Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 91:

Trình Kinh Đường /程惊堂

21/09/2022

Thẩm Ngộ Bắc muốn tìm Ti Nguy Lâu nói chuyện sao?

Lúc này, không chỉ có Ti Du ngây người, ngay cả Ti Nguy Lâu cũng run lên.

Nhưng mà anh rất nhanh đã phản ứng kịp, đứng lên, đi với Thẩm Ngộ Bắc ra phía sau.

Ti Du rất tò mò, nhưng cũng không có ý định hỏi thẳng.

Đợi lát nữa Ti Nguy Lâu quay lại có lẽ sẽ nói thẳng cho cậu biết.

Chỉ là, qua vài phút, người quay về không phải là Ti Nguy Lâu, mà là Thẩm Ngộ Bắc.

Thẩm Ngộ Bắc ngồi bên cạnh Ti Du, nghiêng đầu cười với cậu.

"Cậu ta đâu?" Ti Du kinh ngạc, quay đầu ra phía sau nhìn thử, không nhìn thấy ai.

Thẩm Ngộ Bắc nhìn mặt cậu, cười nhẹ một cái, cảm xúc trong mắt có chút đau xót.

Anh ta chụp lấy cánh tay của Ti Du, để cậu ngồi thẳng, sau đó nói: "Tôi chỉ ngồi cùng cậu một lúc thôi, đừng tìm cậu ta nữa.”

"Mấy cậu sẽ không đánh nhau chứ?" Não của Ti Du bắt đầu tưởng tượng.

Thẩm Ngộ Bắc bật cười: "Vậy cậu hi vọng trong chúng tôi ai sẽ thắng?”

Ti Du: "...”

Cậu không nói chuyện nữa, mở ipad ra, chuẩn bị xem phim.

Thẩm Ngộ Bắc hơi nghiêng về phía bên cậu, nói: "Muốn xem gì vậy?”

"Harry Potter." Ti Du nói.

Thẩm Ngộ Bắc gật đầu: "Xem chung đi.”

Ti Du quay đầu nhìn anh ta, híp mắt đánh giá một phen, nói: "Rốt cục tại sao cậu lại ở chỗ này? Lúc nãy lại nói gì với Ti Nguy Lâu rồi?”

Thẩm Ngộ Bắc nói: "Tôi qua đây cùng đón Giáng sinh với cậu đó.”

Anh ta né tránh câu hỏi thứ hai.

Ti Du thấy anh ta không nói, cũng không bắt ép, chỉ hỏi: "Cậu xin nghỉ hay là trốn học luôn vậy?”

"Trốn học, không ai quản tôi cả." Số lần Thẩm Ngộ Bắc trốn học còn cao hơn Ti Du mấy lần.

Nhưng trong khoảng thời gian này, thời gian họ ở trường học trái lại nhiều hơn trước đó rất nhiều.

Ti Du cũng không hỏi nữa, chuẩn bị xem phim.

Thẩm Ngộ Bắc cũng xem chung với cậu, nhưng dư quang lại vẫn luôn đặt lên người của Ti Du.

Anh ta cảm thấy, bản thân đã rất lâu, rất lâu rồi chưa được nhìn thấy Ti Du. Bỗng nhiên ở gần như vậy, anh ta có chút muốn khóc.

Chỉ là, anh ta cũng không nghĩ đến, Ti Nguy Lâu lại dễ nói chuyện như thế.

Hay là, anh đã tự tin đến mức không sợ bất cứ kẻ nào ở riêng một mình với Ti Du?

Thẩm Ngộ Bắc cười tự giễu một tiếng, cảm thấy khả năng phía sau lớn hơn một chút.

Thật ra, trong khoảng thời gian này, so với Lộc Minh và Bùi Khuynh Thừa, anh ta lại càng giống như một người đứng xem hơn.

Chính bởi vì tạm thời nhảy ra một trận Tu La tràng này, anh ta mới nhìn ra được thứ bản thân chưa từng nhìn ra.

Ti Du đối xử với Ti Nguy Lâu thật sự quá đặc biệt.

Trong khoảng thời gian này, Ti Du không còn trao cơ hội cho bất cứ người nào trong số họ. Vậy mà cậu lại ở chung với Ti Nguy Lâu, chắc chắn sẽ giảm bớt, dù sao họ cũng ở chung dưới một mái nhà.

Sở dĩ cảm thấy như vậy, cũng là vì mỗi lần Thẩm Ngộ Bắc nhìn thấy Ti Nguy Lâu, anh đều lạnh lùng hơn trước, khí chất ngày càng lạnh.

Đây không phải là biểu hiện sẽ có trong tình huống ở chung tốt đẹp với Ti Du.

Chỉ là, cho dù như vậy thì Ti Du vẫn bao dung với Ti Nguy Lâu nhất.

Hơn nữa, mỗi lần Ti Du đứng chung với Ti Nguy Lâu, cho dù họ không nói với nhau câu nào, cho dù Thẩm Ngộ Bắc có ở xa hơn nữa thì vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa họ đến mức những người khác đều không thể chen chân vào.

Cho nên, dù Ti Du chưa đưa ra câu trả lời cuối cùng, nhưng Thẩm Ngộ Bắc cũng biết, bản thân thua chắc rồi.

Nhưng anh ta không cam tâm, lại càng không nỡ.

Nhân lúc Ti Du vẫn chưa phán anh ta "tử hình", anh ta muốn ở chung với Ti Du nhiều một chút, lưu lại nhiều kỷ niệm một chút.

Anh ta không muốn lần đầu tiên thích một người lại thất bại thảm hại, chẳng để lại được thứ gì.

Thẩm Ngộ Bắc nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du, cảm thấy hốc mắt có chút chua xót.

Rõ ràng họ ở gần như vậy, nhưng mà, ngay cả tư cách chạm vào, anh ta cũng không có.

Ti Du cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, nhưng không quay lại nhìn.

Cậu mím môi dưới.

Tâm tư đã không còn đặt vào màn hình trước mặt.

Cậu đã chuẩn bị xong quà Giáng sinh cho mọi người.

Đương nhiên, cũng có thể là quà chia tay...

Hai người ngồi im lặng, không nói tiếp nữa.

Sau một tiếng, Thẩm Ngộ Bắc nói: "Ti Du.”

"Hửm?" Ti Du nghiêng đầu nhìn anh ta.



Thẩm Ngộ Bắc mỉm cười: "Tôi đi đây.”

Ti Du khẽ giật mình, sau đó, cậu thấy Thẩm Ngộ Bắc mở dây an toàn, đi ra phía sau.

Ti Du ngồi ngơ ngác, cảm thấy trái tim có chút phiền muộn.

Cậu luôn cảm thấy, câu nói vừa nãy của Thẩm Ngộ Bắc, không chỉ mang ý nghĩa anh ta rời khỏi chỗ ngồi.

Phía sau còn truyền đến tiếng của Lộc Minh. Cậu ta hỏi sao Thẩm Ngộ Bắc cũng ở đây. Thẩm Ngộ Bắc đã nói "Cần cậu quản".

Sau đó, Ti Du không còn nghe nữa.

Chỉ chốc lát sau, bên cạnh lại có người ngồi.

Ti Du không quay đầu, cũng biết là Ti Nguy Lâu trở về.

Im lặng một lát, Ti Nguy Lâu nói khẽ: "Có buồn ngủ không?”

Ti Du giơ tay tắt ipad.

Ti Nguy Lâu hỏi tiếp viên hàng không mượn chăn mỏng, trùm lên người Ti Du, nói: "Ngủ đi.”

Ti Du lập tức nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên khác.

Ti Du cũng không biết bản thân đã ngủ bao nhiêu lâu, cũng không biết mình đã mơ thấy cái gì, tóm lại, cậu bị Ti Nguy Lâu đánh thức, phải ăn cơm trưa rồi.

Bữa ăn trên máy bay rất phong phú, chỉ là hương vị cậu ăn không quá quen.

Miễn cưỡng ăn một chút, Ti Du lại nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói gì.

Thật ra từ vị trí của cậu, thì cậu chỉ có thể nhìn thấy cánh máy bay chao liệng, nhưng cậu cũng chỉ là không muốn đối mặt với Ti Nguy Lâu mà thôi.

Ti Nguy Lâu ngồi tại chỗ, nghiêng đầu nhìn nửa gương mặt của cậu.

Một lúc lâu sau, Ti Nguy Lâu mới giơ tay, nắm lấy tay của Ti Du.

Ti Du khựng người, lại không hề từ chối, chỉ là cũng không nhìn anh.

Hành trình hơn tám giờ. Lúc đến nơi, bên ngoài đã có chút tối.

Lúc xuống máy bay, họ đều cảm thấy đau lưng. Cả đám đều không có hình tượng mà vặn eo, xoay cổ.

"Anh Du." Tạ Hoàn mơ mơ hồ hồ đi đến bên cạnh Ti Du, nói: "Chắc chắn bên ngoài rất lạnh, cậu nhớ mặc áo lông dày nhé.”

Ti Du giơ tay đặt lên vai cậu ta, nói: "Đến phòng nghỉ, thay quần áo đi.”

"Ừa." Tạ Hoàn gật đầu.

Sau khi lấy vali, hai người lập tức đi thay quần áo. Những người khác cũng đều như vậy.

Hết cách rồi, khí hậu địa cực, họ nhất định phải mặc nhiều thêm vài lớp. Dù sao lúc nãy trước khi hạ cánh, họ đã nhìn thấy những ngọn núi cao bị một lớp băng rất dày và tuyết đọng bao phủ.

Nhìn là thấy lạnh rồi.

Trong phòng nghỉ thiết kế đặc biệt của sân bay địa cực, có rất nhiều người vừa xuống máy bay đều đang ở đây thay đồ.

Ti Du chồng thêm một lớp quần bông dày, rộng rãi ở bên ngoài cái quần ban đầu, sau đó lại mặc thêm một chiếc quần jean dày. Áo cũng vậy, mặc hai chiếc áo khoác lông, còn có một cái áo lông dài đến mắt cá chân, bọc bản thân thành một trái bóng.

Trong phút chốc, trong phòng đều là những trái bóng giống như cậu.

Ti Nguy Lâu mặc đồ xong, sau đó mở vali ra, lấy từ bên trong ra một chiếc mũ lông nhung màu vàng nhạt và bao tay, còn có một chiếc khăn choàng cổ dày, màu trắng, cầm đến bên cạnh Ti Du.

Ti Du nhìn thoáng qua, lại vô thức nhìn xung quanh một chút.

Quả nhiên, rất nhiều người đều đang chú ý đến họ.

Ti Du cảm thấy có chút xấu hổ, có chút hối hận, sớm biết như vậy thì cậu đã mang theo mấy chiếc mũ bình thường ở trong nhà rồi. Như vậy thì cũng không cần để Ti Nguy Lâu mua cho cậu những thứ này.

Nhưng hết cách rồi, cũng đã đến chỗ này rồi.

Nhưng mà cũng may Ti Nguy Lâu không cầm cho cậu mấy cái nón con thỏ, con gấu kia. Nếu không thì có lẽ cậu sẽ xấu hổ chết mất.

Cậu nhận lấy bao tay, Ti Nguy Lâu lập tức đội mũ cho cậu.

Sau khi đội xong, Ti Du mới biết, cái nón này rất kỳ lạ, bởi vì nó có hình chú gà con, đằng sau mũ còn có một cái đuôi gà con.

Ti Du: "...”

"Quào! Anh Du, cái mũ này cũng được lắm đó! Mua ở đâu vậy?" Tạ Hoàn kinh ngạc.

Có bạn học khác nhiều chuyện cũng đến tham gia náo nhiệt, nói: "Cool ghê.”

Bạch Thanh Thiển cười ra tiếng: "Đáng yêu quá đi. Đây là gu của Ti Du sao. Hóa ra cậu đi theo con đường này.”

Mặt của Ti Du đỏ rần, cậu kéo khăn choàng cổ lên, che lại gần nửa gương mặt, lúc này mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Khóe môi của Ti Nguy Lâu cong nhẹ lên một chút, nói với mọi người ở phía sau: "Đừng xem náo nhiệt nữa, xe khách sạn đến rồi.”

Mọi người phút chốc không trễ nãi nữa, vũ trang đầy đủ.

Sau khi Cố Triều đếm số người một chút, nói: "Đủ người rồi, chúng ta xuất phát.”

Ra khói sân bay, mọi người bỗng cảm thấy cái lạnh kia, cho dù mặc thêm vài lớp quần áo thì cũng vẫn rất lạnh.

Cũng may xe khách sạn đến đón sớm. Họ ngồi lên xe, lại đi hơn nửa tiếng, mới đến được khách sạn.

Đây là khách sạn lớn nhất ở toàn bộ địa cực, xây dựng giống như cung điện hoàng thất phương tây.

Bây giờ, trong khách sạn rực rỡ, lộng lẫy tràn đầy đồ trang trí Giáng sinh. Một cây thông Noel khổng lồ đứng im lìm ở vị trí trung tâm, cao khoảng chừng ba mét.



Xung quanh có rất nhiều thứ đều đổi sang màu đỏ, rất có không khí ngày lễ.

Bạch Thanh Thiển và Lâm Dữu đi lấy thẻ phòng, sau đó bắt đầu chia.

Phòng đều là phòng đôi. Cố Triều ở phòng một người.

Tạ Hoàn cầm thẻ phòng đi tìm Ti Du: "Anh Du, hai chúng ta ở chung đi.”

Ti Du nhìn Ti Nguy Lâu, đối phương mỉm cười với cậu, nói: "Tôi có thể ở chung với người khác.”

"Ai hỏi anh!" Ti Du liếc anh, quay người đứng chung với Tạ Hoàn.

Ti Nguy Lâu bật cười.

Lộc Minh cầm thẻ phòng, đi đến bên cạnh Ti Nguy Lâu, nói: "Chúng ta ở chung nhé?”

Ti Nguy Lâu ngạc nhiên nhướng lông mày, sau đó gật đầu: "Được.”

"Ôi trời, tin tức lớn." Tạ Hoàn nhỏ giọng nói với Ti Du: "Lộc Minh thế mà lại chủ động đi tìm Ti Nguy Lâu muốn ở chung. Họ sẽ không đánh nhau chứ?”

Ti Du nhìn về phía họ, không nói gì.

Cậu cảm thấy, hôm nay, mọi người đều là lạ, chính cậu cũng thế.

Thẩm Ngộ Bắc tự đến, cho nên cũng đặt phòng một người, ở cùng một tầng với đám Ti Du.

Bùi Khuynh Thừa ở cùng một học sinh giỏi, không muốn nói chuyện giống như cậu ấy trong lớp, cầm một chiếc thẻ phòng.

Sau khi chia phòng xong, cả đám lập tức đi lên lầu.

Trước đó họ mặc quá nhiều, bây giờ đã cảm thấy nóng.

"Đợi lát nữa mọi người thay quần áo xong, sau đó tập hợp ở phòng ăn tầng thượng." Cố Triều nói.

Đám người thưa thớt đáp lời.

Ti Du vào phòng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Hoàn đóng cửa thật kỹ, quay đầu thì nhìn thấy Ti Du ngồi phịch trên ghế sô pha, không nhúc nhích.

"Sao vậy anh Du?”

Ti Du chậm rãi nhắm hai mắt lại, ỉu xìu lắc đầu: "Có vẻ cuối cùng tớ cũng được thở phào một hơi rồi.”

Tạ Hoàn đi đến bên cạnh cậu, cũng học theo dáng vẻ của cậu, phô bày ra, nói: "Không biết tại sao, rõ ràng ngày nào tớ cũng nhìn thấy cậu, nhưng vẫn cảm thấy chúng ta đã rất lâu rồi chưa có ở chung với nhau.”

Ti Du cười khổ một cái: "Lúc trước tốt biết bao nhiêu, quay về không được rồi.”

Tạ Hoàn nghiêng đầu nhìn cậu: "... Anh Du, cậu lại chảy nước mắt rồi.”

"Mặc kệ nó đi." Ti Du mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, ngẩn người.

Tạ Hoàn cũng bất động, giống như cậu, nhìn lên trần nhà, ngẩn người.

Thật sự đã rất lâu rồi, họ mới có thể thoải mái ngồi chung với nhau như thế này. Ti Du cảm thấy cả người mình đều thả lỏng.

Rõ ràng những ngày tháng thoải mái như vậy, vào ba tháng trước,nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cuộc sống và tâm tư của họ đều đã thay đổi.

"Nếu như họ không thích tớ thì tốt biết mấy." Ti Du lẩm bẩm.

Tạ Hoàn quay đầu nhìn cậu, nhíu mày.

Đoạn đường này, cậu ta vẫn luôn nhìn theo Tii Du.

Trong trí nhớ của cậu ta, Ti Du vẫn luôn hoạt bát, cũng rất lạc quan.

Nhưng từ sau khi cậu biến thành thể chất kỳ kỳ quái quái, không thể kiềm chế nước mắt thì Ti Du dường như đã thật sự thay đổi.

Hoặc là nói, cuối cùng, cậu cũng moi bản gốc của mình ra, cho mọi người nhìn.

Ti Du bản gốc kia, có chút cô đơn, rất dịu dàng, cũng khiến cho người ta đau lòng.

Tạ Hoàn giơ tay, cách một lớp áo dày, cầm lấy cánh tay của cậu, nói: "Tiểu Du, có phải cậu có suy nghĩ gì rồi không?' Cậu ta lớn hơn Ti Du. Lúc còn nhỏ, cậu ta cũng sẽ học theo người lớn kêu Ti Du, gọi "Tiểu Du", nhưng dần dần sau này, cậu ta bắt đầu gọi "anh Du", lúc nói đùa còn sẽ gọi cậu là "bố".

Bỗng nhiên nghe thấy từ "tiểu Du" này, nước mắt của Ti Du chảy càng dữ dội hơn.

Cậu bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu, rất tủi thân.

Rất giống một đứa bé bị thương, cố kiềm nén không khóc, nhưng khi nhìn thấy người thân đến thì cậu sẽ không kiềm chế được.

Ti Du cắn môi, cả người đều đang run rẩy.

Tạ Hoàn ngồi dậy, bổ nhào qua ôm lấy cậu. Hai người phình to, giống như hai quả cầu ôm lấy nhau.

Cậu ta vỗ đầu của Ti Du, nhẹ giọng nói: "Khóc đi anh Du.

Tớ khóc chung với cậu.”

Ti Du nhắm mắt lại, đau khổ khóc thành tiếng.

"Tớ mẹ nó tại sao phải mang căn bệnh này chứ!”

"Tại sao họ lại muốn thích tớ!”

"Ti Nguy Lâu, cmn chính là một cái móng heo lớn!”

---

Tác giả có lời muốn nói: Giới thiệu ngày mai: Lời tạm biệt của tiểu Du.

Dự định ngày mốt sẽ hoàn chính văn, sau đó có thêm phiên ngoại ngọt ngào khoảng hai mươi ngàn chữ nữa ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook