Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 2:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
25/10/2024
Thế giới cô đang sống - thế giới trong cuốn tiểu thuyết này, nó bắt đầu đi sai quỹ đạo từ khi nào vậy? Có lẽ là từ khi Trần Kinh Dược trở nên tốt bụng hơn, trong tiểu thuyết, vợ cũ của nam chính là con gái bị hai gia đình bế nhầm, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở cô bị cấm không được đi học. Gia đình họ Trần trọng nam khinh nữ. Con trai của mẹ nuôi, Trần Kinh Dược, là một tên béo, thích ăn chơi bài bạc. Mới học cấp hai anh ta đã đi cưỡng hiếp con gái nhà người ta và bị đưa đến trại giam vị thành niên. Đến khi được thả ra, anh ta lại càng trở nên tệ hại hơn.
Nhưng sự thật là Trần Kinh Dược trước khi vào tiểu học thì tròn như quả bóng, sau đó thì không còn béo nữa rồi, lúc rảnh rỗi anh ta còn hay bế cô - lúc đó mới bốn năm tuổi đi chơi khắp nơi, dù cô luôn tỏ ra lạnh nhạt thì anh ta và bạn bè của anh ta vẫn luôn khen cô: "Em gái dễ thương quá."
Khi cô học cấp hai, bố mẹ Trần vẫn không cho cô đi học như trong nguyên tác. Nhưng chính Trần Kinh Dược đã phản đối gay gắt và nói nếu em gái không đi học thì anh ấy cũng sẽ không đi học nữa. Cuối cùng, Úc Tinh Ngữ đã học lên đại học vô cùng suôn sẻ.
Điều này khác xa so với nguyên tác.
Khi đó cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, dồn phần lớn sức lực vào cuốn sách, coi mọi người trên thế giới này chẳng là gì cả, cô nghe theo lời dụ dỗ của hệ thống, nghĩ rằng mình có hơi đi lệch so với cốt truyện một tí cũng không sao, miễn là ý chính của truyện chính xác là được.
Sau này, khi cô trở lại về nhà họ Úc, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo cũ. Cô vẫn kết hôn với Cố Tự Bắc, tiếp sau đó, cô muốn ly hôn, Cố Tự Bắc cũng không níu kéo, chỉ hỏi: "Em nghĩ kỹ chưa?"
Cô nói chắc chắn và họ đã hoàn tất mọi thủ tục rất chóng vánh.
Cố Tự Bắc rất hào phóng với cô, chia cho cô một nửa tài sản mà anh kiếm được trong một năm kết hôn đấy. Nhưng cô chỉ muốn về nhà, số tiền đó cũng chẳng có ích gì. Thậm chí cô còn quyên góp trước một phần cho một số tổ chức phúc lợi.
Bởi vì Lê Tuyền xuất thân từ trại trẻ mồ côi, lần đầu gặp Lê Tuyền, cô vẫn rất lạnh lùng, nhưng sau này, không biết vì lý do gì mà Lê Tuyền bắt đầu quanh quẩn bên cô. Thậm chí ngay cả khi cô rời khỏi nhà họ Trần thì Lê Tuyền vẫn giữ mối quan hệ tốt với cô.
Kể cả sau này khi được nhà họ Úc nhận ra, cô cũng lật mặt luôn, không thèm nói chuyện với Trần Kinh Dược nữa.
Thậm chí vài ngày trước, Lê Tuyền còn rủ cô đi chơi. Úc Tinh Ngữ đồng ý ngay.
Cô cảm thấy mình cũng hơi tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến trước đó mình cũng chẳng ra sao thì có lỡ lần hẹn này cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Cô thực sự cố tình đối xử lạnh nhạt với Lê Tuyền, nhưng dường như cô gái này không nhận ra sự lạnh nhạt ấy, vẫn luôn rất nhiệt tình với cô.
Hoặc có lẽ chính vì tình yêu đặc biệt của cô với trại trẻ mồ côi mà ông trời đã trao cho cô một đứa con lớn như này.
Cô hỏi bác sĩ thì đã hơn năm tháng rồi, trừ khi đứa trẻ có vấn đề gì đó và cô phải đến khoa liên quan để lấy giấy chứng minh, nếu không bệnh viện sẽ không đồng ý bỏ một đứa bé ở tầm tháng tuổi đó.
Hơn nữa con của cô thực sự khá khỏe mạnh.
Khoảng thời gian này Úc Tinh Ngữ không chăm sóc tốt bản thân và ăn rất ít, nhưng bé con vẫn rất kiên cường.
"Này, cậu nói gì với tớ đi chứ!"
Úc Tinh Ngữ cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói nửa lời, khiến trái tim của Lê Tuyền cũng lên xuống theo. Cô ấy nói: "Cậu làm tớ sợ chết khiếp, tớ gọi cho cậu thì không thấy nghe máy. Tớ hỏi cô hàng xóm thì cô nói cậu không ra khỏi cửa mấy ngày hôm nay rồi, tớ đến gõ cửa cũng không thấy cậu mở cửa, nên tớ đành gọi người đến phá khóa, bác sĩ nói cậu rất may đấy, đến muốn xíu nữa là không biết hậu quả sẽ kinh khủng thế nào đâu."
"Ngữ à, em bé rất kiên cường, cậu có thể đừng cứ bỏ mặc bản thân thế được không?"
Lê Tuyền cảm thấy bất lực.
Nhưng sự thật là Trần Kinh Dược trước khi vào tiểu học thì tròn như quả bóng, sau đó thì không còn béo nữa rồi, lúc rảnh rỗi anh ta còn hay bế cô - lúc đó mới bốn năm tuổi đi chơi khắp nơi, dù cô luôn tỏ ra lạnh nhạt thì anh ta và bạn bè của anh ta vẫn luôn khen cô: "Em gái dễ thương quá."
Khi cô học cấp hai, bố mẹ Trần vẫn không cho cô đi học như trong nguyên tác. Nhưng chính Trần Kinh Dược đã phản đối gay gắt và nói nếu em gái không đi học thì anh ấy cũng sẽ không đi học nữa. Cuối cùng, Úc Tinh Ngữ đã học lên đại học vô cùng suôn sẻ.
Điều này khác xa so với nguyên tác.
Khi đó cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, dồn phần lớn sức lực vào cuốn sách, coi mọi người trên thế giới này chẳng là gì cả, cô nghe theo lời dụ dỗ của hệ thống, nghĩ rằng mình có hơi đi lệch so với cốt truyện một tí cũng không sao, miễn là ý chính của truyện chính xác là được.
Sau này, khi cô trở lại về nhà họ Úc, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo cũ. Cô vẫn kết hôn với Cố Tự Bắc, tiếp sau đó, cô muốn ly hôn, Cố Tự Bắc cũng không níu kéo, chỉ hỏi: "Em nghĩ kỹ chưa?"
Cô nói chắc chắn và họ đã hoàn tất mọi thủ tục rất chóng vánh.
Cố Tự Bắc rất hào phóng với cô, chia cho cô một nửa tài sản mà anh kiếm được trong một năm kết hôn đấy. Nhưng cô chỉ muốn về nhà, số tiền đó cũng chẳng có ích gì. Thậm chí cô còn quyên góp trước một phần cho một số tổ chức phúc lợi.
Bởi vì Lê Tuyền xuất thân từ trại trẻ mồ côi, lần đầu gặp Lê Tuyền, cô vẫn rất lạnh lùng, nhưng sau này, không biết vì lý do gì mà Lê Tuyền bắt đầu quanh quẩn bên cô. Thậm chí ngay cả khi cô rời khỏi nhà họ Trần thì Lê Tuyền vẫn giữ mối quan hệ tốt với cô.
Kể cả sau này khi được nhà họ Úc nhận ra, cô cũng lật mặt luôn, không thèm nói chuyện với Trần Kinh Dược nữa.
Thậm chí vài ngày trước, Lê Tuyền còn rủ cô đi chơi. Úc Tinh Ngữ đồng ý ngay.
Cô cảm thấy mình cũng hơi tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến trước đó mình cũng chẳng ra sao thì có lỡ lần hẹn này cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Cô thực sự cố tình đối xử lạnh nhạt với Lê Tuyền, nhưng dường như cô gái này không nhận ra sự lạnh nhạt ấy, vẫn luôn rất nhiệt tình với cô.
Hoặc có lẽ chính vì tình yêu đặc biệt của cô với trại trẻ mồ côi mà ông trời đã trao cho cô một đứa con lớn như này.
Cô hỏi bác sĩ thì đã hơn năm tháng rồi, trừ khi đứa trẻ có vấn đề gì đó và cô phải đến khoa liên quan để lấy giấy chứng minh, nếu không bệnh viện sẽ không đồng ý bỏ một đứa bé ở tầm tháng tuổi đó.
Hơn nữa con của cô thực sự khá khỏe mạnh.
Khoảng thời gian này Úc Tinh Ngữ không chăm sóc tốt bản thân và ăn rất ít, nhưng bé con vẫn rất kiên cường.
"Này, cậu nói gì với tớ đi chứ!"
Úc Tinh Ngữ cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói nửa lời, khiến trái tim của Lê Tuyền cũng lên xuống theo. Cô ấy nói: "Cậu làm tớ sợ chết khiếp, tớ gọi cho cậu thì không thấy nghe máy. Tớ hỏi cô hàng xóm thì cô nói cậu không ra khỏi cửa mấy ngày hôm nay rồi, tớ đến gõ cửa cũng không thấy cậu mở cửa, nên tớ đành gọi người đến phá khóa, bác sĩ nói cậu rất may đấy, đến muốn xíu nữa là không biết hậu quả sẽ kinh khủng thế nào đâu."
"Ngữ à, em bé rất kiên cường, cậu có thể đừng cứ bỏ mặc bản thân thế được không?"
Lê Tuyền cảm thấy bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.