Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Chương 42: Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm
Khổ Tư
31/03/2023
- Quá khứ-
Trịnh Lam mất liên lạc.
Bùi Yến cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm một phần về chuyện này.
Sau khi đột nhiên bị gọi về Nghi Giang, anh có rất nhiều việc phải làm. Bác Đường bị liệt, cả công ty lâm vào cảnh hỗn loạn, thêm vụ lần trước xử lý Nguyễn Trì Hiên, giờ bọn chúng muốn cùng nhào tới một lần. Hết việc này đến việc khác tụ lại, anh và Đường Độ bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, điện thoại cũng không kịp gọi cho Trịnh Lam được mấy lần, chỉ có thể gửi tin nhắn vì quá bận.
Trịnh Lam cũng đến thăm anh, chỉ là mỗi lần đều được có một lúc, hai người không nói được gì lại đi làm việc của mình. Bùi Yến cũng không để ý rằng Trịnh Lam khác thường, chỉ nghĩ cậu cũng đang bận.
Một ngày trước khi chuẩn bị cho người đi đón Trịnh Lam, anh phát hiện Trịnh Lam đã mất liên lạc.
Suốt một đêm đau đầu chướng não, Bùi Yến tranh thủ thời gian ăn sáng nghỉ ngơi một lát rồi tựa vào sofa gọi điện thoại cho Trịnh Lam.
Mỗi khi mệt mỏi người ta đều nhớ đến người thân, mấy ngày nay Bùi Yến lúc nào cũng nhớ cậu nhưng thật sự không rảnh để liên lạc, vừa sờ đến điện thoại di động lại nhìn thấy một đống công việc, mỗi lần đều nghĩ phải nhịn lại.
Bé yêu của anh sắp đến, đến lúc đó anh sẽ ôm người nằm ở nhà, mọi mệt mỏi đều coi như tan biến.
Cơ mà, mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như vậy, tài xế được cử đi đón người gọi cho anh, hỏi đi hỏi lại xem số này có chính xác hay không, Bùi Yến liền phát hiện không ổn.
Sắp có một cuộc họp nhưng Bùi Yến không an tâm.
Từ trước đến nay Trịnh Lam không như vậy.
Trợ lý đã ôm tài liệu đến, sắp phải vào phòng họp. Bùi Yến bước chậm lại, gọi cho Trịnh Lam lần cuối.
Âm thanh kéo tài vô tận, kéo theo trái tim Bùi Yến đập chậm lại.
Anh quay sang hỏi trợ lý xem Đường Độ ở đâu, Đường Độ đi từ phía sau trợ lý tới, bảo anh: "Mày có việc thì đi trước đi, ở đây tao lo được rồi."
Tay Bùi Yến vẫn cầm điện thoại, gật đầu một cái rồi đưa tài liệu cho trợ lý, anh định quay người đi thì nghe thấy Đường Độ hỏi: "Cần giúp gì không?"
"Cảm ơn, để tao tự đi xem." Bùi Yến đổi điện thoại gọi tài xế, bảo người đó lập tức xuống dưới công ty đợi rồi nói với trợ lý: "Công việc còn lại gửi email cho tôi.". Truyện Truyện Teen
Vội vàng xử lý một đống chuyện xong Bùi Yến mới lên xe, trong tay vẫn cầm điện thoại. Đã nhiều lần gọi cho Trịnh Lam nhưng không có tin tức, vội vàng choáng váng, mệt mỏi hoa mắt, trong lúc nhất thời anh lại không nghĩ ra người nào bên cạnh Trịnh Lam. Anh lục danh bạ, thậm chí định gọi điện thoại cho Hướng Tùng Dương, hỏi hắn hôm đó lúc đưa Vạn Hàn về nhà, có giữ số liên lạc hay không.
Có sao thì cố xài vậy, Bùi Yến vẫn tiếp tục gọi điện thoại nhưng chỉ tiếp tục nghe được một đống tiếng tút tút, anh tức giận cúp máy, đột nhiên nhớ tới một người.
Bách Hạo.
Anh lưu số Bách Hạo, cựu du học sinh liên lạc với nhau đều trực tiếp dùng WeChat, bình thường sẽ không lưu số điện thoại.
Bùi Yến đành phải gọi điện thoại cho Bách Hạo bằng Wechat, từ nãy đến giờ đều không gọi được ai nên anh vốn không ôm nhiều hy vọng có thể gọi Wechat, không ngờ lần này có người nhận, còn nhận rất nhanh.
"Cậu có biết Trịnh Lam ở đâu không?" Bùi Yến vội vàng hỏi.
Có lẽ đời này anh chưa từng sốt ruột như vậy, giọng điệu không khống chế được, giọng nói cũng không đè xuống được, nghe có vẻ vô cớ nóng nảy.
Bách Hạo sửng sốt một chút, dường như là không ngờ đến việc này nên hỏi ngược lại: "Trịnh Lam không nói cho anh biết sao?"
Một câu nói thôi mà khiến cả người của Bùi Yến đều lạnh.
Cậu không nói gì với anh sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trong nháy mắt, nhiều chuyện như kiểu bệnh nặng không được chữa khỏi lóe qua đầu anh.
"Có chuyện gì vậy?" Anh bình tĩnh hỏi, anh không thể sụp đổ vào lúc này.
"Bà ngoại Trịnh Lam xuất huyết não, tình huống không tốt lắm, bà sắp không chịu nổi nữa."
Bách Hạo nói xong, Bùi Yến có chút ngạc nhiên.
Trước kia khi nói chuyện với Trịnh Lam, nghe cậu kể về bà ngoại của mình, anh cũng cảm thấy bà có sức khỏe tốt, không nghĩ rằng mọi thứ đột ngột như vậy.
"Trịnh Lam canh ở bệnh viện mấy ngày, không ngủ được chút nào, anh muốn tới đó sao đàn anh?" Bách Hạo hỏi.
Từ trong giọng nói của Bách Hạo, Bùi Yến có nghe ra ý muốn xin giúp đỡ. Anh biết Trịnh Lam cứng đầu, hoàn toàn có thể chịu đựng việc mấy ngày không nghỉ ngơi.
Một mặt anh tức giận, giận vì cậu không tự chăm sóc bản thân, vì cậu không nói chuyện với anh, mặt còn lại anh đau lòng.
Ở trường đã luôn phải chịu đựng, về nhà vẫn còn phải chịu đựng, quan hệ với người nhà cũng không tốt, lúc này chắc cậu mệt mỏi lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, giờ thứ anh muốn nhất là lập tức xuất hiện trước mặt Trịnh Lam.
"Tôi đang ở trên xe, gửi địa chỉ cho tôi, khoảng hai tiếng nữa tôi đến."
Trịnh Lam bị sốt, bị bệnh ở nhà hai ngày.
Bùi Yến trở về bận rộn với công việc, cậu biết anh bận rộn như thế nào nên không muốn quấy rầy anh.
Chỉ là một cơn sốt thôi, cậu hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân được.
Trịnh Lam quấn chăn, hai ngày không ra ngoài. Cậu lấy thuốc hạ sốt trong tủ ra để uống, sau một ngày nhiệt độ cũng giảm xuống.
Chỉ là cả người mềm nhũn vô lực, Trịnh Lam chỉ uống nước nóng vài lần, không có sức đứng lên nấu ăn mà cũng không muốn ăn.
Hai ngày nay cậu dựa vào bánh mì và sữa trong nhà, sau khi cậu khỏe hơn, sự thèm ăn từ từ phục hồi.
Cậu bắt đầu cảm thấy đói nên đi tắm và thay quần áo để đi ra ngoài, ăn một bát mì trong một hàng đường phố.
Khi mở điện thoại ra kiểm tra tin tức, cậu nhận ra chỉ có ngày đầu tiên Bùi Yến trở về mới nhắn tin mình đã đến.
Có những tin nhắn đã qua rồi cũng khó trả lời, Trịnh Lam nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cảm thấy chắc do mình bị bệnh mà cứ suy nghĩ lung tung.
Cậu hỏi Bùi Yến có bận rộn không, dặn dò anh phải ăn uống thật tốt, giống như bọn họ đã lâu không gặp.
Mà Bùi Yến sẽ đến đón cậu thật nhanh, cùng nhau đi ăn nhà hàng yêu thích, đi thăm phòng Bùi Yến, còn có thể ngủ chung giường với anh...
Trịnh Lam khuấy nửa bát canh còn lại, càng nhìn càng vui thầm, thậm chí còn định bưng lên uống sạch bát nước.
Bệnh tật dường như tan biến, cậu đi bộ bên đường, bọc quần áo, gió thổi cũng không cảm thấy lạnh.
Khi đến gần cửa nhà, cậu nhớ ra hai ngày nay không gọi cho bà ngoại, không biết bà có nhắc đến mình không.
Trịnh Lam bấm số, nhưng từ xa thấy xe của cha mẹ dừng lại, từ ghế lái bước xuống cũng không phải là tài xế mà là Tống Mỹ Thanh.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu bước nhanh qua, cha mẹ nghe thấy tiếng bước chân của cậu liền quay đầu lại, biểu hiện trên mặt trầm hơn.
Cậu bỏ điện thoại xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tống Mỹ Thanh và Trịnh An liếc nhau, Trịnh An liền đi vào phòng.
Điện thoại không liên lạc được, Trịnh Lam buông tay xuống, lông mày nhăn lại.
"Có chuyện gì vậy? Có cái gì không thể nói cho con biết sao?"
"Không phải không thể nói cho con." Tống Mỹ Thanh đi lên, hiếm khi dịu dàng đưa tay về phía Trịnh Lam: "Bà ngoại con tối qua đột nhiên xuất huyết não, bảo mẫu liền đưa bà đến bệnh viện, mẹ và ba con bận rộn xong mới biết, định về lấy đồ thay cho bà."
Trịnh Lam nghe xong, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, từng chữ từng chữ nghe lại mới hiểu được ý của Tống Mỹ Thanh.
Cậu không thể tin được, cũng không chấp nhận việc này, hất tay Tống Mỹ Thanh ra rồi đè nén cơn giận hỏi bà: "Ở bệnh viện nào?"
Tống Mỹ Thanh nói xong, Trịnh Lam liền châm chọc nói: "Nếu không nói con còn tưởng rằng bà ngoại mới là bảo mẫu nhà chúng ta."
Không đợi Tống Mỹ Thanh phản ứng cậu liền xoay người bỏ chạy, vừa vặn dưới đường có một chiếc taxi. Trịnh Lam giơ tay vẫy tay rồi ngồi vào trong, khi cậu nói địa chỉ với tài xế thì giọng run rẩy, cậu tựa vào ghế, tiều tụy hẳn.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ trôi qua mắt cậu một cách đờ đẫn.
Ngày thứ ba, bà ngoại tỉnh lại, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Lam bà lại không gọi tên cậu mà dùng đôi mắt gần như nheo lại thành một sợi chỉ, hơi mờ mịt nhìn chằm chằm vào cậu.
Trịnh Lam vừa mơ màng vừa hoảng hốt, cậu bưng hộp cơm, vất vả mãi mới nặn ra một nụ cười, đi đến bên giường bệnh, đút từng miếng cho bà.
Khi còn nhỏ, vẫn luôn là bà ngoại dỗ dành cậu ăn, lúc lớn lên đến lượt cậu dỗ bà ngoại, Trịnh Lam không cảm thấy phiền chút nào.
Đến mức này rồi, có thể ở chung với bà ngoại thêm một ngày đều coi như phúc phận của Trịnh Lam, cậu rất cảm kích và trân trọng.
Mãi bà ngoại mới ăn xong, Trịnh Lam cũng không đi mà ngồi bên giường canh giữ. Cậu nhận được một tin nhắn của Bùi Yến, anh nói với cậu hôm nay ăn đồ ăn tây đóng sẵn dưới lầu nhưng trợ lý không hiểu mà gọi nhầm đồ khiến anh đói bụng cả buổi chiều.
Lướt lên nhìn thời gian thì thấy lúc anh gửi tin nhắn này cho Trịnh Lam đã từ ba bốn giờ trước.
Trịnh Lam đau lòng cho cả hai bên nhưng cũng không thể toàn ý đi chăm Bùi Yến, chỉ nói một chút lời thoải mái với Bùi Yến để cố gắng làm anh vui vẻ, chỉ là chính cậu cũng không thấy vui vẻ lắm, lời nói cũng rất lúng túng, Trịnh Lam không có thời gian nhìn nữa, chỉ là tình yêu cuồng nhiệt mà nói chuyện lại nhạt nhẽo thế này, cậu cũng không thèm để ý.
Chuyện của bà ngoại cậu không nói nhưng sớm muộn gì cũng có ngày bị Bùi Yến biết.
Nhưng ít nhất bây giờ cậu không muốn làm anh thêm mệt nữa.
Trịnh Lam ở trong bệnh viện hơn hai ngày, không về nhà, chỉ rửa mặt trong phòng bệnh.
Tình hình của bà ngoại vẫn chưa ổn định, Tống Mỹ Thanh và Trịnh An cũng đến xem nhưng lúc bình thường thì chỉ có hộ lý, Trịnh Lam không yên tâm.
Đặc biệt là vào ban đêm, Trịnh Lam không dám ngủ vì sợ có gì bất ngờ, cậu đành mở to mắt suốt đêm trông coi tình hình của bà ngoại. Không làm gì cả nhưng trong đầu lại không khống chế được mà phát thước phim được chạy từng cảnh từng cảnh.
Có đôi khi là bà ngoại, có đôi khi là Bùi Yến, thậm chí còn có Nguyễn Trì Hiên.
Tất cả đều được phát lại, cho đến bây giờ, cuộc sống trôi qua cũng tính là thú vị.
Trịnh Lam sớm đoán được thời khắc này, nhưng khi nó đột nhiên đến thì cậu phát hiện thì ra mình đâu đã có chuẩn bị khi ngày đó đến.
Bận rộn lo lắng vài ngày, Trịnh Lam nhanh chóng quên mình cũng là một bệnh nhân, tranh thủ lúc nhân viên y tế ở đây, cậu đi xuống lấy thuốc cho mình, xếp hàng trước cửa sổ, nhìn đèn trên trần nhà đều lắc lư, dưới chân cũng lơ lửng.
Chắc đến lúc không chịu nổi nữa Trịnh Lam mới gọi điện thoại cho Bách Hạo nhờ hắn tới giúp đỡ.
Thằng nhóc này mắng cậu qua điện thoại, lúc đó cậu đang truyền dịch, thuốc lạnh tràn vào máu, lạnh đến nỗi cậu không cảm thấy được hệ thống sưởi ấm trong phòng.
Bởi vì bên cạnh không có ai, Trịnh Lam vẫn không dám ngủ thiếp đi, cậu cố gượng tinh thần, đợi đến khi Bách Hạo xông vào phòng cấp cứu mới cười mệt mỏi với cậu, nói: "Mày tới rồi."
"Tao tới đây." Bách Hạo tức giận nhưng vẫn cố đè giọng xuống: "Là để xử lý hậu sự cho mày!"
Trịnh Lam biết Bách Hạo lo lắng cho cậu nhưng hiện tại tâm tình cậu ai gánh cho nổi, cậu không tức giận, cứ để cho Bách Hạo làm, hiếm khi ỷ lại dặn dò hắn canh giữ thuốc xong cậu mới ngủ được.
Khi Trịnh Lam tỉnh lại, kim tiêm trên tay không còn, ngay cả miếng bông đè máu cũng không có, xem ra đã trôi qua rất lâu.
Bách Hạo ngồi bên cạnh cậu xem điện thoại di động, vừa thấy cậu tỉnh liền hỏi cậu có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không.
Trịnh Lam đói bụng nhưng bây giờ trông như đã bảy tám giờ, cậu phải đi lên để xem tình hình của bà ngoại.
Vì thế cậu nhờ Bách Hạo gọi đồ ăn mang lên lầu, Bách Hạo thở dài đi lên cùng cậu.
Bên ngoài phòng bệnh, thông qua một cửa sổ nhỏ, Bách Hạo cũng đại khái hiểu tại sao cậu lại lo lắng như vậy.
Bà ngoại giống như một bông hoa đã khô héo, trong phòng chỉ có tiếng máy móc còn bà giống như một người không có sự sống.
Bách Hạo nhìn Trịnh Lam đi vào, ngồi xuống bên giường.
Trước khi đến, hắn đã đọc về hội chứng xuất huyết não, có lẽ bà ngoại có tỉnh lại cũng không biết hắn là ai.
Trịnh Lam nắm tay bà đặt ở trong lòng bàn tay mình, rũ mắt nhìn bà.
Bách Hạo chỉ nhìn vài phút rồi ngồi xuống bên cạnh, cũng không dám nhìn vào trong nữa.
Khi hắn xuống cầu thang lấy đồ ăn mang lên, Trịnh Lam mới đi ra, hai người đi ra ban công ở cuối hành lang để ăn.
"Gần đây mày đang làm gì vậy?" Trịnh Lam vừa nhét thức ăn vào miệng vừa hỏi.
Bách Hạo bảo cậu ăn chậm một chút, nói: "Không làm gì, mới đi theo người trong nhà xã giao khắp nơi. Ngược lại là mày ấy, sao chuyện lớn như vậy mà không nói với tao một câu? Chẳng lẽ mày có bạn trai liền quên bạn bè hả?"
Nói xong lời này, Bách Hạo thấy Trịnh Lam cúi đầu, không lên tiếng.
Hắn ngừng một chút, hỏi cậu: "Không phải ngay cả đàn anh Bùi mày cũng không nói chứ?"
"Không." Trịnh Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút ý tứ cảnh cáo: "Đừng nói cho anh ấy biết."
"Vì sao?" Bách Hạo không nghĩ ra, đã vào lúc này rồi, tìm người yêu đến giúp đỡ thì có gì quá đáng đâu?
"Anh ấy rất bận." Trịnh Lam chỉ giải thích như vậy.
Bách Hạo giúp Trịnh Lam canh nửa ngày để cậu về nhà thay quần áo rồi ngủ một giấc. Theo lời bác sĩ, mấy ngày nay bà ngoại sẽ tỉnh táo hơn một chút nên Trịnh Lam lo lắng muốn ở bên cạnh bà.
Bách Hạo khuyên cậu: "Nếu bà ngoại tỉnh lại nếu thấy mày như thế này, mày thấy bà sẽ nghĩ như thế nào?"
Trịnh Lam dừng lại, lúc này mới đồng ý.
Cậu bắt taxi về nhà từ bệnh viện, rất ít người đi bộ trên đường phố vào ban đêm nhưng lại có rất nhiều xe.
Trịnh Lam lại dựa vào ghế taxi ngủ, cuối cùng bị tài xế đánh thức.
Đờ đẫn đi vào nhà mình, Trịnh Lam lấy mấy bộ quần áo vào phòng tắm rửa mặt, đứng trước gương nhìn mình rồi tự bị dọa giật nảy mình.
Quầng thâm, râu, tất cả mọi thứ mọc đầy mặt, cậu trông giống như già đi mười tuổi.
Như vậy đúng là không thể để bà ngoại nhìn thấy, cũng không biết nếu Bùi Yến nhìn thấy có hối hận hay không.
Trịnh Lam nghĩ như vậy bèn mỉm cười, lúc này mới đột nhiên nhớ ra mình đã nhiều ngày không mở điện thoại.
Cậu vội vã ra khỏi phòng tắm, lấy điện thoại ra khỏi áo khoác, nó đã hết pin không mở được.
Vì vậy cậu cắm sạc điện thoại di động rồi quay lại rửa mặt.
Trịnh Lam cạo râu, để một thân ướt từ trong phòng tắm đi ra, cũng bất chấp độ trơn trượt trên mặt đất liền nhào tới trước tủ đầu giường cầm điện thoại đã ầm ầm kêu tiếng.
Vừa nhìn màn hình thì thấy quả nhiên là Bùi Yến, cậu sửng sốt vài giây mới dám nhận.
Trịnh Lam mím môi, cậu không sợ Bùi Yến trách cứ, chỉ sợ Bùi Yến tức giận.
Cậu quỳ trên mặt đất, lúc đầu là tiện cho việc trả lời điện thoại, bây giờ trở thành tư thế thú tội.
Điện thoại kết nối, không ai nói chuyện ở cả hai đầu, chỉ còn hơi thở.
Trịnh Lam phát hiện chỉ cần nghe tiếng thở, cậu đã cảm thấy nhớ Bùi Yến đến như vậy.
Tay chống ở mép giường, cuối cùng cậu rụt rè gọi một tiếng: "Anh Bùi?"
"Bây giờ em đang ở đâu?" Bùi Yến hỏi cậu.
Có lẽ là anh đã biết chuyện, tiếng Bùi Yến nghe rất dọa người, anh chưa từng dùng giọng điệu này, tràn đầy tức giận, tủi thân, bị cô phụ, tóm lại cảm xúc không tốt gì đều có nhưng tất cả lại bị anh cố ý đè ép.
Trịnh Lam đau lòng dù Bùi Yến có nổi giận với cậu cũng tốt, vốn là lỗi của cậu.
"Ở nhà, vừa tắm xong." Trịnh Lam nói.
"Có tiện nếu anh đi lên không?" Bùi Yến hỏi.
"Cái gì?" Trịnh Lam trợn tròn hai mắt, thoáng cái đứng lên, hai chân tê dại ngã xuống.
"Tiện, em mở cửa cho anh."
Cậu không ngờ Bùi Yến lại tự mình đến, Trịnh Lam cúp điện thoại, vội vàng lấy đồ trong tủ quần áo ra thay, trước khi chạy xuống lầu còn nhìn vào gương đánh giá mình.
Miễn cưỡng vẫn có thể gặp anh.
Trịnh Lam khẩn trương đứng ở cổng, chờ chuông reo.
Cậu không chờ được đến lúc cửa mở hết ra, ôm lấy người đàn ông phong trần kia vào lòng.
"Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm."
Trịnh Lam mất liên lạc.
Bùi Yến cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm một phần về chuyện này.
Sau khi đột nhiên bị gọi về Nghi Giang, anh có rất nhiều việc phải làm. Bác Đường bị liệt, cả công ty lâm vào cảnh hỗn loạn, thêm vụ lần trước xử lý Nguyễn Trì Hiên, giờ bọn chúng muốn cùng nhào tới một lần. Hết việc này đến việc khác tụ lại, anh và Đường Độ bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối, điện thoại cũng không kịp gọi cho Trịnh Lam được mấy lần, chỉ có thể gửi tin nhắn vì quá bận.
Trịnh Lam cũng đến thăm anh, chỉ là mỗi lần đều được có một lúc, hai người không nói được gì lại đi làm việc của mình. Bùi Yến cũng không để ý rằng Trịnh Lam khác thường, chỉ nghĩ cậu cũng đang bận.
Một ngày trước khi chuẩn bị cho người đi đón Trịnh Lam, anh phát hiện Trịnh Lam đã mất liên lạc.
Suốt một đêm đau đầu chướng não, Bùi Yến tranh thủ thời gian ăn sáng nghỉ ngơi một lát rồi tựa vào sofa gọi điện thoại cho Trịnh Lam.
Mỗi khi mệt mỏi người ta đều nhớ đến người thân, mấy ngày nay Bùi Yến lúc nào cũng nhớ cậu nhưng thật sự không rảnh để liên lạc, vừa sờ đến điện thoại di động lại nhìn thấy một đống công việc, mỗi lần đều nghĩ phải nhịn lại.
Bé yêu của anh sắp đến, đến lúc đó anh sẽ ôm người nằm ở nhà, mọi mệt mỏi đều coi như tan biến.
Cơ mà, mọi thứ không diễn ra suôn sẻ như vậy, tài xế được cử đi đón người gọi cho anh, hỏi đi hỏi lại xem số này có chính xác hay không, Bùi Yến liền phát hiện không ổn.
Sắp có một cuộc họp nhưng Bùi Yến không an tâm.
Từ trước đến nay Trịnh Lam không như vậy.
Trợ lý đã ôm tài liệu đến, sắp phải vào phòng họp. Bùi Yến bước chậm lại, gọi cho Trịnh Lam lần cuối.
Âm thanh kéo tài vô tận, kéo theo trái tim Bùi Yến đập chậm lại.
Anh quay sang hỏi trợ lý xem Đường Độ ở đâu, Đường Độ đi từ phía sau trợ lý tới, bảo anh: "Mày có việc thì đi trước đi, ở đây tao lo được rồi."
Tay Bùi Yến vẫn cầm điện thoại, gật đầu một cái rồi đưa tài liệu cho trợ lý, anh định quay người đi thì nghe thấy Đường Độ hỏi: "Cần giúp gì không?"
"Cảm ơn, để tao tự đi xem." Bùi Yến đổi điện thoại gọi tài xế, bảo người đó lập tức xuống dưới công ty đợi rồi nói với trợ lý: "Công việc còn lại gửi email cho tôi.". Truyện Truyện Teen
Vội vàng xử lý một đống chuyện xong Bùi Yến mới lên xe, trong tay vẫn cầm điện thoại. Đã nhiều lần gọi cho Trịnh Lam nhưng không có tin tức, vội vàng choáng váng, mệt mỏi hoa mắt, trong lúc nhất thời anh lại không nghĩ ra người nào bên cạnh Trịnh Lam. Anh lục danh bạ, thậm chí định gọi điện thoại cho Hướng Tùng Dương, hỏi hắn hôm đó lúc đưa Vạn Hàn về nhà, có giữ số liên lạc hay không.
Có sao thì cố xài vậy, Bùi Yến vẫn tiếp tục gọi điện thoại nhưng chỉ tiếp tục nghe được một đống tiếng tút tút, anh tức giận cúp máy, đột nhiên nhớ tới một người.
Bách Hạo.
Anh lưu số Bách Hạo, cựu du học sinh liên lạc với nhau đều trực tiếp dùng WeChat, bình thường sẽ không lưu số điện thoại.
Bùi Yến đành phải gọi điện thoại cho Bách Hạo bằng Wechat, từ nãy đến giờ đều không gọi được ai nên anh vốn không ôm nhiều hy vọng có thể gọi Wechat, không ngờ lần này có người nhận, còn nhận rất nhanh.
"Cậu có biết Trịnh Lam ở đâu không?" Bùi Yến vội vàng hỏi.
Có lẽ đời này anh chưa từng sốt ruột như vậy, giọng điệu không khống chế được, giọng nói cũng không đè xuống được, nghe có vẻ vô cớ nóng nảy.
Bách Hạo sửng sốt một chút, dường như là không ngờ đến việc này nên hỏi ngược lại: "Trịnh Lam không nói cho anh biết sao?"
Một câu nói thôi mà khiến cả người của Bùi Yến đều lạnh.
Cậu không nói gì với anh sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Trong nháy mắt, nhiều chuyện như kiểu bệnh nặng không được chữa khỏi lóe qua đầu anh.
"Có chuyện gì vậy?" Anh bình tĩnh hỏi, anh không thể sụp đổ vào lúc này.
"Bà ngoại Trịnh Lam xuất huyết não, tình huống không tốt lắm, bà sắp không chịu nổi nữa."
Bách Hạo nói xong, Bùi Yến có chút ngạc nhiên.
Trước kia khi nói chuyện với Trịnh Lam, nghe cậu kể về bà ngoại của mình, anh cũng cảm thấy bà có sức khỏe tốt, không nghĩ rằng mọi thứ đột ngột như vậy.
"Trịnh Lam canh ở bệnh viện mấy ngày, không ngủ được chút nào, anh muốn tới đó sao đàn anh?" Bách Hạo hỏi.
Từ trong giọng nói của Bách Hạo, Bùi Yến có nghe ra ý muốn xin giúp đỡ. Anh biết Trịnh Lam cứng đầu, hoàn toàn có thể chịu đựng việc mấy ngày không nghỉ ngơi.
Một mặt anh tức giận, giận vì cậu không tự chăm sóc bản thân, vì cậu không nói chuyện với anh, mặt còn lại anh đau lòng.
Ở trường đã luôn phải chịu đựng, về nhà vẫn còn phải chịu đựng, quan hệ với người nhà cũng không tốt, lúc này chắc cậu mệt mỏi lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, giờ thứ anh muốn nhất là lập tức xuất hiện trước mặt Trịnh Lam.
"Tôi đang ở trên xe, gửi địa chỉ cho tôi, khoảng hai tiếng nữa tôi đến."
Trịnh Lam bị sốt, bị bệnh ở nhà hai ngày.
Bùi Yến trở về bận rộn với công việc, cậu biết anh bận rộn như thế nào nên không muốn quấy rầy anh.
Chỉ là một cơn sốt thôi, cậu hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân được.
Trịnh Lam quấn chăn, hai ngày không ra ngoài. Cậu lấy thuốc hạ sốt trong tủ ra để uống, sau một ngày nhiệt độ cũng giảm xuống.
Chỉ là cả người mềm nhũn vô lực, Trịnh Lam chỉ uống nước nóng vài lần, không có sức đứng lên nấu ăn mà cũng không muốn ăn.
Hai ngày nay cậu dựa vào bánh mì và sữa trong nhà, sau khi cậu khỏe hơn, sự thèm ăn từ từ phục hồi.
Cậu bắt đầu cảm thấy đói nên đi tắm và thay quần áo để đi ra ngoài, ăn một bát mì trong một hàng đường phố.
Khi mở điện thoại ra kiểm tra tin tức, cậu nhận ra chỉ có ngày đầu tiên Bùi Yến trở về mới nhắn tin mình đã đến.
Có những tin nhắn đã qua rồi cũng khó trả lời, Trịnh Lam nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cảm thấy chắc do mình bị bệnh mà cứ suy nghĩ lung tung.
Cậu hỏi Bùi Yến có bận rộn không, dặn dò anh phải ăn uống thật tốt, giống như bọn họ đã lâu không gặp.
Mà Bùi Yến sẽ đến đón cậu thật nhanh, cùng nhau đi ăn nhà hàng yêu thích, đi thăm phòng Bùi Yến, còn có thể ngủ chung giường với anh...
Trịnh Lam khuấy nửa bát canh còn lại, càng nhìn càng vui thầm, thậm chí còn định bưng lên uống sạch bát nước.
Bệnh tật dường như tan biến, cậu đi bộ bên đường, bọc quần áo, gió thổi cũng không cảm thấy lạnh.
Khi đến gần cửa nhà, cậu nhớ ra hai ngày nay không gọi cho bà ngoại, không biết bà có nhắc đến mình không.
Trịnh Lam bấm số, nhưng từ xa thấy xe của cha mẹ dừng lại, từ ghế lái bước xuống cũng không phải là tài xế mà là Tống Mỹ Thanh.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu bước nhanh qua, cha mẹ nghe thấy tiếng bước chân của cậu liền quay đầu lại, biểu hiện trên mặt trầm hơn.
Cậu bỏ điện thoại xuống, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tống Mỹ Thanh và Trịnh An liếc nhau, Trịnh An liền đi vào phòng.
Điện thoại không liên lạc được, Trịnh Lam buông tay xuống, lông mày nhăn lại.
"Có chuyện gì vậy? Có cái gì không thể nói cho con biết sao?"
"Không phải không thể nói cho con." Tống Mỹ Thanh đi lên, hiếm khi dịu dàng đưa tay về phía Trịnh Lam: "Bà ngoại con tối qua đột nhiên xuất huyết não, bảo mẫu liền đưa bà đến bệnh viện, mẹ và ba con bận rộn xong mới biết, định về lấy đồ thay cho bà."
Trịnh Lam nghe xong, trái tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực, từng chữ từng chữ nghe lại mới hiểu được ý của Tống Mỹ Thanh.
Cậu không thể tin được, cũng không chấp nhận việc này, hất tay Tống Mỹ Thanh ra rồi đè nén cơn giận hỏi bà: "Ở bệnh viện nào?"
Tống Mỹ Thanh nói xong, Trịnh Lam liền châm chọc nói: "Nếu không nói con còn tưởng rằng bà ngoại mới là bảo mẫu nhà chúng ta."
Không đợi Tống Mỹ Thanh phản ứng cậu liền xoay người bỏ chạy, vừa vặn dưới đường có một chiếc taxi. Trịnh Lam giơ tay vẫy tay rồi ngồi vào trong, khi cậu nói địa chỉ với tài xế thì giọng run rẩy, cậu tựa vào ghế, tiều tụy hẳn.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ trôi qua mắt cậu một cách đờ đẫn.
Ngày thứ ba, bà ngoại tỉnh lại, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Lam bà lại không gọi tên cậu mà dùng đôi mắt gần như nheo lại thành một sợi chỉ, hơi mờ mịt nhìn chằm chằm vào cậu.
Trịnh Lam vừa mơ màng vừa hoảng hốt, cậu bưng hộp cơm, vất vả mãi mới nặn ra một nụ cười, đi đến bên giường bệnh, đút từng miếng cho bà.
Khi còn nhỏ, vẫn luôn là bà ngoại dỗ dành cậu ăn, lúc lớn lên đến lượt cậu dỗ bà ngoại, Trịnh Lam không cảm thấy phiền chút nào.
Đến mức này rồi, có thể ở chung với bà ngoại thêm một ngày đều coi như phúc phận của Trịnh Lam, cậu rất cảm kích và trân trọng.
Mãi bà ngoại mới ăn xong, Trịnh Lam cũng không đi mà ngồi bên giường canh giữ. Cậu nhận được một tin nhắn của Bùi Yến, anh nói với cậu hôm nay ăn đồ ăn tây đóng sẵn dưới lầu nhưng trợ lý không hiểu mà gọi nhầm đồ khiến anh đói bụng cả buổi chiều.
Lướt lên nhìn thời gian thì thấy lúc anh gửi tin nhắn này cho Trịnh Lam đã từ ba bốn giờ trước.
Trịnh Lam đau lòng cho cả hai bên nhưng cũng không thể toàn ý đi chăm Bùi Yến, chỉ nói một chút lời thoải mái với Bùi Yến để cố gắng làm anh vui vẻ, chỉ là chính cậu cũng không thấy vui vẻ lắm, lời nói cũng rất lúng túng, Trịnh Lam không có thời gian nhìn nữa, chỉ là tình yêu cuồng nhiệt mà nói chuyện lại nhạt nhẽo thế này, cậu cũng không thèm để ý.
Chuyện của bà ngoại cậu không nói nhưng sớm muộn gì cũng có ngày bị Bùi Yến biết.
Nhưng ít nhất bây giờ cậu không muốn làm anh thêm mệt nữa.
Trịnh Lam ở trong bệnh viện hơn hai ngày, không về nhà, chỉ rửa mặt trong phòng bệnh.
Tình hình của bà ngoại vẫn chưa ổn định, Tống Mỹ Thanh và Trịnh An cũng đến xem nhưng lúc bình thường thì chỉ có hộ lý, Trịnh Lam không yên tâm.
Đặc biệt là vào ban đêm, Trịnh Lam không dám ngủ vì sợ có gì bất ngờ, cậu đành mở to mắt suốt đêm trông coi tình hình của bà ngoại. Không làm gì cả nhưng trong đầu lại không khống chế được mà phát thước phim được chạy từng cảnh từng cảnh.
Có đôi khi là bà ngoại, có đôi khi là Bùi Yến, thậm chí còn có Nguyễn Trì Hiên.
Tất cả đều được phát lại, cho đến bây giờ, cuộc sống trôi qua cũng tính là thú vị.
Trịnh Lam sớm đoán được thời khắc này, nhưng khi nó đột nhiên đến thì cậu phát hiện thì ra mình đâu đã có chuẩn bị khi ngày đó đến.
Bận rộn lo lắng vài ngày, Trịnh Lam nhanh chóng quên mình cũng là một bệnh nhân, tranh thủ lúc nhân viên y tế ở đây, cậu đi xuống lấy thuốc cho mình, xếp hàng trước cửa sổ, nhìn đèn trên trần nhà đều lắc lư, dưới chân cũng lơ lửng.
Chắc đến lúc không chịu nổi nữa Trịnh Lam mới gọi điện thoại cho Bách Hạo nhờ hắn tới giúp đỡ.
Thằng nhóc này mắng cậu qua điện thoại, lúc đó cậu đang truyền dịch, thuốc lạnh tràn vào máu, lạnh đến nỗi cậu không cảm thấy được hệ thống sưởi ấm trong phòng.
Bởi vì bên cạnh không có ai, Trịnh Lam vẫn không dám ngủ thiếp đi, cậu cố gượng tinh thần, đợi đến khi Bách Hạo xông vào phòng cấp cứu mới cười mệt mỏi với cậu, nói: "Mày tới rồi."
"Tao tới đây." Bách Hạo tức giận nhưng vẫn cố đè giọng xuống: "Là để xử lý hậu sự cho mày!"
Trịnh Lam biết Bách Hạo lo lắng cho cậu nhưng hiện tại tâm tình cậu ai gánh cho nổi, cậu không tức giận, cứ để cho Bách Hạo làm, hiếm khi ỷ lại dặn dò hắn canh giữ thuốc xong cậu mới ngủ được.
Khi Trịnh Lam tỉnh lại, kim tiêm trên tay không còn, ngay cả miếng bông đè máu cũng không có, xem ra đã trôi qua rất lâu.
Bách Hạo ngồi bên cạnh cậu xem điện thoại di động, vừa thấy cậu tỉnh liền hỏi cậu có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không.
Trịnh Lam đói bụng nhưng bây giờ trông như đã bảy tám giờ, cậu phải đi lên để xem tình hình của bà ngoại.
Vì thế cậu nhờ Bách Hạo gọi đồ ăn mang lên lầu, Bách Hạo thở dài đi lên cùng cậu.
Bên ngoài phòng bệnh, thông qua một cửa sổ nhỏ, Bách Hạo cũng đại khái hiểu tại sao cậu lại lo lắng như vậy.
Bà ngoại giống như một bông hoa đã khô héo, trong phòng chỉ có tiếng máy móc còn bà giống như một người không có sự sống.
Bách Hạo nhìn Trịnh Lam đi vào, ngồi xuống bên giường.
Trước khi đến, hắn đã đọc về hội chứng xuất huyết não, có lẽ bà ngoại có tỉnh lại cũng không biết hắn là ai.
Trịnh Lam nắm tay bà đặt ở trong lòng bàn tay mình, rũ mắt nhìn bà.
Bách Hạo chỉ nhìn vài phút rồi ngồi xuống bên cạnh, cũng không dám nhìn vào trong nữa.
Khi hắn xuống cầu thang lấy đồ ăn mang lên, Trịnh Lam mới đi ra, hai người đi ra ban công ở cuối hành lang để ăn.
"Gần đây mày đang làm gì vậy?" Trịnh Lam vừa nhét thức ăn vào miệng vừa hỏi.
Bách Hạo bảo cậu ăn chậm một chút, nói: "Không làm gì, mới đi theo người trong nhà xã giao khắp nơi. Ngược lại là mày ấy, sao chuyện lớn như vậy mà không nói với tao một câu? Chẳng lẽ mày có bạn trai liền quên bạn bè hả?"
Nói xong lời này, Bách Hạo thấy Trịnh Lam cúi đầu, không lên tiếng.
Hắn ngừng một chút, hỏi cậu: "Không phải ngay cả đàn anh Bùi mày cũng không nói chứ?"
"Không." Trịnh Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt mang theo chút ý tứ cảnh cáo: "Đừng nói cho anh ấy biết."
"Vì sao?" Bách Hạo không nghĩ ra, đã vào lúc này rồi, tìm người yêu đến giúp đỡ thì có gì quá đáng đâu?
"Anh ấy rất bận." Trịnh Lam chỉ giải thích như vậy.
Bách Hạo giúp Trịnh Lam canh nửa ngày để cậu về nhà thay quần áo rồi ngủ một giấc. Theo lời bác sĩ, mấy ngày nay bà ngoại sẽ tỉnh táo hơn một chút nên Trịnh Lam lo lắng muốn ở bên cạnh bà.
Bách Hạo khuyên cậu: "Nếu bà ngoại tỉnh lại nếu thấy mày như thế này, mày thấy bà sẽ nghĩ như thế nào?"
Trịnh Lam dừng lại, lúc này mới đồng ý.
Cậu bắt taxi về nhà từ bệnh viện, rất ít người đi bộ trên đường phố vào ban đêm nhưng lại có rất nhiều xe.
Trịnh Lam lại dựa vào ghế taxi ngủ, cuối cùng bị tài xế đánh thức.
Đờ đẫn đi vào nhà mình, Trịnh Lam lấy mấy bộ quần áo vào phòng tắm rửa mặt, đứng trước gương nhìn mình rồi tự bị dọa giật nảy mình.
Quầng thâm, râu, tất cả mọi thứ mọc đầy mặt, cậu trông giống như già đi mười tuổi.
Như vậy đúng là không thể để bà ngoại nhìn thấy, cũng không biết nếu Bùi Yến nhìn thấy có hối hận hay không.
Trịnh Lam nghĩ như vậy bèn mỉm cười, lúc này mới đột nhiên nhớ ra mình đã nhiều ngày không mở điện thoại.
Cậu vội vã ra khỏi phòng tắm, lấy điện thoại ra khỏi áo khoác, nó đã hết pin không mở được.
Vì vậy cậu cắm sạc điện thoại di động rồi quay lại rửa mặt.
Trịnh Lam cạo râu, để một thân ướt từ trong phòng tắm đi ra, cũng bất chấp độ trơn trượt trên mặt đất liền nhào tới trước tủ đầu giường cầm điện thoại đã ầm ầm kêu tiếng.
Vừa nhìn màn hình thì thấy quả nhiên là Bùi Yến, cậu sửng sốt vài giây mới dám nhận.
Trịnh Lam mím môi, cậu không sợ Bùi Yến trách cứ, chỉ sợ Bùi Yến tức giận.
Cậu quỳ trên mặt đất, lúc đầu là tiện cho việc trả lời điện thoại, bây giờ trở thành tư thế thú tội.
Điện thoại kết nối, không ai nói chuyện ở cả hai đầu, chỉ còn hơi thở.
Trịnh Lam phát hiện chỉ cần nghe tiếng thở, cậu đã cảm thấy nhớ Bùi Yến đến như vậy.
Tay chống ở mép giường, cuối cùng cậu rụt rè gọi một tiếng: "Anh Bùi?"
"Bây giờ em đang ở đâu?" Bùi Yến hỏi cậu.
Có lẽ là anh đã biết chuyện, tiếng Bùi Yến nghe rất dọa người, anh chưa từng dùng giọng điệu này, tràn đầy tức giận, tủi thân, bị cô phụ, tóm lại cảm xúc không tốt gì đều có nhưng tất cả lại bị anh cố ý đè ép.
Trịnh Lam đau lòng dù Bùi Yến có nổi giận với cậu cũng tốt, vốn là lỗi của cậu.
"Ở nhà, vừa tắm xong." Trịnh Lam nói.
"Có tiện nếu anh đi lên không?" Bùi Yến hỏi.
"Cái gì?" Trịnh Lam trợn tròn hai mắt, thoáng cái đứng lên, hai chân tê dại ngã xuống.
"Tiện, em mở cửa cho anh."
Cậu không ngờ Bùi Yến lại tự mình đến, Trịnh Lam cúp điện thoại, vội vàng lấy đồ trong tủ quần áo ra thay, trước khi chạy xuống lầu còn nhìn vào gương đánh giá mình.
Miễn cưỡng vẫn có thể gặp anh.
Trịnh Lam khẩn trương đứng ở cổng, chờ chuông reo.
Cậu không chờ được đến lúc cửa mở hết ra, ôm lấy người đàn ông phong trần kia vào lòng.
"Anh ơi, em nhớ anh nhiều lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.