Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh
Chương 52: Căn Hộ
Lương Bì Tựu Diện Bao
15/06/2024
Còn vài ngày nữa là Giang Sinh.
Đây là khoảng thời gian bận rộn của nghệ sĩ, Tưởng Thiên vừa đóng phim vừa phải tham gia các sự kiện và lễ trao giải.
Hiện tại nàng cũng xem như minh tinh tuyến hai có độ hot cao, khi ra ngoài sẽ người nhận ra nàng. Chuyến này đi ăn, nàng vũ trang đầy đủ áo lông dày, khăn quàng cổ, khẩu trang, kính râm và mũ.
Triệu Phỉ Phỉ nhờ tài xế của công ty đưa nàng đến tiệm cơm đã hẹn, sau đó Tưởng Thiên lại cho tài xế trở về.
Sau vụ Khúc Hổ, Khương Tử Hi vào đoàn phim xong, Thẩm Tích Nhược đã rời khỏi khách sạn, trở lại công ty làm việc.
Suốt một khoảng thời gian dài, hai người chỉ nhắn tin, đôi khi thì gọi video trò chuyện. Ai cũng bận rộn nên các nàng chỉ nói vài câu đã cúp.
Vì thế hôm nay, Tưởng Thiên dùng hết tấm lòng để hoàn thàn món quà này. Bây giờ đến gặp Thẩm Tích Nhược, nàng còn có chút hồi hộp, lo lắng.
"Tuyết rơi rồi!"
Vừa xuống xe, trời đã đổ tuyết, Tưởng Thiên cúi đầu, nhanh chóng đi về phía cửa tiệm, nàng cố gắng tránh đi những chỗ trươn trượt.
Đây là một nhà hàng Âu cổ, không gian trang nhã, có phục vụ đưa Tưởng Thiên đến phòng VIP.
Căn phòng ngập mùi hoa và âm nhạc. Bên trong là bàn ăn gỗ đào cổ điển cùng giá nến kiểu Âu và bộ dao dĩa bằng vàng làm tăng thêm phần sang trọng cho không gian.
Nhưng Tưởng Thiên lại bị thu hút bởi người ngồi trước bàn.
Người nọ là Thẩm Tích Nhược, cô đang dùng tay chạm vào bình hoa bách hợp trên bàn.
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, gương mặt lạnh lùng đan xen xa cách lẫn dịu dàng.
Cô mặc chiếc váy dài màu xanh đơn giản, thân váy ôm trọn cơ thể cô, mái tóc đen được cô cột nhẹ tán loạn trên lưng.
Thẩm Tích Nhược rất hiếm khi để tóc rối, hầu hết cô đều quấn lên hoặc búi lại.
Mà lúc này, bên ngoài trời đổ tuyết, trong phòng ấm áp, dáng vẻ dịu dàng, hài hòa của cô như một viên ngọc được nâng niu lặng lẽ tỏa sáng khắp phòng. Dù là ai cũng không thể rời mắt.
Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu thấy nàng, cô vén tóc ra sau tai, chào hỏi: "Em đến rồi? Có lạnh không em, mau ngồi xuống đi."
Tưởng Thiên như tỉnh giấc, mới thấy mình đã chăm chú nhìn Thẩm Tích Nhược thật lâu, còn đứng ở cửa chặn phục vụ.
Nhưng cậu chàng lại không hối thúc mà chỉ đứng sau Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên mau chóng bước vào, ngồi vào ghế Thẩm Tích Nhược kéo cho mình.
Cậu phục vụ mới đưa menu mạ vàng đến, Tưởng Thiên đưa nó cho Thẩm Tích Nhược: "Chị chọn giúp em đi."
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, gọi vài món có tên rất lạ.
Đợi phục vụ rời đi, Tưởng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi lúc gọi món, nàng luôn quan sát Thẩm Tích Nhược, cứ cảm thấy lâu rồi không, Thẩm Tích Nhược hình như khác trước.
Tóc chị dài hơn, mặt cũng gầy đi, khí chất còn mềm mỏng hơn trước, lại có cảm giác tự tin lắng đọng trong đôi mắt.
Tưởng Thiên nghĩ rồi vô thức hỏi: "Dạo này chị gặp phải chuyện gì lớn sao? Em cứ cảm giác chị thay đổi."
Thẩm Tích Nhược nhướng mày, cười, rót nước chanh cho Tưởng Thiên: "Chị thay đổi thế nào?"
Tưởng Thiên: "Em không biết nói sao, chỉ cảm thấy....hình như chị lợi hại hơn trước."
Thẩm Tích Nhược mỉm cười: "Em đoán đúng rồi, dạo này chị đang giải quyết vài chuyện."
Tưởng Thiên gật đầu, cảm thấy đề này đến đây là hết, nàng muốn nói sang chuyện khác.
Nếu bận vậy chị có ăn cơm đúng giờ không? Có cùng ai ra ngoài thư giãn không? Có tự chăm sóc mình không? Sao em thấy chị gầy đi rất nhiều........
Những lời nói dừng ngay đầu môi nhưng chưa nói thành lời.
Đúng lúc này, Thẩm Tích Nhươc đáp: "Dạo này chị đang đối phó với Thẩm gia."
Tưởng Thiên vừa muốn cất lời, nghe thấy suýt sặc, vội hỏi: "Chị, chị một mình đối phó Thẩm gia? Là Thẩm gia đó, chị đối phó thế nào?"
Thẩm Tích Nhược lắc đầu, cười thần bí, đáp: "Chi tiết thế nào chị không thể nói với nhưng em chỉ cần biết, người phù hợp đối phó với Thẩm gia nhất chính là chị và chỉ cần mình chị là đủ rồi. Chị sống ở đó từ nhỏ, biết rõ cách làm việc cũng bọn họ, sau khi chị lớn cũng từng đến công ty làm việc, chị hiểu rõ người Thẩm gia nhất, bởi vậy, cũng là đối thủ tốt nhất của họ."
Tưởng Thiên nghe thấy kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ đến, nàng cảm thấy với sức một mình Thẩm Tích Nhược sao đủ đối phó Thẩm gia?
Thẩm gia cũng không chỉ có mỗi Thẩm Bác và Thẩm Tích Chu mà còn những nhánh khác, là gia tộc có thế lực lớn nhất trong truyện.
Theo tác giả miêu tả, thế lực của Thẩm gia thậm chí vượt qua trên ranh giới pháp luật mà suy nghĩ của thế giới này rất khác so với thế giới của Tưởng Thiên, tất cả đều do tài phiệt khống chế.
Cho nên trong nhận thức của nàng Thẩm gia là nhà đế vương mà bây giờ Thẩm Tích Nhược lại nói một mình chị đối phó Thẩm gia!
Tưởng Thiên nghĩ kỹ bỗng sợ hãi, nàng nắm chặt tay, lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ chị có an toàn không? Có thể bị Thẩm gia phát hiện không? Chị có thể gặp chuyện không?"
Thẩm Tích Nhược thấy nàng nôn nóng, cô cười, dịu dàng đáp: "Em đang lo cho chị sao? Chị nắm chắc mới làm chuyện này, em đừng sợ."
Tưởng Thiên vẫn lo lắng, bất an nhìn chị, trong đôi mắt có chứa những cảm xúc khác.
Nàng im lặng, đúng lúc phục vụ bưng món đến.
Hai người tuân theo nguyên tắc ăn không nói.
Bữa cơm Âu vốn long trọng nhưng Tưởng Thiên lại cảm thấy không ngon miệng, trong lòng nàng vẫn lo cho Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược cũng không giải thích tiếp, chỉ đưa phần pudding mật ong cho Tưởng Thiên: "Em ăn bánh ngọt đi, yên tâm, chị sẽ không sao."
Tưởng Thiên ăn bánh, ăn một miếng nhìn Thẩm Tích Nhược một cái.
Thẩm Tích Nhược thấy vậy bật cười.
Một người ăn tráng miệng, một người nhìn đối phương cười, bông tuyết bên ngoài không ngừng rơi xuống.
Ăn xong, Tưởng Thiên cũng thả lỏng, nàng quyết định sẽ tin Thẩm Tích Nhược nhưng vẫn không kiềm được dặn dò: "Chị phải cẩn thận mà chị thật sự có thể tự minh làm được không? Có muốn tìm thêm đồng minh không?"
Thẩm Tích Nhược đáp: "Chị đương nhiên có đồng minh chỉ là em không quen thôi."
Tưởng Thiên gật đầu, nhắc lại: "Chị nhất định phải cẩn thận, đừng đến những nơi hẻo lánh."
Thẩm Tích Nhược bật cười, bảo: "Rồi, chị biết rồi, chị không phải trẻ con, mấy chuyện này chị biết mà."
Khi ăn tối xong, Thẩm Tích Nhược hỏi: "Mình tìm chỗ nào ngồi ha em?"
Tưởng Thiên gật đầu, bây giờ vào đông, hai người cũng không có chỗ nào để đi, nếu muốn thì chỉ có thể về nhà Thẩm Tích Nhược ngồi, thảo luận về phim ảnh.
Trở về ngôi phòng thân quen, Tưởng Thiên cảm giác như trải qua mấy đời.
Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn vậy mà có rất nhiều chuyện xảy ra.
Thẩm Tích Nhược dùng vân tay mở khóa, vừa nhường cho Tưởng Thiên vào vừa nói: "Lâu rồi chị chưa đến đây nhưng có người định kỳ đến quét dọn."
Hơi ấm trong phòng truyền ra, tạo cảm giác thân thiết.
Tưởng Thiên vào nhà, quen đường thay dép đi vào, nàng hết nhìn tủ, lại xoa sô pha, dáng vẻ rất quen thuộc.
Nàng ngồi trên sô pha, cười nói với Thẩm Tích Nhược: "Chị có nhớ lúc trước bọn mình ngồi ở đây, em cắn hạt dưa rồi ném vỏ vào chị không."
Thẩm Tích Nhược cười, lấy máy chiếu ra, đưa remote cho Tưởng Thiên: "Em muốn xem gì tự chọn đi."
Tưởng Thiên không có hứng xem phim, nàng chọn đại một bộ phim cũ.
Vừa mở ra xem thì là phim bách hợp.
Hình ảnh rất nghệ thuật, âm thanh cũng nghệ thuật, hai nữ chính cũng rất đẹp nhưng....
Mới vào phim sao hai nữ chính lại hôn nhau.....
Tưởng Thiên đơ người....
Thẩm Tích Nhược còn săn sóc lấy lại remote, bình tĩnh nói: "Chị không thích thể loại này, mình đổi phim đi."
Cô thoát ra, đưa remote lại cho Tưởng Thiên.
"Haha...." Tưởng Thiên cười xấu hổ, nhìn chằm chằm vào màn hình không dám nhìn thẳng Thẩm Tích Nhược. "Cái này, không phải là tiếp thu truyền thống ưu tú cũng nước ta hay sao, hahaha."
Thẩm Tích Nhược không đáp.
Theo tiếng nổ vang dội cùng cảnh tượng tàn khốc của chiến tranh trong phim, hai người sánh vai ngồi trên sô pha, xem phim.
Bức màn được kéo lại, ánh sáng bên ngoài không xuyên vào được, chỉ có ánh sáng từ máy chiếu vốn không thấy mặt nhau.
Dần dần Tưởng Thiên rơi vào giấc ngủ.
Tuy âm thanh rất lớn nhưng cốt truyện nhàm chán cộng thêm dạo này nàng rất mệt. Trong phòng ấm áp, dễ chịu, lại là chỗ quen, bên cạnh là người khiến nàng yên tâm.
Thế là nàng dần ngủ mất.
Tựa như mơ một giấc mơ dài chỉ là khi tỉnh lại, sẽ quên đi tất cả chỉ còn những hình bóng lạ kỳ.
Chờ khi nàng tỉnh, thấy thời gian không còn sớm, phim còn đang chiếu, nàng đang nằm trên sô pha, trên người đắp thêm mền lông.
Mùi thơm từ trong bếp truyền ra còn có tiếng chén dĩa va nhau.
Tưởng Thiên hoang mang cảm giác bản thân trước về lúc nàng bị ngã đau mông phải dưỡng thương ở nhà Thẩm Tích Nhược.
Nàng ngáp, trong lòng ấm áp, cảm thấy cuộc sống đời thường này rất an toàn.
Nàng đứng lên, rón rén đến gần cửa, lấy quà từ trong túi ra, lại nhìn Thẩm Tích Nhược đang nấu ăn.
Khi Thẩm Tích Nhược nấu rất có phong thái. Cùng đang xào rau nhưng dáng cô xào trông đẹp hơn người khác, thành phẩm cũng thơm hơn, ngon hơn.
Tưởng Thiên nhìn rồi cười trộm nhân lúc Thẩm Tích Nhược buông chảo, đến gần chị nói: "Thơm quá đi."
Thẩm Tích Nhược bị dọa, làm rơi muỗng xuống bồn nước, cô quay đầu nhìn.
Gương mặt Thẩm Tích Nhược gần trong gang tấc, nước da trắng sứ, đôi mắt đen sâu thẳm.
Khoảng cách này gần quá.
Tưởng Thiên nghe thấy tiếng tim mình đập, đang va vào lồng ngực và xương sườn.
Đây là khoảng thời gian bận rộn của nghệ sĩ, Tưởng Thiên vừa đóng phim vừa phải tham gia các sự kiện và lễ trao giải.
Hiện tại nàng cũng xem như minh tinh tuyến hai có độ hot cao, khi ra ngoài sẽ người nhận ra nàng. Chuyến này đi ăn, nàng vũ trang đầy đủ áo lông dày, khăn quàng cổ, khẩu trang, kính râm và mũ.
Triệu Phỉ Phỉ nhờ tài xế của công ty đưa nàng đến tiệm cơm đã hẹn, sau đó Tưởng Thiên lại cho tài xế trở về.
Sau vụ Khúc Hổ, Khương Tử Hi vào đoàn phim xong, Thẩm Tích Nhược đã rời khỏi khách sạn, trở lại công ty làm việc.
Suốt một khoảng thời gian dài, hai người chỉ nhắn tin, đôi khi thì gọi video trò chuyện. Ai cũng bận rộn nên các nàng chỉ nói vài câu đã cúp.
Vì thế hôm nay, Tưởng Thiên dùng hết tấm lòng để hoàn thàn món quà này. Bây giờ đến gặp Thẩm Tích Nhược, nàng còn có chút hồi hộp, lo lắng.
"Tuyết rơi rồi!"
Vừa xuống xe, trời đã đổ tuyết, Tưởng Thiên cúi đầu, nhanh chóng đi về phía cửa tiệm, nàng cố gắng tránh đi những chỗ trươn trượt.
Đây là một nhà hàng Âu cổ, không gian trang nhã, có phục vụ đưa Tưởng Thiên đến phòng VIP.
Căn phòng ngập mùi hoa và âm nhạc. Bên trong là bàn ăn gỗ đào cổ điển cùng giá nến kiểu Âu và bộ dao dĩa bằng vàng làm tăng thêm phần sang trọng cho không gian.
Nhưng Tưởng Thiên lại bị thu hút bởi người ngồi trước bàn.
Người nọ là Thẩm Tích Nhược, cô đang dùng tay chạm vào bình hoa bách hợp trên bàn.
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, gương mặt lạnh lùng đan xen xa cách lẫn dịu dàng.
Cô mặc chiếc váy dài màu xanh đơn giản, thân váy ôm trọn cơ thể cô, mái tóc đen được cô cột nhẹ tán loạn trên lưng.
Thẩm Tích Nhược rất hiếm khi để tóc rối, hầu hết cô đều quấn lên hoặc búi lại.
Mà lúc này, bên ngoài trời đổ tuyết, trong phòng ấm áp, dáng vẻ dịu dàng, hài hòa của cô như một viên ngọc được nâng niu lặng lẽ tỏa sáng khắp phòng. Dù là ai cũng không thể rời mắt.
Thẩm Tích Nhược ngẩng đầu thấy nàng, cô vén tóc ra sau tai, chào hỏi: "Em đến rồi? Có lạnh không em, mau ngồi xuống đi."
Tưởng Thiên như tỉnh giấc, mới thấy mình đã chăm chú nhìn Thẩm Tích Nhược thật lâu, còn đứng ở cửa chặn phục vụ.
Nhưng cậu chàng lại không hối thúc mà chỉ đứng sau Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên mau chóng bước vào, ngồi vào ghế Thẩm Tích Nhược kéo cho mình.
Cậu phục vụ mới đưa menu mạ vàng đến, Tưởng Thiên đưa nó cho Thẩm Tích Nhược: "Chị chọn giúp em đi."
Thẩm Tích Nhược mỉm cười, gọi vài món có tên rất lạ.
Đợi phục vụ rời đi, Tưởng Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi lúc gọi món, nàng luôn quan sát Thẩm Tích Nhược, cứ cảm thấy lâu rồi không, Thẩm Tích Nhược hình như khác trước.
Tóc chị dài hơn, mặt cũng gầy đi, khí chất còn mềm mỏng hơn trước, lại có cảm giác tự tin lắng đọng trong đôi mắt.
Tưởng Thiên nghĩ rồi vô thức hỏi: "Dạo này chị gặp phải chuyện gì lớn sao? Em cứ cảm giác chị thay đổi."
Thẩm Tích Nhược nhướng mày, cười, rót nước chanh cho Tưởng Thiên: "Chị thay đổi thế nào?"
Tưởng Thiên: "Em không biết nói sao, chỉ cảm thấy....hình như chị lợi hại hơn trước."
Thẩm Tích Nhược mỉm cười: "Em đoán đúng rồi, dạo này chị đang giải quyết vài chuyện."
Tưởng Thiên gật đầu, cảm thấy đề này đến đây là hết, nàng muốn nói sang chuyện khác.
Nếu bận vậy chị có ăn cơm đúng giờ không? Có cùng ai ra ngoài thư giãn không? Có tự chăm sóc mình không? Sao em thấy chị gầy đi rất nhiều........
Những lời nói dừng ngay đầu môi nhưng chưa nói thành lời.
Đúng lúc này, Thẩm Tích Nhươc đáp: "Dạo này chị đang đối phó với Thẩm gia."
Tưởng Thiên vừa muốn cất lời, nghe thấy suýt sặc, vội hỏi: "Chị, chị một mình đối phó Thẩm gia? Là Thẩm gia đó, chị đối phó thế nào?"
Thẩm Tích Nhược lắc đầu, cười thần bí, đáp: "Chi tiết thế nào chị không thể nói với nhưng em chỉ cần biết, người phù hợp đối phó với Thẩm gia nhất chính là chị và chỉ cần mình chị là đủ rồi. Chị sống ở đó từ nhỏ, biết rõ cách làm việc cũng bọn họ, sau khi chị lớn cũng từng đến công ty làm việc, chị hiểu rõ người Thẩm gia nhất, bởi vậy, cũng là đối thủ tốt nhất của họ."
Tưởng Thiên nghe thấy kinh ngạc, nàng chưa từng nghĩ đến, nàng cảm thấy với sức một mình Thẩm Tích Nhược sao đủ đối phó Thẩm gia?
Thẩm gia cũng không chỉ có mỗi Thẩm Bác và Thẩm Tích Chu mà còn những nhánh khác, là gia tộc có thế lực lớn nhất trong truyện.
Theo tác giả miêu tả, thế lực của Thẩm gia thậm chí vượt qua trên ranh giới pháp luật mà suy nghĩ của thế giới này rất khác so với thế giới của Tưởng Thiên, tất cả đều do tài phiệt khống chế.
Cho nên trong nhận thức của nàng Thẩm gia là nhà đế vương mà bây giờ Thẩm Tích Nhược lại nói một mình chị đối phó Thẩm gia!
Tưởng Thiên nghĩ kỹ bỗng sợ hãi, nàng nắm chặt tay, lo lắng hỏi: "Vậy bây giờ chị có an toàn không? Có thể bị Thẩm gia phát hiện không? Chị có thể gặp chuyện không?"
Thẩm Tích Nhược thấy nàng nôn nóng, cô cười, dịu dàng đáp: "Em đang lo cho chị sao? Chị nắm chắc mới làm chuyện này, em đừng sợ."
Tưởng Thiên vẫn lo lắng, bất an nhìn chị, trong đôi mắt có chứa những cảm xúc khác.
Nàng im lặng, đúng lúc phục vụ bưng món đến.
Hai người tuân theo nguyên tắc ăn không nói.
Bữa cơm Âu vốn long trọng nhưng Tưởng Thiên lại cảm thấy không ngon miệng, trong lòng nàng vẫn lo cho Thẩm Tích Nhược.
Thẩm Tích Nhược cũng không giải thích tiếp, chỉ đưa phần pudding mật ong cho Tưởng Thiên: "Em ăn bánh ngọt đi, yên tâm, chị sẽ không sao."
Tưởng Thiên ăn bánh, ăn một miếng nhìn Thẩm Tích Nhược một cái.
Thẩm Tích Nhược thấy vậy bật cười.
Một người ăn tráng miệng, một người nhìn đối phương cười, bông tuyết bên ngoài không ngừng rơi xuống.
Ăn xong, Tưởng Thiên cũng thả lỏng, nàng quyết định sẽ tin Thẩm Tích Nhược nhưng vẫn không kiềm được dặn dò: "Chị phải cẩn thận mà chị thật sự có thể tự minh làm được không? Có muốn tìm thêm đồng minh không?"
Thẩm Tích Nhược đáp: "Chị đương nhiên có đồng minh chỉ là em không quen thôi."
Tưởng Thiên gật đầu, nhắc lại: "Chị nhất định phải cẩn thận, đừng đến những nơi hẻo lánh."
Thẩm Tích Nhược bật cười, bảo: "Rồi, chị biết rồi, chị không phải trẻ con, mấy chuyện này chị biết mà."
Khi ăn tối xong, Thẩm Tích Nhược hỏi: "Mình tìm chỗ nào ngồi ha em?"
Tưởng Thiên gật đầu, bây giờ vào đông, hai người cũng không có chỗ nào để đi, nếu muốn thì chỉ có thể về nhà Thẩm Tích Nhược ngồi, thảo luận về phim ảnh.
Trở về ngôi phòng thân quen, Tưởng Thiên cảm giác như trải qua mấy đời.
Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn vậy mà có rất nhiều chuyện xảy ra.
Thẩm Tích Nhược dùng vân tay mở khóa, vừa nhường cho Tưởng Thiên vào vừa nói: "Lâu rồi chị chưa đến đây nhưng có người định kỳ đến quét dọn."
Hơi ấm trong phòng truyền ra, tạo cảm giác thân thiết.
Tưởng Thiên vào nhà, quen đường thay dép đi vào, nàng hết nhìn tủ, lại xoa sô pha, dáng vẻ rất quen thuộc.
Nàng ngồi trên sô pha, cười nói với Thẩm Tích Nhược: "Chị có nhớ lúc trước bọn mình ngồi ở đây, em cắn hạt dưa rồi ném vỏ vào chị không."
Thẩm Tích Nhược cười, lấy máy chiếu ra, đưa remote cho Tưởng Thiên: "Em muốn xem gì tự chọn đi."
Tưởng Thiên không có hứng xem phim, nàng chọn đại một bộ phim cũ.
Vừa mở ra xem thì là phim bách hợp.
Hình ảnh rất nghệ thuật, âm thanh cũng nghệ thuật, hai nữ chính cũng rất đẹp nhưng....
Mới vào phim sao hai nữ chính lại hôn nhau.....
Tưởng Thiên đơ người....
Thẩm Tích Nhược còn săn sóc lấy lại remote, bình tĩnh nói: "Chị không thích thể loại này, mình đổi phim đi."
Cô thoát ra, đưa remote lại cho Tưởng Thiên.
"Haha...." Tưởng Thiên cười xấu hổ, nhìn chằm chằm vào màn hình không dám nhìn thẳng Thẩm Tích Nhược. "Cái này, không phải là tiếp thu truyền thống ưu tú cũng nước ta hay sao, hahaha."
Thẩm Tích Nhược không đáp.
Theo tiếng nổ vang dội cùng cảnh tượng tàn khốc của chiến tranh trong phim, hai người sánh vai ngồi trên sô pha, xem phim.
Bức màn được kéo lại, ánh sáng bên ngoài không xuyên vào được, chỉ có ánh sáng từ máy chiếu vốn không thấy mặt nhau.
Dần dần Tưởng Thiên rơi vào giấc ngủ.
Tuy âm thanh rất lớn nhưng cốt truyện nhàm chán cộng thêm dạo này nàng rất mệt. Trong phòng ấm áp, dễ chịu, lại là chỗ quen, bên cạnh là người khiến nàng yên tâm.
Thế là nàng dần ngủ mất.
Tựa như mơ một giấc mơ dài chỉ là khi tỉnh lại, sẽ quên đi tất cả chỉ còn những hình bóng lạ kỳ.
Chờ khi nàng tỉnh, thấy thời gian không còn sớm, phim còn đang chiếu, nàng đang nằm trên sô pha, trên người đắp thêm mền lông.
Mùi thơm từ trong bếp truyền ra còn có tiếng chén dĩa va nhau.
Tưởng Thiên hoang mang cảm giác bản thân trước về lúc nàng bị ngã đau mông phải dưỡng thương ở nhà Thẩm Tích Nhược.
Nàng ngáp, trong lòng ấm áp, cảm thấy cuộc sống đời thường này rất an toàn.
Nàng đứng lên, rón rén đến gần cửa, lấy quà từ trong túi ra, lại nhìn Thẩm Tích Nhược đang nấu ăn.
Khi Thẩm Tích Nhược nấu rất có phong thái. Cùng đang xào rau nhưng dáng cô xào trông đẹp hơn người khác, thành phẩm cũng thơm hơn, ngon hơn.
Tưởng Thiên nhìn rồi cười trộm nhân lúc Thẩm Tích Nhược buông chảo, đến gần chị nói: "Thơm quá đi."
Thẩm Tích Nhược bị dọa, làm rơi muỗng xuống bồn nước, cô quay đầu nhìn.
Gương mặt Thẩm Tích Nhược gần trong gang tấc, nước da trắng sứ, đôi mắt đen sâu thẳm.
Khoảng cách này gần quá.
Tưởng Thiên nghe thấy tiếng tim mình đập, đang va vào lồng ngực và xương sườn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.