Sau Khi Chết, Nàng Phát Hiện Vợ Mình Là Phản Diện Trong Truyện Linh Dị
Chương 82: Hạ gục trong chớp mắt
Lũ Ngọc Tài Băng
30/01/2024
Mộc Chiêu và tiểu trợ lý nhìn nhau, trong mắt tràn đầy mong đợi.
Nàng muốn nói, hay là chúng ta rút lui trước?
Tiểu trợ lý lập tức gật đầu tỏ vẻ chính mình đã hiểu, mang Mộc Chiêu về nhà mình một chuyến, sau khi lấy hai cái khẩu trang rồi mới về lại chỗ cũ.
Mộc Chiêu nhìn cái khẩu trang mỏng một lớp trong tay, cảm thấy muốn khóc.
Hai cái khẩu trang thì có thể làm được gì? Khi mùi hôi thực sự đạt đến trình độ nhất định, thứ bọn họ cần không phải là khẩu trang mà là mặt nạ phòng độc!
Tiểu trợ lý hoàn toàn không hiểu ý của nàng, cũng không biết hoàn cảnh đang chờ đợi bọn họ phía trước nguy hiểm đến mức nào, cô nàng chỉ nhìn Mộc Chiêu bằng ánh mắt ngây thơ và sùng bái, nhìn đến mức nàng không thể nói gì được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thu lại sắc mặt, căng da đầu đi về phía trước.
Khi bọn họ đến bên cái ao nhỏ kia, xung quanh không có ai cả, cũng đúng, lúc này hẳn là không có ai đến gần "hố phân" cả.
Cái ao này thật sự rất nhỏ, xung quanh là những cây long não dày đặc, những cây này không rụng hết lá vào mùa đông, đúng lúc tạo thành một cái "lồng che" cho nước ao, đứng cạnh hồ bơi, ngẩng đầu cũng không thể nhìn thấy bầu trời.
Nước trong ao rất đục, như là nước đọng chưa từng được thay, mùi hôi thối bốc lên như có hàng chục kí cá chết trong đó.
Khi chân chính đến gần ao, mùi hôi kia càng nồng hơn, khẩu trang như đã vô dụng, mùi nước tanh, mùi hôi thối và những mùi lạ khác trộn lẫn với nhau, xuyên qua lớp bảo vệ của khẩu trang trực tiếp đi thẳng từ mũi đến não.
"Tôi nên mang theo bình dưỡng khí..." Mộc Chiêu không biết làm sao mà mình mở miệng nói chuyện được, nhìn chất lỏng không biết là gì trong ao, cuối cùng nàng cũng biết một thứ còn khó giải quyết hơn nhím. "Tiểu Chước, trước kia khi cô gặp nữ quỷ kia, có ngửi thấy mùi hôi thối không?"
Tiểu trợ lý nhăn mặt lắc đầu, lúc đó gần như sợ chết khiếp, làm sao có thể chú ý mùi hôi này?
"Ài..." Mộc Chiêu thở dài, "Hòn Than, con có cách nào để nhìn xem tình huống bên trong không? Con dẫn chúng ta tới đây, có phải là để nói La phu nhân ở đây không?"
"Meo ngao ô!" Hòn Than vùi đầu vào lòng Mộc Chiêu sâu hơn, kiên quyết không ngẩng đầu lên, không khí bên ngoài quả thực là một loại vũ khí vô hình có thể giết chết mèo!
"Phu nhân, nữ quỷ kia có ở đây không?" Tiểu trợ lý bị mùi hôi làm cho ngạt thở, những cô nàng vẫn luôn nhớ kỹ những gì Mộc Chiêu đã nói với mình, không dám ở một mình, đành miễn cưỡng đứng ở chỗ này.
"Hòn Than chán ghét mùi hương nơi này như vậy nhưng vẫn không rời đi, vậy tức là cảm thấy kẻ thù ở ngay đây phải không?"
"Meo ô..." Hòn Than yếu ớt đáp lại.
Dù sao cũng là một Quỷ Đỏ hung ác, có cần thiết phải làm chuyện khó coi như vậy không? Chẳng trách lâu như vậy, các Thiên Sư gần như lật cả thành phố H mà vẫn không tìm thấy cô ta, ai có thể ngờ rằng cô ta sẽ trốn ở đây? Âm khí của nơi dưỡng thi và từ trường mang đến cho cô ta một nơi trú ẩn tuyệt vời mà người bình thường không thể tìm được.
Mộc Chiêu cảm thấy thật khó giải quyết, nàng không nghĩ ra được công cụ tiện tay nào có thể kéo được thứ bên trong ra.
"Cái mùi này giống như thứ gì đó đã thối rữa mấy trăm năm... Chờ đã! Phu nhân, trong ao này sẽ không có..." Tiểu trợ lý lùi lại một bước theo bản năng, vẻ mặt có chút hoảng sợ, "Có xác chết hay gì đó chứ?"
Mộc Chiêu cau mày, lập tức ghét bỏ nước bên trong hơn: "Cái này thật đúng là khó nói."
"Nơi dưỡng thi" đúng như nghĩa đen, nó là một bố cục phong thủy dùng một ít tà môn ngoại đạo tạo ra để nuôi dưỡng cương thi và những tà vật khác, nếu không phải có người cố tình làm chuyện này, chủ đầu tư nơi này cũng không có khả năng cực đỉnh để bố cục ra một nơi có phong thủy cực hoàn mỹ để làm "nơi dưỡng thi" như vậy.
Vậy lý do bố trí "nơi dưỡng thi" này là gì? Mặc dù khả năng này khó xảy ra nhưng cũng không loại trừ một số người thật sự muốn truy cầu phú quý trong nguy hiểm, có ý đồ mượn dùng vô số mạng người ở nơi này để nuôi ra thứ gì đó.
Nhưng bây giờ nơi này đã bị một con Quỷ Đỏ hung ác chiếm giữ, vậy có lẽ không thể nuôi dưỡng những thứ khác phải không? Không thì không thể không đánh.
"Ao này rất sâu sao?" Bên cạnh không có biển cảnh báo nào, nhưng khi Mộc Chiêu nhìn làn nước đục ngầu trong ao, một cảm giác sâu thẳm đến nghẹt thở dâng lên trong lòng.
"Chắc là khá sâu, nếu không thì sẽ không có một cặp đôi bị chết đuối." Tiểu trợ lý nói xong liền rùng mình.
Không sai, chuyện này cô nàng nghe được từ hàng xóm khi thỉnh thoảng trò chuyện, cũng đã được nhắc đến trong bài viết trên mạng vừa rồi, mấy năm trước, một đôi vợ chồng trẻ không biết như thế nào mà bị trượt chân và rơi xuống cái ao nhỏ này khi đi dạo vào ban đêm, cuối cùng bị chết đuối.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tiểu trợ lý vừa mới bạo gan tiến lên một bước đã bị Mộc Chiêu ấn mặt cản lại.
"Cô đừng tới đây, tránh xa cái ao này một chút."
Tiểu trợ lý rất ngoan ngoãn lùi lại vài bước.
Mộc Chiêu nhìn quanh để xác định xung quanh không có ai, hít một hơi thật sâu, ôm suy nghĩ có thể mình sẽ "đồng vu quy tận" với Quỷ Tân Nương này, nàng vươn tay ra nhẹ nhàng làm một thủ thế nâng hướng lên trên.
Mặt hồ tĩnh lặng bỗng có gợn sóng, cuồn cuộn như bị đun sôi, khiến mùi nước trong ao bốc lên tận trời, uy lực như muốn bắn lên tới đỉnh đầu, đột nhiên có một sức mạnh bên trong phản kháng lại, nước trong ao lùng bùng một chút, có chút nước bắn tung tóe lên bờ, Mộc Chiêu không nhịn được nữa, rút tay lại kéo tiểu trợ lý chạy ra xa mấy trăm mét.
"Vl, sao thứ này lại có mùi hôi như vũ khí sinh học vậy?! Có người nối hố rác đến đây không?!" Mộc Chiêu bị mùi hôi làm cho suýt ngất đi, khi nước trong ao bắt đầu sôi, tiểu trợ lý gần như đã trợn trắng mắt, chạy xa ra vài trăm mét mới đỡ hơn một ít.
Mộc Chiêu ngửi ngửi quần áo của mình, sau đó ngửi mèo trong ngực, vẻ mặt phức tạp biểu lộ: "Hòn Than, con hôi quá!"
"Meo!" Hòn Than phát ra một tiếng kêu có chút tuyệt vọng.
"Không sao, khi trở về chúng ta sẽ mua gói phục vụ thú cưng đắt tiền nhất! Nhất định sẽ tắm cho con thật sạch sẽ thơm tho." Mộc Chiêu vỗ vỗ đầu Hòn Than, trong mắt có chút không hiểu và sợ hãi còn sót lại, "Vị La phu nhân này... Lần trước khi tôi gặp cô ta, cô ta rất sạch sẽ xinh đẹp, nếu vừa rồi thật sự là cô ta... Chút nữa thế nào tôi cũng hỏi cô ta làm sao mà chui xuống đó được."
"Tôi, tôi sắp không..." Tiểu trợ lý ở bên cạnh nôn khan, nước mắt ứa ra. "Làm sao bây giờ? Như vậy có phải chúng ta không thể nào ra tay hay không?"
"Để tôi suy nghĩ một chút..." Mộc Chiêu trầm ngâm một lát, sau đó vỗ đầu nói: "Tôi sẽ dùng tranh."
"Tranh?" Lúc chim sẻ bay ra từ tranh, tiểu trợ lý đang cãi nhau với chủ nhà nên không nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ kia.
"Xem xung quanh có nhánh cây nào không?" Tập tranh trên tay Mộc Chiêu đều là tâm huyết của nàng, nàng còn định sẽ dùng lâu dài! Nếu chạm vào nước trong ao này, nàng nghĩ có thể bản thân sẽ đốt ngay lập tức.
Cho nên nếu chỉ là đuổi thứ bên trong ao ra ngoài, nàng vẫn chưa muốn dùng bọn chúng.
"Nhánh cây... Đằng kia!" Ở đây đều là cây, bên cạnh cũng có không ít nhánh cây rơi xuống, tiểu trợ lý chạy tới nhặt, khi chạy về cầm theo mấy nhánh cây.
Mộc Chiêu chọn cái thuận tay nhất, đi đến nơi có đất, dậm chân vài cái lên nền đất cứng, chỉ một lúc sau đất đã mềm ra.
Mộc Chiêu dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất, giống như một bức vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, tiểu trợ lý ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, không đoán ra được thứ gì.
"Cô có sợ rắn không?" Mộc Chiêu đột nhiên hỏi.
"Sợ!" Trợ lý gật đầu.
"Có mắc hội chứng Trypophobia không?"
"Cũng có chút."
"Có cả hai cái sao, được rồi, khi tôi yêu cầu cô nhắm mắt lại một lát, cô không được mở ra." Mộc Chiêu dặn dò.
"Được!" Tiểu trợ lý ngoan ngoãn gật đầu.
Để cho nhanh, Mộc Chiêu không vẽ quá đẹp, chỉ là dùng hết toàn bộ khoảng đất có sẵn bên cạnh, sau khi vẽ xong mọi thứ, nàng nói với tiểu trợ lý: "Nhắm mắt lại."
Một giọt máu rơi xuống đất, linh lực chia thành vô số sợi chảy vào trong mắt của mỗi tạo vật, một tia sáng đỏ lóe lên, một thứ gì đó có đôi mắt đỏ tươi thò đầu ra khỏi mặt đất, sau đó thân thể dần dần ngưng tụ thành hình.
"Các ngươi đi giúp ta cắn thứ trong ao ra đi." Mộc Chiêu ra lệnh.
Xung quanh vang lên tiếng "xào xạc", giống như có thứ gì đó đang cọ qua giày của cô nàng rồi chạy đi, đột nhiên cô nàng nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của phu nhân, trái tim tiểu trợ lý chợt đập thình thịch, suýt mất khống chế mở mắt ra.
"Nhắm mắt lại!" Giọng nói của Mộc Chiêu dọa cho tiểu trợ lý lập tức nhắm chặt mắt lại.
Một lúc sau, không còn động tĩnh gì nữa, Mộc Chiêu bảo tiểu trợ lý mở mắt ra.
Tiểu trợ lý sợ hãi nhìn quanh, nhưng dưới đất lại không có thứ gì cả, cô nàng thở phào nhẹ nhõm...
Từ từ, không có thứ gì cả? Không phải phu nhân vừa dùng nhánh cây vẽ rất nhiều thứ sao? Tranh đâu?!
"Hai vị, quấy rầy một chút." Đột nhiên có một giọng nữ xa lạ vang lên từ phía sau hai người, trong hoàn cảnh căng thẳng này, tiểu trợ lý bị dọa la "oái" một tiếng.
"Xin chào, có chuyện gì không?" Mộc Chiêu không kinh ngạc chút nào, dường như đã sớm biết có người tới sau lưng mình.
"Cô là người hay quỷ?! Sao đi đường không phát ra tiếng gì hết vậy!" Tiểu trợ lý sợ hãi đến mức trốn ở phía sau Mộc Chiêu.
"Ngại quá, bước chân của tôi có chút nhẹ." Xuất hiện phía sau bọn họ là một người phụ nữ nhìn có vẻ vô cùng sắc bén, sự sắc bén này không phải miêu tả dung mạo của cô ấy mà là khí thế trên người cô ấy, cực kỳ sắc bén, tiểu trợ lý nhìn thêm vài giây mà mắt đã cảm thấy hơi đau, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Cuối cùng mới biết được hoàn cảnh khó khăn của tiểu trợ lý, người phụ nữ nhanh chóng xin lỗi lần nữa, thu hết khí thế toàn thân lại, trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Xin lỗi, tôi vừa mới bố trí một số thứ xung quanh để ngăn cản người bình thường đến gần nên đến muộn, xin hỏi cô là Mộc Chiêu đúng không?"
"Là tôi! Cô là... Người bên phía Thiên Sư sao?" Mộc Chiêu nhìn ra người phụ nữ xa lạ này có linh lực rất mạnh, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
"Đúng vậy, tôi họ Dương, người mới phụ trách thành phố H. Tôi nghe vợ cô nói La thị, thuộc hạ của Quỷ Vương, đang ẩn náu ở đây, tôi tới đây để bắt cô ta, cô đã tìm thấy cô ta chưa?"
Oan đại... A phi phi phi, là người trợ giúp đến rồi! Mộc Chiêu vui mừng khôn xiết, chỉ vào cái ao hôi hám phía xa, nói: "Có một tên khó lường đang ẩn nấp ở đó, có lẽ là cô ta, tôi đang cố gắng ép cô ta ra ngoài, việc còn lại giao cho cô! Tôi có thể hỗ trợ từ xa!"
"Được rồi." Người phụ nữ cũng rất chính trực và nghiêm túc, cô ấy không hề chần chờ vì mùi hôi, đặt chiếc túi đang mang xuống, lấy ra một thanh trường kiếm.
"Ngầu!" Mộc Chiêu nhìn thấy thanh kiếm này, đôi mắt lập tức sáng lên, chỉ còn thiếu một cái huýt sáo.
"Các cô ở chỗ này đi, tôi đi xem tình huống." Người phụ nữ nói.
"Dương Thiên Sư cẩn thận nhé! Tôi đã làm... Đám nhóc xem như linh hầu vào đuổi cô ta đi, cô ta có thể xông ra bất cứ lúc nào!" Mộc Chiêu càng muốn nói hơn chính là: "Cẩn thận thứ nước hôi hám đó bắn tung tóe khắp người cô đấy!"
Hai người ở đây đều không sợ Quỷ Đỏ, nhưng vũ khí sinh học trong ao lại là một ngoại lệ.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." Người phụ nữ gật đầu, cầm kiếm trong tay đi về phía trước.
Thiên Sư họ Dương đi tới bên cạnh ao, không phải cô ấy không sợ mùi hôi, mà là cô ấy đã phong bế khứu giác nên không bị ảnh hưởng.
Đột nhiên mặt đất có chút chấn động, mặt ao xuất hiện gợn sóng, dường như bên trong có thứ gì đó đang giãy dụa, cô ấy bình tĩnh nhìn một lúc rồi rút kiếm ra, kiếm khí đâm thẳng vào một chỗ nào đó trong ao.
Sau một tiếng hét thảm vang lên, nước trong ao đột nhiên bắn tung tóe, một bóng người màu đỏ tươi thừa dịp nước bắn tung tóe che khuất tầm nhìn của người phụ nữ nhanh chóng chạy ra, cô ta biết mình bị trọng thương nên chắc chắn không thể chạy thoát khỏi một vị Thiên Sư mạnh mẽ, vì vậy, cô ta muốn tóm lấy hai người trông giống người thường bên cạnh làm con tin.
"Trời đất ơi! Đừng đến đây!" Mộc Chiêu và tiểu trợ lý cùng hét lên, trong chớp mắt, thân thể Mộc Chiêu nhoáng một cái đã tránh né được móng tay dài của đối phương, sau đó một tay tóm lấy cổ áo đối phương, dùng sức ném ra ngoài.
Nàng muốn nói, hay là chúng ta rút lui trước?
Tiểu trợ lý lập tức gật đầu tỏ vẻ chính mình đã hiểu, mang Mộc Chiêu về nhà mình một chuyến, sau khi lấy hai cái khẩu trang rồi mới về lại chỗ cũ.
Mộc Chiêu nhìn cái khẩu trang mỏng một lớp trong tay, cảm thấy muốn khóc.
Hai cái khẩu trang thì có thể làm được gì? Khi mùi hôi thực sự đạt đến trình độ nhất định, thứ bọn họ cần không phải là khẩu trang mà là mặt nạ phòng độc!
Tiểu trợ lý hoàn toàn không hiểu ý của nàng, cũng không biết hoàn cảnh đang chờ đợi bọn họ phía trước nguy hiểm đến mức nào, cô nàng chỉ nhìn Mộc Chiêu bằng ánh mắt ngây thơ và sùng bái, nhìn đến mức nàng không thể nói gì được, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thu lại sắc mặt, căng da đầu đi về phía trước.
Khi bọn họ đến bên cái ao nhỏ kia, xung quanh không có ai cả, cũng đúng, lúc này hẳn là không có ai đến gần "hố phân" cả.
Cái ao này thật sự rất nhỏ, xung quanh là những cây long não dày đặc, những cây này không rụng hết lá vào mùa đông, đúng lúc tạo thành một cái "lồng che" cho nước ao, đứng cạnh hồ bơi, ngẩng đầu cũng không thể nhìn thấy bầu trời.
Nước trong ao rất đục, như là nước đọng chưa từng được thay, mùi hôi thối bốc lên như có hàng chục kí cá chết trong đó.
Khi chân chính đến gần ao, mùi hôi kia càng nồng hơn, khẩu trang như đã vô dụng, mùi nước tanh, mùi hôi thối và những mùi lạ khác trộn lẫn với nhau, xuyên qua lớp bảo vệ của khẩu trang trực tiếp đi thẳng từ mũi đến não.
"Tôi nên mang theo bình dưỡng khí..." Mộc Chiêu không biết làm sao mà mình mở miệng nói chuyện được, nhìn chất lỏng không biết là gì trong ao, cuối cùng nàng cũng biết một thứ còn khó giải quyết hơn nhím. "Tiểu Chước, trước kia khi cô gặp nữ quỷ kia, có ngửi thấy mùi hôi thối không?"
Tiểu trợ lý nhăn mặt lắc đầu, lúc đó gần như sợ chết khiếp, làm sao có thể chú ý mùi hôi này?
"Ài..." Mộc Chiêu thở dài, "Hòn Than, con có cách nào để nhìn xem tình huống bên trong không? Con dẫn chúng ta tới đây, có phải là để nói La phu nhân ở đây không?"
"Meo ngao ô!" Hòn Than vùi đầu vào lòng Mộc Chiêu sâu hơn, kiên quyết không ngẩng đầu lên, không khí bên ngoài quả thực là một loại vũ khí vô hình có thể giết chết mèo!
"Phu nhân, nữ quỷ kia có ở đây không?" Tiểu trợ lý bị mùi hôi làm cho ngạt thở, những cô nàng vẫn luôn nhớ kỹ những gì Mộc Chiêu đã nói với mình, không dám ở một mình, đành miễn cưỡng đứng ở chỗ này.
"Hòn Than chán ghét mùi hương nơi này như vậy nhưng vẫn không rời đi, vậy tức là cảm thấy kẻ thù ở ngay đây phải không?"
"Meo ô..." Hòn Than yếu ớt đáp lại.
Dù sao cũng là một Quỷ Đỏ hung ác, có cần thiết phải làm chuyện khó coi như vậy không? Chẳng trách lâu như vậy, các Thiên Sư gần như lật cả thành phố H mà vẫn không tìm thấy cô ta, ai có thể ngờ rằng cô ta sẽ trốn ở đây? Âm khí của nơi dưỡng thi và từ trường mang đến cho cô ta một nơi trú ẩn tuyệt vời mà người bình thường không thể tìm được.
Mộc Chiêu cảm thấy thật khó giải quyết, nàng không nghĩ ra được công cụ tiện tay nào có thể kéo được thứ bên trong ra.
"Cái mùi này giống như thứ gì đó đã thối rữa mấy trăm năm... Chờ đã! Phu nhân, trong ao này sẽ không có..." Tiểu trợ lý lùi lại một bước theo bản năng, vẻ mặt có chút hoảng sợ, "Có xác chết hay gì đó chứ?"
Mộc Chiêu cau mày, lập tức ghét bỏ nước bên trong hơn: "Cái này thật đúng là khó nói."
"Nơi dưỡng thi" đúng như nghĩa đen, nó là một bố cục phong thủy dùng một ít tà môn ngoại đạo tạo ra để nuôi dưỡng cương thi và những tà vật khác, nếu không phải có người cố tình làm chuyện này, chủ đầu tư nơi này cũng không có khả năng cực đỉnh để bố cục ra một nơi có phong thủy cực hoàn mỹ để làm "nơi dưỡng thi" như vậy.
Vậy lý do bố trí "nơi dưỡng thi" này là gì? Mặc dù khả năng này khó xảy ra nhưng cũng không loại trừ một số người thật sự muốn truy cầu phú quý trong nguy hiểm, có ý đồ mượn dùng vô số mạng người ở nơi này để nuôi ra thứ gì đó.
Nhưng bây giờ nơi này đã bị một con Quỷ Đỏ hung ác chiếm giữ, vậy có lẽ không thể nuôi dưỡng những thứ khác phải không? Không thì không thể không đánh.
"Ao này rất sâu sao?" Bên cạnh không có biển cảnh báo nào, nhưng khi Mộc Chiêu nhìn làn nước đục ngầu trong ao, một cảm giác sâu thẳm đến nghẹt thở dâng lên trong lòng.
"Chắc là khá sâu, nếu không thì sẽ không có một cặp đôi bị chết đuối." Tiểu trợ lý nói xong liền rùng mình.
Không sai, chuyện này cô nàng nghe được từ hàng xóm khi thỉnh thoảng trò chuyện, cũng đã được nhắc đến trong bài viết trên mạng vừa rồi, mấy năm trước, một đôi vợ chồng trẻ không biết như thế nào mà bị trượt chân và rơi xuống cái ao nhỏ này khi đi dạo vào ban đêm, cuối cùng bị chết đuối.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tiểu trợ lý vừa mới bạo gan tiến lên một bước đã bị Mộc Chiêu ấn mặt cản lại.
"Cô đừng tới đây, tránh xa cái ao này một chút."
Tiểu trợ lý rất ngoan ngoãn lùi lại vài bước.
Mộc Chiêu nhìn quanh để xác định xung quanh không có ai, hít một hơi thật sâu, ôm suy nghĩ có thể mình sẽ "đồng vu quy tận" với Quỷ Tân Nương này, nàng vươn tay ra nhẹ nhàng làm một thủ thế nâng hướng lên trên.
Mặt hồ tĩnh lặng bỗng có gợn sóng, cuồn cuộn như bị đun sôi, khiến mùi nước trong ao bốc lên tận trời, uy lực như muốn bắn lên tới đỉnh đầu, đột nhiên có một sức mạnh bên trong phản kháng lại, nước trong ao lùng bùng một chút, có chút nước bắn tung tóe lên bờ, Mộc Chiêu không nhịn được nữa, rút tay lại kéo tiểu trợ lý chạy ra xa mấy trăm mét.
"Vl, sao thứ này lại có mùi hôi như vũ khí sinh học vậy?! Có người nối hố rác đến đây không?!" Mộc Chiêu bị mùi hôi làm cho suýt ngất đi, khi nước trong ao bắt đầu sôi, tiểu trợ lý gần như đã trợn trắng mắt, chạy xa ra vài trăm mét mới đỡ hơn một ít.
Mộc Chiêu ngửi ngửi quần áo của mình, sau đó ngửi mèo trong ngực, vẻ mặt phức tạp biểu lộ: "Hòn Than, con hôi quá!"
"Meo!" Hòn Than phát ra một tiếng kêu có chút tuyệt vọng.
"Không sao, khi trở về chúng ta sẽ mua gói phục vụ thú cưng đắt tiền nhất! Nhất định sẽ tắm cho con thật sạch sẽ thơm tho." Mộc Chiêu vỗ vỗ đầu Hòn Than, trong mắt có chút không hiểu và sợ hãi còn sót lại, "Vị La phu nhân này... Lần trước khi tôi gặp cô ta, cô ta rất sạch sẽ xinh đẹp, nếu vừa rồi thật sự là cô ta... Chút nữa thế nào tôi cũng hỏi cô ta làm sao mà chui xuống đó được."
"Tôi, tôi sắp không..." Tiểu trợ lý ở bên cạnh nôn khan, nước mắt ứa ra. "Làm sao bây giờ? Như vậy có phải chúng ta không thể nào ra tay hay không?"
"Để tôi suy nghĩ một chút..." Mộc Chiêu trầm ngâm một lát, sau đó vỗ đầu nói: "Tôi sẽ dùng tranh."
"Tranh?" Lúc chim sẻ bay ra từ tranh, tiểu trợ lý đang cãi nhau với chủ nhà nên không nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ kia.
"Xem xung quanh có nhánh cây nào không?" Tập tranh trên tay Mộc Chiêu đều là tâm huyết của nàng, nàng còn định sẽ dùng lâu dài! Nếu chạm vào nước trong ao này, nàng nghĩ có thể bản thân sẽ đốt ngay lập tức.
Cho nên nếu chỉ là đuổi thứ bên trong ao ra ngoài, nàng vẫn chưa muốn dùng bọn chúng.
"Nhánh cây... Đằng kia!" Ở đây đều là cây, bên cạnh cũng có không ít nhánh cây rơi xuống, tiểu trợ lý chạy tới nhặt, khi chạy về cầm theo mấy nhánh cây.
Mộc Chiêu chọn cái thuận tay nhất, đi đến nơi có đất, dậm chân vài cái lên nền đất cứng, chỉ một lúc sau đất đã mềm ra.
Mộc Chiêu dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất, giống như một bức vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, tiểu trợ lý ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, không đoán ra được thứ gì.
"Cô có sợ rắn không?" Mộc Chiêu đột nhiên hỏi.
"Sợ!" Trợ lý gật đầu.
"Có mắc hội chứng Trypophobia không?"
"Cũng có chút."
"Có cả hai cái sao, được rồi, khi tôi yêu cầu cô nhắm mắt lại một lát, cô không được mở ra." Mộc Chiêu dặn dò.
"Được!" Tiểu trợ lý ngoan ngoãn gật đầu.
Để cho nhanh, Mộc Chiêu không vẽ quá đẹp, chỉ là dùng hết toàn bộ khoảng đất có sẵn bên cạnh, sau khi vẽ xong mọi thứ, nàng nói với tiểu trợ lý: "Nhắm mắt lại."
Một giọt máu rơi xuống đất, linh lực chia thành vô số sợi chảy vào trong mắt của mỗi tạo vật, một tia sáng đỏ lóe lên, một thứ gì đó có đôi mắt đỏ tươi thò đầu ra khỏi mặt đất, sau đó thân thể dần dần ngưng tụ thành hình.
"Các ngươi đi giúp ta cắn thứ trong ao ra đi." Mộc Chiêu ra lệnh.
Xung quanh vang lên tiếng "xào xạc", giống như có thứ gì đó đang cọ qua giày của cô nàng rồi chạy đi, đột nhiên cô nàng nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của phu nhân, trái tim tiểu trợ lý chợt đập thình thịch, suýt mất khống chế mở mắt ra.
"Nhắm mắt lại!" Giọng nói của Mộc Chiêu dọa cho tiểu trợ lý lập tức nhắm chặt mắt lại.
Một lúc sau, không còn động tĩnh gì nữa, Mộc Chiêu bảo tiểu trợ lý mở mắt ra.
Tiểu trợ lý sợ hãi nhìn quanh, nhưng dưới đất lại không có thứ gì cả, cô nàng thở phào nhẹ nhõm...
Từ từ, không có thứ gì cả? Không phải phu nhân vừa dùng nhánh cây vẽ rất nhiều thứ sao? Tranh đâu?!
"Hai vị, quấy rầy một chút." Đột nhiên có một giọng nữ xa lạ vang lên từ phía sau hai người, trong hoàn cảnh căng thẳng này, tiểu trợ lý bị dọa la "oái" một tiếng.
"Xin chào, có chuyện gì không?" Mộc Chiêu không kinh ngạc chút nào, dường như đã sớm biết có người tới sau lưng mình.
"Cô là người hay quỷ?! Sao đi đường không phát ra tiếng gì hết vậy!" Tiểu trợ lý sợ hãi đến mức trốn ở phía sau Mộc Chiêu.
"Ngại quá, bước chân của tôi có chút nhẹ." Xuất hiện phía sau bọn họ là một người phụ nữ nhìn có vẻ vô cùng sắc bén, sự sắc bén này không phải miêu tả dung mạo của cô ấy mà là khí thế trên người cô ấy, cực kỳ sắc bén, tiểu trợ lý nhìn thêm vài giây mà mắt đã cảm thấy hơi đau, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Cuối cùng mới biết được hoàn cảnh khó khăn của tiểu trợ lý, người phụ nữ nhanh chóng xin lỗi lần nữa, thu hết khí thế toàn thân lại, trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Xin lỗi, tôi vừa mới bố trí một số thứ xung quanh để ngăn cản người bình thường đến gần nên đến muộn, xin hỏi cô là Mộc Chiêu đúng không?"
"Là tôi! Cô là... Người bên phía Thiên Sư sao?" Mộc Chiêu nhìn ra người phụ nữ xa lạ này có linh lực rất mạnh, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
"Đúng vậy, tôi họ Dương, người mới phụ trách thành phố H. Tôi nghe vợ cô nói La thị, thuộc hạ của Quỷ Vương, đang ẩn náu ở đây, tôi tới đây để bắt cô ta, cô đã tìm thấy cô ta chưa?"
Oan đại... A phi phi phi, là người trợ giúp đến rồi! Mộc Chiêu vui mừng khôn xiết, chỉ vào cái ao hôi hám phía xa, nói: "Có một tên khó lường đang ẩn nấp ở đó, có lẽ là cô ta, tôi đang cố gắng ép cô ta ra ngoài, việc còn lại giao cho cô! Tôi có thể hỗ trợ từ xa!"
"Được rồi." Người phụ nữ cũng rất chính trực và nghiêm túc, cô ấy không hề chần chờ vì mùi hôi, đặt chiếc túi đang mang xuống, lấy ra một thanh trường kiếm.
"Ngầu!" Mộc Chiêu nhìn thấy thanh kiếm này, đôi mắt lập tức sáng lên, chỉ còn thiếu một cái huýt sáo.
"Các cô ở chỗ này đi, tôi đi xem tình huống." Người phụ nữ nói.
"Dương Thiên Sư cẩn thận nhé! Tôi đã làm... Đám nhóc xem như linh hầu vào đuổi cô ta đi, cô ta có thể xông ra bất cứ lúc nào!" Mộc Chiêu càng muốn nói hơn chính là: "Cẩn thận thứ nước hôi hám đó bắn tung tóe khắp người cô đấy!"
Hai người ở đây đều không sợ Quỷ Đỏ, nhưng vũ khí sinh học trong ao lại là một ngoại lệ.
"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." Người phụ nữ gật đầu, cầm kiếm trong tay đi về phía trước.
Thiên Sư họ Dương đi tới bên cạnh ao, không phải cô ấy không sợ mùi hôi, mà là cô ấy đã phong bế khứu giác nên không bị ảnh hưởng.
Đột nhiên mặt đất có chút chấn động, mặt ao xuất hiện gợn sóng, dường như bên trong có thứ gì đó đang giãy dụa, cô ấy bình tĩnh nhìn một lúc rồi rút kiếm ra, kiếm khí đâm thẳng vào một chỗ nào đó trong ao.
Sau một tiếng hét thảm vang lên, nước trong ao đột nhiên bắn tung tóe, một bóng người màu đỏ tươi thừa dịp nước bắn tung tóe che khuất tầm nhìn của người phụ nữ nhanh chóng chạy ra, cô ta biết mình bị trọng thương nên chắc chắn không thể chạy thoát khỏi một vị Thiên Sư mạnh mẽ, vì vậy, cô ta muốn tóm lấy hai người trông giống người thường bên cạnh làm con tin.
"Trời đất ơi! Đừng đến đây!" Mộc Chiêu và tiểu trợ lý cùng hét lên, trong chớp mắt, thân thể Mộc Chiêu nhoáng một cái đã tránh né được móng tay dài của đối phương, sau đó một tay tóm lấy cổ áo đối phương, dùng sức ném ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.