Chương 18
Phạm Phạm Thanh Mai
12/11/2024
【Theo tôi thấy, Triệu Cẩn – người đang lên nắm quyền cũng không phải dạng vừa, trước giờ toàn giả nai để rồi cuối cùng vươn lên làm “hổ” ăn thịt.】
【Một phụ nữ có thể vươn lên đến vị trí này trong một gia tộc mà đàn ông là trung tâm thì thật sự rất đáng nể.】
Trong khi ngoài kia người ta xôn xao bàn tán, tôi một mình đến bệnh viện.
Đến thăm ông bác đang liên tục gặp ác mộng, vì sợ mà phải nhập viện.
Ông ta nằm trên giường bệnh, yên tĩnh.
Thấy tôi, ông ta trông như gặp quỷ, đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi.
Tôi mỉm cười, ngồi xuống, cầm lấy quả táo, vừa gọt vừa nói chuyện.
“Bác à, lâu rồi không gặp.”
“Gần đây ngủ không ngon sao?”
Ông ta thì thào với giọng khàn đặc: “Cô đầu độc tôi phải không?”
“Tôi đâu có, ông đừng nghĩ nhiều, mỗi ngày đều có bao nhiêu cảnh sát canh giữ ông, tôi cũng chẳng động tay được đâu, cứ yên tâm, chỉ là để ông mơ thấy nhiều hơn thôi.”
“Tôi cũng không còn cách nào khác, ông thức không chịu suy nghĩ, thì đành để ông trải nghiệm trong mơ vậy.”
Số liệu trên máy đo nhịp tim của ông ta đang nhảy điên cuồng, nhưng ông vẫn gắng gượng nói với giọng khản đặc: “Sai lầm lớn nhất đời tôi là coi thường cô, để cô gây ra sóng gió lớn như thế này.”
Tôi cắn miếng táo, quả thật không hổ danh là loại hoa quả đặc biệt.
“Không phải là coi thường tôi, mà là ông đã coi thường thời đại. Ông cứ ru rú trong nhà, bảo thủ, chẳng biết bên ngoài thế giới đã thay đổi. Bây giờ là thời đại của Internet, sức mạnh của dư luận nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.”
“Thôi bỏ đi, nói những điều này với ông khác nào đàn gảy tai trâu. Thời kỳ cải cách mở cửa ông không nắm bắt được, thời kỳ bùng nổ Internet ông cũng chẳng theo kịp, vốn dĩ ông đã là kẻ ngốc, mấy năm nay trông có vẻ ngon nghẻ chẳng qua là vì ông đang ăn mòn gia sản mà mẹ tôi để lại.”
“Ông không đấu nổi mẹ tôi, con trai ông cũng thừa hưởng sự ngốc nghếch của ông, không đấu lại tôi, cả gia đình ông toàn là những kẻ ngốc.”
“Ông không chỉ ngốc, còn là kẻ vong ân bội nghĩa.”
“Mẹ tôi đã thu dọn mớ hỗn độn của ông, phát triển nhà họ Triệu đến quy mô hiện tại, vậy mà ông lại ra tay hại bà ấy, ông thật đáng chết.”
Ông ta thở gấp: “Nhà họ Triệu vốn dĩ phải là của tôi, chính bà ta đã mua chuộc lão hòa thượng vớ vẩn đó, nói rằng thiên mệnh thuộc về phụ nữ, cướp mất quyền hành của tôi.”
Ông càng nói càng kích động, khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ gay.
“Tôi chỉ phạm một lỗi nhỏ thôi, cha lại giao gia sản cho bà ta, cha thiên vị, không thể trách tôi, không thể trách tôi!”
Cái lỗi nhỏ đó đã khiến em gái mình phải trả giá bằng mạng sống, vậy mà ông quay đầu nói đó chỉ là một lỗi nhỏ, quả là đáng chết.
Tôi nắm lấy tay ông ta, ghé sát vào tai, nhẹ nhàng nói: “Bác à, lão hòa thượng không nói sai, thiên mệnh vốn dĩ thuộc về phụ nữ, ông xem tình hình hiện tại, chẳng phải đã ứng nghiệm rồi sao?”
“Ông cứ yên tâm mà đi, xuống dưới đó gặp mẹ tôi, và giải thích rõ lý do tại sao ông lại hại bà ấy.”
“Ồ, còn nữa, đừng quên cả cô em gái đã phải gánh hậu quả cho cái lỗi nhỏ của ông, có cả đứa con gái của ông nữa, xuống dưới đó cũng chẳng thiếu người, ông sẽ không thấy cô đơn đâu.”
Cả người ông ta không ngừng run rẩy.
“Yên tâm, tôi đã chọn cho ông một mảnh đất trong nghĩa trang, ngay trước mộ của mẹ tôi, để bà ấy nhìn ông mãi mãi.”
Cả đời ông ta sống dưới bóng mẹ tôi, nỗi sợ hãi mẹ tôi đã khắc sâu vào xương tủy ông.
Tôi nghĩ đây là sự trừng phạt tốt nhất dành cho ông.
17
Triệu Tân không đợi được đến ngày xét xử, đã qua đời tại bệnh viện.
Tôi đại diện nhà họ Triệu, đồng thời cũng với tư cách là nạn nhân, lên tiếng mạnh mẽ lên án hành vi của Triệu Tân và bồi thường tối đa cho các nạn nhân.
Về phần Kiều Nhã, tôi không truy vấn xem cha đứa bé trong bụng cô là ai.
Theo thỏa thuận của chúng tôi, tôi đã trao cho cô ta một khoản tiền lớn.
Đứa bé đó sinh ra hay bỏ đi, tất cả đều tùy thuộc vào cô ta.
Những cô gái bị Triệu Tân hại, ngoài việc bồi thường, tôi còn dành cho họ một cơ hội việc làm.
Chỉ cần họ muốn, đều có thể vào làm việc tại Triệu Thị.
Tiền bạc rồi cũng sẽ tiêu hết, nhưng có một công việc ổn định sẽ là nguồn tự tin bền vững của mỗi người.
【Một phụ nữ có thể vươn lên đến vị trí này trong một gia tộc mà đàn ông là trung tâm thì thật sự rất đáng nể.】
Trong khi ngoài kia người ta xôn xao bàn tán, tôi một mình đến bệnh viện.
Đến thăm ông bác đang liên tục gặp ác mộng, vì sợ mà phải nhập viện.
Ông ta nằm trên giường bệnh, yên tĩnh.
Thấy tôi, ông ta trông như gặp quỷ, đôi mắt mở lớn đầy kinh hãi.
Tôi mỉm cười, ngồi xuống, cầm lấy quả táo, vừa gọt vừa nói chuyện.
“Bác à, lâu rồi không gặp.”
“Gần đây ngủ không ngon sao?”
Ông ta thì thào với giọng khàn đặc: “Cô đầu độc tôi phải không?”
“Tôi đâu có, ông đừng nghĩ nhiều, mỗi ngày đều có bao nhiêu cảnh sát canh giữ ông, tôi cũng chẳng động tay được đâu, cứ yên tâm, chỉ là để ông mơ thấy nhiều hơn thôi.”
“Tôi cũng không còn cách nào khác, ông thức không chịu suy nghĩ, thì đành để ông trải nghiệm trong mơ vậy.”
Số liệu trên máy đo nhịp tim của ông ta đang nhảy điên cuồng, nhưng ông vẫn gắng gượng nói với giọng khản đặc: “Sai lầm lớn nhất đời tôi là coi thường cô, để cô gây ra sóng gió lớn như thế này.”
Tôi cắn miếng táo, quả thật không hổ danh là loại hoa quả đặc biệt.
“Không phải là coi thường tôi, mà là ông đã coi thường thời đại. Ông cứ ru rú trong nhà, bảo thủ, chẳng biết bên ngoài thế giới đã thay đổi. Bây giờ là thời đại của Internet, sức mạnh của dư luận nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.”
“Thôi bỏ đi, nói những điều này với ông khác nào đàn gảy tai trâu. Thời kỳ cải cách mở cửa ông không nắm bắt được, thời kỳ bùng nổ Internet ông cũng chẳng theo kịp, vốn dĩ ông đã là kẻ ngốc, mấy năm nay trông có vẻ ngon nghẻ chẳng qua là vì ông đang ăn mòn gia sản mà mẹ tôi để lại.”
“Ông không đấu nổi mẹ tôi, con trai ông cũng thừa hưởng sự ngốc nghếch của ông, không đấu lại tôi, cả gia đình ông toàn là những kẻ ngốc.”
“Ông không chỉ ngốc, còn là kẻ vong ân bội nghĩa.”
“Mẹ tôi đã thu dọn mớ hỗn độn của ông, phát triển nhà họ Triệu đến quy mô hiện tại, vậy mà ông lại ra tay hại bà ấy, ông thật đáng chết.”
Ông ta thở gấp: “Nhà họ Triệu vốn dĩ phải là của tôi, chính bà ta đã mua chuộc lão hòa thượng vớ vẩn đó, nói rằng thiên mệnh thuộc về phụ nữ, cướp mất quyền hành của tôi.”
Ông càng nói càng kích động, khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ gay.
“Tôi chỉ phạm một lỗi nhỏ thôi, cha lại giao gia sản cho bà ta, cha thiên vị, không thể trách tôi, không thể trách tôi!”
Cái lỗi nhỏ đó đã khiến em gái mình phải trả giá bằng mạng sống, vậy mà ông quay đầu nói đó chỉ là một lỗi nhỏ, quả là đáng chết.
Tôi nắm lấy tay ông ta, ghé sát vào tai, nhẹ nhàng nói: “Bác à, lão hòa thượng không nói sai, thiên mệnh vốn dĩ thuộc về phụ nữ, ông xem tình hình hiện tại, chẳng phải đã ứng nghiệm rồi sao?”
“Ông cứ yên tâm mà đi, xuống dưới đó gặp mẹ tôi, và giải thích rõ lý do tại sao ông lại hại bà ấy.”
“Ồ, còn nữa, đừng quên cả cô em gái đã phải gánh hậu quả cho cái lỗi nhỏ của ông, có cả đứa con gái của ông nữa, xuống dưới đó cũng chẳng thiếu người, ông sẽ không thấy cô đơn đâu.”
Cả người ông ta không ngừng run rẩy.
“Yên tâm, tôi đã chọn cho ông một mảnh đất trong nghĩa trang, ngay trước mộ của mẹ tôi, để bà ấy nhìn ông mãi mãi.”
Cả đời ông ta sống dưới bóng mẹ tôi, nỗi sợ hãi mẹ tôi đã khắc sâu vào xương tủy ông.
Tôi nghĩ đây là sự trừng phạt tốt nhất dành cho ông.
17
Triệu Tân không đợi được đến ngày xét xử, đã qua đời tại bệnh viện.
Tôi đại diện nhà họ Triệu, đồng thời cũng với tư cách là nạn nhân, lên tiếng mạnh mẽ lên án hành vi của Triệu Tân và bồi thường tối đa cho các nạn nhân.
Về phần Kiều Nhã, tôi không truy vấn xem cha đứa bé trong bụng cô là ai.
Theo thỏa thuận của chúng tôi, tôi đã trao cho cô ta một khoản tiền lớn.
Đứa bé đó sinh ra hay bỏ đi, tất cả đều tùy thuộc vào cô ta.
Những cô gái bị Triệu Tân hại, ngoài việc bồi thường, tôi còn dành cho họ một cơ hội việc làm.
Chỉ cần họ muốn, đều có thể vào làm việc tại Triệu Thị.
Tiền bạc rồi cũng sẽ tiêu hết, nhưng có một công việc ổn định sẽ là nguồn tự tin bền vững của mỗi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.