Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Chương 131: - 157
Lam Bạch Cách Tử
19/12/2021
--Dịch : Autumnnolove--
????????????
CHƯƠNG 156
Trên máy bay, vốn tưởng được ngồi cùng Lạc Ninh khiến cho tâm tình Kỷ Tinh Hành không ngừng đắc ý một phen. Như thế nào tên Lục Tuân này lại như âm hồn bất tán. Thật nghi ngờ anh ta đã âm thầm hối lộ đạo diễn, bằng không sao có thể mỗi lần đều được ngồi cùng Ninh Ninh.
Không thể không nói, Kỷ đại đỉnh lưu đoán mò mà lại đoán đúng rồi.
Máy bay vừa cất cánh, Lạc Ninh liền hướng Lục Tuân hỏi: "Lục lão sư, anh từng tới Tinh Hoa Sơn Tự sao?"
Lục Tuân thành thật trả lời: "Có đi qua, nhưng mà chỉ đến viện thư pháp bái phỏng một vị lão sư thư pháp thôi."
Anh nói: "Chắc chắn em sẽ thích nơi đó."
Lạc Ninh cong môi, "Lục lão sư, tôi phát hiện ra hình như anh rất hiểu tôi nha!"
Bởi vì từ nhỏ cô đã theo ba học tập phong thủy huyền học, cho nên bản thân rất thích những thứ liên quan đến tinh hoa văn hóa truyền thống. Chuyên ngành đại học của cô chính là Văn hóa học cổ đại và Khảo cổ học. Trước kia đi đến các không gian khác cũng học hỏi được rất nhiều thứ liên quan đến phương diện này.
Khóe môi Lục Tuân khẽ nhếch lên: "Em có thể mạnh dạn bỏ hai từ hình như đi, tôi rất hiểu em."
Lạc Ninh nghiêng đầu, giọng nói đầy hiếu kỳ hỏi: "Vì sao anh lại hiểu tôi như vậy?"
Có không ít thói quen cùng sở thích cô được dưỡng thành lúc làm nhiệm vụ ở các thế giới kia. Cho dù là Lục Tuân có từng điều tra qua, cũng không thể tra được đến đó.
Lục Tuân khẽ cười một tiếng, ghé sát vào tai cô nói: "Bí mật, về sau lại nói cho em biết."
Hiện tại anh thật đúng là vô pháp giải thích.
Anh nói như vậy lại khiến cho Lạc Ninh càng tò mò. Bất quá tính cô cũng không phải đuổi cùng gϊếŧ tận, "Được rồi, tôi chờ ngày anh thành thành thật thật cho tôi một cái công đạo"
"Không thành vấn đề, về sau cái gì cũng đều nói cho em biết". Lục Tuân tiếp tục thì thầm bên tai cô, thanh âm ôn nhu mang theo vài phần sủng nịch.
Lạc Nịnh cảm thấy lỗ tai lại sắp mang thai, thanh âm của gia hỏa này sao có thể dễ nghe như vậy. Vành tai hơi hơi đỏ, cô làm bộ cúi đầu tìm di động, tránh cho anh lại ở bên tai cô nhiễu sự. Lục Tuân nhìn thái độ của Lạc Ninh, chỉ cảm thấy cô hết sức đáng yêu, ý cười trong mắt càng sâu.
Vị trí của Kỷ Tinh Hành liền ngay phía dưới chỗ ngồi của hai người, đối với nhất cử nhất động của hai người đều xem trong mắt. Trong lòng không nhịn được toát ra vẻ cáu kỉnh, càng thầm mắng Lục sói đuôi to không biết xấu hổ.
--Dịch: Autumnnolove--
Sau khi xuống máy bay, tổ tiết mục đã an bài xe bảo mẫu đưa khách mời cùng các thực tập đến thẳng khu núi Tinh Hoa. Hai người một chiếc xe, Lục Tuân lại nhanh hơn Kỷ Tinh Hành một bước thay Lạc Ninh mở cửa xe, cũng mang luôn hành lí của mình và cô đặt ở cốp xe.
Kỷ Tinh Hành - người vừa đi ra ngoài chuẩn bị mở cửa xe - muốn ngồi cùng xe với Lạc Ninh: "..."
Lục ảnh đế thật sự là kẻ đáng ghét nhất anh từng gặp qua!
Quan hệ giữa Lạc Ninh cùng Nghê Hân Toàn và Tô Thanh Lam đều không tồi, lúc trước đã cùng nhau ăn một bữa cơm. Cảm tình của Nghê Hân Toàn với Tô Thanh Lam cũng tiến bộ vượt bậc, hai người này không ngoài ý muốn ngồi chung một chiếc xe.
Kỷ Tinh Hành mới vừa mắng Lục ảnh đế ở trong lòng xong, xoay người liền thấy Bạc Tương Tương vẻ mặt chờ mong nhìn mình. Vì không muốn ngồi cùng Bạc Tương Tương, anh không chút do dự vội vàng nhảy lên xe của Ngụy Diệu, đoạt luôn vị trí của Sài Kính.
Sài Kính vừa mới chuẩn bị mang hành lí lên xe: "...."
Kỷ đại đỉnh lưu có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không? Tôi cũng không muốn ngồi cùng Bạc Tương Tương mà!
Bạc Tương Tương thấy thế sắc mặt cũng biến đổi, nhịn không được mà dậm dậm chân. Kỷ Tinh Hành thật quá đáng, cô có chỗ nào đáng sợ như vậy?
Bất quá anh ta càng như vậy, cô càng mãnh liệt muốn chiếm được tâm của anh ta. Đây là kỳ cuối cùng của chương trình thực tế này, cho nên người đại diện vẫn luôn nhắc nhở bên tai, muốn cô tranh thủ nắm bắt duyên với người xem, những thứ khác đều không quan trọng. Vì thế dù trong lòng thực không thoải mái, cô cũng chủ động tươi cười với Sài Kính, nói: "Xem ra chỉ còn cách cùng Sài lão sư chung một chiếc xe."
Nhất cử nhất động này đều làm fan của cô đau lòng không thôi, cảm thấy các khách mời khác thật quá đáng, giống như đều cố tình xa lánh Tương Tương của các cô. Sau đó trên sóng trực tiếp liền phun trào một loạt bình luận bất bình.
Những khán giả thường xuyên xem chương trình này thấy đều không trách, dù sao biểu hiện của Bạc Tương Tương hai kỳ vừa rồi cũng rất bình thường, thậm chí có chút không khéo. Đặc biệt là fan của Đồng Già biết kỳ này mọi người đi Tinh Hoa Sơn Tự, càng thấy Bạc Tương Tương đáng ghét, cảm thấy cô bị xa lánh là xứng đáng.
Nhưng những người vừa mới xem chương trình, nhìn Bạc Tương Tương vẫn luôn ẩn nhẫn có chút đáng thương, liền không khỏi cảm thấy đồng tình. Càng về sau lại càng có nhiều người đi theo fan Bạc cùng bênh vực kẻ yếu, đối với cô gia tăng sự chú ý vài phần.
--Wattpad: Autumnnolove--
Bên kia, Sài Kính không muốn đi cùng với Bạc Tương Tương, nhưng lúc này cũng không có lựa chọn. Ông giúp Bạc Tương Tương để hành lí lên xe, sau đó đem cửa xe mở ra, rất có lễ độ làm động tác mời: "Ưu tiên phái nữ!"
Động tác như vậy nhìn thân sĩ, nhưng cũng đại biểu cho một loại xa cách.
"Cảm ơn Sài lão sư!" Bạc Tương Tương cười cười, sau đó lên xe trước.
Nếu giá trị khí vận trên người cô ta còn nồng đậm như ban đầu, khả năng Sài Kính còn có cảm giác cô có chút đáng thương, sinh ra thương tiếc trong lòng. Nhưng hiện tại khí vận không ngừng suy yếu, Sài Kính liền cảm thấy nụ cười của Bạc Tương Tương có chút giả tạo. Lên xe ông liền nhắm mắt giả bộ ngủ chờ tới nơi, chỉ hi vọng đừng bị phân vào một tổ với cô gái này.
Hơn ba giờ, đoàn xe chạy đến trấn nhỏ bên dưới núi Tinh Hoa, cũng gọi là trấn Tinh Hoa. Trấn nhỏ nằm ở khu vực dựa núi gần sông mang theo nét cổ kính quyến rũ, những ngôi nhà trong trấn đều được xây theo lối kiến trúc gỗ, con đường được lát bằng những phiến đá nhẵn nhụi. Nơi này bốn mùa đều mát mẻ như mùa xuân, khí hậu hợp lòng người, mang lại cảm giác nhàn nhã thoải mái.
Tổ tiết mục theo kế hoạch cho khách mời cùng các thực tập sinh ở lại một nhà trọ nhỏ trong trấn, hôm nay đến vào lúc này cũng không thích hợp lên núi. Mỗi khách mời được một phòng đơn, thực tập sinh thì hai người một phòng. Mọi người đối với quyết định này không có gì thắc mắc.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa hành lý, đạo diễn tập trung tất cả mọi người lại.
"Chủ đề lần này tất cả mọi người đều đã được biết, chính là muốn quảng bá tinh hoa văn hóa và truyền thống của dân tộc, thời gian tới sẽ để cho mọi người có không gian tự do phát huy."
Đạo diễn cười tiếp tục nói: "Vẫn là quy luật cũ, tổ tiết mục chỉ cung cấp chỗ ở, vấn đề ăn uống các người tự mình giải quyết."
Lời này vừa phát ra, tất cả đồng thời trợn trắng mắt, "Đạo diễn, lúc trước chúng tôi nhìn lầm ông rồi, ông lại không muốn làm người."
Đạo diễn đã quen làm người xấu, chỉ cười khà khà.
"Cái gì cũng chuẩn bị sẵn cho các người hết thì còn gì thú vị nữa, các người còn trải nghiệm truyền thừa văn hóa và thủ công mỹ nghệ mấy ngàn năm gì nữa."
"Trấn nhỏ có các xưởng thủ công cùng các cửa hàng, các người có thể đi làm công kiếm cơm ăn."
"Toàn bộ nhà trọ này đã được đoàn làm phim bao rồi, các người nếu không định ăn ở quán ăn bên ngoài, có thể tự mua nguyên liệu về nấu ăn."
Đi làm công kiếm tiền vốn dĩ chính là xuất hiện nhiều một chút trên kênh phát sóng, mọi người đối với ý này thật không có dị nghị.
"Hôm nay cơm chiều các người liền chính mình giải quyết, từ giờ trở đi tự do hoạt động."
Đạo diễn vừa thông báo xong, Ngụy Diệu mở miệng hỏi: "Kỳ này vẫn chơi theo tổ đội sao? Tôi mãnh liệt yêu cầu cùng đội với Tiểu Ninh Ninh."
"Tôi cũng muốn cùng đội với Tiểu Ninh Ninh". Sài Kính, Tô Thanh Lam cùng Nghê Hân Toàn cũng đi theo la lói.
Kỷ Tinh Hành cũng đi đến bên cạnh Lạc Ninh, dùng hành động tỏ vẻ anh cũng muốn chung đội với Lạc Ninh.
Lục Tuân không nói gì, chỉ là cười như không cười mà nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn bị nhìn với ánh mắt như vậy: "......". Tôi khổ quá mà!
CHƯƠNG 157
Đành phải phụ sự kỳ vọng của mọi người, đạo diễn tuyên bố.
"Tổ đội là cần thiết, bắt đầu ngày mai các người còn phải thi đấu."
"Lần này vẫn là hai vị khách quý chia làm một tổ."
"Rút thăm cũng phiền toái, liền dựa theo việc ngồi xe lúc trước hợp thành một đội đi."
Ông dừng một chút nói: "Khách mời chia làm bốn tổ, các thực tập sinh năm người cùng các khách mời tự do tổ đội."
Ông ta mới nói xong, Kỷ Tinh Hành liền đen mặt nói: "Không được, dựa vào cái gì lại phân đội như vậy, không công bằng."
"Đạo diễn, ông thật mờ ám!"
Người này chắc chắn có vấn đề, lần nào cũng phân Lạc Ninh và Lục Tuân cùng nhau, nói không có mờ ám anh cũng không tin được.
Những người khác cũng đồng tình: "Đúng, đúng! Đạo diễn thật mờ ám, chúng tôi kiên quyết phản đối chia đội như vậy."
Sài Kinh là phản bác lớn tiếng nhất, bởi vì ông thật sự không muốn chung một đội với Bạc Tương Tương. Ông cứ cảm thấy nếu chung đội với vị này sẽ gặp phải xui xẻo giống như Ngụy Diệu và Đồng Già.
Nghê Hân Toàn nhấc tay nói: "Tôi yêu cầu phân tổ lại một lần nữa."
Tô Thanh Lam cũng nói: "Đúng vậy, lần nào cũng tách chúng tôi với Tiểu Ninh Ninh ra, đạo diễn à, lần này ông làm ơn làm phước làm người đàng hoàng một lần đi được không."
Thực tập sinh cũng nhao nhao lên tiếng: "Chúng tôi kiên quyết yêu cầu chia đội lại một lần nữa."
"Rút thăm, rút thăm."
Bọn họ cũng muốn cùng Lạc Ninh và Lục ảnh đế chung tổ, tự do tổ hợp thì trong đó sẽ có mười lăm cá nhân đều không có cơ hội. Mấu chốt là bọn họ không muốn cùng tổ với Bạc Tương Tương, rốt cuộc hai kỳ trước cô ấy đều là hố đen. Còn không bằng rút thăm quyết định, trời kêu ai nấy dạ.
Đạo diễn: "......"
Ông phân tổ như vậy khiến cho lòng người phẫn uất, ông thật sự quá khổ mà. Nhưng mà ông cũng đã nhìn ra, nếu thật sự giữ nguyên tổ như vậy sẽ khiến cho các khách mới khác bất mãn thật sự, cho nên lần này chỉ có thể xin lỗi Lục ảnh đế.
Sau đó ông lập tức phản hồi: "Được rồi, nếu các người không chê rút thăm quá phiền phức thì đành phải rút thăm phân tổ vậy."
"Nếu không thì trực tiếp chia thành hai tổ thôi, bốn khách mời và mười học viên."
"Đúng lúc các người có thể so tài trong những ngày kế tiếp."
Nghe được đạo diễn nói có thể rút thăm, mọi người cũng không phản đối nữa.
"Được, liền rút thăm!"
Người của tổ đạo diễn nhanh chóng làm các lá thăm số đặt vào trong một chiếc hộp, để các khách mời và thực tập sinh lần lượt bước lên rút thăm.
Lạc Ninh rút cái đầu tiên, cô mở tờ giấy ra quay về phía camera, "Tổ một!"
Tô Thanh Lam rút xong cũng nhìn đến tờ giấy trong tay mình, "Một!", cao hứng chạy tới kéo tay Lạc Ninh, "Lần này tôi rốt cuộc có thể ôm đùi Ninh Ninh rồi."
Tiếp theo là Kỷ Tinh Hành. Anh rất khẩn trương mở ra tờ giấy, phát hiện bên trong viết "Một", trong mắt nháy mắt lộ ra sự kinh hỉ, "Tôi cũng là một!". Hắn rốt cuộc cùng Lạc Nịnh một tổ, quá không dễ dàng.
Ngụy Diệu cùng Sài Kính nhìn trên mặt tờ giấy vừa mở ra in số "Hai" đều lộ ra thất vọng, "Tay thối thật, lại không có duyên cùng đội với Tiểu Ninh Ninh."
Bạc Tương Tương mở ra tờ giấy, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần chờ mong, "Tôi cũng là tổ hai."
Hiện tại liền dư lại Nghê Hân Toàn cùng Lục Tuân. Bạc Tương Tương trong lòng không ngừng mặc niệm, Lục thần, Lục thần, Lục thần.
Lục Tuân nhìn hai cuộn giấy còn dư lại, hướng Nghê Hân Toàn cười nói: "Trước đi."
"Tôi không khách khí đâu đó." Nghê Hân Toàn nói xong duỗi tay bắt một cuộn giấy.
Mở ra nhìn đến con số trên mặt, có chút bất đắc dĩ nói: "Haizz, tôi và Ninh Ninh lại lướt qua đời nhau nữa rồi."
Sau đó mọi người liền thấy Lục Tuân mở cuộn giấy ra, mặt trên viết "Một".
Kỷ Tinh Hành nhìn đến kết quả này, mặt trong nháy mắt đen lại. Cái tên quỷ đáng ghét này lại đến cùng một tổ với họ.
Sài Kính nhịn không được mà cảm thán: "Lục thần chính là Lục thần, đến như vậy mà còn có thể chung một tổ với Tiểu Ninh Ninh, ghen tị đến chết mất!"
"Thật lòng hâm mộ!" Ngụy Diệu cũng nói.
Lục Tuân tự tin ưu nhã cười cười, "Đây là duyên trời định."
Lần này rút thăm, anh cũng không có gian lận, đây là duyên phận.
Kết quả này khiến cho Bạc Tương Tương cảm thấy thực thất vọng cùng hoảng hốt. Trước kia, nếu trong đầu cô không ngừng mặc niệm như vậy thì chuyện cô mong muốn đều sẽ thành, không ngờ tới lần này lại thất bại.
Gần đây cô bị làm sao vậy nhỉ? Rõ ràng cô chính là chú cá Koi may mắn mà?
Sau đó là thời gian rút thăm của các thực tập sinh, lần này chỉ có Diệp Tử Kiêu và Phong Dật Phàm rút thăm được tổ một.
Hai người đều không nén được kích động mà đập tay mới nhau: "Thật tốt quá, lần này lại đi theo Lạc lão sư."
Mấy người Đan Chấn nhìn lá thăm "hai" trong tay mình mà khóc không ra nước mắt, bọn họ cũng muốn qua đội bên kia. Những người khác cũng được phân đến tổ hai, trong lòng đang tự mắng tay của mình thối.
Ảnh đế, đỉnh lưu cùng idol tất cả đều ở một tổ, bọn họ còn chơi được cái gì chứ?
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Đạo diễn nhìn thấy kết quả này, ý cười trên mặt càng đậm: "Tôi cảm thấy lần này tổ hai rất có hy vọng qua cửa đó."
Ông cười tiếp tục nói: "Ngụy lão sư cầm kỳ thi họa đều có thể, Sài lão sư lại xướng Kinh kịch, ưu thế lớn nha."
Ông vừa nói như vậy, các thực tập sinh tổ hai cũng cảm thấy có chút đạo lí. Thích nghiên cứu văn hóa quốc túy cùng truyền thống dân tộc, tuổi cao càng có ưu thế.
Ngụy Diệu cùng Sài Kính nghe như vậy, cùng rất có tự tin cùng các thực tập sinh vui đùa nói: "Lần này hai lão già chúng tôi mang theo các cậu nằm thắng."
"Ngụy lão sư, Sài lão sư siêu ngầu!". Các thực tập sinh cười vui vẻ.
Nghê Hân Toàn chớp chớp mắt liền nói, "Các người cũng đừng quên, tôi từng quay qua một bộ phim điện ảnh về bộ môn thêu thùa truyền thống, tuy rằng không tính là tinh thông nhưng ít nhiều vẫn có chút hiểu biết."
Cô tuy rằng tiến vào vòng giải trí là chơi đùa, nhưng lúc đóng phim vẫn hết sức nghiêm túc. Lúc trước để quay tốt bộ phim điện ảnh kia, cô còn đi nghiên cứu thêu thùa rất lâu, đến mức đi bái phỏng vài vị đại sư trong nghề.
Bạc Tương Tương không cam lòng yếu thế, trên mặt mang theo vài phần thẹn thùng cười nói: "Tôi có học qua võ thuật."
Trước khi cô trọng sinh đến cơ thể Bạc Tương Tương, bởi vì yêu cầu diễn viên quần chúng, còn cố ý đi học võ thuật một thời gian. Lúc đó lão sư còn khen cô có linh tính, tuy rằng thực chiến thì không dùng được nhưng để biểu diễn một chút lại không thành vấn đề.
Các thực tập sinh tổ hai đều vui vẻ đồng thanh: "Cố lên nào!"
Vừa nghe như vậy, mặc kệ là các thực tập sinh hay là khán giả xem phát sóng trực tiếp đều cảm thấy, lần này tổ hai có khả năng muốn lật ngược tình thế.
Sài Kính cười nói: "Ha ha, xem ra tổ chúng ta lần này mỗi người mỗi vẻ."
Ông còn sợ không khí chưa đủ náo nhiệt, nói thêm: "Các người phải cẩn thận đó!"
Lục Tuân đạm nhiên cười, "Hươu chết về tay ai còn không biết đâu."
Lạc Ninh cũng đáp lại: "Chờ đến lúc đó sẽ biết!"
"Đúng, đúng! Chúng tôi thua người nhưng không thua thế, các người cứ việc phóng ngựa đến đây."
Tô Thanh Lam cảm thấy tuy rằng các cô đều không am hiểu những thứ này, nhưng khí thế không thể thua.
Kỷ Tinh Hành ho khan một tiếng: "Không việc gì phải sợ, tôi cũng biết võ thuật."
Nói xong còn liếc mắt nhìn Bạc Tương Tương một cái, sau đó lại thản nhiên phun ra một câu: "Nếu như hai tổ phải đối đầu, tôi có thể giành chiến thắng."
Anh ta vừa nói dứt lời, mọi người nhịn không được mà cười thành tiếng.
Sắc mặt của Bạc Tương Tương tối thui, tức giận muốn dậm chân. Ai muốn đấu tay đôi với anh vậy, tên gia hỏa không hiểu phong tình này!
[ Em cười em đi vệ sinh luôn á quý vị, Kỷ Tinh hành không hổ danh là thẳng nam sắt thép! ]
[ Kỷ Tinh Hành, anh đừng có gây cười nữa có được không? ]
[ Tôi còn đang lo lắng tổ của Ninh bảo bên này không có ai am hiểu tinh hoa văn hóa truyền thống, nhưng nghe Kỷ Tinh Hành nói xong thật không nhịn được cười ]
[ Trước kia không thích Kỷ Tinh Hành chút nào, nhưng mà đột nhiên cảm thấy anh ta có chút đáng yêu! ]
[ Ha ha ha, đứa nhỏ Tinh Hành nhà tôi quá thành thật, để mọi người chê cười rồi. ]
[ Đấu tay đôi, anh trai, anh nghiêm túc sao? ]
[ Nhìn Bạc bạch liên hoa vừa nghe xong cả người cứng đờ luôn rồi ]
[ Bạc bạch liên hoa: "Người ta là cô gái mỏng manh nha, đồ quỷ xứ à!" ]
[ Em cười ra nước mắt luôn ớ, từ hôm nay trở đi em quyết định trở thành người hâm mộ của Kỷ Tinh Hành ]
????????????
CHƯƠNG 156
Trên máy bay, vốn tưởng được ngồi cùng Lạc Ninh khiến cho tâm tình Kỷ Tinh Hành không ngừng đắc ý một phen. Như thế nào tên Lục Tuân này lại như âm hồn bất tán. Thật nghi ngờ anh ta đã âm thầm hối lộ đạo diễn, bằng không sao có thể mỗi lần đều được ngồi cùng Ninh Ninh.
Không thể không nói, Kỷ đại đỉnh lưu đoán mò mà lại đoán đúng rồi.
Máy bay vừa cất cánh, Lạc Ninh liền hướng Lục Tuân hỏi: "Lục lão sư, anh từng tới Tinh Hoa Sơn Tự sao?"
Lục Tuân thành thật trả lời: "Có đi qua, nhưng mà chỉ đến viện thư pháp bái phỏng một vị lão sư thư pháp thôi."
Anh nói: "Chắc chắn em sẽ thích nơi đó."
Lạc Ninh cong môi, "Lục lão sư, tôi phát hiện ra hình như anh rất hiểu tôi nha!"
Bởi vì từ nhỏ cô đã theo ba học tập phong thủy huyền học, cho nên bản thân rất thích những thứ liên quan đến tinh hoa văn hóa truyền thống. Chuyên ngành đại học của cô chính là Văn hóa học cổ đại và Khảo cổ học. Trước kia đi đến các không gian khác cũng học hỏi được rất nhiều thứ liên quan đến phương diện này.
Khóe môi Lục Tuân khẽ nhếch lên: "Em có thể mạnh dạn bỏ hai từ hình như đi, tôi rất hiểu em."
Lạc Ninh nghiêng đầu, giọng nói đầy hiếu kỳ hỏi: "Vì sao anh lại hiểu tôi như vậy?"
Có không ít thói quen cùng sở thích cô được dưỡng thành lúc làm nhiệm vụ ở các thế giới kia. Cho dù là Lục Tuân có từng điều tra qua, cũng không thể tra được đến đó.
Lục Tuân khẽ cười một tiếng, ghé sát vào tai cô nói: "Bí mật, về sau lại nói cho em biết."
Hiện tại anh thật đúng là vô pháp giải thích.
Anh nói như vậy lại khiến cho Lạc Ninh càng tò mò. Bất quá tính cô cũng không phải đuổi cùng gϊếŧ tận, "Được rồi, tôi chờ ngày anh thành thành thật thật cho tôi một cái công đạo"
"Không thành vấn đề, về sau cái gì cũng đều nói cho em biết". Lục Tuân tiếp tục thì thầm bên tai cô, thanh âm ôn nhu mang theo vài phần sủng nịch.
Lạc Nịnh cảm thấy lỗ tai lại sắp mang thai, thanh âm của gia hỏa này sao có thể dễ nghe như vậy. Vành tai hơi hơi đỏ, cô làm bộ cúi đầu tìm di động, tránh cho anh lại ở bên tai cô nhiễu sự. Lục Tuân nhìn thái độ của Lạc Ninh, chỉ cảm thấy cô hết sức đáng yêu, ý cười trong mắt càng sâu.
Vị trí của Kỷ Tinh Hành liền ngay phía dưới chỗ ngồi của hai người, đối với nhất cử nhất động của hai người đều xem trong mắt. Trong lòng không nhịn được toát ra vẻ cáu kỉnh, càng thầm mắng Lục sói đuôi to không biết xấu hổ.
--Dịch: Autumnnolove--
Sau khi xuống máy bay, tổ tiết mục đã an bài xe bảo mẫu đưa khách mời cùng các thực tập đến thẳng khu núi Tinh Hoa. Hai người một chiếc xe, Lục Tuân lại nhanh hơn Kỷ Tinh Hành một bước thay Lạc Ninh mở cửa xe, cũng mang luôn hành lí của mình và cô đặt ở cốp xe.
Kỷ Tinh Hành - người vừa đi ra ngoài chuẩn bị mở cửa xe - muốn ngồi cùng xe với Lạc Ninh: "..."
Lục ảnh đế thật sự là kẻ đáng ghét nhất anh từng gặp qua!
Quan hệ giữa Lạc Ninh cùng Nghê Hân Toàn và Tô Thanh Lam đều không tồi, lúc trước đã cùng nhau ăn một bữa cơm. Cảm tình của Nghê Hân Toàn với Tô Thanh Lam cũng tiến bộ vượt bậc, hai người này không ngoài ý muốn ngồi chung một chiếc xe.
Kỷ Tinh Hành mới vừa mắng Lục ảnh đế ở trong lòng xong, xoay người liền thấy Bạc Tương Tương vẻ mặt chờ mong nhìn mình. Vì không muốn ngồi cùng Bạc Tương Tương, anh không chút do dự vội vàng nhảy lên xe của Ngụy Diệu, đoạt luôn vị trí của Sài Kính.
Sài Kính vừa mới chuẩn bị mang hành lí lên xe: "...."
Kỷ đại đỉnh lưu có thể đừng tàn nhẫn như vậy được không? Tôi cũng không muốn ngồi cùng Bạc Tương Tương mà!
Bạc Tương Tương thấy thế sắc mặt cũng biến đổi, nhịn không được mà dậm dậm chân. Kỷ Tinh Hành thật quá đáng, cô có chỗ nào đáng sợ như vậy?
Bất quá anh ta càng như vậy, cô càng mãnh liệt muốn chiếm được tâm của anh ta. Đây là kỳ cuối cùng của chương trình thực tế này, cho nên người đại diện vẫn luôn nhắc nhở bên tai, muốn cô tranh thủ nắm bắt duyên với người xem, những thứ khác đều không quan trọng. Vì thế dù trong lòng thực không thoải mái, cô cũng chủ động tươi cười với Sài Kính, nói: "Xem ra chỉ còn cách cùng Sài lão sư chung một chiếc xe."
Nhất cử nhất động này đều làm fan của cô đau lòng không thôi, cảm thấy các khách mời khác thật quá đáng, giống như đều cố tình xa lánh Tương Tương của các cô. Sau đó trên sóng trực tiếp liền phun trào một loạt bình luận bất bình.
Những khán giả thường xuyên xem chương trình này thấy đều không trách, dù sao biểu hiện của Bạc Tương Tương hai kỳ vừa rồi cũng rất bình thường, thậm chí có chút không khéo. Đặc biệt là fan của Đồng Già biết kỳ này mọi người đi Tinh Hoa Sơn Tự, càng thấy Bạc Tương Tương đáng ghét, cảm thấy cô bị xa lánh là xứng đáng.
Nhưng những người vừa mới xem chương trình, nhìn Bạc Tương Tương vẫn luôn ẩn nhẫn có chút đáng thương, liền không khỏi cảm thấy đồng tình. Càng về sau lại càng có nhiều người đi theo fan Bạc cùng bênh vực kẻ yếu, đối với cô gia tăng sự chú ý vài phần.
--Wattpad: Autumnnolove--
Bên kia, Sài Kính không muốn đi cùng với Bạc Tương Tương, nhưng lúc này cũng không có lựa chọn. Ông giúp Bạc Tương Tương để hành lí lên xe, sau đó đem cửa xe mở ra, rất có lễ độ làm động tác mời: "Ưu tiên phái nữ!"
Động tác như vậy nhìn thân sĩ, nhưng cũng đại biểu cho một loại xa cách.
"Cảm ơn Sài lão sư!" Bạc Tương Tương cười cười, sau đó lên xe trước.
Nếu giá trị khí vận trên người cô ta còn nồng đậm như ban đầu, khả năng Sài Kính còn có cảm giác cô có chút đáng thương, sinh ra thương tiếc trong lòng. Nhưng hiện tại khí vận không ngừng suy yếu, Sài Kính liền cảm thấy nụ cười của Bạc Tương Tương có chút giả tạo. Lên xe ông liền nhắm mắt giả bộ ngủ chờ tới nơi, chỉ hi vọng đừng bị phân vào một tổ với cô gái này.
Hơn ba giờ, đoàn xe chạy đến trấn nhỏ bên dưới núi Tinh Hoa, cũng gọi là trấn Tinh Hoa. Trấn nhỏ nằm ở khu vực dựa núi gần sông mang theo nét cổ kính quyến rũ, những ngôi nhà trong trấn đều được xây theo lối kiến trúc gỗ, con đường được lát bằng những phiến đá nhẵn nhụi. Nơi này bốn mùa đều mát mẻ như mùa xuân, khí hậu hợp lòng người, mang lại cảm giác nhàn nhã thoải mái.
Tổ tiết mục theo kế hoạch cho khách mời cùng các thực tập sinh ở lại một nhà trọ nhỏ trong trấn, hôm nay đến vào lúc này cũng không thích hợp lên núi. Mỗi khách mời được một phòng đơn, thực tập sinh thì hai người một phòng. Mọi người đối với quyết định này không có gì thắc mắc.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa hành lý, đạo diễn tập trung tất cả mọi người lại.
"Chủ đề lần này tất cả mọi người đều đã được biết, chính là muốn quảng bá tinh hoa văn hóa và truyền thống của dân tộc, thời gian tới sẽ để cho mọi người có không gian tự do phát huy."
Đạo diễn cười tiếp tục nói: "Vẫn là quy luật cũ, tổ tiết mục chỉ cung cấp chỗ ở, vấn đề ăn uống các người tự mình giải quyết."
Lời này vừa phát ra, tất cả đồng thời trợn trắng mắt, "Đạo diễn, lúc trước chúng tôi nhìn lầm ông rồi, ông lại không muốn làm người."
Đạo diễn đã quen làm người xấu, chỉ cười khà khà.
"Cái gì cũng chuẩn bị sẵn cho các người hết thì còn gì thú vị nữa, các người còn trải nghiệm truyền thừa văn hóa và thủ công mỹ nghệ mấy ngàn năm gì nữa."
"Trấn nhỏ có các xưởng thủ công cùng các cửa hàng, các người có thể đi làm công kiếm cơm ăn."
"Toàn bộ nhà trọ này đã được đoàn làm phim bao rồi, các người nếu không định ăn ở quán ăn bên ngoài, có thể tự mua nguyên liệu về nấu ăn."
Đi làm công kiếm tiền vốn dĩ chính là xuất hiện nhiều một chút trên kênh phát sóng, mọi người đối với ý này thật không có dị nghị.
"Hôm nay cơm chiều các người liền chính mình giải quyết, từ giờ trở đi tự do hoạt động."
Đạo diễn vừa thông báo xong, Ngụy Diệu mở miệng hỏi: "Kỳ này vẫn chơi theo tổ đội sao? Tôi mãnh liệt yêu cầu cùng đội với Tiểu Ninh Ninh."
"Tôi cũng muốn cùng đội với Tiểu Ninh Ninh". Sài Kính, Tô Thanh Lam cùng Nghê Hân Toàn cũng đi theo la lói.
Kỷ Tinh Hành cũng đi đến bên cạnh Lạc Ninh, dùng hành động tỏ vẻ anh cũng muốn chung đội với Lạc Ninh.
Lục Tuân không nói gì, chỉ là cười như không cười mà nhìn về phía đạo diễn.
Đạo diễn bị nhìn với ánh mắt như vậy: "......". Tôi khổ quá mà!
CHƯƠNG 157
Đành phải phụ sự kỳ vọng của mọi người, đạo diễn tuyên bố.
"Tổ đội là cần thiết, bắt đầu ngày mai các người còn phải thi đấu."
"Lần này vẫn là hai vị khách quý chia làm một tổ."
"Rút thăm cũng phiền toái, liền dựa theo việc ngồi xe lúc trước hợp thành một đội đi."
Ông dừng một chút nói: "Khách mời chia làm bốn tổ, các thực tập sinh năm người cùng các khách mời tự do tổ đội."
Ông ta mới nói xong, Kỷ Tinh Hành liền đen mặt nói: "Không được, dựa vào cái gì lại phân đội như vậy, không công bằng."
"Đạo diễn, ông thật mờ ám!"
Người này chắc chắn có vấn đề, lần nào cũng phân Lạc Ninh và Lục Tuân cùng nhau, nói không có mờ ám anh cũng không tin được.
Những người khác cũng đồng tình: "Đúng, đúng! Đạo diễn thật mờ ám, chúng tôi kiên quyết phản đối chia đội như vậy."
Sài Kinh là phản bác lớn tiếng nhất, bởi vì ông thật sự không muốn chung một đội với Bạc Tương Tương. Ông cứ cảm thấy nếu chung đội với vị này sẽ gặp phải xui xẻo giống như Ngụy Diệu và Đồng Già.
Nghê Hân Toàn nhấc tay nói: "Tôi yêu cầu phân tổ lại một lần nữa."
Tô Thanh Lam cũng nói: "Đúng vậy, lần nào cũng tách chúng tôi với Tiểu Ninh Ninh ra, đạo diễn à, lần này ông làm ơn làm phước làm người đàng hoàng một lần đi được không."
Thực tập sinh cũng nhao nhao lên tiếng: "Chúng tôi kiên quyết yêu cầu chia đội lại một lần nữa."
"Rút thăm, rút thăm."
Bọn họ cũng muốn cùng Lạc Ninh và Lục ảnh đế chung tổ, tự do tổ hợp thì trong đó sẽ có mười lăm cá nhân đều không có cơ hội. Mấu chốt là bọn họ không muốn cùng tổ với Bạc Tương Tương, rốt cuộc hai kỳ trước cô ấy đều là hố đen. Còn không bằng rút thăm quyết định, trời kêu ai nấy dạ.
Đạo diễn: "......"
Ông phân tổ như vậy khiến cho lòng người phẫn uất, ông thật sự quá khổ mà. Nhưng mà ông cũng đã nhìn ra, nếu thật sự giữ nguyên tổ như vậy sẽ khiến cho các khách mới khác bất mãn thật sự, cho nên lần này chỉ có thể xin lỗi Lục ảnh đế.
Sau đó ông lập tức phản hồi: "Được rồi, nếu các người không chê rút thăm quá phiền phức thì đành phải rút thăm phân tổ vậy."
"Nếu không thì trực tiếp chia thành hai tổ thôi, bốn khách mời và mười học viên."
"Đúng lúc các người có thể so tài trong những ngày kế tiếp."
Nghe được đạo diễn nói có thể rút thăm, mọi người cũng không phản đối nữa.
"Được, liền rút thăm!"
Người của tổ đạo diễn nhanh chóng làm các lá thăm số đặt vào trong một chiếc hộp, để các khách mời và thực tập sinh lần lượt bước lên rút thăm.
Lạc Ninh rút cái đầu tiên, cô mở tờ giấy ra quay về phía camera, "Tổ một!"
Tô Thanh Lam rút xong cũng nhìn đến tờ giấy trong tay mình, "Một!", cao hứng chạy tới kéo tay Lạc Ninh, "Lần này tôi rốt cuộc có thể ôm đùi Ninh Ninh rồi."
Tiếp theo là Kỷ Tinh Hành. Anh rất khẩn trương mở ra tờ giấy, phát hiện bên trong viết "Một", trong mắt nháy mắt lộ ra sự kinh hỉ, "Tôi cũng là một!". Hắn rốt cuộc cùng Lạc Nịnh một tổ, quá không dễ dàng.
Ngụy Diệu cùng Sài Kính nhìn trên mặt tờ giấy vừa mở ra in số "Hai" đều lộ ra thất vọng, "Tay thối thật, lại không có duyên cùng đội với Tiểu Ninh Ninh."
Bạc Tương Tương mở ra tờ giấy, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần chờ mong, "Tôi cũng là tổ hai."
Hiện tại liền dư lại Nghê Hân Toàn cùng Lục Tuân. Bạc Tương Tương trong lòng không ngừng mặc niệm, Lục thần, Lục thần, Lục thần.
Lục Tuân nhìn hai cuộn giấy còn dư lại, hướng Nghê Hân Toàn cười nói: "Trước đi."
"Tôi không khách khí đâu đó." Nghê Hân Toàn nói xong duỗi tay bắt một cuộn giấy.
Mở ra nhìn đến con số trên mặt, có chút bất đắc dĩ nói: "Haizz, tôi và Ninh Ninh lại lướt qua đời nhau nữa rồi."
Sau đó mọi người liền thấy Lục Tuân mở cuộn giấy ra, mặt trên viết "Một".
Kỷ Tinh Hành nhìn đến kết quả này, mặt trong nháy mắt đen lại. Cái tên quỷ đáng ghét này lại đến cùng một tổ với họ.
Sài Kính nhịn không được mà cảm thán: "Lục thần chính là Lục thần, đến như vậy mà còn có thể chung một tổ với Tiểu Ninh Ninh, ghen tị đến chết mất!"
"Thật lòng hâm mộ!" Ngụy Diệu cũng nói.
Lục Tuân tự tin ưu nhã cười cười, "Đây là duyên trời định."
Lần này rút thăm, anh cũng không có gian lận, đây là duyên phận.
Kết quả này khiến cho Bạc Tương Tương cảm thấy thực thất vọng cùng hoảng hốt. Trước kia, nếu trong đầu cô không ngừng mặc niệm như vậy thì chuyện cô mong muốn đều sẽ thành, không ngờ tới lần này lại thất bại.
Gần đây cô bị làm sao vậy nhỉ? Rõ ràng cô chính là chú cá Koi may mắn mà?
Sau đó là thời gian rút thăm của các thực tập sinh, lần này chỉ có Diệp Tử Kiêu và Phong Dật Phàm rút thăm được tổ một.
Hai người đều không nén được kích động mà đập tay mới nhau: "Thật tốt quá, lần này lại đi theo Lạc lão sư."
Mấy người Đan Chấn nhìn lá thăm "hai" trong tay mình mà khóc không ra nước mắt, bọn họ cũng muốn qua đội bên kia. Những người khác cũng được phân đến tổ hai, trong lòng đang tự mắng tay của mình thối.
Ảnh đế, đỉnh lưu cùng idol tất cả đều ở một tổ, bọn họ còn chơi được cái gì chứ?
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Đạo diễn nhìn thấy kết quả này, ý cười trên mặt càng đậm: "Tôi cảm thấy lần này tổ hai rất có hy vọng qua cửa đó."
Ông cười tiếp tục nói: "Ngụy lão sư cầm kỳ thi họa đều có thể, Sài lão sư lại xướng Kinh kịch, ưu thế lớn nha."
Ông vừa nói như vậy, các thực tập sinh tổ hai cũng cảm thấy có chút đạo lí. Thích nghiên cứu văn hóa quốc túy cùng truyền thống dân tộc, tuổi cao càng có ưu thế.
Ngụy Diệu cùng Sài Kính nghe như vậy, cùng rất có tự tin cùng các thực tập sinh vui đùa nói: "Lần này hai lão già chúng tôi mang theo các cậu nằm thắng."
"Ngụy lão sư, Sài lão sư siêu ngầu!". Các thực tập sinh cười vui vẻ.
Nghê Hân Toàn chớp chớp mắt liền nói, "Các người cũng đừng quên, tôi từng quay qua một bộ phim điện ảnh về bộ môn thêu thùa truyền thống, tuy rằng không tính là tinh thông nhưng ít nhiều vẫn có chút hiểu biết."
Cô tuy rằng tiến vào vòng giải trí là chơi đùa, nhưng lúc đóng phim vẫn hết sức nghiêm túc. Lúc trước để quay tốt bộ phim điện ảnh kia, cô còn đi nghiên cứu thêu thùa rất lâu, đến mức đi bái phỏng vài vị đại sư trong nghề.
Bạc Tương Tương không cam lòng yếu thế, trên mặt mang theo vài phần thẹn thùng cười nói: "Tôi có học qua võ thuật."
Trước khi cô trọng sinh đến cơ thể Bạc Tương Tương, bởi vì yêu cầu diễn viên quần chúng, còn cố ý đi học võ thuật một thời gian. Lúc đó lão sư còn khen cô có linh tính, tuy rằng thực chiến thì không dùng được nhưng để biểu diễn một chút lại không thành vấn đề.
Các thực tập sinh tổ hai đều vui vẻ đồng thanh: "Cố lên nào!"
Vừa nghe như vậy, mặc kệ là các thực tập sinh hay là khán giả xem phát sóng trực tiếp đều cảm thấy, lần này tổ hai có khả năng muốn lật ngược tình thế.
Sài Kính cười nói: "Ha ha, xem ra tổ chúng ta lần này mỗi người mỗi vẻ."
Ông còn sợ không khí chưa đủ náo nhiệt, nói thêm: "Các người phải cẩn thận đó!"
Lục Tuân đạm nhiên cười, "Hươu chết về tay ai còn không biết đâu."
Lạc Ninh cũng đáp lại: "Chờ đến lúc đó sẽ biết!"
"Đúng, đúng! Chúng tôi thua người nhưng không thua thế, các người cứ việc phóng ngựa đến đây."
Tô Thanh Lam cảm thấy tuy rằng các cô đều không am hiểu những thứ này, nhưng khí thế không thể thua.
Kỷ Tinh Hành ho khan một tiếng: "Không việc gì phải sợ, tôi cũng biết võ thuật."
Nói xong còn liếc mắt nhìn Bạc Tương Tương một cái, sau đó lại thản nhiên phun ra một câu: "Nếu như hai tổ phải đối đầu, tôi có thể giành chiến thắng."
Anh ta vừa nói dứt lời, mọi người nhịn không được mà cười thành tiếng.
Sắc mặt của Bạc Tương Tương tối thui, tức giận muốn dậm chân. Ai muốn đấu tay đôi với anh vậy, tên gia hỏa không hiểu phong tình này!
[ Em cười em đi vệ sinh luôn á quý vị, Kỷ Tinh hành không hổ danh là thẳng nam sắt thép! ]
[ Kỷ Tinh Hành, anh đừng có gây cười nữa có được không? ]
[ Tôi còn đang lo lắng tổ của Ninh bảo bên này không có ai am hiểu tinh hoa văn hóa truyền thống, nhưng nghe Kỷ Tinh Hành nói xong thật không nhịn được cười ]
[ Trước kia không thích Kỷ Tinh Hành chút nào, nhưng mà đột nhiên cảm thấy anh ta có chút đáng yêu! ]
[ Ha ha ha, đứa nhỏ Tinh Hành nhà tôi quá thành thật, để mọi người chê cười rồi. ]
[ Đấu tay đôi, anh trai, anh nghiêm túc sao? ]
[ Nhìn Bạc bạch liên hoa vừa nghe xong cả người cứng đờ luôn rồi ]
[ Bạc bạch liên hoa: "Người ta là cô gái mỏng manh nha, đồ quỷ xứ à!" ]
[ Em cười ra nước mắt luôn ớ, từ hôm nay trở đi em quyết định trở thành người hâm mộ của Kỷ Tinh Hành ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.