Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 87:

Trình Kinh Đường /程惊堂

21/09/2022

Quy tắc leo núi lần này là ai lên đến đỉnh đầu tiên sẽ thắng.

Ở đỉnh tường có một camera chiếu vào mép trên cùng của tường, chỉ cần ai đó chạm vào là có thể chụp ảnh được, nếu cuối cùng mà có thành tích gần giống nhau thì vẫn có thể xem phát lại.

Nghe tin ở đây có các hoạt động và cuộc thi, nhiều người từ các địa điểm khác cũng đến góp vui.

Nhân viên công tác duy trì trật tự.

Ti Du thả lỏng cổ tay, cậu ngước nhìn lên đỉnh tường cao cao, háo hức muốn thử.

Ba người kia cũng không dễ đối phó, nhưng lần này Ti Du nhất định phải thắng, cậu muốn lấy được con thỏ lớn kia.

"Mọi người đã sẵn sàng chưa?" Nhân viên công tác hỏi.

Ti Du và mọi người gật đầu, vào tư thế leo núi tốt nhất.

Nhân viên công tác lập tức đếm ngược và hô to: "Bắt đầu!”

Trong tích tắc, bốn người bọn họ đều lao đi, khán giả vây quanh phát ra tiếng kinh ngạc.

Bởi vì tốc độ của họ quá nhanh, gần như là ngang nhau.

"Ti Du cố lên!" Không biết ai đã hét lên đầu tiên, người xem xung quanh liền bắt đầu gọi tên Ti Du.

Ti Du mím môi, nín thở leo lên phía trên.

Luận về lực cánh tay, Ti Du không thể sánh với Ti Nguy Lâu, luận về kỹ năng, cậu lại không thể sánh với Bùi Khuynh Thừa và Cố Triều.

Nhưng Ti Du lại hơn hẳn về cơ thể cứng cáp, tay chân thon dài, thân thể phối hợp nhịp nhàng, cậu leo lên không hề hoảng sợ, ngược lại có vẻ thoải mái nhất.

Ti Du không thể nhìn thấy gì khác, chỉ có một mục tiêu đi lên, bên tai là những tiếng reo hò phấn khích của khán giả.

Khoảng cách này rất dài, và cự li giữa mỗi điểm bám cũng rất lớn, đòi hỏi sức mạnh của cánh tay, sức bền và kỹ năng.

Cố Triều bình thường không rèn luyện nhiều, cũng không thực sự muốn cạnh tranh với mấy đứa trẻ, vì vậy anh đã giảm tốc độ trước.

Mặt khác, ba người còn lại vẫn leo về phía trước với tốc độ gần như ngang ngửa, đám đông thậm chí còn thích thú hơn, nhiều người còn lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh.

Trán Ti Du bắt đầu đổ mồ hôi, lòng bàn tay có chút đau, nhưng cậu vẫn nghiến răng nghiến lợi leo lên không ngừng, ngay cả tiết tấu cũng lộn xộn.

Leo núi là môn thể thao sở trường duy nhất của Bùi Khuynh Thừa, kỹ năng của cậu kỳ thật rất tốt, chưa bao giờ thua khi thi đấu với những người khác trước kia.

Nhưng bây giờ, cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, thân thể vẫn thuần thục leo lên trên.

Từ góc nhìn của cậu có thể thấy được vẻ mặt căng thẳng của Ti Du, trông thực sự rất nghiêm túc. Tầm mắt của Ti Du dán chặt vào phía trên, mồ hôi từ từ chảy xuống qua khuôn mặt của cậu.

Cậu muốn giành chiến thắng, Bùi Khuynh Thừa đã nhìn ra điều đó.

Nhưng ở phía sau, không chỉ có trận đấu giữa cậu và Ti Du mà còn có Ti Nguy Lâu.

Bùi Khuynh Thừa không muốn thua Ti Nguy Lâu!

Bài kiểm tra hàng tháng lần này cậu kém Ti Nguy Lâu có hai điểm, hạng nhất hàng năm đã được trao cho người ta, nên hiện tại, ở lĩnh vực sở trường, Bùi Khuynh Thừa không thể lại thua anh.

Cậu hạ quyết tâm, tốc độ càng nhanh hơn.

Thấy Bùi Khuynh Thừa tăng tốc, Ti Du và Ti Nguy Lâu cũng đồng thời tăng theo.

Tiếng hò reo bên dưới càng lúc càng lớn.

Ti Nguy Lâu chỉ biết leo trèo, nhưng kỹ năng của anh quả thật không đến nỗi nào, anh chủ yếu dựa vào sức mạnh cánh tay và sự phối hợp thuần túy.

Chỉ là trong lúc bình thường thì tốt thôi, nhưng gặp phải cuộc cạnh tranh như thế này thì anh lại bị bất lợi.

Ti Nguy Lâu nghiến răng, vẻ mặt cứng rắn.

Anh muốn lấy được con thỏ đó và đưa nó cho Ti Du.

Mặc dù nếu Bùi Khuynh Thừa là người chiến thắng cuối cùng, cậu cũng sẽ đưa con thỏ cho Ti Du, nhưng Ti Nguy Lâu không thể nhìn điều này xảy ra.

Trong lòng anh, con thỏ đã là kỉ niệm chung giữa anh và Ti Du, anh không muốn người khác để lại thứ gì đó liên quan đến con thỏ trong kí ức của Ti Du.

Ai cũng nghiến răng, dường như đều bán sống bán chết leo về phía trước.

Đến cuối cùng, cả ba người họ đều toát đầy mồ hôi, gần như tất cả họ vừa cắn chặt răng vừa leo lên trên.

"A a a gần đến rồi gần đến rồi! Tiểu Du cố lên!" Các cô gái đứng trước dậm chân vì phấn khích.

Từ bên dưới, thực sự không thể nhìn ra được bọn họ cách đích bao xa, cũng bởi vì bọn họ luôn tiến lên cùng lúc.

Năm mét cuối cùng, hai mét cuối cùng, và còn kém điểm bám cuối cùng thôi!

Ti Du nghiến răng, chân đạp một cái thật mạnh và đập tay phải vào phía trên bức tường đá.

Ngay sau đó, Bùi Khuynh Thừa và Ti Nguy Lâu cũng vỗ tay, gần như là đồng thời.

Cả ba người toàn thân đều toát mồ hôi, lồng ngực phập phồng.

Mặt Ti Du đỏ bừng, cổ họng cũng khô khốc.

Giọng nhân viên công tác từ bên dưới vọng lên: "Trò chơi kết thúc!”

Cùng lúc đó, cảnh cuối cùng xuất hiện trên màn hình TV LCD bên cạnh.

Ba bàn tay đều là những đốt ngón tay trắng và dài, họ vỗ vào tường gần như đồng thời, nhưng sau khi phát chậm lại thì có thể nhìn thấy, người được chụp đầu tiên chính là Ti Du, sau nữa là Bùi Khuynh Thừa, sau đó mới là Ti Nguy Lâu.

Ba người Ti Du từ trên cao chậm rãi đi xuống, sau khi đứng trên mặt đất, chân của Ti Du nhũn ra.

Tất nhiên, hai người kia cũng không khá hơn.

Các nhân viên đến giúp họ tháo móc an toàn, Cố Triều thì giúp Bùi Khuynh Thừa tháo nó ra.

Cố Triều cười nhìn về phía Ti Du, nói: "Thật không thể ngờ, Tiểu Du vậy mà lại rất mạnh nhỉ.”

Ti Du thở hổn hển, nghe thấy thế thì cười nói: "Anh Cố đừng xem thường em, sức mạnh từ việc luyện vũ đạo của em mạnh hơn các anh đấy.”

"Đúng là như vậy." Cố Triều mỉm cười, vỗ vỗ vai Bùi Khuynh Thừa một lần nữa, nói: "Cuối cùng em cũng thua một lần rồi.”

Bùi Khuynh Thừa cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Hồi trước em cũng từng thua.”

Sau khi gặp Ti Du, cậu dường như thua tất cả.

Xét về độ yêu thích, cậu kém Lộc Minh một bậc, xét về sự mưu mô, cậu lại thua kém Thẩm Ngộ Bắc, còn so với Ti Nguy Lâu, ngay cả những thành tích mà cậu luôn tự hào cũng đều bị áp đảo hết lần này tới lần khác.

Lần này, cậu cuối cùng đã chiến thắng.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, Ti Du vừa cởi mũ bảo hộ, Ti Nguy Lâu đã lấy khăn để lau mồ hôi cho cậu ấy.

Bùi Khuynh Thừa cụp mắt xuống, nắm chặt chiếc khăn tắm trong tay.

Rõ ràng cơ hội của họ đều là như nhau, nhưng cậu lại không bằng Ti Nguy Lâu.

Rõ ràng cậu cũng có thể đưa khăn mặt cho Ti Du, nhưng cậu hoàn toàn không nghĩ ra việc đó. Những điều cậu có thể nghĩ đến, ngoài việc dạy bù cho Ti Du, cố gắng thi đậu vào Bắc Kinh cùng Ti Du, thì cậu không thể nghĩ đến điều gì khác.

Giống như việc Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc đều có thể tìm cơ hội ở một mình với Ti Du, Bùi Khuynh Thừa lại hoàn toàn không biết cách chủ động như thế nào.

Ti Du lấy khăn lau mồ hôi, tay chân run lẩy bẩy nhưng trong lòng đầy tự hào.

Cậu đã thắng!

Cậu biết mà, tế bào vận động của mình mạnh như vậy, làm sao có thể thua ba tên học sinh giỏi được!

Các khán giả có mặt tại hiện trường đều hét to tên của Ti Du, tất cả điện thoại và camera hướng về phía họ chụp liên tiếp.

Ti Du lau mồ hôi trên mặt, quàng khăn quanh cổ, đưa tay vuốt tóc về phía sau, để lộ ra vầng trán sạch sẽ.

Một trận thét chói tai khác lại bùng nổ, rất nhiều cô gái đỏ cả mặt.

Trong lòng họ, Ti Du vẫn luôn là chàng trai xinh đẹp, nhưng nhưng giờ đây, họ bỗng get được sự hoang dại và điển trai trên nguời Ti Du.

Nhân viên công tác cười nói: "Xin chúc mừng Ti Du, cũng chúc mừng nhà tài trợ ô tô Phàm Trình của chúng tôi, người đã vô tình quẹt phải lưu lượng của Ti Du.”



Nghe vậy, tất cả mọi người đều bật cười.

Hôm nay tổng giám đốc của ô tô Phàm Trình tình cờ có mặt ở đây, nghe thấy vậy, ông ta từ một bên đứng lên và nói: "Phí quảng cáo sẽ được trả cho Tiểu Du.”

Ti Du ngạc nhiên nhìn về phía ông ta, đang định nói chuyện thì Cố Triều liền vỗ vai cậu.

Sau đó, Cố Triều đi về phía người quản lý với một nụ cười, nói: "Tôi là thầy giáo của cậu ấy, hãy nói chuyện với tôi.”

Ti Du liền mỉm cười, anh Cố rất đáng tin cậy.

Nhân viên công tác cười nói với Ti Du: "Được rồi, vậy thì chú thỏ nhỏ xinh xắn này đã thuộc về quán quân của chúng ta . Đồng thời, hy vọng Tiểu Du có thể giành được một thứ bậc tốt trong cuộc thi nhảy sắp tới.”

Ti Du ngạc nhiên, nhìn nhân viên công tác và nói: "Cảm ơn".

Nhân viên công tác là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cao ráo, ưa nhìn, có lẽ là người dẫn chương trình được ban tổ chức mời, nhưng vừa rồi mấy người Ti Du đã không để ý.

Chỉ là cô ấy thực sự biết quá nhiều về Ti Du, khả năng cao là fan hâm mộ.

Cô ấy gật đầu cười, và các cô gái vây xung quanh sân cũng hét lên vui vẻ: "Ti Du cố lên!”

Ti Du hơi xấu hổ, quay sang họ nói: "Cảm ơn mọi người".

Ti Nguy Lâu chậm rãi lau mồ hôi, tầm mắt vẫn dừng trên người Ti Du.

Anh rất tự hào, Ti Du giỏi quá, cậu vốn nên được nhiều người yêu thích và mong đợi như vậy.

Ti Du và anh nhìn nhau, chỉ sau một cái liếc mắt, anh lại ngoảnh mặt đi.

Ti Du đi về phía tủ trưng bày bằng kính lớn, nhân viên công tác đã mở cửa cho cậu.

Con thỏ to bằng nửa người được bọc trong một chiếc túi ni lông trong suốt, miệng túi hướng lên trên và một chiếc nơ bướm to màu hồng nhạt buộc quanh miệng.

Ti Du đưa tay ra đón lấy nó rồi tiến về phía nơi vừa rời đi.

Khuôn mặt của cậu vẫn còn hơi ửng đỏ, tóc cũng còn ướt.

Quần áo của cậu màu trắng, lúc ôm một cái con thỏ lớn màu hồng nhạt như vậy, dường như người cậu trở nên mềm mại hơn, cũng biểu lộ rằng cậu rất ngoan, chẳng khác gì một chú cún nhỏ.

Ti Nguy Lâu đứng tại chỗ nhìn cậu đi tới, anh cảm thấy Ti Du rất đáng yêu, muốn nhìn lại lần hai.

Nhìn đến khi cậu nhận lấy con thỏ Chỉ là, anh nhìn thấy Ti Du từng bước đi về phía mình.

Sau đó, trước sự kinh ngạc của mọi người, Ti Du đưa con thỏ to kia tới trước mặt Ti Nguy Lâu.

Cậu đỏ mặt nói: "Tặng anh.”

Ti Nguy Lâu vô thức đưa tay lên ôm con thỏ, chiếc túi ni lông dính vào mặt anh, anh nhất thời không nhận ra Ti Du đang nói cái gì.

Không ít người trong sân đều hét rầm lêm.

Ti Du dường như còn nghe thấy một cái gì đó như "Giết tôi đi".

Cậu có chút xấu hổ, vừa rồi đại não nóng lên nên cậu muốn làm gì là làm luôn, nhưng giờ đang ở chỗ đông người, sau khi nội tiết tố sinh ra do vận động cường độ cao tiêu tan hết, cậu bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

Ti Nguy Lâu hơi nghiêng đầu, ló đầu từ phía sau con thỏ, nhìn về phía Ti Du.

Ti Du liếc anh một cái, sau đó nói: "Được rồi, phần thưởng đã lấy được, chúng ta đi nhanh đi.”

Ti Nguy Lâu nhẹ nhàng nở nụ cười, gật đầu: "Ừm.”

Bên kia, Cố Triều đã thương lượng xong với tổng giám đốc, Ti Du còn chưa trở thành người phát ngôn, với lại lần này là trùng hợp, cho nên giá cả cũng không thể quá cao.

Nhiều điều Cố Triều cũng chưa hiểu được, nhưng nguyên nhân khiến anh cắt đứt cuộc trò chuyện vừa rồi là vì anh sợ rằng ở trước công chúng, tổng giám đốc sẽ khiến Ti Du chấp nhận một số yêu cầu bất công.

Bây giờ, sau khi anh đã hiểu sơ bộ về tình hình công ty của họ, anh liền thêm tài khoản WeChat của người quản lý.

Anh nói chuyện với Triệu Diên một lần nữa, Triệu Diên lập tức gửi số điện thoại di động của người đại diện của bà ấy và yêu cầu người quản lý nói chuyện với người đại diện.

Xong xuôi mọi việc, Ti Du và Ti Nguy Lâu cũng đã đi tới.

Cố Triều giải thích vấn đề cho họ, lúc sau nghi ngờ hỏi: "Tiểu Bùi đâu rồi?”

"Ở đây." Bùi Khuynh Thừa đang đứng phía sau cách anh không xa.

Cố Triều quay đầu lại nhìn cậu, bật cười nói: "Đi cũng không phát ra âm thanh.”

"Được rồi, hai người định đi đâu, cùng ăn một bữa cơm không?" Anh hỏi Ti Du.

Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu, sau đó nói: "Không được rồi anh Cố, chúng em còn đi vài nơi một lúc.”

"Được." Cố Triều giơ tay khoác vai Bùi Khuynh Thừa, cười nói: "Chúng ta về thay quần áo đi, mồ hôi khó chịu quá.”

Thực ra, mồ hôi vào mùa này cũng không được coi là mồ hôi.

Nhưng Cố Triều là người ưa sạch sẽ, không thể chịu nổi.

Ti Du nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của Cố Triều, bỗng nhiên nói: "Anh Cố, anh trai em đã trở lại, để em thay mặt anh ấy chào hỏi.”

Cố Triều dừng một chút, sau đó mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, cậu ấy cũng thật là, sao không tự mình nói với tôi chứ.”

"Ai biết được." Ti Du nở nụ cười.

"Vậy hai người chơi đi, chúng tôi đi đây." Cố Triều vẫy tay với họ.

Bùi Khuynh Thừa liếc nhìn con thỏ trong vòng tay của Ti Nguy Lâu rồi lại nhìn về phía Ti Du, cười nói: "Tạm biệt.”

"Ừm, tạm biệt.”

Ti Du nhìn theo bóng lưng của hai anh em, bỗng nhiên có chút phiền muộn.

Ti Nguy Lâu đã thoát ra khỏi tâm trạng phấn khích đến mức không nói được lời nào, giờ phút này, anh nhìn về phía Ti Du, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?”

"Hả?" Ti Du nghiêng đầu nhìn anh.

Cậu đã không thể hiện bất cứ điều gì, phải không? Ti Nguy Lâu cũng quá nhạy cảm rồi.

"Không có việc gì đâu." Ti Du cười cười: "Đi thôi, trước tiên phải tìm mua hai chai nước đã.”

Sau đó, cả hai bước ra khỏi khu vui chơi và vào trung tâm mua sắm bên cạnh.

Ti Nguy Lâu đang ôm một con thỏ lớn, hầu như đi đến chỗ nào cũng là tâm điểm.

Ti Du: "…”

Cậu bất lực nói: "Chúng ta vẫn là nên tìm một chỗ xử lý nó thôi.”

Ti Nguy Lâu ôm chặt hơn nữa: "Tôi muốn ôm nó.”

"Sau này vẫn có thời gian ôm mà!" Ti Du tức giận: "Anh không thấy rằng tất cả mọi người đang nhìn chúng ta sao?”

Ti Nguy Lâu nhìn cậu, thấp giọng nói: "Tôi muốn ôm.”

Thực ra anh vẫn mang vẻ ngoài lạnh lùng và lãnh đạm đó, nhưng Ti Du lại nhìn ra một chút tủi thân trên người anh.

Ti Du giơ tay chọc vào vai anh, tức giận: "Sao anh khó ở thế!”

Ti Nguy Lâu cúi đầu cười, nửa khuôn mặt vùi vào con thỏ, vậy mà lại có chút ngượng ngùng.

Ti Du bị suy nghĩ của chính mình làm cho chấn động, vội vàng nói: "Ôm đi, ôm đi.”

Hôm qua cậu còn nói dẫn Ti Nguy Lâu ra ngoài mua bộ đồ ngủ hình con thỏ, hôm nay thế mà lại có thêm một con thỏ lớn.

Vậy thì không tìm bộ đồ ngủ con thỏ nữa, có thể tìm những thứ khác.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Ti Nguy Lâu hỏi cậu.

Ti Du nói: "Mua đồ ngủ.”

Hai mắt Ti Nguy Lâu sáng lên, nói: "Để tôi mua cho em.”

Ti Du liếc anh một cái, cười nói: "Tự mình mua đi, anh đừng có mà nghĩ mấy ý đồ xấu xa.”

"Không có ý đồ xấu xa." Ti Nguy Lâu bật cười.



Anh thực sự đã nghĩ đến một điều không nên nghĩ tới, mua cho Ti Du một bộ đồ ngủ ôm sát là điều anh không dám làm.

Chỉ là lần này xem ra không có cơ hội, anh đã bị Ti Du nhìn thấu tâm tư rồi.

Khi cả hai bước vào cửa hàng nơi Ti Du mua đồ ngủ, điều đầu tiên nhân viên cửa hàng nhìn thấy là một con thỏ lớn, ai cũng bị chấn động.

Sau đó, khi cô ấy nhìn thấy Ti Du liền vội vàng chạy tới, cười nói: "Xin chào.”

Ti Du gật đầu: "Xin chào, tôi muốn xem bộ đồ ngủ hình động vật mà lần trước tôi mua.”

"Mời hai vị vào bên trong, ngày hôm qua chúng tôi tình cờ có hai loại động vật mới nhập, anh xem có thích không.”

Nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ vào bên trong, sau khi bước vào, Ti Du nhìn thấy cả một khu vực toàn bộ đồ ngủ động vật dành cho cả trẻ em và người lớn, tất cả mọi thứ đều có đầy đủ.

Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu, nói không nên lời: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, đặt anh thỏ này lên sofa trước được không?”

Ti Nguy Lâu dừng lại, sau đó quay người và đặt con thỏ lên ghế sofa.

Ti Du liếc nhìn tay anh thì phát hiện tay anh đang run lẩy bẩy.

"…”

Vừa mới leo núi xong mà đã ôm một vật lớn, lại còn đi lâu như vậy không run mới lạ, xem chừng buổi tối đau cơ lắm đây.

Đúng là đồ ngốc.

Ti Du hừ một tiếng, xoay người ngắm bộ đồ ngủ.

Cậu đã rửa tay sạch sẽ nên cũng không có bất kỳ sự đắn đo nào, cầm từng bộ đồ ngủ lên rồi ướm vào người Ti Nguy Lâu.

Ti Nguy Lâu rất phối hợp, chỉ đi theo cậu mà không nói gì, rất yên lặng.

"Cái này thế nào?" Ti Du nhìn thấy một bộ đồ ngủ hình con gấu nâu, mắt cậu ngay lập tức sáng lên.

Cậu cầm lấy áo ngủ và ướm lên người Ti Nguy Lâu.

Bộ đồ ngủ rất dễ thương, lông mềm mại, màu nâu, còn có đôi tai và đuôi gấu to tròn, hoàn toàn xứng với khuôn mặt điềm tĩnh của Ti Nguy Lâu, tuyệt !

"Chính là cái này." Ti Du vỗ tay.

Tầm mắt của Ti Nguy Lâu hướng về một nơi khác, sau đó nhìn về phía Ti Du, nói: "Em mua cho tôi à?”

Ti Du nhướng mày: "Anh lại muốn làm cái quỷ gì?”

Ti Nguy Lâu bật cười, nói: "Tôi cũng muốn mua cho em, chúng ta mua cho nhau đi?”

Nhân viên cửa hàng đứng một bên nghe xong, khóe môi sắp nhếch lên, hiển nhiên là ngọt tới rồi.

Chỉ là Ti Du không để ý nên hỏi Ti Nguy Lâu trước: "Anh muốn mua cho em cái nào?”

Ti Nguy Lâu ngay lập tức đi qua đầu bên kia, sau đó cầm lấy một bộ trở lại, nói: "Cái này, đáng yêu.”

Ti Du liếc nhìn bộ đồ ngủ trên tay anh, im lặng rồi nói: "Được.”

Đó là một bộ đồ ngủ hình gấu trúc, nhìn tổng thể là màu đen và trắng, trông tròn trịa hơn một chút so với những bộ đồ ngủ khác.

Hơn nữa cũng không có gì kỳ lạ.

Hai người thanh toán hóa đơn, sau khi ra khỏi cửa hàng, Ti Du không khỏi lo lắng cho Ti Nguy Lâu: "Anh có đủ tiền không? Một bộ đồ ngủ này cũng phải gần bốn chữ số.”

Ti Nguy Lâu ôm con thỏ, nghiêng đầu nhìn Ti Du, cười hỏi: "Sao lại hỏi như vậy?”

"Anh không thích tiêu tiền của bố mẹ, bản thân thì không đi làm thêm, đương nhiên em phải hỏi như vậy.”

Ti Du cau mày nói: "Anh nói anh muốn gây quỹ, nhưng đôi khi lại bỏ sót và phải nhờ đến các nhân viên chuyên nghiệp hỗ trợ. Là một học sinh trung học, anh có thể làm được không?”

Ti Nguy Lâu khẽ cười, nói: "Em lo lắng cho tôi à?”

"Chậc." Ti Du tức giận nói: "Em nói thật đấy!”

Ti Nguy Lâu lập tức nhịn cười, nói: "Tôi có tiền, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không đến mức túng quẫn.

Vả lại, hiện tại tôi cũng không phản đối việc tiêu tiền của bố mẹ.”

Ti Du nhướng mày, cười nói: "Vậy ra cuộc nói chuyện của anh cả và anh vẫn còn có ích.”

"Em biết anh ấy nói chuyện với tôi?" Ti Nguy Lâu kinh ngạc.

Ti Du lẽ ra không thể nghe được những gì anh và Ti Niên nói khi uống rượu trên sân thượng ngày hôm đó, bởi vì cậu đã ngủ rồi.

Ti Du gật đầu: "Trước đây anh cả có nói anh ấy tâm sự với anh.”

Ti Nguy Lâu nói: "Đúng là anh ấy đã nói với tôi.”

Hai người vừa nói vừa đi, nhất thời không chú ý phía trước, Ti Nguy Lâu trong tay lại ôm một con thỏ chắn tầm nhìn nên vô tình đụng phải một cây cột lớn.

Ti Nguy Lâu lùi lại một bước sau khi bị đụng trúng, Ti Du giật mình, trợn mắt nhìn anh.

Có hai người đi ngang qua, thấy vậy liền nhỏ giọng cười rồi bỏ đi, xa xa còn ngoái lại nhìn.

Ti Du ban đầu rất ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ti Nguy Lâu, cậu không nhịn được bắt đầu cười.

Ti Nguy Lâu quay ngang, liếc nhìn cây cột thẳng đứng bên cạnh thang máy, nhất thời không nói nên lời.

Ti Du cười không ngớt, vươn tay hướng về phía anh, nói: "Để em ôm một lúc cho.”

"Không cần, nặng." Ti Nguy Lâu nói.

"Anh không cầm được?" Ti Du nói.

Ti Nguy Lâu: "Không sao.”

"Cái gì mà không sao?”

Ti Du vẫn cầm lấy con thỏ từ trong tay anh và đưa túi đồ ngủ trong tay mình sang, nói: "Chúng ta lên tầng ăn cơm trước, sau đó đến trung tâm tắm rửa, tắm rửa kì cọ xong thì mát xa. Nếu không, ngày mai ngay cả tay cũng không nhấc nổi.”

Ti Nguy Lâu sửng sốt một chút, sau đó ngập ngừng nói: "Tắm kỳ?”

"Ừ." Ti Du gật đầu, đi về phía thang máy trước.

Ti Nguy Lâu tim đập thình thịch, anh đi theo sau cậu, cùng cậu bước vào thang máy, lại hỏi lần nữa: "Tắm kỳ? Hai chúng ta cùng nhau?”

Ti Du cau mày nhìn anh: "Nếu không thì sao?”

Trong đầu Ti Nguy Lâu bắn pháo hoa, cả người như bùng nổ.

Anh không nói thêm gì nữa, Ti Du cũng không nghĩ nhiều, ôm con thỏ trong tay.

Lại lên một tầng khác, vòng cung phản xạ của Ti Du cuối cùng cũng quay trở lại.

Vừa rồi cậu đã nói gì với Ti Nguy Lâu? Tắm kỳ? Lại còn hai người bọn họ cùng nhau?

Chết tiệt!

Lối suy nghĩ thẳng nam của Ti Du cuối cùng cũng get tới được mạch não gay.

Tắm kỳ nghĩa là gì? Đó không phải là kiểu nhà tắm lớn nơi mà một loạt các quý ông để ngực trần, mà là cậu và Ti Nguy Lâu sẽ cởi trần cùng nhau.

Không chỉ để thân trên trần, mà là cởi truồng!

Ti Du đỏ mặt, cổ cứng ngắc ngoảng sang nhìn người bên cạnh.

Đúng là, cổ của Ti Nguy Lâu đã đỏ ửng lên!

"Đưa tôi ôm con thỏ đi." Ti Nguy Lâu bỗng nhiên trầm giọng nói.

Nói xong, anh lấy lại con thỏ từ tay Ti Du.

Ti Du mím môi, theo bản năng nhìn về phía anh, nhưng bị con thỏ chặn lại.

Sau khi nhận ra mình đang làm gì, khuôn mặt của Ti Du càng đỏ hơn, cậu như muốn nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook