Sau Khi Cậu Chủ Giả Mất Khống Chế Nước Mắt Trở Thành Vạn Người Mê
Chương 9:
Trình Kinh Đường /程惊堂
21/09/2022
Tác dụng phụ của việc thức khuya chính là bạn sẽ không thể rời khỏi giường vào ngày hôm sau.
7h30 sáng, Ti Du bất ngờ tỉnh dậy, trái tim cậu đập bịch bịch.
Theo phản xạ có điều kiện, cậu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ ở đầu giường và gần như bật dậy ngay sau đó.
Cậu đã hoàn tất việc đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất trong đời sau đó xách cặp sách xông thẳng xuống lầu, vừa chạy vừa hét lên: "Chú Hàn! Cháu muộn học rồi!
Chú mau đưa cháu đi học đi!”
Người tài xế già đang ăn sáng trong nhà ăn nghe thấy vậy cũng ngẩn người ngay sau đó vội vàng cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, trong miệng còn ngậm chiếc bánh bao còn chưa ăn xong, mơ hồ nói: "Tiểu Du, sao cháu còn chưa đi học vậy?”
“Cháu quên mất, hôm nay Tạ Hoàn không tới đón cháu.”
Ti Du gạt sợi tóc, nhanh chóng đi theo lão Hàn ra ngoài.
May mà xe đang đậu ở sân, cả hai người nhanh chóng lên xe.
Tiết tự học buổi sáng của lớp 11 bắt đầu lúc 8 giờ. Bình thường thì Tạ Hoàn sẽ đến lúc 7 giờ để đánh thức Ti Du dậy sau đó cả hai ăn sáng ở nhà rồi cùng đến trường.
Nhưng hai ngày này bố của Tạ Hoàn hiếm khi mới được nghỉ phép nên đã đưa cậu ta đến trường, ngày khai giảng hôm qua họ cũng không đi học cùng nhau.
Chỉ là hôm qua Ti Du ngủ quá muộn còn quên không đặt đồng hồ báo thức, hơn nữa cậu còn rất tập trung tinh thần viết thư tình nên đã quên chuyện này không còn một chút.
Có điều nhìn thời gian, nếu như đường không tắc thì cậu vẫn có thể đến lớp vừa hay kịp giờ. Cậu cũng không muốn mới sáng sớm đã bị chủ nhiệm Hồ đi tuần tra bắt tại trận đâu.
“Tiểu Du, cháu xem phía sau xem có phải bạn học của cháu không?” Lão Hàn nhìn kính chiếu hậu, hỏi.
Ti Du quay lại nhìn thì thấy một thiếu niên đang đeo cặp xách chạy như điên, trên người còn mặc đồng phục giống hệt cậu.
“Bùi Khuynh Thừa?” Ti Du ngạc nhiên nói: "Học sinh chăm ngoan học giỏi mà cũng đi học muộn à?”
Cậu hạ cửa kính xe xuống, thò đầu nhìn ra đằng sau và lớn tiếng trêu chọc: "Sao hôm nay học sinh giỏi lại đi học muộn thế?”
Bùi Khuynh Thừa đang vác chiếc cặp xách nặng trĩu trên lưng và chạy theo xe cậu một cách nhọc nhằn, sau khi nghe thấy giọng cậu thì cậu ấy mới nhận ra đó là xe nhà Ti Du.
“Ti Du!” Bùi Khuynh Thừa vội vàng vẫy tay: “Cậu dừng xe cho tôi đi nhờ xe với!”
Lão Hàn giảm tốc độ xe nhưng Ti Du lại không có ý cho cậu ấy lên xe mà ngược lại còn cười ha hả nhìn Bùi Khuynh Thừa đang tiến lại gần hơn: "Tại sao tôi phải cho cậu đi nhờ? Chúng ta cũng không phải là người cùng một đường.”
Đây là lời mà Bùi Khuynh Thừa đã nói khi từ chối lời mời nhập bọn của Ti Du với Tạ Hoàn lúc nhỏ. Có lẽ cậu ấy cũng không ngờ Ti Du lại nhớ lâu như vậy nên sắc mặt có chút phức tạp.
Cậu ấy ít khi vận động nên đến lúc đuổi kịp xe thì đã thấy hơi đau sốc hông. Một tay cậu ấy nắm lấy mép cửa kính xe, nói: "Tôi sẽ viết bản kiểm điểm hộ cậu.”
“Má nó!” Ti Du đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Cậu đã quên béng mấy chuyện chủ nhiệm Hồ yêu cầu cậu viết bản kiểm điểm hôm qua rồi. Cậu chỉ tập trung vào việc ngụy tạo thư tình người ta viết cho Ti Nguy Lâu.
Nghĩ đến bức thư tình cậu đã viết trong để trong cặp, tâm trạng của Ti Du chợt sáng rỡ. Cậu mở lòng từ bi nói với bác lái xe: "Chú Hàn, chúng ta chở cậu ta một đoạn đi.”
Sau khi lên xe, Bùi Khuynh Thừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ấy thực sự không có tế bào vận động. Mới chỉ chạy có vài phút thôi mà cậu ấy đã đổ mồ hôi rồi.
“Đây.” Ti Du đưa khăn ướt cho cậu ấy lau.
Bùi Khuynh Thừa sững sờ cầm lấy khăn ướt và nói: "Cảm ơn."
Ti Du cười giễu cợt: "Tôi là sợ mồ hôi của cậu rơi trên xe làm chú Hàn lại phải vệ sinh xe.”
Rõ ràng là cậu có lòng tốt nhưng cứ thích mạnh miệng, những lời nó ra cứ như mang gai vậy.
Bùi Khuynh Thừa theo bản năng nhìn về phía Ti Du. Thiếu niên mặc đồng phục màu xanh trắng, một tay chống mặt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mái tóc đen mượt của cậu bị gió bên ngoài cửa sổ thổi bay, lông mi cong và dài, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta mất hồn.
Quả nhiên, những người đẹp đều là những người đẹp từ bé đến lớn.
Đây là lần đầu tiên Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du nghiêm túc như vậy từ khi bắt đầu đi học.
Cậu ấy phát hiện cậu thiếu niên đã đẹp hơn so với trong trí nhớ. Cậu bé tròn trịa mềm mại lúc còn bé đã biến mất, bây giờ chỉ nhìn một cách đơn thuần sẽ cảm thấy cậu chỉ là một cậu chủ nhỏ sáng sủa được cưng chiều.
“Làm sao?” Ti Du quay đầu lại nhìn cậu ấy và nhướng mày nở nụ cười như có như không: “Cậu bị vẻ ngoài đẹp trai của tôi làm cho choáng váng rồi à?”
Ngược chiều ánh sáng, đôi mi mày khoe khoang và ý cười mịt mờ của Ti Du dường như đã biến thành cái lưỡi câu khe khẽ cào nhẹ vào lòng Bùi Khuynh Thừa.
Bùi Khuynh Thừa thu hồi ánh mắt và lảng tránh cậu: "Mấy giờ rồi?”
“Hả?” Ti Du cầm điện thoại lên mình: “Bảy giờ năm mươi lăm, nếu chạy nhanh hơn một chút chắc là có thể đến lớp vừa hay kịp giờ.”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu: "Ừ.”
Khi bọn họ đến cổng trường thì thời gian vừa đúng tám giờ, tiếng chuông báo tiết tự học buổi sáng vang lên khắp khuôn viên trường.
Cùng lúc đó, ánh mắt sắc bén của Ti Du nhìn thấy chủ nhiệm Hồ và hai vị chủ nhiệm khối khác đang đứng tuần tra ở cách cổng chính không xa.
“Chết tiệt!” Ti Du chửi một tiếng sau đó nhanh chóng nắm lấy dây đeo cặp sách của Bùi Khuynh Thừa, lo lắng nói: “Cậu không thấy chủ nhiệm Hồ đang ở đó sao! Mau đi qua đường nhỏ với tôi!
Cái gọi là đường nhỏ là một góc tường cách cổng chính chừng 200m. Ở đó một đoạn hàng rào sắt bị hỏng, khoét ra một lỗ trống đủ để chui người vào.
Đời này Bùi Khuynh Thừa chưa từng làm việc nào phản nghịch như vậy, nhưng nhìn những sợi tóc của Ti Du tung bay vì chạy thì cậu ấy cứ như bị quỷ thần xui khiến mà đi theo cậu.
Cả hai bước vào trường một cách thuận lợi thì cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy vào khu lớp học của khối 11, mãi cho đến khi chạy từ cửa sau vào lớp học xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Khuynh Thừa và Lộc Minh là bạn cùng bàn, sau khi cậu ấy ngồi vào chỗ thì ôm bụng, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển như sắp tắt thở đến nơi rồi.
Ti Du cũng không khá hơn là mấy. Cậu ném cặp sách lên bàn rầm một cái, hai cánh tay chống lên bàn của Ti Nguy Lâu và thở hổn hển: "Cho tôi vào với.”
"Ồ! Anh Du vừa đến đã bạo vậy rồi à?" Tạ Hoàn khiếp sợ quay đầu lại.
Ti Du hiểu ra ngay lập tức. Cậu cười mắng: "Cút, cậu xem ít mấy cái phim đó thôi!”
Ti Nguy Lâu cau mày đứng dậy nhường đường cho Ti Du.
Có thể là do cậu chạy bộ đổ mồ hôi hoặc cũng có thể là do lúc sáng gội đầu Ti Du bóp quá nhiều dầu gội nên khi cậu đi qua trước mặt Ti Nguy Lâu, có một mùi chanh thoang thoảng bay qua như có như không.
Mùi này gần như giống hệt mùi trên người Ti Nguy Lâu, có lẽ là do khi Triệu Diên đi mua đồ dùng tắm giặt vệ sinh đã mua cùng một nhãn hiệu.
Sau khi Ti Du ngồi xuống, cậu mới có thời gian để hỏi Tạ Hoàn: "Anh Cố đâu?”
“Hả?” Tạ Hoàn ngơ ngác nói: “Ngày hôm qua không phải anh Cố đã nói phải đi công tác với mục đích học tập một tuần rồi à?”
“Ồ chết rồi!” Tạ Hoàn tự vỗ đầu mình một cái: “Lúc đó cậu vẫn còn đang nghe giáo dục tư tưởng trong phòng giáo vụ, sau đấy tớ cũng quên nói cho cậu biết.”
Ti Du cạn lời: "Vậy tớ sốt ruột chạy như điên tới đây để làm gì? Chẳng thà tớ cứ ở nhà ngủ cho đã giấc rồi hẵng dậy cho rồi.”
Hai người họ trò chuyện thêm vài câu nữa rồi Tạ Hoàn lại quay lên làm đề tiếp.
Bên kia, cuối cùng Bùi Khuynh Thừa cũng bình tĩnh trở lại.
Cậu ấy lấy khăn ướt ra lau mồ hôi trên đầu.
Dù mồ hôi đã không chảy nữa nhưng trái tim cậu ấy vẫn đang đập dữ dội. Đối với người trước giờ chưa từng kích động như vậy thì chút hưng phấn này cũng đủ để kéo dài rất lâu về sau.
Cậu ấy không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn qua cái người đã mang đến cho mình sự hưng phấn này.
Nhưng không chờ đến khi cậu ấy có thể nhìn thấy Ti Du thì tầm nhìn của cậu ấy đã bị Lộc Minh chặn lại.
Lộc Minh nhìn cậu ấy, giả vờ là thuận miệng hỏi: "Cậu với Ti Du đi học cùng với nhau à? Quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy từ khi nào?”
Bùi Khuynh Thừa liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt trả lời đâu ra đấy: "Tôi chỉ đi nhờ xe mà thôi.”
Lộc Minh: "Ồ...”
Cậu ta không nhìn ra được gì từ trên người Bùi Khuynh Thừa nên lại nghiêng đầu nhìn qua Ti Du, bỗng nhiên cậu ta sợ run lên.
Không biết Ti Du đang nghĩ tới điều gì mà cứ nhìn trộm Ti Nguy Lâu, thỉnh thoảng còn cười trộm một cái giống hệt như một con cáo nhỏ chỉ biết trộm thịt.
Yết hầu của Lộc Minh lăn lăn, khóe môi cậu ta cũng không tự chủ mà nhếch lên. Sau khi phản ứng lại, cậu ta lại cau mày và thu hồi tầm mắt không nhìn nữa.
Ti Du không biết cậu đã cười rõ ràng đến mức nào. Chỉ cần nghĩ đến bức thư tình trong cặp sách của mình rồi lại nghĩ tới và bộ dạng bị ép phải khuất phục nhận thua của Ti Nguy Lâu thì cậu đã cảm thấy hả lòng hả dạ.
Rõ ràng là không làm gì cả nhưng cậu đã sắp vui đến nở hoa nhờ sự tưởng tượng của mình rồi.
Ti Nguy Lâu thở dài, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn sang phía cậu hỏi: "Cậu đã nhìn chằm chằm vào tôi cả buổi sáng rồi đấy. Cậu lại muốn đi vệ sinh à?”
Sắc mặt Ti Du tối sầm lại, tức giận nói: "Ai thèm nhìn cậu chứ!”
Nói xong cậu nằm úp mặt xuống bàn, quay ót vào Ti Nguy Lâu, trong lòng đã mắng anh cả trăm lần!
Nhưng cậu chưa kịp nằm sấp xuống được hai phút thì đã bị ai đó chọc vào ót cậu. Cậu che đầu và quay người lại với vẻ mặt dữ tợn.
Người đầu têu chuyện này cũng không có phản ứng gì mà chỉ đưa cho cậu một hộp sữa tươi và một chiếc bánh sandwich được đóng gói kỹ lưỡng.
“Mẹ cậu nhờ tôi mang nó cho cậu.” Lúc Ti Nguy Lâu nói câu này thì vẻ mặt không có biểu cảm gì hết.
Ti Du nhìn lướt qua, quả nhiên đây là kiểu bữa sáng mà Triệu Diên bình thường lúc ở nhà sẵn lòng làm cho cậu.
Cậu ngồi dậy, chọc mở bình sữa, lé mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu và nói lẩm bẩm: "Sao lại là mẹ tôi, đó là mẹ cậu.”
Cũng không biết là Ti Nguy Lâu có nghe thấy cậu nói gì hay không nhưng dù sao thì cậu cũng không để ý đến anh nữa.
Sau tiết học thứ hai là bài thể dục giữa giờ. Hôm nay vốn là ngày trực nhật của Ti Du nhưng do sáng cậu đến muộn không kịp làm nên lúc này đã xung phong nhận việc để cho hai bạn khác có cùng lịch trực nhật ra ngoài còn cậu ở lại lớp quét dọn.
Đương nhiên, mục đích của cậu cũng không đơn thuần chút nào. Cậu phải gửi thư tình cho Ti Nguy Lâu!
Đợi sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài hết, Ti Du cầm chổi giả vờ là đang quét. Cậu lấy bức thư tình do chính tay mình viết ra từ trong cặp sách sau đó bỏ vào túi áo.
Sau khi xác nhận rằng sẽ không có ai đến, cậu mới lén lén lút lút trở lại chỗ ngồi của mình và đặt phong thư vào hộc bàn của Ti Nguy Lâu.
Bức thư tình của cậu rất thật thà chất phác không màu mè, thậm chí ngay cả giấy gói bên ngoài màu hồng nhạt còn không có mà chỉ có một phong thư đơn sơ mà cậu làm bằng giấy trắng và băng keo cả đêm hôm qua. Trên mặt phong thư còn được tô màu bằng bút màu.
Cũng không tính là quá khó coi, ít nhất vẫn có thể nhìn ra là một bức thư tình.
Ngay sau khi cất nó đi xong, cậu bắt đầu xoắn xuýt. Trước đây cậu còn tính là sẽ bí mật tố cáo với Cố Triều để Cố Triều bẻ gãy nhuệ khí của Ti Nguy Lâu.
Nhưng bởi vì Cố Triều đang đi công tác nên tất cả các công việc của lớp họ tạm thời sẽ được giáo viên chủ nhiệm của lớp 11A7 đảm nhiệm, mà giáo viên chủ nhiệm của lớp 11A7 là giáo viên môn Ngữ văn của Ti Du hồi lớp 10, cũng là người coi thường Ti Du nhất.
Ti Du cũng không vội đi kiếm chuyện tự làm mình khó chịu. Cậu phải tìm một người khác.
Tìm ai mới được? Giáo viên môn Hóa quá bảo thủ, giáo viên môn tiếng Anh thì quá mềm mỏng, giáo viên dạy Toán thì cứ nói giỡn với bọn họ cả ngày chẳng có sức uy hiếp gì cả...
Cậu đang nghĩ đến hói cả đầu thì bỗng có tiếng gõ cửa lớp.
Ti Du đánh mắt nhìn qua thì thấy có hai cô gái đang đứng ở cửa lớp.
Dường như họ cũng không ngờ được rằng Ti Du vẫn còn ở đây nên trong lúc nhất thời cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.
“Có chuyện gì vậy?” Ti Du mở miệng hỏi trước.
Hai cô gái đỏ mặt, cô gái tóc ngắn nhỏ giọng nói: "Bọn tớ có thể vào trong một lát được không? Bọn tớ chỉ tới đưa đồ thôi, đưa xong thì đi ngay.”
Ti Du chẳng hiểu gì hết: "Ồ.”
Chẳng bao lâu sau cậu đã biết tại sao họ lại ngại ngùng như vậy rồi. Bọn họ tới đưa thư tình, đã đưa cho Ti Nguy Lâu lại còn đưa cả mười bức!
"Nhiều như vậy? Tất cả đều đưa cho cậu ta?" Ti Du khiếp sợ: "Chỗ thư này của bọn cậu là một người viết hay là mười người viết vậy?”
Cô gái tóc ngắn bị cậu chọc cười, nói: "Là của mấy người hâm mộ cậu ấy trong lớp tớ viết, bọn tớ cùng gửi.”
Ti Du: "!”
Bây giờ theo đuổi người khác còn phải lập nhóm nữa à?
Giữa các tình địch cũng có thể có tình hữu nghị như vậy luôn? Cách đưa thư tình cũng tân tiến vậy luôn?
Có lẽ do vẻ mặt của cậu quá khiếp sợ nên hai cô gái đều bật cười. Thay vì hồi hộp không yên lòng như lúc đầu thì họ đã thoải mái nói tạm biệt cậu.
Ti Du vẫn còn đang choáng váng trong khi hai cô gái kia sau khi ra khỏi cửa lớp thì bắt đầu bàn tán về cậu.
"Ti Du cũng không có đáng sợ như người ta đồn đại nhỉ.
Tớ thấy cậu ấy cũng khá tốt mà.”
"Ừ. Hơn nữa cậu ấy còn rất đẹp trai! Tớ thấy cậu ấy còn đẹp hơn hoa khôi của trường nữa!”
"Còn rất là đáng yêu nữa, cậu có thấy dáng vẻ ban nãy của cậu ấy không? Trợn mắt há hốc mồm...”
Tiếng thảo luận đột nhiên dừng lại và sau đó cả hai gần như bụm mặt chạy đi.
Trên tay Ti Nguy Lâu cầm tờ bảng biểu, cũng không để ý bọn họ mà đi thẳng tới cửa sau của lớp. Còn chưa kịp đi vào thì anh đã nhìn thấy một màn rất thú vị.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Các vị hãy lập nhóm theo đuổi Tiểu Du nhà chúng ta đi hehehe ~
7h30 sáng, Ti Du bất ngờ tỉnh dậy, trái tim cậu đập bịch bịch.
Theo phản xạ có điều kiện, cậu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ ở đầu giường và gần như bật dậy ngay sau đó.
Cậu đã hoàn tất việc đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất trong đời sau đó xách cặp sách xông thẳng xuống lầu, vừa chạy vừa hét lên: "Chú Hàn! Cháu muộn học rồi!
Chú mau đưa cháu đi học đi!”
Người tài xế già đang ăn sáng trong nhà ăn nghe thấy vậy cũng ngẩn người ngay sau đó vội vàng cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, trong miệng còn ngậm chiếc bánh bao còn chưa ăn xong, mơ hồ nói: "Tiểu Du, sao cháu còn chưa đi học vậy?”
“Cháu quên mất, hôm nay Tạ Hoàn không tới đón cháu.”
Ti Du gạt sợi tóc, nhanh chóng đi theo lão Hàn ra ngoài.
May mà xe đang đậu ở sân, cả hai người nhanh chóng lên xe.
Tiết tự học buổi sáng của lớp 11 bắt đầu lúc 8 giờ. Bình thường thì Tạ Hoàn sẽ đến lúc 7 giờ để đánh thức Ti Du dậy sau đó cả hai ăn sáng ở nhà rồi cùng đến trường.
Nhưng hai ngày này bố của Tạ Hoàn hiếm khi mới được nghỉ phép nên đã đưa cậu ta đến trường, ngày khai giảng hôm qua họ cũng không đi học cùng nhau.
Chỉ là hôm qua Ti Du ngủ quá muộn còn quên không đặt đồng hồ báo thức, hơn nữa cậu còn rất tập trung tinh thần viết thư tình nên đã quên chuyện này không còn một chút.
Có điều nhìn thời gian, nếu như đường không tắc thì cậu vẫn có thể đến lớp vừa hay kịp giờ. Cậu cũng không muốn mới sáng sớm đã bị chủ nhiệm Hồ đi tuần tra bắt tại trận đâu.
“Tiểu Du, cháu xem phía sau xem có phải bạn học của cháu không?” Lão Hàn nhìn kính chiếu hậu, hỏi.
Ti Du quay lại nhìn thì thấy một thiếu niên đang đeo cặp xách chạy như điên, trên người còn mặc đồng phục giống hệt cậu.
“Bùi Khuynh Thừa?” Ti Du ngạc nhiên nói: "Học sinh chăm ngoan học giỏi mà cũng đi học muộn à?”
Cậu hạ cửa kính xe xuống, thò đầu nhìn ra đằng sau và lớn tiếng trêu chọc: "Sao hôm nay học sinh giỏi lại đi học muộn thế?”
Bùi Khuynh Thừa đang vác chiếc cặp xách nặng trĩu trên lưng và chạy theo xe cậu một cách nhọc nhằn, sau khi nghe thấy giọng cậu thì cậu ấy mới nhận ra đó là xe nhà Ti Du.
“Ti Du!” Bùi Khuynh Thừa vội vàng vẫy tay: “Cậu dừng xe cho tôi đi nhờ xe với!”
Lão Hàn giảm tốc độ xe nhưng Ti Du lại không có ý cho cậu ấy lên xe mà ngược lại còn cười ha hả nhìn Bùi Khuynh Thừa đang tiến lại gần hơn: "Tại sao tôi phải cho cậu đi nhờ? Chúng ta cũng không phải là người cùng một đường.”
Đây là lời mà Bùi Khuynh Thừa đã nói khi từ chối lời mời nhập bọn của Ti Du với Tạ Hoàn lúc nhỏ. Có lẽ cậu ấy cũng không ngờ Ti Du lại nhớ lâu như vậy nên sắc mặt có chút phức tạp.
Cậu ấy ít khi vận động nên đến lúc đuổi kịp xe thì đã thấy hơi đau sốc hông. Một tay cậu ấy nắm lấy mép cửa kính xe, nói: "Tôi sẽ viết bản kiểm điểm hộ cậu.”
“Má nó!” Ti Du đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Cậu đã quên béng mấy chuyện chủ nhiệm Hồ yêu cầu cậu viết bản kiểm điểm hôm qua rồi. Cậu chỉ tập trung vào việc ngụy tạo thư tình người ta viết cho Ti Nguy Lâu.
Nghĩ đến bức thư tình cậu đã viết trong để trong cặp, tâm trạng của Ti Du chợt sáng rỡ. Cậu mở lòng từ bi nói với bác lái xe: "Chú Hàn, chúng ta chở cậu ta một đoạn đi.”
Sau khi lên xe, Bùi Khuynh Thừa mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ấy thực sự không có tế bào vận động. Mới chỉ chạy có vài phút thôi mà cậu ấy đã đổ mồ hôi rồi.
“Đây.” Ti Du đưa khăn ướt cho cậu ấy lau.
Bùi Khuynh Thừa sững sờ cầm lấy khăn ướt và nói: "Cảm ơn."
Ti Du cười giễu cợt: "Tôi là sợ mồ hôi của cậu rơi trên xe làm chú Hàn lại phải vệ sinh xe.”
Rõ ràng là cậu có lòng tốt nhưng cứ thích mạnh miệng, những lời nó ra cứ như mang gai vậy.
Bùi Khuynh Thừa theo bản năng nhìn về phía Ti Du. Thiếu niên mặc đồng phục màu xanh trắng, một tay chống mặt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mái tóc đen mượt của cậu bị gió bên ngoài cửa sổ thổi bay, lông mi cong và dài, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta mất hồn.
Quả nhiên, những người đẹp đều là những người đẹp từ bé đến lớn.
Đây là lần đầu tiên Bùi Khuynh Thừa nhìn Ti Du nghiêm túc như vậy từ khi bắt đầu đi học.
Cậu ấy phát hiện cậu thiếu niên đã đẹp hơn so với trong trí nhớ. Cậu bé tròn trịa mềm mại lúc còn bé đã biến mất, bây giờ chỉ nhìn một cách đơn thuần sẽ cảm thấy cậu chỉ là một cậu chủ nhỏ sáng sủa được cưng chiều.
“Làm sao?” Ti Du quay đầu lại nhìn cậu ấy và nhướng mày nở nụ cười như có như không: “Cậu bị vẻ ngoài đẹp trai của tôi làm cho choáng váng rồi à?”
Ngược chiều ánh sáng, đôi mi mày khoe khoang và ý cười mịt mờ của Ti Du dường như đã biến thành cái lưỡi câu khe khẽ cào nhẹ vào lòng Bùi Khuynh Thừa.
Bùi Khuynh Thừa thu hồi ánh mắt và lảng tránh cậu: "Mấy giờ rồi?”
“Hả?” Ti Du cầm điện thoại lên mình: “Bảy giờ năm mươi lăm, nếu chạy nhanh hơn một chút chắc là có thể đến lớp vừa hay kịp giờ.”
Bùi Khuynh Thừa gật đầu: "Ừ.”
Khi bọn họ đến cổng trường thì thời gian vừa đúng tám giờ, tiếng chuông báo tiết tự học buổi sáng vang lên khắp khuôn viên trường.
Cùng lúc đó, ánh mắt sắc bén của Ti Du nhìn thấy chủ nhiệm Hồ và hai vị chủ nhiệm khối khác đang đứng tuần tra ở cách cổng chính không xa.
“Chết tiệt!” Ti Du chửi một tiếng sau đó nhanh chóng nắm lấy dây đeo cặp sách của Bùi Khuynh Thừa, lo lắng nói: “Cậu không thấy chủ nhiệm Hồ đang ở đó sao! Mau đi qua đường nhỏ với tôi!
Cái gọi là đường nhỏ là một góc tường cách cổng chính chừng 200m. Ở đó một đoạn hàng rào sắt bị hỏng, khoét ra một lỗ trống đủ để chui người vào.
Đời này Bùi Khuynh Thừa chưa từng làm việc nào phản nghịch như vậy, nhưng nhìn những sợi tóc của Ti Du tung bay vì chạy thì cậu ấy cứ như bị quỷ thần xui khiến mà đi theo cậu.
Cả hai bước vào trường một cách thuận lợi thì cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy vào khu lớp học của khối 11, mãi cho đến khi chạy từ cửa sau vào lớp học xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Khuynh Thừa và Lộc Minh là bạn cùng bàn, sau khi cậu ấy ngồi vào chỗ thì ôm bụng, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển như sắp tắt thở đến nơi rồi.
Ti Du cũng không khá hơn là mấy. Cậu ném cặp sách lên bàn rầm một cái, hai cánh tay chống lên bàn của Ti Nguy Lâu và thở hổn hển: "Cho tôi vào với.”
"Ồ! Anh Du vừa đến đã bạo vậy rồi à?" Tạ Hoàn khiếp sợ quay đầu lại.
Ti Du hiểu ra ngay lập tức. Cậu cười mắng: "Cút, cậu xem ít mấy cái phim đó thôi!”
Ti Nguy Lâu cau mày đứng dậy nhường đường cho Ti Du.
Có thể là do cậu chạy bộ đổ mồ hôi hoặc cũng có thể là do lúc sáng gội đầu Ti Du bóp quá nhiều dầu gội nên khi cậu đi qua trước mặt Ti Nguy Lâu, có một mùi chanh thoang thoảng bay qua như có như không.
Mùi này gần như giống hệt mùi trên người Ti Nguy Lâu, có lẽ là do khi Triệu Diên đi mua đồ dùng tắm giặt vệ sinh đã mua cùng một nhãn hiệu.
Sau khi Ti Du ngồi xuống, cậu mới có thời gian để hỏi Tạ Hoàn: "Anh Cố đâu?”
“Hả?” Tạ Hoàn ngơ ngác nói: “Ngày hôm qua không phải anh Cố đã nói phải đi công tác với mục đích học tập một tuần rồi à?”
“Ồ chết rồi!” Tạ Hoàn tự vỗ đầu mình một cái: “Lúc đó cậu vẫn còn đang nghe giáo dục tư tưởng trong phòng giáo vụ, sau đấy tớ cũng quên nói cho cậu biết.”
Ti Du cạn lời: "Vậy tớ sốt ruột chạy như điên tới đây để làm gì? Chẳng thà tớ cứ ở nhà ngủ cho đã giấc rồi hẵng dậy cho rồi.”
Hai người họ trò chuyện thêm vài câu nữa rồi Tạ Hoàn lại quay lên làm đề tiếp.
Bên kia, cuối cùng Bùi Khuynh Thừa cũng bình tĩnh trở lại.
Cậu ấy lấy khăn ướt ra lau mồ hôi trên đầu.
Dù mồ hôi đã không chảy nữa nhưng trái tim cậu ấy vẫn đang đập dữ dội. Đối với người trước giờ chưa từng kích động như vậy thì chút hưng phấn này cũng đủ để kéo dài rất lâu về sau.
Cậu ấy không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn qua cái người đã mang đến cho mình sự hưng phấn này.
Nhưng không chờ đến khi cậu ấy có thể nhìn thấy Ti Du thì tầm nhìn của cậu ấy đã bị Lộc Minh chặn lại.
Lộc Minh nhìn cậu ấy, giả vờ là thuận miệng hỏi: "Cậu với Ti Du đi học cùng với nhau à? Quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy từ khi nào?”
Bùi Khuynh Thừa liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó thu hồi ánh mắt trả lời đâu ra đấy: "Tôi chỉ đi nhờ xe mà thôi.”
Lộc Minh: "Ồ...”
Cậu ta không nhìn ra được gì từ trên người Bùi Khuynh Thừa nên lại nghiêng đầu nhìn qua Ti Du, bỗng nhiên cậu ta sợ run lên.
Không biết Ti Du đang nghĩ tới điều gì mà cứ nhìn trộm Ti Nguy Lâu, thỉnh thoảng còn cười trộm một cái giống hệt như một con cáo nhỏ chỉ biết trộm thịt.
Yết hầu của Lộc Minh lăn lăn, khóe môi cậu ta cũng không tự chủ mà nhếch lên. Sau khi phản ứng lại, cậu ta lại cau mày và thu hồi tầm mắt không nhìn nữa.
Ti Du không biết cậu đã cười rõ ràng đến mức nào. Chỉ cần nghĩ đến bức thư tình trong cặp sách của mình rồi lại nghĩ tới và bộ dạng bị ép phải khuất phục nhận thua của Ti Nguy Lâu thì cậu đã cảm thấy hả lòng hả dạ.
Rõ ràng là không làm gì cả nhưng cậu đã sắp vui đến nở hoa nhờ sự tưởng tượng của mình rồi.
Ti Nguy Lâu thở dài, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn sang phía cậu hỏi: "Cậu đã nhìn chằm chằm vào tôi cả buổi sáng rồi đấy. Cậu lại muốn đi vệ sinh à?”
Sắc mặt Ti Du tối sầm lại, tức giận nói: "Ai thèm nhìn cậu chứ!”
Nói xong cậu nằm úp mặt xuống bàn, quay ót vào Ti Nguy Lâu, trong lòng đã mắng anh cả trăm lần!
Nhưng cậu chưa kịp nằm sấp xuống được hai phút thì đã bị ai đó chọc vào ót cậu. Cậu che đầu và quay người lại với vẻ mặt dữ tợn.
Người đầu têu chuyện này cũng không có phản ứng gì mà chỉ đưa cho cậu một hộp sữa tươi và một chiếc bánh sandwich được đóng gói kỹ lưỡng.
“Mẹ cậu nhờ tôi mang nó cho cậu.” Lúc Ti Nguy Lâu nói câu này thì vẻ mặt không có biểu cảm gì hết.
Ti Du nhìn lướt qua, quả nhiên đây là kiểu bữa sáng mà Triệu Diên bình thường lúc ở nhà sẵn lòng làm cho cậu.
Cậu ngồi dậy, chọc mở bình sữa, lé mắt nhìn về phía Ti Nguy Lâu và nói lẩm bẩm: "Sao lại là mẹ tôi, đó là mẹ cậu.”
Cũng không biết là Ti Nguy Lâu có nghe thấy cậu nói gì hay không nhưng dù sao thì cậu cũng không để ý đến anh nữa.
Sau tiết học thứ hai là bài thể dục giữa giờ. Hôm nay vốn là ngày trực nhật của Ti Du nhưng do sáng cậu đến muộn không kịp làm nên lúc này đã xung phong nhận việc để cho hai bạn khác có cùng lịch trực nhật ra ngoài còn cậu ở lại lớp quét dọn.
Đương nhiên, mục đích của cậu cũng không đơn thuần chút nào. Cậu phải gửi thư tình cho Ti Nguy Lâu!
Đợi sau khi tất cả mọi người đã ra ngoài hết, Ti Du cầm chổi giả vờ là đang quét. Cậu lấy bức thư tình do chính tay mình viết ra từ trong cặp sách sau đó bỏ vào túi áo.
Sau khi xác nhận rằng sẽ không có ai đến, cậu mới lén lén lút lút trở lại chỗ ngồi của mình và đặt phong thư vào hộc bàn của Ti Nguy Lâu.
Bức thư tình của cậu rất thật thà chất phác không màu mè, thậm chí ngay cả giấy gói bên ngoài màu hồng nhạt còn không có mà chỉ có một phong thư đơn sơ mà cậu làm bằng giấy trắng và băng keo cả đêm hôm qua. Trên mặt phong thư còn được tô màu bằng bút màu.
Cũng không tính là quá khó coi, ít nhất vẫn có thể nhìn ra là một bức thư tình.
Ngay sau khi cất nó đi xong, cậu bắt đầu xoắn xuýt. Trước đây cậu còn tính là sẽ bí mật tố cáo với Cố Triều để Cố Triều bẻ gãy nhuệ khí của Ti Nguy Lâu.
Nhưng bởi vì Cố Triều đang đi công tác nên tất cả các công việc của lớp họ tạm thời sẽ được giáo viên chủ nhiệm của lớp 11A7 đảm nhiệm, mà giáo viên chủ nhiệm của lớp 11A7 là giáo viên môn Ngữ văn của Ti Du hồi lớp 10, cũng là người coi thường Ti Du nhất.
Ti Du cũng không vội đi kiếm chuyện tự làm mình khó chịu. Cậu phải tìm một người khác.
Tìm ai mới được? Giáo viên môn Hóa quá bảo thủ, giáo viên môn tiếng Anh thì quá mềm mỏng, giáo viên dạy Toán thì cứ nói giỡn với bọn họ cả ngày chẳng có sức uy hiếp gì cả...
Cậu đang nghĩ đến hói cả đầu thì bỗng có tiếng gõ cửa lớp.
Ti Du đánh mắt nhìn qua thì thấy có hai cô gái đang đứng ở cửa lớp.
Dường như họ cũng không ngờ được rằng Ti Du vẫn còn ở đây nên trong lúc nhất thời cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan.
“Có chuyện gì vậy?” Ti Du mở miệng hỏi trước.
Hai cô gái đỏ mặt, cô gái tóc ngắn nhỏ giọng nói: "Bọn tớ có thể vào trong một lát được không? Bọn tớ chỉ tới đưa đồ thôi, đưa xong thì đi ngay.”
Ti Du chẳng hiểu gì hết: "Ồ.”
Chẳng bao lâu sau cậu đã biết tại sao họ lại ngại ngùng như vậy rồi. Bọn họ tới đưa thư tình, đã đưa cho Ti Nguy Lâu lại còn đưa cả mười bức!
"Nhiều như vậy? Tất cả đều đưa cho cậu ta?" Ti Du khiếp sợ: "Chỗ thư này của bọn cậu là một người viết hay là mười người viết vậy?”
Cô gái tóc ngắn bị cậu chọc cười, nói: "Là của mấy người hâm mộ cậu ấy trong lớp tớ viết, bọn tớ cùng gửi.”
Ti Du: "!”
Bây giờ theo đuổi người khác còn phải lập nhóm nữa à?
Giữa các tình địch cũng có thể có tình hữu nghị như vậy luôn? Cách đưa thư tình cũng tân tiến vậy luôn?
Có lẽ do vẻ mặt của cậu quá khiếp sợ nên hai cô gái đều bật cười. Thay vì hồi hộp không yên lòng như lúc đầu thì họ đã thoải mái nói tạm biệt cậu.
Ti Du vẫn còn đang choáng váng trong khi hai cô gái kia sau khi ra khỏi cửa lớp thì bắt đầu bàn tán về cậu.
"Ti Du cũng không có đáng sợ như người ta đồn đại nhỉ.
Tớ thấy cậu ấy cũng khá tốt mà.”
"Ừ. Hơn nữa cậu ấy còn rất đẹp trai! Tớ thấy cậu ấy còn đẹp hơn hoa khôi của trường nữa!”
"Còn rất là đáng yêu nữa, cậu có thấy dáng vẻ ban nãy của cậu ấy không? Trợn mắt há hốc mồm...”
Tiếng thảo luận đột nhiên dừng lại và sau đó cả hai gần như bụm mặt chạy đi.
Trên tay Ti Nguy Lâu cầm tờ bảng biểu, cũng không để ý bọn họ mà đi thẳng tới cửa sau của lớp. Còn chưa kịp đi vào thì anh đã nhìn thấy một màn rất thú vị.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: Các vị hãy lập nhóm theo đuổi Tiểu Du nhà chúng ta đi hehehe ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.