Sau Khi Chết Mới Biết Chàng Ấy Yêu Ta Sâu Đậm
Chương 5
Ba Tức
26/07/2023
——-
Sau khi Thẩm Nhất Mưu rời đi, Cố Hành Uyên hỏi ta.
"Hồ sơ gì thế?"
"Hả, không...không có gì đâu, chỉ là một quyển sách, nhưng chắc chàng không thích đọc nó đâu."
"Thế sao?"
"Đúng vậy đúng vậy."
Ta mỉm cười ngẩng đầu lên, nhưng khi ta bắt gặp ánh mắt của Cố Hành Uyên, lại bất chợt ngây người ra.
Mặc dù chàng ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta, nhưng trong mắt chàng ấy ẩn chứa sự thất vọng và cô đơn, rõ ràng là rất đau lòng.
Ta còn nhớ khi bọn ta vừa mới thành thân, chàng ấy đã cố gắng gần gũi với ta, cố gắng là nơi để ta dựa dẫm vào và để ta tin tưởng chàng ấy. Nhưng lúc đó, ta đang đắm chìm trong đau khổ của chính mình, và ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi với cuộc đời này. Hết lần này đến lần khác ta đẩy chàng ấy ra với sự hung ác của chính mình, ánh mắt chàng ấy cũng dần thay đổi, thất vọng và rất cô đơn nó rất giống với ánh mắt ngay bây giờ của chàng ấy.
Những ngày này, mặc dù ta đối với chàng ấy rất tốt, nhưng đối với chàng ấy dường như vẫn chưa đủ, ta luôn mơ hồ cảm thấy chàng ấy đang nhẫn nhịn, bao dung và chờ đợi, nhưng ta không biết nguyên nhân vì sao.
Bây giờ, ta chợt hiểu rằng điều chàng ấy thực sự mong muốn không chỉ là hạnh phúc bề ngoài, mà là ta có thể tin tưởng chàng ấy, dựa dẫm vào chàng ấy, không có bí mật gì với chàng ấy, cùng chung nhịp đập trái tim với chàng ấy.
Tôi thay đổi chủ ý và nắm lấy tay Cố Hành Uyên.
"Chàng đến đây."
Ta dẫn chàng ấy vào thư phòng, lấy tập hồ sơ ra và đưa cho chàng ấy xem.
Chàng ấy nhìn ta, ngạc nhiên trong giây lát.
"Đây là hồ sơ vụ án của cha ta, ta luôn muốn lật ngược vụ án cho ông ấy nên đã đến gặp Thẩm Nhất Mưu và cầu xin hắn ta cho ta xem."
"Ta xin lỗi trước đây không nói với chàng là ta sợ làm liên lụy đến chàng."
"Ta biết."
Chàng ấy nhìn ta rồi chợt mỉm cười.
"Mấy ngày nay nàng làm chuyện gì ta đều biết cả. Ta chỉ chờ nàng nói với ta thôi, Từ Doanh ta thật sự rất vui khi nàng đã nói với ta chuyện này."
"Chàng biết sao?"
Ta chợt ngẩng đầu lên nhìn chàng ấy, vừa mừng vừa lo.
"Nhưng mà, những chuyện mà ta làm thật sự rất nguy hiểm. Cố Hành Uyên ta không muốn làm liên lụy chàng. Bây giờ chàng biết rồi thì chúng ta hòa ly đi, nếu tương lai có chuyện xấu gì xảy ra, chàng sẽ không...."
Ta còn chưa nói xong, Cố Hành Uyên đã kéo ta vào lòng, cúi đầu hôn lên môi ta cho đến khi ta bình tĩnh lại.
"Ta không sợ bị liên lụy, điều ta sợ nhất là nàng không tin tưởng ta."
....
Ta và Cố Hành Uyên đọc hồ sơ đó suốt một đêm, rồi sao chép ra thêm một bản khác.
Ta không thể nhìn ra được gì quá nhiều, nhưng Cố Hành Uyên đang ở trên quan trường, chàng ấy nhìn thấy được nhiều thông tin kín hơn là ta thấy.
Chàng ấy sắp xếp từng li từng tí từng manh mối một.
"Nàng nói rằng dạo gần đây nàng phát hiện được rằng nhiều người cùng với Gian Hoa Lâu có mối quan hệ mật thiết. Ông chủ trước kia của lâu này là lão Trang, làm ăn trong lén lút với nhiều vương tôn quý tộc. Đường huynh của ông ta vừa hay chính là quản sự của Quốc Cữu đương triều Hàn Bách. Hai huynh đệ bọn họ đều là tay sai cho Hàn Bách. Cha nàng đã từng vạch tội Hàn Bách, giờ đây kẻ chủ mưu phía sau, không nói cũng tự biết là ai."
"Hàn Bách? Ca ca ruột của Hàn quý phi."
Ta nhất thời bị sốc.
Hàn quý phi ai mà không biết, vinh sủng của cô ta còn hơn cả hoàng hậu. Còn Hàn Bách, ông ta là một quan to lạm quyền dưới một người mà trên vạn người.
Chẳng mấy chốc, ta nắm chặt tay.
"Quan to thì đã sao, cha ta bị oan, ta nhất định sẽ lấy lại sự trong sạch cho ông ấy."
"Bình tĩnh, Từ Doanh."
Cố Hành Uyên trầm giọng nói.
"Hàn Bách quyền cao chức trọng, với sức lực của chúng ta rất khó động được vào ông ta. Cha nàng không biết bản thân mình bị oan sao? Tại sao ông ấy lại nhận tội, tại sao không chống đối lại, là vì ông ấy không thể chọc giận Hàn Bách. Cho dù chúng ta tìm ra được bằng chứng thì cũng không có cách nào để kháng cáo. Trong toàn kinh thành này, đều là thế lực của hắn không một ai dám xét xử ông ta đâu."
"Trên đời này chỉ có một người có thể giúp chúng ta."
"Tất cả vinh hoa phú quý của Hàn Bách đều từ người này mà ra."
Ta sững người một lúc sau đó phản ứng lại rất nhanh.
"Người chàng nói là....hắn ta."
Cố Hành Uyên gật đầu.
"Người này, tự nhận mình là người thôn minh nhất thiên hạ, chuyện hắn ta ghét nhất chính là bị lừa dối. Hàn Bách chính ta một con chó ngoan ngoãn rất nghe lời hắn ta, hắn ta không để tâm đến việc Hàn Bách đã từng hại người chưa, hắn ta chỉ để tâm đến việc Hàn Bách có trung thành hay không, có nghe lời hay không. Mà theo như ta biết những chuyện bí mật mà Hàn Bách đã làm để chống lại hắn ta không ít đâu."
"Ta hiểu rồi!"
Hàn Bách được người đó tin tưởng vô cùng, nếu như ta trực tiếp kiện Hàn Bách vu cáo hãm hại cha ta, người đó có thể không để tâm. Ngược lại sẽ để cho Hàn Bách có điều kiện để trả đũa lại, nhưng nếu hắn ta biết được Hàn Bách bằng mặt không bằng lòng âm thầm sau lưng chống lại hắn, hắn ta nhất định sẽ có thái độ hoàn toàn khác.
Nếu ta muốn cứu cha ta, trước tiên là phải hạ Hàn Bách và bằng chứng cần tìm bây giờ chính là Hàn Bách phản bội người đó mà thôi.
Sau khi Thẩm Nhất Mưu rời đi, Cố Hành Uyên hỏi ta.
"Hồ sơ gì thế?"
"Hả, không...không có gì đâu, chỉ là một quyển sách, nhưng chắc chàng không thích đọc nó đâu."
"Thế sao?"
"Đúng vậy đúng vậy."
Ta mỉm cười ngẩng đầu lên, nhưng khi ta bắt gặp ánh mắt của Cố Hành Uyên, lại bất chợt ngây người ra.
Mặc dù chàng ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ta, nhưng trong mắt chàng ấy ẩn chứa sự thất vọng và cô đơn, rõ ràng là rất đau lòng.
Ta còn nhớ khi bọn ta vừa mới thành thân, chàng ấy đã cố gắng gần gũi với ta, cố gắng là nơi để ta dựa dẫm vào và để ta tin tưởng chàng ấy. Nhưng lúc đó, ta đang đắm chìm trong đau khổ của chính mình, và ta cảm thấy vô cùng mệt mỏi với cuộc đời này. Hết lần này đến lần khác ta đẩy chàng ấy ra với sự hung ác của chính mình, ánh mắt chàng ấy cũng dần thay đổi, thất vọng và rất cô đơn nó rất giống với ánh mắt ngay bây giờ của chàng ấy.
Những ngày này, mặc dù ta đối với chàng ấy rất tốt, nhưng đối với chàng ấy dường như vẫn chưa đủ, ta luôn mơ hồ cảm thấy chàng ấy đang nhẫn nhịn, bao dung và chờ đợi, nhưng ta không biết nguyên nhân vì sao.
Bây giờ, ta chợt hiểu rằng điều chàng ấy thực sự mong muốn không chỉ là hạnh phúc bề ngoài, mà là ta có thể tin tưởng chàng ấy, dựa dẫm vào chàng ấy, không có bí mật gì với chàng ấy, cùng chung nhịp đập trái tim với chàng ấy.
Tôi thay đổi chủ ý và nắm lấy tay Cố Hành Uyên.
"Chàng đến đây."
Ta dẫn chàng ấy vào thư phòng, lấy tập hồ sơ ra và đưa cho chàng ấy xem.
Chàng ấy nhìn ta, ngạc nhiên trong giây lát.
"Đây là hồ sơ vụ án của cha ta, ta luôn muốn lật ngược vụ án cho ông ấy nên đã đến gặp Thẩm Nhất Mưu và cầu xin hắn ta cho ta xem."
"Ta xin lỗi trước đây không nói với chàng là ta sợ làm liên lụy đến chàng."
"Ta biết."
Chàng ấy nhìn ta rồi chợt mỉm cười.
"Mấy ngày nay nàng làm chuyện gì ta đều biết cả. Ta chỉ chờ nàng nói với ta thôi, Từ Doanh ta thật sự rất vui khi nàng đã nói với ta chuyện này."
"Chàng biết sao?"
Ta chợt ngẩng đầu lên nhìn chàng ấy, vừa mừng vừa lo.
"Nhưng mà, những chuyện mà ta làm thật sự rất nguy hiểm. Cố Hành Uyên ta không muốn làm liên lụy chàng. Bây giờ chàng biết rồi thì chúng ta hòa ly đi, nếu tương lai có chuyện xấu gì xảy ra, chàng sẽ không...."
Ta còn chưa nói xong, Cố Hành Uyên đã kéo ta vào lòng, cúi đầu hôn lên môi ta cho đến khi ta bình tĩnh lại.
"Ta không sợ bị liên lụy, điều ta sợ nhất là nàng không tin tưởng ta."
....
Ta và Cố Hành Uyên đọc hồ sơ đó suốt một đêm, rồi sao chép ra thêm một bản khác.
Ta không thể nhìn ra được gì quá nhiều, nhưng Cố Hành Uyên đang ở trên quan trường, chàng ấy nhìn thấy được nhiều thông tin kín hơn là ta thấy.
Chàng ấy sắp xếp từng li từng tí từng manh mối một.
"Nàng nói rằng dạo gần đây nàng phát hiện được rằng nhiều người cùng với Gian Hoa Lâu có mối quan hệ mật thiết. Ông chủ trước kia của lâu này là lão Trang, làm ăn trong lén lút với nhiều vương tôn quý tộc. Đường huynh của ông ta vừa hay chính là quản sự của Quốc Cữu đương triều Hàn Bách. Hai huynh đệ bọn họ đều là tay sai cho Hàn Bách. Cha nàng đã từng vạch tội Hàn Bách, giờ đây kẻ chủ mưu phía sau, không nói cũng tự biết là ai."
"Hàn Bách? Ca ca ruột của Hàn quý phi."
Ta nhất thời bị sốc.
Hàn quý phi ai mà không biết, vinh sủng của cô ta còn hơn cả hoàng hậu. Còn Hàn Bách, ông ta là một quan to lạm quyền dưới một người mà trên vạn người.
Chẳng mấy chốc, ta nắm chặt tay.
"Quan to thì đã sao, cha ta bị oan, ta nhất định sẽ lấy lại sự trong sạch cho ông ấy."
"Bình tĩnh, Từ Doanh."
Cố Hành Uyên trầm giọng nói.
"Hàn Bách quyền cao chức trọng, với sức lực của chúng ta rất khó động được vào ông ta. Cha nàng không biết bản thân mình bị oan sao? Tại sao ông ấy lại nhận tội, tại sao không chống đối lại, là vì ông ấy không thể chọc giận Hàn Bách. Cho dù chúng ta tìm ra được bằng chứng thì cũng không có cách nào để kháng cáo. Trong toàn kinh thành này, đều là thế lực của hắn không một ai dám xét xử ông ta đâu."
"Trên đời này chỉ có một người có thể giúp chúng ta."
"Tất cả vinh hoa phú quý của Hàn Bách đều từ người này mà ra."
Ta sững người một lúc sau đó phản ứng lại rất nhanh.
"Người chàng nói là....hắn ta."
Cố Hành Uyên gật đầu.
"Người này, tự nhận mình là người thôn minh nhất thiên hạ, chuyện hắn ta ghét nhất chính là bị lừa dối. Hàn Bách chính ta một con chó ngoan ngoãn rất nghe lời hắn ta, hắn ta không để tâm đến việc Hàn Bách đã từng hại người chưa, hắn ta chỉ để tâm đến việc Hàn Bách có trung thành hay không, có nghe lời hay không. Mà theo như ta biết những chuyện bí mật mà Hàn Bách đã làm để chống lại hắn ta không ít đâu."
"Ta hiểu rồi!"
Hàn Bách được người đó tin tưởng vô cùng, nếu như ta trực tiếp kiện Hàn Bách vu cáo hãm hại cha ta, người đó có thể không để tâm. Ngược lại sẽ để cho Hàn Bách có điều kiện để trả đũa lại, nhưng nếu hắn ta biết được Hàn Bách bằng mặt không bằng lòng âm thầm sau lưng chống lại hắn, hắn ta nhất định sẽ có thái độ hoàn toàn khác.
Nếu ta muốn cứu cha ta, trước tiên là phải hạ Hàn Bách và bằng chứng cần tìm bây giờ chính là Hàn Bách phản bội người đó mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.