mừng một chút?
“Bắt đầu rồi.” Lộc Minh giục nói.
Ti Du ngồi thẳng, vào game.
Chơi game xong, hai người lại đi ăn chút đồ ăn vặt, lúc về nhà cũng không muộn, không đến sáu giờ chiều.
Sau khi đến nhà, Lộc Minh xuống xe, lấy túi trái cây phía sau mà hôm nay hái được đưa cho Ti Du.
“Cảm ơn.” Ti Du nhận lấy trái cây, tay kia cầm bó hoa đó.
Lộc Minh bỗng nắm chặt cổ tay cậu, Ti Du nhìn cậu ta: “Sao vậy?”
“Cậu…” Lộc Minh nhìn phía sau cậu, nói: “Khi nào cậu lại tìm tôi?”
Ti Du im lặng một lát, nói: “Không phải đi học gặp rồi sao?”
Ý là, lần sau ở một mình với nhau, cũng không biết là khi nào, có thể vẫn không có.
Lộc Minh buông cậu ra, gượng cười nói: “Được.”
“Cậu về đi, tạm biệt.” Ti Du vẫy tay với cậu ta.
Đợi sau khi cậu ta lên xe rời đi, Ti Du mới xoay người đi vào sân.
Cậu vừa nhấc mắt lên, thì nhìn thấy hình dáng cao thẳng quen thuộc kia ở cửa biệt thự.
Ti Du dừng bước, sau đó đi về phía anh.
Ti Nguy Lâu đi xuống từ bậc thang, nhận lấy túi từ trong tay cậu, im lặng đi vào trong phòng cùng cậu.
“Mẹ, con về rồi!” Ti Du nói lớn.
Ti Nguy Lâu nói: “Mẹ sang nhà Tạ Hoàn rồi.”
“Phải không?” Ti Du kinh ngạc.
Cậu nhìn trái cây trong tay Ti Nguy Lâu, không đi vào trong phòng nữa, mà quay đầu nắm cổ tay Ti Nguy Lâu, dẫn anh ra ngoài.
Bó hoa trong tay được cậu đặt ngay ngắn trong tủ tường cạnh cửa.
Lần đầu tiên Ti Nguy Lâu được cậu chủ động nắm tay, cho dù là cổ tay, cũng đủ khiến anh ruột gan rối bời.
Ti Du nói: “Trái cây hôm nay hái tươi tốt, đúng lúc đưa cho bọn Hoàn Tử một ít.”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu lắc túi trong tay nói: “Bọn em đi hái trái cây ư.”
Ti Du mím môi, không nói gì, chỉ nắm cổ tay anh.
Hai người đi trên đường, gió đã ngừng, chỉ là thời tiết dường như lạnh hơn lúc ban ngày một chút.
“Bọn em còn làm gì nữa? Cả ngày đấy. Cậu ta còn tặng hoa cho em.” Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói.
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh.
Ti Nguy Lâu cúi đầu, tầm mắt dừng trên túi ở trong tay.
Im lặng một lúc, Ti Du mới nói: “Anh thi đứng nhất?”
“Ừ.”
Ti Du: “Vậy sau này có phải anh không có việc gì không?”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu.
Ti Du nhìn lại, ánh mắt rất sáng.
Cậu cười rộ lên, nói: “Ti Nguy Lâu, hẹn hò với em đi.”
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh một cái, lại nhìn thoáng qua.
Mặt Ti Nguy Lâu lạnh lùng, không nói một câu.
“Anh mua gì vậy?” Ti Du gặng hỏi tự nhiên nói.
“Đồ ăn vặt.”
“Ồ.” Ti Du gật đầu: “Có đồ ăn vặt gì?”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Tôi tự ăn.”
Ti Du gãi mặt: “Ồ.”
Qua hai phút, Ti Du lại nói: “Khi nào anh có kết quả thi?”
Ti Nguy Lâu nhếch khóe môi, nói: “Ngày mai.”
“Anh cũng ngày mai à!”
Ti Du buột miệng nói ra, nhưng Ti Nguy Lâu vừa nghe, biết được chuyện gì xảy ra.
Anh nhìn Ti Du, nói: “Là Bùi Khuynh Thừ nói với em?”
Ti Du khẽ ho hai tiếng, nói: “A, đúng vậy. Vì vậy, em bỗng nhớ lại, hỏi một câu, cậu ấy nói ngày mai sẽ công bố kết quả cuộc thi toán.”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu cụp mắt, nhìn có chút cô đơn.
Ti Du nhìn cậu một cái, sau đó hơi phiền muộn.
Cậu nhắc Bùi Khuynh Thừa trước mặt Ti Nguy Lâu làm gì, lúc đồng ý ở cùng với ai, mặc kệ người khác.
Hai người im lặng đi trên đường, Ti Du không biết nói gì cho phải, Ti Nguy Lâu cũng không nói.
Còn một chỗ quẹo nữa là về đến nhà.
Đột nhiên Ti Nguy Lâu dừng bước, nghiêng đầu nhìn Ti Du.
Ti Du cũng dừng lại.
“Tiểu Du.” Ti Nguy Lâu một tay xách túi, tay kia nắm lấy tay cậu, trầm giọng nói: “Tôi không vui.”
Ti Du và anh nhìn nhau, có chút bơ vơ.
“Tôi hối hận rồi.” Ti Nguy Lâu bình tĩnh nhìn cậu, nói: “Tôi không rộng lượng chút nào, tôi không muốn em có bất kỳ tiếp xúc nào với bọn họ.”
Ti Du bị nhiệt độ nóng bừng trong mắt anh, không tự nhiên thu lại tầm mắt.
Cậu cúi đầu nhìn chân mình, không biết nói như thế nào.
“Tiểu Du.” Ti Nguy Lâu tiến gần hơn một chút.
Bàn tay trống rỗng của Ti Du đặt trong túi áo, nắm chặt vải bên trong, che giấu sự lo lắng.
Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm cậu như vậy, nhìn đến mức đầu Ti Du không ngẩng lên nổi.
Cuối cùng, Ti Nguy Lâu thở dài: “Xin lỗi.”
Sau đó anh giơ tay lên, ôm Ti Du vào lòng.
Cằm Ti Du vừa vặn đặt trên vai anh, sự chênh lệch về chiều cao của họ, ôm thật sự rất thoải mái.
Không ai nói gì nữa, nhưng Ti Du lại cảm thấy ngực đau nhói.
Đó là thật.
Anh đối với Ti Nguy Lâu là dung túng nhất.
Bị anh ôm, Ti Du cảm thấy không bài xích chút nào, thậm chí có chút thích.
Cậu cảm nhận được tình cảm mạnh mẽ của Ti Nguy Lâu, cũng có thể cảm nhận được sự kiềm chế của anh.
Những cảm xúc này, dường như cũng lây sang cậu, khiến cho cậu cảm nhận rõ tình cảm xa lạ gọi là rung động.
Một lúc lâu sau, Ti Nguy Lâu mới nhẹ giọng nói: “Có thể nói cho tôi biết, trong lòng em tôi có bao nhiêu phần không?”
Ti Du lắc đầu, nói thẳng: “Em không biết.”
Cậu chỉ biết, khi ở cùng với Ti Nguy Lâu, cậu mới có những tâm trạng và việc làm kỳ lạ đó.
Ti Nguy Lâu khẽ cười, buông cậu ra, nói: “Không sao, mỗi ngày để tôi ôm em một chút, tôi có thể sẽ không khó chịu như vậy.”
Ti Du nhìn anh một cái, bĩu môi nói: “Em nhận ra bây giờ anh thật sự rất biết nói chuyện. Lúc mới gặp không phải là không quan tâm sao? Không phải ngày nào cũng cho em nhìn mặt lạnh sao?”
“Có sao?” Ti Nguy Lâu nhướng mày.
“Đương nhiên có.”
Ti Du lấy túi ăn vặt từ trong tay anh, lấy ra một gói khoai tây chiên từ bên trong, sau đó lại trả lại túi cho anh.
Cậu ôm khoai tây chiên về nhà, còn mở gói ra ăn hai miếng.
Ti Nguy Lâu đuổi theo, nói: “Đây là tôi mua cho tôi.”
“Cái gì? Em không nghe thấy gì hết.” Ti Du cười rộ lên.
Ti Nguy Lâu cũng cười theo.
Bầu không khí giống như thoải mái hòa hợp lần nữa, nhưng Ti Du biết, trong lòng mình cũng không thoải mái như cậu biểu hiện.
Vì cậu nhận thấy, cậu đối với tình cảm của Ti Nguy Lâu, hình như có chút thay đổi.
Mấy ngày sau đó, Ti Du ngoài một lần học thêm với Bùi Khuynh Thừa, cũng không đi ra ngoài nữa.
Ngược lại Ti Nguy Lâu, nắm lấy cơ hội đi theo cậu, ở nhà làm bài tập cũng phải ở cùng cậu.
Mỗi ngày Lộc Minh như ngồi trên đống lửa, thật vất vả đến cuối tuần, sáng sớm cậu ta lái xe đến trước cửa nhà Ti Du.
“Cậu lái xe đến hả?” Ti Du ngạc nhiên.
Lộc Minh cười nói: “Tôi có bằng lái xe yên tâm đi, chúng ta đi thôi.”
“Tôi còn chưa ăn cơm, cậu ăn chưa?” Ti Du hỏi.
“Chưa ăn, chúng ta ăn trên đường.”
“Ồ.”
Ti Du nhìn về phía phòng ăn, lớn tiếng nói: “Mẹ, con ra ngoài với Lộc Minh nha.”
Triệu Diên lập tức đi ra, nói: “Không ăn cơm à? Chỉ có hai đứa sao? Đi đâu, phải chú ý an toàn đấy. Nếu không dẫn theo tiểu Lâu đi?”
Bà ấy liên tiếp hỏi rất nhiều câu hỏi, Ti Du cũng không biết bắt đầu trả lời từ đâu.
Ti Nguy Lâu cầm một chiếc bình giữ nhiệt đi ra từ phòng ăn, nói: “Con không đi.”
Nói xong, anh đi đến trước mặt Ti Du, đưa bình giữ nhiệt trong tay cho cậu: “Buổi sáng tôi đã nấu trà sữa cho em, vẫn còn nóng, mang theo đi.”
“Cảm ơn.” Ti Du nhận lấy, nhìn anh một cái.
Ti Nguy Lâu cũng nhìn cậu, không nói gì nữa.
Lộc Minh cảnh giác, vội vàng nói: “Đi thôi Ti Du.”
Hai người đi ra ngoài.
Hôm nay nhiệt độ giảm, Ti Du mặc áo khoác ngoài dài màu đen thật dày, làm nổi bật đôi chân dài của cậu, sợi tóc đen nhánh dày bị gió thổi bay bay, khiến lòng người ngứa ngáy.
Lộc Minh mặc chiếc áo khoác bóng chày dày, đi nhanh hai bước, mở cửa xe cho Ti Du.
Đợi sau khi Ti Du ngồi lên, Lộc Minh lại xoay người vẫy tay với Triệu Diên và Ti Nguy Lâu, lớn tiếng nói: “Cô, tối bọn cháu sẽ về!”
“Được, chú ý an toàn đó.” Triệu Diên cũng cười vẫy tay với cậu.
Chờ xe đi xa, Ti Nguy Lâu vẫn đứng tại chỗ, nhìn ngoài cửa thất thần.
Triệu Diên nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Con theo mẹ đến đây.”
Ti Nguy Lâu giật mình, Triệu Diên còn chưa dùng giọng điệu cứng rắn nói chuyện với anh, bỗng anh cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Hai mẹ con đến phòng ăn, Ti Nguy Lâu múc cho Triệu Diên một bát cháo, sau khi Triệu Diên nhận lấy, nói: “Mau ngồi xuống, mẹ phải cho con một bài học tốt.”
Ti Nguy Lâu giương mắt nhìn bà ấy, có chút nghi ngờ, “Con theo đuổi tiểu Du như vậy sao?” Triệu Diên hơi nôn nóng, nói: “Con phải chủ động một chút, làm sao có thể để tiểu Du có cơ hội ở chung với người khác được?”
Ti Nguy Lâu giật mình, hiếm khi lộ ra bộ dáng của một đứa trẻ nên có.
Triệu Diên mềm lòng, nói: “Mẹ sẽ nói cho con biết, lúc trước bố con làm thế nào để tạo cơ hội gặp con…”
—— Trên xe, Ti Du ôm bình giữ nhiệt trong lòng, hỏi: “Chúng ta đi đâu?
“Nhìn đi, đi đến đâu tính đến đó.” Lộc Minh cười nhìn cậu một cái.
Thật sự cậu ta vui, đây chính là cơ hội ở một mình với Ti Du, cậu ta đã chờ rất lâu rồi!
“Cứ đi lung tung à?” Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Cậu thi bằng lái xe lúc nào vậy? Có an toàn hay không?”
“Đương nhiên an toàn, tôi lấy hơn nửa năm rồi.”
“Được đấy.” Ti Du nhìn về phía trước.
Đi không bao lâu, xe dừng lại trước cửa nhà Lộc Minh.
“Chờ tôi một chút.”
Lộc Minh vội vàng nói một câu, về nhà, chỉ chốc lát sau đã quay lại xe, trong tay còn cầm một cái hộp giữ nhiệt.
Trong hộp giữ nhiệt chính lá bữa sáng do chính tay cậu ta làm.
“Bữa sáng?” Ti Du bật cười: “Ăn ở trên xe, thà ăn ở nhà tôi xong rồi đấy.”
Lộc Minh cười nói: “Đói không? Nếu không đói thì nhịn một chút, lát nữa sẽ ăn.”
“Không đói.” Ti Du tò mò nói: “Tại sao lát nữa lại ăn?”
Lộc Minh cười nói: “Cậu đợi chút nữa là biết.”
Xe lại lên đường lần nữa, bầu không khí có chút im ắng.
Bình thường hai người còn có thể nói gì đó, nhưng sau khi cố ý ngồi cùng một chỗ như vậy, ngược lại không còn gì để nói.
Lộc Minh vừa hồi hộp vừa hưng phấn, Ti Du cảm thấy không được tự nhiên.
Cậu mím môi, hỏi: “Có bài hát nào không?”
Lộc Minh nói: “Có, cậu kết nối Bluetooth đi.”
Ti Du liếc cậu ta một cái, nói: “Bỏ đi.”
Lộc Minh cười nói: “Sao vậy? Lỡ sau này cậu luôn ngồi xe tôi thì sao?”
Nói xong, cậu ta nhìn Ti Du. Những lời này của cậu ta hẳn là ám thị rất rõ ràng rồi chứ?
Ti Du không trả lời, bấm phát nhạc.
Là một bài hát tiếng Anh chưa nghe bao giờ, nghe giống như nhạc jazz, ngược lại không hợp với phong cách của Lộc Minh.
Quả nhiên, Lộc Minh nói: “Đây là bài mẹ tôi nghe, nếu không cậu kết nối điện thoại đi.”
Ti Du vẫn lắc đầu.
“Vậy cậu dùng điện thoại của tôi, kết nối với điện thoại tôi.” Lộc Minh nói.
Ti Du cầm lấy điện thoại của cậu ta, dùng mặt cậu ta mở khóa, mở ứng dụng âm nhạc, phát ngẫu nhiên bài hát hàng ngày.
Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, Lộc Minh cười nói: “Bài hát của cô à, có phải cô biết hôm nay tôi hẹn hò với cậu không?”
Ti Du nở nụ cười, nói: “Hẹn hò gì chứ, đơn giản chút thôi.”
“Không đơn giản được.” Lộc Minh cười nói: “Trước tiên tôi đưa cậu đến một nơi, không xa, nếu cậu ngủ chưa đủ có thể ngủ thêm lúc nữa.”
Ti Du gật đầu: “Vậy tôi ngủ một chút.”
Lộc Minh nhìn cậu một cái, nói: “Đồ trong tay cậu hay để ở phía sau đi, cậu đừng ôm ngủ.”
Đồ trong tay Ti Du cầm là bình giữ nhiệt đó, màu cam, rất lòe loẹt.
“Ừ.” Ti Du ngồi thẳng người, vươn tay đặt bình giữ nhiệt lên ghế sau, song song với cái hộp đựng bữa sáng kia.
Lộc Minh hài lòng, ý cười trên mặt rõ hơn.
Sau khi Ti Du liếc thấy, cười nhạo nói: “Còn, một cốc trà sữa.”
“Đó có phải là trà sữa bình thường không?” Lộc Minh nói: “Bình đó Ti Nguy Lâu đưa cậu, cậu ta không thoải mái!”
Ti Du buồn cười: “Sao lại không thoải mái?”
“Cậu ta muốn tôi hẹn hò không thoải mái.” Lộc Minh bĩu môi: “Còn bình giữ nhiệt màu cam nữa chứ, tất cả rất rõ rành rành.”
Ti Du: “….”
Cậu ôm ngực dựa vào ghế, cũng không có buồn ngủ.
Đi được một lúc, xe đã ra khỏi nội thành, Ti Du mới nói: “Chúng ta có thể làm bạn bình thường không?”
Lộc Minh dừng một chút, ý cười trên mặt nhạt đi, nói: “Có thể không nói những lời mất hứng như vậy không?”
“Có thể.” Ti Du dứt khoát nhắm mắt lại.
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, khẽ cười.
Vốn Ti Du không buồn ngủ, nhưng sau khi nhắm mắt lại, vẫn chợp mắt.
Đợi đến khi cậu tỉnh dậy, phát hiện chiếc xe dừng bên đường nhỏ ngoại thành, một cửa hàng nhỏ không nổi bật nằm ngay bên đường.
Ti Du ngáp một cái, sau đó thấy Lộc Minh chạy ra từ cửa hàng đó, trong tay còn cầm một bó hoa.
Lộc Minh nhìn thấy cậu đã tỉnh, cười chạy đến, gõ cửa xe cậu.
Ti Du hạ cửa xe xuống, một luồng gió lạnh thổi vào, cậu nhất thời tỉnh táo.
“Tặng cậu.” Lộc Minh đưa bó hoa kia cho Ti Du.
Mặt cậu ta đỏ, không biết là bị gió tạt, hay là ngượng.
Ti Du nhận lấy hoa, nói: “Cậu mau lên đi, không lạnh sao?”
“Lạnh chứ.” Lộc Minh cười lộ ra một hàm răng trắng, lại chạy đến đầu kia của xe, lên xe.
Sau khi đóng cửa, trên người Lộc Minh vẫn còn khí lạnh.
Cậu ta nhìn Ti Du, cười nói: “Thích không?”
Ti Du cụp mắt nhìn bó hoa này trong tay, hoa hồng đủ loại, còn có hoa huệ tây, hoa sao baby làm điểm xuyết, không to không nhỏ, rất đẹp.
Hương thơm của hoa huệ tây thoang thoảng trong không khí, bầu không khí đều ái muội.
Ti Du gật đầu: “Thích.”
Cậu nghiêng đầu nhìn Lộc Minh, cười hỏi: “Lái xe xa như vậy, để mua bó hoa này sao?”
“Đương nhiên là không.” Lộc Minh cười tiếp tục lái xe, nói: “Đi thêm lúc nữa sẽ đến nơi.”
Ti Du cũng không ngủ nữa, giương mắt nhìn phong cảnh dọc đường.
Đi về phía trước một đoạn nữa, xung quanh vắng vẻ, Lộc Minh dừng xe bên đường.
“Ăn cơm thôi.” Cậu ta nở nụ cười, lấy hộp giữ nhiệt từ phía sau.
Ti Du nhướng mày.
Lộc Minh nói: “Vốn định đưa cậu đi dã ngoại, nhưng không quá thực tế, đây cũng không phải là mùa dã ngoại.”
Ti Du nói: “Ăn như này cũng rất được rồi.”
Lộc Minh cười, trong mắt tràn đầy sự yêu mến Ti Du, không chút che giấu.
Hôm nay thời tiết đã hạ nhiệt, cành cây bên đường dường như đã tàn lụi chỉ trong một đêm, trơ trụi, có chút hiu quạnh.
Ở đây đã là quốc lộ ngoại thành, trước sau đều không có xe, nhìn càng thêm vắng vẻ.
Nhưng ngồi trong xe như vậy, nghe tiếng gió bên ngoài, nhìn một mảnh vắng lặng này, lại có thể ăn được bữa sáng ấm áp, cảm giác cũng không tệ.
Ti Du đang than thở với loại cảm giác kỳ lạ này, Lộc Minh lại hiển nhiên so với cậu hưng phấn hơn.
Vốn trong xe là một không gian riêng tư, cậu ta vừa có thể ở một mình với Ti Du, lại vừa có thể nhìn cậu ở cự ly gần, cảm giác này so với bất cứ lúc nào đều đẹp hơn.
“Học kỳ sau cậu có phải đi ra ngoài tập huấn không?” Ti Du hỏi.
Lộc Minh gật đầu: “Có thể sẽ ra nước ngoài.”
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Ti Du một cái, nói: “Tôi sẽ trở về.”
Ti Du cười: “Không phải cậu muốn ở NBA sao, thật tuyệt làm sao, ngôi sao bóng rổ.”
“Bây giờ tôi còn chưa có khả năng đó.” Lộc Minh bật cười: “Nhưng cũng không phải là không có khả năng.”
“Ừ.” Ti Du gật đầu: “Vậy cậu cố lên nha, ít nhất phải cao đến 1m9.”
“1m9 cũng không tính là cao, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Hai người thuận miệng nói, Lộc Minh lại bỗng cười nói: “Ti Du, thật ra tôi biết mình không có cơ hội gì rồi.”
Ti Du giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Lộc Minh kéo khóe môi dưới, nói: “Mặc dù nghĩ những điều này hơi xa, nhưng tôi nghĩ cả đời, rất dài, rất nhiều thứ, tôi muốn ở trong đó.”
“Ước mơ của tôi là khiêu vũ, là một vũ công. Tôi muốn chinh phục NBA, con đường sau này của chúng ta thật ra cách hơi xa.”
“Cho nên tôi biết, cho dù chúng ta ở bên nhau, tương lai cũng rất có thể sẽ không đi tới cuối cùng.”
Ti Du nhìn sườn mặt cậu ta, giờ này phút này, cậu nhận ra dường như Lộc Minh rất khác trong ấn tượng của cậu.
Lộc Minh trong ấn tượng của cậu, luôn là một cậu bé vô lo vô nghĩ, cái gì cũng không giấu được, nhưng hiện tại, cậu lại cảm thấy dường như Lộc Minh đã trưởng thành rồi.
Hoặc có lẽ cậu đã thay đổi, cũng có lẽ là tất cả bọn họ đều đã thay đổi, đều đã trưởng thành.
Ti Du cũng cảm thấy, hình như mình không còn cởi mở như trước nữa.
Nghĩ đến đây, cậu bỗng giật mình, hơn hai tháng ngắn ngủi, những người bọn họ đều đã có thay đổi rất lớn.
Nó giống như đến một thời điểm, tất cả mọi người đều cố gắng trưởng thành, bắt đầu suy nghĩ về tương lai, suy nghĩ về tình yêu.
Mười tám tuổi, dường như thật sự là một nút, có nghĩa là họ không còn là đứa trẻ, mà là người lớn rồi.
Mỗi một quyết định của bọn họ, đều cần phải suy nghĩ cẩn thận, bởi vì họ phải trả giá cho hành động của mình.
Đột nhiên, Ti Du rất thương cảm.
Mất kiểm soát tuyến lệ, thật sự khiến cậu trở nên đa sầu đa cảm, cũng mẫn cảm hơn.
“Nhưng tôi cũng không muốn bỏ theo đuổi cậu.” Lộc Minh vừa chuyển lời nói: “Tôi mặc kệ cuối cùng cậu chọn ai, nhưng ít nhât bây giờ, tôi ở bên cạnh cậu, tôi rất vui.”
Mắt Ti Du đỏ lên, cậu buồn bực nói: “Tôi vẫn còn ốm đấy.”
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn cậu, kinh ngạc nói: “Cậu khóc à! Tôi thuận miệng nói thôi, chính là mua một nỗi thương cảm của cậu, cậu đừng khóc!”
Ti Du khịt mũi, lấy giấy ướt bắt đầu lau mặt, nói: “Cậu đừng nói nữa, cậu lại nói tôi có thể ra tay đánh cậu đấy.”
“Vậy cậu đánh đi.” Lộc Minh thất thố nói: “Tôi sai rồi, không bao giờ nói những lời như vậy nữa.”
“Tôi quên mất cậu làm nghệ thuật, đa sầu đa cảm.”
“Chậc.” Ti Du phẫn nộ nói: “Câm miệng!”
Lộc Minh nhất thời chim cút, một câu cũng không dám nói.
Ăn xong bữa sáng, hai người lại tiếp tục xuất phát, lúc này không đi được bao lâu, họ đã đến nơi.
“Đây là nơi nào?” Ti Du buồn bực hỏi.
Lộc Minh dừng xe, nói: “Vườn hái, đưa cậu đi hái chút hoa quả nhỏ.”
Cậu tháo dây an toàn, nhìn Ti Du.
Nước mắt Ti Du đã ngừng lại, nhưng hốc mắt vẫn đỏ, mũi cũng vậy.
“Xuống xe đi.” Lộc Minh nhỏ giọng nói.
Ti Du liếc cậu ta một cái, hừ lạnh một tiếng xuống xe.
Lộc Minh chột dạ, vội vàng cũng đi theo.
Hai người đi đến cổng vườn hái, cầm hai giỏ nhỏ ở bên ngoài, sau đó mới trả tiền đi vào.
Sau khi đi vào, Ti Du mới phát hiện, nơi này cũng không phải là vườn hái theo nghĩa truyền thống, càng giống như là một nông trường nhà kính khổng lồ.
Ở đây có thể thấy có rất nhiều khóm dâu tây thấp, còn có rất nhiều dàn nho, treo đủ các loại nho, nhiều loại trái cây được phân vùng riêng.
Đương nhiên, nổi bật lên vẫn là hai cây hoa đào nở rộ kia.
Bên ngoài gió lạnh rít, nhưng trong lều này, chúng lại nở hoa đẹp nhất.
Chỉ có mấy người lác đác hái trong lều này, nhìn hình như đều là khách du lịch, cơ bản đều có đôi có cặp.
Ti Du đi hái dâu tây với Lộc Minh, dâu tây và nho được hái đầy hai giỏ tre nhỏ của riêng họ.
“Có muốn chụp ảnh dưới cây không?” Lộc Minh hỏi cậu.
Ti Du cười: “Giống các cô đó sao? Có muốn lấy khăn tay không?”
Lộc Minh gãi đầu, cười nhìn cậu: “Muốn lấy không?”
“Lấy cái rắm ý.” Ti Du cười mắng.
Cậu đi đến bên cạnh cái cây, Lộc Minh cũng đi theo.
Ti Du bị Lộc Minh kéo chụp hai tấm ảnh tự sướng cực chất, sau đó Lộc Minh đưa điện thoại cho một nhân viên, mình sóng vai đứng cùng với Ti Du.
Hai người đứng cạnh nhau, hai tay Ti Du đút túi nhìn về phía ống kính, một tay Lộc Minh ôm lấy vai cậu, tay kia tạo kiểu chữ V, cười rất sáng lạn.
Sau khi khoác vai Ti Du, cả người Lộc Minh đều rất hưng phấn, trên người đều toát ra một tầng mồ hôi.
Ti Du một chút cảm giác cũng không có, ngay cả cảm xúc ngượng ngùng cũng không có.
Cậu cảm thấy, điều này có thể là vì lúc trước cậu ở chung với Lộc Minh quá thẳng thắn rồi, cũng có thể là bởi vì, cậu thật sự không điện cho Lộc Minh.
Sau khi đi ra từ vườn hái, hai người lại đi đến phòng trò chơi, sau khi chơi một trận, họ lại đi đến quán nét chơi hai trò chơi.
Lúc đợi xếp hàng, Ti Du lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ti Nguy Lâu và Bùi Khuynh Thừa, hỏi họ có kết quả thi hay chưa.
Chuyện hôm nay cậu ra ngoài với Lộc Minh, những người khác đều biết, bởi vậy cho dù có chuyện muốn nói với Ti Du, bọn họ cũng đều nhịn.
“Sao vậy?” Lộc Minh nghiêng đầu hỏi cậu.
Ti Du uống một ngụm trà sữa mà Ti Nguy Lâu đưa cho cậu, nói: “Hỏi họ có kết quả thi hay chưa.”
“Hôm nay họ có kết quả thi sao?” Lộc Minh lấy ghế đến gần, nói: “Trả lời cậu chưa?”
Ti Du uống cạn ngụm trà sữa cuối cùng, điện thoại hiện tin nhắn, là của Bùi Khuynh Thừa.
【Có rồi, đứng nhất.】 Ti Du nở cụ cười, gửi cho cậu ấy một phong bao lì xì: 【Chúc mừng chúc mừng!】 Bùi Khuynh Thừa cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy, lại hỏi: 【Cậu về chưa?】 Ti Du nhìn Lộc Minh ở một bên, Lộc Minh lập tức nói: “Cậu ta đứng nhất rất tốt, giành vinh quang cho lớp.”
“Tôi hỏi cậu chuyện này đâu?” Ti Du buồn cười nói.
Cậu cụp mắt, lại trả lời Bùi Khuynh Thừa: 【Chưa, đang chơi game với Lộc Minh đây.】 Bên kia đáp lại một icon hình con cún ủ rũ.
Đợi một lúc, không có tin của Ti Nguy Lâu.
Ti Du cất điện thọa, khẽ xùy một tiếng.
Tên keo kiệt này, quả nhiên lại không quan tâm đến người khác.
Nhưng cậu cảm thấy Ti Nguy Lâu chắc chắn không có vấn đề gì, trước khi về có nên mau quà cho anh không, chúc mừng một chút?
“Bắt đầu rồi.” Lộc Minh giục nói.
Ti Du ngồi thẳng, vào game.
Chơi game xong, hai người lại đi ăn chút đồ ăn vặt, lúc về nhà cũng không muộn, không đến sáu giờ chiều.
Sau khi đến nhà, Lộc Minh xuống xe, lấy túi trái cây phía sau mà hôm nay hái được đưa cho Ti Du.
“Cảm ơn.” Ti Du nhận lấy trái cây, tay kia cầm bó hoa đó.
Lộc Minh bỗng nắm chặt cổ tay cậu, Ti Du nhìn cậu ta: “Sao vậy?”
“Cậu…” Lộc Minh nhìn phía sau cậu, nói: “Khi nào cậu lại tìm tôi?”
Ti Du im lặng một lát, nói: “Không phải đi học gặp rồi sao?”
Ý là, lần sau ở một mình với nhau, cũng không biết là khi nào, có thể vẫn không có.
Lộc Minh buông cậu ra, gượng cười nói: “Được.”
“Cậu về đi, tạm biệt.” Ti Du vẫy tay với cậu ta.
Đợi sau khi cậu ta lên xe rời đi, Ti Du mới xoay người đi vào sân.
Cậu vừa nhấc mắt lên, thì nhìn thấy hình dáng cao thẳng quen thuộc kia ở cửa biệt thự.
Ti Du dừng bước, sau đó đi về phía anh.
Ti Nguy Lâu đi xuống từ bậc thang, nhận lấy túi từ trong tay cậu, im lặng đi vào trong phòng cùng cậu.
“Mẹ, con về rồi!” Ti Du nói lớn.
Ti Nguy Lâu nói: “Mẹ sang nhà Tạ Hoàn rồi.”
“Phải không?” Ti Du kinh ngạc.
Cậu nhìn trái cây trong tay Ti Nguy Lâu, không đi vào trong phòng nữa, mà quay đầu nắm cổ tay Ti Nguy Lâu, dẫn anh ra ngoài.
Bó hoa trong tay được cậu đặt ngay ngắn trong tủ tường cạnh cửa.
Lần đầu tiên Ti Nguy Lâu được cậu chủ động nắm tay, cho dù là cổ tay, cũng đủ khiến anh ruột gan rối bời.
Ti Du nói: “Trái cây hôm nay hái tươi tốt, đúng lúc đưa cho bọn Hoàn Tử một ít.”
“Ừ.” Ti Nguy Lâu lắc túi trong tay nói: “Bọn em đi hái trái cây ư.”
Ti Du mím môi, không nói gì, chỉ nắm cổ tay anh.
Hai người đi trên đường, gió đã ngừng, chỉ là thời tiết dường như lạnh hơn lúc ban ngày một chút.
“Bọn em còn làm gì nữa? Cả ngày đấy. Cậu ta còn tặng hoa cho em.” Ti Nguy Lâu nhẹ giọng nói.
Ti Du nghiêng đầu nhìn anh.
Ti Nguy Lâu cúi đầu, tầm mắt dừng trên túi ở trong tay.
Im lặng một lúc, Ti Du mới nói: “Anh thi đứng nhất?”
“Ừ.”
Ti Du: “Vậy sau này có phải anh không có việc gì không?”
Ti Nguy Lâu nghiêng đầu nhìn cậu.
Ti Du nhìn lại, ánh mắt rất sáng.
Cậu cười rộ lên, nói: “Ti Nguy Lâu, hẹn hò với em đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.