Sau Khi Chia Tay Tôi Thuê Chung Nhà Với Bạn Trai Của Bạn Thân
Chương 2: "Chào Cờ"
Phóng Điểm Trần Thố
07/11/2024
Hôm nay Trần Kiều tan làm sớm, trời vẫn còn sáng nhẹ nên cô đã về nhà. Khi mở cửa bằng chìa khóa, cô nhận ra cánh cửa đã không còn kêu cót két như trước. Có lẽ Từ Yến Kỳ đã gọi thợ đến sửa.
Sợ làm phiền người bên trong, Trần Kiều nhẹ nhàng tháo giày, di chuyển như một con mèo, không để phát ra tiếng động khi đi vào phòng mình. Đang định đóng cửa phòng, cô nghe thấy tiếng thở gấp nhẹ nhàng của một người phụ nữ từ phòng đối diện của Từ Yến Kỳ.
Trần Kiều ngẫm nghĩ, có lẽ nào Ôn Tuế đã về? Nhưng nếu Ôn Tuế về thì hẳn cô ấy sẽ báo trước cho cô biết.
Sau đó, tiếng thở của người phụ nữ càng lớn hơn, cùng với tiếng rên rỉ khó nhịn của một người đàn ông.
“Shit!”
Rồi một câu chửi tục vang lên: “Chết tiệt, chơi chết em!”
Dù thô lỗ, nhưng giọng nói của Từ Yến Kỳ trầm ấm và đầy uy lực. Trần Kiều gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh yết hầu của anh di chuyển, đôi môi mỏng khép mở, phát ra âm thanh quyến rũ không thể cưỡng lại.
“Ừ... Bắn vào em… bé dưm đãng.”
Tiếng rên cuối cùng thoát ra, Trần Kiều nhận ra anh đã lên đỉnh. Ngay sau đó, căn phòng chìm vào yên lặng. Không còn tiếng thở gấp của người phụ nữ hay giọng nói trầm ấm của người đàn ông.
Chỉ còn lại vài tiếng động nhỏ, như tiếng lau cây hàng bằng khăn giấy và tiếng anh bước xuống giường.
Trần Kiều vội vàng đóng cửa phòng mình, nhưng lại phát ra tiếng "cót két". Cô đã quên mất rằng cửa phòng mình cũng cũ kỹ.
Lúc này, Từ Yến Kỳ biết chắc cô đã về. Anh nhíu mày, đứng ở hành lang, dáng người cao lớn như một cây bạch dương. Anh giơ tay lên, muốn gõ cửa nhưng lại không dám, không gõ cũng không xong.
Sau khi rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề anh chuẩn bị ra ngoài.
Trần Kiều không thể nhịn được, cô cần đi vệ sinh. Cô nghĩ rằng Từ Yến Kỳ sẽ không nghe thấy gì từ phòng khách, nên nhẹ nhàng mở cửa và đi rón rén vào nhà vệ sinh.
Khi cô bước ra, không ngờ lại chạm mặt Từ Yến Kỳ, người đang đứng trước gương cạo râu. Trong tay anh là chiếc dao cạo, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương khi anh tỉa tót từng sợi râu mọc qua đêm.
Dưới bàn tay khéo léo, anh như một nghệ nhân đang điêu khắc chính bản thân mình.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều khựng lại. Trần Kiều nắm chặt lấy tay cầm cửa, không khỏi nhớ lại lúc buổi tối tay anh đã chạm vào tay cô.
Từ Yến Kỳ khẽ lên tiếng: "Sáng sớm..."
Anh chưa kịp nói hết câu, Trần Kiều đã ngắt lời, "Sáng sớm, tôi biết mà. Bạn trai cũ của tôi cũng hay tự xử như vậy."
Cô hiểu chuyện "chào cờ" của đàn ông.
Sắc mặt Từ Yến Kỳ trở nên ngượng ngùng. Anh đặt dao cạo xuống, chờ cô tiếp tục.
"Bao giờ thì Ôn Tuế về?" cô hỏi.
"Cuối tháng," anh đáp.
Trần Kiều suy nghĩ một chút, bây giờ mới đầu tháng. Ôn Tuế mới đi vào cuối tháng trước, vậy là chưa được bao lâu.
Cô đoán rằng nhu cầu sinh lý của Từ Yến Kỳ hẳn là rất mạnh. Sáng nay cô đã nghe rõ âm thanh đầy d.ục vọ.ng của anh, giống như một con sói đói khát không thể kiểm soát được bản thân mình.
Trần Kiều liếc nhìn Từ Yến Kỳ. Anh chắc chắn mạnh mẽ hơn Lâm Dịch Tranh rất nhiều, ít nhất là về ngoại hình cao lớn và cơ bắp rõ ràng.
Cả hai không nói gì thêm. Không gian hẹp trước cửa nhà vệ sinh khiến Trần Kiều phải né người để đi qua anh. Anh cố ý lùi một bước, đứng dựa vào tường.
Khi cô đi ngang qua, đôi tay cô chạm vào bề mặt đá cẩm thạch của bồn rửa. Chỉ một thoáng bất cẩn, cô mất thăng bằng và ngực cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Chiếc váy ngủ đen rộng thùng thình của Trần Kiều không che giấu được cơ thể mềm mại của cô. Từ Yến Kỳ có thể thấy rõ đôi bầu ngực tròn trịa đang khẽ rung động dưới lớp vải mỏng.
Anh khẽ nhíu mày khi nhận ra cô không mặc nội y.
Trần Kiều cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn xuống cơ thể mình. Cô nhanh chóng dựa vào tường phía sau anh để đứng dậy.
Chỉ vì hành động đó, Từ Yến Kỳ lại tình cờ nhìn thấy đôi đầu ngực của cô, đã hơi cư.ơng cứng dưới lớp vải.
Dường như cô cũng có phản ứng với anh.
Và anh cũng không ngoại lệ. Dưới lớp quần tây, vật nam tính của anh đã cư.ơng cứng rõ ràng.
Trần Kiều cũng cảm nhận được điều đó. Cô cúi xuống nhìn, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp nhau. Giữa họ dường như có một ngọn lửa thầm lặng, đang nhen nhóm lớn dần lên.
Sợ làm phiền người bên trong, Trần Kiều nhẹ nhàng tháo giày, di chuyển như một con mèo, không để phát ra tiếng động khi đi vào phòng mình. Đang định đóng cửa phòng, cô nghe thấy tiếng thở gấp nhẹ nhàng của một người phụ nữ từ phòng đối diện của Từ Yến Kỳ.
Trần Kiều ngẫm nghĩ, có lẽ nào Ôn Tuế đã về? Nhưng nếu Ôn Tuế về thì hẳn cô ấy sẽ báo trước cho cô biết.
Sau đó, tiếng thở của người phụ nữ càng lớn hơn, cùng với tiếng rên rỉ khó nhịn của một người đàn ông.
“Shit!”
Rồi một câu chửi tục vang lên: “Chết tiệt, chơi chết em!”
Dù thô lỗ, nhưng giọng nói của Từ Yến Kỳ trầm ấm và đầy uy lực. Trần Kiều gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh yết hầu của anh di chuyển, đôi môi mỏng khép mở, phát ra âm thanh quyến rũ không thể cưỡng lại.
“Ừ... Bắn vào em… bé dưm đãng.”
Tiếng rên cuối cùng thoát ra, Trần Kiều nhận ra anh đã lên đỉnh. Ngay sau đó, căn phòng chìm vào yên lặng. Không còn tiếng thở gấp của người phụ nữ hay giọng nói trầm ấm của người đàn ông.
Chỉ còn lại vài tiếng động nhỏ, như tiếng lau cây hàng bằng khăn giấy và tiếng anh bước xuống giường.
Trần Kiều vội vàng đóng cửa phòng mình, nhưng lại phát ra tiếng "cót két". Cô đã quên mất rằng cửa phòng mình cũng cũ kỹ.
Lúc này, Từ Yến Kỳ biết chắc cô đã về. Anh nhíu mày, đứng ở hành lang, dáng người cao lớn như một cây bạch dương. Anh giơ tay lên, muốn gõ cửa nhưng lại không dám, không gõ cũng không xong.
Sau khi rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề anh chuẩn bị ra ngoài.
Trần Kiều không thể nhịn được, cô cần đi vệ sinh. Cô nghĩ rằng Từ Yến Kỳ sẽ không nghe thấy gì từ phòng khách, nên nhẹ nhàng mở cửa và đi rón rén vào nhà vệ sinh.
Khi cô bước ra, không ngờ lại chạm mặt Từ Yến Kỳ, người đang đứng trước gương cạo râu. Trong tay anh là chiếc dao cạo, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương khi anh tỉa tót từng sợi râu mọc qua đêm.
Dưới bàn tay khéo léo, anh như một nghệ nhân đang điêu khắc chính bản thân mình.
Khi hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều khựng lại. Trần Kiều nắm chặt lấy tay cầm cửa, không khỏi nhớ lại lúc buổi tối tay anh đã chạm vào tay cô.
Từ Yến Kỳ khẽ lên tiếng: "Sáng sớm..."
Anh chưa kịp nói hết câu, Trần Kiều đã ngắt lời, "Sáng sớm, tôi biết mà. Bạn trai cũ của tôi cũng hay tự xử như vậy."
Cô hiểu chuyện "chào cờ" của đàn ông.
Sắc mặt Từ Yến Kỳ trở nên ngượng ngùng. Anh đặt dao cạo xuống, chờ cô tiếp tục.
"Bao giờ thì Ôn Tuế về?" cô hỏi.
"Cuối tháng," anh đáp.
Trần Kiều suy nghĩ một chút, bây giờ mới đầu tháng. Ôn Tuế mới đi vào cuối tháng trước, vậy là chưa được bao lâu.
Cô đoán rằng nhu cầu sinh lý của Từ Yến Kỳ hẳn là rất mạnh. Sáng nay cô đã nghe rõ âm thanh đầy d.ục vọ.ng của anh, giống như một con sói đói khát không thể kiểm soát được bản thân mình.
Trần Kiều liếc nhìn Từ Yến Kỳ. Anh chắc chắn mạnh mẽ hơn Lâm Dịch Tranh rất nhiều, ít nhất là về ngoại hình cao lớn và cơ bắp rõ ràng.
Cả hai không nói gì thêm. Không gian hẹp trước cửa nhà vệ sinh khiến Trần Kiều phải né người để đi qua anh. Anh cố ý lùi một bước, đứng dựa vào tường.
Khi cô đi ngang qua, đôi tay cô chạm vào bề mặt đá cẩm thạch của bồn rửa. Chỉ một thoáng bất cẩn, cô mất thăng bằng và ngực cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Chiếc váy ngủ đen rộng thùng thình của Trần Kiều không che giấu được cơ thể mềm mại của cô. Từ Yến Kỳ có thể thấy rõ đôi bầu ngực tròn trịa đang khẽ rung động dưới lớp vải mỏng.
Anh khẽ nhíu mày khi nhận ra cô không mặc nội y.
Trần Kiều cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn xuống cơ thể mình. Cô nhanh chóng dựa vào tường phía sau anh để đứng dậy.
Chỉ vì hành động đó, Từ Yến Kỳ lại tình cờ nhìn thấy đôi đầu ngực của cô, đã hơi cư.ơng cứng dưới lớp vải.
Dường như cô cũng có phản ứng với anh.
Và anh cũng không ngoại lệ. Dưới lớp quần tây, vật nam tính của anh đã cư.ơng cứng rõ ràng.
Trần Kiều cũng cảm nhận được điều đó. Cô cúi xuống nhìn, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt gặp nhau. Giữa họ dường như có một ngọn lửa thầm lặng, đang nhen nhóm lớn dần lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.