Sau Khi Chia Tay Ngôi Sao Thần Tượng, Tôi Quay Lại Với Vị Hôn Phu Cũ
Chương 1:
Mai Lị
01/11/2024
Đầu tháng mười một, một đợt không khí lạnh tràn qua, Bắc Kinh bước vào mùa đông, trời lạnh cắt da cắt thịt.
Ngoại ô Bắc Kinh, trong một phim trường.
Địa điểm quay phim [Đêm Tối].
Gần đến hoàng hôn, bầu trời âm u xám xịt, gió lạnh gào thét dữ dội hơn.
Nhân viên trường quay lạnh cóng, run rẩy chờ mong kết thúc công việc. Tuy nhiên, tất cả tiến độ lại bị gián đoạn vì một người.
Trong phòng trang điểm của diễn viên chính.
Tiếng chửi rủa the thé vang lên ----
"Cô làm cái gì vậy? Đánh má hồng nhạt thế này, trang điểm mắt thì thô, cô có biết trang điểm không hả? Còn cái bộ đồ này, nhìn cái là biết mặc vào sẽ làm da tối đi, mở to mắt mà nhìn kỹ lại kiểu tóc này đi, làm tôi trông già hơn cả chục tuổi, các người không có não à?!"
Dứt lời, nữ chính Nhạc Tinh lạnh lùng đứng dậy đẩy ghế ra ngoài, vứt bảng màu mắt trong tay xuống.
"Rầm" một tiếng.
Đồ vật rơi ngay cạnh chân của người phụ nữ đối diện, vỡ tan thành từng mảnh.
Trợ lý Khương Bối Bối bên cạnh người phụ nữ hoảng sợ: "Này, cô bị sao mà vứt đồ lung tung vậy hả?!"
Nhạc Tinh liếc nhìn một cái đầy lạnh lùng, bước ra ngoài, không dừng lại.
Một nhóm người vội vã đuổi theo cô ta.
Khương Bối Bối nổi giận định mắng người, nhưng tay lại bị một bàn tay trắng trẻo mảnh mai nắm lấy, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
"Thôi đi, so đo với người như vậy làm gì."
Nghe thấy vậy, Khương Bối Bối cúi đầu nhìn về phía Nghê Âm, chỉ thấy cô ngồi trên ghế, mặc một chiếc sườn xám nút bọc lụa xanh thẫm, thân hình mảnh mai, làn da trắng như ngọc thạch mịn màng, trông chẳng khác gì một đóa hoa quý phái giữa nhân gian.
Giọng cô mềm mại như cơn gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng êm ái, xoa dịu cơn bực bội trong lòng.
Khương Bối Bối nguôi ngoai phần nào, bực bội lẩm bẩm: "Nhạc Tinh bị điên à, không vừa ý trang phục, trang điểm thì liên quan gì đến chúng ta mà nổi điên chứ?"
Nhà tạo mẫu bên cạnh nhỏ giọng trêu: "Không phải là vì chiều nay cô ta nghe ai đó nói đứng chung khung hình với chị Âm bị lép vế, diễn xuất và nhan sắc đều thua xa, người không biết còn tưởng chị Âm là nữ chính, cô ta là nữ phụ, nên cô ta mới tức giận phát hỏa đấy."
Khương Bối Bối nhìn gương mặt xinh đẹp không chút tì vết của Nghê Âm, đôi môi đỏ mọng và sống mũi cao: "Hừ, đúng là lép vế thật."
Mặt của tiên nữ nhà cô ấy đúng chuẩn đỉnh cao nhan sắc.
Khương Bối Bối thấy Nghê Âm vẫn điềm nhiên đọc kịch bản, bèn hỏi sao cô không tức giận, Nghê Âm ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt ôn hòa, đáp: "Cảm cúm vốn đã đầu đau rồi, nổi giận với cô ta chỉ khiến đầu đau hơn thôi, không đáng chút nào."
Nghê Âm ngước nhìn Khương Bối Bối đang phồng má tức giận, trong đôi mắt dịu dàng như nước lấp lánh ý cười, cô khẽ nhéo má cô nàng: "Thôi nào, không đáng đâu."
Khương Bối Bối thở dài: "Nghĩ mà thấy bực, ban đầu đạo diễn định chọn chị làm nữ chính, thế mà cô ta nhờ phía đầu tư chống lưng nên cướp vai, ngày nào cũng lên mặt với chị."
Các thành viên khác trong đoàn đội cũng thở dài: "Cô ta chỉ dựa vào gia cảnh tốt thôi, nghe nói dạo gần đây còn leo lên Truyền Thông Sâm Thụy, có thế lực rất mạnh đấy."
"Sâm Thụy sao? Hiện giờ đang phát triển mạnh trong ngành điện ảnh, không mấy ai có thể đối đầu được đâu."
"Đúng rồi, nghe đồn cô ta có quan hệ cá nhân với một lãnh đạo cấp cao của Sâm Thụy, đến đạo diễn cũng phải dỗ dành, nếu là người khác dám nổi giận làm chậm tiến độ thế này thì bị mắng từ lâu rồi."
Lúc đó, một nhóm người lũ lượt trở về, không ngoài dự đoán là trợ lý đạo diễn vừa dỗ dành Nhạc Tinh xong: "Nhanh lên, mau thay đồ cho Tinh Tinh của chúng ta. Đừng giận nữa nha Tinh Tinh, để họ chọn bộ nào phù hợp với em..."
Sau đó, ông ấy đến thông báo cho Nghê Âm vào diễn: "Em bị cảm thế này có diễn được không?"
"Không sao đâu, đạo diễn Trần."
Nghê Âm vội vàng gật đầu, gương mặt có chút tái nhợt nhưng không hề có chút khó chịu vì chờ đợi quá lâu.
Nhìn cô, đạo diễn Trần không khỏi thở dài tiếc nuối.
Mới hai mươi ba tuổi, còn rất trẻ, không qua trường lớp đào tạo bài bản nhưng lại có năng khiếu bẩm sinh, ba năm trước nổi tiếng sau một đêm nhờ một bộ phim thanh xuân, nhưng vì không có hậu thuẫn, tài nguyên không theo kịp, sự nghiệp cũng gian nan...
Nửa giờ sau, đạo diễn thông báo mọi người vào vị trí. Các nhân viên phải đứng đợi trong gió lạnh suốt một hồi lâu, ai cũng muốn chửi thề thì Nhạc Tinh mới từ từ xuất hiện.
Cô ta xin lỗi đạo diễn, sau đó tươi cười nhìn Nghê Âm: "Xin lỗi nhé Nghê Âm, để em chờ lâu, dù sao thì tạo hình của chị là quan trọng nhất, các vai phụ không quan trọng mà."
Nghê Âm khẽ cười đáp: "Không sao đâu chị Tinh, chỉ cần không làm lỡ thời gian của mọi người là tốt rồi. Nhưng dạo này chị Tinh bị nổi mụn nhiều quá nhỉ, may mà hậu kỳ có thể cà da, nếu không thì có trang điểm đến mai cũng không quay nổi."
Sắc mặt Nhạc Tinh lập tức cứng đờ.
Một câu nói dịu dàng, nhưng sát thương vô cùng lớn.
Nhạc Tinh không đáp lại, giữ nguyên khuôn mặt căng cứng quay đi, những nhân viên xung quanh đang chờ đợi nhìn nhau cố nhịn cười.
Sảng khoái, quá sảng khoái.
...
Trời tối, đạo diễn cuối cùng cũng thông báo kết thúc ngày làm việc.
Sắc mặt Nhạc Tinh khó coi, là người rời đi nhanh nhất, Khương Bối Bối cùng mọi người tiến đến khoác áo cho Nghê Âm và giơ ngón cái khen ngợi: "Chị Âm, chị quá ngầu luôn, một câu 'mụn lên nhiều' làm cô ta xịt keo luôn rồi."
Nghê Âm mỉm cười bất đắc dĩ, cô vốn dĩ không thích việc đôi co.
Trở về lều nghỉ ngơi, sau khi bị gió lạnh thổi suốt một thời gian dài, Nghê Âm ho khan, đôi tay đã lạnh cóng. Khương Bối Bối thấy cô như vậy thì lo lắng:
"Chị Âm, chị đã bị cảm mấy ngày rồi, hay là đi khám đi?"
"Không cần đâu, uống chút thuốc là được rồi..."
Vừa uống nước, cô nhớ ra chuyện gì đó, "Điện thoại của chị đâu?"
"Đây ạ."
Nghê Âm mở màn hình điện thoại, nhìn thấy tin nhắn không lâu trước đó của Tống Chiêm:
[Anh sắp kết thúc sự kiện rồi, không đến đón em được, sợ bị chụp ảnh. Em tự qua đây nhé, anh sẽ đợi trên xe.]
Là một ngôi sao hạng A, chỉ một chút tin đồn của Tống Chiêm cũng có thể leo lên top tìm kiếm. Suốt hai năm bí mật yêu nhau, Nghê Âm luôn phải cẩn thận từng chút một.
Hai người đã gần hai tháng chưa gặp nhau, hôm nay Tống Chiêm vừa hay cũng có mặt ở phim trường, nên anh ta hẹn cô tối nay đi ăn tối.
Dù mệt đến đâu, để gặp được anh ta, cô vẫn đồng ý.
Cách nhau không xa, những người khác trong nhóm đã rời đi, Khương Bối Bối đi cùng Nghê Âm, đặc biệt chọn con đường vắng người.
Gió lạnh bên ngoài thổi mạnh, Nghê Âm không ngừng ho, Khương Bối Bối giúp cô kéo chặt áo khoác, bực bội lẩm bẩm: “Anh Tống đã cho chị leo cây ba lần rồi, khó khăn lắm mới được gặp mà chị còn phải lén lút như thế. Chị Âm ơi, anh ấy định bao giờ mới công khai chuyện của hai người vậy?”
Công khai...
Nghê Âm cúi mặt, giọng nhẹ nhàng: “Tống Chiêm nói hiện tại sự nghiệp của anh ấy đang thăng tiến, không thể công khai được.”
Đó là yêu cầu anh ta đã đặt ra từ sớm. Dù chuyện tình của họ trong giới không còn là bí mật, bên ngoài cũng từng xuất hiện tin đồn, nhưng anh ta vẫn chưa bao giờ thừa nhận.
Tìm được xe của Tống Chiêm, tài xế nhận ra họ, mời hai người lên xe.
Ngồi trong xe, Nghê Âm nhìn ra ngoài, từ xa thấy Tống Chiêm đang bước ra khỏi địa điểm tổ chức sự kiện. Anh ta mặc áo len đen kết hợp với quần túi hộp, khoác áo dạ màu xám, đôi môi mỏng và mũi cao, gương mặt đầy vẻ quyến rũ.
Anh ta nở nụ cười và vẫy tay chào fan hâm mộ. Đám đông bị bảo vệ ngăn lại vẫn phát ra những tiếng hét đầy phấn khích.
Ánh mắt đổ dồn về phía anh ta, người đàn ông ấy rực rỡ như ánh mặt trời.
Nghê Âm nhìn anh ta, cảm giác như có một khoảng cách không thể vượt qua.
Từ những năm cấp ba, Tống Chiêm đã là chàng trai tỏa sáng giữa trường. Cô bước vào giới giải trí chỉ để có thể đến gần anh ta hơn.
Cô từng mong anh ta sớm thành danh, bây giờ anh ta đã có hàng triệu người hâm mộ, còn cô lại không có quyền công khai cổ vũ cho anh ta.
Khi dòng suy nghĩ đang trôi dạt, cửa xe bỗng mở ra. Cô quay lại nhìn thì thấy Tống Chiêm bước vào, trợ lý và vài người khác theo sau.
Thấy Nghê Âm, họ chào: "Chị dâu."
Tống Chiêm lười biếng ngồi xuống bên cạnh Nghê Âm, "Mệt chết đi được, đứng suốt cả buổi chiều."
Anh ta nhìn cô: "Em đã đợi anh lâu chưa?"
Người mà cô chờ đợi cuối cùng cũng ở ngay trước mắt, trái tim Nghê Âm chợt thấy ấm áp hơn chút, cô lắc đầu: "Không đâu, em mới đến thôi."
Anh ta nắm lấy tay cô, nhíu mày: "Sao tay em lạnh thế này, lạnh lắm à?"
Cô lắc đầu bảo vẫn ổn, Tống Chiêm nghe thấy giọng cô thì hỏi: "Em bị cảm à? Giọng khàn quá."
"Vài ngày trước em bị nhiễm lạnh..."
Anh ta sờ trán cô, sau đó bảo trợ lý lấy nước nóng cho cô uống: "Không phải em nói khoảng bốn giờ là xong việc rồi sao, sao hôm nay làm muộn thế?"
Nghê Âm vốn không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng Khương Bối Bối ngồi sau lại không nhịn được mà than vãn: "Cũng tại Nhạc Tinh lại phát bệnh công chúa, hại chị Âm đang ốm phải chờ cả buổi chiều."
Tống Chiêm hơi sững người: "Chuyện này là sao?"
Khương Bối Bối kể lại chuyện chiều nay, Tống Chiêm nghe xong thì cười lạnh: "Trước giờ cô ta vẫn thế, nhảy nhót trong giới này. Sớm muộn gì anh cũng dạy cho cô ta một bài học. Em đừng để ý đến cô ta, bạn gái anh xinh đẹp lại diễn hay như vậy, đến khi phim ra mắt thì khán giả đâu có mù."
Nghê Âm cười nhẹ nói không sao, cô hỏi: "Dạo này anh bận lắm hả?"
"Sắp xong rồi, phim sắp đóng máy rồi."
Nghê Âm lấy ra một hộp quà từ trong túi: "Này, quà sinh nhật cho anh."
Vài ngày trước, Tống Chiêm tổ chức tiệc sinh nhật ở ngoại tỉnh, cô không thể tham gia được. Cô định tổ chức lại sinh nhật cho anh ta nhưng anh ta lại bận, chỉ có thể tặng quà trước.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ cổ điển màu xanh đậm của Audemars Piguet. Cô đã chọn rất lâu vì thấy nó rất hợp với anh ta. Tống Chiêm nhận lấy, cười nói rất thích, nhưng lại không tháo chiếc đồng hồ trên tay ra, chỉ lười nhác ôm cô vào lòng:
"Quà cáp không quan trọng, chủ yếu là có nhớ anh không?"
"Anh thì sao..."
Anh ta nhướng mày nhìn cô: "Không nhìn ra à?"
Ngoại ô Bắc Kinh, trong một phim trường.
Địa điểm quay phim [Đêm Tối].
Gần đến hoàng hôn, bầu trời âm u xám xịt, gió lạnh gào thét dữ dội hơn.
Nhân viên trường quay lạnh cóng, run rẩy chờ mong kết thúc công việc. Tuy nhiên, tất cả tiến độ lại bị gián đoạn vì một người.
Trong phòng trang điểm của diễn viên chính.
Tiếng chửi rủa the thé vang lên ----
"Cô làm cái gì vậy? Đánh má hồng nhạt thế này, trang điểm mắt thì thô, cô có biết trang điểm không hả? Còn cái bộ đồ này, nhìn cái là biết mặc vào sẽ làm da tối đi, mở to mắt mà nhìn kỹ lại kiểu tóc này đi, làm tôi trông già hơn cả chục tuổi, các người không có não à?!"
Dứt lời, nữ chính Nhạc Tinh lạnh lùng đứng dậy đẩy ghế ra ngoài, vứt bảng màu mắt trong tay xuống.
"Rầm" một tiếng.
Đồ vật rơi ngay cạnh chân của người phụ nữ đối diện, vỡ tan thành từng mảnh.
Trợ lý Khương Bối Bối bên cạnh người phụ nữ hoảng sợ: "Này, cô bị sao mà vứt đồ lung tung vậy hả?!"
Nhạc Tinh liếc nhìn một cái đầy lạnh lùng, bước ra ngoài, không dừng lại.
Một nhóm người vội vã đuổi theo cô ta.
Khương Bối Bối nổi giận định mắng người, nhưng tay lại bị một bàn tay trắng trẻo mảnh mai nắm lấy, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:
"Thôi đi, so đo với người như vậy làm gì."
Nghe thấy vậy, Khương Bối Bối cúi đầu nhìn về phía Nghê Âm, chỉ thấy cô ngồi trên ghế, mặc một chiếc sườn xám nút bọc lụa xanh thẫm, thân hình mảnh mai, làn da trắng như ngọc thạch mịn màng, trông chẳng khác gì một đóa hoa quý phái giữa nhân gian.
Giọng cô mềm mại như cơn gió xuân tháng ba, nhẹ nhàng êm ái, xoa dịu cơn bực bội trong lòng.
Khương Bối Bối nguôi ngoai phần nào, bực bội lẩm bẩm: "Nhạc Tinh bị điên à, không vừa ý trang phục, trang điểm thì liên quan gì đến chúng ta mà nổi điên chứ?"
Nhà tạo mẫu bên cạnh nhỏ giọng trêu: "Không phải là vì chiều nay cô ta nghe ai đó nói đứng chung khung hình với chị Âm bị lép vế, diễn xuất và nhan sắc đều thua xa, người không biết còn tưởng chị Âm là nữ chính, cô ta là nữ phụ, nên cô ta mới tức giận phát hỏa đấy."
Khương Bối Bối nhìn gương mặt xinh đẹp không chút tì vết của Nghê Âm, đôi môi đỏ mọng và sống mũi cao: "Hừ, đúng là lép vế thật."
Mặt của tiên nữ nhà cô ấy đúng chuẩn đỉnh cao nhan sắc.
Khương Bối Bối thấy Nghê Âm vẫn điềm nhiên đọc kịch bản, bèn hỏi sao cô không tức giận, Nghê Âm ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt ôn hòa, đáp: "Cảm cúm vốn đã đầu đau rồi, nổi giận với cô ta chỉ khiến đầu đau hơn thôi, không đáng chút nào."
Nghê Âm ngước nhìn Khương Bối Bối đang phồng má tức giận, trong đôi mắt dịu dàng như nước lấp lánh ý cười, cô khẽ nhéo má cô nàng: "Thôi nào, không đáng đâu."
Khương Bối Bối thở dài: "Nghĩ mà thấy bực, ban đầu đạo diễn định chọn chị làm nữ chính, thế mà cô ta nhờ phía đầu tư chống lưng nên cướp vai, ngày nào cũng lên mặt với chị."
Các thành viên khác trong đoàn đội cũng thở dài: "Cô ta chỉ dựa vào gia cảnh tốt thôi, nghe nói dạo gần đây còn leo lên Truyền Thông Sâm Thụy, có thế lực rất mạnh đấy."
"Sâm Thụy sao? Hiện giờ đang phát triển mạnh trong ngành điện ảnh, không mấy ai có thể đối đầu được đâu."
"Đúng rồi, nghe đồn cô ta có quan hệ cá nhân với một lãnh đạo cấp cao của Sâm Thụy, đến đạo diễn cũng phải dỗ dành, nếu là người khác dám nổi giận làm chậm tiến độ thế này thì bị mắng từ lâu rồi."
Lúc đó, một nhóm người lũ lượt trở về, không ngoài dự đoán là trợ lý đạo diễn vừa dỗ dành Nhạc Tinh xong: "Nhanh lên, mau thay đồ cho Tinh Tinh của chúng ta. Đừng giận nữa nha Tinh Tinh, để họ chọn bộ nào phù hợp với em..."
Sau đó, ông ấy đến thông báo cho Nghê Âm vào diễn: "Em bị cảm thế này có diễn được không?"
"Không sao đâu, đạo diễn Trần."
Nghê Âm vội vàng gật đầu, gương mặt có chút tái nhợt nhưng không hề có chút khó chịu vì chờ đợi quá lâu.
Nhìn cô, đạo diễn Trần không khỏi thở dài tiếc nuối.
Mới hai mươi ba tuổi, còn rất trẻ, không qua trường lớp đào tạo bài bản nhưng lại có năng khiếu bẩm sinh, ba năm trước nổi tiếng sau một đêm nhờ một bộ phim thanh xuân, nhưng vì không có hậu thuẫn, tài nguyên không theo kịp, sự nghiệp cũng gian nan...
Nửa giờ sau, đạo diễn thông báo mọi người vào vị trí. Các nhân viên phải đứng đợi trong gió lạnh suốt một hồi lâu, ai cũng muốn chửi thề thì Nhạc Tinh mới từ từ xuất hiện.
Cô ta xin lỗi đạo diễn, sau đó tươi cười nhìn Nghê Âm: "Xin lỗi nhé Nghê Âm, để em chờ lâu, dù sao thì tạo hình của chị là quan trọng nhất, các vai phụ không quan trọng mà."
Nghê Âm khẽ cười đáp: "Không sao đâu chị Tinh, chỉ cần không làm lỡ thời gian của mọi người là tốt rồi. Nhưng dạo này chị Tinh bị nổi mụn nhiều quá nhỉ, may mà hậu kỳ có thể cà da, nếu không thì có trang điểm đến mai cũng không quay nổi."
Sắc mặt Nhạc Tinh lập tức cứng đờ.
Một câu nói dịu dàng, nhưng sát thương vô cùng lớn.
Nhạc Tinh không đáp lại, giữ nguyên khuôn mặt căng cứng quay đi, những nhân viên xung quanh đang chờ đợi nhìn nhau cố nhịn cười.
Sảng khoái, quá sảng khoái.
...
Trời tối, đạo diễn cuối cùng cũng thông báo kết thúc ngày làm việc.
Sắc mặt Nhạc Tinh khó coi, là người rời đi nhanh nhất, Khương Bối Bối cùng mọi người tiến đến khoác áo cho Nghê Âm và giơ ngón cái khen ngợi: "Chị Âm, chị quá ngầu luôn, một câu 'mụn lên nhiều' làm cô ta xịt keo luôn rồi."
Nghê Âm mỉm cười bất đắc dĩ, cô vốn dĩ không thích việc đôi co.
Trở về lều nghỉ ngơi, sau khi bị gió lạnh thổi suốt một thời gian dài, Nghê Âm ho khan, đôi tay đã lạnh cóng. Khương Bối Bối thấy cô như vậy thì lo lắng:
"Chị Âm, chị đã bị cảm mấy ngày rồi, hay là đi khám đi?"
"Không cần đâu, uống chút thuốc là được rồi..."
Vừa uống nước, cô nhớ ra chuyện gì đó, "Điện thoại của chị đâu?"
"Đây ạ."
Nghê Âm mở màn hình điện thoại, nhìn thấy tin nhắn không lâu trước đó của Tống Chiêm:
[Anh sắp kết thúc sự kiện rồi, không đến đón em được, sợ bị chụp ảnh. Em tự qua đây nhé, anh sẽ đợi trên xe.]
Là một ngôi sao hạng A, chỉ một chút tin đồn của Tống Chiêm cũng có thể leo lên top tìm kiếm. Suốt hai năm bí mật yêu nhau, Nghê Âm luôn phải cẩn thận từng chút một.
Hai người đã gần hai tháng chưa gặp nhau, hôm nay Tống Chiêm vừa hay cũng có mặt ở phim trường, nên anh ta hẹn cô tối nay đi ăn tối.
Dù mệt đến đâu, để gặp được anh ta, cô vẫn đồng ý.
Cách nhau không xa, những người khác trong nhóm đã rời đi, Khương Bối Bối đi cùng Nghê Âm, đặc biệt chọn con đường vắng người.
Gió lạnh bên ngoài thổi mạnh, Nghê Âm không ngừng ho, Khương Bối Bối giúp cô kéo chặt áo khoác, bực bội lẩm bẩm: “Anh Tống đã cho chị leo cây ba lần rồi, khó khăn lắm mới được gặp mà chị còn phải lén lút như thế. Chị Âm ơi, anh ấy định bao giờ mới công khai chuyện của hai người vậy?”
Công khai...
Nghê Âm cúi mặt, giọng nhẹ nhàng: “Tống Chiêm nói hiện tại sự nghiệp của anh ấy đang thăng tiến, không thể công khai được.”
Đó là yêu cầu anh ta đã đặt ra từ sớm. Dù chuyện tình của họ trong giới không còn là bí mật, bên ngoài cũng từng xuất hiện tin đồn, nhưng anh ta vẫn chưa bao giờ thừa nhận.
Tìm được xe của Tống Chiêm, tài xế nhận ra họ, mời hai người lên xe.
Ngồi trong xe, Nghê Âm nhìn ra ngoài, từ xa thấy Tống Chiêm đang bước ra khỏi địa điểm tổ chức sự kiện. Anh ta mặc áo len đen kết hợp với quần túi hộp, khoác áo dạ màu xám, đôi môi mỏng và mũi cao, gương mặt đầy vẻ quyến rũ.
Anh ta nở nụ cười và vẫy tay chào fan hâm mộ. Đám đông bị bảo vệ ngăn lại vẫn phát ra những tiếng hét đầy phấn khích.
Ánh mắt đổ dồn về phía anh ta, người đàn ông ấy rực rỡ như ánh mặt trời.
Nghê Âm nhìn anh ta, cảm giác như có một khoảng cách không thể vượt qua.
Từ những năm cấp ba, Tống Chiêm đã là chàng trai tỏa sáng giữa trường. Cô bước vào giới giải trí chỉ để có thể đến gần anh ta hơn.
Cô từng mong anh ta sớm thành danh, bây giờ anh ta đã có hàng triệu người hâm mộ, còn cô lại không có quyền công khai cổ vũ cho anh ta.
Khi dòng suy nghĩ đang trôi dạt, cửa xe bỗng mở ra. Cô quay lại nhìn thì thấy Tống Chiêm bước vào, trợ lý và vài người khác theo sau.
Thấy Nghê Âm, họ chào: "Chị dâu."
Tống Chiêm lười biếng ngồi xuống bên cạnh Nghê Âm, "Mệt chết đi được, đứng suốt cả buổi chiều."
Anh ta nhìn cô: "Em đã đợi anh lâu chưa?"
Người mà cô chờ đợi cuối cùng cũng ở ngay trước mắt, trái tim Nghê Âm chợt thấy ấm áp hơn chút, cô lắc đầu: "Không đâu, em mới đến thôi."
Anh ta nắm lấy tay cô, nhíu mày: "Sao tay em lạnh thế này, lạnh lắm à?"
Cô lắc đầu bảo vẫn ổn, Tống Chiêm nghe thấy giọng cô thì hỏi: "Em bị cảm à? Giọng khàn quá."
"Vài ngày trước em bị nhiễm lạnh..."
Anh ta sờ trán cô, sau đó bảo trợ lý lấy nước nóng cho cô uống: "Không phải em nói khoảng bốn giờ là xong việc rồi sao, sao hôm nay làm muộn thế?"
Nghê Âm vốn không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng Khương Bối Bối ngồi sau lại không nhịn được mà than vãn: "Cũng tại Nhạc Tinh lại phát bệnh công chúa, hại chị Âm đang ốm phải chờ cả buổi chiều."
Tống Chiêm hơi sững người: "Chuyện này là sao?"
Khương Bối Bối kể lại chuyện chiều nay, Tống Chiêm nghe xong thì cười lạnh: "Trước giờ cô ta vẫn thế, nhảy nhót trong giới này. Sớm muộn gì anh cũng dạy cho cô ta một bài học. Em đừng để ý đến cô ta, bạn gái anh xinh đẹp lại diễn hay như vậy, đến khi phim ra mắt thì khán giả đâu có mù."
Nghê Âm cười nhẹ nói không sao, cô hỏi: "Dạo này anh bận lắm hả?"
"Sắp xong rồi, phim sắp đóng máy rồi."
Nghê Âm lấy ra một hộp quà từ trong túi: "Này, quà sinh nhật cho anh."
Vài ngày trước, Tống Chiêm tổ chức tiệc sinh nhật ở ngoại tỉnh, cô không thể tham gia được. Cô định tổ chức lại sinh nhật cho anh ta nhưng anh ta lại bận, chỉ có thể tặng quà trước.
Trong hộp là một chiếc đồng hồ cổ điển màu xanh đậm của Audemars Piguet. Cô đã chọn rất lâu vì thấy nó rất hợp với anh ta. Tống Chiêm nhận lấy, cười nói rất thích, nhưng lại không tháo chiếc đồng hồ trên tay ra, chỉ lười nhác ôm cô vào lòng:
"Quà cáp không quan trọng, chủ yếu là có nhớ anh không?"
"Anh thì sao..."
Anh ta nhướng mày nhìn cô: "Không nhìn ra à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.