Sau Khi Chồng Chết, Ta Nuôi Dưỡng Tiểu Vai Ác Của Hầu Phủ Thành Đại Lão
Chương 6: Hiếu Tâm 2
Dư Phất
15/12/2023
Trường Phong đứng ngoài cửa không dám nhìn nhiều, chỉ cúi đầu gọi: “Đại công tử.”
Gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc già cỗi của Tiêu Ngọc Thần lúc này lại dịu dàng muốn chảy nước. Ăn thức ăn Liễu Bích Cầm gắp cho, hắn quay đầu ra cửa nhìn Trường Phong nói: “Chuyện gì?”
Trường Phong muốn nói rồi lại thôi.
Tiêu Ngọc Thần nhíu mày: “Có việc cứ nói thẳng.”
Trường Phong: “...”
Công tử của ta ơi, sao ngài chẳng có mắt nhìn vậy, có thể nói thẳng thì ta đã nói rồi! Nhưng thời gian khẩn cấp, cho dù đại công tử mất mặt thì hắn ta cũng phải nói: “Đại công tử, phu nhân bảo ngài lập tức về nhà.”
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thần trầm xuống, thờ ơ nói: “Trở về báo với mẫu thân muộn chút ta mới về được.”
Tiêu Ngọc Thần hơi thấp thỏm, mẫu thân chắc chắn đã biết hắn ở đây nên tức giận. Nhưng mà sao mẫu thân không hiểu cho hắn chứ? Cầm muội muội ở Thượng Kinh một mình không nơi nương tựa, đã vậy còn bị vây trong nhà cả ngày không được ra ngoài, Cầm muội muội ngày ngày buồn khổ, hắn ở đây trông chừng nàng thì làm sao?
Lúc trước quan hệ giữa hai nhà vô cùng tốt đẹp, hiện tại Liễu gia mang tội, Hầu phủ bọn họ đáng ra nên ra tay tương trợ, sao có thể vì chuyện Liễu gia bị hạch tội mà đoạn tuyệt tới lui? Huống chi hắn và Cầm muội muội là thanh mai trúc mã, cảm tình nhiều năm như vậy sao có thể vứt bỏ?
Hắn cũng đã đồng ý đính hôn với Ngô nhị tiểu thư, sao mẫu thân lại không thể cho Cầm muội muội một danh phận?
Tiêu Ngọc Thần càng nghĩ càng tức giận.
Trường Phong đã gấp muốn chết, từ sau khi Hầu gia đi thì Hầu phủ đều dựa vào Hầu phu nhân, nói trắng ra là Hầu phủ bây giờ đều do nhà mẹ để của Hầu phu nhân là phủ Đường quốc công chống đỡ.
Hiện tại ở Hầu phủ, Hầu phu nhân nói một không hai, lời nàng nói ra có ai dám cãi?
“Đại công tử, phu nhân đã cho Trường Minh tới truyền lời, bảo nửa canh giờ nữa mà ngài không về thì sau này ngài và bọn ta cũng không cần về nữa.” Trường Phong căng da đầu nói hết lời, cúi đầu không dám nhìn mặt Tiêu Ngọc Thần.
Tiêu Ngọc Thần xấu hổ đến đỏ mặt, hắn chưa từng thất thố trước mặt Liễu Bích Cầm như vậy. Nhưng nếu cứ giằng co như vậy thì sẽ càng khó coi.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi đứng lên nói với Liễu Bích Cầm: “Cầm muội muội, ta về phủ trước, có thời gian rảnh sẽ tới thăm nàng.”
Liễu Bích Cầm cười gật đầu, ra vẻ hiểu lòng người: “Bá... Phu nhân chắc chắn có việc gấp muốn tìm chàng, chàng mau về đi.”
Tiêu Ngọc Thần thấy nàng ta hiểu chuyện như vậy thì cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy mẫu thân hùng hổ doạ người.
“Thần ca ca, hay là chàng chờ ta một chút, ta làm cho phu nhân một cái đai buộc trán, chàng giúp ta mang về cho ngài ấy đi.” Nàng ta nói xong lập tức bước vào phòng ngủ, lấy ra một cái đai buộc trán, thấp thỏm đặt vào tay Tiêu Ngọc Thần.
Tiêu Ngọc Thần cúi đầu nhìn, đai buộc trán có hoa văn đám mây, cắt may vô cùng tinh xảo, hồng ngọc ở giữa khiến chiếc đai này trong vừa thanh nhã vừa cao quý. Rất thích hợp với mẫu thân.
Hắn nhận ra viên hồng ngọc này, chính là lễ vật hắn tặng cho Cầm muội muội vào dịp sinh thần, lúc ấy Cầm muội muội vô cùng yêu thích, không nghĩ tới nàng lại dùng làm đai buộc trán cho mẫu thân, có thể thấy được hiếu tâm của nàng.
Lòng Tiêu Ngọc Thần nóng hầm hập, lúc này lại nghe Liễu Bích Cầm cẩn thận nói: “Ta biết từ ngày nhà ta xảy ra chuyện thì phu nhân không thích ta nữa, nhưng ta vẫn luôn nhớ kỹ lúc trước bá mẫu đối xử tốt với ta như thế nào.”
Tiêu Ngọc Thần nghe xong lại vừa cảm động vừa ấy náy, đồng thời cảm thấy mẫu thân không nói lý. Hắn giơ tay sờ đầu Liễu Bích Cầm, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân không có thay lòng đâu, ta khuyên nhủ ngài ấy một chút là ổn thôi.”
Liễu Bích Cầm tươi cười: “Ta biết bá mẫu là người rất tốt.”
Tiêu Ngọc Thần vừa ngọt ngào, vừa chua xót, cay đắng, phức tạp không nói thành lời. Sao trời cao không công bằng như vậy, một cô nương tốt như Cầm muội muội, sao lại khiến gia đình nàng gặp biến cố? Nhưng mà không sao, vẫn còn có hắn.
“Đại công tử, chúng ta mau về đi.” Trường Phong thấy hai người vẫn cứ quyến luyến như vậy, gấp đến mức dậm chân.
Tiêu Ngọc Thần cũng biết phải đi, lại dặn dò Liễu Bích Cầm vài câu, xoay người nhanh chóng đi theo Trường Phong rời khỏi đó. Trường Minh đã chuẩn bị xong xe ngựa, đứng ngoài cửa chờ từ lâu. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, hắn ta gấp gáp nói: “Công tử mau lên, thời gian không đủ.”
Gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc già cỗi của Tiêu Ngọc Thần lúc này lại dịu dàng muốn chảy nước. Ăn thức ăn Liễu Bích Cầm gắp cho, hắn quay đầu ra cửa nhìn Trường Phong nói: “Chuyện gì?”
Trường Phong muốn nói rồi lại thôi.
Tiêu Ngọc Thần nhíu mày: “Có việc cứ nói thẳng.”
Trường Phong: “...”
Công tử của ta ơi, sao ngài chẳng có mắt nhìn vậy, có thể nói thẳng thì ta đã nói rồi! Nhưng thời gian khẩn cấp, cho dù đại công tử mất mặt thì hắn ta cũng phải nói: “Đại công tử, phu nhân bảo ngài lập tức về nhà.”
Sắc mặt Tiêu Ngọc Thần trầm xuống, thờ ơ nói: “Trở về báo với mẫu thân muộn chút ta mới về được.”
Tiêu Ngọc Thần hơi thấp thỏm, mẫu thân chắc chắn đã biết hắn ở đây nên tức giận. Nhưng mà sao mẫu thân không hiểu cho hắn chứ? Cầm muội muội ở Thượng Kinh một mình không nơi nương tựa, đã vậy còn bị vây trong nhà cả ngày không được ra ngoài, Cầm muội muội ngày ngày buồn khổ, hắn ở đây trông chừng nàng thì làm sao?
Lúc trước quan hệ giữa hai nhà vô cùng tốt đẹp, hiện tại Liễu gia mang tội, Hầu phủ bọn họ đáng ra nên ra tay tương trợ, sao có thể vì chuyện Liễu gia bị hạch tội mà đoạn tuyệt tới lui? Huống chi hắn và Cầm muội muội là thanh mai trúc mã, cảm tình nhiều năm như vậy sao có thể vứt bỏ?
Hắn cũng đã đồng ý đính hôn với Ngô nhị tiểu thư, sao mẫu thân lại không thể cho Cầm muội muội một danh phận?
Tiêu Ngọc Thần càng nghĩ càng tức giận.
Trường Phong đã gấp muốn chết, từ sau khi Hầu gia đi thì Hầu phủ đều dựa vào Hầu phu nhân, nói trắng ra là Hầu phủ bây giờ đều do nhà mẹ để của Hầu phu nhân là phủ Đường quốc công chống đỡ.
Hiện tại ở Hầu phủ, Hầu phu nhân nói một không hai, lời nàng nói ra có ai dám cãi?
“Đại công tử, phu nhân đã cho Trường Minh tới truyền lời, bảo nửa canh giờ nữa mà ngài không về thì sau này ngài và bọn ta cũng không cần về nữa.” Trường Phong căng da đầu nói hết lời, cúi đầu không dám nhìn mặt Tiêu Ngọc Thần.
Tiêu Ngọc Thần xấu hổ đến đỏ mặt, hắn chưa từng thất thố trước mặt Liễu Bích Cầm như vậy. Nhưng nếu cứ giằng co như vậy thì sẽ càng khó coi.
Hắn ho nhẹ một tiếng rồi đứng lên nói với Liễu Bích Cầm: “Cầm muội muội, ta về phủ trước, có thời gian rảnh sẽ tới thăm nàng.”
Liễu Bích Cầm cười gật đầu, ra vẻ hiểu lòng người: “Bá... Phu nhân chắc chắn có việc gấp muốn tìm chàng, chàng mau về đi.”
Tiêu Ngọc Thần thấy nàng ta hiểu chuyện như vậy thì cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy mẫu thân hùng hổ doạ người.
“Thần ca ca, hay là chàng chờ ta một chút, ta làm cho phu nhân một cái đai buộc trán, chàng giúp ta mang về cho ngài ấy đi.” Nàng ta nói xong lập tức bước vào phòng ngủ, lấy ra một cái đai buộc trán, thấp thỏm đặt vào tay Tiêu Ngọc Thần.
Tiêu Ngọc Thần cúi đầu nhìn, đai buộc trán có hoa văn đám mây, cắt may vô cùng tinh xảo, hồng ngọc ở giữa khiến chiếc đai này trong vừa thanh nhã vừa cao quý. Rất thích hợp với mẫu thân.
Hắn nhận ra viên hồng ngọc này, chính là lễ vật hắn tặng cho Cầm muội muội vào dịp sinh thần, lúc ấy Cầm muội muội vô cùng yêu thích, không nghĩ tới nàng lại dùng làm đai buộc trán cho mẫu thân, có thể thấy được hiếu tâm của nàng.
Lòng Tiêu Ngọc Thần nóng hầm hập, lúc này lại nghe Liễu Bích Cầm cẩn thận nói: “Ta biết từ ngày nhà ta xảy ra chuyện thì phu nhân không thích ta nữa, nhưng ta vẫn luôn nhớ kỹ lúc trước bá mẫu đối xử tốt với ta như thế nào.”
Tiêu Ngọc Thần nghe xong lại vừa cảm động vừa ấy náy, đồng thời cảm thấy mẫu thân không nói lý. Hắn giơ tay sờ đầu Liễu Bích Cầm, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân không có thay lòng đâu, ta khuyên nhủ ngài ấy một chút là ổn thôi.”
Liễu Bích Cầm tươi cười: “Ta biết bá mẫu là người rất tốt.”
Tiêu Ngọc Thần vừa ngọt ngào, vừa chua xót, cay đắng, phức tạp không nói thành lời. Sao trời cao không công bằng như vậy, một cô nương tốt như Cầm muội muội, sao lại khiến gia đình nàng gặp biến cố? Nhưng mà không sao, vẫn còn có hắn.
“Đại công tử, chúng ta mau về đi.” Trường Phong thấy hai người vẫn cứ quyến luyến như vậy, gấp đến mức dậm chân.
Tiêu Ngọc Thần cũng biết phải đi, lại dặn dò Liễu Bích Cầm vài câu, xoay người nhanh chóng đi theo Trường Phong rời khỏi đó. Trường Minh đã chuẩn bị xong xe ngựa, đứng ngoài cửa chờ từ lâu. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, hắn ta gấp gáp nói: “Công tử mau lên, thời gian không đủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.