Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 110: - 127

Lam Bạch Cách Tử

03/12/2021

--Dịch: Autumnnolove--

Tới cửa biệt thự Liễu gia, Lục Tuân nhanh chóng đeo mặt nạ lên mặt, còn dùng liễm tức thuật*. Cho nên người khác căn bản không nhìn ra được hắn là Lục ảnh đế.

(*) - 敛息术: cụm từ này thì mình thấy thường xuất hiện trong truyện hơn. Mình lí giải dựa trên hiểu biết sau khi đọc nhiều truyện, liễm tức thuật là một bí pháp ẩn nấp cao thâm, đem toàn bộ khí tức thu nhập lại trong cơ thể, luyện tới cảnh giới cao nhất có thể làm cho bản thân dung nhập với môi trường mà người khác không thể nào nhận biết được sự tồn tại của mình.

Lạc Ninh hiểu vì sao hắn lại muốn mang mặt nạ vào. Thầy pháp kia làm xằng làm bậy đã lâu, phải bắt cho bằng được bà ta về Cục đặc biệt để điều tra, nếu dùng thân phận ảnh đế nhất định sẽ bại lộ.

Vừa mới xuống xe Lạc Ninh đã cảm nhận được âm khí từ bốn phía. Nghe thấy tiếng xe, mẹ con Hướng Bân vội vàng đi ra ngoài.

"Lạc đại sư, cô tới rồi!"

Sau đó nhìn về phía Lục Tuân mang mặt nạ: "Vị này chính là...?"

Lạc Ninh trả lời: "Vị này chính là đồng chí từ Cục đặc biệt tới đây để hỗ trợ!"

Hai người Hướng Bân cũng từng nghe nói tới Cục đặc biệt, có điều chưa từng tiếp xúc qua, chỉ biết đơn vị này được xem như cơ mật quốc gia.

Mẹ con Hướng Bân lập tức khách khí cười: "Xin chào đồng chí, đêm nay thật làm phiền anh rồi."

Giọng nói của Lục Tuân lạnh băng: "Trách nhiệm của tôi."

Lạc Ninh nhìn về phía hai góc vườn, đào trong mỗi chậu hoa ra một cục đá đỏ như máu. Đây chính là hai viên đá là lần trước cô đã phát hiện nhưng không có dịch chuyển chúng. Mẹ con Hướng Bân đã đeo bùa cô vẽ, âm khí này tạm thời sẽ không ảnh hưởng tới thân thể bọn họ.

Lạc Ninh dùng hai lá bùa gói hai cục đá lại nhét vào ba lô. Những thứ này cần phải mang về xử lý, nếu để lưu lạc bên ngoài sẽ mang đến tai họa cho người khác.

Bốn người lúc này mới đi vào biệt thự ngồi xuống. Hướng Bân phát hiện cảm giác lạnh buốt trong phòng trước khi Lạc Ninh tới đã biến mất, thay vào đó chính là không khí oi bức bình thường.

Bây giờ hắn mới dám mở điều hòa lên: "Lạc đại sư, trong nhà đột nhiên càng lúc càng lạnh, chính là là hai cục đá kia gây ra sao?"

Lạc Ninh gật đầu: "Không sai, bà nội của anh liên hệ với bà đồng kia muốn dùng âm khí trên đá để ăn mòn khí vận của người ở trong căn nhà này, tiếp tục hãm hại các người."

"Bây giờ anh dẫn tôi lên lầu, tôi xử lý luôn mấy cục đá còn lại."

Hướng Bân cầu còn không được, để mấy thứ này trong nhà luôn phải lo lắng đề phòng: "Được được!"

Lạc Ninh cũng dùng lá bùa gói cục đá lại rồi bỏ vào ba lô. Lúc trở lại phòng khách, ánh mắt của cô nhìn về phía cửa: "Nếu đã tới thì xuất hiện đi!"

Cô vừa dứt lời, cửa sổ vốn đang đóng đột nhiên bật tung. Một trận gió âm u từ ngoài cửa sổ thổi vào, mẹ con Hướng Bân nhịn không được mà rùng mình một cái. Một bà lão chừng hơn 60 tuổi từ bên ngoài đi vào.

Đến khi nhìn thấy bà lão, vẻ mặt Liễu Hồng Tuyết đầy kinh ngạc: "Sao lại là bà?"

Lạc Ninh thấy thái độ của Liễu Hồng Tuyết liền biết Liễu gia cùng bà đồng này có ân oán: "Dì biết bà ta sao?"

Liễu Hồng Tuyết hít sâu một hơi, đáp lại: "Biết!"

"Lúc ba của dì là thanh niên trí thức được gửi về nông thôn thì gặp bà ta, năm đó bà ta thích ba của dì, một hai muốn ông ấy phải cưới bà ta."

(*) : Phong trào 'Tiến về nông thôn' nằm trong Cách mạng văn hóa vô sản của Mao Trạch Đông kéo dài trong thập niên 1960 - 1970, huy động hàng trăm ngàn trí thức trẻ (học sinh mới tốt nghiệp THPT) sống ở các thành phố về nông thôn để sinh sống, lao động và học hỏi kinh nghiệm từ những người công nhân và nông dân.

"Nhưng ba của dì từ chối, ông ấy tới nông thôn chỉ để phổ cập giáo dục, vốn dĩ đã sớm có đối tượng là mẹ của dì."

"Sau đó bà ta bị người trong nhà ép gả cho một người đàn ông cùng thôn, có điều người này là kẻ vũ phu, bà ta có thai mấy lần đều bị đánh cho sẩy thai."

"Ba của dì được trở về thành phố, từ từ thành lập Dược phẩm Liễu thị, bởi vì những năm thanh niên trí thức đó, ông ấy được người ở thôn nhiệt tình chiếu cố, cho nên liền vận động thôn này trở thành một vùng gieo trồng dược liệu cung cấp cho Liễu thị."

"Cuộc sống của người dân ở trong thôn càng ngày càng tốt lên, có một lần ba của dì về thôn khảo sát, bà ta đột nhiên xuất hiện, cầu xin ông ấy dẫn bà ta rời đi."

"Nhưng ba của dì đã có gia đình rồi, bà ta cũng có gia đình, sao có thể dẫn theo bà ta rời đi được, cho nên chỉ có thể từ chối bà ta một lần nữa."

"Không lâu sau đó, ba của dì nghe được tin bà ta trốn khỏi thôn, ông ấy cũng không để chuyện này ở trong lòng."

"Ai có ngờ hơn hai mươi năm trước, bà ta lại trở về, không biết bằng cách nào hủy hoại toàn bộ hoa màu dược liệu trong thôn."

"Sau đó nhà dì xây dựng nông trang dược liệu ở một thôn khác, dược liệu cũng đều bị tàn phá tương tự như vậy."

"Lúc đó, công ty vừa ký kết một hợp đồng xuất khẩu dược liệu với một công ty nước ngoài, bà ta quậy tới như vậy, chúng ta không có đủ dược liệu, lại bị đối thủ cố tình chơi xấu, không mua được dược liệu từ bên ngoài, cuối cùng phải bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù."

"Chuyện lần đó suýt nữa thì kéo Liễu thị xuống đài, ba dì tất nhiên là không bỏ qua cho đầu sỏ gây tội là bà ta, vì thế đi báo cảnh sát."



"Nhưng ai biết bà ta lại nhanh trí chạy trốn trước rồi, Liễu gia nguy cơ tứ bề, bà ngoại của dì phải bán hết sản nghiệp mới đủ tiền cứu Liễu gia một trận, công ty lúc này mới một lần nữa chậm rãi khôi phục."

Lúc đó Liễu Hồng Tuyết đã bước chân vào Liễu thị làm việc, cho nên những chuyện này bà mới biết rõ ràng như vậy.

Thật không nghĩ tới người này lại trở thành một bà đồng, còn muốn đuổi cùng gϊếŧ tận mẹ con bà.

Lạc Ninh nhìn về phía bà lão, người này tuy rằng có một khuôn mặt từ ái, nhưng đỉnh đầu lại có sát khí cùng mùi tanh của máu vờn quanh, chứng tỏ trên tay bà ta có rất nhiều mạng người. Tướng mạo càng là loại lòng dạ hẹp hòi, tàn nhẫn độc ác. Quan trọng hơn chính là trên người bà ta và Liễu Hồng Tuyết có vài sợi dây nhân quả có liên quan tới nhau.

Con ngươi của Lạc Ninh cũng lạnh đi vài phần: "Cái chết của ba mẹ của dì Liễu và ông bà ngoại của dì ấy có quan hệ tới bà đúng không?"

Liễu Hồng Tuyết sửng sốt, có chút không thể tin được, nhưng nghĩ lại cũng không phải không có khả năng, dù sao bà ta là một người biết tà thuật.

"Vì sao bà phải làm như vậy? Bởi vì ba của tôi từ chối tình cảm của bà sao?". Bà đã tin những gì Lạc Ninh nói.

--Wattpad: Autumnnolove--

Trên khuôn mặt của bà lão vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng trong mắt không có một chút độ ấm nào, thậm chí còn đầy hận ý.

"Đúng vậy, tao thật sự rất hận ba của mày, ông ấy dám từ chối tao."

"Nếu năm đó ông ấy không từ chối tao, tao cũng không cần gả cho thằng đàn ông vũ phu kia, cũng sẽ không bị nó đánh tới mức liên tục sẩy thai."

"Năm đó tao đã rơi vào đường cùng rồi, nhìn thấy ông ấy về quê khảo sát, tao cầu xin ông ấy dẫn tao rời đi, nhưng ông ấy lại cự tuyệt tao một lần nữa."

"Thằng khốn kia lại lôi tao về đánh tao tới sẩy thai, cuối cùng không còn khả năng mang thai nữa, cả đời này không thể có con."

Bà thật sự không chịu nổi cuộc sống như vậy nữa cho nên chạy trốn, sau đó gặp được một vị thuật sĩ. Bà ở bên cạnh lão ta làm nô ɭệ tùy ý lão ta tra tấn mấy năm trời, cuối cùng học hết những thủ đoạn của lão, phản phệ chết lão mới có thể chạy thoát.

Trong lòng bà luôn có một ý niệm, nhất định phải báo thù.

"Mày nói coi, sao tao không hận cho được?"

Đó chính là người đàn ông mà bà yêu cả đời, cũng hận cả đời. Ông ấy dựa vào cái gì mà lại đối xử với bà như vậy.

Lúc trước bà chính là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn, lại rất tháo vác. Bà có năng lực hơn nhiều so với đối tượng có hôn ước với ông ấy, người phụ nữ kia một chút việc nông gia cũng không biết làm.

(*) : theo lí giải của mình thì thời điểm đó làm cách mạng văn hóa, phủ nhận vai trò của tầng lớp tư sản và trí thức, đưa nông dân lên làm trung tâm. Cho nên bà đồng này rất có tự tin cua anh trí thức trẻ và chê bai người thành phố không biết làm nông, xem việc nông gia là công việc cao quý đáng tự hào.

Bà thích ông ấy như vậy, ông ấy lại cự tuyệt bà, làm bà trở thành trò cười trong thôn. Cuối cùng gia đình bắt ép gả bà cho gã đàn ông kia. Bởi vì chuyện bà theo đuổi thanh niên trí thức trẻ huyên náo cả thôn, trong lòng gã đàn ông luôn có một cây kim, say rượu hoặc là không vừa ý chuyện gì liền đánh đập bà, chịu bạo lực suốt nửa đời người.

"Con mẹ đốn mạt của mày không có bản lĩnh gì khác ngoài câu dẫn đàn ông, cho nên tao liền hạ chú cho nó bị bệnh hoa liễu mà chết."

"Cha mẹ sinh ra được đứa con gái đĩ điếm như vậy cũng nên chết đi, cho nên tao làm cho bọn họ bị tai nạn xe cộ chết."

Trên mặt bà cụ lúc này mang theo vài phần điên cuồng tiếp tục nói: "Tao muốn để cho ba mày phải hối hận, nhưng mà không nghĩ tới sau khi con đàn bà kia chết, ông ấy cũng buồn bực sinh bệnh mà đi theo."

"Ông ấy chết quá dễ dàng, làm cho tao rất khó chịu."

Chết như vậy làm sao có thể thỏa được cơn hận trong lòng bà, bà còn chưa được nhìn thấy ông ấy tới trước mặt bà sám hối đâu.

--Dịch: Autumnnolove--

Bà ta nhìn về phía Liễu Hồng Tuyết, trong mắt tràn đầy chán ghét.

"Tao nghĩ nếu ông ấy đã lựa chọn muốn chết cùng con đàn bà kia, vậy thì cái công ty mà ông ấy dùng hết cả tâm huyết để gây dựng cũng không nên tồn tại nữa."

"Để cho công ty mà ông ấy cực cực khổ khổ gây dựng trở thành món hời cho hung thủ hại chết con gái và cháu ngoại ông ấy đi, Liễu gia đoạn tử tuyệt tôn đi hahahahahaa."

"Quan trọng là mày, tiểu tiện nhân do tiện nhân kia sinh ra, sau khi con trai mày chết mày còn phải đích thân giao công ty vào tay kẻ thù nữa, sảng khoái làm sao!"

Bà ta điên cuồng cười ra tiếng, nghe có chút ớn lạnh. Bà lão này hôm nay tới đây chính là vì muốn chấm dứt thù hận nhiều năm như vậy, cho nên cũng nói ra tất cả.

Cả người bà ta đầy sát khí nhìn Lạc Ninh: "Còn có mày nữa, còn nhỏ chết tiệt này, nếu không phải mày nhiều chuyện thì kế hoạch của tao đã thành công rồi."

"Tao muốn người đàn ông kia chết đi sống lại cũng không được yên ổn, con gái của ông ấy chết rồi sẽ bị oán khí quấn thân, vất vưởng không được siêu thoát."

Kế hoạch chỉ cần thêm mấy ngày nữa là thành công, nhưng con ranh này đột nhiên xuất hiện, sửa đổi đối tượng minh hôn, còn làm cho Hướng Quân bại lộ, hoàn toàn phá hủy hết thế cục mà bà đã bày ra. Sau đó lại tiếp tục phá hư trận pháp âm thạch mà bà muốn lợi dụng để hại chết hai mẹ con Liễu gia, sao bà có thể bỏ qua cho được.

"Con nhỏ chết tiệt kia, hôm nay cũng chính là ngày chết của mày."

Lạc Ninh từ trong miệng của Liễu Hồng Tuyết và bà cụ này mà biết được toàn bộ ân oán tình thù, cô có chút ngây người.



"Thật không nghĩ tới trên đời này còn có loại phụ nữ vô sỉ không biết xấu hổ như bà."

"Người ta không thích bà, không cưới bà là sai hả? Logic với mạch não của bà bị cái gì vậy?"

"Với cái tính khí này của bà, khó trách ba của dì Liễu không thích bà, muốn cự tuyệt bà."

Lạc Ninh bị tam quan và sự ích kỷ của bà cụ làm cho ghê tởm: "Bà chửi người ta là tiện nhân, tôi thấy bà mới là tiện nhân đó."

"Mặt dày mày dạn cầu xin người ta cưới bà, mặt mũi bà lớn tới cỡ nào vậy? Bà cũng không rải nướƈ ŧıểυ của mình mà soi thử xem bà là loại đức hạnh gì, bà cũng xứng sao ?"

Kiểu phụ nữ như thế này cũng quá khôi hài, bản thân muốn mà không được, gặp phải chuyện bất hạnh liền đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác. Ba của Liễu Hồng Tuyết đã có đối tượng ở thành phố, từ chối bà ta cũng không có gì sai. Mấu chốt là bà ta chẳng những trả thù ông ấy, còn muốn hại Liễu gia tan nhà nát cửa tuyệt tử tuyệt tôn, như vậy thì quá điên khùng rồi.

Bà lão nghe được lời nói của Lạc Ninh, mặt mày vặn vẹo: "Con nhỏ chết tiệt kia, vốn dĩ chỉ cần mày chết là được rồi, nhưng bây giờ mày lại chọc giận tao."

"Chờ sau khi mày chết rồi, tao sẽ luyện mày thành cương thi."

Lạc Ninh hừ lạnh: "Bà cũng phải có bản lĩnh đó mới được."

"Khí huyết trên người bà hỗn loạn vô cùng, số mệnh vốn dĩ phải chết yếu lại bị thay đổi, mấy năm nay bà hại không biết bao nhiêu rồi, nhân tài như bà không nên tiếp tục tồn tại để làm xằng làm bậy."

Dựa theo số mệnh, bà lão này nên qua đời tự nhiên ở tuổi 50, nhưng hiện tại đã hơn 60 tuổi rồi mà vẫn còn sống. Khó trách sẽ luôn tìm kiếm những người bát tự thuần âm, bà ta dùng tà thuật dời sinh khí trên người họ lên người mình, sau đó nghịch thiên tục mệnh.

Liễu Hồng Tuyết cảm thấy Lạc Ninh hoàn toàn mắng ra tiếng lòng của bà, bà cũng đang rất phẫn hận với người đã hại chết cha mẹ cùng ông bà ngoại của bà. Bà lão này giận chó đánh mèo hoàn toàn không thể giải thích được, bởi vì người ta không thích bà ta nên từ chối bà ta, rồi người ta phải trả một cái giá đắt là cả nhà đều chết sao, đạo lý gì đây?

Bà đột nhiên nhớ tới lúc trước nghe được chuyện từ trong thôn: "Khó trách những năm gần đây người trong thôn kia chết không ngừng, xem ra cũng có vết tích của bà trong đó."

Bà lão cười lạnh: "Đương nhiên là do tao làm rồi, những người đã từng thương hại tao, cười nhạo tao, có lỗi với tao, đều không có tư cách tồn tại."

Sau khi bà trở thành thuật sư, đầu tiên là phá hủy vùng trồng dược liệu của Liễu gia, chỉ tiếc là vẫn chưa thể làm cho đối phương phá sản. Người trong thôn đã từng cười nhạo bà, khinh thường bà, người nhà của bà, còn có người nhà chồng trước và thân thích của bọn họ, tất cả đều bị bà động tay động chân. Những người này hoặc chết một cách ngoài ý muốn hoặc chết một cách thống khổ mới có thể tiêu trừ bớt nỗi hận trong lòng bà.

Bà thích giận chó đánh mèo thì sao, thì làm sao? Đây chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé.

"Bà...". Liễu Hồng Tuyết cũng không biết nên nói gì lúc này, đây chính là một kẻ điên.

Trên mặt bà lão đột nhiên hiện lên một nụ cười quỷ dị: "Nói nhiều với tụi mày như vậy, bây giờ cũng tới lúc tụi mày phải trả giá rồi."

Sau đó bà ta mở hộp gỗ vẫn luôn mang theo bên mình, lấy ra một cây dao găm bằng đồng thau. Cắn đầu ngón tay một cái rồi dùng máu của mình quệt lên cánh cửa: "Khai trận!"

Bốn phía đột nhiên nổi gió lớn, dao găm trong tay bà lão bay lên, xoay vòng vòng trên không trung phòng khách. Từng luồng âm sát nồng đậm từ dao găm tản ra, căn phòng tứ phía bỗng bị bao vây bởi mấy lá bùa, hình thành một cái sát trận.

Vẻ mặt bà ta tràn đầy ngạo nghễ nhìn Lạc Ninh, khinh miệt nói: "Nói nhiều với mày như vậy cũng không phải là tao rảnh rỗi đâu."

Trước khi vào cửa bà đã bày ra sát trận, nhưng cần thời gian mới có thể kích hoạt được nó. Cho nên sau khi vào cửa mới nhiều lời với con ranh này và Liễu tiện nhân kia, coi như cho bọn họ chết cũng được rõ ràng.

Đột nhiên, Liễu Hồng Tuyết và Hướng Bân cảm thấy trên cổ giống như bị cái gì đó bóp chặt, hô hấp bắt đầu khó khăn, trong mắt toàn là hoảng hốt. Bọn họ không nghĩ tới bà lão này lại âm hiểm như vậy.

Ở thời điểm bọn họ cho rằng mình sắp chết, bùa trên người lại bốc cháy. Loại cảm giác bị siết chặt cổ kia cũng biến mất theo, toàn thân mềm nhũn ngã xuống ghế sô pha.

Vẻ mặt của Lạc Ninh lại rất bình tĩnh, cô nhìn về phía bà lão: "Phải không? Những gì bà nói cũng là nhưng gì tôi đang định nói."

Sau đó ngón tay cô giật giật, bảy lá bùa từ bốn phía biệt thự liền xuất hiện rồi lần lượt bay ra ngoài. Đánh thật mạnh vào mấy lá bùa kích hoạt trận pháp của bà lão, nháy mắt thiêu rụi chúng. Cuồng phong bốn phía cũng dần dần yếu đi rồi biến mất hẳn.

Sắc mặt bà lão thay đổi: "Mày bày ra trận pháp này lúc nào?"

"Tất nhiên là trước khi bà tới đây". Lúc Lạc Ninh xử lý mấy cục đá âm khí kia liền thuận tay bày bố luôn một trận pháp. Loại trận pháp này không có lực sát thương, nhưng có thể phá hư được trận pháp xuất hiện sau nó.

"Mày!". Bà lão lúc này mới phát hiện ra bản thân đã quá coi thường con nhỏ chết tiệt này.

"Mày cho rằng phá hủy sát trận của tao thì tao không còn lá bài này khác sao?"

Bà lão cười lạnh, sau đó miệng bắt đầu niệm chú, rút từ trong ngực ra một lá bùa phóng về phía con dao găm đang lơ lửng trên không. Lá bùa dính vào dao găm, sát khí trên đó càng thêm nồng đậm, thực vật trong ngoài phòng bắt đầu khô héo.

Dao găm theo động tác tay của bà lão từ từ hạ xuống, lại đột nhiên thẳng tắp lao về hướng Lạc Ninh. Theo từng chuyển động của dao găm, sinh khí của bà lão cũng đang bị rút đi, nửa đầu tóc đen lúc này đã bạc trắng, khuôn mặt nhanh chóng già đi.

Lạc Ninh vẫn còn chưa tìm được món pháp khí nào hữu duyên, cho nên chỉ có thể lấy la bàn từ trong túi ra để phòng thủ. Dao găm đồng thau của bà lão ẩn chứa âm sát nồng đậm, ít nhất cũng ngàn năm tuổi, vẫn luôn được uẩn dưỡng trong những ngôi mộ nặng sát khí. Dùng để làm chuyện xấu rất thích hợp, nhưng mà nếu thu phục được thì cũng có thể thanh lọc nó thành pháp khí, lại càng là một thứ vũ khí sắc bén. Cô còn đang lo không biết tìm pháp khí thuận tay ở đâu, bà lão này lại đưa tới cửa. Nhưng mà thứ đồ chơi này thực hung hiểm, với tu vi của cô hiện giờ muốn đối phó nó vẫn có chút khó khăn.

Lạc Ninh một bên cố hết sức đấu pháp, tránh né cùng phòng thủ công kích của dao găm, một bên vẫn luôn chuyển động đầu ngón tay tìm cách phá giải. Đột nhiên dao găm chuyển hướng muốn đâm về phía ngực của Lạc Ninh.

Mẹ con Hướng Bân nhịn không được ở một bên hét lên: "Cẩn thận!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook