Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Chương 79
Lam Bạch Cách Tử
19/11/2021
10.11.2021
Người dịch: Autumnnolove
---
Lương khô phát cho mỗi người có hạn, ở đây lại nhiều người như vậy, bọn họ cũng ngượng ngùng tới tìm Lạc Ninh xin lương khô cho người trong đội, chỉ có thể phiền não ngồi nhìn.
Tô Thanh Lam có chút ngượng ngùng khi ăn, "Không cần đâu Ninh Ninh, cô tự ăn đi!"
Lạc Ninh cười nói: "Một mình tôi cũng ăn không hết, bụng cô không thoải mái, ăn một chút cho có trong bụng thì ngày mai mới có thể lực lên đường."
Trong lòng Tô Thanh Lam có một dòng nước ấm chảy qua, lần đầu tiên cô được một cô gái khác chăm sóc như vậy, khuôn mặt hơi hơi đỏ: "Vậy tôi ăn liền đây, cảm ơn Ninh Ninh!"
Lạc Ninh thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô ấy thập phần đáng yêu: "Không cần phải khách khí như vậy."
Đời trước sau khi cô rời khỏi chương trình tổng nghệ này, Tô Thanh Lam liền trở thành đối tượng cho Bạc Tương Tương hút khí vận. Không chỉ bị đoạt nổi bật, Bạc Tương Tương còn dẫn hướng cho dư luận so sánh, Tô Thanh Lam liền bị dán cho cái nhãn người khó gần, thích ra vẻ và giả tạo.
Cuối cùng trong lúc công diễn, phần vũ đạo xảy ra lỗi ngoài ý muốn, các thực tập sinh đội Tô Thanh Lam bị loại trừ, bản thân cô bị cư dân mạng mắng thảm.
Tô Thanh Lam tuy rằng không phải là người có tính tình thân thiện, nhưng nhân phẩm của cô ấy không tệ, Lạc Ninh có ấn tượng khá tốt với cô ấy, hơn nữa đều là chị em phụ nữ, tự nhiên sẽ chiếu cố cô ấy nhiều một chút.
"Ừm!"
Trong lòng Tô Thanh Lam đã xem Lạc Ninh như bạn bè, ân tình này cô sẽ nhớ kỹ. Nếu không có Lạc Ninh luôn giúp đỡ và thay cô giải thích với mọi người, cô cũng không tiện nói rằng chính mình đang tới kỳ nên mới bị đau bụng, đến lúc đó làm trì hoãn cả đội, khẳng định sẽ bị người xem mắng cho tơi tả.
Hàn Trì và Phù Vân Băng hôm qua ăn cá cùng nhóm Lạc Ninh, cho nên cũng còn dư lại lương khô. Hai người phát hiện công việc này tương đối nhẹ nhàng, vốn còn cho rằng dẫn theo minh tinh và các thực tập sinh sẽ rất khó khăn.
Bọn họ cũng không biết, thật ra có rất nhiều người đã sớm không chịu nổi, nhưng mà Lục ảnh đế và Kỷ đỉnh lưu cũng không có oán giận gì, vẫn luôn kiên trì đi, bọn họ lúc này cũng cố gắng chịu đựng. Địa vị của người ta cao như vậy người ta còn không nói cái gì, bọn họ có tư cách gì mà soi mói cùng bất mãn.
Nhìn đám người Lạc Ninh ăn xong, những người khác càng cảm thấy đói bụng. Nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, một đám lấy túi ngủ ra chui vào, ngủ cho quên hết đói khát.
Sau khi mọi người chui vào túi ngủ hết, người quay phim cũng đóng phần mềm phát sóng trực tiếp đi nghỉ ngơi.
--Người dịch: Autumnnolove--
Nửa đêm, Lạc Ninh đột nhiên mở mắt, chui ra khỏi túi ngủ, khẽ khàng bước ra khỏi sơn động.
Ở trong sơn động, có ba người phát hiện ra cô rời đi. Hàn Trì và Phù Vân Băng là bởi vì kinh nghiệm nghề nghiệp, qua đêm ở nơi hoang vu vẫn luôn có lòng phòng bị, sẽ không ngủ say. Còn Lục Tuân là bởi vì nhạy cảm, hắn phát hiện có người thức dậy, mở to mắt cố gắng nhìn trong bóng đêm thấy có bóng người ra khỏi sơn động, nhận ra đó là Lạc Ninh.
Ba người đều cho rằng Lạc Ninh ra ngoài vì muốn đi vệ sinh, nhưng đợi vài phút cũng không thấy cô quay lại, Lục Tuân liền dẫn đầu, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái như Lạc Ninh đi ra ngoài một mình quá nguy hiểm.
Sau khi hắn rời khỏi, Hàn Trì cùng Phu Vân Băng cũng ngồi dậy.
"Tôi cũng đi ra ngoài xem thử tình hình, cậu ở trong sơn động canh giữ". Phù Vân Băng nhỏ giọng nói.
Hàn Trì cũng sợ Lạc Ninh và Lục Tuân xảy ra chuyện. "Được, có chuyện gì phải kêu lên."
Bên kia, Lục Tuân ở bên ngoài sơn động không tìm thấy Lạc Ninh, vì thế nhỏ giọng gọi vài tiếng, không có ai đáp lại.
Lúc này mưa đã tạnh, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, cho nên đi đường sẽ lưu lại dấu chân. Hắn lấy đèn pin ra chiếu sáng, nhanh chóng lần theo dấu chân mà đi. Phù Vân Băng ra tới lúc sau cũng làm tương tự.
Lục Tuân vừa tìm kiếm vừa lo lắng gọi tên Lạc Ninh. Đi được chừng mười phút, phía trước liền truyền đến tiếng động giống như có người đánh nhau, hắn lập tức chạy tới.
Đèn pin của hắn vừa chiếu tới, liền nhìn thấy ba gã đàn ông cường tráng đang vây quanh đánh nhau cùng Lạc Ninh, vừa nhìn liền biết là người có võ.
Hắn không chút do dự vọt lên hỗ trợ cô, Phù Vân Băng theo sát phía sau thấy thế cũng vội vàng chạy tới.
Ba người kia thấy đột nhiên có người tới trợ giúp, lúc này càng không bắt được Lạc Ninh, một người trong đó lập tức thấp giọng hô một tiếng, hai người khác liền nghe lệnh chạy vào trong một mảng rừng rậm tối đen.
Ba người này tách nhau ra chạy, hơn nữa tốc độ rất nhanh, khẳng định là bọn họ rất quen thuộc với địa hình nơi này, cho nên ba người Lạc Ninh không có đuổi theo nữa.
Lục Tuân xoay người nhìn Lạc Ninh, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương: "Cô không sao chứ?"
Lạc Ninh không nghĩ tới Lục Tuân sẽ đuổi kịp mình nhanh như vậy, thính giác của cô rất nhạy bén, cho nên từ xa đã nghe thấy hắn đang gọi tên cô, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
"Tôi không sao, sao anh lại ra đây?". Cô lắc đầu nói.
Lục Tuân cũng không có giấu giếm: "Tôi phát hiện cô ra ngoài vài phút cũng chưa có trở về, sợ cô xảy ra chuyện nên đi ra tìm cô."
Vừa rồi hắn tìm kiếm ở mấy chỗ gần sơn động cũng không tìm thấy bóng dáng Lạc Ninh, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác lo lắng cùng hoảng loạn, hắn rất sợ cô ấy gặp phải chuyện gì đó không may.
Lạc Ninh thấy Phù Vân Băng đã đi tới, "Buổi tối tôi nghe được có tiếng bước chân ở bên ngoài cho nên muốn ra xem một chút, sau đó phát hiện ba người này lén lén lút lút núp trong lùm cây bên ngoài sơn động."
"Bọn họ bị tôi phát hiện liền chạy, tôi đuổi theo bọn họ tới đây". Cô giải thích.
Lục Tuân nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nói: "Chuyện như vậy, lần sau cô phát hiện ra nhất định phải nói cho chúng tôi biết trước, chứ một cô gái yếu đuối như cô đuổi theo ba tên đàn ông rất nguy hiểm."
Lạc Ninh vẫn luôn tin tưởng năng lực cùng thân thủ của mình có thể đối phó với bọn người kia, nhưng cô cũng biết Lục Tuân là có ý tốt quan tâm cô.
Vì thế gật đầu: "Lúc đó tôi cũng không nghĩ tới trên đảo này còn có người khác, cho nên nhìn thấy bọn họ liền muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, lần sau tôi sẽ chú ý gọi mọi người trước."
Phù Vân Băng nhíu nhíu mày hỏi: "Cô thấy rõ bộ dáng ba người đó không? Lúc nãy tôi loáng thoáng nghe được bọn họ nói chuyện bằng thổ ngữ*!"
(*) : ngôn ngữ riêng của một địa phương. (Wattpad: Autumnnolove)
Lạc Ninh trả lời: "Ba người này chính xác là nói chuyện với nhau bằng thổ ngữ, trời quá tối nên tôi không thấy rõ bộ dáng của bọn họ, nhưng mà có thể xác định bọn họ không phải người Hoa Hạ."
Lục Tuân hỏi: "Có thể là kịch bản của tổ tiết mục hay không?"
Chứ trên một cái đảo hoang như thế này, sao lại có những người khác xuất hiện.
Phù Vân Băng lắc đầu: "Chắc chắn là không phải, nếu là kịch bản thì đạo diễn sẽ thông tri cho chúng tôi trước rồi."
"Nhưng mà để tôi liên hệ hỏi một chút, nếu là người của tổ chương trình thì không sao, nếu không phải sợ là chúng ta gặp phiền phức rồi". Hắn nói.
Lục Tuân và Lạc Ninh cũng tán thành, vì thế hắn nhanh chóng lấy máy truyền tin tăng cường tín hiệu do tổ tiết mục phát liên hệ với người bên đó.
Nhưng thật lâu sau đó cũng không có ai phản hồi: "Chẳng lẽ đều ngủ say rồi sao?"
Lạc Ninh suy nghĩ cẩn thận mới nói: "Tôi cảm thấy mấy người đó không giống người của tổ tiết mục đâu, thân thủ của bọn họ rất tốt, mấu chốt là trên người mỗi người đều mang theo sát khí nồng đậm, chứng minh trên tay đã dính không ít mạng người."
"Sáng mai liên hệ lại với tổ tiết mục thử xem, nếu không liên hệ được, có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện rồi". Cô lại nói.
Với những gì nãy giờ Lạc Ninh phân tích, Lục Tuân cùng Phù Vân Băng đều hết sức tin tưởng, dù sao cô ấy cũng là phong thủy sư, có thể cảm nhận được sát khí trên người đối phương cũng rất bình thường.
Phù Vân Băng gật gật đầu, "Quyết định như vậy đi, chúng ta trở về trước, rạng sáng lại xem tình hình thế nào."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Sau khi ba người trở về hang động, Phù Vân Băng đánh thức Hàn Trì cùng ba gã lính đánh thuê, sau đó đi ra ngoài báo cáo lại tình huống.
Lạc Ninh và Lục Tuân không có tham dự, hai người chui vào túi ngủ tiếp tục ngủ, như vậy ngày mai mới có đủ tinh lực để tiếp nhận những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Người dịch: Autumnnolove
---
Lương khô phát cho mỗi người có hạn, ở đây lại nhiều người như vậy, bọn họ cũng ngượng ngùng tới tìm Lạc Ninh xin lương khô cho người trong đội, chỉ có thể phiền não ngồi nhìn.
Tô Thanh Lam có chút ngượng ngùng khi ăn, "Không cần đâu Ninh Ninh, cô tự ăn đi!"
Lạc Ninh cười nói: "Một mình tôi cũng ăn không hết, bụng cô không thoải mái, ăn một chút cho có trong bụng thì ngày mai mới có thể lực lên đường."
Trong lòng Tô Thanh Lam có một dòng nước ấm chảy qua, lần đầu tiên cô được một cô gái khác chăm sóc như vậy, khuôn mặt hơi hơi đỏ: "Vậy tôi ăn liền đây, cảm ơn Ninh Ninh!"
Lạc Ninh thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô ấy thập phần đáng yêu: "Không cần phải khách khí như vậy."
Đời trước sau khi cô rời khỏi chương trình tổng nghệ này, Tô Thanh Lam liền trở thành đối tượng cho Bạc Tương Tương hút khí vận. Không chỉ bị đoạt nổi bật, Bạc Tương Tương còn dẫn hướng cho dư luận so sánh, Tô Thanh Lam liền bị dán cho cái nhãn người khó gần, thích ra vẻ và giả tạo.
Cuối cùng trong lúc công diễn, phần vũ đạo xảy ra lỗi ngoài ý muốn, các thực tập sinh đội Tô Thanh Lam bị loại trừ, bản thân cô bị cư dân mạng mắng thảm.
Tô Thanh Lam tuy rằng không phải là người có tính tình thân thiện, nhưng nhân phẩm của cô ấy không tệ, Lạc Ninh có ấn tượng khá tốt với cô ấy, hơn nữa đều là chị em phụ nữ, tự nhiên sẽ chiếu cố cô ấy nhiều một chút.
"Ừm!"
Trong lòng Tô Thanh Lam đã xem Lạc Ninh như bạn bè, ân tình này cô sẽ nhớ kỹ. Nếu không có Lạc Ninh luôn giúp đỡ và thay cô giải thích với mọi người, cô cũng không tiện nói rằng chính mình đang tới kỳ nên mới bị đau bụng, đến lúc đó làm trì hoãn cả đội, khẳng định sẽ bị người xem mắng cho tơi tả.
Hàn Trì và Phù Vân Băng hôm qua ăn cá cùng nhóm Lạc Ninh, cho nên cũng còn dư lại lương khô. Hai người phát hiện công việc này tương đối nhẹ nhàng, vốn còn cho rằng dẫn theo minh tinh và các thực tập sinh sẽ rất khó khăn.
Bọn họ cũng không biết, thật ra có rất nhiều người đã sớm không chịu nổi, nhưng mà Lục ảnh đế và Kỷ đỉnh lưu cũng không có oán giận gì, vẫn luôn kiên trì đi, bọn họ lúc này cũng cố gắng chịu đựng. Địa vị của người ta cao như vậy người ta còn không nói cái gì, bọn họ có tư cách gì mà soi mói cùng bất mãn.
Nhìn đám người Lạc Ninh ăn xong, những người khác càng cảm thấy đói bụng. Nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng, một đám lấy túi ngủ ra chui vào, ngủ cho quên hết đói khát.
Sau khi mọi người chui vào túi ngủ hết, người quay phim cũng đóng phần mềm phát sóng trực tiếp đi nghỉ ngơi.
--Người dịch: Autumnnolove--
Nửa đêm, Lạc Ninh đột nhiên mở mắt, chui ra khỏi túi ngủ, khẽ khàng bước ra khỏi sơn động.
Ở trong sơn động, có ba người phát hiện ra cô rời đi. Hàn Trì và Phù Vân Băng là bởi vì kinh nghiệm nghề nghiệp, qua đêm ở nơi hoang vu vẫn luôn có lòng phòng bị, sẽ không ngủ say. Còn Lục Tuân là bởi vì nhạy cảm, hắn phát hiện có người thức dậy, mở to mắt cố gắng nhìn trong bóng đêm thấy có bóng người ra khỏi sơn động, nhận ra đó là Lạc Ninh.
Ba người đều cho rằng Lạc Ninh ra ngoài vì muốn đi vệ sinh, nhưng đợi vài phút cũng không thấy cô quay lại, Lục Tuân liền dẫn đầu, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài. Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái như Lạc Ninh đi ra ngoài một mình quá nguy hiểm.
Sau khi hắn rời khỏi, Hàn Trì cùng Phu Vân Băng cũng ngồi dậy.
"Tôi cũng đi ra ngoài xem thử tình hình, cậu ở trong sơn động canh giữ". Phù Vân Băng nhỏ giọng nói.
Hàn Trì cũng sợ Lạc Ninh và Lục Tuân xảy ra chuyện. "Được, có chuyện gì phải kêu lên."
Bên kia, Lục Tuân ở bên ngoài sơn động không tìm thấy Lạc Ninh, vì thế nhỏ giọng gọi vài tiếng, không có ai đáp lại.
Lúc này mưa đã tạnh, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, cho nên đi đường sẽ lưu lại dấu chân. Hắn lấy đèn pin ra chiếu sáng, nhanh chóng lần theo dấu chân mà đi. Phù Vân Băng ra tới lúc sau cũng làm tương tự.
Lục Tuân vừa tìm kiếm vừa lo lắng gọi tên Lạc Ninh. Đi được chừng mười phút, phía trước liền truyền đến tiếng động giống như có người đánh nhau, hắn lập tức chạy tới.
Đèn pin của hắn vừa chiếu tới, liền nhìn thấy ba gã đàn ông cường tráng đang vây quanh đánh nhau cùng Lạc Ninh, vừa nhìn liền biết là người có võ.
Hắn không chút do dự vọt lên hỗ trợ cô, Phù Vân Băng theo sát phía sau thấy thế cũng vội vàng chạy tới.
Ba người kia thấy đột nhiên có người tới trợ giúp, lúc này càng không bắt được Lạc Ninh, một người trong đó lập tức thấp giọng hô một tiếng, hai người khác liền nghe lệnh chạy vào trong một mảng rừng rậm tối đen.
Ba người này tách nhau ra chạy, hơn nữa tốc độ rất nhanh, khẳng định là bọn họ rất quen thuộc với địa hình nơi này, cho nên ba người Lạc Ninh không có đuổi theo nữa.
Lục Tuân xoay người nhìn Lạc Ninh, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương: "Cô không sao chứ?"
Lạc Ninh không nghĩ tới Lục Tuân sẽ đuổi kịp mình nhanh như vậy, thính giác của cô rất nhạy bén, cho nên từ xa đã nghe thấy hắn đang gọi tên cô, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
"Tôi không sao, sao anh lại ra đây?". Cô lắc đầu nói.
Lục Tuân cũng không có giấu giếm: "Tôi phát hiện cô ra ngoài vài phút cũng chưa có trở về, sợ cô xảy ra chuyện nên đi ra tìm cô."
Vừa rồi hắn tìm kiếm ở mấy chỗ gần sơn động cũng không tìm thấy bóng dáng Lạc Ninh, lần đầu tiên trong lòng sinh ra cảm giác lo lắng cùng hoảng loạn, hắn rất sợ cô ấy gặp phải chuyện gì đó không may.
Lạc Ninh thấy Phù Vân Băng đã đi tới, "Buổi tối tôi nghe được có tiếng bước chân ở bên ngoài cho nên muốn ra xem một chút, sau đó phát hiện ba người này lén lén lút lút núp trong lùm cây bên ngoài sơn động."
"Bọn họ bị tôi phát hiện liền chạy, tôi đuổi theo bọn họ tới đây". Cô giải thích.
Lục Tuân nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được nói: "Chuyện như vậy, lần sau cô phát hiện ra nhất định phải nói cho chúng tôi biết trước, chứ một cô gái yếu đuối như cô đuổi theo ba tên đàn ông rất nguy hiểm."
Lạc Ninh vẫn luôn tin tưởng năng lực cùng thân thủ của mình có thể đối phó với bọn người kia, nhưng cô cũng biết Lục Tuân là có ý tốt quan tâm cô.
Vì thế gật đầu: "Lúc đó tôi cũng không nghĩ tới trên đảo này còn có người khác, cho nên nhìn thấy bọn họ liền muốn đuổi theo hỏi cho rõ ràng, lần sau tôi sẽ chú ý gọi mọi người trước."
Phù Vân Băng nhíu nhíu mày hỏi: "Cô thấy rõ bộ dáng ba người đó không? Lúc nãy tôi loáng thoáng nghe được bọn họ nói chuyện bằng thổ ngữ*!"
(*) : ngôn ngữ riêng của một địa phương. (Wattpad: Autumnnolove)
Lạc Ninh trả lời: "Ba người này chính xác là nói chuyện với nhau bằng thổ ngữ, trời quá tối nên tôi không thấy rõ bộ dáng của bọn họ, nhưng mà có thể xác định bọn họ không phải người Hoa Hạ."
Lục Tuân hỏi: "Có thể là kịch bản của tổ tiết mục hay không?"
Chứ trên một cái đảo hoang như thế này, sao lại có những người khác xuất hiện.
Phù Vân Băng lắc đầu: "Chắc chắn là không phải, nếu là kịch bản thì đạo diễn sẽ thông tri cho chúng tôi trước rồi."
"Nhưng mà để tôi liên hệ hỏi một chút, nếu là người của tổ chương trình thì không sao, nếu không phải sợ là chúng ta gặp phiền phức rồi". Hắn nói.
Lục Tuân và Lạc Ninh cũng tán thành, vì thế hắn nhanh chóng lấy máy truyền tin tăng cường tín hiệu do tổ tiết mục phát liên hệ với người bên đó.
Nhưng thật lâu sau đó cũng không có ai phản hồi: "Chẳng lẽ đều ngủ say rồi sao?"
Lạc Ninh suy nghĩ cẩn thận mới nói: "Tôi cảm thấy mấy người đó không giống người của tổ tiết mục đâu, thân thủ của bọn họ rất tốt, mấu chốt là trên người mỗi người đều mang theo sát khí nồng đậm, chứng minh trên tay đã dính không ít mạng người."
"Sáng mai liên hệ lại với tổ tiết mục thử xem, nếu không liên hệ được, có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện rồi". Cô lại nói.
Với những gì nãy giờ Lạc Ninh phân tích, Lục Tuân cùng Phù Vân Băng đều hết sức tin tưởng, dù sao cô ấy cũng là phong thủy sư, có thể cảm nhận được sát khí trên người đối phương cũng rất bình thường.
Phù Vân Băng gật gật đầu, "Quyết định như vậy đi, chúng ta trở về trước, rạng sáng lại xem tình hình thế nào."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Sau khi ba người trở về hang động, Phù Vân Băng đánh thức Hàn Trì cùng ba gã lính đánh thuê, sau đó đi ra ngoài báo cáo lại tình huống.
Lạc Ninh và Lục Tuân không có tham dự, hai người chui vào túi ngủ tiếp tục ngủ, như vậy ngày mai mới có đủ tinh lực để tiếp nhận những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.