Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Chương 72
Lam Bạch Cách Tử
19/11/2021
7.11.2021
Editor: Autumnnolove
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
---
Mọi người bên này quăng lưới bắt cá đều rất vui vẻ, khán giả xem tới hết sức thoải mái.
Bọn họ bắt được không ít cá, Lạc Ninh để mấy thực tập sinh xử lý cá, nhìn thời gian không sai biệt lắm liền trở về chỗ tập kết.
Trên đường, Hàn Trì đi gần Lạc Ninh nói: "Năng lực sinh tồn ngoài tự nhiên của cô rất mạnh a!"
Ban đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mảnh mai như vậy, bọn họ còn cảm thấy sẽ làm trì hoãn mọi người, ai ngờ đến cô lại lợi hại ngoài sức tưởng tượng.
Lạc Ninh cười cười: "Cảm ơn đã khích lệ!"
"Mớ cá đó mấy người định nấu thế nào?". Hàn Trì luôn có ấn tượng tốt với những cô gái không làm bộ làm tịch như Lạc Ninh, vì thế rất có hứng thú hàn huyên.
Lạc Ninh suy nghĩ vài giây lại nói: "Một phần nướng, một phần làm sashimi* đi."
(*) : "quốc hồn quốc túy" của Nhật Bản, thịt sống làm từ hải sản, được cắt thành các lát mỏng.
"Lúc nãy trên đường tôi còn hái không ít chanh". Cô lại bổ sung thêm một câu.
Hàn Trì cũng nhớ tới đoạn đó: "Thì ra lúc cô nhìn thấy cây chanh đã nghĩ tới chuyện ăn cá?"
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, tôi thích lên kế hoạch rồi mới hành động."
Hàn Trì bật cười: "Lợi hại, đã đẹp còn khéo tay!"
Theo lý thuyết thì một kỳ sinh tồn trên hoang đảo như vậy, bọn họ phải chủ động dẫn dắt mọi người đi tìm thức ăn, nhưng mà con gái nhà người ta nảy ra chủ ý gì là đưa thành viên đội mình đi thực hiện liền mà còn thành công xuất sắc, làm cho bọn họ không có đất dụng võ.
"Anh cũng thật biết cách ăn nói, chút nữa chia cho các anh một phần". Lạc Ninh rất có hảo cảm với những người bộ đội đặc chủng bảo vệ quốc gia như Hàn Trì.
Hàn Trì cười nói: "Được đó, hôm nay chúng tôi được thơm lây."
Lạc Ninh lại ở mấy mảnh rừng quanh đó hái thêm một ít cây cỏ, dùng để khử mùi tanh của cá, còn phát hiện một số quả dại có thể ăn, cả đội liền phân công hái mang về. Đoàn người đi hơn nửa giờ mới về tới bãi đất trống.
--Editor: Autumnnolove--
Đám người Đồng Già nhìn đến một đội này chiến thắng nhân sinh xách theo hơn ba mươi con cá trở về đều không khỏi giật mình.
"Má, mấy người này thật sự đem được cá về!"
Lạc Ninh nói: "Tất nhiên, đội chúng tôi chưa bao giờ làm việc gì mà không có ích."
Sau đó cười như không cười nhìn bọn họ trêu chọc: "Nhưng mà sợ là...đêm nay mấy người phải nhìn đội của chúng tôi ăn cả rồi."
Đám người Đồng Già: "..."
Đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi không đi theo bắt cá. Hiện tại hối hận cũng không còn kịp, sắc trời đã có chút nhá nhem, trời tối chính là thời điểm nguy hiểm nhất trong rừng rậm nguyên thủy, bọn họ cũng không dám chạy loạn.
Lạc Ninh phân công người trong đội tìm ít cành cây có thể đốt được nhóm một đống lửa, lại ướp mấy thứ thảo dược tìm được trong rừng để khử mùi tanh của cá.
Trong ba lô mà tổ tiết mục chuẩn bị cho mỗi cá nhân đều có một túi gia vị, Lạc Ninh lấy ra rắc rắc lên cá ướp một lát, dùng cành cây vót nhọn xâu lại rồi đem nướng trên lửa. Sau đó để cho mấy người Đan Chấn trông chứng cá nướng, cô dùng dao nhỏ bắt đầu cắt cá thành lát mỏng. Kỹ thuật dùng dao của Lạc Ninh rất tốt, miếng cá được cắt thành những lát mỏng, vừa đều vừa đẹp. Cô đắt cá cắt lát lên một cái lá cây to màu xanh lục đã được rửa sạch, dùng chanh và mấy loại trái cây có thể thay gia vị vắt thành nước rưới lên. Nhưng người của đội khác cũng chạy tới vây xem.
"Tiểu Ninh Ninh, kỹ thuật dùng dao của em cũng xịn xò quá đó, mấy miếng cá này mỏng như lông vũ luôn, đẹp mắt ghê."
"Tiểu Ninh Ninh đang làm sashimi sao? Nhìn liền muốn ăn huhu."
"Chú rất thích ăn cá sống cắt lát, Tiểu Ninh Ninh làm nhìn ngon quá, thèm ghê!"
Mấy người Đồng Già hết lòng khen ngợi.
Mấy người Lục Tuân cười trêu chọc: "Tuy rằng mấy người khen thật lòng, nhưng mà cũng không có được chia miếng nào đâu."
Mấy người Đồng Già: "...". Lục thần càng ngày càng biết cách chọc kim vào tim người khác.
Mùi thơm của cá nướng nhanh chóng tỏa ra. Đám người đang ăn lương khô đột nhiên cảm thấy thứ đồ ăn trong tay mình hơi khó nuốt. Lạc Ninh cũng ngồi ở một bên lửa trại, cầm lên một con cá bắt đầu nướng.
"Làm sao để cá không bị cháy?". Lục Tuân cầm một con cá tới ngồi kế Lạc Ninh hỏi.
Lạc Ninh tiếp nhận nhánh cây trong tay hắn, "Lục lão sư bắt cá vất vả, cá này để tôi giúp anh nướng đi."
Trong mắt Lục Tuân đầy ý cười: "Vậy thì tốt quá, hôm nay tôi quả thực là có lộc ăn."
Hai người vừa nói vừa cười cùng nhau nướng cá, nhóm fan CP lại kích động như điên.
[ Phát đường, phát đường! ]
[ Nhìn Lục thần cùng Ninh bảo, đột nhiên có loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo, thật ngọt a! ]
[ a a a, cơm chó này tui ăn ]
[ Cá này để em giúp anh nướng, Ninh bảo cũng chiều Lục thần quá a! ]
[ Lúc trước không cảm thấy có gì lạ, tự nhiên giờ thấy đôi này dễ thương quá dị ]
[ Em là fan của Lục thần, thuyền này em chèo, thật sự là cô Lạc cổ dễ thương quá quý vị ]
[ Mình cũng vậy, trước đó hông nghĩ ra có ai có thể xứng đôi với Lục thần, hiện tại cảm thấy Lạc Ninh cũng rất tốt, hai người có cảm giác rất xứng đôi ]
Fan cp của hai người hiện tại còn không tính là nhiều, nhưng mà đa số các cô ấy đều ôn hòa, ăn nói cũng không có gì quá đáng, cho nên fan của Lục Tuân và Lạc Ninh không có nhảy ra mắng.
Lục Tuân không đi theo con đường lưu lượng mà thuộc phái diễn xuất thực lực, hơn nữa còn có đại fan và hậu viện hội quản lí, fan nhà hắn đều tương đối ổn trọng. Hắn cũng có fan bạn gái cùng fan vợ, nhưng lại không có điên cuồng giống như fan của Kỷ Tinh Hành.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Lúc này trời đã tối hắn, ánh lửa chiếu lên trên mặt của Lục Tuân cùng Lạc Ninh, mang đến một loại cảm giác ấm áp. Ở góc kia Kỷ Tinh Hành lại cảm thấy thật chói mắt, hắn vẫn luôn khắc chế, bằng không sợ là không nhịn được xông lên lôi Lạc Ninh đi.
Cá nướng chín, Lạc Ninh đưa cho Lục Tuân: "Nếm thử!"
Lục Tuân nhận lấy cắn một miếng, trong mắt tràn ngập ánh sáng, "Quả nhiên là món ngon, đây là cá nướng ngon nhất tôi từng ăn."
Lạc Ninh nghiêng đầu cười ra tiếng: "Lục lão sư cũng thật biết cách ăn nói a!"
Trên mặt Lục Tuân mang theo ý cười: "Đây là ăn ngay nói thật."
"Ôi má ơi, cá nướng này cũng quá ngon, không hỗ là Lạc lão sư ướp". Cá nướng bên chỗ mấy người Lạc Trạch Vũ cũng đã chính, mọi người náo nhiệt giành ăn, sau đó nhịn không được cảm thán.
Ngay cả Hàn Trì cùng Phù Vân Băng cũng bị hương vị cá nướng làm cho kinh diễm: "Ăn ngon!"
Hàn Trì càng cảm thán nói: "Trước kia tôi luôn cảm thấy mình nướng cá ăn rất ngon, nhưng bây giờ ăn cá cô ướp xong mới phát hiện thì ra cá nướng trước kia đều là rác rưởi."
Phù Vân Băng cười cười phụ họa: "Thì ra cậu cũng tự hiểu được."
Hàn Trì trừng mắt nhìn hắn: "Cũng đâu phải là cá tôi nướng không thể ăn, mà là Lạc Ninh ướp gia vị quá chuẩn."
"Các cậu lại nếm thử cá sống cắt lát xem". Lạc Ninh cũng tự mình gắp một miếng, "Tuy rằng gia vị không đồng đều, nhưng mà ăn cũng tạm được."
Lục Tuân gặp một miếng: "Tươi mới ngon miệng, không còn chút mùi tanh nào, còn có một chút vị ngọt, ăn rất ngon."
Hàn Trì nghe hắn nói như vậy, cũng gắp một miếng, sau khi ăn xong hai mắt sáng rực lên: "Cái này còn nói là ăn cũng tạm được gì, rõ ràng là ăn ngon muốn xỉu."
Sau đó không nhịn được lại gắp thêm vài miếng. Bình thường bọn họ làm nhiệm vụ, nếu ăn hết lương khô trên người cũng sẽ đi tìm cá ăn, dưới tình huống không thể nhóm lửa để nướng thì chỉ có thể ăn sống. Hắn vẫn là lần đầu tiên ăn được cá sống cắt lát ngon như vậy, trước kia đường cùng mới ăn món này, hiện tại lại cảm thấy đây mới là hưởng thụ.
Phù Vân Băng nếm xong cũng khen: "Hương vị đặc biệt tươi ngon, đây là cá sống cắt lát tốt nhất tôi từng ăn qua đó."
Các thực tập sinh bên này cũng gia nhập vào đội quân đoạt cá sống cắt lát, một đám miệng khen không dứt.
"Trước giờ em chưa bao giờ ăn cá sống cắt lát, nhưng giờ ăn được cá sống cắt lát Lạc lão sư làm mới phát hiện thì ra món này có thể ăn ngon như vậy". Đan Chấn đem miếng cá cuối cùng cướp được nhét vào miệng, cảm thán nói.
Một đội này vừa nói vừa cười vừa cướp cá, các khách mời cùng thực tập sinh khác ở một bên hâm mộ chảy nước miếng, phải nói là khổ không nói nên lời.
Đồng Già nhịn không được nói: "Lần sau em nhất định nhất định phải cướp Tiểu Ninh Ninh từ trong tay Lạc Thần."
Mấy người Ngụy Diệu cũng đặc biệt tán đồng: "Chúng tôi cũng muốn!!"
Editor: Autumnnolove
Fanpage: Bản dịch 0 đồng
---
Mọi người bên này quăng lưới bắt cá đều rất vui vẻ, khán giả xem tới hết sức thoải mái.
Bọn họ bắt được không ít cá, Lạc Ninh để mấy thực tập sinh xử lý cá, nhìn thời gian không sai biệt lắm liền trở về chỗ tập kết.
Trên đường, Hàn Trì đi gần Lạc Ninh nói: "Năng lực sinh tồn ngoài tự nhiên của cô rất mạnh a!"
Ban đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mảnh mai như vậy, bọn họ còn cảm thấy sẽ làm trì hoãn mọi người, ai ngờ đến cô lại lợi hại ngoài sức tưởng tượng.
Lạc Ninh cười cười: "Cảm ơn đã khích lệ!"
"Mớ cá đó mấy người định nấu thế nào?". Hàn Trì luôn có ấn tượng tốt với những cô gái không làm bộ làm tịch như Lạc Ninh, vì thế rất có hứng thú hàn huyên.
Lạc Ninh suy nghĩ vài giây lại nói: "Một phần nướng, một phần làm sashimi* đi."
(*) : "quốc hồn quốc túy" của Nhật Bản, thịt sống làm từ hải sản, được cắt thành các lát mỏng.
"Lúc nãy trên đường tôi còn hái không ít chanh". Cô lại bổ sung thêm một câu.
Hàn Trì cũng nhớ tới đoạn đó: "Thì ra lúc cô nhìn thấy cây chanh đã nghĩ tới chuyện ăn cá?"
Lạc Ninh gật đầu: "Đúng vậy, tôi thích lên kế hoạch rồi mới hành động."
Hàn Trì bật cười: "Lợi hại, đã đẹp còn khéo tay!"
Theo lý thuyết thì một kỳ sinh tồn trên hoang đảo như vậy, bọn họ phải chủ động dẫn dắt mọi người đi tìm thức ăn, nhưng mà con gái nhà người ta nảy ra chủ ý gì là đưa thành viên đội mình đi thực hiện liền mà còn thành công xuất sắc, làm cho bọn họ không có đất dụng võ.
"Anh cũng thật biết cách ăn nói, chút nữa chia cho các anh một phần". Lạc Ninh rất có hảo cảm với những người bộ đội đặc chủng bảo vệ quốc gia như Hàn Trì.
Hàn Trì cười nói: "Được đó, hôm nay chúng tôi được thơm lây."
Lạc Ninh lại ở mấy mảnh rừng quanh đó hái thêm một ít cây cỏ, dùng để khử mùi tanh của cá, còn phát hiện một số quả dại có thể ăn, cả đội liền phân công hái mang về. Đoàn người đi hơn nửa giờ mới về tới bãi đất trống.
--Editor: Autumnnolove--
Đám người Đồng Già nhìn đến một đội này chiến thắng nhân sinh xách theo hơn ba mươi con cá trở về đều không khỏi giật mình.
"Má, mấy người này thật sự đem được cá về!"
Lạc Ninh nói: "Tất nhiên, đội chúng tôi chưa bao giờ làm việc gì mà không có ích."
Sau đó cười như không cười nhìn bọn họ trêu chọc: "Nhưng mà sợ là...đêm nay mấy người phải nhìn đội của chúng tôi ăn cả rồi."
Đám người Đồng Già: "..."
Đột nhiên có chút hối hận vì vừa rồi không đi theo bắt cá. Hiện tại hối hận cũng không còn kịp, sắc trời đã có chút nhá nhem, trời tối chính là thời điểm nguy hiểm nhất trong rừng rậm nguyên thủy, bọn họ cũng không dám chạy loạn.
Lạc Ninh phân công người trong đội tìm ít cành cây có thể đốt được nhóm một đống lửa, lại ướp mấy thứ thảo dược tìm được trong rừng để khử mùi tanh của cá.
Trong ba lô mà tổ tiết mục chuẩn bị cho mỗi cá nhân đều có một túi gia vị, Lạc Ninh lấy ra rắc rắc lên cá ướp một lát, dùng cành cây vót nhọn xâu lại rồi đem nướng trên lửa. Sau đó để cho mấy người Đan Chấn trông chứng cá nướng, cô dùng dao nhỏ bắt đầu cắt cá thành lát mỏng. Kỹ thuật dùng dao của Lạc Ninh rất tốt, miếng cá được cắt thành những lát mỏng, vừa đều vừa đẹp. Cô đắt cá cắt lát lên một cái lá cây to màu xanh lục đã được rửa sạch, dùng chanh và mấy loại trái cây có thể thay gia vị vắt thành nước rưới lên. Nhưng người của đội khác cũng chạy tới vây xem.
"Tiểu Ninh Ninh, kỹ thuật dùng dao của em cũng xịn xò quá đó, mấy miếng cá này mỏng như lông vũ luôn, đẹp mắt ghê."
"Tiểu Ninh Ninh đang làm sashimi sao? Nhìn liền muốn ăn huhu."
"Chú rất thích ăn cá sống cắt lát, Tiểu Ninh Ninh làm nhìn ngon quá, thèm ghê!"
Mấy người Đồng Già hết lòng khen ngợi.
Mấy người Lục Tuân cười trêu chọc: "Tuy rằng mấy người khen thật lòng, nhưng mà cũng không có được chia miếng nào đâu."
Mấy người Đồng Già: "...". Lục thần càng ngày càng biết cách chọc kim vào tim người khác.
Mùi thơm của cá nướng nhanh chóng tỏa ra. Đám người đang ăn lương khô đột nhiên cảm thấy thứ đồ ăn trong tay mình hơi khó nuốt. Lạc Ninh cũng ngồi ở một bên lửa trại, cầm lên một con cá bắt đầu nướng.
"Làm sao để cá không bị cháy?". Lục Tuân cầm một con cá tới ngồi kế Lạc Ninh hỏi.
Lạc Ninh tiếp nhận nhánh cây trong tay hắn, "Lục lão sư bắt cá vất vả, cá này để tôi giúp anh nướng đi."
Trong mắt Lục Tuân đầy ý cười: "Vậy thì tốt quá, hôm nay tôi quả thực là có lộc ăn."
Hai người vừa nói vừa cười cùng nhau nướng cá, nhóm fan CP lại kích động như điên.
[ Phát đường, phát đường! ]
[ Nhìn Lục thần cùng Ninh bảo, đột nhiên có loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo, thật ngọt a! ]
[ a a a, cơm chó này tui ăn ]
[ Cá này để em giúp anh nướng, Ninh bảo cũng chiều Lục thần quá a! ]
[ Lúc trước không cảm thấy có gì lạ, tự nhiên giờ thấy đôi này dễ thương quá dị ]
[ Em là fan của Lục thần, thuyền này em chèo, thật sự là cô Lạc cổ dễ thương quá quý vị ]
[ Mình cũng vậy, trước đó hông nghĩ ra có ai có thể xứng đôi với Lục thần, hiện tại cảm thấy Lạc Ninh cũng rất tốt, hai người có cảm giác rất xứng đôi ]
Fan cp của hai người hiện tại còn không tính là nhiều, nhưng mà đa số các cô ấy đều ôn hòa, ăn nói cũng không có gì quá đáng, cho nên fan của Lục Tuân và Lạc Ninh không có nhảy ra mắng.
Lục Tuân không đi theo con đường lưu lượng mà thuộc phái diễn xuất thực lực, hơn nữa còn có đại fan và hậu viện hội quản lí, fan nhà hắn đều tương đối ổn trọng. Hắn cũng có fan bạn gái cùng fan vợ, nhưng lại không có điên cuồng giống như fan của Kỷ Tinh Hành.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Lúc này trời đã tối hắn, ánh lửa chiếu lên trên mặt của Lục Tuân cùng Lạc Ninh, mang đến một loại cảm giác ấm áp. Ở góc kia Kỷ Tinh Hành lại cảm thấy thật chói mắt, hắn vẫn luôn khắc chế, bằng không sợ là không nhịn được xông lên lôi Lạc Ninh đi.
Cá nướng chín, Lạc Ninh đưa cho Lục Tuân: "Nếm thử!"
Lục Tuân nhận lấy cắn một miếng, trong mắt tràn ngập ánh sáng, "Quả nhiên là món ngon, đây là cá nướng ngon nhất tôi từng ăn."
Lạc Ninh nghiêng đầu cười ra tiếng: "Lục lão sư cũng thật biết cách ăn nói a!"
Trên mặt Lục Tuân mang theo ý cười: "Đây là ăn ngay nói thật."
"Ôi má ơi, cá nướng này cũng quá ngon, không hỗ là Lạc lão sư ướp". Cá nướng bên chỗ mấy người Lạc Trạch Vũ cũng đã chính, mọi người náo nhiệt giành ăn, sau đó nhịn không được cảm thán.
Ngay cả Hàn Trì cùng Phù Vân Băng cũng bị hương vị cá nướng làm cho kinh diễm: "Ăn ngon!"
Hàn Trì càng cảm thán nói: "Trước kia tôi luôn cảm thấy mình nướng cá ăn rất ngon, nhưng bây giờ ăn cá cô ướp xong mới phát hiện thì ra cá nướng trước kia đều là rác rưởi."
Phù Vân Băng cười cười phụ họa: "Thì ra cậu cũng tự hiểu được."
Hàn Trì trừng mắt nhìn hắn: "Cũng đâu phải là cá tôi nướng không thể ăn, mà là Lạc Ninh ướp gia vị quá chuẩn."
"Các cậu lại nếm thử cá sống cắt lát xem". Lạc Ninh cũng tự mình gắp một miếng, "Tuy rằng gia vị không đồng đều, nhưng mà ăn cũng tạm được."
Lục Tuân gặp một miếng: "Tươi mới ngon miệng, không còn chút mùi tanh nào, còn có một chút vị ngọt, ăn rất ngon."
Hàn Trì nghe hắn nói như vậy, cũng gắp một miếng, sau khi ăn xong hai mắt sáng rực lên: "Cái này còn nói là ăn cũng tạm được gì, rõ ràng là ăn ngon muốn xỉu."
Sau đó không nhịn được lại gắp thêm vài miếng. Bình thường bọn họ làm nhiệm vụ, nếu ăn hết lương khô trên người cũng sẽ đi tìm cá ăn, dưới tình huống không thể nhóm lửa để nướng thì chỉ có thể ăn sống. Hắn vẫn là lần đầu tiên ăn được cá sống cắt lát ngon như vậy, trước kia đường cùng mới ăn món này, hiện tại lại cảm thấy đây mới là hưởng thụ.
Phù Vân Băng nếm xong cũng khen: "Hương vị đặc biệt tươi ngon, đây là cá sống cắt lát tốt nhất tôi từng ăn qua đó."
Các thực tập sinh bên này cũng gia nhập vào đội quân đoạt cá sống cắt lát, một đám miệng khen không dứt.
"Trước giờ em chưa bao giờ ăn cá sống cắt lát, nhưng giờ ăn được cá sống cắt lát Lạc lão sư làm mới phát hiện thì ra món này có thể ăn ngon như vậy". Đan Chấn đem miếng cá cuối cùng cướp được nhét vào miệng, cảm thán nói.
Một đội này vừa nói vừa cười vừa cướp cá, các khách mời cùng thực tập sinh khác ở một bên hâm mộ chảy nước miếng, phải nói là khổ không nói nên lời.
Đồng Già nhịn không được nói: "Lần sau em nhất định nhất định phải cướp Tiểu Ninh Ninh từ trong tay Lạc Thần."
Mấy người Ngụy Diệu cũng đặc biệt tán đồng: "Chúng tôi cũng muốn!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.