Sau Khi Chia Tay Tôi Nổi Tiếng Khắp Giới Giải Trí
Chương 22:
Lam Bạch Cách Tử
05/03/2024
Lạc Ninh không cự tuyệt, đứng lên đi theo ông lão đến môt cái sân khác, bên trông gieo trồng không ít loại hoa quý. Có thể nhìn ra vị chủ nhân của nông trang này cũng không phải là một người đơn giản.
Lão nhân chỉ vào một mảnh trồng các loại hoa trà khác nhau hỏi: "Con có thể nhìn ra mấy chủng loại hoa sơn trà này không?"
Lạc Ninh cười trả lời: "Có thể, đây là mười tám học sĩ, đây là xích hồng, đây là vương miện hoàng đế, đây là..."
Nơi này có hơn ba mươi chủng loại hoa trà, mà Lạc Ninh chỉ nhìn một cái liền có thể nhận ra từng loại. Lục Tuân đứng bên cạnh không tự giác cũng tập trung vào, trong mắt mang theo ngoài ý muốn cùng kinh ngạc. Hắn phát hiện Lạc Ninh lúc nào cũng có thể làm cho người ta kinh hỉ.
Lão nhân càng nghe càng vui vẻ, lại dẫn cô đến xem các khu trồng hoa khác. Hỏi cô không ít vấn đề, Lạc Ninh đều chậm rãi đáp lại. Sau đó hai người chỉ trò chuyện quanh chủ đề hoa cỏ này, mà đều là những vấn đề mang tính chuyên môn.
Lão nhân có một gốc lan hết sức yêu thích đang bị bệnh. Lạc Ninh đề xuất phương pháp trị tận gốc làm lão nhân kinh hỉ không thôi. Sau đó lôi kéo cô cùng áp dụng trị bệnh cho gốc lan, nhìn động tác thành thạo loại bỏ phần bệnh trên thân cây, ông lão liên tục khen ngợi.
"Tiểu Lạc a! Ông cũng được xem là đại sư đức cao vọng trọng trong nghề trồng cây cảnh, không nghĩ tới đứa nhỏ này càng tinh thông hơn!"
"Người trẻ bây giờ không có mấy người am hiểu về hoa giống con đâu, lão già ta cam bái hạ phong!"
"Tiểu Lạc, con tới xem thử bồn chi cúc trắng của ông!". Ông lão hoàn toàn xem Lạc Ninh như tri kỷ dưỡng hoa của mình.
Lạc Ninh chịu ảnh hưởng của mẹ, rất thích hoa. Ông lão lại hiểu biết rất nhiều, vì thế không có cự tuyệt. Cô cùng đối phương giám định và thưởng thức hoa. Đồng thời cũng không có vắng vẻ Lục Tuân, thường xuyên giải thích cho hắn hoặc lôi kéo hắn cùng trò chuyện.
Trên phần bình luận khác giả đều ngây ngốc, căn bản không nghĩ tới Lạc Ninh lại hiểu biết nhiều như vậy.
[ Mấy cái bọn họ nói tôi không hiểu gì hết, mới đi tra Baidu một chút, má ơi Lạc Ninh nói đúng hết trơn ]
[ Lạc Ninh hồi nảy nói cổ chỉ biết một chút. Không phải người ta làm ra vẻ hiểu biết, mà người ta khiêm tốn đó mấy má ơi! ]
[ Đúng đúng! Kiến thức của Lạc Ninh về hoa chính là trình độ chuyên nghiệp cmnr! ]
Antifan chưa từ bỏ ý định, [ Cô Lạc nói không chừng có nguồn tin nội bộ cho biết chủ đề kỳ này cho nên đã đi học trước một khóa cây cảnh, còn lâu bọn tao mới tin cô Lạc hiểu biết rộng như vây ]
[ Một cái bình hoa thì não lớn đến đâu, đùa hả? ]
Lần này người qua đường cũng không nhịn được.
[ Nhà tôi ba đời trồng lan. Cái phương pháp xử lí hoa bệnh của Lạc Ninh vừa rồi hoàn toàn không có trong sách nha. Nếu không phải là người hiểu biết sâu sắc cho dù có đi 100 cái workshop cũng vô ích ]
[ Cái nông trang này có hơn 100 loại hoa. Ông lão chỉ một bồn, Lạc Ninh liền nói tên một bồn. Học trước kiểu gì, không chịu buộc chịu ]
[ Lạc Ninh cùng chủ nhân nông trang nói tới không ít thứ trong sách không có, chỉ có thể chứng minh Lạc Ninh ở phương diện dưỡng hoa thật sự rất chuyên nghiệp ]
[ Này chính là bách khoa toàn thư về thực vật nhaa! ]
[ Đúng á. Đám antifan ở trên đi học một lớp rồi tới đây làm cho tôi xem thử. Đã ngu lại còn ngu triệt để ]
Không ít người qua đường lúc này chuyển thành fan của Lạc Ninh.
[ Má ơi, Lạc Ninh là cái kiểu thần tiên tỷ tỷ gì vậy, dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại còn hiểu biết, phải làm fan phải làm fan ]
[ Lạc Ninh còn rất tinh tế nha. Cô ấy tuy rằng đang thảo luận cùng chủ nông trang, nhưng vẫn luôn lôi kéo Lục ảnh đế nói chuyện, không ai bị bỏ rơi. Tôi cũng muốn chuyển fan ]
[ Ninh bảo vừa đẹp vừa ấm áp, yêu yêu! ]
[ Về sau em ấy cũng là Ninh bảo của tôi ]
Buổi chiều, thời điểm Lạc Ninh cùng Lục Tuân rời khỏi nông trang, không chỉ nhận được thịt tươi cùng trái cây, ông lão còn tặng cho các cô một lọ mật ong thiên nhiên.
"Xem ra bữa tối của chúng ta chắc chắn là phong phú nhất". Lục Tuân cười nói với Lạc Ninh.
Hắn cùng Lạc Ninh ở chung một ngày cũng trở nên quen thuộc, không còn đối đãi có lễ và xa cách như đối với người khác.
Lạc Ninh nghiêng đầu cười hỏi: "Lục lão sư thích ăn món gì?"
Lục Tuân cười khẽ hỏi lại: "Tôi còn có thể chọn món sao?"
"Có thể! Anh xem nguyên liệu chúng ta thu hoạch được rồi nói cho tôi biết anh muốn ăn món gì, tôi nấu cho!". Lạc Ninh cảm thấy Lục Tuân khá tốt, là một người đàn ông có chừng mực lại rất ân cần.
Thật ra Lạc Ninh cũng không biết Lục Tuân đối với những người khác không giống như vậy, đặc biệt là phái nữ, vĩnh viễn đều sẽ duy trì khoảng cách người khác không thể với tới.
Lục Tuân không khách khí, nói tên vài món ăn, Lạc Ninh đều có thể nấu, hai người vừa nói vừa cười trở về tiểu viện nông gia.
Lúc này những người khác đã lục đục trở về, đang ngồi trong sân nghỉ ngơi. Lục Tuân cùng Lạc Ninh thu thập được nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, tiếp đến chính là Bạc Tương Tương cùng Kỷ Tinh Hành.
Hai người này tiếp nhận nhiệm vụ bắt cá. Bạc Tương Tương không hổ danh là nữ thần may mắn, vận khí không phải tốt bình thường, đám cá dưới ao giống như bị choáng váng cứ hướng tới lưới của cô mà chui, thu hoạch được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Chỉ là không so sánh thì không có đau thương, vốn còn đang ngoài miệng khiêm tốn trong lòng khoe khoang với đám người Tống Nghiên, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn của Lạc Ninh cùng Lục Tuân mang về mặt của Bạc Tương Tương liền cứng lại.
Đám người Tống Nghiên cũng đều kinh ngạc, "Hai cái người này nhận nhiệm vụ gì vậy? Nguyên liệu nấu ăn so với tôi cùng Ngụy Lão sư còn nhiều như vậy."
Lục Tuân trả lời: "Chúng tôi hỗ trợ đóng gói hoa. Lạc Ninh giúp chủ nhân của nông trang chữa bệnh cho một gốc lan quý, cho nên người ta cho thù lao tương đối nhiều."
"A! Tiểu Ninh Ninh, em còn có thể chữa bệnh cho hoa, em cũng quá lợi hại đó!". Tống Nghiên trừng mắt nói.
Những người khác cũng không nghĩ tới Lạc Ninh còn có bản lĩnh như vậy, "Cô còn biết dưỡng hoa sao!"
"Cô ấy không chỉ biết dưỡng hoa, trong hoa viên có cả trăm chủng loại, cô ấy có thể nhận biết hết, phương diện này còn thực chuyên nghiệp, tôi lúc ấy đứng một bên xem đến ngây người."
Lục Tuân tiếp tục khen: "Ở phương diện dưỡng hoa, cô ấy không phải chỉ là lợi hại thôi đâu, mà là đặc biệt lợi hại!"
Lạc Ninh cười khẽ: "Lục lão sư còn khen nữa tôi bay lên trời mất!"
Những người khác tự nhiên cũng tiếp lời Lục Tuân tán dương Lạc Ninh một hồi. Bạn Tương Tương trong lòng nghẹn khuất, khó chịu đến khẩn trương, lại không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo hưởng ứng vài câu. Ban đầu còn tính khoe khoang thành quả của các cô trước mặt Lục Tuân, hiện tại bị Lạc Ninh đoạt nổi bật, tiện nhân này là khắc tinh của cô sao?
Kỷ Tinh Hành không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Lạc Ninh. Nhìn thấy cô cùng Lục Tuân cười nói trở về, trong miệng của người đàn ông khác còn không ngừng tán thưởng cô, hắn thực không thoải mái.
Gấp gáp cả một buổi trưa, mọi người đều đói bụng, vì thế chỉ có thể gian nan đi nấu cơm. Các đội khác hỏi ý của Lạc Ninh cùng Lục Tuân liền thay phiên nhau nấu cơm trước. Bọn họ thật sự sợ một hồi Lạc Ninh nấu cơm xong, thức ăn bọn họ tự làm liền ăn không vô nữa.
Lục Tuân cùng Lạc Ninh đều không có phản đối, chờ sau khi đám người kia ăn xong, Lục Tuân mới hỗ trợ rửa rau lặt vặt, Lạc Ninh chiên xào nấu nướng. Quả nhiên từng đợt mùi thơm từ phòng bếp truyền tới, mấy người Tống nghiên cực khổ ôm bụng.
"Mới vừa cơm nước xong, ngửi thấy mùi thơm này, tôi lại thấy đói bụng"
"Tôi cũng vậy, vừa rồi làm cơm quá khó ăn, chúng tôi cũng không ăn được bao nhiêu."
"Hu hu, tôi muốn đi ăn chực!". Tống Nghiên hỏi đạo diễn: "Các người chỉ nói không thể nấu cơm chung, chưa nói không thể ăn chực đúng không?"
Ngày đầu tiên đạo diễn cũng không muốn chỉnh bọn họ quá thảm, "Chỉ cần Lục lão sư không phản đối, các người muốn làm gì thì làm đi!"
Mọi người đồng thời nhìn về phía Lục Tuân, hắn nhún nhún vai nói: "Chỉ cần Lạc Ninh không ngại, tôi không sao cả, rốt cuộc người vất vả bận rộn cũng là cô ấy."
Đám người này đều kích động, Tống Nghiên vọt tới phòng bếp hỏi: "Tiểu Ninh Ninh, anh tới cọ cơm có được không?"
Lạc Ninh không trả lời ngay mà nhìn nhìn Lục Tuân.
Lục Tuân cười nói: "Người vất vả nấu ăn là cô, chỉ cần cô đồng ý, tôi không sao cả". Cũng chính là để cho Lạc Ninh làm chủ.
Lạc Ninh nở một nụ cười, lại quay qua Tống Nghiên nói: "Không thành vấn đề, dù sao nguyên liệu nấu ăn cũng nhiều, lát nữa mấy người liền tới ăn chung đi."
"A a, Tiểu Ninh Ninh, em thật sự là người tốt, em chính là tiểu tiên nữ!". Lời tử tế không mất tiền mua, Tống nghiên tha hồ mà ném ra.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy vui vẻ.
Lão nhân chỉ vào một mảnh trồng các loại hoa trà khác nhau hỏi: "Con có thể nhìn ra mấy chủng loại hoa sơn trà này không?"
Lạc Ninh cười trả lời: "Có thể, đây là mười tám học sĩ, đây là xích hồng, đây là vương miện hoàng đế, đây là..."
Nơi này có hơn ba mươi chủng loại hoa trà, mà Lạc Ninh chỉ nhìn một cái liền có thể nhận ra từng loại. Lục Tuân đứng bên cạnh không tự giác cũng tập trung vào, trong mắt mang theo ngoài ý muốn cùng kinh ngạc. Hắn phát hiện Lạc Ninh lúc nào cũng có thể làm cho người ta kinh hỉ.
Lão nhân càng nghe càng vui vẻ, lại dẫn cô đến xem các khu trồng hoa khác. Hỏi cô không ít vấn đề, Lạc Ninh đều chậm rãi đáp lại. Sau đó hai người chỉ trò chuyện quanh chủ đề hoa cỏ này, mà đều là những vấn đề mang tính chuyên môn.
Lão nhân có một gốc lan hết sức yêu thích đang bị bệnh. Lạc Ninh đề xuất phương pháp trị tận gốc làm lão nhân kinh hỉ không thôi. Sau đó lôi kéo cô cùng áp dụng trị bệnh cho gốc lan, nhìn động tác thành thạo loại bỏ phần bệnh trên thân cây, ông lão liên tục khen ngợi.
"Tiểu Lạc a! Ông cũng được xem là đại sư đức cao vọng trọng trong nghề trồng cây cảnh, không nghĩ tới đứa nhỏ này càng tinh thông hơn!"
"Người trẻ bây giờ không có mấy người am hiểu về hoa giống con đâu, lão già ta cam bái hạ phong!"
"Tiểu Lạc, con tới xem thử bồn chi cúc trắng của ông!". Ông lão hoàn toàn xem Lạc Ninh như tri kỷ dưỡng hoa của mình.
Lạc Ninh chịu ảnh hưởng của mẹ, rất thích hoa. Ông lão lại hiểu biết rất nhiều, vì thế không có cự tuyệt. Cô cùng đối phương giám định và thưởng thức hoa. Đồng thời cũng không có vắng vẻ Lục Tuân, thường xuyên giải thích cho hắn hoặc lôi kéo hắn cùng trò chuyện.
Trên phần bình luận khác giả đều ngây ngốc, căn bản không nghĩ tới Lạc Ninh lại hiểu biết nhiều như vậy.
[ Mấy cái bọn họ nói tôi không hiểu gì hết, mới đi tra Baidu một chút, má ơi Lạc Ninh nói đúng hết trơn ]
[ Lạc Ninh hồi nảy nói cổ chỉ biết một chút. Không phải người ta làm ra vẻ hiểu biết, mà người ta khiêm tốn đó mấy má ơi! ]
[ Đúng đúng! Kiến thức của Lạc Ninh về hoa chính là trình độ chuyên nghiệp cmnr! ]
Antifan chưa từ bỏ ý định, [ Cô Lạc nói không chừng có nguồn tin nội bộ cho biết chủ đề kỳ này cho nên đã đi học trước một khóa cây cảnh, còn lâu bọn tao mới tin cô Lạc hiểu biết rộng như vây ]
[ Một cái bình hoa thì não lớn đến đâu, đùa hả? ]
Lần này người qua đường cũng không nhịn được.
[ Nhà tôi ba đời trồng lan. Cái phương pháp xử lí hoa bệnh của Lạc Ninh vừa rồi hoàn toàn không có trong sách nha. Nếu không phải là người hiểu biết sâu sắc cho dù có đi 100 cái workshop cũng vô ích ]
[ Cái nông trang này có hơn 100 loại hoa. Ông lão chỉ một bồn, Lạc Ninh liền nói tên một bồn. Học trước kiểu gì, không chịu buộc chịu ]
[ Lạc Ninh cùng chủ nhân nông trang nói tới không ít thứ trong sách không có, chỉ có thể chứng minh Lạc Ninh ở phương diện dưỡng hoa thật sự rất chuyên nghiệp ]
[ Này chính là bách khoa toàn thư về thực vật nhaa! ]
[ Đúng á. Đám antifan ở trên đi học một lớp rồi tới đây làm cho tôi xem thử. Đã ngu lại còn ngu triệt để ]
Không ít người qua đường lúc này chuyển thành fan của Lạc Ninh.
[ Má ơi, Lạc Ninh là cái kiểu thần tiên tỷ tỷ gì vậy, dáng dấp xinh đẹp như vậy, lại còn hiểu biết, phải làm fan phải làm fan ]
[ Lạc Ninh còn rất tinh tế nha. Cô ấy tuy rằng đang thảo luận cùng chủ nông trang, nhưng vẫn luôn lôi kéo Lục ảnh đế nói chuyện, không ai bị bỏ rơi. Tôi cũng muốn chuyển fan ]
[ Ninh bảo vừa đẹp vừa ấm áp, yêu yêu! ]
[ Về sau em ấy cũng là Ninh bảo của tôi ]
Buổi chiều, thời điểm Lạc Ninh cùng Lục Tuân rời khỏi nông trang, không chỉ nhận được thịt tươi cùng trái cây, ông lão còn tặng cho các cô một lọ mật ong thiên nhiên.
"Xem ra bữa tối của chúng ta chắc chắn là phong phú nhất". Lục Tuân cười nói với Lạc Ninh.
Hắn cùng Lạc Ninh ở chung một ngày cũng trở nên quen thuộc, không còn đối đãi có lễ và xa cách như đối với người khác.
Lạc Ninh nghiêng đầu cười hỏi: "Lục lão sư thích ăn món gì?"
Lục Tuân cười khẽ hỏi lại: "Tôi còn có thể chọn món sao?"
"Có thể! Anh xem nguyên liệu chúng ta thu hoạch được rồi nói cho tôi biết anh muốn ăn món gì, tôi nấu cho!". Lạc Ninh cảm thấy Lục Tuân khá tốt, là một người đàn ông có chừng mực lại rất ân cần.
Thật ra Lạc Ninh cũng không biết Lục Tuân đối với những người khác không giống như vậy, đặc biệt là phái nữ, vĩnh viễn đều sẽ duy trì khoảng cách người khác không thể với tới.
Lục Tuân không khách khí, nói tên vài món ăn, Lạc Ninh đều có thể nấu, hai người vừa nói vừa cười trở về tiểu viện nông gia.
Lúc này những người khác đã lục đục trở về, đang ngồi trong sân nghỉ ngơi. Lục Tuân cùng Lạc Ninh thu thập được nhiều nguyên liệu nấu ăn nhất, tiếp đến chính là Bạc Tương Tương cùng Kỷ Tinh Hành.
Hai người này tiếp nhận nhiệm vụ bắt cá. Bạc Tương Tương không hổ danh là nữ thần may mắn, vận khí không phải tốt bình thường, đám cá dưới ao giống như bị choáng váng cứ hướng tới lưới của cô mà chui, thu hoạch được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Chỉ là không so sánh thì không có đau thương, vốn còn đang ngoài miệng khiêm tốn trong lòng khoe khoang với đám người Tống Nghiên, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn của Lạc Ninh cùng Lục Tuân mang về mặt của Bạc Tương Tương liền cứng lại.
Đám người Tống Nghiên cũng đều kinh ngạc, "Hai cái người này nhận nhiệm vụ gì vậy? Nguyên liệu nấu ăn so với tôi cùng Ngụy Lão sư còn nhiều như vậy."
Lục Tuân trả lời: "Chúng tôi hỗ trợ đóng gói hoa. Lạc Ninh giúp chủ nhân của nông trang chữa bệnh cho một gốc lan quý, cho nên người ta cho thù lao tương đối nhiều."
"A! Tiểu Ninh Ninh, em còn có thể chữa bệnh cho hoa, em cũng quá lợi hại đó!". Tống Nghiên trừng mắt nói.
Những người khác cũng không nghĩ tới Lạc Ninh còn có bản lĩnh như vậy, "Cô còn biết dưỡng hoa sao!"
"Cô ấy không chỉ biết dưỡng hoa, trong hoa viên có cả trăm chủng loại, cô ấy có thể nhận biết hết, phương diện này còn thực chuyên nghiệp, tôi lúc ấy đứng một bên xem đến ngây người."
Lục Tuân tiếp tục khen: "Ở phương diện dưỡng hoa, cô ấy không phải chỉ là lợi hại thôi đâu, mà là đặc biệt lợi hại!"
Lạc Ninh cười khẽ: "Lục lão sư còn khen nữa tôi bay lên trời mất!"
Những người khác tự nhiên cũng tiếp lời Lục Tuân tán dương Lạc Ninh một hồi. Bạn Tương Tương trong lòng nghẹn khuất, khó chịu đến khẩn trương, lại không thể không nghĩ một đằng nói một nẻo hưởng ứng vài câu. Ban đầu còn tính khoe khoang thành quả của các cô trước mặt Lục Tuân, hiện tại bị Lạc Ninh đoạt nổi bật, tiện nhân này là khắc tinh của cô sao?
Kỷ Tinh Hành không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Lạc Ninh. Nhìn thấy cô cùng Lục Tuân cười nói trở về, trong miệng của người đàn ông khác còn không ngừng tán thưởng cô, hắn thực không thoải mái.
Gấp gáp cả một buổi trưa, mọi người đều đói bụng, vì thế chỉ có thể gian nan đi nấu cơm. Các đội khác hỏi ý của Lạc Ninh cùng Lục Tuân liền thay phiên nhau nấu cơm trước. Bọn họ thật sự sợ một hồi Lạc Ninh nấu cơm xong, thức ăn bọn họ tự làm liền ăn không vô nữa.
Lục Tuân cùng Lạc Ninh đều không có phản đối, chờ sau khi đám người kia ăn xong, Lục Tuân mới hỗ trợ rửa rau lặt vặt, Lạc Ninh chiên xào nấu nướng. Quả nhiên từng đợt mùi thơm từ phòng bếp truyền tới, mấy người Tống nghiên cực khổ ôm bụng.
"Mới vừa cơm nước xong, ngửi thấy mùi thơm này, tôi lại thấy đói bụng"
"Tôi cũng vậy, vừa rồi làm cơm quá khó ăn, chúng tôi cũng không ăn được bao nhiêu."
"Hu hu, tôi muốn đi ăn chực!". Tống Nghiên hỏi đạo diễn: "Các người chỉ nói không thể nấu cơm chung, chưa nói không thể ăn chực đúng không?"
Ngày đầu tiên đạo diễn cũng không muốn chỉnh bọn họ quá thảm, "Chỉ cần Lục lão sư không phản đối, các người muốn làm gì thì làm đi!"
Mọi người đồng thời nhìn về phía Lục Tuân, hắn nhún nhún vai nói: "Chỉ cần Lạc Ninh không ngại, tôi không sao cả, rốt cuộc người vất vả bận rộn cũng là cô ấy."
Đám người này đều kích động, Tống Nghiên vọt tới phòng bếp hỏi: "Tiểu Ninh Ninh, anh tới cọ cơm có được không?"
Lạc Ninh không trả lời ngay mà nhìn nhìn Lục Tuân.
Lục Tuân cười nói: "Người vất vả nấu ăn là cô, chỉ cần cô đồng ý, tôi không sao cả". Cũng chính là để cho Lạc Ninh làm chủ.
Lạc Ninh nở một nụ cười, lại quay qua Tống Nghiên nói: "Không thành vấn đề, dù sao nguyên liệu nấu ăn cũng nhiều, lát nữa mấy người liền tới ăn chung đi."
"A a, Tiểu Ninh Ninh, em thật sự là người tốt, em chính là tiểu tiên nữ!". Lời tử tế không mất tiền mua, Tống nghiên tha hồ mà ném ra.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.