Sau Khi Chia Tay Ngôi Sao Thần Tượng, Tôi Quay Lại Với Vị Hôn Phu Cũ
Chương 5:
Mai Lị
01/11/2024
Kết quả đấu giá đã có, hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay.
Không ai ngờ rằng người đứng đầu nhà họ Hạ đã im lặng cả đêm, vừa nãy lại ra tay mạnh mẽ và hào phóng như vậy, tăng giá mà không chút nể nang.
Trong tiếng xôn xao, có người bạn cười và trêu Tống Chiêm:
“Tống à, cậu và Nhạc Tinh tranh nhau nảy lửa, tổng giám đốc Hạ lại bất ngờ nhảy vào giữa mà cướp mất, hai người vất vả công cốc rồi ha ha ha.”
“Anh Tống, anh mau an ủi chị dâu đừng buồn nữa đi, chủ yếu là Hạ Hành Dữ là ai cơ chứ, thua anh ta cũng chẳng có gì mất mặt đâu.”
Tống Chiêm cười gượng hai tiếng, nhìn sang Nghê Âm bên cạnh, nắm lấy tay cô, giọng khô khốc: “Âm Âm, anh xin lỗi, không thể mua được cho em rồi.”
Thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt anh ta, cô dịu dàng an ủi: “Không sao, đâu phải là thứ nhất định phải có đâu.”
“Ừ, anh sẽ mua cái khác cho em.”
Nói xong, anh ta không nhịn được mà liếc nhìn phòng khách quý, mặt tối sầm lại, cảm giác khó chịu mỗi khi bị người kia cướp mất hào quang từ thời trung học lại ùa về.
Thật sự là bất kể lúc nào cũng bị người này chiếm hết sự chú ý.
Buổi đấu giá phần đầu kết thúc, Nghê Âm quay đầu thấy sắc mặt Tống Chiêm vẫn chưa khá hơn, “Anh vẫn chưa vui sao?”
Tống Chiêm giật mình, giả vờ cười thoải mái: “Không đâu, chẳng phải chỉ là một cái trâm cài thôi sao, đừng nhắc đến nữa, chúng ta đi ăn gì nhé?”
“Ừm.”
Đi tới khu ẩm thực, Tống Chiêm chọn món ăn, thấy Nghê Âm liếc nhìn qua ly mousse rượu đào, anh ta lập tức lấy một phần.
Cô thắc mắc: “Anh muốn ăn cái này à?”
“Không phải em thích sao?” Tống Chiêm cười, “Hồi cấp ba có lần anh mua cho em một ly trà sữa đào, em nói lúc đó em thích nhất là trái đào mà.”
Đó là vào kỳ thi giữa kỳ năm lớp 10 của Nghê Âm, cô làm bài thi không tốt nên tâm trạng buồn bực, nên ngồi một mình trên sân trường hóng gió. Hôm đó Tống Chiêm tiện tay mua một ly trà sữa đến tìm cô, mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô:
“Tâm trạng không tốt thì uống chút trà sữa đi.”
Thật ra lúc đó cô đã nói dối anh ta, thứ cô thích không phải là đào, mà là người tặng trà sữa cho cô.
Nghĩ về chuyện cũ, cô khẽ cười. Sau khi ngồi xuống, Tống Chiêm cầm lấy nĩa: “Anh đút em nhé?”
“Không cần đâu, ở đây đông người…”
Tống Chiêm cười, thích nhìn cô đỏ mặt. Trong lúc ăn uống trò chuyện, tâm trạng của Nghê Âm cũng dần tốt hơn. Ai ngờ chẳng bao lâu sau, Tống Chiêm nhận được một tin nhắn, cau mày, như muốn nói lại thôi:
“Âm Âm… có lẽ anh không thể ở lại với em nữa, phải đi trước rồi.”
Cô ngẩn người, Tống Chiêm nói đoàn phim đột nhiên có một bữa tiệc, “Nhà sản xuất đến rồi, anh phải qua đó để tạo mối quan hệ, đúng lúc cần bàn về một dự án.”
Lại là xây dựng quan hệ...
Anh ta đưa cô đi dự tiệc, rồi lại vì một buổi tiệc khác mà bỏ mặc cô.
Anh ta thấy sắc mặt cô thay đổi, bèn cố gọi: “Âm Âm…”
Ánh sáng dưới đáy mắt của Nghê Âm tắt lịm, tâm trạng chìm xuống đáy vực, lời dỗ dành của anh ta còn chưa kịp nói ra, cô đã thẳng thắn đáp: “Anh cứ đi đi.”
Sự dứt khoát đột ngột khiến anh ta hơi sững sờ:
“Âm Âm, em không vui à?”
Cô thấy thật buồn cười.
“Sao có thể chứ, công việc của anh quan trọng mà.”
Tống Chiêm bị ánh mắt trong trẻo của cô nhìn đến nỗi cảm thấy áy náy, giọng anh ta khàn khàn: “Xin lỗi, chờ anh đóng máy sẽ bù đắp cho em, em ngoan nhé.”
Nghê Âm không nói gì, anh ta dỗ dành vài câu rồi vội vã rời đi mà không quay đầu lại.
Cô cúi đầu, vài giây sau, cầm nĩa lên, chọc một miếng mousse rượu đào và đưa vào miệng.
Nhạt nhẽo vô vị.
Cô lại nhớ đến cảnh tượng chiều hôm đó trên sân trường.
Ngày xưa Tống Chiêm vì thấy cô buồn mà từ chối trận bóng để đến tìm cô, giờ ở bên nhau rồi, anh ta lại không còn quan tâm như trước... Rốt cuộc là anh ta đã thay đổi, hay cô đòi hỏi quá nhiều?
Không khí ấm áp trong phòng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Cô đứng dậy, đẩy cửa bước ra ban công.
Mưa đã lặng lẽ ngừng rơi không còn tiếng động, cái lạnh bên ngoài khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô nhìn về phía xa, tai nghe thấy tiếng nói của vài người đàn ông:
“Tổng giám đốc Hạ, chiếc trâm này đúng là rực rỡ lộng lẫy, hôm nay được tận mắt chứng kiến, đúng là được mở rộng tầm mắt rồi.”
“Phải đó, tổng giám đốc Hạ có mắt nhìn tốt quá, thật sự tò mò không biết ngài đã bỏ ra số tiền lớn như vậy là vì người đẹp nào đây ha ha ha…”
Nghê Âm theo âm thanh nhìn lại, cách đó chừng năm mét, mấy ông lớn trong giới chính trị và kinh doanh đang vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Chính giữa, Hạ Hành Dữ lười biếng tựa vào lan can, tay cầm ly rượu, trên chiếc bàn tròn bên cạnh, vài bản hợp đồng vừa ký kết xong được đặt gọn gàng.
Trên cùng của xấp giấy tờ.
Chiếc hộp trang sức bằng nhung đen mở ra, hướng về phía cô.
Trong tầm mắt của cô, chiếc trâm cài hoa hồng Juliet rực rỡ không thể che giấu đang tỏa sáng lung linh, lộng lẫy trong màn đêm.
Khi những người xung quanh trêu chọc hỏi han, cô thấy Hạ Hành Dữ từ từ ngước mắt lên, dường như đã nhận ra ánh nhìn của cô, qua màn đêm mờ mịt, anh nhìn về phía cô.
Ánh mắt chạm vào nhau ngay lập tức bùng cháy.
Lông mi cô khẽ rung, rồi quay đầu nhìn về phía xa.
Gió đêm thổi qua, những tiếng nói chuyện từ xa vẫn vang vọng, nhưng cô mãi không nghe thấy Hạ Hành Dữ trả lời.
Cô thu lại ánh nhìn, xoay người bước vào trong.
Vài ngày sau đó, Nghê Âm phải chạy qua lại giữa đoàn phim và khách sạn, không chủ động liên lạc với Tống Chiêm nữa.
Dù không cãi nhau, nhưng phía bên kia cũng nhận ra cô không vui, ngày nào cũng cử người tới đoàn phim tặng hoa và quà cho cô.
Tống Chiêm đúng là rất tích cực dỗ dành, và luôn thích dùng quà cáp để bù đắp cho sự lơ là của mình. Lúc đầu, Nghê Âm cảm thấy điều này có nghĩa là anh ta vẫn còn quan tâm đến cô, nhưng lâu dần, cô bắt đầu tự hỏi, đây là sự chân thành hay chỉ là một cách để qua loa cho xong thôi?
Cô lười bận tâm về chuyện tình cảm nữa.
Nghê Âm dồn hết tâm trí vào công việc, không nghĩ tới điều gì khác, chỉ tập trung đóng phim.
Ban đầu cô bước chân vào làng giải trí là để được gần Tống Chiêm hơn, nhưng giờ đây, cô thực sự yêu thích công việc này và muốn cố gắng để xứng đáng với sự yêu mến của người hâm mộ.
Ba năm trước, Nghê Âm nhờ danh hiệu hoa khôi Đại học Thanh Hoa mà được chọn vào vai nữ chính của bộ phim học đường thanh xuân “Bức Thư Trắng” và trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Nhưng vì không muốn lợi dụng các mối quan hệ để thăng tiến, lại không có chỗ dựa, nên cô liên tục bị đối thủ chèn ép về tài nguyên và danh tiếng, thậm chí còn thường xuyên bị tung tin đồn thất thiệt như hạch sách và kiêu căng.
Mấy năm qua, Nghê Âm đã đóng qua nhiều bộ phim lớn nhỏ. Năm ngoái, cô bất ngờ được lên vị trí nữ diễn viên hạng hai nhờ vào vai nữ chính trong một bộ phim thần tượng chi phí thấp, nhưng lại bị đối thủ chèn ép, không lấy được kịch bản tốt hơn.
Tuy vậy, cô vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn, không kiêu ngạo.
Trước tiên là nghiêm túc đóng phim, còn nổi hay không thì tùy duyên, đó luôn là tâm thế của cô.
Sau khi hoàn thành các cảnh quay của tổ A, Nghê Âm có vài ngày nghỉ phép và trở về nhà ở Bắc Kinh.
Buổi sáng trời nắng đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu rọi.
Hiếm khi không phải làm việc, Nghê Âm ngủ một giấc đến mười giờ.
Sau khi thức dậy và rửa mặt, cô thay một chiếc váy dài màu mây, tóc dài tùy ý búi thành một búi nhỏ rồi xuống lầu. Quản gia dì Triệu thấy cô thì cười:
“Chào buổi sáng cô chủ, ngủ một giấc đến giữa trưa rồi.”
Nghê Âm mỉm cười, “Bố mẹ cháu đâu rồi ạ?”
“Ông chủ đã đến tập đoàn rồi, bà chủ đang ở trong phòng khách.”
Cô đi tới phòng khách gọi mẹ, mẹ Nghê Ánh Chi đang thêu thùa thấy cô thì lập tức đứng dậy, mỉm cười trách yêu cô: “Con mèo lười cuối cùng cũng dậy rồi, mau đi ăn sáng đi, giờ này bữa trưa cũng sắp chuẩn bị xong rồi đấy.”
Nghê Ánh Chi mặc một chiếc váy dài bằng lụa tơ tằm, dù đã vào tuổi trung niên nhưng vẫn còn rất duyên dáng và thanh lịch. Bà ấy kéo tay Nghê Âm vào phòng ăn, bữa sáng đã được hâm nóng mang ra:
“Nào, trước tiên uống một ít súp yến để bổ khí huyết cái đã. Mẹ thấy con vào đoàn phim một tháng đã gầy đi rồi, cảm cúm đỡ hơn chút nào chưa?”
“Cũng tạm rồi, không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”
“Con nói xem, sức khỏe vốn đã không tốt, còn cố đi theo ngành này, cả tập đoàn Minh Hằng là của con, thế mà còn muốn đi đóng phim hả?”
Vì Nghê Âm theo họ mẹ và thân phận của cô được bảo vệ rất kỹ lưỡng, nên người ngoài không biết rằng cô sinh ra trong gia tộc nhà họ Phó, một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Kinh, và là con gái của chủ tịch tập đoàn Minh Hằng, một tập đoàn khổng lồ trong ngành điện ảnh và truyền hình của cả nước.
Tính cách của cô khá khiêm tốn, không muốn dựa dẫm vào gia đình, nên từ khi gia nhập giới giải trí, cô chưa bao giờ sử dụng mối quan hệ của gia đình cả.
Nghe mẹ càm ràm, tai của Nghê Âm sắp mọc kén rồi, ăn xong bữa sáng thì lập tức chạy ra vườn sau để cắt tỉa hoa hồng. Nhưng Nghê Ánh Chi vẫn chưa ngừng nói, Nghê Âm đành làm nũng:
“Mẹ ơi, con chỉ muốn đóng phim thôi mà, tạm thời chưa muốn quản lý tập đoàn, chẳng phải còn có anh con sao? Mau gọi anh từ nước ngoài về đi.”
“Mẹ chịu thua con rồi đấy, anh con có bao giờ nghe lời mẹ đâu? Con mà có thời gian thì giục nó nhanh tìm đối tượng đi, lớn đầu rồi mà chỉ biết có đua xe, định ôm xe sống cả đời à?”
“Con đâu dám, giục cưới là bị anh mắng đấy.”
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Phó Lận Chinh là quản cô.
Nhắc đến chuyện tìm đối tượng, Nghê Ánh Chi hỏi: “Con với Tiểu Tống dạo này thế nào? Mấy hôm nghỉ có tìm nó không?”
Nghê Âm hơi khựng lại, “Chưa ạ.”
“Sao thế, cãi nhau à?”
“... Không ạ, anh ấy cũng đang đóng phim.”
“Công việc của hai đứa vốn đã bận rộn, ít gặp nhau, nhưng Tiểu Tống là đứa có chí tiến thủ, Tết năm nay có thể mời nó về nhà ăn cơm cũng được.”
Vì bố mẹ dặn dò, Nghê Âm chưa từng nói với Tống Chiêm về gia cảnh thực sự của mình, xem như một thử thách. Nhưng thấy con gái yêu thích, Nghê Ánh Chi cũng nghĩ đã đến lúc nên tìm hiểu kỹ hơn về cậu thanh niên này.
Nghê Âm chỉ dạ một tiếng nhẹ, bảo để đến lúc đó rồi tính. Nghê Ánh Chi trầm ngâm một lúc, rồi nói: “À, nghe nói thằng bé A Dữ cũng đã về nước rồi, lâu lắm rồi không gặp nó.”
Đã mấy ngày không nghe thấy cái tên này, Nghê Âm ngẩn ra một chút, khẽ gật đầu, rồi tùy tiện nhắc đến chuyện vài hôm trước gặp anh ở buổi đấu giá. Nghê Ánh Chi nghĩ về nhiều chuyện, cảm thán: “Thằng bé Hành Dữ ấy quá khổ rồi, đi được đến hôm nay cũng không dễ dàng gì. Rảnh rỗi thì gọi nó đến nhà ăn cơm, mẹ cũng rất nhớ nó.”
“Vâng.”
...
Sau bữa trưa, Nghê Âm không ra ngoài, chỉ ở nhà bên cạnh mẹ.
Chiều tối, cô bạn thân Hạ Thiên Đường nhắn tin rủ cô đi ăn tối, Nghê Âm nhận lời. Lúc ra khỏi cửa, Nghê Ánh Chi còn đuổi theo để khoác thêm áo khoác cho cô, dặn cô về sớm.
Ngồi lên xe riêng, bên kia điện thoại, Hạ Thiên Đường nghe được cuộc đối thoại giữa hai mẹ con thì bật cười trêu ghẹo: “Làm con cưng đúng là sướng thật, lớn thế này rồi mà còn được nhắc về sớm.”
Nghê Âm chỉ cười bất lực, không để ý đến lời trêu đùa của cô ấy: “Gặp ở đâu đây?”
Hạ Thiên Đường nằm dài trên ghế, mắt lười biếng nhắm hờ:
“Cứ đến nhà chị chờ trước đi, chị còn đang massage, chắc còn một lúc nữa mới xong.”
Xe khởi hành, Nghê Âm đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn từ Tống Chiêm:
[Đoàn phim vừa đóng máy, tối nay còn phải quay quảng cáo, mấy hôm nay bận quá, Âm Âm, hôm nay em làm gì thế? Nhớ em quá.]
Nghê Âm khựng lại một chút, nhắn lại một câu, bên kia bảo cô nghỉ ngơi cho tốt. Nghê Âm thở dài, cũng dặn dò anh ta: [Nhớ ăn tối đúng giờ, không thì dễ đau dạ dày, nhớ nghỉ ngơi đừng làm việc quá sức đấy.]
Bên kia trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng nói kèm theo nụ cười dịu dàng: “Biết rồi, anh sẽ ngoan mà.”
Năm giờ rưỡi, xe đến nhà họ Hạ. Người giúp việc vừa dẫn cô vào thì Nghê Âm đã nghe thấy tiếng đàn ông:
“—— Âm Âm?”
Cô quay đầu lại, thấy Hạ Tư Lễ mặc bộ đồ ngủ màu tối đang cầm hai ly cocktail đi ra từ phòng ăn, mắt còn lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ.
Đó là anh trai của Hạ Thiên Đường, thân thiết đến mức cô xem như anh trai ruột của mình.
“Anh Tư Lễ.”
“Đến tìm Đường Đường à?”
“Dạ.”
“Lâu lắm rồi không gặp em, dạo này bận quay phim à?” Hạ Tư Lễ bước tới trước mặt cô, lười biếng nhếch môi, “Hay là mải mê yêu đương quá?”
Nghê Âm cười, “Không có, em vào đoàn rồi, là anh Tư Lễ bận mới đúng, rất ít khi gặp được anh.”
“Đúng vậy, khó lắm mới có cuối tuần mà cũng không được nghỉ, còn phải bị tên biến thái mất trí đó lôi dậy để bàn công việc, đúng là cần phải trị đấy.”
Gì cơ?
Nghê Âm khó hiểu, thấy Hạ Tư Lễ nhướng mày, đưa rượu cho cô: “Anh lên lầu lấy tài liệu, em giúp anh mang cái này đến phòng tiếp khách tầng một nhé, lát nữa chúng ta có thời gian sẽ nói chuyện, em gái anh mà lề mề thì chắc chắn sẽ không nhanh đâu.”
“À…”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Tư Lễ đã xoay người lên lầu, Nghê Âm ngơ ngác, đành phải đi tới.
Cửa phòng tiếp khách hé mở, cô nghĩ không có ai nên vô tư đẩy cửa bước vào, nhưng giây tiếp theo bỗng sững sờ —
Một người đàn ông đang dựa vào bàn làm việc cạnh cửa sổ.
Trên người anh là chiếc áo sơ mi đen phẳng phiu cùng quần tây, tôn lên vóc dáng tam giác ngược rõ ràng. Nút áo sơ mi ở cổ hờ hững cởi ra, áo sơ mi được đóng thùng gọn gàng trong quần, hai chân dài thẳng tắp. Nhìn lên, gương mặt anh sắc lạnh, hàng mày đen rậm sâu thẳm.
Người đàn ông đang gọi điện bàn công việc, bàn tay to lớn nắm chặt điện thoại, những mạch máu màu xanh nổi lên trên làn da trắng lạnh lẽo đầy nam tính.
Ngoài cửa sổ, bầu trời cam vàng đầy mây màu vảy cá, ánh sáng ấm áp nhuộm cả người anh, làm tan chảy chút khí chất lãnh đạm nơi anh.
Hạ Hành Dữ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Dưới đôi kính của anh, đôi mắt đen thẳm chìm trong ánh chiều tà cũng khẽ thay đổi.
Trong đầu Nghê Âm tràn ngập sự ngỡ ngàng.
Sao Hạ Hành Dữ lại ở đây...
Cô sững sờ không kịp phản ứng, cơ thể cứng đờ như bị kim châm, dần dần nhận ra rằng người mà Hạ Tư Lễ gọi là “tên biến thái mất trí” ban nãy chính là Hạ Hành Dữ…
Hạ Hành Dữ và Hạ Tư Lễ là bạn thân từ nhỏ, hai người đã làm bạn nhiều năm, gặp anh ở đây cũng không có gì lạ cả.
Thấy anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, cô không dám làm phiền, định lén rời đi thì nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Hạ Hành Dữ, “Tạm thế đã.”
Cô ngẩng lên thấy anh buông điện thoại xuống, nhướng mắt nhìn cô, cuối cùng lên tiếng:
“Gặp anh sợ thế à?”
Giọng nói của anh đã không còn sự lạnh lùng của lúc bàn công việc, nhưng vẫn trầm khàn như từng hạt cát ma sát bên tai, kết hợp với đôi mắt sâu như hố đen của anh, như muốn hút người ta vào.
Cô khựng lại bước chân, ngẩn người:
“Không có…”
Hạ Hành Dữ bước về phía cô, khuôn mặt Nghê Âm vẫn đỏ bừng, “Anh Tư Lễ nhờ em mang tới, bảo muốn trò chuyện với em, không biết là anh tư cũng ở đây.”
“Đến tìm cậu ấy bàn công việc.”
“Ồ…”
Hạ Hành Dữ lấy ly rượu từ tay cô, đầu ngón tay ấm áp vô tình chạm vào tay cô.
Ngọn lửa lan ra.
Trong khoảnh khắc rồi lập tức tách rời.
Ngón tay cô nhanh chóng co lại, hương thơm lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng quen thuộc lẩn quẩn trong không khí.
Người đàn ông đặt ly rượu lên bàn, nhìn cô, “Đến tìm Hạ Thiên Đường sao?”
Cô hoàn hồn, “Đúng vậy, em đợi chị ấy ra ngoài ăn tối.”
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng cười:
“Ôi, hai người đã chào hỏi nhau rồi à?”
Nghê Âm thấy Hạ Tư Lễ cầm tài liệu bước vào, khóe môi cong lên khó kìm nén: “Âm Âm à, anh chưa kịp nói với em là anh tư Hạ của em cũng ở đây, anh còn đang nghĩ hai người chắc lâu rồi không gặp, đúng lúc này là dịp tốt để ôn lại chuyện cũ, đúng không Hành Dữ?”
Hạ Hành Dữ liếc lạnh về phía Hạ Tư Lễ.
Người sau cười, lấy tay che miệng khẽ ho hai tiếng, mời cả hai ngồi xuống, Nghê Âm thấy Hạ Thiên Đường vẫn chưa nhắn tin, tai hơi nóng lên gật đầu, Hạ Hành Dữ ngồi xuống sofa đối diện cô.
Hạ Tư Lễ thấy hai ly whisky trên bàn trà, lập tức nhận ra: “Quên không lấy cho Âm Âm ly nước rồi, em muốn uống gì, hay anh cũng pha cho em một ly nhé?”
Nghê Âm vừa định từ chối, phía đối diện đã vang lên giọng nói lạnh lùng:
“Cô ấy không uống được.”
Tửu lượng của Nghê Âm từ trước đến nay đều rất kém, hồi nhỏ có lần tò mò lén uống rượu, say đến mức lăn lộn, hát hò trên lưng Hạ Hành Dữ suốt đường về nhà.
Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Hạ Hành Dữ, cô có lý do để nghi ngờ rằng anh cũng nhớ lại kỷ niệm đáng xấu hổ đó, đỏ mặt nói: “Không cần đâu, em uống nước là được rồi.”
Hạ Tư Lễ nhếch môi: “Lớn thế này rồi mà Hành Dữ vẫn giống như ngày trước, luôn thích quản cô ấy.”
“...”
Hạ Tư Lễ nhận được ánh mắt lạnh lùng, cố nén cười rồi đứng dậy đi rót nước. Nghê Âm liếc nhìn về phía Hạ Hành Dữ, đột nhiên cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, cô xoa xoa vành tai.
Khi Hạ Tư Lễ quay lại, anh ấy thấy hai người ngồi đó, không nói một lời nào. “Sao hai người không nói chuyện gì thế? Chẳng phải hồi nhỏ còn từng có hôn ước sao, không phải là quen thân nhất à?”
Nghe thấy câu đó, tay Nghê Âm suýt nữa thì làm đổ nước, sau đó nghe Hạ Tư Lễ trêu chọc: “Âm Âm, anh nhớ hồi nhỏ em thân với A Dữ lắm cơ mà, cứ dính lấy cậu ấy như kẹo kéo, còn thường khóc lóc hỏi tại sao cậu ấy không để ý đến em, rồi kéo cậu ấy đi chơi cùng nữa.”
Hạ Tư Lễ cười gian:
“Hơn nữa em còn từng gọi anh ấy là ông xã đấy, em quên rồi à?”
Hồi nhỏ có lần ở tiệc gia đình, người lớn hỏi Nghê Âm ‘hôn ước’ nghĩa là gì, cô bé vừa cắn ống hút vừa ngây thơ nói: “Hôn ước nghĩa là anh tư là ông xã của con.”
Mọi người cười ầm lên, cô bé còn ngơ ngác quay đầu hỏi Hạ Hành Dữ: “Anh tư, chẳng lẽ anh không phải là ông xã của em sao?”
Lúc đó, cậu bé lạnh lùng lớn hơn cô bốn tuổi hiếm khi đỏ cả tai, bảo cô đừng nói lung tung.
Nghe Hạ Tư Lễ trêu ghẹo ngay trước mặt nhân vật chính, mặt Nghê Âm lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, lúng túng nói: “Anh Tư Lễ đừng đùa nữa, đó chỉ là trẻ con nói linh tinh thôi mà...”
Hạ Tư Lễ cười không ngừng. Nghê Âm ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Dữ, ngượng ngùng lí nhí: “Hồi đó chúng ta còn nhỏ quá, em… em quên mất rồi, chắc anh tư cũng không nhớ đâu nhỉ?”
Người đàn ông vắt chéo chân, tay cầm ly rượu, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen không chút gợn sóng, giọng điềm nhiên:
“Không nhớ rõ nữa.”
“Em gọi nhiều lần quá, không nhớ là lần nào.”
Nghê Âm: “...”
Không ai ngờ rằng người đứng đầu nhà họ Hạ đã im lặng cả đêm, vừa nãy lại ra tay mạnh mẽ và hào phóng như vậy, tăng giá mà không chút nể nang.
Trong tiếng xôn xao, có người bạn cười và trêu Tống Chiêm:
“Tống à, cậu và Nhạc Tinh tranh nhau nảy lửa, tổng giám đốc Hạ lại bất ngờ nhảy vào giữa mà cướp mất, hai người vất vả công cốc rồi ha ha ha.”
“Anh Tống, anh mau an ủi chị dâu đừng buồn nữa đi, chủ yếu là Hạ Hành Dữ là ai cơ chứ, thua anh ta cũng chẳng có gì mất mặt đâu.”
Tống Chiêm cười gượng hai tiếng, nhìn sang Nghê Âm bên cạnh, nắm lấy tay cô, giọng khô khốc: “Âm Âm, anh xin lỗi, không thể mua được cho em rồi.”
Thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt anh ta, cô dịu dàng an ủi: “Không sao, đâu phải là thứ nhất định phải có đâu.”
“Ừ, anh sẽ mua cái khác cho em.”
Nói xong, anh ta không nhịn được mà liếc nhìn phòng khách quý, mặt tối sầm lại, cảm giác khó chịu mỗi khi bị người kia cướp mất hào quang từ thời trung học lại ùa về.
Thật sự là bất kể lúc nào cũng bị người này chiếm hết sự chú ý.
Buổi đấu giá phần đầu kết thúc, Nghê Âm quay đầu thấy sắc mặt Tống Chiêm vẫn chưa khá hơn, “Anh vẫn chưa vui sao?”
Tống Chiêm giật mình, giả vờ cười thoải mái: “Không đâu, chẳng phải chỉ là một cái trâm cài thôi sao, đừng nhắc đến nữa, chúng ta đi ăn gì nhé?”
“Ừm.”
Đi tới khu ẩm thực, Tống Chiêm chọn món ăn, thấy Nghê Âm liếc nhìn qua ly mousse rượu đào, anh ta lập tức lấy một phần.
Cô thắc mắc: “Anh muốn ăn cái này à?”
“Không phải em thích sao?” Tống Chiêm cười, “Hồi cấp ba có lần anh mua cho em một ly trà sữa đào, em nói lúc đó em thích nhất là trái đào mà.”
Đó là vào kỳ thi giữa kỳ năm lớp 10 của Nghê Âm, cô làm bài thi không tốt nên tâm trạng buồn bực, nên ngồi một mình trên sân trường hóng gió. Hôm đó Tống Chiêm tiện tay mua một ly trà sữa đến tìm cô, mỉm cười dịu dàng xoa đầu cô:
“Tâm trạng không tốt thì uống chút trà sữa đi.”
Thật ra lúc đó cô đã nói dối anh ta, thứ cô thích không phải là đào, mà là người tặng trà sữa cho cô.
Nghĩ về chuyện cũ, cô khẽ cười. Sau khi ngồi xuống, Tống Chiêm cầm lấy nĩa: “Anh đút em nhé?”
“Không cần đâu, ở đây đông người…”
Tống Chiêm cười, thích nhìn cô đỏ mặt. Trong lúc ăn uống trò chuyện, tâm trạng của Nghê Âm cũng dần tốt hơn. Ai ngờ chẳng bao lâu sau, Tống Chiêm nhận được một tin nhắn, cau mày, như muốn nói lại thôi:
“Âm Âm… có lẽ anh không thể ở lại với em nữa, phải đi trước rồi.”
Cô ngẩn người, Tống Chiêm nói đoàn phim đột nhiên có một bữa tiệc, “Nhà sản xuất đến rồi, anh phải qua đó để tạo mối quan hệ, đúng lúc cần bàn về một dự án.”
Lại là xây dựng quan hệ...
Anh ta đưa cô đi dự tiệc, rồi lại vì một buổi tiệc khác mà bỏ mặc cô.
Anh ta thấy sắc mặt cô thay đổi, bèn cố gọi: “Âm Âm…”
Ánh sáng dưới đáy mắt của Nghê Âm tắt lịm, tâm trạng chìm xuống đáy vực, lời dỗ dành của anh ta còn chưa kịp nói ra, cô đã thẳng thắn đáp: “Anh cứ đi đi.”
Sự dứt khoát đột ngột khiến anh ta hơi sững sờ:
“Âm Âm, em không vui à?”
Cô thấy thật buồn cười.
“Sao có thể chứ, công việc của anh quan trọng mà.”
Tống Chiêm bị ánh mắt trong trẻo của cô nhìn đến nỗi cảm thấy áy náy, giọng anh ta khàn khàn: “Xin lỗi, chờ anh đóng máy sẽ bù đắp cho em, em ngoan nhé.”
Nghê Âm không nói gì, anh ta dỗ dành vài câu rồi vội vã rời đi mà không quay đầu lại.
Cô cúi đầu, vài giây sau, cầm nĩa lên, chọc một miếng mousse rượu đào và đưa vào miệng.
Nhạt nhẽo vô vị.
Cô lại nhớ đến cảnh tượng chiều hôm đó trên sân trường.
Ngày xưa Tống Chiêm vì thấy cô buồn mà từ chối trận bóng để đến tìm cô, giờ ở bên nhau rồi, anh ta lại không còn quan tâm như trước... Rốt cuộc là anh ta đã thay đổi, hay cô đòi hỏi quá nhiều?
Không khí ấm áp trong phòng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Cô đứng dậy, đẩy cửa bước ra ban công.
Mưa đã lặng lẽ ngừng rơi không còn tiếng động, cái lạnh bên ngoài khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô nhìn về phía xa, tai nghe thấy tiếng nói của vài người đàn ông:
“Tổng giám đốc Hạ, chiếc trâm này đúng là rực rỡ lộng lẫy, hôm nay được tận mắt chứng kiến, đúng là được mở rộng tầm mắt rồi.”
“Phải đó, tổng giám đốc Hạ có mắt nhìn tốt quá, thật sự tò mò không biết ngài đã bỏ ra số tiền lớn như vậy là vì người đẹp nào đây ha ha ha…”
Nghê Âm theo âm thanh nhìn lại, cách đó chừng năm mét, mấy ông lớn trong giới chính trị và kinh doanh đang vừa nói chuyện vừa cười đùa.
Chính giữa, Hạ Hành Dữ lười biếng tựa vào lan can, tay cầm ly rượu, trên chiếc bàn tròn bên cạnh, vài bản hợp đồng vừa ký kết xong được đặt gọn gàng.
Trên cùng của xấp giấy tờ.
Chiếc hộp trang sức bằng nhung đen mở ra, hướng về phía cô.
Trong tầm mắt của cô, chiếc trâm cài hoa hồng Juliet rực rỡ không thể che giấu đang tỏa sáng lung linh, lộng lẫy trong màn đêm.
Khi những người xung quanh trêu chọc hỏi han, cô thấy Hạ Hành Dữ từ từ ngước mắt lên, dường như đã nhận ra ánh nhìn của cô, qua màn đêm mờ mịt, anh nhìn về phía cô.
Ánh mắt chạm vào nhau ngay lập tức bùng cháy.
Lông mi cô khẽ rung, rồi quay đầu nhìn về phía xa.
Gió đêm thổi qua, những tiếng nói chuyện từ xa vẫn vang vọng, nhưng cô mãi không nghe thấy Hạ Hành Dữ trả lời.
Cô thu lại ánh nhìn, xoay người bước vào trong.
Vài ngày sau đó, Nghê Âm phải chạy qua lại giữa đoàn phim và khách sạn, không chủ động liên lạc với Tống Chiêm nữa.
Dù không cãi nhau, nhưng phía bên kia cũng nhận ra cô không vui, ngày nào cũng cử người tới đoàn phim tặng hoa và quà cho cô.
Tống Chiêm đúng là rất tích cực dỗ dành, và luôn thích dùng quà cáp để bù đắp cho sự lơ là của mình. Lúc đầu, Nghê Âm cảm thấy điều này có nghĩa là anh ta vẫn còn quan tâm đến cô, nhưng lâu dần, cô bắt đầu tự hỏi, đây là sự chân thành hay chỉ là một cách để qua loa cho xong thôi?
Cô lười bận tâm về chuyện tình cảm nữa.
Nghê Âm dồn hết tâm trí vào công việc, không nghĩ tới điều gì khác, chỉ tập trung đóng phim.
Ban đầu cô bước chân vào làng giải trí là để được gần Tống Chiêm hơn, nhưng giờ đây, cô thực sự yêu thích công việc này và muốn cố gắng để xứng đáng với sự yêu mến của người hâm mộ.
Ba năm trước, Nghê Âm nhờ danh hiệu hoa khôi Đại học Thanh Hoa mà được chọn vào vai nữ chính của bộ phim học đường thanh xuân “Bức Thư Trắng” và trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Nhưng vì không muốn lợi dụng các mối quan hệ để thăng tiến, lại không có chỗ dựa, nên cô liên tục bị đối thủ chèn ép về tài nguyên và danh tiếng, thậm chí còn thường xuyên bị tung tin đồn thất thiệt như hạch sách và kiêu căng.
Mấy năm qua, Nghê Âm đã đóng qua nhiều bộ phim lớn nhỏ. Năm ngoái, cô bất ngờ được lên vị trí nữ diễn viên hạng hai nhờ vào vai nữ chính trong một bộ phim thần tượng chi phí thấp, nhưng lại bị đối thủ chèn ép, không lấy được kịch bản tốt hơn.
Tuy vậy, cô vẫn luôn giữ thái độ khiêm tốn, không kiêu ngạo.
Trước tiên là nghiêm túc đóng phim, còn nổi hay không thì tùy duyên, đó luôn là tâm thế của cô.
Sau khi hoàn thành các cảnh quay của tổ A, Nghê Âm có vài ngày nghỉ phép và trở về nhà ở Bắc Kinh.
Buổi sáng trời nắng đẹp, ánh nắng ấm áp chiếu rọi.
Hiếm khi không phải làm việc, Nghê Âm ngủ một giấc đến mười giờ.
Sau khi thức dậy và rửa mặt, cô thay một chiếc váy dài màu mây, tóc dài tùy ý búi thành một búi nhỏ rồi xuống lầu. Quản gia dì Triệu thấy cô thì cười:
“Chào buổi sáng cô chủ, ngủ một giấc đến giữa trưa rồi.”
Nghê Âm mỉm cười, “Bố mẹ cháu đâu rồi ạ?”
“Ông chủ đã đến tập đoàn rồi, bà chủ đang ở trong phòng khách.”
Cô đi tới phòng khách gọi mẹ, mẹ Nghê Ánh Chi đang thêu thùa thấy cô thì lập tức đứng dậy, mỉm cười trách yêu cô: “Con mèo lười cuối cùng cũng dậy rồi, mau đi ăn sáng đi, giờ này bữa trưa cũng sắp chuẩn bị xong rồi đấy.”
Nghê Ánh Chi mặc một chiếc váy dài bằng lụa tơ tằm, dù đã vào tuổi trung niên nhưng vẫn còn rất duyên dáng và thanh lịch. Bà ấy kéo tay Nghê Âm vào phòng ăn, bữa sáng đã được hâm nóng mang ra:
“Nào, trước tiên uống một ít súp yến để bổ khí huyết cái đã. Mẹ thấy con vào đoàn phim một tháng đã gầy đi rồi, cảm cúm đỡ hơn chút nào chưa?”
“Cũng tạm rồi, không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”
“Con nói xem, sức khỏe vốn đã không tốt, còn cố đi theo ngành này, cả tập đoàn Minh Hằng là của con, thế mà còn muốn đi đóng phim hả?”
Vì Nghê Âm theo họ mẹ và thân phận của cô được bảo vệ rất kỹ lưỡng, nên người ngoài không biết rằng cô sinh ra trong gia tộc nhà họ Phó, một trong bốn gia tộc lớn ở Bắc Kinh, và là con gái của chủ tịch tập đoàn Minh Hằng, một tập đoàn khổng lồ trong ngành điện ảnh và truyền hình của cả nước.
Tính cách của cô khá khiêm tốn, không muốn dựa dẫm vào gia đình, nên từ khi gia nhập giới giải trí, cô chưa bao giờ sử dụng mối quan hệ của gia đình cả.
Nghe mẹ càm ràm, tai của Nghê Âm sắp mọc kén rồi, ăn xong bữa sáng thì lập tức chạy ra vườn sau để cắt tỉa hoa hồng. Nhưng Nghê Ánh Chi vẫn chưa ngừng nói, Nghê Âm đành làm nũng:
“Mẹ ơi, con chỉ muốn đóng phim thôi mà, tạm thời chưa muốn quản lý tập đoàn, chẳng phải còn có anh con sao? Mau gọi anh từ nước ngoài về đi.”
“Mẹ chịu thua con rồi đấy, anh con có bao giờ nghe lời mẹ đâu? Con mà có thời gian thì giục nó nhanh tìm đối tượng đi, lớn đầu rồi mà chỉ biết có đua xe, định ôm xe sống cả đời à?”
“Con đâu dám, giục cưới là bị anh mắng đấy.”
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Phó Lận Chinh là quản cô.
Nhắc đến chuyện tìm đối tượng, Nghê Ánh Chi hỏi: “Con với Tiểu Tống dạo này thế nào? Mấy hôm nghỉ có tìm nó không?”
Nghê Âm hơi khựng lại, “Chưa ạ.”
“Sao thế, cãi nhau à?”
“... Không ạ, anh ấy cũng đang đóng phim.”
“Công việc của hai đứa vốn đã bận rộn, ít gặp nhau, nhưng Tiểu Tống là đứa có chí tiến thủ, Tết năm nay có thể mời nó về nhà ăn cơm cũng được.”
Vì bố mẹ dặn dò, Nghê Âm chưa từng nói với Tống Chiêm về gia cảnh thực sự của mình, xem như một thử thách. Nhưng thấy con gái yêu thích, Nghê Ánh Chi cũng nghĩ đã đến lúc nên tìm hiểu kỹ hơn về cậu thanh niên này.
Nghê Âm chỉ dạ một tiếng nhẹ, bảo để đến lúc đó rồi tính. Nghê Ánh Chi trầm ngâm một lúc, rồi nói: “À, nghe nói thằng bé A Dữ cũng đã về nước rồi, lâu lắm rồi không gặp nó.”
Đã mấy ngày không nghe thấy cái tên này, Nghê Âm ngẩn ra một chút, khẽ gật đầu, rồi tùy tiện nhắc đến chuyện vài hôm trước gặp anh ở buổi đấu giá. Nghê Ánh Chi nghĩ về nhiều chuyện, cảm thán: “Thằng bé Hành Dữ ấy quá khổ rồi, đi được đến hôm nay cũng không dễ dàng gì. Rảnh rỗi thì gọi nó đến nhà ăn cơm, mẹ cũng rất nhớ nó.”
“Vâng.”
...
Sau bữa trưa, Nghê Âm không ra ngoài, chỉ ở nhà bên cạnh mẹ.
Chiều tối, cô bạn thân Hạ Thiên Đường nhắn tin rủ cô đi ăn tối, Nghê Âm nhận lời. Lúc ra khỏi cửa, Nghê Ánh Chi còn đuổi theo để khoác thêm áo khoác cho cô, dặn cô về sớm.
Ngồi lên xe riêng, bên kia điện thoại, Hạ Thiên Đường nghe được cuộc đối thoại giữa hai mẹ con thì bật cười trêu ghẹo: “Làm con cưng đúng là sướng thật, lớn thế này rồi mà còn được nhắc về sớm.”
Nghê Âm chỉ cười bất lực, không để ý đến lời trêu đùa của cô ấy: “Gặp ở đâu đây?”
Hạ Thiên Đường nằm dài trên ghế, mắt lười biếng nhắm hờ:
“Cứ đến nhà chị chờ trước đi, chị còn đang massage, chắc còn một lúc nữa mới xong.”
Xe khởi hành, Nghê Âm đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn từ Tống Chiêm:
[Đoàn phim vừa đóng máy, tối nay còn phải quay quảng cáo, mấy hôm nay bận quá, Âm Âm, hôm nay em làm gì thế? Nhớ em quá.]
Nghê Âm khựng lại một chút, nhắn lại một câu, bên kia bảo cô nghỉ ngơi cho tốt. Nghê Âm thở dài, cũng dặn dò anh ta: [Nhớ ăn tối đúng giờ, không thì dễ đau dạ dày, nhớ nghỉ ngơi đừng làm việc quá sức đấy.]
Bên kia trả lời bằng một tin nhắn thoại, giọng nói kèm theo nụ cười dịu dàng: “Biết rồi, anh sẽ ngoan mà.”
Năm giờ rưỡi, xe đến nhà họ Hạ. Người giúp việc vừa dẫn cô vào thì Nghê Âm đã nghe thấy tiếng đàn ông:
“—— Âm Âm?”
Cô quay đầu lại, thấy Hạ Tư Lễ mặc bộ đồ ngủ màu tối đang cầm hai ly cocktail đi ra từ phòng ăn, mắt còn lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ.
Đó là anh trai của Hạ Thiên Đường, thân thiết đến mức cô xem như anh trai ruột của mình.
“Anh Tư Lễ.”
“Đến tìm Đường Đường à?”
“Dạ.”
“Lâu lắm rồi không gặp em, dạo này bận quay phim à?” Hạ Tư Lễ bước tới trước mặt cô, lười biếng nhếch môi, “Hay là mải mê yêu đương quá?”
Nghê Âm cười, “Không có, em vào đoàn rồi, là anh Tư Lễ bận mới đúng, rất ít khi gặp được anh.”
“Đúng vậy, khó lắm mới có cuối tuần mà cũng không được nghỉ, còn phải bị tên biến thái mất trí đó lôi dậy để bàn công việc, đúng là cần phải trị đấy.”
Gì cơ?
Nghê Âm khó hiểu, thấy Hạ Tư Lễ nhướng mày, đưa rượu cho cô: “Anh lên lầu lấy tài liệu, em giúp anh mang cái này đến phòng tiếp khách tầng một nhé, lát nữa chúng ta có thời gian sẽ nói chuyện, em gái anh mà lề mề thì chắc chắn sẽ không nhanh đâu.”
“À…”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Tư Lễ đã xoay người lên lầu, Nghê Âm ngơ ngác, đành phải đi tới.
Cửa phòng tiếp khách hé mở, cô nghĩ không có ai nên vô tư đẩy cửa bước vào, nhưng giây tiếp theo bỗng sững sờ —
Một người đàn ông đang dựa vào bàn làm việc cạnh cửa sổ.
Trên người anh là chiếc áo sơ mi đen phẳng phiu cùng quần tây, tôn lên vóc dáng tam giác ngược rõ ràng. Nút áo sơ mi ở cổ hờ hững cởi ra, áo sơ mi được đóng thùng gọn gàng trong quần, hai chân dài thẳng tắp. Nhìn lên, gương mặt anh sắc lạnh, hàng mày đen rậm sâu thẳm.
Người đàn ông đang gọi điện bàn công việc, bàn tay to lớn nắm chặt điện thoại, những mạch máu màu xanh nổi lên trên làn da trắng lạnh lẽo đầy nam tính.
Ngoài cửa sổ, bầu trời cam vàng đầy mây màu vảy cá, ánh sáng ấm áp nhuộm cả người anh, làm tan chảy chút khí chất lãnh đạm nơi anh.
Hạ Hành Dữ nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Dưới đôi kính của anh, đôi mắt đen thẳm chìm trong ánh chiều tà cũng khẽ thay đổi.
Trong đầu Nghê Âm tràn ngập sự ngỡ ngàng.
Sao Hạ Hành Dữ lại ở đây...
Cô sững sờ không kịp phản ứng, cơ thể cứng đờ như bị kim châm, dần dần nhận ra rằng người mà Hạ Tư Lễ gọi là “tên biến thái mất trí” ban nãy chính là Hạ Hành Dữ…
Hạ Hành Dữ và Hạ Tư Lễ là bạn thân từ nhỏ, hai người đã làm bạn nhiều năm, gặp anh ở đây cũng không có gì lạ cả.
Thấy anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, cô không dám làm phiền, định lén rời đi thì nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Hạ Hành Dữ, “Tạm thế đã.”
Cô ngẩng lên thấy anh buông điện thoại xuống, nhướng mắt nhìn cô, cuối cùng lên tiếng:
“Gặp anh sợ thế à?”
Giọng nói của anh đã không còn sự lạnh lùng của lúc bàn công việc, nhưng vẫn trầm khàn như từng hạt cát ma sát bên tai, kết hợp với đôi mắt sâu như hố đen của anh, như muốn hút người ta vào.
Cô khựng lại bước chân, ngẩn người:
“Không có…”
Hạ Hành Dữ bước về phía cô, khuôn mặt Nghê Âm vẫn đỏ bừng, “Anh Tư Lễ nhờ em mang tới, bảo muốn trò chuyện với em, không biết là anh tư cũng ở đây.”
“Đến tìm cậu ấy bàn công việc.”
“Ồ…”
Hạ Hành Dữ lấy ly rượu từ tay cô, đầu ngón tay ấm áp vô tình chạm vào tay cô.
Ngọn lửa lan ra.
Trong khoảnh khắc rồi lập tức tách rời.
Ngón tay cô nhanh chóng co lại, hương thơm lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng quen thuộc lẩn quẩn trong không khí.
Người đàn ông đặt ly rượu lên bàn, nhìn cô, “Đến tìm Hạ Thiên Đường sao?”
Cô hoàn hồn, “Đúng vậy, em đợi chị ấy ra ngoài ăn tối.”
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng cười:
“Ôi, hai người đã chào hỏi nhau rồi à?”
Nghê Âm thấy Hạ Tư Lễ cầm tài liệu bước vào, khóe môi cong lên khó kìm nén: “Âm Âm à, anh chưa kịp nói với em là anh tư Hạ của em cũng ở đây, anh còn đang nghĩ hai người chắc lâu rồi không gặp, đúng lúc này là dịp tốt để ôn lại chuyện cũ, đúng không Hành Dữ?”
Hạ Hành Dữ liếc lạnh về phía Hạ Tư Lễ.
Người sau cười, lấy tay che miệng khẽ ho hai tiếng, mời cả hai ngồi xuống, Nghê Âm thấy Hạ Thiên Đường vẫn chưa nhắn tin, tai hơi nóng lên gật đầu, Hạ Hành Dữ ngồi xuống sofa đối diện cô.
Hạ Tư Lễ thấy hai ly whisky trên bàn trà, lập tức nhận ra: “Quên không lấy cho Âm Âm ly nước rồi, em muốn uống gì, hay anh cũng pha cho em một ly nhé?”
Nghê Âm vừa định từ chối, phía đối diện đã vang lên giọng nói lạnh lùng:
“Cô ấy không uống được.”
Tửu lượng của Nghê Âm từ trước đến nay đều rất kém, hồi nhỏ có lần tò mò lén uống rượu, say đến mức lăn lộn, hát hò trên lưng Hạ Hành Dữ suốt đường về nhà.
Ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt Hạ Hành Dữ, cô có lý do để nghi ngờ rằng anh cũng nhớ lại kỷ niệm đáng xấu hổ đó, đỏ mặt nói: “Không cần đâu, em uống nước là được rồi.”
Hạ Tư Lễ nhếch môi: “Lớn thế này rồi mà Hành Dữ vẫn giống như ngày trước, luôn thích quản cô ấy.”
“...”
Hạ Tư Lễ nhận được ánh mắt lạnh lùng, cố nén cười rồi đứng dậy đi rót nước. Nghê Âm liếc nhìn về phía Hạ Hành Dữ, đột nhiên cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, cô xoa xoa vành tai.
Khi Hạ Tư Lễ quay lại, anh ấy thấy hai người ngồi đó, không nói một lời nào. “Sao hai người không nói chuyện gì thế? Chẳng phải hồi nhỏ còn từng có hôn ước sao, không phải là quen thân nhất à?”
Nghe thấy câu đó, tay Nghê Âm suýt nữa thì làm đổ nước, sau đó nghe Hạ Tư Lễ trêu chọc: “Âm Âm, anh nhớ hồi nhỏ em thân với A Dữ lắm cơ mà, cứ dính lấy cậu ấy như kẹo kéo, còn thường khóc lóc hỏi tại sao cậu ấy không để ý đến em, rồi kéo cậu ấy đi chơi cùng nữa.”
Hạ Tư Lễ cười gian:
“Hơn nữa em còn từng gọi anh ấy là ông xã đấy, em quên rồi à?”
Hồi nhỏ có lần ở tiệc gia đình, người lớn hỏi Nghê Âm ‘hôn ước’ nghĩa là gì, cô bé vừa cắn ống hút vừa ngây thơ nói: “Hôn ước nghĩa là anh tư là ông xã của con.”
Mọi người cười ầm lên, cô bé còn ngơ ngác quay đầu hỏi Hạ Hành Dữ: “Anh tư, chẳng lẽ anh không phải là ông xã của em sao?”
Lúc đó, cậu bé lạnh lùng lớn hơn cô bốn tuổi hiếm khi đỏ cả tai, bảo cô đừng nói lung tung.
Nghe Hạ Tư Lễ trêu ghẹo ngay trước mặt nhân vật chính, mặt Nghê Âm lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, lúng túng nói: “Anh Tư Lễ đừng đùa nữa, đó chỉ là trẻ con nói linh tinh thôi mà...”
Hạ Tư Lễ cười không ngừng. Nghê Âm ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Dữ, ngượng ngùng lí nhí: “Hồi đó chúng ta còn nhỏ quá, em… em quên mất rồi, chắc anh tư cũng không nhớ đâu nhỉ?”
Người đàn ông vắt chéo chân, tay cầm ly rượu, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen không chút gợn sóng, giọng điềm nhiên:
“Không nhớ rõ nữa.”
“Em gọi nhiều lần quá, không nhớ là lần nào.”
Nghê Âm: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.