Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 95:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Sáu giờ tối, trời cũng đã tối hẳn.
Mọi người lại tập hợp ở phòng khách tầng dưới, Ti Du vừa thay một cái mũ và khăn quàng cổ khác, bởi vì đồ buổi sáng bị ướt cậu giặt vẫn chưa khô.
Bây giờ cậu đang đội chiếc mũ con thỏ nhỏ màu hồng nhạt, giống với chiếc mũ con thỏ lớn kia của Ti Nguy Lâu, khăn quàng cổ cũng là khăn len sợi to mềm mại màu hồng phấn.
Chỉ có điều lúc này bản thân Ti Nguy Lâu lại đội một chiếc mũ con sói nhỏ màu xám, khăn quàng cổ màu xám trắng, nhưng bên trong bọn họ lại mặc giống nhau, đều là chiếc áo len màu đỏ.
Sau khi mọi người tập hợp thì cùng nhau đi đến sân băng ở phía bắc, sân băng ở đây đóng cửa vào buổi chiều, bây giờ đã mở cửa.
Ở trong này có rất nhiều người, có thể thấy máy sưởi ở khắp nơi, chỉ chính giữa sân băng là không có máy sưởi.
Tuy vậy sân băng cũng không phải hoàn toàn trống trơn mà có hơn mười khối băng chạm khắc rất lớn, mười hai con giáp, tượng nữ thần, còn có các loại sản phẩm nghệ thuật mô phỏng hiếm lạ kỳ quái, vừa lớn vừa tráng lệ.
Dường như trong những khối băng chạm khắc này được lắp loại đèn gì đó, lúc này mỗi cái đều phát ra các loại ánh sáng khác nhau, còn có vài chiếc đèn lớn chiếu sáng, màu vàng ấm áp và màu trắng, chiếu rọi khiến một khoảng sân băng trông giống như thế giới thần thoại.
Đặc biệt là các du khách tới nơi này đều mặc trang phục ăn mừng, trên quần áo đều có các chi tiết lễ Giáng Sinh, khiến cho nơi này càng thêm giống chốn đào nguyên ngăn cách với nhân thế.
Tất cả mọi người đều bị rung động.
Nhóm Ti Du cùng tạo thành một vòng tròn, các khán giả khác cũng vậy, bọn họ từng người từng người một lần lượt đứng thành một vòng, vây quanh chính giữa sân băng.
Vòng vây của bọn họ rất lớn, nơi này lại có nhiều khoảng trống rộng rãi, nhưng bởi vì nhiều người, cho nên mọi người vừa nói chuyện thì trong sân đã có vẻ rất náo nhiệt.
Đợi không đến năm phút, tiếng nói của Đạt Luân đã truyền ra từ bốn chiếc loa thật lớn trong sân, hô to một tiếng: "Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!”
Cùng lúc đó, ở chỗ cách hai thước bên ngoài vòng tròn được bao quanh bởi đám đông, hơn ba mươi chùm pháo bông lạnh đột nhiên nổ tung, âm nhạc vui nhộn làm nền cho bài phát biểu của Đạt Luân.
Pháo cháy chiếu sáng cả sân băng!
Đạt Luân cầm micro ngồi trên một chiếc xe trượt tuyết xuất hiện từ trong bóng tối, sáu chú chó kéo xe đen trắng uy phong lẫm liệt chạy băng băng, chở theo Đạt Luân đi vòng quanh hai vòng ở bên trong.
Sáu hoặc bảy bóng đèn sân khấu màu sắc khác nhau lấy ông ấy làm tiêu điểm.
Mọi người hoan hô nhảy nhót.
Ông ấy dùng tiếng Anh và tiếng Trung nói lời mở màn hai lần, sau đó ông ấy hô to chào mừng ban nhạc Mèo Rừng, mấy ánh đèn loang loáng chiếu vào từng vị trí ở giữa vòng vây trong sân, ban nhạc gồm bốn ca sĩ đường phố trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trong tiếng hò reo, một khúc hát “Bài ca chúc mừng Giáng Sinh” vui vẻ được hát xong, hâm nóng không khí toàn sân.
Tạ Hoàn lấy điện thoại di động ra phát sóng trực tiếp, dường như rất hưng phấn dõi theo màn biểu diễn.
Làn đạn điên cuồng oanh động, đều bị màn biểu diễn này chinh phục.
Ti Du đứng ở bên cạnh cậu ta, Tạ Hoàn quay ống kính thẳng về phía Ti Du: "Anh Du, gửi lời chào đến mọi người đi.”
"Xin chào những người bạn yêu quý của tôi!" Ti Du rất phấn khích.
Làn đạn cười ha ha, cảm thấy rằng Ti Du như vậy thật hiếm thấy, hiếm thấy.
Màn biểu diễn này vốn không có trình tự gì cả, người chủ trì hô lên tên ai thì là người đó, cùng một người được hô tên hai lần thì sẽ biểu diễn hai lần, tất cả mọi người đều vui đến mức phát điên.
Thời điểm đến phiên Bạch Thanh Thiển, cô ấy bước tới gần chiếc đàn dương cầm màu trắng tinh thanh khiết rồi ngồi xuống.
Cô ấy mặc một bộ váy dài màu trắng, trên đầu đội đồ trang sức hình sừng hươu, tóc dài đen nhánh trên vai, đẹp giống như một bức họa.
Tạ Hoàn quay gần sát vào cô ấy, nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "Nữ thần của tôi quá đẹp ô ô ô!”
Một khúc đàn dương cầm chấm dứt, Đạt Luân lại lựa chọn người biểu diễn tiếp theo, chính là người bạn cùng lớp trình diễn ảo thuật kia.
Bạn nam cùng lớp có dáng vẻ rất đẹp trai, sau khi cởi áo lông vũ ra mặc một chiếc áo bành tô.
Cậu ta hài hước dí dỏm, vừa xuất sắc nói được hai thứ tiếng, vừa biểu diễn ảo thuật, cuối cùng còn biến ra một bó hoa hồng đỏ như lửa tặng cho ông chủ kiêm người chủ trì Đạt Luân.
Mọi người lớn tiếng hoan hô, Đạt Luân điên cuồng hét lên bản thân mình muốn cong rồi.
Sau đó ông ấy lại hưng phấn lựa chọn người biểu diễn tiếp theo, là Bùi Khuynh Thừa!
Bùi Khuynh Thừa đã lấy đàn violin ra, sau khi nhìn thấy ánh đèn chiếu vào trên người mình, cậu ấy bước tới trước mặt Ti Du, cởi áo lông của mình ra đưa cho Ti Du.
Ti Du cầm áo giúp cậu ấy, cười nói: "Cố lên.”
"Ừ." Bùi Khuynh Thừa dịu dàng nở nụ cười.
Cậu ấy mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu, cũng không biết tìm ở đâu ra, có lẽ là vừa mới mua.
Cậu ấy bước đến chính giữa sân băng, tất cả ánh đèn đều tắt dần đi, chỉ để lại một cột sáng màu trắng, nghiêng nghiêng chiếu vào trên người. Trước người cậu ấy dựng một chiếc micro màu trắng tinh dùng để thu âm.
Bùi Khuynh Thừa đứng đối diện với hướng của Ti Du.
Cậu ấy ngước mắt nhìn Ti Du, sau đó đặt đàn trên vai, để cây vĩ lên dây đàn.
Ngay sau đó, tiếng nhạc tuyệt đẹp của đàn violin truyền ra từ những chiếc loa thật lớn ở bốn phía, là khúc nhạc “Lương Chúc” kinh điển nhất!
Vốn nên là bản giao hưởng do ban nhạc diễn tấu, nhưng Bùi Khuynh Thừa lại chỉ dùng duy nhất một cây đàn violin tấu vang.
Cậu ấy đứng ở dưới ánh đèn, rất trầm tĩnh, khi thì nhắm mắt, khi thì ngước mắt nhìn về phía Ti Du.
Buồn đến xé lòng, câu chuyện tình yêu đẹp nhưng bi thương khiến mọi người đều bị xúc động.
Khúc nhạc kết thúc, Bùi Khuynh Thừa buông cánh tay xuống, nhìn về phía xa nơi Ti Du đang đứng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ti Du.
Ti Du nhẹ nhàng nở nụ cười, nâng tay lên vỗ, ngay sau đó, toàn sân vỗ tay như sấm dậy.
Tay của Bùi Khuynh Thừa hơi run rẩy, trong lúc mọi người đang vỗ tay, cậu ấy bước đến bình tĩnh đứng trước mặt Ti Du, ngại ngùng nở nụ cười.
"Cậu quá lợi hại!" Ti Du khen không keo kiệt chút nào.
Lúc này, Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc không cảm thấy có chút uy hiếp nào, mà lại có loại đau buồn giống như thỏ chết cáo thương.
* Thỏ chết cáo thương: Một phép ẩn dụ cho việc đau buồn trước sự bất hạnh của đồng loại hoặc người có vận mệnh giống mình.
Đạt Luân là người sống tình cảm, ông ấy cũng khóc khi nghe khúc “Lương Chúc” bi thương này.
Lau lau nước mắt, ông ấy nói: "Thật sự rất cảm động, hy vọng tất cả những người yêu nhau trên thế giới này đều có thể nên duyên vợ chồng!”
Toàn sân lại hò reo.
Tiếp theo lại là hai ca sĩ đường phố, tiếng nhạc Rock bùng nổ vang vọng khắp sân băng.
Ti Du đã thay xong giầy trượt băng, những tiết mục trước đó cũng gần biểu biễn xong, sắp đến lượt cậu.
"Hãy để tôi xem xem ai là người may mắn tiếp theo nào!”
Ánh mắt của Đạt Luân đảo quanh sân, ánh đèn sân khấu cũng di chuyển theo ánh mắt của ông ấy.
"OK! Phía dưới xin hoan nghênh anh chàng đẹp trai của Trung Quốc chúng ta, Ti Nguy Lâu!”
Ánh đèn sân khấu bỗng chốc chiếu vào trên người Ti Nguy Lâu.
Khoảnh khắc thấy rõ Ti Nguy Lâu, trong sân vang lên những tiếng hô kinh ngạc không nhỏ.
Không có cách nào, anh không chỉ đẹp trai, còn có một khuôn mặt giống với Thiên hậu quốc tế Triệu Diên đến bảy phần.
Lực chú ý của Ti Du vẫn đổ dồn vào phần giới thiệu kia của Đạt Luân, anh chàng đẹp trai của Trung Quốc cái quỷ gì, cũng quá khôi hài rồi!
Ti Nguy Lâu rủ mắt, cởi áo khoác của mình ra đưa cho Ti Du, nhẹ giọng nói: "Cầm giúp tôi một chút.”
Ti Du cầm lấy áo, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra cậu phát hiện Ti Nguy Lâu cũng mặc chiếc áo len màu đỏ kia.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào trên người Ti Nguy Lâu.
Anh vốn nghĩ chỉ tùy tiện hát một bài là được, nhưng sau khi nhìn thấy màn biểu diễn của Bùi Khuynh Thừa, Ti Nguy Lâu lại cảm thấy chỉ hát một bài thì không đủ.
Vì thế, Ti Nguy Lâu bước đi hướng về phía chiếc đàn dương cầm được đặt trong sân.
Đạt Luân kịp thời giới thiệu: "Trời ạ! Anh chàng đẹp trai này trước đó chỉ báo một bài hát, bây giờ lại chuẩn bị đàn dương cầm, hay là vừa đàn vừa hát đây?”
"Các bạn trẻ Trung Quốc sao lại đa tài đa nghệ như vậy chứ!”
Trong lúc ông ấy đang giải thích hai việc đó, Ti Nguy Lâu đã ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm.
Anh mặc chiếc áo len đỏ rực, mang theo mũ con sói nhỏ và khăn quàng cổ đáng yêu.
Anh bật micro được gắn trên đàn dương cầm lên, đây là chuẩn bị cho người hát.
Đạt Luân lập tức nói: "Ồ! Xem ra cậu Ti Nguy Lâu của chúng ta chuẩn bị vừa đàn vừa hát, đây chính là một kỹ thuật khó nha!”
Ti Nguy Lâu nhìn về phía Ti Du, Ti Du nở nụ cười với anh.
Ti Nguy Lâu rủ mắt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Ti Nguy Lâu hơi cụp mắt xuống, toàn sân tối sầm lại, chỉ có một cột sáng màu trắng chiếu vào trên người anh.
Thiếu niên mặc áo len màu đỏ, đội mũ con sói nhỏ rõ ràng không hòa hợp với nhạc cụ đàn dương cầm này, nhưng tất cả mọi người lại cho rằng, anh nhất định phải chơi đàn dương cầm!
Nếu lúc này có camera full HD thì có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài của anh đặt ở trên phím đàn, đầu ngón tay hơi hơi dùng lực, tiếng nhạc trong trẻo của đàn dương cầm phát ra theo đầu ngón tay hạ xuống.
Ti Du kinh ngạc nhìn anh.
Cậu không biết Ti Nguy Lâu học chơi đàn dương cầm lúc nào, nhưng không ngờ loại nhạc cụ như vậy lại rất phù hợp với anh.
Đây là một ca khúc cũ kinh điển đã được biểu diễn trên toàn thế giới, tên là “Ngày Đông”, ca sĩ sáng tác ra nó có giọng hát ấm áp chữa lành, giai điệu cũng nhẹ nhàng bình thản nên rất nổi tiếng.
"Vào ngày tuyết đầu mùa rơi xuống ấy, anh nhìn thấy em nhẹ nhàng nhảy múa. Tuyết đầu mùa bay lả tả, chúng ta đi vòng quanh nhân gian một vòng.”
"Anh yêu sự lãng mạn của trời sao rực rỡ, càng yêu những ràng buộc không thể chia cắt cùng em.”
Giọng hát của Ti Nguy Lâu rất dịu dàng, phối hợp với sự nhẹ nhàng của đàn dương cầm, khi tiếng nhạc cất lên, nháy mắt đưa tất cả mọi người vào một thế giới yên tĩnh và thanh bình.
Ti Du biết Ti Nguy Lâu hát rất hay, nhưng mà ở một nơi như vậy và trong hoàn cảnh như vậy, nhìn thấy Ti Nguy Lâu ngồi ở dưới ánh đèn giống như phát ra ánh sáng, Ti Du vẫn cảm thấy cả người đều căng thẳng lên.
Có chút kiêu ngạo, có chút vui mừng.
Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn Ti Du.
Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, dáng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt kia giống như tuyết mùa đông tan rã, biến thành một đầm nước xuân, dịu dàng và bao dung.
Giai điệu của bài hát này là giai điệu duy nhất mà Ti Nguy Lâu có thể hát cùng đàn dương cầm, bởi vì trong những ngày sống cực khổ đó, anh chỉ dựa vào một chút âm nhạc dịu dàng như vậy mà cắn răng cố gắng chịu đựng được.
Nhưng mà giờ phút này, anh lại vô cùng biết ơn những năm tháng ấy.
Bởi vì đã trải qua, cho nên anh mới càng biết quý trọng và bảo vệ, Ti Du của anh, vào lúc không sớm không muộn, chính là khoảng thời gian vừa vặn ấy, gặp được anh.
Nói cách khác, ở dưới tình huống bản thân anh đã chuẩn bị tốt, vận mệnh an bàn, anh tìm thấy Ti Du.
Khúc nhạc kết thúc, toàn sân yên tĩnh không một tiếng động.
Rất nhiều cặp đôi dựa sát vào nhau, hoặc là ôm nhau, hoặc là tay nắm tay, bọn họ đều đang lắng nghe tình yêu trong tiếng nhạc.
Ti Nguy Lâu đứng lên, ở dưới ánh đèn sân khấu, trước ánh nhìn chăm chú của vạn người, một mạch đi đến trước mặt Ti Du.
Ti Du ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng cười nói: "Thì ra anh còn có thể chơi đàn dương cầm à?”
"Chỉ biết một bài này thôi." Anh nói.
Ti Du nở nụ cười, anh cũng cười theo.
Mọi người ở đây rốt cuộc phản ứng lại, vỗ tay nhiệt liệt.
Ngay cả mấy người Lộc Minh bọn họ cũng đều vỗ tay.
Quá phạm quy, vốn nghĩ rằng Bùi Khuynh Thừa khoa trương đã đủ dọa người rồi, không nghĩ tới Ti Nguy Lâu còn dọa người hơn so với cậu ấy.
Lúc này, những người biết nội tình, tất cả đều không hẹn mà cùng cảm thán nói: Không hổ là đứa con của Triệu Diên!
Đạt Luân phục hồi lại tinh thần, hốc mắt đã ươn ướt, ông ấy hô lớn quá phạm quy, đám trẻ này quá phạm quy, sau đó lau nước mắt, nói: "Được rồi! Chúng ta mau thu lại cảm xúc tưởng niệm thôi.”
"Kế tiếp là màn biểu diễn đặc sắc nhất trong chương trình của chúng ta, người biểu diễn vẫn đến từ Trung Quốc.”
"Hoan nghênh con cưng mới của YouTube chúng ta, vũ công múa cổ điển thiên tài, Ti Du!”
Mọi người kích động reo hò, rất nhiều người vốn không biết Ti Du sẽ đến đây, giờ phút này cũng kinh ngạc hô to.
Rất nhiều người ngoại quốc đều lấy điện thoại di động ra quay chụp.
Lần này tới đây thật sự là kiếm lời rồi! Đó chính là Ti Du!
Ti Du đưa lại áo cho Ti Nguy Lâu, chỉ là Ti Nguy Lâu lại không mặc vào ngay mà cười nhìn Ti Du.
Ti Du mím môi dưới, biết rằng anh muốn khoe khoang bọn họ mặc áo len giống nhau.
Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng cậu vẫn cởi áo khoác ra đưa cho Ti Nguy Lâu.
Lúc này, việc hai người bọn họ mặc áo len giống nhau rốt cuộc cũng không giấu được nữa.
Toàn sân truyền ra tiếng thét chói tai, xem ra còn có không ít fan CP của hai người bọn họ, Ti Du vui vẻ nghĩ.
"Đạt Luân, nhớ giúp tôi bật nhạc lên nhé." Ti Du cười nói một câu, sau đó trượt tới chính giữa sân băng.
Mấy ngọn đèn sân khấu đuổi theo cậu, chờ sau khi cậu đứng ổn định, lại một lần, tất cả ánh đèn đều tối sầm lại, chỉ có một cột sáng trắng chiếu vào trên người cậu.
Đạt Luân nhìn về phía cậu, Ti Du hướng về phía ông ấy gật đầu một cái.
Hai giây sau, tiếng nhạc vang lên.
Khúc nhạc dạo vang lên, là âm thanh của đàn cổ, ngay sau đó là tiếng chuông vang nhỏ, lúc sau lại là tiếng chim chóc côn trùng kêu vang, tiếng gió thổi cây cối lay động, ánh nắng trời mưa, tất cả các loại âm thanh của thiên nhiên đều xuất hiện.
Ti Du nhắm mắt lại, hai tay dang ra, thân thể hơi dồn về phía sau một chút, lùi về phía sau.
Cậu giống như một vận động viên trượt băng, động tác thuần thục như thế, tư thế thảnh thơi tuyệt đẹp như thế.
Xoay người, vung tay, nhìn từ xa bóng dáng cậu nhẹ nhàng giống như là tinh linh không nên bước vào thế gian phàm trần mà nên bay múa ở giữa núi non, thần thánh không thể xâm phạm.
Rất nhiều người đều chưa nghe ra được đây là bài hát gì, nhưng ở dưới hoàn cảnh như vậy, bọn họ đều đắm chìm trong cái "thế giới thiên nhiên" này, say mê quên mình.
Giọng nữ kỳ ảo vang lên, mọi người chậm nửa nhịp mới ý thức được, đây là tác phẩm của Thiên hậu quốc tế Triệu Diên.
Đây là bài hát được nhiều nhà phê bình âm nhạc tôn sùng là kiệt tác, nhưng mà công chúng lại không cảm nhận được độ hay của nó.
Rõ ràng trước đó bọn họ đều cảm thấy rằng bài hát này cũng không hay, khó hiểu, tại sao bây giờ lại cảm thấy bài hát này được người chuyên nghiệp trong giới khen là chuyện đương nhiên chứ?
Cơ thể của Ti Du bỗng nhiên giãn ra, thậm chí cậu còn làm hai động tác nhảy nhỏ không quá phức tạp, việc này đối với một người chưa từng qua huấn luyện đặc biệt mà nói, thật sự không dễ dàng.
Tiếng nhạc rõ ràng không thay đổi, nhưng mọi người lại cảm thấy những âm thanh thuộc về thiên nhiên này đang càng ngày càng xa, mà bản thân Ti Du không ngờ đã bất tri bất giác chậm rãi lui về rất xa phía sau.
Mọi người thậm chí còn không thấy rõ mặt cậu, chỉ có thể mơ hồ nhìn được bóng dáng cậu nhảy múa.
Mà chiếc áo len đỏ rực trên người cậu, vẫn là thứ bắt mắt nhất như trước.
Ánh đèn sân khấu dần dần tản ra, vào khoảnh khắc âm nhạc dừng lại, ánh đèn cũng tắt, mà Ti Du cũng ẩn vào trong bóng đêm, giống như là một sinh vật của tự nhiên, dần dần rời khỏi thế giới con người.
Hoặc là chạy trốn, hoặc là tuyệt chủng.
—— Tạm thời không biết trong tương lai điệu nhảy này của Ti Du sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào.
Nhưng hiện tại, sau khi tan cuộc, Ti Du cầm trong tay một cái túi to, đứng ở giữa sân băng ban ngày kia.
Xung quanh còn có không ít người, mà cậu lại lẻ loi một mình.
Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng cao gầy chạy tới từ phía sau cậu, là Lộc Minh.
Trong tay cậu ta cũng cầm một cái túi to, là quà Giáng Sinh dành cho Ti Du.
"Ti Du!" Lộc Minh cười rộ lên, chạy đến đứng bên cạnh Ti Du.
Lúc cậu ta gọi tên Ti Du luôn mang theo dáng vẻ tràn đầy sức sống như vậy.
Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta, nở nụ cười, nói: "Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ.”
" Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ." Lộc Minh cười nhìn cậu, ánh mắt rất sáng.
Ti Du thu hồi tầm mắt, nói: "Đi thôi.”
Lộc Minh gật đầu: "Ừ.”
Trong bọn họ không có ai nói chuyện, chỉ đi bộ rất lâu trên sân băng rộng lớn như thế.
Lúc rời xa đám người, Ti Du bỗng nhiên dừng bước chân lại, Lộc Minh cũng dừng lại theo, nhưng không quay đầu nhìn cậu.
Ti Du nghiêng người đi, trực tiếp đối mặt nhìn cậu ta.
"Lộc Minh." Ti Du thấp giọng nói.
Lộc Minh nở nụ cười, xoay người nhìn cậu: "Sao lại không đi nữa?”
Ti Du cười cười, đưa đồ vật đang cầm trong tay cho cậu ta, nói: "Tặng cho cậu quà Giáng Sinh này.”
"Cám ơn." Lộc Minh cười một cái lộ ra hàm răng trắng, cũng đưa túi to trong tay mình cho cậu nói: "Đây là tớ tặng cho cậu, Giáng Sinh vui vẻ.”
Ti Du tiếp nhận, ngửa đầu nhìn cậu ta.
Hai người trầm mặc đối mặt, ý cười trên mặt Lộc Minh dần dần phai nhạt, cuối cùng hóa thành cười gượng, không nói lời nào.
"Rất xin lỗi." Cổ họng của Ti Du hơi khô.
Cậu dừng lại rồi mới nhìn vào mắt Lộc Minh, nói: "Trước đó tôi từng nói với cậu rằng tôi sẽ cân nhắc nghiêm túc.”
"Bây giờ, tôi đã cân nhắc rõ ràng rồi.”
Lộc Minh cúi đầu xuống, trầm mặc, sau đó ngẩng đầu cười, nói: "Tôi biết.”
Ti Du cắn môi dưới, hốc mắt đỏ lên, cậu hít một hơi thật sâu, nói: "Cám ơn cậu, nhưng tôi… Người tôi thích, không phải cậu.”
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn về hướng bóng tối không có một bóng người.
Rõ ràng là đã biết được đáp án, nhưng Lộc Minh lại cảm thấy bản thân mình vẫn không chịu nổi, toàn thân run rẩy, trong lòng bắt đầu phát lạnh.
Sau một lúc lâu, cậu ta mới quay đầu, hốc mắt có chút hồng.
Mà trên mặt Ti Du, đã chảy xuống nước mắt.
Lộc Minh lấy giấy ướt luôn mang theo bên người từ trong túi áo ra, sau khi xé ra, muốn rút ra một tờ đưa cho Ti Du thì lại phát hiện không rút giấy ra được.
Cậu ta ngước mắt nhìn về phía Ti Du, nói: "Bị đông cứng rồi.”
Ti Du nín khóc mỉm cười.
Lộc Minh nâng tay, đưa tay áo của mình cho cậu, nói: "Lần trước đó lúc cậu khóc ở trên sân thể dục, tớ đã nghĩ sẽ làm như vậy. Nhưng mà lại bị tên họ Bùi giành đưa khăn tay cho cậu trước.”
"Sau đó cậu bắt đầu mang theo giấy phải không?" Ti Du hỏi.
Lộc Minh cúi đầu nhìn cậu: "Chỉ là hình như chưa dùng được lần nào. Về sau cũng không dùng được.”
Ti Du mím môi, không nói chuyện.
Lộc Minh hít một hơi thật sâu, nói: "Không sao đâu, tôi không khó chịu như vậy đâu, thật đấy.”
"Thật ra tôi đã nhìn ra, cậu đối với cậu ta không giống.”
Ti Du hít hít mũi.
"Được rồi, không nói nữa." Lộc Minh vỗ vỗ vai cậu, nói: "Đi thôi, hẳn là đêm nay cậu rất bận, đừng để lỡ thời gian ở chỗ tôi.”
Ti Du đi theo cậu ta cùng nhau trở về.
Lộc Minh ngước mắt nhìn trời, đè nén sự chua xót đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, cố nặn ra một nụ cười thoải mái nói: "Không thể chỉ có một mình tôi là người thất tình được, hai người kia cũng sẽ giống tôi thôi.”
Ti Du cười cười, vẫn không biết nên nói gì cho phải.
Chung quy cậu vẫn cảm thấy biểu hiện của Lộc Minh hơi quá bình thường, như vậy ngược lại càng kỳ quái.
Sau khi tới khách sạn, bọn họ tách ra ở hành lang, Ti Du phải về phòng cầm quà đưa cho Thẩm Ngộ Bắc, sau đó phải đi gõ cửa phòng anh ta.
Lộc Minh không trở về phòng mà xoay người bước vào thang máy, đi đến một quán bar ở tầng thượng.
Thẩm Ngộ Bắc mời Ti Du vào trong phòng, cười nói: "Tôi biết là cậu sẽ đến gặp tôi mà.”
"Vì sao?" Ti Du hỏi anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc nở nụ cười.
Ti Du cầm túi to mang theo trong tay đưa cho anh ta, nói: "Tặng cậu quà Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh vui vẻ.”
"Ừ." Thẩm Ngộ Bắc cầm lấy, rủ mắt nhìn, chậm rãi nói: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ.”
Ti Du trầm mặc, không biết phải mở lời như thế nào.
"Sao cậu biết tôi sẽ đến đây? Còn mang theo quà cho tôi nữa?" Thẩm Ngộ Bắc hỏi.
Ti Du nói: "Cảm giác.”
Thẩm Ngộ Bắc nở nụ cười, đưa cho cậu một tấm thảm dày, nói: "Ra ban công tâm sự được không? Tôi muốn hút thuốc.”
Ti Du phủ thêm thảm, đi ra ban công cùng anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc dựa lên trên lan can, châm điếu thuốc, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du.
Ti Du cũng nhìn về phía anh ta.
Gió thổi tung mái tóc của bọn họ, Ti Du không đội mũ.
Thẩm Ngộ Bắc cười hỏi: "Sao lại không đội chiếc mũ con thỏ nhỏ của cậu?”
Ti Du cười cười, vuốt tóc xuống, không đáp mà hỏi lại: "Cậu đã đoán được tôi muốn nói gì với cậu phải không?”
"Ừ, có lẽ vậy." Thẩm Ngộ Bắc hút điếu thuốc, khi thở ra lần nữa, làn khói màu xanh làm khuôn mặt anh ta mờ đi.
Mấy tháng trước, bọn họ đều không thể ngờ được bọn họ sẽ ở trong mối quan hệ như vậy, đứng chung một chỗ bình thản nói chuyện phiếm.
Ti Du nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi, Thẩm Ngộ Bắc.”
Thẩm Ngộ Bắc dịu dàng nở nụ cười: "Cậu không sai, Ti Du.”
"Thích một người không sai, cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”
Anh ta đưa tay ra, lần này không hỏi mà trực tiếp chạm vào tóc Ti Du, chỉ là một chút tóc mai ở gần thái dương cũng khiến cho Thẩm Ngộ Bắc cảm thấy đau lòng đến mức không thể hô hấp được.
Anh ta hút điếu thuốc, dùng làn khói để ngụy trang bản thân mình, cố gắng thể hiện thái độ tự nhiên nhất có thể, nói: "Đã nói với Lộc Minh rồi chứ? Còn Bùi Khuynh Thừa thì sao?”
Ti Du gật đầu: "Còn chưa nói với Bùi Khuynh Thừa.”
"Đi đi." Thẩm Ngộ Bắc cười rộ lên: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Quà Giáng Sinh của cậu đặt ở đầu giường tôi. Cậu tự đi lấy, được không?”
Ti Du nhìn anh ta, hốc mắt lại đỏ.
"Được.”
Cậu xoay người ra khỏi ban công, bước đến chỗ tủ đầu giường của anh ta, cầm lấy cái túi to tinh xảo kia.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn lên ban công, Thẩm Ngộ Bắc dựa ở trên lan can, trong tay anh ta còn đang cầm quà Giáng Sinh cậu tặng. Gió thổi bay tóc anh ta, sương khói mờ mờ ảo ảo bị gió thổi tan, trông anh ta có vẻ rất cô đơn.
Ti Du rủ mắt, lấy tấm thảm trên người mình xuống, gấp cẩn thận đặt ở trên giường anh ta, sau đó đi ra cửa.
Ti Du trở lại phòng, đặt quà mà Thẩm Ngộ Bắc và Lộc Minh đưa cho song song cạnh nhau.
Cậu tựa lên tủ quần áo, nhìn hai món quà kia, ngực vừa buồn vừa chua xót.
Ở bên kia là quà cậu đã chuẩn bị cho Bùi Khuynh Thừa.
Tiếng gõ cửa cẩn thận dè dặt vang lên, Ti Du thở sâu, đi ra mở cửa.
Bùi Khuynh Thừa đứng ở ngoài cửa, sau khi nhìn thấy Ti Du thì khẩn trương nở nụ cười.
Nháy mắt hốc mắt Ti Du đỏ lên, cậu để Bùi Khuynh Thừa vào trong phòng.
Sau khi bước vào, Bùi Khuynh Thừa câu nệ đứng một chỗ, tầm mắt dừng ở ba túi quà trên giường Ti Du.
Ti Du đi tới, cầm lấy túi quà đã chuẩn bị Bùi Khuynh Thừa kia, đưa cho cậu ấy rồi cười nói: "Giáng Sinh vui vẻ.”
Bùi Khuynh Thừa vội vàng nhận lấy, cũng đưa món quà mình đang cầm trong tay cho cậu, nói: " Giáng Sinh vui vẻ, Ti Du.”
"Ừ." Ti Du gật đầu, đột nhiên nước mắt không kịp kìm lại rơi xuống.
Nếu nói người mà Ti Du cảm thấy có lỗi nhất là ai, thì phải là Bùi Khuynh Thừa.
Là cậu trêu chọc Bùi Khuynh Thừa trước, người ta rõ ràng là một học sinh giỏi đơn thuần không hiểu gì cả.
Nhưng Ti Du lại chủ động trêu chọc cậu ấy, dẫn cậu ấy chui qua tường, khiến cậu ấy phải viết bản kiểm điểm, còn mời cậu ấy uống trà sữa… Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du không biết nên làm thế nào, vội vàng lấy khăn ướt không biết từ đâu ra, luống cuống tay chân rút ra một tờ đưa cho cậu.
"Sao cậu lại khóc?" Cậu ấy khẩn trương hỏi: "Tôi đã nói điều gì sai sao?”
Ti Du lắc đầu, những giọt nước mắt đã kìm nén từ lâu không thể kìm được nữa, cậu nghẹn ngào ra tiếng.
Tay Bùi Khuynh Thừa nắm chặt lấy vạt áo của mình, gấp đến mức mặt mũi trắng bệch.
"Rất xin lỗi, Bùi Khuynh Thừa." Ti Du ngước mắt nhìn cậu ấy, nức nở nói: "Đều do tôi.”
Bùi Khuynh Thừa tâm loạn như ma, muốn nâng tay ôm cậu nhưng lại không dám.
Chỉ có thể lắc đầu nói: "Không cần xin lỗi, không trách cậu.”
"Bùi Khuynh Thừa, cậu đừng thích tôi." Ti Du nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy, nói xong, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Trái tim Bùi Khuynh Thừa lạnh lẽo, cậu ấy kinh ngạc nhìn Ti Du, sắc mặt trắng đến mức dọa người.
Rất lâu sau, cậu ấy mới nhẹ giọng hỏi Ti Du: "Cậu đã có người mình thích rồi, đúng không?”
Ti Du cắn môi, từ từ nhắm hai mắt lại, gật đầu.
Thật ra từ trong nhiều lần dạy kèm, trong chuyến leo núi, trong chuyến du lịch lần này, trong từng ngày từng ngày ở lớp học, Bùi Khuynh Thừa đã nhìn ra tình cảm của Ti Du đối với Ti Nguy Lâu.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy Ti Du tự mình thừa nhận, cậu ấy vẫn cảm thấy rằng hô hấp cũng khó khăn.
Ti Du thật sự không biết nên nói điều gì, cậu chỉ có thể luống cuống khóc.
"Tôi biết rồi." Bùi Khuynh Thừa nói với một giọng rất nhẹ nhàng, ngay cả câu an ủi mà cậu ấy vẫn luôn miệng nói cũng không có.
"Ngủ ngon, Ti Du.”
Cậu ấy rất cẩn thận cầm cổ tay của Ti Du.
Bùi Khuynh Thừa rời khỏi, số túi quà ở trên giường, từ ba, lại biến thành ba.
Ti Du ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu gối, trốn ở giữa giường và tủ quần áo, im lặng nghẹn ngào.
Không biết khi nào thì cửa phòng mở ra, có một người bước vào.
Ti Du bị ôm bởi một vòng tay vừa ấm áp vừa quen thuộc.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng trầm thấp, mang theo nồng đậm áy náy, là Ti Nguy Lâu.
Anh nói: "Rất xin lỗi, Ti Du.”
Mọi người lại tập hợp ở phòng khách tầng dưới, Ti Du vừa thay một cái mũ và khăn quàng cổ khác, bởi vì đồ buổi sáng bị ướt cậu giặt vẫn chưa khô.
Bây giờ cậu đang đội chiếc mũ con thỏ nhỏ màu hồng nhạt, giống với chiếc mũ con thỏ lớn kia của Ti Nguy Lâu, khăn quàng cổ cũng là khăn len sợi to mềm mại màu hồng phấn.
Chỉ có điều lúc này bản thân Ti Nguy Lâu lại đội một chiếc mũ con sói nhỏ màu xám, khăn quàng cổ màu xám trắng, nhưng bên trong bọn họ lại mặc giống nhau, đều là chiếc áo len màu đỏ.
Sau khi mọi người tập hợp thì cùng nhau đi đến sân băng ở phía bắc, sân băng ở đây đóng cửa vào buổi chiều, bây giờ đã mở cửa.
Ở trong này có rất nhiều người, có thể thấy máy sưởi ở khắp nơi, chỉ chính giữa sân băng là không có máy sưởi.
Tuy vậy sân băng cũng không phải hoàn toàn trống trơn mà có hơn mười khối băng chạm khắc rất lớn, mười hai con giáp, tượng nữ thần, còn có các loại sản phẩm nghệ thuật mô phỏng hiếm lạ kỳ quái, vừa lớn vừa tráng lệ.
Dường như trong những khối băng chạm khắc này được lắp loại đèn gì đó, lúc này mỗi cái đều phát ra các loại ánh sáng khác nhau, còn có vài chiếc đèn lớn chiếu sáng, màu vàng ấm áp và màu trắng, chiếu rọi khiến một khoảng sân băng trông giống như thế giới thần thoại.
Đặc biệt là các du khách tới nơi này đều mặc trang phục ăn mừng, trên quần áo đều có các chi tiết lễ Giáng Sinh, khiến cho nơi này càng thêm giống chốn đào nguyên ngăn cách với nhân thế.
Tất cả mọi người đều bị rung động.
Nhóm Ti Du cùng tạo thành một vòng tròn, các khán giả khác cũng vậy, bọn họ từng người từng người một lần lượt đứng thành một vòng, vây quanh chính giữa sân băng.
Vòng vây của bọn họ rất lớn, nơi này lại có nhiều khoảng trống rộng rãi, nhưng bởi vì nhiều người, cho nên mọi người vừa nói chuyện thì trong sân đã có vẻ rất náo nhiệt.
Đợi không đến năm phút, tiếng nói của Đạt Luân đã truyền ra từ bốn chiếc loa thật lớn trong sân, hô to một tiếng: "Chúc mọi người buổi tối vui vẻ!”
Cùng lúc đó, ở chỗ cách hai thước bên ngoài vòng tròn được bao quanh bởi đám đông, hơn ba mươi chùm pháo bông lạnh đột nhiên nổ tung, âm nhạc vui nhộn làm nền cho bài phát biểu của Đạt Luân.
Pháo cháy chiếu sáng cả sân băng!
Đạt Luân cầm micro ngồi trên một chiếc xe trượt tuyết xuất hiện từ trong bóng tối, sáu chú chó kéo xe đen trắng uy phong lẫm liệt chạy băng băng, chở theo Đạt Luân đi vòng quanh hai vòng ở bên trong.
Sáu hoặc bảy bóng đèn sân khấu màu sắc khác nhau lấy ông ấy làm tiêu điểm.
Mọi người hoan hô nhảy nhót.
Ông ấy dùng tiếng Anh và tiếng Trung nói lời mở màn hai lần, sau đó ông ấy hô to chào mừng ban nhạc Mèo Rừng, mấy ánh đèn loang loáng chiếu vào từng vị trí ở giữa vòng vây trong sân, ban nhạc gồm bốn ca sĩ đường phố trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trong tiếng hò reo, một khúc hát “Bài ca chúc mừng Giáng Sinh” vui vẻ được hát xong, hâm nóng không khí toàn sân.
Tạ Hoàn lấy điện thoại di động ra phát sóng trực tiếp, dường như rất hưng phấn dõi theo màn biểu diễn.
Làn đạn điên cuồng oanh động, đều bị màn biểu diễn này chinh phục.
Ti Du đứng ở bên cạnh cậu ta, Tạ Hoàn quay ống kính thẳng về phía Ti Du: "Anh Du, gửi lời chào đến mọi người đi.”
"Xin chào những người bạn yêu quý của tôi!" Ti Du rất phấn khích.
Làn đạn cười ha ha, cảm thấy rằng Ti Du như vậy thật hiếm thấy, hiếm thấy.
Màn biểu diễn này vốn không có trình tự gì cả, người chủ trì hô lên tên ai thì là người đó, cùng một người được hô tên hai lần thì sẽ biểu diễn hai lần, tất cả mọi người đều vui đến mức phát điên.
Thời điểm đến phiên Bạch Thanh Thiển, cô ấy bước tới gần chiếc đàn dương cầm màu trắng tinh thanh khiết rồi ngồi xuống.
Cô ấy mặc một bộ váy dài màu trắng, trên đầu đội đồ trang sức hình sừng hươu, tóc dài đen nhánh trên vai, đẹp giống như một bức họa.
Tạ Hoàn quay gần sát vào cô ấy, nói với khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "Nữ thần của tôi quá đẹp ô ô ô!”
Một khúc đàn dương cầm chấm dứt, Đạt Luân lại lựa chọn người biểu diễn tiếp theo, chính là người bạn cùng lớp trình diễn ảo thuật kia.
Bạn nam cùng lớp có dáng vẻ rất đẹp trai, sau khi cởi áo lông vũ ra mặc một chiếc áo bành tô.
Cậu ta hài hước dí dỏm, vừa xuất sắc nói được hai thứ tiếng, vừa biểu diễn ảo thuật, cuối cùng còn biến ra một bó hoa hồng đỏ như lửa tặng cho ông chủ kiêm người chủ trì Đạt Luân.
Mọi người lớn tiếng hoan hô, Đạt Luân điên cuồng hét lên bản thân mình muốn cong rồi.
Sau đó ông ấy lại hưng phấn lựa chọn người biểu diễn tiếp theo, là Bùi Khuynh Thừa!
Bùi Khuynh Thừa đã lấy đàn violin ra, sau khi nhìn thấy ánh đèn chiếu vào trên người mình, cậu ấy bước tới trước mặt Ti Du, cởi áo lông của mình ra đưa cho Ti Du.
Ti Du cầm áo giúp cậu ấy, cười nói: "Cố lên.”
"Ừ." Bùi Khuynh Thừa dịu dàng nở nụ cười.
Cậu ấy mặc một bộ âu phục màu đen phẳng phiu, cũng không biết tìm ở đâu ra, có lẽ là vừa mới mua.
Cậu ấy bước đến chính giữa sân băng, tất cả ánh đèn đều tắt dần đi, chỉ để lại một cột sáng màu trắng, nghiêng nghiêng chiếu vào trên người. Trước người cậu ấy dựng một chiếc micro màu trắng tinh dùng để thu âm.
Bùi Khuynh Thừa đứng đối diện với hướng của Ti Du.
Cậu ấy ngước mắt nhìn Ti Du, sau đó đặt đàn trên vai, để cây vĩ lên dây đàn.
Ngay sau đó, tiếng nhạc tuyệt đẹp của đàn violin truyền ra từ những chiếc loa thật lớn ở bốn phía, là khúc nhạc “Lương Chúc” kinh điển nhất!
Vốn nên là bản giao hưởng do ban nhạc diễn tấu, nhưng Bùi Khuynh Thừa lại chỉ dùng duy nhất một cây đàn violin tấu vang.
Cậu ấy đứng ở dưới ánh đèn, rất trầm tĩnh, khi thì nhắm mắt, khi thì ngước mắt nhìn về phía Ti Du.
Buồn đến xé lòng, câu chuyện tình yêu đẹp nhưng bi thương khiến mọi người đều bị xúc động.
Khúc nhạc kết thúc, Bùi Khuynh Thừa buông cánh tay xuống, nhìn về phía xa nơi Ti Du đang đứng.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Ti Du.
Ti Du nhẹ nhàng nở nụ cười, nâng tay lên vỗ, ngay sau đó, toàn sân vỗ tay như sấm dậy.
Tay của Bùi Khuynh Thừa hơi run rẩy, trong lúc mọi người đang vỗ tay, cậu ấy bước đến bình tĩnh đứng trước mặt Ti Du, ngại ngùng nở nụ cười.
"Cậu quá lợi hại!" Ti Du khen không keo kiệt chút nào.
Lúc này, Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc không cảm thấy có chút uy hiếp nào, mà lại có loại đau buồn giống như thỏ chết cáo thương.
* Thỏ chết cáo thương: Một phép ẩn dụ cho việc đau buồn trước sự bất hạnh của đồng loại hoặc người có vận mệnh giống mình.
Đạt Luân là người sống tình cảm, ông ấy cũng khóc khi nghe khúc “Lương Chúc” bi thương này.
Lau lau nước mắt, ông ấy nói: "Thật sự rất cảm động, hy vọng tất cả những người yêu nhau trên thế giới này đều có thể nên duyên vợ chồng!”
Toàn sân lại hò reo.
Tiếp theo lại là hai ca sĩ đường phố, tiếng nhạc Rock bùng nổ vang vọng khắp sân băng.
Ti Du đã thay xong giầy trượt băng, những tiết mục trước đó cũng gần biểu biễn xong, sắp đến lượt cậu.
"Hãy để tôi xem xem ai là người may mắn tiếp theo nào!”
Ánh mắt của Đạt Luân đảo quanh sân, ánh đèn sân khấu cũng di chuyển theo ánh mắt của ông ấy.
"OK! Phía dưới xin hoan nghênh anh chàng đẹp trai của Trung Quốc chúng ta, Ti Nguy Lâu!”
Ánh đèn sân khấu bỗng chốc chiếu vào trên người Ti Nguy Lâu.
Khoảnh khắc thấy rõ Ti Nguy Lâu, trong sân vang lên những tiếng hô kinh ngạc không nhỏ.
Không có cách nào, anh không chỉ đẹp trai, còn có một khuôn mặt giống với Thiên hậu quốc tế Triệu Diên đến bảy phần.
Lực chú ý của Ti Du vẫn đổ dồn vào phần giới thiệu kia của Đạt Luân, anh chàng đẹp trai của Trung Quốc cái quỷ gì, cũng quá khôi hài rồi!
Ti Nguy Lâu rủ mắt, cởi áo khoác của mình ra đưa cho Ti Du, nhẹ giọng nói: "Cầm giúp tôi một chút.”
Ti Du cầm lấy áo, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra cậu phát hiện Ti Nguy Lâu cũng mặc chiếc áo len màu đỏ kia.
Ánh đèn sân khấu chiếu vào trên người Ti Nguy Lâu.
Anh vốn nghĩ chỉ tùy tiện hát một bài là được, nhưng sau khi nhìn thấy màn biểu diễn của Bùi Khuynh Thừa, Ti Nguy Lâu lại cảm thấy chỉ hát một bài thì không đủ.
Vì thế, Ti Nguy Lâu bước đi hướng về phía chiếc đàn dương cầm được đặt trong sân.
Đạt Luân kịp thời giới thiệu: "Trời ạ! Anh chàng đẹp trai này trước đó chỉ báo một bài hát, bây giờ lại chuẩn bị đàn dương cầm, hay là vừa đàn vừa hát đây?”
"Các bạn trẻ Trung Quốc sao lại đa tài đa nghệ như vậy chứ!”
Trong lúc ông ấy đang giải thích hai việc đó, Ti Nguy Lâu đã ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm.
Anh mặc chiếc áo len đỏ rực, mang theo mũ con sói nhỏ và khăn quàng cổ đáng yêu.
Anh bật micro được gắn trên đàn dương cầm lên, đây là chuẩn bị cho người hát.
Đạt Luân lập tức nói: "Ồ! Xem ra cậu Ti Nguy Lâu của chúng ta chuẩn bị vừa đàn vừa hát, đây chính là một kỹ thuật khó nha!”
Ti Nguy Lâu nhìn về phía Ti Du, Ti Du nở nụ cười với anh.
Ti Nguy Lâu rủ mắt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
Ti Nguy Lâu hơi cụp mắt xuống, toàn sân tối sầm lại, chỉ có một cột sáng màu trắng chiếu vào trên người anh.
Thiếu niên mặc áo len màu đỏ, đội mũ con sói nhỏ rõ ràng không hòa hợp với nhạc cụ đàn dương cầm này, nhưng tất cả mọi người lại cho rằng, anh nhất định phải chơi đàn dương cầm!
Nếu lúc này có camera full HD thì có thể nhìn thấy những ngón tay thon dài của anh đặt ở trên phím đàn, đầu ngón tay hơi hơi dùng lực, tiếng nhạc trong trẻo của đàn dương cầm phát ra theo đầu ngón tay hạ xuống.
Ti Du kinh ngạc nhìn anh.
Cậu không biết Ti Nguy Lâu học chơi đàn dương cầm lúc nào, nhưng không ngờ loại nhạc cụ như vậy lại rất phù hợp với anh.
Đây là một ca khúc cũ kinh điển đã được biểu diễn trên toàn thế giới, tên là “Ngày Đông”, ca sĩ sáng tác ra nó có giọng hát ấm áp chữa lành, giai điệu cũng nhẹ nhàng bình thản nên rất nổi tiếng.
"Vào ngày tuyết đầu mùa rơi xuống ấy, anh nhìn thấy em nhẹ nhàng nhảy múa. Tuyết đầu mùa bay lả tả, chúng ta đi vòng quanh nhân gian một vòng.”
"Anh yêu sự lãng mạn của trời sao rực rỡ, càng yêu những ràng buộc không thể chia cắt cùng em.”
Giọng hát của Ti Nguy Lâu rất dịu dàng, phối hợp với sự nhẹ nhàng của đàn dương cầm, khi tiếng nhạc cất lên, nháy mắt đưa tất cả mọi người vào một thế giới yên tĩnh và thanh bình.
Ti Du biết Ti Nguy Lâu hát rất hay, nhưng mà ở một nơi như vậy và trong hoàn cảnh như vậy, nhìn thấy Ti Nguy Lâu ngồi ở dưới ánh đèn giống như phát ra ánh sáng, Ti Du vẫn cảm thấy cả người đều căng thẳng lên.
Có chút kiêu ngạo, có chút vui mừng.
Ti Nguy Lâu ngước mắt nhìn Ti Du.
Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên, dáng vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt kia giống như tuyết mùa đông tan rã, biến thành một đầm nước xuân, dịu dàng và bao dung.
Giai điệu của bài hát này là giai điệu duy nhất mà Ti Nguy Lâu có thể hát cùng đàn dương cầm, bởi vì trong những ngày sống cực khổ đó, anh chỉ dựa vào một chút âm nhạc dịu dàng như vậy mà cắn răng cố gắng chịu đựng được.
Nhưng mà giờ phút này, anh lại vô cùng biết ơn những năm tháng ấy.
Bởi vì đã trải qua, cho nên anh mới càng biết quý trọng và bảo vệ, Ti Du của anh, vào lúc không sớm không muộn, chính là khoảng thời gian vừa vặn ấy, gặp được anh.
Nói cách khác, ở dưới tình huống bản thân anh đã chuẩn bị tốt, vận mệnh an bàn, anh tìm thấy Ti Du.
Khúc nhạc kết thúc, toàn sân yên tĩnh không một tiếng động.
Rất nhiều cặp đôi dựa sát vào nhau, hoặc là ôm nhau, hoặc là tay nắm tay, bọn họ đều đang lắng nghe tình yêu trong tiếng nhạc.
Ti Nguy Lâu đứng lên, ở dưới ánh đèn sân khấu, trước ánh nhìn chăm chú của vạn người, một mạch đi đến trước mặt Ti Du.
Ti Du ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng cười nói: "Thì ra anh còn có thể chơi đàn dương cầm à?”
"Chỉ biết một bài này thôi." Anh nói.
Ti Du nở nụ cười, anh cũng cười theo.
Mọi người ở đây rốt cuộc phản ứng lại, vỗ tay nhiệt liệt.
Ngay cả mấy người Lộc Minh bọn họ cũng đều vỗ tay.
Quá phạm quy, vốn nghĩ rằng Bùi Khuynh Thừa khoa trương đã đủ dọa người rồi, không nghĩ tới Ti Nguy Lâu còn dọa người hơn so với cậu ấy.
Lúc này, những người biết nội tình, tất cả đều không hẹn mà cùng cảm thán nói: Không hổ là đứa con của Triệu Diên!
Đạt Luân phục hồi lại tinh thần, hốc mắt đã ươn ướt, ông ấy hô lớn quá phạm quy, đám trẻ này quá phạm quy, sau đó lau nước mắt, nói: "Được rồi! Chúng ta mau thu lại cảm xúc tưởng niệm thôi.”
"Kế tiếp là màn biểu diễn đặc sắc nhất trong chương trình của chúng ta, người biểu diễn vẫn đến từ Trung Quốc.”
"Hoan nghênh con cưng mới của YouTube chúng ta, vũ công múa cổ điển thiên tài, Ti Du!”
Mọi người kích động reo hò, rất nhiều người vốn không biết Ti Du sẽ đến đây, giờ phút này cũng kinh ngạc hô to.
Rất nhiều người ngoại quốc đều lấy điện thoại di động ra quay chụp.
Lần này tới đây thật sự là kiếm lời rồi! Đó chính là Ti Du!
Ti Du đưa lại áo cho Ti Nguy Lâu, chỉ là Ti Nguy Lâu lại không mặc vào ngay mà cười nhìn Ti Du.
Ti Du mím môi dưới, biết rằng anh muốn khoe khoang bọn họ mặc áo len giống nhau.
Tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng cậu vẫn cởi áo khoác ra đưa cho Ti Nguy Lâu.
Lúc này, việc hai người bọn họ mặc áo len giống nhau rốt cuộc cũng không giấu được nữa.
Toàn sân truyền ra tiếng thét chói tai, xem ra còn có không ít fan CP của hai người bọn họ, Ti Du vui vẻ nghĩ.
"Đạt Luân, nhớ giúp tôi bật nhạc lên nhé." Ti Du cười nói một câu, sau đó trượt tới chính giữa sân băng.
Mấy ngọn đèn sân khấu đuổi theo cậu, chờ sau khi cậu đứng ổn định, lại một lần, tất cả ánh đèn đều tối sầm lại, chỉ có một cột sáng trắng chiếu vào trên người cậu.
Đạt Luân nhìn về phía cậu, Ti Du hướng về phía ông ấy gật đầu một cái.
Hai giây sau, tiếng nhạc vang lên.
Khúc nhạc dạo vang lên, là âm thanh của đàn cổ, ngay sau đó là tiếng chuông vang nhỏ, lúc sau lại là tiếng chim chóc côn trùng kêu vang, tiếng gió thổi cây cối lay động, ánh nắng trời mưa, tất cả các loại âm thanh của thiên nhiên đều xuất hiện.
Ti Du nhắm mắt lại, hai tay dang ra, thân thể hơi dồn về phía sau một chút, lùi về phía sau.
Cậu giống như một vận động viên trượt băng, động tác thuần thục như thế, tư thế thảnh thơi tuyệt đẹp như thế.
Xoay người, vung tay, nhìn từ xa bóng dáng cậu nhẹ nhàng giống như là tinh linh không nên bước vào thế gian phàm trần mà nên bay múa ở giữa núi non, thần thánh không thể xâm phạm.
Rất nhiều người đều chưa nghe ra được đây là bài hát gì, nhưng ở dưới hoàn cảnh như vậy, bọn họ đều đắm chìm trong cái "thế giới thiên nhiên" này, say mê quên mình.
Giọng nữ kỳ ảo vang lên, mọi người chậm nửa nhịp mới ý thức được, đây là tác phẩm của Thiên hậu quốc tế Triệu Diên.
Đây là bài hát được nhiều nhà phê bình âm nhạc tôn sùng là kiệt tác, nhưng mà công chúng lại không cảm nhận được độ hay của nó.
Rõ ràng trước đó bọn họ đều cảm thấy rằng bài hát này cũng không hay, khó hiểu, tại sao bây giờ lại cảm thấy bài hát này được người chuyên nghiệp trong giới khen là chuyện đương nhiên chứ?
Cơ thể của Ti Du bỗng nhiên giãn ra, thậm chí cậu còn làm hai động tác nhảy nhỏ không quá phức tạp, việc này đối với một người chưa từng qua huấn luyện đặc biệt mà nói, thật sự không dễ dàng.
Tiếng nhạc rõ ràng không thay đổi, nhưng mọi người lại cảm thấy những âm thanh thuộc về thiên nhiên này đang càng ngày càng xa, mà bản thân Ti Du không ngờ đã bất tri bất giác chậm rãi lui về rất xa phía sau.
Mọi người thậm chí còn không thấy rõ mặt cậu, chỉ có thể mơ hồ nhìn được bóng dáng cậu nhảy múa.
Mà chiếc áo len đỏ rực trên người cậu, vẫn là thứ bắt mắt nhất như trước.
Ánh đèn sân khấu dần dần tản ra, vào khoảnh khắc âm nhạc dừng lại, ánh đèn cũng tắt, mà Ti Du cũng ẩn vào trong bóng đêm, giống như là một sinh vật của tự nhiên, dần dần rời khỏi thế giới con người.
Hoặc là chạy trốn, hoặc là tuyệt chủng.
—— Tạm thời không biết trong tương lai điệu nhảy này của Ti Du sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào.
Nhưng hiện tại, sau khi tan cuộc, Ti Du cầm trong tay một cái túi to, đứng ở giữa sân băng ban ngày kia.
Xung quanh còn có không ít người, mà cậu lại lẻ loi một mình.
Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng cao gầy chạy tới từ phía sau cậu, là Lộc Minh.
Trong tay cậu ta cũng cầm một cái túi to, là quà Giáng Sinh dành cho Ti Du.
"Ti Du!" Lộc Minh cười rộ lên, chạy đến đứng bên cạnh Ti Du.
Lúc cậu ta gọi tên Ti Du luôn mang theo dáng vẻ tràn đầy sức sống như vậy.
Ti Du nghiêng đầu nhìn cậu ta, nở nụ cười, nói: "Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ.”
" Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ." Lộc Minh cười nhìn cậu, ánh mắt rất sáng.
Ti Du thu hồi tầm mắt, nói: "Đi thôi.”
Lộc Minh gật đầu: "Ừ.”
Trong bọn họ không có ai nói chuyện, chỉ đi bộ rất lâu trên sân băng rộng lớn như thế.
Lúc rời xa đám người, Ti Du bỗng nhiên dừng bước chân lại, Lộc Minh cũng dừng lại theo, nhưng không quay đầu nhìn cậu.
Ti Du nghiêng người đi, trực tiếp đối mặt nhìn cậu ta.
"Lộc Minh." Ti Du thấp giọng nói.
Lộc Minh nở nụ cười, xoay người nhìn cậu: "Sao lại không đi nữa?”
Ti Du cười cười, đưa đồ vật đang cầm trong tay cho cậu ta, nói: "Tặng cho cậu quà Giáng Sinh này.”
"Cám ơn." Lộc Minh cười một cái lộ ra hàm răng trắng, cũng đưa túi to trong tay mình cho cậu nói: "Đây là tớ tặng cho cậu, Giáng Sinh vui vẻ.”
Ti Du tiếp nhận, ngửa đầu nhìn cậu ta.
Hai người trầm mặc đối mặt, ý cười trên mặt Lộc Minh dần dần phai nhạt, cuối cùng hóa thành cười gượng, không nói lời nào.
"Rất xin lỗi." Cổ họng của Ti Du hơi khô.
Cậu dừng lại rồi mới nhìn vào mắt Lộc Minh, nói: "Trước đó tôi từng nói với cậu rằng tôi sẽ cân nhắc nghiêm túc.”
"Bây giờ, tôi đã cân nhắc rõ ràng rồi.”
Lộc Minh cúi đầu xuống, trầm mặc, sau đó ngẩng đầu cười, nói: "Tôi biết.”
Ti Du cắn môi dưới, hốc mắt đỏ lên, cậu hít một hơi thật sâu, nói: "Cám ơn cậu, nhưng tôi… Người tôi thích, không phải cậu.”
Lộc Minh nghiêng đầu nhìn về hướng bóng tối không có một bóng người.
Rõ ràng là đã biết được đáp án, nhưng Lộc Minh lại cảm thấy bản thân mình vẫn không chịu nổi, toàn thân run rẩy, trong lòng bắt đầu phát lạnh.
Sau một lúc lâu, cậu ta mới quay đầu, hốc mắt có chút hồng.
Mà trên mặt Ti Du, đã chảy xuống nước mắt.
Lộc Minh lấy giấy ướt luôn mang theo bên người từ trong túi áo ra, sau khi xé ra, muốn rút ra một tờ đưa cho Ti Du thì lại phát hiện không rút giấy ra được.
Cậu ta ngước mắt nhìn về phía Ti Du, nói: "Bị đông cứng rồi.”
Ti Du nín khóc mỉm cười.
Lộc Minh nâng tay, đưa tay áo của mình cho cậu, nói: "Lần trước đó lúc cậu khóc ở trên sân thể dục, tớ đã nghĩ sẽ làm như vậy. Nhưng mà lại bị tên họ Bùi giành đưa khăn tay cho cậu trước.”
"Sau đó cậu bắt đầu mang theo giấy phải không?" Ti Du hỏi.
Lộc Minh cúi đầu nhìn cậu: "Chỉ là hình như chưa dùng được lần nào. Về sau cũng không dùng được.”
Ti Du mím môi, không nói chuyện.
Lộc Minh hít một hơi thật sâu, nói: "Không sao đâu, tôi không khó chịu như vậy đâu, thật đấy.”
"Thật ra tôi đã nhìn ra, cậu đối với cậu ta không giống.”
Ti Du hít hít mũi.
"Được rồi, không nói nữa." Lộc Minh vỗ vỗ vai cậu, nói: "Đi thôi, hẳn là đêm nay cậu rất bận, đừng để lỡ thời gian ở chỗ tôi.”
Ti Du đi theo cậu ta cùng nhau trở về.
Lộc Minh ngước mắt nhìn trời, đè nén sự chua xót đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, cố nặn ra một nụ cười thoải mái nói: "Không thể chỉ có một mình tôi là người thất tình được, hai người kia cũng sẽ giống tôi thôi.”
Ti Du cười cười, vẫn không biết nên nói gì cho phải.
Chung quy cậu vẫn cảm thấy biểu hiện của Lộc Minh hơi quá bình thường, như vậy ngược lại càng kỳ quái.
Sau khi tới khách sạn, bọn họ tách ra ở hành lang, Ti Du phải về phòng cầm quà đưa cho Thẩm Ngộ Bắc, sau đó phải đi gõ cửa phòng anh ta.
Lộc Minh không trở về phòng mà xoay người bước vào thang máy, đi đến một quán bar ở tầng thượng.
Thẩm Ngộ Bắc mời Ti Du vào trong phòng, cười nói: "Tôi biết là cậu sẽ đến gặp tôi mà.”
"Vì sao?" Ti Du hỏi anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc nở nụ cười.
Ti Du cầm túi to mang theo trong tay đưa cho anh ta, nói: "Tặng cậu quà Giáng Sinh, lễ Giáng Sinh vui vẻ.”
"Ừ." Thẩm Ngộ Bắc cầm lấy, rủ mắt nhìn, chậm rãi nói: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ.”
Ti Du trầm mặc, không biết phải mở lời như thế nào.
"Sao cậu biết tôi sẽ đến đây? Còn mang theo quà cho tôi nữa?" Thẩm Ngộ Bắc hỏi.
Ti Du nói: "Cảm giác.”
Thẩm Ngộ Bắc nở nụ cười, đưa cho cậu một tấm thảm dày, nói: "Ra ban công tâm sự được không? Tôi muốn hút thuốc.”
Ti Du phủ thêm thảm, đi ra ban công cùng anh ta.
Thẩm Ngộ Bắc dựa lên trên lan can, châm điếu thuốc, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Ti Du.
Ti Du cũng nhìn về phía anh ta.
Gió thổi tung mái tóc của bọn họ, Ti Du không đội mũ.
Thẩm Ngộ Bắc cười hỏi: "Sao lại không đội chiếc mũ con thỏ nhỏ của cậu?”
Ti Du cười cười, vuốt tóc xuống, không đáp mà hỏi lại: "Cậu đã đoán được tôi muốn nói gì với cậu phải không?”
"Ừ, có lẽ vậy." Thẩm Ngộ Bắc hút điếu thuốc, khi thở ra lần nữa, làn khói màu xanh làm khuôn mặt anh ta mờ đi.
Mấy tháng trước, bọn họ đều không thể ngờ được bọn họ sẽ ở trong mối quan hệ như vậy, đứng chung một chỗ bình thản nói chuyện phiếm.
Ti Du nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi, Thẩm Ngộ Bắc.”
Thẩm Ngộ Bắc dịu dàng nở nụ cười: "Cậu không sai, Ti Du.”
"Thích một người không sai, cậu không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”
Anh ta đưa tay ra, lần này không hỏi mà trực tiếp chạm vào tóc Ti Du, chỉ là một chút tóc mai ở gần thái dương cũng khiến cho Thẩm Ngộ Bắc cảm thấy đau lòng đến mức không thể hô hấp được.
Anh ta hút điếu thuốc, dùng làn khói để ngụy trang bản thân mình, cố gắng thể hiện thái độ tự nhiên nhất có thể, nói: "Đã nói với Lộc Minh rồi chứ? Còn Bùi Khuynh Thừa thì sao?”
Ti Du gật đầu: "Còn chưa nói với Bùi Khuynh Thừa.”
"Đi đi." Thẩm Ngộ Bắc cười rộ lên: "Lễ Giáng Sinh vui vẻ.
Quà Giáng Sinh của cậu đặt ở đầu giường tôi. Cậu tự đi lấy, được không?”
Ti Du nhìn anh ta, hốc mắt lại đỏ.
"Được.”
Cậu xoay người ra khỏi ban công, bước đến chỗ tủ đầu giường của anh ta, cầm lấy cái túi to tinh xảo kia.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn lên ban công, Thẩm Ngộ Bắc dựa ở trên lan can, trong tay anh ta còn đang cầm quà Giáng Sinh cậu tặng. Gió thổi bay tóc anh ta, sương khói mờ mờ ảo ảo bị gió thổi tan, trông anh ta có vẻ rất cô đơn.
Ti Du rủ mắt, lấy tấm thảm trên người mình xuống, gấp cẩn thận đặt ở trên giường anh ta, sau đó đi ra cửa.
Ti Du trở lại phòng, đặt quà mà Thẩm Ngộ Bắc và Lộc Minh đưa cho song song cạnh nhau.
Cậu tựa lên tủ quần áo, nhìn hai món quà kia, ngực vừa buồn vừa chua xót.
Ở bên kia là quà cậu đã chuẩn bị cho Bùi Khuynh Thừa.
Tiếng gõ cửa cẩn thận dè dặt vang lên, Ti Du thở sâu, đi ra mở cửa.
Bùi Khuynh Thừa đứng ở ngoài cửa, sau khi nhìn thấy Ti Du thì khẩn trương nở nụ cười.
Nháy mắt hốc mắt Ti Du đỏ lên, cậu để Bùi Khuynh Thừa vào trong phòng.
Sau khi bước vào, Bùi Khuynh Thừa câu nệ đứng một chỗ, tầm mắt dừng ở ba túi quà trên giường Ti Du.
Ti Du đi tới, cầm lấy túi quà đã chuẩn bị Bùi Khuynh Thừa kia, đưa cho cậu ấy rồi cười nói: "Giáng Sinh vui vẻ.”
Bùi Khuynh Thừa vội vàng nhận lấy, cũng đưa món quà mình đang cầm trong tay cho cậu, nói: " Giáng Sinh vui vẻ, Ti Du.”
"Ừ." Ti Du gật đầu, đột nhiên nước mắt không kịp kìm lại rơi xuống.
Nếu nói người mà Ti Du cảm thấy có lỗi nhất là ai, thì phải là Bùi Khuynh Thừa.
Là cậu trêu chọc Bùi Khuynh Thừa trước, người ta rõ ràng là một học sinh giỏi đơn thuần không hiểu gì cả.
Nhưng Ti Du lại chủ động trêu chọc cậu ấy, dẫn cậu ấy chui qua tường, khiến cậu ấy phải viết bản kiểm điểm, còn mời cậu ấy uống trà sữa… Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du không biết nên làm thế nào, vội vàng lấy khăn ướt không biết từ đâu ra, luống cuống tay chân rút ra một tờ đưa cho cậu.
"Sao cậu lại khóc?" Cậu ấy khẩn trương hỏi: "Tôi đã nói điều gì sai sao?”
Ti Du lắc đầu, những giọt nước mắt đã kìm nén từ lâu không thể kìm được nữa, cậu nghẹn ngào ra tiếng.
Tay Bùi Khuynh Thừa nắm chặt lấy vạt áo của mình, gấp đến mức mặt mũi trắng bệch.
"Rất xin lỗi, Bùi Khuynh Thừa." Ti Du ngước mắt nhìn cậu ấy, nức nở nói: "Đều do tôi.”
Bùi Khuynh Thừa tâm loạn như ma, muốn nâng tay ôm cậu nhưng lại không dám.
Chỉ có thể lắc đầu nói: "Không cần xin lỗi, không trách cậu.”
"Bùi Khuynh Thừa, cậu đừng thích tôi." Ti Du nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy, nói xong, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.
Trái tim Bùi Khuynh Thừa lạnh lẽo, cậu ấy kinh ngạc nhìn Ti Du, sắc mặt trắng đến mức dọa người.
Rất lâu sau, cậu ấy mới nhẹ giọng hỏi Ti Du: "Cậu đã có người mình thích rồi, đúng không?”
Ti Du cắn môi, từ từ nhắm hai mắt lại, gật đầu.
Thật ra từ trong nhiều lần dạy kèm, trong chuyến leo núi, trong chuyến du lịch lần này, trong từng ngày từng ngày ở lớp học, Bùi Khuynh Thừa đã nhìn ra tình cảm của Ti Du đối với Ti Nguy Lâu.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe thấy Ti Du tự mình thừa nhận, cậu ấy vẫn cảm thấy rằng hô hấp cũng khó khăn.
Ti Du thật sự không biết nên nói điều gì, cậu chỉ có thể luống cuống khóc.
"Tôi biết rồi." Bùi Khuynh Thừa nói với một giọng rất nhẹ nhàng, ngay cả câu an ủi mà cậu ấy vẫn luôn miệng nói cũng không có.
"Ngủ ngon, Ti Du.”
Cậu ấy rất cẩn thận cầm cổ tay của Ti Du.
Bùi Khuynh Thừa rời khỏi, số túi quà ở trên giường, từ ba, lại biến thành ba.
Ti Du ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu gối, trốn ở giữa giường và tủ quần áo, im lặng nghẹn ngào.
Không biết khi nào thì cửa phòng mở ra, có một người bước vào.
Ti Du bị ôm bởi một vòng tay vừa ấm áp vừa quen thuộc.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng trầm thấp, mang theo nồng đậm áy náy, là Ti Nguy Lâu.
Anh nói: "Rất xin lỗi, Ti Du.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.