Sau Khi Chia Tay Với Chồng Cũ, Tôi Mang Thai Bé Con
Chương 4:
Nguyệt Nghê de Mang Quả
07/11/2024
Lúc này ngoài trời bắt đầu mưa, Lê Tuyền đợi ở dưới tầng được một lúc thì một chiếc Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước mặt cô ấy.
Cô ấy đứng ngoài một hồi cũng cảm thấy hơi lạnh, vừa vào xe thì thở một hơi. Người đàn ông mặc sơ mi trắng trong xe đưa cho cô ấy một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng trên quần áo của cô ấy rồi hỏi: “Em ấy ổn hơn chưa?”
Người đàn ông đó rất đẹp trai, ngũ quan nổi bật, đôi mắt hoa đào, động tác nhẹ nhàng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào một bên khuôn mặt, khiến anh ấy trông rất tuấn tú.
Đó chính là Trần Kinh Dược.
"Bác sĩ đã tiêm cho cô ấy một mũi glucose và cho cậu ấy uống thuốc trung y với hạ sốt vật lý rồi. Giờ cũng tạm ổn hơn."
Nói đến đây, cô ấy lại bắt đầu lo lắng: “Em bé đã được năm tháng rồi, giờ phải làm sao! Cũng tại em, dạo gần đây bận quá, không có thời gian rảnh nào đi thăm cậu ấy!”.
Trần Kinh Dược hôn lên đôi môi đỏ mọng của người con gái bên cạnh rồi an ủi cô ấy: “Không liên quan gì đến em hết, là do nó tự chuốc mệt vào thân. Hai ngày hôm nay em vất vả rồi.”
Lê Tuyền lắc đầu: “Cô ấy không những là em gái của anh còn là bạn thân của em.”
Lê Tuyền không có bố mẹ, hồi bé luôn cảm thấy rất tự ti. Chính nhờ lòng tốt của Úc Tinh Ngữ khiến cô ấy trở nên tự tin hơn.
Có một điều cô ấy mãi không hiểu là, mọi người xung quanh đều nhờ cô mà trở nên tốt hơn mà tại sao cô lại ngày một tệ hơn?
Lê Tuyền hỏi Trần Kinh Dược: “Anh có muốn lên thăm cậu ấy không?”
Trần Kinh Dược ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn trên tầng, đôi mắt ánh lên chút buồn bã, lắc đầu: “Không cần, giờ sức khỏe của nó không ổn định, anh không nên kích động nó nữa. Sau này nó cần gì thì anh sắp xếp sau.”
Anh tự cười nhạo mình: “Không biết có phải vì quá tốt với Trần Dao mà nó hận anh nhiều như vậy hay không.”
Lê Tuyền nhìn vẻ mặt buồn bã của Trần Kinh Dược, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thực ra Trần Kinh Dược không hề đối tốt với Trần Dao - em gái ruột của mình, ngoại trừ lần đón cô ta về nhà, sau đấy đều đối xử với cô ta như người ngoài.
Thực chất bọn họ đều biết Úc Tinh Ngữ thật sự không hề ghen tị, cô chỉ muốn phủi sạch quan hệ với tất cả mọi thứ, bao gồm cả những người xuất hiện trong cuộc đời cô.
Dù cô có làm gì đi nữa, thì dường như cô đều ở bên ngoài thế giới này, không có chút tình cảm nào.
Đến nửa đêm, trời bắt đầu mưa to, vô cùng ồn ào.
Cô bị tiếng mưa đánh thức, đành ra hành lang ngắm mưa.
Dì y tá giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng nhắc nhở cô: “Đừng đứng bên ngoài, kẻo lại bị cảm lạnh.”
Cô không nghe lời vẫn đứng yên ngoài đó.
Người dì không còn cách nào khác đành phải mang áo ra cho cô.
Có lẽ mưa đã làm dịu đi trái tim nóng nảy của cô, Úc Tinh Ngữ nhìn mưa ướt đẫm ghế ngồi và dụng cụ phòng tập thể dục ở hành lang tầng dưới bệnh viện, tay thì bấm phím điện thoại.
Cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Trần Kinh Dược, nhưng cô cũng chẳng có dũng khí một mình sinh con, vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định gọi điện cho chồng cũ.
Cô ấy đứng ngoài một hồi cũng cảm thấy hơi lạnh, vừa vào xe thì thở một hơi. Người đàn ông mặc sơ mi trắng trong xe đưa cho cô ấy một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng trên quần áo của cô ấy rồi hỏi: “Em ấy ổn hơn chưa?”
Người đàn ông đó rất đẹp trai, ngũ quan nổi bật, đôi mắt hoa đào, động tác nhẹ nhàng, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào một bên khuôn mặt, khiến anh ấy trông rất tuấn tú.
Đó chính là Trần Kinh Dược.
"Bác sĩ đã tiêm cho cô ấy một mũi glucose và cho cậu ấy uống thuốc trung y với hạ sốt vật lý rồi. Giờ cũng tạm ổn hơn."
Nói đến đây, cô ấy lại bắt đầu lo lắng: “Em bé đã được năm tháng rồi, giờ phải làm sao! Cũng tại em, dạo gần đây bận quá, không có thời gian rảnh nào đi thăm cậu ấy!”.
Trần Kinh Dược hôn lên đôi môi đỏ mọng của người con gái bên cạnh rồi an ủi cô ấy: “Không liên quan gì đến em hết, là do nó tự chuốc mệt vào thân. Hai ngày hôm nay em vất vả rồi.”
Lê Tuyền lắc đầu: “Cô ấy không những là em gái của anh còn là bạn thân của em.”
Lê Tuyền không có bố mẹ, hồi bé luôn cảm thấy rất tự ti. Chính nhờ lòng tốt của Úc Tinh Ngữ khiến cô ấy trở nên tự tin hơn.
Có một điều cô ấy mãi không hiểu là, mọi người xung quanh đều nhờ cô mà trở nên tốt hơn mà tại sao cô lại ngày một tệ hơn?
Lê Tuyền hỏi Trần Kinh Dược: “Anh có muốn lên thăm cậu ấy không?”
Trần Kinh Dược ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn trên tầng, đôi mắt ánh lên chút buồn bã, lắc đầu: “Không cần, giờ sức khỏe của nó không ổn định, anh không nên kích động nó nữa. Sau này nó cần gì thì anh sắp xếp sau.”
Anh tự cười nhạo mình: “Không biết có phải vì quá tốt với Trần Dao mà nó hận anh nhiều như vậy hay không.”
Lê Tuyền nhìn vẻ mặt buồn bã của Trần Kinh Dược, cảm thấy vô cùng đau lòng.
Thực ra Trần Kinh Dược không hề đối tốt với Trần Dao - em gái ruột của mình, ngoại trừ lần đón cô ta về nhà, sau đấy đều đối xử với cô ta như người ngoài.
Thực chất bọn họ đều biết Úc Tinh Ngữ thật sự không hề ghen tị, cô chỉ muốn phủi sạch quan hệ với tất cả mọi thứ, bao gồm cả những người xuất hiện trong cuộc đời cô.
Dù cô có làm gì đi nữa, thì dường như cô đều ở bên ngoài thế giới này, không có chút tình cảm nào.
Đến nửa đêm, trời bắt đầu mưa to, vô cùng ồn ào.
Cô bị tiếng mưa đánh thức, đành ra hành lang ngắm mưa.
Dì y tá giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng nhắc nhở cô: “Đừng đứng bên ngoài, kẻo lại bị cảm lạnh.”
Cô không nghe lời vẫn đứng yên ngoài đó.
Người dì không còn cách nào khác đành phải mang áo ra cho cô.
Có lẽ mưa đã làm dịu đi trái tim nóng nảy của cô, Úc Tinh Ngữ nhìn mưa ướt đẫm ghế ngồi và dụng cụ phòng tập thể dục ở hành lang tầng dưới bệnh viện, tay thì bấm phím điện thoại.
Cô không muốn nhận sự giúp đỡ của Trần Kinh Dược, nhưng cô cũng chẳng có dũng khí một mình sinh con, vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định gọi điện cho chồng cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.