Sau Khi Chia Tay Thì Bị Đàn Anh Mang Đi
Chương 54: Đưa cơm
Khổ Tư
07/04/2023
Trước khi đi vẫn còn sạch sẽ, lúc trở về người ngợm lại đầy bụi đất.
Mắt sưng húp, mũi đỏ ửng lên, vầng trán là không ổn nhất, hình như đang bị trầy xước.
Bùi Yến khoanh tay nhìn cậu, Trịnh Lam sợ bị hỏi nên cứ vùi đầu đi, giục anh lên xe.
Bùi Yến không hỏi. Anh đi qua sờ trán Trịnh Lam, Trịnh Lam rụt lại.
Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng da bị rách, chỉ chạm nhẹ thôi là đã rất đau rồi.
Trịnh Lam căng thẳng che trán lại, bịa ra mấy lời nói dối lộn xộn khó mà thuyết phục được người khác, nhưng Bùi Yến vẫn không hỏi, chỉ kéo cậu lên xe.
Qua biểu hiện thì không thể nhận ra có đang tức giận hay không nhưng tốc độ xe lại rất nhanh.
Trịnh Lam không biết bọn họ đang đi đâu, nhưng tóm lại đó chắc chắn không phải đường về nhà.
Một lát sau, cậu thấy xe ổn định hơn một tí, mới hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"
"Bệnh viện." Bùi Yến nói.
"Ơ?" Trịnh Lam nhìn anh: "Không cần đến bệnh viện đâu."
Bùi Yến liếc qua trán của cậu một tí, Trịnh Lam liền chột dạ mà ngậm miệng lại.
Cậu nghe Bùi Yến hít một hơi rồi hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?"
"Trong nhà có cồn i-ốt... hay mấy thứ giống vậy không anh?" Nói xong cậu mới phát hiện hơi sai sai, lỡ thốt ra chữ nhà mất rồi.
Bùi Yến có vẻ không chú ý đến việc này, anh đánh tay lái chuyển hướng, nói: "Vậy được thôi."
Thế là Trịnh Lam lại đến nhà Bùi Yến.
Cậu ngồi trên sofa, nhìn Bùi Yến đang lục tung ngăn tủ bàn trà, cuối cùng lôi ra được một hộp đựng thuốc.
Trịnh Lam đi qua, ngồi xổm xuống cạnh Bùi Yến.
Thuốc trong hộp trông có vẻ đã lâu không được đổi, Trịnh Lam cầm một hộp thuốc tiêu viêm lên xem, vậy mà đã gần hết hạn.
"Phải thay hết thuốc." Trịnh Lam nói.
"Anh vốn chưa từng dùng tới, không giống với một số người." Bùi Yến cầm tăm bông và cồn i-ốt nhìn Trịnh Lam: "Không bị thương chỗ này cũng bị thương chỗ khác."
"À." Trịnh Lam cố ý nói vậy để chặn họng anh nhưng Bùi Yến không thèm để ý chút nào.
Anh tin chắc rằng mình xử lý vết thương còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ, nhưng thực tế là anh khiến Trịnh Lam rất đau, đã vậy còn không dám nói.
Nói thì Bùi Yến lại không để ý đến cậu mất.
Bôi cồn i-ốt xong, Trịnh Lam thở phào nhẹ nhõm, Bùi Yến dọn dẹp đồ đạc xong thì xách khuỷu tay kéo cậu đứng lên, nhất định phải dắt cậu vào phòng tắm.
Bùi Yến vừa nói: "Để anh tìm cho em một cái khăn." Vừa xoay người đi ra ngoài.
Để lại Trịnh Lam một mình đối diện với tấm gương to lớn, trái tim nhảy tới nhảy lui trong lồng ngực.
Đây, đây là muốn bắt đầu sao?
Cậu bắt đầu nhớ lại chuyện hôm đi xem nhà, đã qua lâu vậy rồi mà Bùi Yến vẫn còn nhớ những gì cậu nói, xem ra là thích thật.
Lúc Bách Hạo nói đưa anh ấy lên giường, sao mình lại không tin chứ!
Trịnh Lam lặng lẽ cân nhắc một lúc lâu, đến khi Bùi Yến bước tới, mặt cậu vẫn còn vẻ thất thần.
Bùi Yến nghĩ cậu đang buồn ngủ nên không nói gì, vắt khăn đắp lên mặt cậu rồi theo đó mà lau lau.
"Muốn ngủ thì lên giường."
Giọng Trịnh Lam bị khăn mặt che bớt, nghe hơi nghèn nghẹn: "Được..."
Bùi Yến lại lấy khăn mặt xuống, né phần trán mà lau mặt cho cậu.
Anh không để ý thứ gì khác, chỉ cẩn thận lau. Giống như trước mặt là một món đồ sứ, mà gương mặt này của Trịnh Lam không khơi nổi tí gợn sóng nào trong anh.
Trịnh Lam hơi mở to mắt, nhìn Bùi Yến lau sạch xong thì ném khăn mặt qua một bên rồi giục cậu đi ngủ.
"Anh Bùi."
Trịnh Lam bỗng gọi anh, trong đó có pha chút nũng nịu khó lòng diễn tả.
Bùi Yến tạm ngừng: "Sao thế?"
Nhưng Trịnh Lam không nói nên Bùi Yến bèn đứng đấy với cậu, lay lay bả vai cậu. Anh đang định cất lời thì Trịnh Lam bỗng đi cà nhắc tới, bờ môi dán lên cằm anh.
Bùi Yến cười một tiếng, ôm eo cậu rồi kéo từ trên người mình xuống, Trịnh Lam lại vươn tay, lần này là câu chặt cổ anh, mắt trừng lên nhìn, lần này không hôn nhầm nữa.
Lần này là môi đối môi, Trịnh Lam mới liếm láp từng chút từng chút một, chậm rãi mở khóe miệng Bùi Yến ra.
Thôi được rồi, không biết lại chạm vào điểm nghiện nào, Bùi Yến không nghĩ nhiều nữa, đảo khách thành chủ, xoay người lại đè Trịnh Lam lên gạch men sứ trong phòng tắm.
Anh nghe tiếng Trịnh Lam cười hết lần này tới lần khác.
Vui đến vậy sao?
Bùi Yến đè người ta lại, cắn mút đầu lưỡi cậu, vậy mà còn dừng lại, nghe cậu thở phì phò, nói với cậu rằng: "Chúng ta không ở bên nhau."
"Em biết..." Trịnh Lam mơ hồ nói, lại dính sát vào thêm.
Trách thì trách Trịnh Lam quá quyến rũ, vòng eo trong tay anh gầy đến hằn cả xương, còn không ngừng động đậy khiến Bùi Yến muốn mạnh bạo hơn chút nữa.
Hôn lấy hôn để một lúc khiến hai người đều rơi vào mơ hồ, Trịnh Lam đạp dép lê ra, dứt khoát giẫm lên mu bàn chân Bùi Yến, mười ngón chân bám lên anh thật chặt.
Bùi Yến thấy không thoải mái, một tay ôm người lên ra khỏi phòng tắm, cuối cùng đã được quăng Trịnh Lam lên giường như mơ ước.
"Có phải khi nãy em đã nghĩ đến điều này hay không?"
Bùi Yến nắm lấy cổ tay của cậu, tức giận nói.
Trịnh Lam giả ngu, hỏi: "Ơ, chúng ta đang làm gì đấy?"
Á à, chắc chắn là cố ý, Bùi Yến hôn mạnh hơn, tay vuốt dọc theo cột sống cậu, khẽ cười nói: "Đè em nhiều lần vậy rồi mà bây giờ em còn hỏi anh chúng ta đang làm gì?"
Trịnh Lam bị sự thẳng thắn của anh làm nghẹn họng, lát sau cậu lại không cam lòng nói: "Được thôi..."
Cậu đột nhiên cười ha ha vài tiếng, trêu Bùi Yến đến nỗi anh sắp nghĩ cậu điên thật rồi, Trịnh Lam lại tỏ vẻ tủi thân lặp lại lần nữa: "Được thôi ạ."
"Ha" Bùi Yến vừa dùng sức, Trịnh Lam nghẹn ngào một tiếng: "Em có cảm thấy chúng ta bây giờ có tốt hơn là ở một mình không?"
Bùi Yến hành động hơi hấp tấp, sau khi xong việc thì tắm rửa cho Trịnh Lam trước rồi mới tới mình, lúc tắm xong đi ra, Trịnh Lam vẫn còn chưa ngủ, cậu dựa vào đầu giường, cau mày lại.
Bùi Yến đi qua, xốc chăn lên nằm cạnh cậu, đưa tay vuốt ve trán của cậu.
Đây vốn là khoảnh khắc cực kì ấm áp, Trịnh Lam cắn lên đầu ngón tay Bùi Yến lúc anh thu tay lại: "Ưm a a a a a a a."
"Nói gì đó?" Bùi Yến dùng tay kia vỗ nhẹ lên mặt cậu: "Thả lỏng miệng, lúc cần cắn thì lại không cắn..."
"Em không cắn hồi nào?" Trịnh Lam nhả ngón tay anh ra, còn đẩy anh một cái, tức giận nằm xuống.
Bùi Yến nhìn bóng lưng cậu, tự cười một hồi rất lộ liễu nhưng Trịnh Lam không thèm để ý.
Bùi Yến xoay người lại mặt đối diện lưng cậu, ấn dọc theo cột sống cậu: "Anh lỡ lời, anh rất thoải mái, được chưa nào?"
Trịnh Lam uốn éo cơ thể, hất tay Bùi Yến ra.
Nệm hơi lún xuống một chút, lúc này Bùi Yến áp sát qua, ôm chặt lấy cậu từ phía sau.
Anh nghiêng đầu, đầu tiên mạnh mẽ hôn lên hình xăm, hôn đến nỗi Trịnh Lam bắt đầu phát ra tiếng nghẹn ngào mới gác cằm lên đầu vai cậu.
"Em đau à?" Bùi Yến ấm giọng hỏi.
Trịnh Lam lắc đầu.
"Không đau thì cáu kỉnh gì thế? Ban nãy em muốn nói gì?" Bùi Yến mổ lên mặt cậu một cái.
Thấy Trịnh Lam không muốn nói, anh cũng không quan tâm nữa mà đắp kín chăn cho cả hai rồi dùng tư thế này ôm cậu ngủ.
Một lát sau, khi hô hấp của Bùi Yến đã đều đều, Trịnh Lam mới chậm rãi vuốt ve lên mu bàn tay đang đặt trên bụng mình của anh.
Vừa nãy cậu muốn nói: Người đàn ông của em không cho em một danh phận.
Rồi lại nghĩ đến Bách Hạo.
Không biết Bùi Yến được ngủ có thoải mái không, dù sao thì cậu cũng phục.
Trịnh Lam ăn tối ở nhà Bùi Yến rồi mới đi, Bùi Yến thoa thuốc cho cậu lần nữa nhưng vẫn không hỏi thêm.
Trịnh Lam không nhịn được mà hỏi hắn: "Anh không muốn biết em bị sao à?"
Đôi tay đang thu dọn đồ đạc của Bùi Yến dừng lại, sau một lát, lại như không có gì xảy ra, nói: "Dập đầu với bà ngoại, tiếng rất vang nhỉ."
Bùi Yến đoán đúng, Trịnh Lam cũng không nói tiếp nữa, trộm hôn lên môi anh một cái rồi chào tạm biệt anh.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Bùi Yến vẫn nhìn về hướng cửa ra vào.
Lúc đi tới hộp đựng thuốc cũng không muốn động vào nữa, anh về phòng lấy điện thoại, gọi cho Đường Độ.
"Đường Độ, phiền mày một việc."
Bên Đường Độ có tiếng thìa và bát chạm khẽ vào nhau, có lẽ là đang ăn cơm.
"Chuyện gì có thể khiến mày tìm tao nhỉ?"
Bùi Yến định cất lời, Đường Độ lại nói: "Để tao đoán xem nào, là cậu bác sĩ nhỏ của mày hả?"
"Bác sĩ nhỏ gì chứ... Em ấy có tên mà."
"Ghen tuông bậy bạ gì đó." Đường Độ cười anh rồi nói gì đó không liên quan, giọng hơi xa microphone một chút, chính là nói cho người bên cạnh nghe. "Đừng chỉ chọn thịt, lúc trước anh đã nói với gì với em?"
Bùi Yến nhướng mày, đúng lúc trêu chọc hắn: "Mày nuôi con trai à."
"Được rồi, có chuyện gì thì nói đi." Đường Độ nghiêm mặt nói.
"Giúp tao tra thêm bà ngoại cậu ấy qua đời như thế nào." Bùi Yến nói.
"Bây giờ mới muốn điều tra? Lúc trước bảo mày tra sao mày không làm?"
Năm đó sau khi Bùi Yến và Trịnh Lam chia tay, Đường Độ đã từng đề nghị anh đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của bà ngoại Trịnh Lam.
"Lúc đó tao tôn trọng em ấy, em ấy bằng lòng kể thì tao bằng lòng nghe, không muốn nói thì không nghe. Bây giờ tao cảm thấy..." Bùi Yến nghĩ đến vết thương trên trán Trịnh Lam: "Có thể là có chuyện tao cần biết và bắt buộc phải biết."
"Được." Đường Độ đồng ý.
Vết thương của Trịnh Lam lành chậm hơn cậu tưởng một chút.
Đêm hôm đó, lúc về nhà Bách Hạo đã bị trán cậu làm giật nảy mình, vội vàng nhào lên nhìn, tay cũng run lên, hỏi cậu: "Bùi Yến ngược đãi mày hả?"
Trịnh Lam không biết hắn lại đang nghĩ lung tung gì nữa, bất đắc dĩ nói: "Không phải..."
Bách Hạo lại còn kinh ngạc hơn, lắc đầu liên tục: "Không ngờ nha, không ngờ nha..."
"Mày nghĩ đi đâu vậy?" Trịnh Lam bó tay.
"Không ngờ trên giường hay người lại chơi lớn như vậy đó."
Trịnh Lam ném gối trên sofa về phía Bách Hạo, giải thích: "Đây là do tao dập đầu với bà ngoại để lại."
Bách Hạo khẽ giật mình, bị gối đập trúng, sau đó cung kính cẩn thận xin lỗi: "Xin lỗi, là tao lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
Vết trầy trên trán kết từng mảng vảy nhỏ, trông không được đẹp lắm, khiến Trịnh Lam lo lắng rất lâu.
Các bác sĩ trong bệnh viện lần lượt đến hỏi thăm nên cậu đã nói không cẩn thận đụng vào tường. Sau khi nghe xong, vẻ mặt của mọi người đều rất đặc sắc, Trịnh Lam cũng hết cách, chỉ có thể để bọn họ tiếp tục hiểu lầm như thế.
Ngoài ra, mấy ngày nay có rảnh cậu cũng chỉ gọi điện thoại cho Bùi Yến chứ không muốn đến nhà anh nữa.
Nhưng Trịnh Lam lại bắt đầu kế hoạch làm cơm cho Bùi Yến, tài nấu nướng của cậu có một không hai, vẫn thường xuyên được Bách Hạo khen, có lẽ Bùi Yến ăn vào cũng sẽ thấy rất hài lòng, nếu có ý muốn mang cậu về làm đầu bếp thì còn tuyệt hơn.
Thế là hôm nào sau khi tan làm Trịnh Lam cũng đi siêu thị mua rất nhiều thứ về nấu cho Bách Hạo ăn thử từng món.
Sau khi làm xong còn gửi vài tấm ảnh cho Bùi Yến, mấy ngày sau, Bùi Yến không chịu nổi nữa nên đã điện thoại hỏi cậu muốn làm gì.
Trịnh Lam bị hỏi cho ngu người, cầm điện thoại, luống cuống nói: "Anh không thích sao?"
"Nhìn được nhưng không ăn được, em thích không?" Bùi Yến còn đang tăng ca, trên bàn đặt một bát mì tôm, khắp văn phòng đều là mùi, anh ngửa đầu dựa vào thành ghế, xoa xoa huyệt Thái Dương, nghĩ đến gì đó, cười, nói: "Thôi được, có vẻ em thích vậy thật."
Trịnh Lam không biết Bùi Yến lại đánh đố cái gì nữa, chỉ nói: "Vậy sau này để em nấu cho anh nhé."
"Sau này hả?" Bùi Yến hỏi: "Anh muốn ăn ngay bây giờ cơ."
Trịnh Lam nghe xong liền ngẩn người, nghĩ đến vết sẹo trên trán mình nên không đồng ý: "Bây giờ không được."
"Tại sao sau này thì được, bây giờ lại không?" Bùi Yến ép hỏi cậu.
"Anh còn đang ở công ty, giờ đã mấy giờ rồi, cả ngày mới ăn một bữa, em không đau lòng sao?"
Đau, cậu đau lòng gần chết đây nè.
Trịnh Lam nghe xong liền đứng lên, nói vâng, vậy em tới đây.
Vốn dĩ đêm nay Bách Hạo cũng không về, thức ăn thừa mà Trịnh Lam nghĩ phải đến ngày mai ăn được đều được gói lại cho Bùi Yến.
Cậu chưa từng đến Hoa Chu.
Hồi trước cũng định đến, nhưng sau lại không đi nữa do phải chăm sóc cho bà ngoại.
Sau khi bắt xe đến dưới Hoa Chu, trời bắt đầu mưa, cũng may xe đỗ ở gần đó nên khi Trịnh Lam chạy vào đại sảnh chỉ bị ướt một chút thôi.
Cậu đang định điện thoại cho Bùi Yến thì có một nhóm người đi vào cửa, người dẫn đầu chính là Đường Độ.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trịnh Lam gật đầu với hắn, nhưng Đường Độ lại đi thẳng tới, cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay cậu, hỏi: "Đến tìm Bùi Yến sao?"
"Vâng." Trịnh Lam không có gì phải ngượng ngùng.
"Lên cùng tôi đi." Đường Độ nói.
Vào thang máy, Đường Độ trực tiếp chọn tầng cao nhất, nói với cậu: "Văn phòng của Bùi Yến và tôi đều nằm ở tầng trên cùng."
"Cảm ơn." Trịnh Lam nói.
Những người xung quanh Đường Độ đều không nói tiếng nào, trong thang máy tĩnh lặng vô cùng.
Đến tầng cao nhất, văn phòng bên ngoài lại mang vẻ gà bay chó chạy, đưa tài liệu, gọi điện thoại, vùi đầu múa bút thành văn, nhìn chằm chằm máy tính không chớp mắt lấy một cái, mạnh ai làm việc nấy.
Thấy Đường Độ đi qua, mọi người mới tiết chế lại.
Đường Độ quay sang nói với Trịnh Lam: "Để cậu chê cười rồi, bọn họ đôi khi là vậy đó, hiệu suất cao hơn chút."
Đang nói chuyện thì đã đến văn phòng Bùi Yến, Đường Độ chỉ cho cậu sau đó dẫn người của mình rời đi.
Trịnh Lam gõ cánh cửa trước mặt, sau đó nghe bên trong truyền ra một tiếng: "Mời vào..."
Chắc chắn Bùi Yến không ngờ đến người đi vào lại là cậu.
Lúc Trịnh Lam nhẹ nhàng đẩy cửa vào Bùi Yến vẫn còn vùi đầu xem tài liệu, trước mặt quả nhiên có một bát mì ăn liền nhưng dĩa vẫn còn đặt chéo trên nắp, trông có vẻ chưa được động đến.
Đến đầu Bùi Yến cũng không ngẩng lên, hỏi cậu: "Có chuyện gì?"
Trịnh Lam nghĩ một hồi, bước lên trước, nói: "Đưa cơm cho ngài."
Bấy giờ Bùi Yến mới ngẩng đầu, vừa thấy là Trịnh Lam, anh gạt tài liệu qua một bên, nhướng mày.
"Sao em lên đây được?"
"Ban nãy em gặp được Đường Độ." Trịnh Lam vừa nói vừa mở hộp cơm.
Cậu vừa mở nắp, hương thơm liền bay ra.
Bùi Yến thật sự rất đói, lấy đũa ra rồi bắt đầu ăn.
Tất cả thức ăn Trịnh Lam mang theo đều là ít đồ ăn thường ngày, rất hợp khẩu vị của anh.
Khi Bùi Yến ăn, Trịnh Lam ngồi yên trên ghế trước bàn làm việc nhưng tay vẫn luôn che lấy trán, hỏi anh: "Lát nữa còn ai vào không? Em ngồi đây được không?"
"Sao lại không được." Bùi Yến rút tờ giấy lau miệng, hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
"Lúc anh gọi là em đang ăn." Trịnh Lam nói, Bùi Yến ngừng tay, nhíu nhíu mày: "Sao em không nói sớm."
Anh đứng lên, kéo cái ghế bên cạnh cho Trịnh Lam ngồi rồi lấy một cái bát khác ra, chia cơm và đồ ăn thành hai phần, thìa thì nhét vào tay Trịnh Lam, chỉ chỉ: "Phần này của anh, phần này của em, ăn cùng anh đi."
Cũng may Trịnh Lam gần như đã mang tất cả thức ăn trong nhà cho anh, sau khi chia ra vẫn còn không ít, Trịnh Lam liếc nhìn qua đồ ăn trong tay Bùi Yến, thấy có vẻ đủ theo phần ăn bình thường của anh thì mới bắt đầu ăn.
Thời gian của Bùi Yến có hạn nên lúc ăn cũng hấp tấp, Trịnh Lam thì lại rất thoải mái, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, còn luôn lau lau miệng nữa.
Bùi Yến bưng bát lên canh húp một ngụm, cũng đưa tới bên môi cậu.
Trịnh Lam vẫn che che mặt. Cuối cùng Bùi Yến cũng thấy sai sai, vờ như không chú ý tới mà nhét bát canh vào tay cậu.
Lúc Trịnh Lam nhận lấy cũng là lúc bị lừa, lúc cúi đầu xuống đã làm lộ ra những vết sẹo trên trán.
Ra là do mất đẹp.
Bùi Yến không hề quan tâm những việc đó, đưa tay vén tóc cậu ra, hỏi: "Sao vẫn chưa lành lại?"
Cái tay cầm bát khẽ run, suýt chút nữa Trịnh Lam đã làm đổ canh, nói: "Vẫn còn ít sẹo."
"Che giấu với anh cái gì" Bùi Yến lấy bát canh uống một ngụm: "Có dáng vẻ nào của em mà anh chưa thấy đâu."
Lát sau Trịnh Lam phản ứng lại, trong lòng trở nên ngọt ngào, ngoan ngoãn ồ một tiếng, đụng đụng khuỷu tay Bùi Yến, nói: "Em muốn uống nữa."
Mắt sưng húp, mũi đỏ ửng lên, vầng trán là không ổn nhất, hình như đang bị trầy xước.
Bùi Yến khoanh tay nhìn cậu, Trịnh Lam sợ bị hỏi nên cứ vùi đầu đi, giục anh lên xe.
Bùi Yến không hỏi. Anh đi qua sờ trán Trịnh Lam, Trịnh Lam rụt lại.
Vết thương không quá nghiêm trọng nhưng da bị rách, chỉ chạm nhẹ thôi là đã rất đau rồi.
Trịnh Lam căng thẳng che trán lại, bịa ra mấy lời nói dối lộn xộn khó mà thuyết phục được người khác, nhưng Bùi Yến vẫn không hỏi, chỉ kéo cậu lên xe.
Qua biểu hiện thì không thể nhận ra có đang tức giận hay không nhưng tốc độ xe lại rất nhanh.
Trịnh Lam không biết bọn họ đang đi đâu, nhưng tóm lại đó chắc chắn không phải đường về nhà.
Một lát sau, cậu thấy xe ổn định hơn một tí, mới hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy ạ?"
"Bệnh viện." Bùi Yến nói.
"Ơ?" Trịnh Lam nhìn anh: "Không cần đến bệnh viện đâu."
Bùi Yến liếc qua trán của cậu một tí, Trịnh Lam liền chột dạ mà ngậm miệng lại.
Cậu nghe Bùi Yến hít một hơi rồi hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?"
"Trong nhà có cồn i-ốt... hay mấy thứ giống vậy không anh?" Nói xong cậu mới phát hiện hơi sai sai, lỡ thốt ra chữ nhà mất rồi.
Bùi Yến có vẻ không chú ý đến việc này, anh đánh tay lái chuyển hướng, nói: "Vậy được thôi."
Thế là Trịnh Lam lại đến nhà Bùi Yến.
Cậu ngồi trên sofa, nhìn Bùi Yến đang lục tung ngăn tủ bàn trà, cuối cùng lôi ra được một hộp đựng thuốc.
Trịnh Lam đi qua, ngồi xổm xuống cạnh Bùi Yến.
Thuốc trong hộp trông có vẻ đã lâu không được đổi, Trịnh Lam cầm một hộp thuốc tiêu viêm lên xem, vậy mà đã gần hết hạn.
"Phải thay hết thuốc." Trịnh Lam nói.
"Anh vốn chưa từng dùng tới, không giống với một số người." Bùi Yến cầm tăm bông và cồn i-ốt nhìn Trịnh Lam: "Không bị thương chỗ này cũng bị thương chỗ khác."
"À." Trịnh Lam cố ý nói vậy để chặn họng anh nhưng Bùi Yến không thèm để ý chút nào.
Anh tin chắc rằng mình xử lý vết thương còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ, nhưng thực tế là anh khiến Trịnh Lam rất đau, đã vậy còn không dám nói.
Nói thì Bùi Yến lại không để ý đến cậu mất.
Bôi cồn i-ốt xong, Trịnh Lam thở phào nhẹ nhõm, Bùi Yến dọn dẹp đồ đạc xong thì xách khuỷu tay kéo cậu đứng lên, nhất định phải dắt cậu vào phòng tắm.
Bùi Yến vừa nói: "Để anh tìm cho em một cái khăn." Vừa xoay người đi ra ngoài.
Để lại Trịnh Lam một mình đối diện với tấm gương to lớn, trái tim nhảy tới nhảy lui trong lồng ngực.
Đây, đây là muốn bắt đầu sao?
Cậu bắt đầu nhớ lại chuyện hôm đi xem nhà, đã qua lâu vậy rồi mà Bùi Yến vẫn còn nhớ những gì cậu nói, xem ra là thích thật.
Lúc Bách Hạo nói đưa anh ấy lên giường, sao mình lại không tin chứ!
Trịnh Lam lặng lẽ cân nhắc một lúc lâu, đến khi Bùi Yến bước tới, mặt cậu vẫn còn vẻ thất thần.
Bùi Yến nghĩ cậu đang buồn ngủ nên không nói gì, vắt khăn đắp lên mặt cậu rồi theo đó mà lau lau.
"Muốn ngủ thì lên giường."
Giọng Trịnh Lam bị khăn mặt che bớt, nghe hơi nghèn nghẹn: "Được..."
Bùi Yến lại lấy khăn mặt xuống, né phần trán mà lau mặt cho cậu.
Anh không để ý thứ gì khác, chỉ cẩn thận lau. Giống như trước mặt là một món đồ sứ, mà gương mặt này của Trịnh Lam không khơi nổi tí gợn sóng nào trong anh.
Trịnh Lam hơi mở to mắt, nhìn Bùi Yến lau sạch xong thì ném khăn mặt qua một bên rồi giục cậu đi ngủ.
"Anh Bùi."
Trịnh Lam bỗng gọi anh, trong đó có pha chút nũng nịu khó lòng diễn tả.
Bùi Yến tạm ngừng: "Sao thế?"
Nhưng Trịnh Lam không nói nên Bùi Yến bèn đứng đấy với cậu, lay lay bả vai cậu. Anh đang định cất lời thì Trịnh Lam bỗng đi cà nhắc tới, bờ môi dán lên cằm anh.
Bùi Yến cười một tiếng, ôm eo cậu rồi kéo từ trên người mình xuống, Trịnh Lam lại vươn tay, lần này là câu chặt cổ anh, mắt trừng lên nhìn, lần này không hôn nhầm nữa.
Lần này là môi đối môi, Trịnh Lam mới liếm láp từng chút từng chút một, chậm rãi mở khóe miệng Bùi Yến ra.
Thôi được rồi, không biết lại chạm vào điểm nghiện nào, Bùi Yến không nghĩ nhiều nữa, đảo khách thành chủ, xoay người lại đè Trịnh Lam lên gạch men sứ trong phòng tắm.
Anh nghe tiếng Trịnh Lam cười hết lần này tới lần khác.
Vui đến vậy sao?
Bùi Yến đè người ta lại, cắn mút đầu lưỡi cậu, vậy mà còn dừng lại, nghe cậu thở phì phò, nói với cậu rằng: "Chúng ta không ở bên nhau."
"Em biết..." Trịnh Lam mơ hồ nói, lại dính sát vào thêm.
Trách thì trách Trịnh Lam quá quyến rũ, vòng eo trong tay anh gầy đến hằn cả xương, còn không ngừng động đậy khiến Bùi Yến muốn mạnh bạo hơn chút nữa.
Hôn lấy hôn để một lúc khiến hai người đều rơi vào mơ hồ, Trịnh Lam đạp dép lê ra, dứt khoát giẫm lên mu bàn chân Bùi Yến, mười ngón chân bám lên anh thật chặt.
Bùi Yến thấy không thoải mái, một tay ôm người lên ra khỏi phòng tắm, cuối cùng đã được quăng Trịnh Lam lên giường như mơ ước.
"Có phải khi nãy em đã nghĩ đến điều này hay không?"
Bùi Yến nắm lấy cổ tay của cậu, tức giận nói.
Trịnh Lam giả ngu, hỏi: "Ơ, chúng ta đang làm gì đấy?"
Á à, chắc chắn là cố ý, Bùi Yến hôn mạnh hơn, tay vuốt dọc theo cột sống cậu, khẽ cười nói: "Đè em nhiều lần vậy rồi mà bây giờ em còn hỏi anh chúng ta đang làm gì?"
Trịnh Lam bị sự thẳng thắn của anh làm nghẹn họng, lát sau cậu lại không cam lòng nói: "Được thôi..."
Cậu đột nhiên cười ha ha vài tiếng, trêu Bùi Yến đến nỗi anh sắp nghĩ cậu điên thật rồi, Trịnh Lam lại tỏ vẻ tủi thân lặp lại lần nữa: "Được thôi ạ."
"Ha" Bùi Yến vừa dùng sức, Trịnh Lam nghẹn ngào một tiếng: "Em có cảm thấy chúng ta bây giờ có tốt hơn là ở một mình không?"
Bùi Yến hành động hơi hấp tấp, sau khi xong việc thì tắm rửa cho Trịnh Lam trước rồi mới tới mình, lúc tắm xong đi ra, Trịnh Lam vẫn còn chưa ngủ, cậu dựa vào đầu giường, cau mày lại.
Bùi Yến đi qua, xốc chăn lên nằm cạnh cậu, đưa tay vuốt ve trán của cậu.
Đây vốn là khoảnh khắc cực kì ấm áp, Trịnh Lam cắn lên đầu ngón tay Bùi Yến lúc anh thu tay lại: "Ưm a a a a a a a."
"Nói gì đó?" Bùi Yến dùng tay kia vỗ nhẹ lên mặt cậu: "Thả lỏng miệng, lúc cần cắn thì lại không cắn..."
"Em không cắn hồi nào?" Trịnh Lam nhả ngón tay anh ra, còn đẩy anh một cái, tức giận nằm xuống.
Bùi Yến nhìn bóng lưng cậu, tự cười một hồi rất lộ liễu nhưng Trịnh Lam không thèm để ý.
Bùi Yến xoay người lại mặt đối diện lưng cậu, ấn dọc theo cột sống cậu: "Anh lỡ lời, anh rất thoải mái, được chưa nào?"
Trịnh Lam uốn éo cơ thể, hất tay Bùi Yến ra.
Nệm hơi lún xuống một chút, lúc này Bùi Yến áp sát qua, ôm chặt lấy cậu từ phía sau.
Anh nghiêng đầu, đầu tiên mạnh mẽ hôn lên hình xăm, hôn đến nỗi Trịnh Lam bắt đầu phát ra tiếng nghẹn ngào mới gác cằm lên đầu vai cậu.
"Em đau à?" Bùi Yến ấm giọng hỏi.
Trịnh Lam lắc đầu.
"Không đau thì cáu kỉnh gì thế? Ban nãy em muốn nói gì?" Bùi Yến mổ lên mặt cậu một cái.
Thấy Trịnh Lam không muốn nói, anh cũng không quan tâm nữa mà đắp kín chăn cho cả hai rồi dùng tư thế này ôm cậu ngủ.
Một lát sau, khi hô hấp của Bùi Yến đã đều đều, Trịnh Lam mới chậm rãi vuốt ve lên mu bàn tay đang đặt trên bụng mình của anh.
Vừa nãy cậu muốn nói: Người đàn ông của em không cho em một danh phận.
Rồi lại nghĩ đến Bách Hạo.
Không biết Bùi Yến được ngủ có thoải mái không, dù sao thì cậu cũng phục.
Trịnh Lam ăn tối ở nhà Bùi Yến rồi mới đi, Bùi Yến thoa thuốc cho cậu lần nữa nhưng vẫn không hỏi thêm.
Trịnh Lam không nhịn được mà hỏi hắn: "Anh không muốn biết em bị sao à?"
Đôi tay đang thu dọn đồ đạc của Bùi Yến dừng lại, sau một lát, lại như không có gì xảy ra, nói: "Dập đầu với bà ngoại, tiếng rất vang nhỉ."
Bùi Yến đoán đúng, Trịnh Lam cũng không nói tiếp nữa, trộm hôn lên môi anh một cái rồi chào tạm biệt anh.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Bùi Yến vẫn nhìn về hướng cửa ra vào.
Lúc đi tới hộp đựng thuốc cũng không muốn động vào nữa, anh về phòng lấy điện thoại, gọi cho Đường Độ.
"Đường Độ, phiền mày một việc."
Bên Đường Độ có tiếng thìa và bát chạm khẽ vào nhau, có lẽ là đang ăn cơm.
"Chuyện gì có thể khiến mày tìm tao nhỉ?"
Bùi Yến định cất lời, Đường Độ lại nói: "Để tao đoán xem nào, là cậu bác sĩ nhỏ của mày hả?"
"Bác sĩ nhỏ gì chứ... Em ấy có tên mà."
"Ghen tuông bậy bạ gì đó." Đường Độ cười anh rồi nói gì đó không liên quan, giọng hơi xa microphone một chút, chính là nói cho người bên cạnh nghe. "Đừng chỉ chọn thịt, lúc trước anh đã nói với gì với em?"
Bùi Yến nhướng mày, đúng lúc trêu chọc hắn: "Mày nuôi con trai à."
"Được rồi, có chuyện gì thì nói đi." Đường Độ nghiêm mặt nói.
"Giúp tao tra thêm bà ngoại cậu ấy qua đời như thế nào." Bùi Yến nói.
"Bây giờ mới muốn điều tra? Lúc trước bảo mày tra sao mày không làm?"
Năm đó sau khi Bùi Yến và Trịnh Lam chia tay, Đường Độ đã từng đề nghị anh đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của bà ngoại Trịnh Lam.
"Lúc đó tao tôn trọng em ấy, em ấy bằng lòng kể thì tao bằng lòng nghe, không muốn nói thì không nghe. Bây giờ tao cảm thấy..." Bùi Yến nghĩ đến vết thương trên trán Trịnh Lam: "Có thể là có chuyện tao cần biết và bắt buộc phải biết."
"Được." Đường Độ đồng ý.
Vết thương của Trịnh Lam lành chậm hơn cậu tưởng một chút.
Đêm hôm đó, lúc về nhà Bách Hạo đã bị trán cậu làm giật nảy mình, vội vàng nhào lên nhìn, tay cũng run lên, hỏi cậu: "Bùi Yến ngược đãi mày hả?"
Trịnh Lam không biết hắn lại đang nghĩ lung tung gì nữa, bất đắc dĩ nói: "Không phải..."
Bách Hạo lại còn kinh ngạc hơn, lắc đầu liên tục: "Không ngờ nha, không ngờ nha..."
"Mày nghĩ đi đâu vậy?" Trịnh Lam bó tay.
"Không ngờ trên giường hay người lại chơi lớn như vậy đó."
Trịnh Lam ném gối trên sofa về phía Bách Hạo, giải thích: "Đây là do tao dập đầu với bà ngoại để lại."
Bách Hạo khẽ giật mình, bị gối đập trúng, sau đó cung kính cẩn thận xin lỗi: "Xin lỗi, là tao lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
Vết trầy trên trán kết từng mảng vảy nhỏ, trông không được đẹp lắm, khiến Trịnh Lam lo lắng rất lâu.
Các bác sĩ trong bệnh viện lần lượt đến hỏi thăm nên cậu đã nói không cẩn thận đụng vào tường. Sau khi nghe xong, vẻ mặt của mọi người đều rất đặc sắc, Trịnh Lam cũng hết cách, chỉ có thể để bọn họ tiếp tục hiểu lầm như thế.
Ngoài ra, mấy ngày nay có rảnh cậu cũng chỉ gọi điện thoại cho Bùi Yến chứ không muốn đến nhà anh nữa.
Nhưng Trịnh Lam lại bắt đầu kế hoạch làm cơm cho Bùi Yến, tài nấu nướng của cậu có một không hai, vẫn thường xuyên được Bách Hạo khen, có lẽ Bùi Yến ăn vào cũng sẽ thấy rất hài lòng, nếu có ý muốn mang cậu về làm đầu bếp thì còn tuyệt hơn.
Thế là hôm nào sau khi tan làm Trịnh Lam cũng đi siêu thị mua rất nhiều thứ về nấu cho Bách Hạo ăn thử từng món.
Sau khi làm xong còn gửi vài tấm ảnh cho Bùi Yến, mấy ngày sau, Bùi Yến không chịu nổi nữa nên đã điện thoại hỏi cậu muốn làm gì.
Trịnh Lam bị hỏi cho ngu người, cầm điện thoại, luống cuống nói: "Anh không thích sao?"
"Nhìn được nhưng không ăn được, em thích không?" Bùi Yến còn đang tăng ca, trên bàn đặt một bát mì tôm, khắp văn phòng đều là mùi, anh ngửa đầu dựa vào thành ghế, xoa xoa huyệt Thái Dương, nghĩ đến gì đó, cười, nói: "Thôi được, có vẻ em thích vậy thật."
Trịnh Lam không biết Bùi Yến lại đánh đố cái gì nữa, chỉ nói: "Vậy sau này để em nấu cho anh nhé."
"Sau này hả?" Bùi Yến hỏi: "Anh muốn ăn ngay bây giờ cơ."
Trịnh Lam nghe xong liền ngẩn người, nghĩ đến vết sẹo trên trán mình nên không đồng ý: "Bây giờ không được."
"Tại sao sau này thì được, bây giờ lại không?" Bùi Yến ép hỏi cậu.
"Anh còn đang ở công ty, giờ đã mấy giờ rồi, cả ngày mới ăn một bữa, em không đau lòng sao?"
Đau, cậu đau lòng gần chết đây nè.
Trịnh Lam nghe xong liền đứng lên, nói vâng, vậy em tới đây.
Vốn dĩ đêm nay Bách Hạo cũng không về, thức ăn thừa mà Trịnh Lam nghĩ phải đến ngày mai ăn được đều được gói lại cho Bùi Yến.
Cậu chưa từng đến Hoa Chu.
Hồi trước cũng định đến, nhưng sau lại không đi nữa do phải chăm sóc cho bà ngoại.
Sau khi bắt xe đến dưới Hoa Chu, trời bắt đầu mưa, cũng may xe đỗ ở gần đó nên khi Trịnh Lam chạy vào đại sảnh chỉ bị ướt một chút thôi.
Cậu đang định điện thoại cho Bùi Yến thì có một nhóm người đi vào cửa, người dẫn đầu chính là Đường Độ.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Trịnh Lam gật đầu với hắn, nhưng Đường Độ lại đi thẳng tới, cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay cậu, hỏi: "Đến tìm Bùi Yến sao?"
"Vâng." Trịnh Lam không có gì phải ngượng ngùng.
"Lên cùng tôi đi." Đường Độ nói.
Vào thang máy, Đường Độ trực tiếp chọn tầng cao nhất, nói với cậu: "Văn phòng của Bùi Yến và tôi đều nằm ở tầng trên cùng."
"Cảm ơn." Trịnh Lam nói.
Những người xung quanh Đường Độ đều không nói tiếng nào, trong thang máy tĩnh lặng vô cùng.
Đến tầng cao nhất, văn phòng bên ngoài lại mang vẻ gà bay chó chạy, đưa tài liệu, gọi điện thoại, vùi đầu múa bút thành văn, nhìn chằm chằm máy tính không chớp mắt lấy một cái, mạnh ai làm việc nấy.
Thấy Đường Độ đi qua, mọi người mới tiết chế lại.
Đường Độ quay sang nói với Trịnh Lam: "Để cậu chê cười rồi, bọn họ đôi khi là vậy đó, hiệu suất cao hơn chút."
Đang nói chuyện thì đã đến văn phòng Bùi Yến, Đường Độ chỉ cho cậu sau đó dẫn người của mình rời đi.
Trịnh Lam gõ cánh cửa trước mặt, sau đó nghe bên trong truyền ra một tiếng: "Mời vào..."
Chắc chắn Bùi Yến không ngờ đến người đi vào lại là cậu.
Lúc Trịnh Lam nhẹ nhàng đẩy cửa vào Bùi Yến vẫn còn vùi đầu xem tài liệu, trước mặt quả nhiên có một bát mì ăn liền nhưng dĩa vẫn còn đặt chéo trên nắp, trông có vẻ chưa được động đến.
Đến đầu Bùi Yến cũng không ngẩng lên, hỏi cậu: "Có chuyện gì?"
Trịnh Lam nghĩ một hồi, bước lên trước, nói: "Đưa cơm cho ngài."
Bấy giờ Bùi Yến mới ngẩng đầu, vừa thấy là Trịnh Lam, anh gạt tài liệu qua một bên, nhướng mày.
"Sao em lên đây được?"
"Ban nãy em gặp được Đường Độ." Trịnh Lam vừa nói vừa mở hộp cơm.
Cậu vừa mở nắp, hương thơm liền bay ra.
Bùi Yến thật sự rất đói, lấy đũa ra rồi bắt đầu ăn.
Tất cả thức ăn Trịnh Lam mang theo đều là ít đồ ăn thường ngày, rất hợp khẩu vị của anh.
Khi Bùi Yến ăn, Trịnh Lam ngồi yên trên ghế trước bàn làm việc nhưng tay vẫn luôn che lấy trán, hỏi anh: "Lát nữa còn ai vào không? Em ngồi đây được không?"
"Sao lại không được." Bùi Yến rút tờ giấy lau miệng, hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
"Lúc anh gọi là em đang ăn." Trịnh Lam nói, Bùi Yến ngừng tay, nhíu nhíu mày: "Sao em không nói sớm."
Anh đứng lên, kéo cái ghế bên cạnh cho Trịnh Lam ngồi rồi lấy một cái bát khác ra, chia cơm và đồ ăn thành hai phần, thìa thì nhét vào tay Trịnh Lam, chỉ chỉ: "Phần này của anh, phần này của em, ăn cùng anh đi."
Cũng may Trịnh Lam gần như đã mang tất cả thức ăn trong nhà cho anh, sau khi chia ra vẫn còn không ít, Trịnh Lam liếc nhìn qua đồ ăn trong tay Bùi Yến, thấy có vẻ đủ theo phần ăn bình thường của anh thì mới bắt đầu ăn.
Thời gian của Bùi Yến có hạn nên lúc ăn cũng hấp tấp, Trịnh Lam thì lại rất thoải mái, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, còn luôn lau lau miệng nữa.
Bùi Yến bưng bát lên canh húp một ngụm, cũng đưa tới bên môi cậu.
Trịnh Lam vẫn che che mặt. Cuối cùng Bùi Yến cũng thấy sai sai, vờ như không chú ý tới mà nhét bát canh vào tay cậu.
Lúc Trịnh Lam nhận lấy cũng là lúc bị lừa, lúc cúi đầu xuống đã làm lộ ra những vết sẹo trên trán.
Ra là do mất đẹp.
Bùi Yến không hề quan tâm những việc đó, đưa tay vén tóc cậu ra, hỏi: "Sao vẫn chưa lành lại?"
Cái tay cầm bát khẽ run, suýt chút nữa Trịnh Lam đã làm đổ canh, nói: "Vẫn còn ít sẹo."
"Che giấu với anh cái gì" Bùi Yến lấy bát canh uống một ngụm: "Có dáng vẻ nào của em mà anh chưa thấy đâu."
Lát sau Trịnh Lam phản ứng lại, trong lòng trở nên ngọt ngào, ngoan ngoãn ồ một tiếng, đụng đụng khuỷu tay Bùi Yến, nói: "Em muốn uống nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.