Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có
Chương 99
Nhất chỉ hoa giáp tử
05/10/2024
Người trước mặt trùng lặp với sáu năm trước, khiến Phương Du không thể phân biệt được đó là thực hay ảo.
Đàm Vân Thư đã từng nói điều này sáu năm trước.
Lần đó họ xảy ra mâu thuẫn, Đàm Vân Thư đã thú nhận nguyên nhân với cô, còn nắm lấy tay cô đặt lên trái tim mình, nói với vẻ đáng thương rằng "trái tim đau".
Nhưng trên thực tế, lúc đó Đàm Vân Thư thật sự có cảm giác như vậy sao?
Phương Du biết rằng câu trả lời nhất định là không. Khi đó, Đàm Vân Thư chỉ coi cô như một trò tiêu khiển, nói như vậy chỉ là không muốn cô chủ động kết thúc mối quan hệ sớm.
Tuy nhiên, lúc đó cô thực sự tin vào lời nói dối của Đàm Vân Thư.
Hiện tại thì sao?
Phương Du cũng không có ý định đoán câu trả lời.
Cô nhìn xuống Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư vẫn ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng rơi xuống, nước mắt lấp lánh, lông mi ướt đẫm trông thật lem luốc. Nàng không cảm thấy xấu hổ khi khóc, cùng với nước da hơi nhợt nhạt, trông càng đáng thương hơn.
Có người từng nói nước mắt là biển cả nhỏ nhất do con người tạo ra.
Phương Du cảm thấy mình lại bị Đàm Vân Thư kéo xuống đáy biển.
Cô mím môi, co ngón tay trỏ, dùng đốt ngón tay lau khóe mắt cho Đàm Vân Thư. Nước mắt lại đốt cháy làn da cô, cơn đau từ đốt ngón tay truyền đến toàn thân.
"... Truyền dịch còn mất bao lâu nữa?" Phương Du cố gắng hết sức bỏ qua những cảm xúc trong lòng, giọng nói vẫn như cũ, nhưng có hơi cứng ngắc.
Đàm Vân Thư trả lời bằng giọng mũi: "Chỉ cần hết chai này sẽ ổn thôi."
"Được."
Phương Du ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, giải thích sự quay lại của mình: "Tôi là trợ lý của Thẩm tổng. Cô ấy đã gọi và yêu cầu báo lại tình hình, nên tôi sẽ đợi cậu truyền dịch xong và đưa cậu về."
Khi Đàm Vân Thư nghe những lời này, lòng nàng càng thêm thắt lại.
Đúng, nàng biết đây là sự thật, nhưng lời giải thích nghiêm túc của Phương Du lại khiến nàng cảm thấy vô cùng chua chát.
"Đã làm phiền rồi, trợ lý Phương." Nàng khó khăn cử động môi dưới.
Phương Du: "Vốn dĩ là bổn phận."
Bầu không khí trở nên im lặng, chỉ còn lại nhiều âm thanh khác nhau trong khu vực cấp cứu.
Một lúc sau, Phương Du quay đầu lại, ánh mắt rơi vào lọ truyền tĩnh mạch đang nhỏ giọt liên tục, tốc độ rất nhanh, xem ra nửa lọ còn lại sẽ sớm truyền hết.
Giọng nói của Đàm Vân Thư ở bên cạnh yếu ớt vang lên: "Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu, Trợ lý Phương."
Phương Du không quay đầu lại, cô nói: "Được."
Đàm Vân Thư không trả lời.
Quả nhiên không mất nhiều thời gian, chỉ hơn mười phút,chất lỏng trong bình đã gần cạn hết, y tá nói với nàng trong khi tháo dây truyền dịch ra: "Cô nên chú ý đến chế độ ăn uống trong thời gian này, uống thuốc đúng giờ..."
"Cảm ơn chị." Phương Du cầm lấy báo cáo khám bệnh của Đàm Vân Thư, đứng dậy.
Đàm Vân Thư đứng dậy và nói: "Cảm ơn."
"Có thể về rồi." Y tá nói rồi cầm đồ rời đi.
Phương Du nhìn Đàm Vân Thư, nói với giọng điệu chuyên nghiệp: "Tôi sẽ đưa cậu về."
"Không cần, tôi có thể tự mình về được, trợ lý Phương."
"Được rồi." Phương Du gấp lại báo cáo kiểm tra, đưa tới, "Thu dọn đồ của cậu đi."
Đàm Vân Thư: "Ừ."
Cả hai lặng lẽ bước ra ngoài, nhưng Đàm Vân Thư yếu hơn, nên tốc dộ chậm hơn.
Phương Du bước chậm lại.
Có rất nhiều chuyện đang xảy ra ở đây trong phòng cấp cứu, khi họ sắp ra đến cửa, một người mẹ lo lắng ôm con gái nhỏ chạy vào, nước mắt của người mẹ chảy dài trên khuôn mặt, cô ấy hét lên "Bác sĩ", thu hút sự chú ý của một số người.
Mắt đứa trẻ đang nhắm, cô bé được bế nằm ngang, người mẹ cũng không để ý điều này lắm.
Phương Du vô thức vòng tay qua vai Đàm Vân Thư, kéo nàng lại gần mình hơn, nếu không chân và bàn chân của đứa trẻ sẽ va vào Đàm Vân Thư.
Bây giờ Đàm Vân Thư không thể chịu được bất kỳ tai nạn nào nữa.
Ngay sau đó, một bác sĩ đến xem chuyện gì xảy ra với cô bé, đưa em vào phòng, cách ly với mọi thứ bên ngoài.
Phương Du đang định từ từ buông tay mình ra, nhưng người bên cạnh có hơi không đứng vững, toàn bộ trọng tâm cơ thể hướng về cô. Cô liếc nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của Đàm Vân Thư, sau đó nhìn thấy đôi môi của Đàm Vân Thư đang hé mở, biểu cảm buồn bã rất chân thật: "Xin lỗi, trợ lý Phương, tôi không cố ý, nhưng bây giờ tôi không thể làm được."
"......" Phương Du ôm nàng chặt hơn, lặp lại lần nữa: "Tôi đưa cậu về, nếu không tôi sẽ không gánh nổi."
Đàm Vân Thư mím môi không trả lời.
Hai người giữ nguyên tư thế này, chậm rãi đi đến khu vực chờ taxi bên ngoài, chưa tới hai phút đã ngồi vào taxi.
Đàm Vân Thư báo địa chỉ của khách sạn Quân Linh.
Tài xế khởi động xe, nói trong nhóm tài xế bằng giọng địa phương: "Tôi đưa khách đến khách sạn Quân Linh. Khách sạn này rất gần, mười phút nữa có thể đến nơi."
Hai người không hiểu được giọng Dung Thành, nhưng có thể tách ra được ba chữ "mười phút nữa" trong câu.
Bàn tay của Phương Du đã sớm rút khỏi cánh tay của Đàm Vân Thư, cô nhìn cảnh đêm lướt qua bên ngoài cửa sổ, tìm một chủ đề, cố gắng hỏi một cách tự nhiên: "Buổi tối cậu đã ăn gì?"
"Ăn lẩu với khách hàng địa phương."
"Có cay không?"
"Tôi đã uống một ly nước lạnh để giảm bớt vị cay."
Phương Du: "......"
"Không biết cô bé đó mắc bệnh gì, nhưng người mẹ có vẻ lo lắng."
Đàm Vân Thư cũng tìm được chủ đề, nói về cô bé được mẹ đưa vào phòng cấp cứu, một lúc sau vẫn không biết nói thêm gì.
"Còn cậu thì sao? Tuần trước thì bị cảm lạnh, giờ lại bị viêm ruột cấp tính."
Nói xong, Phương Du chỉ tiếc là không có chức năng rút lại.
Đúng như dự đoán, Đàm Vân Thư đã nắm bắt được thông tin trong lời nói, nàng nhìn Phương Du, hỏi: "Sao cậu biết tôi bị cảm lạnh?"
"... Khó biết lắm sao?"
Phương Du quay đầu lại nhìn Đàm Vân Thư. Cô nhìn quầng sáng trong mắt Đàm Vân Thư, nói một cách lo lắng: "Đàm tổng luôn thu hút rất nhiều sự chú ý, tin đồn lan truyền về chuyện ngã bệnh vẫn làm việc, không phải bình thường sao?
"Tôi chỉ không ngờ trợ lý Phương lại để ý tới chuyện này, làm tôi ngạc nhiên."
Phương Du không nói nữa.
Giọng tài xế taxi vang lên: "Đến nơi rồi."
Mười phút trôi qua thật nhanh, Phương Du mở miệng, đang định nói cho tài xế đưa cô về khách sạn, nhưng Đàm Vân Thư lại xoa bụng, "Chậc" một tiếng: "Sao lại đau nữa...?" "
"......" Phương Du quét mã QR thanh toán hóa đơn, "Cảm ơn bác tài, chúc bác đi đường bình an."
Cô xuống xe trước, đi vòng ra phía sau xe, mở cửa phía Đàm Vân Thư, cúi xuống hỏi: "Có thể đi được không?"
"Tôi không sao, trợ lý Phương, cậu về trước đi, tôi không làm phiền cậu nữa."
Phương Du hạ mắt xuống, nhẹ nhàng xác nhận: "Thật sự muốn tôi về sao? Đàm Vân Thư."
"...Không muốn." Đàm Vân Thư ngay lập tức thành thật đáp lại.
Vài giây sau, Phương Du giúp Đàm Vân Thư xuống xe, sau đó lại dìu Đàm Vân Thư đi thẳng vào khách sạn.
Vẻ ngoài của khách sạn Quân Linh ở mỗi thành phố sẽ hơi khác một chút. Khách sạn ở Dung Thành khác so với khách sạn ở khu tài chính Thủ đô, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy xa xỉ và giàu có.
Phương Du chỉ giúp đỡ Đàm Vân Thư, không làm gì quá thân mật, nhưng vẫn cũng thu hút sự chú ý của một số nhân viên.
Không lâu sau, Phương Du dìu nàng vào phòng.
Căn phòng này không khác mấy so với căn phòng từng ở trước đây, trông vẫn rất trang nhã.
Vẻ mặt của Đàm Vân Thư có hơi khổ sở, nàng đã như vậy từ khi xuống xe, cơn đau do viêm ruột lại đến lần nữa, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, môi trắng bệch, không còn hồng hào như thường lệ.
Phương Du nhẹ nhàng đặt nàng lên sofa, lấy gối kê dưới đầu nàng, đưa tay sờ lên đỉnh đầu nàng, giọng cô vô thức dịu lại: "Tôi đi lấy chút nước ấm cho cậu, Đàm Vân Thư."
Đàm Vân Thư phải nhịn ăn trong thời gian ngắn, nhưng có thể uống một ít nước ấm.
Sau khi Đàm Vân Thư uống nước ấm, nàng vẫn không thấy dễ chịu hơn, nàng nhắm chặt mắt, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa lớn. Sống mũi cũng có chút mồ hôi, làm nổi bật lên nốt ruồi xinh đẹp.
Phương Du ngồi xuống thảm, cô dựa vào ghế sofa, cau mày, lướt qua các trang web tìm nguyên nhân và biện pháp phòng ngừa bệnh viêm ruột cấp tính. Cô lướt qua từng trang trong khi vẫn chú ý đến động thái của Đàm Vân Thư.
Phần tóc quanh tai Đàm Vân Thư hơi ẩm ướt vì mồ hôi, trên cổ nàng cũng có mồ hôi.
Phương Du đến lau mồ hôi cho nàng, dùng hết tờ giấy này đến tờ giấy khác.
Đại tiểu thư của Quân Linh ngay từ khi còn nhỏ đã vô cùng mỏng manh, việc đeo mặt nạ không rõ chất liệu có thể gây dị ứng trên khuôn mặt, hiếm khi bị viêm ruột cấp tính vì luôn chú ý đến chế độ ăn uống.
Thời gian trôi qua từng phút, màn đêm ngoài cửa sổ càng trở nên tối hơn.
Phương Du đọc xong một trường hợp khác liên quan đến bệnh viêm ruột cấp tính, tiếng thì thầm yếu ớt của Đàm Vân Thư lại vang lên từ bên cạnh: "Phương Du..."
"Đã đỡ hơn chưa?" Phương Du vội vàng quay đầu lại, không giấu được vẻ lo lắng.
Đàm Vân Thư đã mở mắt ra, lông mày nàng giãn ra một chút, nàng vô thức chuyển sang tư thế nằm sấp, cằm đặt lên gối, che đi một phần khuôn mặt, đôi mắt trong veo thường ngày có chút mờ mịt, giống như hai ngôi sao bị ngắt điện.
Nàng nhìn thẳng vào Phương Du, mi chớp chớp, môi mấp máy: "Tốt hơn nhiều rồi."
Phương Du đón lấy ánh mắt của nàng, thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói "Vậy thì tốt," lại nghe nàng nói một cách đáng thương: "Nhưng trong lòng tôi vẫn đau lắm, Phương Du."
Phương Du lại nuốt xuống lời muốn nói, cô quay mặt đi, nói: "Cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, đã đến lúc tôi phải về rồi."
"Nhưng tại sao? Phương Du."
Giọng của Đàm Vân Thư còn yếu ớt, nói xong, nước mắt nàng nhanh chóng muốn trào ra, nàng bướng bỉnh không chịu để chúng rơi xuống nữa, nói tiếp: "Có phải tôi làm gì sai không? Cậu có thể trả lời tôi được không?"
Phương Du không trả lời câu hỏi của nàng, cũng không nhìn nàng, đôi môi hơi mím lại, duy trì sự im lặng.
Đàm Vân Thư ngập ngừng duỗi tay, từ phía sau ôm lấy cổ Phương Du, thấy Phương Du không phản kháng, nàng chậm rãi tựa cằm lên vai Phương Du, để nước mắt rơi xuống vai Phương Du.
Trong khoảng thời gian này, nàng thực sự rất nhớ Phương Du, nàng nghĩ đi nghĩ lại mọi hành động của mình khi cô tiêu khiển nàng, cố gắng tìm ra lỗi lầm mình đã mắc phải, nhưng đến cuối cùng, chỉ khiến cảm giác nhớ nhung tăng lên gấp đôi.
Có rất nhiều khoảnh khắc chỉ có nàng và Phương Du, hóa ra nàng luôn nhớ rõ mọi thứ về Phương Du.
Nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ đều là bọt biển, Phương Du đã không ở bên cạnh nàng nữa.
Tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi đau đang quấn chặt khiến nàng nghẹt thở.
"Phương Du..." Đàm Vân Thư lại giống như đêm mưa lần trước, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Phương Du, lúng túng nói: "Đừng đẩy tôi ra."
Sợ mắt Đàm Vân Thư sẽ khó chịu, nên Phương Du cố ý không bật sáng đèn phòng khách. Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cách đó không xa là bầu trời tối đen như mực. Hình ảnh của họ được phản chiếu trên cửa sổ.
Phương Du có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Đàm Vân Thư lại thiêu đốt vai cô, góc áo trên vai cô ướt đẫm, có hơi dinh dính.
Đàm Vân Thư tiếp tục: "Tôi đã yêu cầu nhân viên của mình tuyên truyền về chuyện tôi vẫn làm việc trong khi ngã bệnh. Tôi không chắc liệu cậu có biết hay không, nhưng tôi muốn truyền tới cho cậu. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này tôi không nhận được bất kỳ sự quan tâm nào từ cậu. Tôi rất buồn, Phương Du, vì cậu đã không đến bên tôi như lúc ở khu nghỉ dưỡng. Nhưng tôi đã rất ngạc nhiên và vui mừng khi cậu nhắn tin cho tôi tối nay. Sau khi tôi bị cậu bỏ mặc rất lâu, nên tôi đã giả vờ nói với cậu mình không cần, không muốn, nhưng tôi buồn lắm, Phương Du." Nàng dùng chóp mũi xoa xoa một bên cổ Phương Du, nước mắt vẫn rơi lã chã, "Xin lỗi, cậu đã nói rằng mình đến đây là vì Thẩm Ánh Chi, tôi không nên giận cậu. Thật tốt vì cậu đã đến. Đây là mối quan hệ hiện tại của chúng ta, tôi không nên kỳ vọng quá nhiều."
Phương Du im lặng, cảm nhận được cử động của Đàm Vân Thư, lắng nghe âm thanh khóc lóc cùng tủi thân của Đàm Vân Thư. Bất tri bất giác, chóp mũi của cô cũng cảm giác chua xót, cô hạ ánh mắt xuống, cố gắng kìm nén cảm giác này, nói: "Đàm Vân Thư, cậu đã từng đẩy tôi ra bằng chính đôi tay của mình, cậu có nhớ không?"
"Xin lỗi... Thực xin lỗi......"
Hơi thở của Phương Du mất đi tần suất ban đầu, nhớ lại những điều này giống như một con dao cứa vào tim cô.
Cô nên cứng rắn hơn, cô không muốn nhận tấm thiệp mời thứ hai.
Cô giơ tay lên, vỗ nhẹ vào cổ tay của Đàm Vân Thư. Nước mắt rơi trên mu bàn tay của cô. Cô nói một cách khó khăn: "Đừng nói xin lỗi, vô ích thôi. Tôi không quan tâm nữa."
"Sáng mai tôi có chuyến bay, lát nữa tôi phải quay lại thu dọn hành lý. Cậu hãy chăm sóc bản thân thật tốt."
***
Tác giả có điều muốn nói.
Làm thế nào để đưa ra một chương 99 như vậy Huhuhuhuhu
Họ chỉ cần một vụ nổ lớn thôi! Tôi chỉ ghét việc mình không phải là bạch tuộc!!!
Để mọi xem càng nhanh càng tốt QAQ.
Đàm Vân Thư đã từng nói điều này sáu năm trước.
Lần đó họ xảy ra mâu thuẫn, Đàm Vân Thư đã thú nhận nguyên nhân với cô, còn nắm lấy tay cô đặt lên trái tim mình, nói với vẻ đáng thương rằng "trái tim đau".
Nhưng trên thực tế, lúc đó Đàm Vân Thư thật sự có cảm giác như vậy sao?
Phương Du biết rằng câu trả lời nhất định là không. Khi đó, Đàm Vân Thư chỉ coi cô như một trò tiêu khiển, nói như vậy chỉ là không muốn cô chủ động kết thúc mối quan hệ sớm.
Tuy nhiên, lúc đó cô thực sự tin vào lời nói dối của Đàm Vân Thư.
Hiện tại thì sao?
Phương Du cũng không có ý định đoán câu trả lời.
Cô nhìn xuống Đàm Vân Thư.
Đàm Vân Thư vẫn ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng rơi xuống, nước mắt lấp lánh, lông mi ướt đẫm trông thật lem luốc. Nàng không cảm thấy xấu hổ khi khóc, cùng với nước da hơi nhợt nhạt, trông càng đáng thương hơn.
Có người từng nói nước mắt là biển cả nhỏ nhất do con người tạo ra.
Phương Du cảm thấy mình lại bị Đàm Vân Thư kéo xuống đáy biển.
Cô mím môi, co ngón tay trỏ, dùng đốt ngón tay lau khóe mắt cho Đàm Vân Thư. Nước mắt lại đốt cháy làn da cô, cơn đau từ đốt ngón tay truyền đến toàn thân.
"... Truyền dịch còn mất bao lâu nữa?" Phương Du cố gắng hết sức bỏ qua những cảm xúc trong lòng, giọng nói vẫn như cũ, nhưng có hơi cứng ngắc.
Đàm Vân Thư trả lời bằng giọng mũi: "Chỉ cần hết chai này sẽ ổn thôi."
"Được."
Phương Du ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, giải thích sự quay lại của mình: "Tôi là trợ lý của Thẩm tổng. Cô ấy đã gọi và yêu cầu báo lại tình hình, nên tôi sẽ đợi cậu truyền dịch xong và đưa cậu về."
Khi Đàm Vân Thư nghe những lời này, lòng nàng càng thêm thắt lại.
Đúng, nàng biết đây là sự thật, nhưng lời giải thích nghiêm túc của Phương Du lại khiến nàng cảm thấy vô cùng chua chát.
"Đã làm phiền rồi, trợ lý Phương." Nàng khó khăn cử động môi dưới.
Phương Du: "Vốn dĩ là bổn phận."
Bầu không khí trở nên im lặng, chỉ còn lại nhiều âm thanh khác nhau trong khu vực cấp cứu.
Một lúc sau, Phương Du quay đầu lại, ánh mắt rơi vào lọ truyền tĩnh mạch đang nhỏ giọt liên tục, tốc độ rất nhanh, xem ra nửa lọ còn lại sẽ sớm truyền hết.
Giọng nói của Đàm Vân Thư ở bên cạnh yếu ớt vang lên: "Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu, Trợ lý Phương."
Phương Du không quay đầu lại, cô nói: "Được."
Đàm Vân Thư không trả lời.
Quả nhiên không mất nhiều thời gian, chỉ hơn mười phút,chất lỏng trong bình đã gần cạn hết, y tá nói với nàng trong khi tháo dây truyền dịch ra: "Cô nên chú ý đến chế độ ăn uống trong thời gian này, uống thuốc đúng giờ..."
"Cảm ơn chị." Phương Du cầm lấy báo cáo khám bệnh của Đàm Vân Thư, đứng dậy.
Đàm Vân Thư đứng dậy và nói: "Cảm ơn."
"Có thể về rồi." Y tá nói rồi cầm đồ rời đi.
Phương Du nhìn Đàm Vân Thư, nói với giọng điệu chuyên nghiệp: "Tôi sẽ đưa cậu về."
"Không cần, tôi có thể tự mình về được, trợ lý Phương."
"Được rồi." Phương Du gấp lại báo cáo kiểm tra, đưa tới, "Thu dọn đồ của cậu đi."
Đàm Vân Thư: "Ừ."
Cả hai lặng lẽ bước ra ngoài, nhưng Đàm Vân Thư yếu hơn, nên tốc dộ chậm hơn.
Phương Du bước chậm lại.
Có rất nhiều chuyện đang xảy ra ở đây trong phòng cấp cứu, khi họ sắp ra đến cửa, một người mẹ lo lắng ôm con gái nhỏ chạy vào, nước mắt của người mẹ chảy dài trên khuôn mặt, cô ấy hét lên "Bác sĩ", thu hút sự chú ý của một số người.
Mắt đứa trẻ đang nhắm, cô bé được bế nằm ngang, người mẹ cũng không để ý điều này lắm.
Phương Du vô thức vòng tay qua vai Đàm Vân Thư, kéo nàng lại gần mình hơn, nếu không chân và bàn chân của đứa trẻ sẽ va vào Đàm Vân Thư.
Bây giờ Đàm Vân Thư không thể chịu được bất kỳ tai nạn nào nữa.
Ngay sau đó, một bác sĩ đến xem chuyện gì xảy ra với cô bé, đưa em vào phòng, cách ly với mọi thứ bên ngoài.
Phương Du đang định từ từ buông tay mình ra, nhưng người bên cạnh có hơi không đứng vững, toàn bộ trọng tâm cơ thể hướng về cô. Cô liếc nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của Đàm Vân Thư, sau đó nhìn thấy đôi môi của Đàm Vân Thư đang hé mở, biểu cảm buồn bã rất chân thật: "Xin lỗi, trợ lý Phương, tôi không cố ý, nhưng bây giờ tôi không thể làm được."
"......" Phương Du ôm nàng chặt hơn, lặp lại lần nữa: "Tôi đưa cậu về, nếu không tôi sẽ không gánh nổi."
Đàm Vân Thư mím môi không trả lời.
Hai người giữ nguyên tư thế này, chậm rãi đi đến khu vực chờ taxi bên ngoài, chưa tới hai phút đã ngồi vào taxi.
Đàm Vân Thư báo địa chỉ của khách sạn Quân Linh.
Tài xế khởi động xe, nói trong nhóm tài xế bằng giọng địa phương: "Tôi đưa khách đến khách sạn Quân Linh. Khách sạn này rất gần, mười phút nữa có thể đến nơi."
Hai người không hiểu được giọng Dung Thành, nhưng có thể tách ra được ba chữ "mười phút nữa" trong câu.
Bàn tay của Phương Du đã sớm rút khỏi cánh tay của Đàm Vân Thư, cô nhìn cảnh đêm lướt qua bên ngoài cửa sổ, tìm một chủ đề, cố gắng hỏi một cách tự nhiên: "Buổi tối cậu đã ăn gì?"
"Ăn lẩu với khách hàng địa phương."
"Có cay không?"
"Tôi đã uống một ly nước lạnh để giảm bớt vị cay."
Phương Du: "......"
"Không biết cô bé đó mắc bệnh gì, nhưng người mẹ có vẻ lo lắng."
Đàm Vân Thư cũng tìm được chủ đề, nói về cô bé được mẹ đưa vào phòng cấp cứu, một lúc sau vẫn không biết nói thêm gì.
"Còn cậu thì sao? Tuần trước thì bị cảm lạnh, giờ lại bị viêm ruột cấp tính."
Nói xong, Phương Du chỉ tiếc là không có chức năng rút lại.
Đúng như dự đoán, Đàm Vân Thư đã nắm bắt được thông tin trong lời nói, nàng nhìn Phương Du, hỏi: "Sao cậu biết tôi bị cảm lạnh?"
"... Khó biết lắm sao?"
Phương Du quay đầu lại nhìn Đàm Vân Thư. Cô nhìn quầng sáng trong mắt Đàm Vân Thư, nói một cách lo lắng: "Đàm tổng luôn thu hút rất nhiều sự chú ý, tin đồn lan truyền về chuyện ngã bệnh vẫn làm việc, không phải bình thường sao?
"Tôi chỉ không ngờ trợ lý Phương lại để ý tới chuyện này, làm tôi ngạc nhiên."
Phương Du không nói nữa.
Giọng tài xế taxi vang lên: "Đến nơi rồi."
Mười phút trôi qua thật nhanh, Phương Du mở miệng, đang định nói cho tài xế đưa cô về khách sạn, nhưng Đàm Vân Thư lại xoa bụng, "Chậc" một tiếng: "Sao lại đau nữa...?" "
"......" Phương Du quét mã QR thanh toán hóa đơn, "Cảm ơn bác tài, chúc bác đi đường bình an."
Cô xuống xe trước, đi vòng ra phía sau xe, mở cửa phía Đàm Vân Thư, cúi xuống hỏi: "Có thể đi được không?"
"Tôi không sao, trợ lý Phương, cậu về trước đi, tôi không làm phiền cậu nữa."
Phương Du hạ mắt xuống, nhẹ nhàng xác nhận: "Thật sự muốn tôi về sao? Đàm Vân Thư."
"...Không muốn." Đàm Vân Thư ngay lập tức thành thật đáp lại.
Vài giây sau, Phương Du giúp Đàm Vân Thư xuống xe, sau đó lại dìu Đàm Vân Thư đi thẳng vào khách sạn.
Vẻ ngoài của khách sạn Quân Linh ở mỗi thành phố sẽ hơi khác một chút. Khách sạn ở Dung Thành khác so với khách sạn ở khu tài chính Thủ đô, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy xa xỉ và giàu có.
Phương Du chỉ giúp đỡ Đàm Vân Thư, không làm gì quá thân mật, nhưng vẫn cũng thu hút sự chú ý của một số nhân viên.
Không lâu sau, Phương Du dìu nàng vào phòng.
Căn phòng này không khác mấy so với căn phòng từng ở trước đây, trông vẫn rất trang nhã.
Vẻ mặt của Đàm Vân Thư có hơi khổ sở, nàng đã như vậy từ khi xuống xe, cơn đau do viêm ruột lại đến lần nữa, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, môi trắng bệch, không còn hồng hào như thường lệ.
Phương Du nhẹ nhàng đặt nàng lên sofa, lấy gối kê dưới đầu nàng, đưa tay sờ lên đỉnh đầu nàng, giọng cô vô thức dịu lại: "Tôi đi lấy chút nước ấm cho cậu, Đàm Vân Thư."
Đàm Vân Thư phải nhịn ăn trong thời gian ngắn, nhưng có thể uống một ít nước ấm.
Sau khi Đàm Vân Thư uống nước ấm, nàng vẫn không thấy dễ chịu hơn, nàng nhắm chặt mắt, cuộn tròn trên chiếc ghế sofa lớn. Sống mũi cũng có chút mồ hôi, làm nổi bật lên nốt ruồi xinh đẹp.
Phương Du ngồi xuống thảm, cô dựa vào ghế sofa, cau mày, lướt qua các trang web tìm nguyên nhân và biện pháp phòng ngừa bệnh viêm ruột cấp tính. Cô lướt qua từng trang trong khi vẫn chú ý đến động thái của Đàm Vân Thư.
Phần tóc quanh tai Đàm Vân Thư hơi ẩm ướt vì mồ hôi, trên cổ nàng cũng có mồ hôi.
Phương Du đến lau mồ hôi cho nàng, dùng hết tờ giấy này đến tờ giấy khác.
Đại tiểu thư của Quân Linh ngay từ khi còn nhỏ đã vô cùng mỏng manh, việc đeo mặt nạ không rõ chất liệu có thể gây dị ứng trên khuôn mặt, hiếm khi bị viêm ruột cấp tính vì luôn chú ý đến chế độ ăn uống.
Thời gian trôi qua từng phút, màn đêm ngoài cửa sổ càng trở nên tối hơn.
Phương Du đọc xong một trường hợp khác liên quan đến bệnh viêm ruột cấp tính, tiếng thì thầm yếu ớt của Đàm Vân Thư lại vang lên từ bên cạnh: "Phương Du..."
"Đã đỡ hơn chưa?" Phương Du vội vàng quay đầu lại, không giấu được vẻ lo lắng.
Đàm Vân Thư đã mở mắt ra, lông mày nàng giãn ra một chút, nàng vô thức chuyển sang tư thế nằm sấp, cằm đặt lên gối, che đi một phần khuôn mặt, đôi mắt trong veo thường ngày có chút mờ mịt, giống như hai ngôi sao bị ngắt điện.
Nàng nhìn thẳng vào Phương Du, mi chớp chớp, môi mấp máy: "Tốt hơn nhiều rồi."
Phương Du đón lấy ánh mắt của nàng, thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói "Vậy thì tốt," lại nghe nàng nói một cách đáng thương: "Nhưng trong lòng tôi vẫn đau lắm, Phương Du."
Phương Du lại nuốt xuống lời muốn nói, cô quay mặt đi, nói: "Cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, đã đến lúc tôi phải về rồi."
"Nhưng tại sao? Phương Du."
Giọng của Đàm Vân Thư còn yếu ớt, nói xong, nước mắt nàng nhanh chóng muốn trào ra, nàng bướng bỉnh không chịu để chúng rơi xuống nữa, nói tiếp: "Có phải tôi làm gì sai không? Cậu có thể trả lời tôi được không?"
Phương Du không trả lời câu hỏi của nàng, cũng không nhìn nàng, đôi môi hơi mím lại, duy trì sự im lặng.
Đàm Vân Thư ngập ngừng duỗi tay, từ phía sau ôm lấy cổ Phương Du, thấy Phương Du không phản kháng, nàng chậm rãi tựa cằm lên vai Phương Du, để nước mắt rơi xuống vai Phương Du.
Trong khoảng thời gian này, nàng thực sự rất nhớ Phương Du, nàng nghĩ đi nghĩ lại mọi hành động của mình khi cô tiêu khiển nàng, cố gắng tìm ra lỗi lầm mình đã mắc phải, nhưng đến cuối cùng, chỉ khiến cảm giác nhớ nhung tăng lên gấp đôi.
Có rất nhiều khoảnh khắc chỉ có nàng và Phương Du, hóa ra nàng luôn nhớ rõ mọi thứ về Phương Du.
Nhưng khi mở mắt ra, mọi thứ đều là bọt biển, Phương Du đã không ở bên cạnh nàng nữa.
Tất cả những gì còn lại chỉ là nỗi đau đang quấn chặt khiến nàng nghẹt thở.
"Phương Du..." Đàm Vân Thư lại giống như đêm mưa lần trước, nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Phương Du, lúng túng nói: "Đừng đẩy tôi ra."
Sợ mắt Đàm Vân Thư sẽ khó chịu, nên Phương Du cố ý không bật sáng đèn phòng khách. Bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn cách đó không xa là bầu trời tối đen như mực. Hình ảnh của họ được phản chiếu trên cửa sổ.
Phương Du có thể cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi của Đàm Vân Thư lại thiêu đốt vai cô, góc áo trên vai cô ướt đẫm, có hơi dinh dính.
Đàm Vân Thư tiếp tục: "Tôi đã yêu cầu nhân viên của mình tuyên truyền về chuyện tôi vẫn làm việc trong khi ngã bệnh. Tôi không chắc liệu cậu có biết hay không, nhưng tôi muốn truyền tới cho cậu. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này tôi không nhận được bất kỳ sự quan tâm nào từ cậu. Tôi rất buồn, Phương Du, vì cậu đã không đến bên tôi như lúc ở khu nghỉ dưỡng. Nhưng tôi đã rất ngạc nhiên và vui mừng khi cậu nhắn tin cho tôi tối nay. Sau khi tôi bị cậu bỏ mặc rất lâu, nên tôi đã giả vờ nói với cậu mình không cần, không muốn, nhưng tôi buồn lắm, Phương Du." Nàng dùng chóp mũi xoa xoa một bên cổ Phương Du, nước mắt vẫn rơi lã chã, "Xin lỗi, cậu đã nói rằng mình đến đây là vì Thẩm Ánh Chi, tôi không nên giận cậu. Thật tốt vì cậu đã đến. Đây là mối quan hệ hiện tại của chúng ta, tôi không nên kỳ vọng quá nhiều."
Phương Du im lặng, cảm nhận được cử động của Đàm Vân Thư, lắng nghe âm thanh khóc lóc cùng tủi thân của Đàm Vân Thư. Bất tri bất giác, chóp mũi của cô cũng cảm giác chua xót, cô hạ ánh mắt xuống, cố gắng kìm nén cảm giác này, nói: "Đàm Vân Thư, cậu đã từng đẩy tôi ra bằng chính đôi tay của mình, cậu có nhớ không?"
"Xin lỗi... Thực xin lỗi......"
Hơi thở của Phương Du mất đi tần suất ban đầu, nhớ lại những điều này giống như một con dao cứa vào tim cô.
Cô nên cứng rắn hơn, cô không muốn nhận tấm thiệp mời thứ hai.
Cô giơ tay lên, vỗ nhẹ vào cổ tay của Đàm Vân Thư. Nước mắt rơi trên mu bàn tay của cô. Cô nói một cách khó khăn: "Đừng nói xin lỗi, vô ích thôi. Tôi không quan tâm nữa."
"Sáng mai tôi có chuyến bay, lát nữa tôi phải quay lại thu dọn hành lý. Cậu hãy chăm sóc bản thân thật tốt."
***
Tác giả có điều muốn nói.
Làm thế nào để đưa ra một chương 99 như vậy Huhuhuhuhu
Họ chỉ cần một vụ nổ lớn thôi! Tôi chỉ ghét việc mình không phải là bạch tuộc!!!
Để mọi xem càng nhanh càng tốt QAQ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.