Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Chương 170
Lam Bạch Cách Tử
21/02/2022
????Dịch: Autumnnolove????
CHƯƠNG 243
Đời trước Lạc Ninh ở giới giải trí, có chuyện gì mà cô chưa từng thấy qua. Lại xuyên đến nhiều thế giới, Cẩu Trinh Mị đang âm mưu gì, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu. Nhưng nếu người ta đã chủ động đến đây thì cũng đừng trách cô không nể mặt, cô sẽ cho bà ta được như ý.
"Phu nhân này là ai vậy? Chúng ta biết nhau sao?"
Cẩu Trinh Mị vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cho rằng Lạc Ninh đã mắc bẫy: "Dì là dì của con, là chị gái của mẹ con."
Bà ta lại nói tiếp: "Cho dù con có tức giận không muốn nhận dì, nhưng đây vẫn là ông ngoại con, sao có thể không nhận?"
Lạc Ninh đánh giá bà ta một vòng bằng ánh mắt ghét bỏ, cười nhạo: "Nếu xét về gen thì chúng ta trông không giống người một nhà lắm, bà hơi xấu. Còn không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt tôi nhận họ hàng?"
Cô thoáng thấy khuôn mặt của ông cụ Cẩu đang sa sầm, "Ông ngoại tôi đã chết lâu rồi. Mẹ tôi họ Khương, không phải họ Cẩu. "
Cẩu Kim Xuyên đứng một bên không ngờ cháu ngoại ruột lại rủa ông chết, sắc mặt càng đen hơn. Ông ta nói với giọng điệu tức giận: "Mẹ mày dạy mày như thế à? Dám rủa cả ông ngoại, cư xử với người lớn như vậy? Không có một chút phép tắc nào."
Ông vốn đã rất không hài lòng về việc được cháu gái này tiến vào giới giải trí, còn định sau khi nhận lại nó thì sẽ bắt nó phải giải nghệ. Bây giờ đứa cháu hoang này lại vô lễ như thế, ông thấy việc nhận cháu gái cần phải suy nghĩ lại. Ông đã lén quan sát Lạc Hi, nó là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu người thừa kế của ông trong tương lai.
Lạc Ninh nhướng mày: "Mẹ tôi đã từng nói, bà ấy có mẹ sinh không có cha dạy. Ông có tuổi rồi mà còn không đứng đắn, không biết xấu hổ đến đây chỉ trích tôi?"
"Bảo sao mẹ con Cẩu Trinh Mị lại có mặt mũi như vậy, thì ra đều được di truyền từ ông!"
"Cho nên ông mới có thể vứt bỏ con gái ruột, đối đãi vô cùng tốt với con vợ kế vậy à."
Sau đó, cô lại liếc mắt sang Cẩu Trinh Mị: "Hay là… hai người...cha dượng và con vợ kế… thật ra cũng có tằng tịu với nhau?"
"Năm đó Cẩu Trinh Mị có thể quyến rũ chồng sắp cưới của người khác, dụ dỗ cha dượng cũng không có gì bất ngờ."
"Tôi vẫn hay nghe người ta nói, con vợ kế này của ông mỗi khi ra ngoài đều không quên khoác tay ông."
"Chẳng phải con vợ kế và cha dượng thì nên tránh điều tiếng sao? Nhưng các người lại thân mật tay trong tay, còn tốt hơn so với con gái ruột gấp trăm lần. Thì ra là có loại quan hệ này."
Sau đó, cô làm ra vẻ phát hiện chuyện gì đó rất động trời mà đưa tay lên bịt miệng lại.
"Ôi! Trước kia tôi cũng nghe nói Phùng Ngọc Tiêu đã đến Cẩu thị làm việc rồi, tương lai sẽ kế thừa Cẩu thị."
"Nhưng mà trong di chúc ông bà Cẩu gia để lại, người thừa kế Cẩu gia phải là con cháu chung dòng máu mới được."
"Mọi người vốn còn đang nghi ngờ, không cần con gái ruột, lại muốn giao công ty lại cho con gái mang họ khác của con vợ kế. Chẳng lẽ Chủ tịch Cẩu muốn đưa gia nghiệp của Cẩu gia cho Phùng gia?"
"Bây giờ thì tôi hiểu rồi! Thật ra Phùng Ngọc Tiêu chính là đứa con mà hai người ăn nằm với nhau mà sinh ra."
"Cho nên cũng không thể nói là vi phạm di chúc của ông bà. Mặc dù là đứa bé từ cuộc tình lσạи ɭυâи, nhưng cũng mang dòng máu Cẩu gia...chẳng qua là hơi ô uế một chút thôi."
Lạc Ninh bày ra vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi chuyện, "Thì ra là thế! Trước đó tôi nghĩ mãi cũng không ra. Mẹ tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì, lúc nhỏ thì bị bạo lực lạnh, lớn lên còn bị hãm hại và đuổi khỏi nhà."
"Các vị còn hất bát nước bẩn lên người bà ấy, nói bà ấy bỏ nhà theo trai."
“Người không biết chuyện còn tưởng rằng mẹ tôi đào bới phần mộ tổ tiên của ngài Cẩu đây, có chỗ nào đối đãi như con gái ruột của ngài đâu chứ."
"Bây giờ tôi mới hiểu ra, các vị…", cô cố ý nói chuyện nửa vời.
Sau đó nhìn ông cụ Cẩu và Cẩu Trinh Mị với vẻ thán phục: "Vợ kế, con vợ kế và cha dượng…thì ra các vị còn biết hưởng thụ đến vậy! Hèn gì!"
“Cố ý đuổi mẹ tôi đi, là bởi vì sợ bà ấy phát hiện chuyện bẩn thỉu của các vị sao?”
Cả gia đình ghê gớm này không ít lần đặt điều vu khống mẹ cô. Kiếp trước mẹ đến Đế Đô, họ đã bịa đặt mà bỏ nhà theo trai, chưa kết hôn đã phá thai hết lần này đến lần khác, nhân phẩm kém, căn bản là không có tư cách kế thừa Cẩu thị. Còn nói mẹ cô không quên được Phùng Nham Bách, sau khi trở về muốn làm kẻ thứ ba và dụ dỗ ông ta thì bị Cẩu Trinh Mị phát hiện. Tin tức được bàn tán từ trên xuống dưới Cẩu thị, không ít người sau lưng mắng chửi mẹ cô. Mấy lão già Hội đồng quản trị kia đã đứng cùng hội cùng thuyền với Phùng Ngọc Tiêu từ lâu, nhân chuyện này mà công bố với truyền thông sẽ không chấp nhận mẹ cô đến Cẩu thị.
Nhưng mẹ cô trước sau vẫn vậy, căn bản không khát khao gì Cẩu thị. Bà còn bị người ta mắng chửi, lúc ấy vô cùng tức giận. Nhưng những lời đồn đãi kiểu này, cơ bản là không thể nói rõ được. Càng giải thích người ta lại cho rằng 'có tật giật mình'.
Hôm nay, nếu Cẩu Trinh Mị đã có gan tinh kế cô, vậy cô sẽ học hỏi từ họ. Hất nước bẩn thôi mà, ai không biết. Ở đây cô còn phân tích như nói có sách mách có chứng, người bình thường đâu có ai đối xử với con gái ruột mình tệ bạc đến vậy. Quan trọng là, mặc dù ông cụ Cẩu có lòng muốn nhận lại mẹ cô và bồi dưỡng em trai cô thành người thừa kế Cẩu gia, nhưng ông ta vẫn chưa nói với ai chuyện này. Phùng Ngọc Tiêu thì cố ý cho người thả tin, nói ông cụ Cẩu sẽ chọn cô ta làm người thừa kế Cẩu thị. Vì vậy khi cô nói ra những lời này, không ít người đã tin tưởng. Cũng nhờ có Cẩu Trinh Mị chủ động kiếm chuyện, nếu không cô cũng không thể phát huy hết mình.
--Wattpad: Autumnnolove--
Quả nhiên, mặc dù lúc nãy đã rất nhiều người đi khỏi, nhưng vẫn còn không ít người vừa mới xuống lầu. Nghe được tin tức động trời, hào hứng đứng lại xem kịch vui. Trong mắt ai ai cũng toàn là bát quái, không ngờ ông cụ Cẩu, vợ kế và con vợ kế lại biết cách chơi như vậy. Thảo nào lại đuổi con gái ruột ra khỏi nhà, để con gái của con vợ kế kế thừa gia nghiệp. Hóa ra Phùng Ngọc Tiêu chính là 'con hoang' của ông cụ Cẩu? Tin tức này thật sự động trời!
Đám người Cẩu Kim Xuyên căn bản không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ nói vậy, bát nước bẩn này bọn họ khó lòng phòng bị. Nghe cứ như chuyện thật ấy, nếu không phải bản thân là người trong cuộc, ngay cả bọn họ cũng tin sái cổ.
Cẩu Kim Xuyên nhìn thấy ánh mắt xem kịch vui của nhiều người, suýt nữa thì ông ta đã không đứng vững. Ông ta chỉ tay vào mặt Lạc Ninh, ngực tức giận phập phồng: "Mày… mày… mày là thứ mất dạy! Nói nhăng nói cuội, tất cả đều là bịa đặt."
Cẩu Trinh Mị cũng không ngờ Lạc Ninh sẽ vu khống bà. Bà cảm nhận được ánh mắt săm soi từ nhiều người, có vẻ như đã tin tưởng những gì con điếm nhỏ này nói.
Bà ta tức giận đến run người: "Tao phải xé mồm mày ra! Sao mày dám hất bát nước bẩn lên bọn tao như vậy."
Lạc Ninh không sợ bà ta: "Bị tôi nói toạc ra gian tình của các người, cho nên thẹn quá hóa giận à?"
"Con quỷ nhỏ! Mày câm miệng ngay, tao và ba căn bản không phải như mày nói. Cho dù mày có thù hận gì cũng đừng bịa đặt như vậy, ông ấy chính là ông ngoại ruột của mày."
Cẩu Trinh Mị đã bắt đầu phát điên. 'Cái đầu nóng' của bà ta bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không nhịn được mà nhào tới Lạc Ninh. Bây giờ bà ta chỉ muốn xé miệng con nhỏ đốn mạt này ra, còn phát tát nó mấy cái nữa.
Lạc Ninh cười lạnh: "Muốn so xem ai dơ bẩn hơn à? Bà mới là dơ bẩn nhất trong số những người dơ bẩn. Ngay cả đàn ông của mẹ ruột mà cũng tɦôиɠ ɖâʍ, mẹ con các người quả nhiên là không có điểm dừng."
Cẩu Trinh Mị nhào tới, muốn đánh Lạc Ninh. Không cần Lạc Ninh và Lục Tuân ra tay, Hoắc Dã đã đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ. Có mấy người lập tức xông lên, giữ chặt bà ta.
" Không ngờ người Cẩu gia lại dơ bẩn như vậy, còn không biết xấu hổ mà ra ngoài ra oai. Người không có liêm sỉ thì gặp qua nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai không có liêm sỉ như các người."
Hoắc Dã ra lệnh cho nhóm vệ sĩ: "Gia tộc không có đạo đức như thế, hội đấu giá chúng tôi không chào đón. Mời tất cả người của Cẩu gia và Phùng gia ra ngoài đi."
CHƯƠNG 243
Đời trước Lạc Ninh ở giới giải trí, có chuyện gì mà cô chưa từng thấy qua. Lại xuyên đến nhiều thế giới, Cẩu Trinh Mị đang âm mưu gì, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu. Nhưng nếu người ta đã chủ động đến đây thì cũng đừng trách cô không nể mặt, cô sẽ cho bà ta được như ý.
"Phu nhân này là ai vậy? Chúng ta biết nhau sao?"
Cẩu Trinh Mị vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cho rằng Lạc Ninh đã mắc bẫy: "Dì là dì của con, là chị gái của mẹ con."
Bà ta lại nói tiếp: "Cho dù con có tức giận không muốn nhận dì, nhưng đây vẫn là ông ngoại con, sao có thể không nhận?"
Lạc Ninh đánh giá bà ta một vòng bằng ánh mắt ghét bỏ, cười nhạo: "Nếu xét về gen thì chúng ta trông không giống người một nhà lắm, bà hơi xấu. Còn không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt tôi nhận họ hàng?"
Cô thoáng thấy khuôn mặt của ông cụ Cẩu đang sa sầm, "Ông ngoại tôi đã chết lâu rồi. Mẹ tôi họ Khương, không phải họ Cẩu. "
Cẩu Kim Xuyên đứng một bên không ngờ cháu ngoại ruột lại rủa ông chết, sắc mặt càng đen hơn. Ông ta nói với giọng điệu tức giận: "Mẹ mày dạy mày như thế à? Dám rủa cả ông ngoại, cư xử với người lớn như vậy? Không có một chút phép tắc nào."
Ông vốn đã rất không hài lòng về việc được cháu gái này tiến vào giới giải trí, còn định sau khi nhận lại nó thì sẽ bắt nó phải giải nghệ. Bây giờ đứa cháu hoang này lại vô lễ như thế, ông thấy việc nhận cháu gái cần phải suy nghĩ lại. Ông đã lén quan sát Lạc Hi, nó là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu người thừa kế của ông trong tương lai.
Lạc Ninh nhướng mày: "Mẹ tôi đã từng nói, bà ấy có mẹ sinh không có cha dạy. Ông có tuổi rồi mà còn không đứng đắn, không biết xấu hổ đến đây chỉ trích tôi?"
"Bảo sao mẹ con Cẩu Trinh Mị lại có mặt mũi như vậy, thì ra đều được di truyền từ ông!"
"Cho nên ông mới có thể vứt bỏ con gái ruột, đối đãi vô cùng tốt với con vợ kế vậy à."
Sau đó, cô lại liếc mắt sang Cẩu Trinh Mị: "Hay là… hai người...cha dượng và con vợ kế… thật ra cũng có tằng tịu với nhau?"
"Năm đó Cẩu Trinh Mị có thể quyến rũ chồng sắp cưới của người khác, dụ dỗ cha dượng cũng không có gì bất ngờ."
"Tôi vẫn hay nghe người ta nói, con vợ kế này của ông mỗi khi ra ngoài đều không quên khoác tay ông."
"Chẳng phải con vợ kế và cha dượng thì nên tránh điều tiếng sao? Nhưng các người lại thân mật tay trong tay, còn tốt hơn so với con gái ruột gấp trăm lần. Thì ra là có loại quan hệ này."
Sau đó, cô làm ra vẻ phát hiện chuyện gì đó rất động trời mà đưa tay lên bịt miệng lại.
"Ôi! Trước kia tôi cũng nghe nói Phùng Ngọc Tiêu đã đến Cẩu thị làm việc rồi, tương lai sẽ kế thừa Cẩu thị."
"Nhưng mà trong di chúc ông bà Cẩu gia để lại, người thừa kế Cẩu gia phải là con cháu chung dòng máu mới được."
"Mọi người vốn còn đang nghi ngờ, không cần con gái ruột, lại muốn giao công ty lại cho con gái mang họ khác của con vợ kế. Chẳng lẽ Chủ tịch Cẩu muốn đưa gia nghiệp của Cẩu gia cho Phùng gia?"
"Bây giờ thì tôi hiểu rồi! Thật ra Phùng Ngọc Tiêu chính là đứa con mà hai người ăn nằm với nhau mà sinh ra."
"Cho nên cũng không thể nói là vi phạm di chúc của ông bà. Mặc dù là đứa bé từ cuộc tình lσạи ɭυâи, nhưng cũng mang dòng máu Cẩu gia...chẳng qua là hơi ô uế một chút thôi."
Lạc Ninh bày ra vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi chuyện, "Thì ra là thế! Trước đó tôi nghĩ mãi cũng không ra. Mẹ tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì, lúc nhỏ thì bị bạo lực lạnh, lớn lên còn bị hãm hại và đuổi khỏi nhà."
"Các vị còn hất bát nước bẩn lên người bà ấy, nói bà ấy bỏ nhà theo trai."
“Người không biết chuyện còn tưởng rằng mẹ tôi đào bới phần mộ tổ tiên của ngài Cẩu đây, có chỗ nào đối đãi như con gái ruột của ngài đâu chứ."
"Bây giờ tôi mới hiểu ra, các vị…", cô cố ý nói chuyện nửa vời.
Sau đó nhìn ông cụ Cẩu và Cẩu Trinh Mị với vẻ thán phục: "Vợ kế, con vợ kế và cha dượng…thì ra các vị còn biết hưởng thụ đến vậy! Hèn gì!"
“Cố ý đuổi mẹ tôi đi, là bởi vì sợ bà ấy phát hiện chuyện bẩn thỉu của các vị sao?”
Cả gia đình ghê gớm này không ít lần đặt điều vu khống mẹ cô. Kiếp trước mẹ đến Đế Đô, họ đã bịa đặt mà bỏ nhà theo trai, chưa kết hôn đã phá thai hết lần này đến lần khác, nhân phẩm kém, căn bản là không có tư cách kế thừa Cẩu thị. Còn nói mẹ cô không quên được Phùng Nham Bách, sau khi trở về muốn làm kẻ thứ ba và dụ dỗ ông ta thì bị Cẩu Trinh Mị phát hiện. Tin tức được bàn tán từ trên xuống dưới Cẩu thị, không ít người sau lưng mắng chửi mẹ cô. Mấy lão già Hội đồng quản trị kia đã đứng cùng hội cùng thuyền với Phùng Ngọc Tiêu từ lâu, nhân chuyện này mà công bố với truyền thông sẽ không chấp nhận mẹ cô đến Cẩu thị.
Nhưng mẹ cô trước sau vẫn vậy, căn bản không khát khao gì Cẩu thị. Bà còn bị người ta mắng chửi, lúc ấy vô cùng tức giận. Nhưng những lời đồn đãi kiểu này, cơ bản là không thể nói rõ được. Càng giải thích người ta lại cho rằng 'có tật giật mình'.
Hôm nay, nếu Cẩu Trinh Mị đã có gan tinh kế cô, vậy cô sẽ học hỏi từ họ. Hất nước bẩn thôi mà, ai không biết. Ở đây cô còn phân tích như nói có sách mách có chứng, người bình thường đâu có ai đối xử với con gái ruột mình tệ bạc đến vậy. Quan trọng là, mặc dù ông cụ Cẩu có lòng muốn nhận lại mẹ cô và bồi dưỡng em trai cô thành người thừa kế Cẩu gia, nhưng ông ta vẫn chưa nói với ai chuyện này. Phùng Ngọc Tiêu thì cố ý cho người thả tin, nói ông cụ Cẩu sẽ chọn cô ta làm người thừa kế Cẩu thị. Vì vậy khi cô nói ra những lời này, không ít người đã tin tưởng. Cũng nhờ có Cẩu Trinh Mị chủ động kiếm chuyện, nếu không cô cũng không thể phát huy hết mình.
--Wattpad: Autumnnolove--
Quả nhiên, mặc dù lúc nãy đã rất nhiều người đi khỏi, nhưng vẫn còn không ít người vừa mới xuống lầu. Nghe được tin tức động trời, hào hứng đứng lại xem kịch vui. Trong mắt ai ai cũng toàn là bát quái, không ngờ ông cụ Cẩu, vợ kế và con vợ kế lại biết cách chơi như vậy. Thảo nào lại đuổi con gái ruột ra khỏi nhà, để con gái của con vợ kế kế thừa gia nghiệp. Hóa ra Phùng Ngọc Tiêu chính là 'con hoang' của ông cụ Cẩu? Tin tức này thật sự động trời!
Đám người Cẩu Kim Xuyên căn bản không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ nói vậy, bát nước bẩn này bọn họ khó lòng phòng bị. Nghe cứ như chuyện thật ấy, nếu không phải bản thân là người trong cuộc, ngay cả bọn họ cũng tin sái cổ.
Cẩu Kim Xuyên nhìn thấy ánh mắt xem kịch vui của nhiều người, suýt nữa thì ông ta đã không đứng vững. Ông ta chỉ tay vào mặt Lạc Ninh, ngực tức giận phập phồng: "Mày… mày… mày là thứ mất dạy! Nói nhăng nói cuội, tất cả đều là bịa đặt."
Cẩu Trinh Mị cũng không ngờ Lạc Ninh sẽ vu khống bà. Bà cảm nhận được ánh mắt săm soi từ nhiều người, có vẻ như đã tin tưởng những gì con điếm nhỏ này nói.
Bà ta tức giận đến run người: "Tao phải xé mồm mày ra! Sao mày dám hất bát nước bẩn lên bọn tao như vậy."
Lạc Ninh không sợ bà ta: "Bị tôi nói toạc ra gian tình của các người, cho nên thẹn quá hóa giận à?"
"Con quỷ nhỏ! Mày câm miệng ngay, tao và ba căn bản không phải như mày nói. Cho dù mày có thù hận gì cũng đừng bịa đặt như vậy, ông ấy chính là ông ngoại ruột của mày."
Cẩu Trinh Mị đã bắt đầu phát điên. 'Cái đầu nóng' của bà ta bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, không nhịn được mà nhào tới Lạc Ninh. Bây giờ bà ta chỉ muốn xé miệng con nhỏ đốn mạt này ra, còn phát tát nó mấy cái nữa.
Lạc Ninh cười lạnh: "Muốn so xem ai dơ bẩn hơn à? Bà mới là dơ bẩn nhất trong số những người dơ bẩn. Ngay cả đàn ông của mẹ ruột mà cũng tɦôиɠ ɖâʍ, mẹ con các người quả nhiên là không có điểm dừng."
Cẩu Trinh Mị nhào tới, muốn đánh Lạc Ninh. Không cần Lạc Ninh và Lục Tuân ra tay, Hoắc Dã đã đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ. Có mấy người lập tức xông lên, giữ chặt bà ta.
" Không ngờ người Cẩu gia lại dơ bẩn như vậy, còn không biết xấu hổ mà ra ngoài ra oai. Người không có liêm sỉ thì gặp qua nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai không có liêm sỉ như các người."
Hoắc Dã ra lệnh cho nhóm vệ sĩ: "Gia tộc không có đạo đức như thế, hội đấu giá chúng tôi không chào đón. Mời tất cả người của Cẩu gia và Phùng gia ra ngoài đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.