Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh
Chương 64: Phòng Bệnh
Lương Bì Tựu Diện Bao
15/06/2024
Tưởng Thiên được đưa vào bệnh viện súc ruột, truyền dịch mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi bệnh tình ổn định, nàng hôn mê được đưa vào phòng bệnh.
Trong suốt quá trình, Thẩm Tích Nhược luôn ở bên nàng.
Triệu Phỉ Phỉ bật khóc, tay phải bó bột chạy theo Thẩm Tích Nhược.
Mà Thẩm Tích Nhược sau khi khóc lúc ở khách sạn, cô chưa từng rơi thêm giọt nước mắt nào.
Cô không rời Tưởng Thiên, đôi mắt dính chặt lên người nàng, cô bình tĩnh phân phó mọi người xung quanh, cảnh sát, bác sĩ, nhân viên đoàn phim đều nghe theo lời cô.
Tưởng Thiên súc ruột xong, thay đồ bệnh nhân, nằm trên giường bệnh, Thẩm Tích Nhược bước vào, đóng cửa lại, ngăn cách những ồn ào bên ngoài phòng bệnh.
Hành động này thân mật nhưng không ai chú ý. Dù có người bất ngờ khi Thẩm Tích Nhược xuất hiện nhưng cũng không dám hỏi.
Sau đó cảnh sát dẫn theo tất cả những nhân viên từng tiếp xúc tới Tưởng Thiên lên xe cảnh sát về đồn.
Phòng bệnh yên tĩnh, mang theo mùi thuốc sát trùng làm người ta cảm thấy chán nản.
Tưởng Thiên không ngủ được nhưng suy nghĩ không liền mạch, nàng quan tâm hỏi: "Phỉ Phỉ đâu chị? Cô ấy bị gãy tay?"
Thẩm Tích Nhược nói: "Ứ, em đừng lo."
Tưởng Thiên không biết chuyện, hỏi lại: "Sao lại bị vậy?"
Thẩm Tích Nhược trầm giọng nói: "Cô ấy nghe thấy em không ổn trong điện thoại nên báo cảnh sát rồi nhắn tin cho chị, cô ấy gấp gáp, muốn đuổi theo xe của em, bị xe kia chặn lại, bị ngã nên gãy tay, bây giờ đang bó bột."
Tưởng Thiên lo lắng, muốn ngồi dậy: "Chị Lý có biết không? Chuyện này......"
Không đợi nàng nói xong, Thẩm Tích Nhược đặt ngón tay lên môi nàng, khẽ nói: "Ngoan, em nằm yên."
Cả người Tưởng Thiên căng thẳng.
Thẩm Tích Nhược dùng ngón tay ấn lên môi Tưởng Thiên cũng ấn nàng ngoan ngoãn nằm lại trên giường.
Sau khi nằm xuống, Tưởng Thiên không biết làm gì, kéo chăn, giấu mình dưới chăn, chỉ để lộ đôi mắt to đáng thương, sưng vù.
Rất nhiều chuyện nàng chưa rõ thậm chí không biết vì sao bị người ta tính kế thì đã bị hại.
Nhưng nàng lựa chọn tin Thẩm Tích Nhược.
"Em nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ giao cho chị, chị ở đây với em."
Thẩm Tích Nhược vuốt ve môi Tưởng Thiên, hôn lên môi nàng.
Gương mặt trẻ tuổi đang tái nhợt, không chút máu, lộ nét yếu ớt, đau khổ.
Thẩm Tích Nhược đau lòng, dùng đầu ngón tay khẽ xoa mặt nàng, sức lực dần tăng lên như muốn xoa đỏ mặt nàng.
Tưởng Thiên chớp mắt nhìn cô.
"Dạ."
Thẩm Tích Nhược nói không cần mình lo vậy thì mình cũng mặc kệ, nàng rất muốn biết chân tướng, muốn biết là ai hại mình nhưng lúc này, nàng không thể tùy hứng dò hỏi, quấy nhiễu tâm trạng của Thẩm Tích Nhược.
Vì Tưởng Thiên thấy rõ giọt nước mắt của Thẩm Tích Nhược rơi trên má mình.
Nàng cũng thấy tâm trạng hiện tại của Thẩm Tích Nhược còn không ổn định bằng người đang nằm trên giường bệnh như mình.
Thẩm Tích Nhược có nước da trắng dù gió lớn cũng không làm da cô đổi màu, lúc này, má cô xuất hiện tơ máu, đáy mắt có quầng thâm, đây đều là minh chứng cô đang kiềm nén.
Cô như vậy làm Tưởng Thiên đau lòng, không muốn tiếp tục trò chuyện.
Nàng đắp chăn, mệt mỏi nói với Thẩm Tích Nhược: "Em hơi mệt, chị cũng ngủ đi."
Đây là phòng ngủ cao cấp, bên cạnh có giường trống nhưng Thẩm Tích Nhược không muốn ngủ, chỉ mỉm cười, xoa tóc Tưởng Thiên, cô cuộn lọn tóc vào tay mình.
"Chị chưa mệt, em ngủ đi, chị trông em."
Tưởng Thiên mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Tích Nhược quấn lọn tóc nàng quanh tay, yên lặng nhìn nàng ngủ.
Tưởng Thiên vốn có gương mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng giờ cơ thể suy yếu, khi ngủ nàng cũng cau mày làm Thẩm Tích Nhược suy nghĩ nhiều điều.
Kiếp trước, Tưởng Thiên nhiều lần sinh non nằm viện, Thẩm Tích Nhược luôn là người chăm nàng.
Khi ấy, sắc mặt của Tưởng Thiên cũng tái nhợt như bây giờ.
Thời gian đó Tưởng Thiên luôn khóc không ngừng.
Nằm trên giường bệnh, Tưởng Thiên kiếp trước tâm sự rất nhiều chuyện với Thẩm Tích Nhược, còn xem Thẩm Tích Nhược là bạn thân của mình.
Đây là cô bạn duy nhất của cô, một người sẵn lòng chia sẻ tất cả với cô.
Nhưng cô rất sợ cô bạn này, cô vừa quý trọng vừa sợ cô ấy sẽ tự hủy mình.
Đến cuối cùng, Tưởng Thiên ấy được như ước nguyện kết hôn với Thẩm Tích Chu nhưng vẫn không thể sinh con cũng không thể đóng phim.
Sau tất cả những thăng trầm, cô từng hỏi Thẩm Tích Nhược, lựa chọn của mình có đúng không?
Vì tình yêu mà buông bỏ tất cả đổi lại kết cục không hạnh phúc.
Thẩm Tích Nhược vốn cho rằng kiếp này Tưởng Thiên đã thay đổi nhưng cô không ngờ nàng vẫn giống Tưởng Thiên kiếp trước thường xuyên nhập viện.
Tưởng Thiên sao phải luôn ra vào bệnh viện?
Kiếp trước là vì Thẩm Tích Chu.
Kiếp này là vì mình............
Thẩm Tích Nhược cúi đầu, nhìn tin nhắn trong điện thoại.
Là cảnh sát gửi đến mời cô đến họp.
Cô chuyển tin cho trợ lý của mình, phân phó trợ lý thay mặt mình phối hợp với cảnh sát mở họp. Họp xong thì báo cáo kết quả.
Bên khác, cô gửi tin cho Lâm Hoán: "Tra đến đâu rồi?"
Lâm Hoán nhắn lại: "Trời đất ơi, bà chị của tôi ơi, bà chị nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, mới bốn giờ sáng mà bà chị bảo tôi tra thì tôi tra kiểu nào được? Cấp dưới người ta cần được ngủ."
Thẩm Tích Nhược không quan tâm, vừa thấy đã biết Lâm Hoán đang bận việc, cô nhắn tiếp: "Còn muốn gì nữa?"
Lâm Hoán: "Dạo này công ty bà chị mới nhận một bộ gameshow, có thể cho đứa em này tham gia không?"
Thẩm Tích Nhược: "OK!"
Lâm Hoán: "Tuân lệnh! Tôi nói cho bà chị biết, tôi đã tra được. Nửa tháng trước, Thẩm Tích Chu đã liên lạc với một IP nước ngoài, IP này nằm ở một võ quán Mexico, Khúc Hổ từng học võ ở đây, haha, tôi lợi hại không?"
Thẩm Tích Nhược nhướng mày, vô cảm bấm chữ: "Còn gì nữa."
Lâm Hoán: "Bà chị ơi bà chị! Bây giờ là bốn giờ! Thôi, chừng nào có tiến triển mới thì tôi sẽ thông báo. Nhắc nhở thân thiện, dạo này ông Thẩm Bác đang động đậy, cả thành phố A ai cũng biết, bà chị ở bên ngoài nên hẳn không chú ý."
Thẩm Tích Nhược: "Cảm ơn, tôi biết rồi, cậu tra tiếp đi, ngủ ngon."
Lâm Hoán: "...... Tuy đêm nay chắc chắn tôi thức suốt đêm nhưng ngủ ngon, bà chị."
Thẩm Tích Nhược cất điện thoại, nhìn Tưởng Thiên hồi lâu, cong môi.
Như vậy cũng tốt.... Nếu đã tra rõ, tất cả đều liên quan đến Thẩm gia, vậy thì mình không cần nương tay cho cái nhà đầy dơ bẩn đó.
Sau khi Tưởng Thiên tỉnh ngủ thấy hơi đau đầu.
Nàng vừa mở mắt, thấy tay mình bị ai đó nắm, không thể cử động.
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy Thẩm Tích Nhược ngồi trên ghế, nửa người nằm sấp trên giường, đôi tay nắm lấy tay mình, mặt quay về phía mình, đang nhắm mắt ngủ.
.............Vậy mà còn bảo mình không mệt.
Tưởng Thiên vừa mắng vừa mỉm cười, nàng đưa tay vuốt lại tóc giúp Thẩm Tích Nhược.
Ngón tay nàng lướt qua lọn tóc, trong lòng mềm ấm, ngọt ngào.
Trái tim một người có thể cảm nhận được sự ngọt ngào mãnh liệt như này không?
Ngón tay Tưởng Thiên lướt trên tóc Thẩm Tích Nhược rồi lại dời đến má cô, nàng dùng ngón tay non mịn, khẽ chạm vào da Thẩm Tích Nhược.
Da của Thẩm Tích Nhược mịn màng như mây làm người ta không nỡ rời đi.
Trong mắt Tưởng Thiên đầy tình cảm, nàng chăm chú nhìn gương mặt của Thẩm Tích Nhược, ngón tay cứ xoa đến xoa lui làm nàng muốn hôn cô.
Cảm giác chắc chắn mềm mịn hơn cả bánh trứng.
Lông mi của Thẩm Tích Nhược khẽ run, ngón tay cũng run lên, mí mắt động đậy như muốn tỉnh.
Tưởng Thiên vội rụt tay lại, tim đập mạnh.
Thẩm Tích Nhược không tỉnh lại, chỉ đổi tư thế, mặt càng nghiêng về phía Tưởng Thiên, mí mắt cũng ngừng chuyển động.
Tưởng Thiên mừng thầm, tiếp tục xoa má cô.
Lúc này, thậm chí còn to gan hơn, nàng xoa đến phần cổ Thẩm Tích Nhược.
Món tráng miệng ngon miệng ngay trước mắt, ai mà nhịn được?
Món tráng miệng còn xoay người, đưa vẻ đẹp đến trước mặt mình.
Nhịn sao nổi!
Tưởng Thiên ngồi dậy, từ từ rút tay trong lòng cô.
Sau đó nàng cúi đầu, khom lưng tiến đến gần Thẩm Tích Nhược, hôn cô.
Hôn một cái thôi, một cái thôi.
Chỉ cần hôn lên mặt như ăn bánh kem kèm trái cây làm người ta muốn nếm thử.
Đối với Tưởng Thiên, đôi môi Thẩm Tích Nhược đang là lớp kem ngon lành.
Ánh mắt nàng như bị ếm ma thuật chăm chú nhìn môi Thẩm Tích Nhược.
Môi cô khẽ mở như dẫn dụ nàng kết hợp cùng gương mặt trong sáng đang ngủ đó làm người ta cảm thấy nhộn nhào.
Nếu là ngày thường, Tưởng Thiên rất ít khi chủ động thân mật với Thẩm Tích Nhược, nàng sợ khí tráng của cô.
Nhưng bây giờ Thẩm Tích Nhược đang say giấc, đôi mắt đen kia cũng nhắm lại, cảm giác mềm mại, mỏng manh.
Cô như vậy còn khiến người ta không nhịn được.
Tưởng Thiên cúi đầu, càng lúc càng gần đôi môi của Thẩm Tích Nhược.....
Đúng lúc này, có người mở cửa, nhỏ giọng nói: "Tôi đến kiểm tra....."
Hộ sĩ mặc áo hộ sĩ màu hồng bước vào, hai mắt mở to.
Tưởng Thiên chỉ còn cách môi Thẩm Tích Nhược hai centimet, không khí vô cùng ngại ngùng, nàng bật dậy, nằm lại trên giường vờ mình là một bệnh nhân yếu ớt, đáng thương.
Thẩm Tích Nhược cũng đứng dậy, nhìn về phía sau.
Cô hộ sĩ nhận thấy ánh mắt của Thẩm Tích Nhược, lập tức cả kinh, lẩm bẩm: "Lát nữa tôi quay lại...."
Nàng rời khỏi phòng, đóng cửa.
Tưởng Thiên rúc mình trong chăn, run rẩy.
Thẩm Tích Nhược: "Tưởng Thiên, vừa rồi em muốn làm gì?"
Tưởng Thiên: "Không không không có gì, em không làm gì, em vừa tỉnh ngủ mà."
Giọng Thẩm Tích Nhược vừa tỉnh khàn khàn quyến rũ.
Cô nói: "Em muốn làm gì thì làm tiếp đi."
Tưởng Thiên mở chăn ra, mờ mịt nhìn về phía cô: "Hả?"
Thẩm Tích Nhược thở dài, ngồi dậy cúi người về phía Tưởng Thiên.
Cô ngậm lấy cánh môi của Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên hít sâu, khó tin mở mắt.
Giờ phút này, nàng bỗng hiểu: Thẩm Tích Nhược luôn luôn cảnh giác sao có thể không tỉnh khi bị mình chọc đến chọc lui?
Cho nên, chị ta tỉnh lại lúc nào!
Vậy hành vi mê gái của mình đã bị chị ta nhìn thấy sao!
Xấu hổ quá.... A, Thẩm Tích Nhược hôn làm mình thoải mái quá.
Tưởng Thiên nhắm mắt.
Nếu đã mất mặt rồi thì nàng muốn hưởng thụ vui sướng trước mắt rồi tính.
Sau khi bệnh tình ổn định, nàng hôn mê được đưa vào phòng bệnh.
Trong suốt quá trình, Thẩm Tích Nhược luôn ở bên nàng.
Triệu Phỉ Phỉ bật khóc, tay phải bó bột chạy theo Thẩm Tích Nhược.
Mà Thẩm Tích Nhược sau khi khóc lúc ở khách sạn, cô chưa từng rơi thêm giọt nước mắt nào.
Cô không rời Tưởng Thiên, đôi mắt dính chặt lên người nàng, cô bình tĩnh phân phó mọi người xung quanh, cảnh sát, bác sĩ, nhân viên đoàn phim đều nghe theo lời cô.
Tưởng Thiên súc ruột xong, thay đồ bệnh nhân, nằm trên giường bệnh, Thẩm Tích Nhược bước vào, đóng cửa lại, ngăn cách những ồn ào bên ngoài phòng bệnh.
Hành động này thân mật nhưng không ai chú ý. Dù có người bất ngờ khi Thẩm Tích Nhược xuất hiện nhưng cũng không dám hỏi.
Sau đó cảnh sát dẫn theo tất cả những nhân viên từng tiếp xúc tới Tưởng Thiên lên xe cảnh sát về đồn.
Phòng bệnh yên tĩnh, mang theo mùi thuốc sát trùng làm người ta cảm thấy chán nản.
Tưởng Thiên không ngủ được nhưng suy nghĩ không liền mạch, nàng quan tâm hỏi: "Phỉ Phỉ đâu chị? Cô ấy bị gãy tay?"
Thẩm Tích Nhược nói: "Ứ, em đừng lo."
Tưởng Thiên không biết chuyện, hỏi lại: "Sao lại bị vậy?"
Thẩm Tích Nhược trầm giọng nói: "Cô ấy nghe thấy em không ổn trong điện thoại nên báo cảnh sát rồi nhắn tin cho chị, cô ấy gấp gáp, muốn đuổi theo xe của em, bị xe kia chặn lại, bị ngã nên gãy tay, bây giờ đang bó bột."
Tưởng Thiên lo lắng, muốn ngồi dậy: "Chị Lý có biết không? Chuyện này......"
Không đợi nàng nói xong, Thẩm Tích Nhược đặt ngón tay lên môi nàng, khẽ nói: "Ngoan, em nằm yên."
Cả người Tưởng Thiên căng thẳng.
Thẩm Tích Nhược dùng ngón tay ấn lên môi Tưởng Thiên cũng ấn nàng ngoan ngoãn nằm lại trên giường.
Sau khi nằm xuống, Tưởng Thiên không biết làm gì, kéo chăn, giấu mình dưới chăn, chỉ để lộ đôi mắt to đáng thương, sưng vù.
Rất nhiều chuyện nàng chưa rõ thậm chí không biết vì sao bị người ta tính kế thì đã bị hại.
Nhưng nàng lựa chọn tin Thẩm Tích Nhược.
"Em nghỉ ngơi đi, chuyện này cứ giao cho chị, chị ở đây với em."
Thẩm Tích Nhược vuốt ve môi Tưởng Thiên, hôn lên môi nàng.
Gương mặt trẻ tuổi đang tái nhợt, không chút máu, lộ nét yếu ớt, đau khổ.
Thẩm Tích Nhược đau lòng, dùng đầu ngón tay khẽ xoa mặt nàng, sức lực dần tăng lên như muốn xoa đỏ mặt nàng.
Tưởng Thiên chớp mắt nhìn cô.
"Dạ."
Thẩm Tích Nhược nói không cần mình lo vậy thì mình cũng mặc kệ, nàng rất muốn biết chân tướng, muốn biết là ai hại mình nhưng lúc này, nàng không thể tùy hứng dò hỏi, quấy nhiễu tâm trạng của Thẩm Tích Nhược.
Vì Tưởng Thiên thấy rõ giọt nước mắt của Thẩm Tích Nhược rơi trên má mình.
Nàng cũng thấy tâm trạng hiện tại của Thẩm Tích Nhược còn không ổn định bằng người đang nằm trên giường bệnh như mình.
Thẩm Tích Nhược có nước da trắng dù gió lớn cũng không làm da cô đổi màu, lúc này, má cô xuất hiện tơ máu, đáy mắt có quầng thâm, đây đều là minh chứng cô đang kiềm nén.
Cô như vậy làm Tưởng Thiên đau lòng, không muốn tiếp tục trò chuyện.
Nàng đắp chăn, mệt mỏi nói với Thẩm Tích Nhược: "Em hơi mệt, chị cũng ngủ đi."
Đây là phòng ngủ cao cấp, bên cạnh có giường trống nhưng Thẩm Tích Nhược không muốn ngủ, chỉ mỉm cười, xoa tóc Tưởng Thiên, cô cuộn lọn tóc vào tay mình.
"Chị chưa mệt, em ngủ đi, chị trông em."
Tưởng Thiên mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Tích Nhược quấn lọn tóc nàng quanh tay, yên lặng nhìn nàng ngủ.
Tưởng Thiên vốn có gương mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng giờ cơ thể suy yếu, khi ngủ nàng cũng cau mày làm Thẩm Tích Nhược suy nghĩ nhiều điều.
Kiếp trước, Tưởng Thiên nhiều lần sinh non nằm viện, Thẩm Tích Nhược luôn là người chăm nàng.
Khi ấy, sắc mặt của Tưởng Thiên cũng tái nhợt như bây giờ.
Thời gian đó Tưởng Thiên luôn khóc không ngừng.
Nằm trên giường bệnh, Tưởng Thiên kiếp trước tâm sự rất nhiều chuyện với Thẩm Tích Nhược, còn xem Thẩm Tích Nhược là bạn thân của mình.
Đây là cô bạn duy nhất của cô, một người sẵn lòng chia sẻ tất cả với cô.
Nhưng cô rất sợ cô bạn này, cô vừa quý trọng vừa sợ cô ấy sẽ tự hủy mình.
Đến cuối cùng, Tưởng Thiên ấy được như ước nguyện kết hôn với Thẩm Tích Chu nhưng vẫn không thể sinh con cũng không thể đóng phim.
Sau tất cả những thăng trầm, cô từng hỏi Thẩm Tích Nhược, lựa chọn của mình có đúng không?
Vì tình yêu mà buông bỏ tất cả đổi lại kết cục không hạnh phúc.
Thẩm Tích Nhược vốn cho rằng kiếp này Tưởng Thiên đã thay đổi nhưng cô không ngờ nàng vẫn giống Tưởng Thiên kiếp trước thường xuyên nhập viện.
Tưởng Thiên sao phải luôn ra vào bệnh viện?
Kiếp trước là vì Thẩm Tích Chu.
Kiếp này là vì mình............
Thẩm Tích Nhược cúi đầu, nhìn tin nhắn trong điện thoại.
Là cảnh sát gửi đến mời cô đến họp.
Cô chuyển tin cho trợ lý của mình, phân phó trợ lý thay mặt mình phối hợp với cảnh sát mở họp. Họp xong thì báo cáo kết quả.
Bên khác, cô gửi tin cho Lâm Hoán: "Tra đến đâu rồi?"
Lâm Hoán nhắn lại: "Trời đất ơi, bà chị của tôi ơi, bà chị nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi, mới bốn giờ sáng mà bà chị bảo tôi tra thì tôi tra kiểu nào được? Cấp dưới người ta cần được ngủ."
Thẩm Tích Nhược không quan tâm, vừa thấy đã biết Lâm Hoán đang bận việc, cô nhắn tiếp: "Còn muốn gì nữa?"
Lâm Hoán: "Dạo này công ty bà chị mới nhận một bộ gameshow, có thể cho đứa em này tham gia không?"
Thẩm Tích Nhược: "OK!"
Lâm Hoán: "Tuân lệnh! Tôi nói cho bà chị biết, tôi đã tra được. Nửa tháng trước, Thẩm Tích Chu đã liên lạc với một IP nước ngoài, IP này nằm ở một võ quán Mexico, Khúc Hổ từng học võ ở đây, haha, tôi lợi hại không?"
Thẩm Tích Nhược nhướng mày, vô cảm bấm chữ: "Còn gì nữa."
Lâm Hoán: "Bà chị ơi bà chị! Bây giờ là bốn giờ! Thôi, chừng nào có tiến triển mới thì tôi sẽ thông báo. Nhắc nhở thân thiện, dạo này ông Thẩm Bác đang động đậy, cả thành phố A ai cũng biết, bà chị ở bên ngoài nên hẳn không chú ý."
Thẩm Tích Nhược: "Cảm ơn, tôi biết rồi, cậu tra tiếp đi, ngủ ngon."
Lâm Hoán: "...... Tuy đêm nay chắc chắn tôi thức suốt đêm nhưng ngủ ngon, bà chị."
Thẩm Tích Nhược cất điện thoại, nhìn Tưởng Thiên hồi lâu, cong môi.
Như vậy cũng tốt.... Nếu đã tra rõ, tất cả đều liên quan đến Thẩm gia, vậy thì mình không cần nương tay cho cái nhà đầy dơ bẩn đó.
Sau khi Tưởng Thiên tỉnh ngủ thấy hơi đau đầu.
Nàng vừa mở mắt, thấy tay mình bị ai đó nắm, không thể cử động.
Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy Thẩm Tích Nhược ngồi trên ghế, nửa người nằm sấp trên giường, đôi tay nắm lấy tay mình, mặt quay về phía mình, đang nhắm mắt ngủ.
.............Vậy mà còn bảo mình không mệt.
Tưởng Thiên vừa mắng vừa mỉm cười, nàng đưa tay vuốt lại tóc giúp Thẩm Tích Nhược.
Ngón tay nàng lướt qua lọn tóc, trong lòng mềm ấm, ngọt ngào.
Trái tim một người có thể cảm nhận được sự ngọt ngào mãnh liệt như này không?
Ngón tay Tưởng Thiên lướt trên tóc Thẩm Tích Nhược rồi lại dời đến má cô, nàng dùng ngón tay non mịn, khẽ chạm vào da Thẩm Tích Nhược.
Da của Thẩm Tích Nhược mịn màng như mây làm người ta không nỡ rời đi.
Trong mắt Tưởng Thiên đầy tình cảm, nàng chăm chú nhìn gương mặt của Thẩm Tích Nhược, ngón tay cứ xoa đến xoa lui làm nàng muốn hôn cô.
Cảm giác chắc chắn mềm mịn hơn cả bánh trứng.
Lông mi của Thẩm Tích Nhược khẽ run, ngón tay cũng run lên, mí mắt động đậy như muốn tỉnh.
Tưởng Thiên vội rụt tay lại, tim đập mạnh.
Thẩm Tích Nhược không tỉnh lại, chỉ đổi tư thế, mặt càng nghiêng về phía Tưởng Thiên, mí mắt cũng ngừng chuyển động.
Tưởng Thiên mừng thầm, tiếp tục xoa má cô.
Lúc này, thậm chí còn to gan hơn, nàng xoa đến phần cổ Thẩm Tích Nhược.
Món tráng miệng ngon miệng ngay trước mắt, ai mà nhịn được?
Món tráng miệng còn xoay người, đưa vẻ đẹp đến trước mặt mình.
Nhịn sao nổi!
Tưởng Thiên ngồi dậy, từ từ rút tay trong lòng cô.
Sau đó nàng cúi đầu, khom lưng tiến đến gần Thẩm Tích Nhược, hôn cô.
Hôn một cái thôi, một cái thôi.
Chỉ cần hôn lên mặt như ăn bánh kem kèm trái cây làm người ta muốn nếm thử.
Đối với Tưởng Thiên, đôi môi Thẩm Tích Nhược đang là lớp kem ngon lành.
Ánh mắt nàng như bị ếm ma thuật chăm chú nhìn môi Thẩm Tích Nhược.
Môi cô khẽ mở như dẫn dụ nàng kết hợp cùng gương mặt trong sáng đang ngủ đó làm người ta cảm thấy nhộn nhào.
Nếu là ngày thường, Tưởng Thiên rất ít khi chủ động thân mật với Thẩm Tích Nhược, nàng sợ khí tráng của cô.
Nhưng bây giờ Thẩm Tích Nhược đang say giấc, đôi mắt đen kia cũng nhắm lại, cảm giác mềm mại, mỏng manh.
Cô như vậy còn khiến người ta không nhịn được.
Tưởng Thiên cúi đầu, càng lúc càng gần đôi môi của Thẩm Tích Nhược.....
Đúng lúc này, có người mở cửa, nhỏ giọng nói: "Tôi đến kiểm tra....."
Hộ sĩ mặc áo hộ sĩ màu hồng bước vào, hai mắt mở to.
Tưởng Thiên chỉ còn cách môi Thẩm Tích Nhược hai centimet, không khí vô cùng ngại ngùng, nàng bật dậy, nằm lại trên giường vờ mình là một bệnh nhân yếu ớt, đáng thương.
Thẩm Tích Nhược cũng đứng dậy, nhìn về phía sau.
Cô hộ sĩ nhận thấy ánh mắt của Thẩm Tích Nhược, lập tức cả kinh, lẩm bẩm: "Lát nữa tôi quay lại...."
Nàng rời khỏi phòng, đóng cửa.
Tưởng Thiên rúc mình trong chăn, run rẩy.
Thẩm Tích Nhược: "Tưởng Thiên, vừa rồi em muốn làm gì?"
Tưởng Thiên: "Không không không có gì, em không làm gì, em vừa tỉnh ngủ mà."
Giọng Thẩm Tích Nhược vừa tỉnh khàn khàn quyến rũ.
Cô nói: "Em muốn làm gì thì làm tiếp đi."
Tưởng Thiên mở chăn ra, mờ mịt nhìn về phía cô: "Hả?"
Thẩm Tích Nhược thở dài, ngồi dậy cúi người về phía Tưởng Thiên.
Cô ngậm lấy cánh môi của Tưởng Thiên.
Tưởng Thiên hít sâu, khó tin mở mắt.
Giờ phút này, nàng bỗng hiểu: Thẩm Tích Nhược luôn luôn cảnh giác sao có thể không tỉnh khi bị mình chọc đến chọc lui?
Cho nên, chị ta tỉnh lại lúc nào!
Vậy hành vi mê gái của mình đã bị chị ta nhìn thấy sao!
Xấu hổ quá.... A, Thẩm Tích Nhược hôn làm mình thoải mái quá.
Tưởng Thiên nhắm mắt.
Nếu đã mất mặt rồi thì nàng muốn hưởng thụ vui sướng trước mắt rồi tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.