Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 58: Dòng Nhiệt Ấm Áp Đó Lại Xuất Hiện
Nhược Lan Chi Hoa
02/09/2024
"Ngươi không sợ cô sủng ái bọn họ, sau đó lạnh nhạt ngươi?"
Giang Uẩn gọi bánh hoa mơ và rượu thông, y ngồi bên cửa sổ, vừa nhâm nhi thưởng rượu vừa nhàn nhã ngắm cảnh.
Giang Uẩn hiếm khi có cơ hội ra ngoài, cho dù sau này trở về Giang quốc cũng khó có được, vì vậy y nhìn đường phố ồn ào, dòng người qua lại, xe ngựa được trang hoàng lộng lẫy và những bộ y phục rực rỡ bên đường.
Người hầu đứng bên ngoài, vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được trên đời này lại có một tiểu lang quân xinh đẹp nho nhã như vậy.
Kê An thử hỏi: "Có cần lão nô gọi điện hạ qua đây không?"
Giang Uẩn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không cần, chúng ta cứ vui chơi, chớ quấy rầy nhã hứng của điện hạ."
Sau khi ăn bánh uống rượu, Giang Uẩn nhờ Kê An dẫn đường đi đến tiệm mơ mua một hộp mơ nhỏ, sau đó vui vẻ đi dạo đến tận trưa mới về phủ.
Không lâu sau, Tùy Hành cũng trở lại.
Tùy Hành khoanh tay gọi Kê An đến, sau khi hỏi xong, sắc mặt hắn lập tức sa sầm, không thể tin được: "Y thật sự không có chút phản ứng nào sao?"
Kê An cân nhắc, nói: "Lúc vừa nhìn thấy, quả thật có khựng lại một chút."
"Cô biết ngay mà."
Tâm trạng Tùy Hành vui vẻ trở lại, hắn xua tay bảo Kê An lui xuống rồi một mình bước vào phòng.
Giang Uẩn đang ngồi trên ghế dài đọc sách, trên tay cầm một trái mơ.
Tùy Hành ngồi xuống bên cạnh, nhìn Giang Uẩn, đột nhiên cười lạnh: "Sao, chỉ vậy đã không vui?"
Giang Uẩn ngẩng đầu: "Điện hạ thấy ta không vui lúc nào?"
"Còn phải nói nữa sao?"
Tùy Hành hừ một tiếng: "Thấy cô bước vào, không chịu ngẩng đầu, không nói một lời, cũng không chào hỏi. Chẳng phải đang giận dỗi với cô hay sao?"
Giang Uẩn đặt quyển sách xuống, nói: "Hôm nay lúc ra ngoài ta nhìn thấy điện hạ."
Tim Tùy Hành nảy lên một cái, hắn giả vờ bình tĩnh hỏi: "Vậy ư? Gặp ở đâu? Sao cô không thấy?"
"Ở gian phòng tầng hai của Thái Bạch cư, điện hạ nghị sự ở đó sao?"
Giang Uẩn chống cằm, xáp lại gần.
Tùy Hành giả vờ "ừm" một tiếng, sau đó thoải mái gật đầu: "Rượu ở đó ngon, bình thường cô hay đến đó nghị sự."
"Thiếu niên hầu hạ cũng không tệ?"
Giang Uẩn tiếp tục hỏi.
Khóe miệng Tùy Hành bất giác cong lên, nhưng hắn cố gắng nhịn xuống, nhướng mày: "Sao, ngươi ghen?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Ta chỉ đang nghĩ, nếu điện hạ thích bọn họ, vì sao không trực tiếp đón về biệt viện, đi đi về về xa như vậy, khó trách mệt mỏi."
Tùy Hành cảm thấy trọng điểm của y không đúng, sắc mặt hắn lạnh lùng nói: "Đây là việc của cô, chưa đến lượt ngươi quan tâm."
Giang Uẩn nói: "Phải xa cách với người mình thương, suy cho cùng cũng là chuyện khiến người khác đau lòng. Chi bằng ngày mai ta giúp điện hạ đón họ về nhé?"
Tùy Hành cau mày: "Ngươi không sợ cô sủng ái bọn họ, sau đó lạnh nhạt ngươi?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Không sợ."
Y chỉ đáp lại hai tiếng rồi tiếp tục đọc sách.
Tùy Hành cảm thấy bực bội vô cớ, hắn nghĩ, có khi nào y thật sự hiểu lầm hắn có quan hệ gì với những thiếu niên đó không? Có trời mới biết hắn đã phải chịu đựng ghê tởm và chán ghét đến nhường nào mới để bọn họ đến gần.
"Này."
Hắn nhích người qua, cố ý giật lấy quả mơ trong tay Giang Uẩn, hỏi: "Thật sự không sợ sao?"
Giang Uẩn "ừm" qua loa một tiếng.
Lấy quả mơ từ tay hắn cho vào miệng.
Hành động này rơi vào mắt Tùy Hành lại biến thành cố ý che giấu.
Hắn càng nghĩ càng hối hận, cảm thấy hôm nay mình không nên diễn vở kịch nhàm chán như vậy, hắn đứng dậy đi tới, ôm tiểu lang quân vào lòng, nói: "Cô không cho phép ngươi nghĩ như vậy."
Giang Uẩn nhìn hắn: "Nghĩ thế nào?"
Tùy Hành tức giận nói: "Cô không thích, cũng không quen biết bọn họ, cô chỉ cố ý cho ngươi xem cảnh đó, để ngươi ghen."
Giang Uẩn lặng lẽ nhìn hắn.
Tùy chó con.
Giang Uẩn khẽ gọi trong lòng.
Chó con ngốc nghếch chết đi được.
Đương nhiên y tin tưởng sự chân thành của hắn, cũng biết mục đích hôm nay hắn làm như vậy.
Chỉ là thân phận và lập trường của hai người đã định sẵn bọn họ không thể dài lâu.
Hắn càng chân thành đối đãi, y càng áy náy hổ thẹn.
Hắn có thể tha thứ cho một Sở Ngôn kinh tài tuyệt thế ở tiệc Xuân Nhật, cũng tha thứ cho một Sở Ngôn "ngoài ý muốn" bước vào đài Thanh Tước, nhưng hắn không bao giờ tha thứ cho một Thái tử nước địch cố tình che giấu thân phận và lừa dối tình cảm của hắn.
Đôi khi Giang Uẩn nghĩ, thà rằng hắn đừng đối xử tốt với y như vậy, để sau này hai người gặp nhau trên chiến trường, y cũng không phải cảm thấy áy náy.
"Sao không nói gì?"
"Vẫn trách cô sao?"
Tùy Hành bất an.
Giang Uẩn vẫn ôm cổ hắn, nhẹ nhàng tựa vào vai đối phương, nói: "Không muốn nói chuyện, chỉ muốn nằm như vậy thôi."
Suy cho cùng bọn họ không phải là tri kỷ tâm giao. Cả đời này của y có quá nhiều bí mật không thể kể cho người khác, hắn cũng vĩnh viễn không bao giờ biết được quá khứ và thân thế thực sự của y.
Dòng thời gian có thể giội rửa đôi bờ, làm mài mòn đi mọi thứ.
Đây có lẽ chỉ là một khúc nhạc đệm trong sinh mệnh ngắn ngủi của bọn họ mà thôi.
Đêm đó, bệnh ho của Giang Uẩn lại tái phát.
Tùy Hành hỏi Kê An, mới biết ban ngày Giang Uẩn uống hơi nhiều rượu, còn ở bên ngoài hứng gió hơn nửa giờ chỉ vì xem biểu diễn tạp kỹ.
Tùy Hành càng thêm hối hận.
Giang Uẩn uống thuốc xong dựa vào đầu giường, thỉnh thoảng vẫn ho, Tùy Hành ngồi xổm xuống cạnh giường, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi vẫn hiểu lầm cô có quan hệ với đám thiếu niên kia không?"
Bằng không sao lại một mình uống rượu giải sầu?
Hắn thực sự là một tên khốn, biết sức khỏe y không tốt còn cố tình kích y làm gì.
Tùy Hành chỉ muốn tát bản thân mình vài cái.
Giang Uẩn nhìn thấy cảnh này, không nhịn được muốn chọc hắn.
"Ta phúc mỏng mệnh khổ, e là không thể ở bên điện hạ được bao lâu, điện hạ nên sớm tìm thêm niềm vui mới. Những thiếu niên hôm nay cũng không tệ."
Bầu không khí im lặng hồi lâu.
Sắc mặt Tùy Hành trở nên âm u đáng sợ.
Hắn đứng dậy, đột nhiên mạnh mẽ ôm chặt Giang Uẩn vào lòng, thấp giọng nói: "Cô không cho phép ngươi nói như vậy. Cô đã mang tất cả may mắn đời này trao cho ngươi rồi, ngươi nhất định sẽ mạnh khỏe vô sầu, thọ mệnh dài lâu."
"Không ai có thể mang ngươi rời khỏi cô."
"Cho dù ngươi có vỡ nát, cô cũng có thể góp nhặt lại từng chút một. Sau này đừng nói những lời ngu ngốc như thế nữa."
Đối phương dùng lực quá mạnh, Giang Uẩn bị hắn ôm hơi đau.
Giang Uẩn sửng sốt một lúc, thấp giọng bên tai hắn: "Ta biết rồi, ngươi buông ra trước, được không?"
Tùy Hành nhất quyết không chịu buông.
"Hứa với cô đi, sau này đừng nói mấy lời ngu ngốc đó nữa."
"Ừm."
Giang Uẩn gật đầu, phát ra giọng mũi lười biếng.
Sau đó y đưa tay vân vê lỗ tai người nọ, nói: "Ta hứa."
Tùy Hành chậm rãi buông ra, hỏi: "Còn thấy khó chịu không?"
Giang Uẩn nói y đỡ hơn rồi.
Nhưng hôm nay đi bộ nhiều, chân Giang Uẩn hơi đau, y nói: "Ta muốn ngâm chân."
Việc này không khó, Tùy Hành lập tức bảo Kê An mang một cái chậu đồng và nước nóng vào.
Hắn đỡ Giang Uẩn ngồi bên giường, sau đó tự mình cởi tất cho y, nói: "Cô giúp ngươi xoa bóp."
Bàn chân của Giang Uẩn trắng nõn như ngọc, y có hơi khó xử, nói: "Thôi, để ta tự làm."
"Có gì mà xấu hổ?"
Tùy Hành nhướng mày: "Trên người ngươi có chỗ nào mà cô chưa từng thấy đâu."
Lỗ tai Giang Uẩn đỏ bừng.
"Ngươi là Thái tử, sao có thể để ngươi làm việc này?"
Tùy Hành hừ nhẹ: "Ngươi ra lệnh cho cô còn ít sao? Lúc ở trong hang động, mỗi ngày cô đều mặc quần áo cho ngươi."
Giang Uẩn sợ hắn nhắc đến điều gì đó không đứng đắn nên lập tức mím môi, không nói gì nữa.
Tùy Hành kiên nhẫn xoa bóp, cảm giác rất thoải mái, Giang Uẩn dựa vào gối ngủ say lúc nào không hay. Y mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa trơn, mái tóc đen xõa trên gối như thác đổ, chiếc cằm hơi nhọn, làn da trắng như ngọc, mỹ nhân dưới ánh nến đẹp đến nao lòng.
Đúng là một bé mèo lười.
Tùy Hành mỉm cười, nhẹ nhàng bế y lên giường, quấn chăn thật chặt, sau đó nhẹ nhàng cầm chậu đồng ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Tùy Hành được Tùy đế triệu vào cung.
Đêm qua quan viên Lễ bộ và Khâm Thiên giám trở về Tùy đô, đồng thời bẩm báo với Tùy đế tình hình của đá cát tường, sau khi kiểm tra, bọn họ phát hiện viên đá cát tường quả thật đúng như lời đồn, dòng chữ khắc trên đá cũng được viết bằng Kim Văn*, không có dấu vết giả mạo.
*Kim văn: một loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng xuất hiện cuối đời nhà Thương, thịnh hành vào đời Tây Chu.
Trời ban xuống điềm lành, không phải hoàng đế nào cũng may mắn gặp được, trong tương lai có khả năng sẽ trở thành một sự kiện lớn lưu danh sử sách. Tùy đế vui mừng khôn xiết, quyết định cử Thái tử Tùy Hành đích thân đến Ly Sơn vận chuyển đá cát tường về Tùy đô, bày tỏ sự kính trọng.
Vốn dĩ không mất nhiều thời gian, nhưng vì có một đại lễ cúng tế được tổ chức trước tảng đá nên mọi người buộc phải ở lại thêm vài ngày.
Tùy Hành chưa bao giờ tin vào thuyết quỷ thần, vì vậy tất cả quan viên Lễ bộ và giám quan ở Khâm Thiên giám được chỉ định đi cùng đều run rẩy sợ hãi, lo sợ không cẩn thận chạm vào vảy ngược của Thái tử điện hạ.
Thời gian khởi hành được ấn định vào buổi chiều.
Buổi trưa Tùy Hành trở về phủ dùng bữa với Giang Uẩn, sau đó hắn gọi Kê An và Cao Cung đến dặn dò từng chút một, còn đặc biệt bảo Thập Phương và Phàn Thất ở lại bảo vệ Giang Uẩn. Mặc dù Phàn Thất cũng đang làm việc ở doanh trại Cửu Đại, nhưng lần này hắn không được chọn đi đến Ly Sơn.
Giang Uẩn tiễn Tùy Hành đến cửa phủ, nhìn hắn leo lên ngựa, Tùy Hành đột nhiên cúi đầu xuống, lộ ra một bên mặt.
Mái tóc hắn buộc cao, mặc áo giáp đen, dáng vẻ tuấn tú cường tráng, mỗi động tác đều rực rỡ chói mắt.
Giang Uẩn không còn cách nào khác, đành kìm nén sự xấu hổ, nhẹ nhàng hôn hắn trước mặt tất cả binh lính.
Tùy Hành hài lòng nói: "Đợi cô trở về sẽ hái nhiều mơ cho ngươi."
Cũng giống như lần trước, Tùy Hành bảo Giang Uẩn mỗi ngày phải viết thư tình cho hắn, hắn sẽ phái binh lính về lấy thư.
Giang Uẩn đã quen với những yêu cầu không biết xấu hổ của người này.
Y "ừm" một tiếng, gật đầu đồng ý.
Giang Uẩn ở biệt viện khá nhàn rỗi, phần lớn thời gian đều đọc sách bên cửa sổ hoặc trong đình mát, thỉnh thoảng đi dạo hoa viên, sau đó thì trả lời những bức thư tình trơ trẽn của ai đó.
Ngày hôm đó, Giang Uẩn đang ngồi sau bàn viết thư, y đột nhiên cảm nhận có một dòng nhiệt kỳ lạ lướt qua bụng, đây thực ra không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu Giang Uẩn cảm nhận một cách rõ ràng.
Giang Uẩn cảm thấy có chút kỳ lạ, y trầm mặc hồi lâu, sau đó đặt bút xuống, đưa tay ra chậm rãi xoa bụng. Dòng nhiệt ấm áp đó lại xuất hiện lần nữa.
Khác với dòng nhiệt mỏng manh trong kinh mạch khi nội lực hồi phục, nó còn mang theo hơi thở giống như... vui vẻ, thậm chí có chút nghịch ngợm.
Giang Uẩn muốn cảm nhận lại, nhưng luồng khí kỳ lạ đó dường như đã ẩn đi, không thấy xuất hiện nữa.
Giang Uẩn đành từ bỏ, cầm bút lên tiếp tục viết bức thư còn dang dở.
Giang Uẩn gọi bánh hoa mơ và rượu thông, y ngồi bên cửa sổ, vừa nhâm nhi thưởng rượu vừa nhàn nhã ngắm cảnh.
Giang Uẩn hiếm khi có cơ hội ra ngoài, cho dù sau này trở về Giang quốc cũng khó có được, vì vậy y nhìn đường phố ồn ào, dòng người qua lại, xe ngựa được trang hoàng lộng lẫy và những bộ y phục rực rỡ bên đường.
Người hầu đứng bên ngoài, vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin được trên đời này lại có một tiểu lang quân xinh đẹp nho nhã như vậy.
Kê An thử hỏi: "Có cần lão nô gọi điện hạ qua đây không?"
Giang Uẩn lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không cần, chúng ta cứ vui chơi, chớ quấy rầy nhã hứng của điện hạ."
Sau khi ăn bánh uống rượu, Giang Uẩn nhờ Kê An dẫn đường đi đến tiệm mơ mua một hộp mơ nhỏ, sau đó vui vẻ đi dạo đến tận trưa mới về phủ.
Không lâu sau, Tùy Hành cũng trở lại.
Tùy Hành khoanh tay gọi Kê An đến, sau khi hỏi xong, sắc mặt hắn lập tức sa sầm, không thể tin được: "Y thật sự không có chút phản ứng nào sao?"
Kê An cân nhắc, nói: "Lúc vừa nhìn thấy, quả thật có khựng lại một chút."
"Cô biết ngay mà."
Tâm trạng Tùy Hành vui vẻ trở lại, hắn xua tay bảo Kê An lui xuống rồi một mình bước vào phòng.
Giang Uẩn đang ngồi trên ghế dài đọc sách, trên tay cầm một trái mơ.
Tùy Hành ngồi xuống bên cạnh, nhìn Giang Uẩn, đột nhiên cười lạnh: "Sao, chỉ vậy đã không vui?"
Giang Uẩn ngẩng đầu: "Điện hạ thấy ta không vui lúc nào?"
"Còn phải nói nữa sao?"
Tùy Hành hừ một tiếng: "Thấy cô bước vào, không chịu ngẩng đầu, không nói một lời, cũng không chào hỏi. Chẳng phải đang giận dỗi với cô hay sao?"
Giang Uẩn đặt quyển sách xuống, nói: "Hôm nay lúc ra ngoài ta nhìn thấy điện hạ."
Tim Tùy Hành nảy lên một cái, hắn giả vờ bình tĩnh hỏi: "Vậy ư? Gặp ở đâu? Sao cô không thấy?"
"Ở gian phòng tầng hai của Thái Bạch cư, điện hạ nghị sự ở đó sao?"
Giang Uẩn chống cằm, xáp lại gần.
Tùy Hành giả vờ "ừm" một tiếng, sau đó thoải mái gật đầu: "Rượu ở đó ngon, bình thường cô hay đến đó nghị sự."
"Thiếu niên hầu hạ cũng không tệ?"
Giang Uẩn tiếp tục hỏi.
Khóe miệng Tùy Hành bất giác cong lên, nhưng hắn cố gắng nhịn xuống, nhướng mày: "Sao, ngươi ghen?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Ta chỉ đang nghĩ, nếu điện hạ thích bọn họ, vì sao không trực tiếp đón về biệt viện, đi đi về về xa như vậy, khó trách mệt mỏi."
Tùy Hành cảm thấy trọng điểm của y không đúng, sắc mặt hắn lạnh lùng nói: "Đây là việc của cô, chưa đến lượt ngươi quan tâm."
Giang Uẩn nói: "Phải xa cách với người mình thương, suy cho cùng cũng là chuyện khiến người khác đau lòng. Chi bằng ngày mai ta giúp điện hạ đón họ về nhé?"
Tùy Hành cau mày: "Ngươi không sợ cô sủng ái bọn họ, sau đó lạnh nhạt ngươi?"
Giang Uẩn lắc đầu.
"Không sợ."
Y chỉ đáp lại hai tiếng rồi tiếp tục đọc sách.
Tùy Hành cảm thấy bực bội vô cớ, hắn nghĩ, có khi nào y thật sự hiểu lầm hắn có quan hệ gì với những thiếu niên đó không? Có trời mới biết hắn đã phải chịu đựng ghê tởm và chán ghét đến nhường nào mới để bọn họ đến gần.
"Này."
Hắn nhích người qua, cố ý giật lấy quả mơ trong tay Giang Uẩn, hỏi: "Thật sự không sợ sao?"
Giang Uẩn "ừm" qua loa một tiếng.
Lấy quả mơ từ tay hắn cho vào miệng.
Hành động này rơi vào mắt Tùy Hành lại biến thành cố ý che giấu.
Hắn càng nghĩ càng hối hận, cảm thấy hôm nay mình không nên diễn vở kịch nhàm chán như vậy, hắn đứng dậy đi tới, ôm tiểu lang quân vào lòng, nói: "Cô không cho phép ngươi nghĩ như vậy."
Giang Uẩn nhìn hắn: "Nghĩ thế nào?"
Tùy Hành tức giận nói: "Cô không thích, cũng không quen biết bọn họ, cô chỉ cố ý cho ngươi xem cảnh đó, để ngươi ghen."
Giang Uẩn lặng lẽ nhìn hắn.
Tùy chó con.
Giang Uẩn khẽ gọi trong lòng.
Chó con ngốc nghếch chết đi được.
Đương nhiên y tin tưởng sự chân thành của hắn, cũng biết mục đích hôm nay hắn làm như vậy.
Chỉ là thân phận và lập trường của hai người đã định sẵn bọn họ không thể dài lâu.
Hắn càng chân thành đối đãi, y càng áy náy hổ thẹn.
Hắn có thể tha thứ cho một Sở Ngôn kinh tài tuyệt thế ở tiệc Xuân Nhật, cũng tha thứ cho một Sở Ngôn "ngoài ý muốn" bước vào đài Thanh Tước, nhưng hắn không bao giờ tha thứ cho một Thái tử nước địch cố tình che giấu thân phận và lừa dối tình cảm của hắn.
Đôi khi Giang Uẩn nghĩ, thà rằng hắn đừng đối xử tốt với y như vậy, để sau này hai người gặp nhau trên chiến trường, y cũng không phải cảm thấy áy náy.
"Sao không nói gì?"
"Vẫn trách cô sao?"
Tùy Hành bất an.
Giang Uẩn vẫn ôm cổ hắn, nhẹ nhàng tựa vào vai đối phương, nói: "Không muốn nói chuyện, chỉ muốn nằm như vậy thôi."
Suy cho cùng bọn họ không phải là tri kỷ tâm giao. Cả đời này của y có quá nhiều bí mật không thể kể cho người khác, hắn cũng vĩnh viễn không bao giờ biết được quá khứ và thân thế thực sự của y.
Dòng thời gian có thể giội rửa đôi bờ, làm mài mòn đi mọi thứ.
Đây có lẽ chỉ là một khúc nhạc đệm trong sinh mệnh ngắn ngủi của bọn họ mà thôi.
Đêm đó, bệnh ho của Giang Uẩn lại tái phát.
Tùy Hành hỏi Kê An, mới biết ban ngày Giang Uẩn uống hơi nhiều rượu, còn ở bên ngoài hứng gió hơn nửa giờ chỉ vì xem biểu diễn tạp kỹ.
Tùy Hành càng thêm hối hận.
Giang Uẩn uống thuốc xong dựa vào đầu giường, thỉnh thoảng vẫn ho, Tùy Hành ngồi xổm xuống cạnh giường, thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi vẫn hiểu lầm cô có quan hệ với đám thiếu niên kia không?"
Bằng không sao lại một mình uống rượu giải sầu?
Hắn thực sự là một tên khốn, biết sức khỏe y không tốt còn cố tình kích y làm gì.
Tùy Hành chỉ muốn tát bản thân mình vài cái.
Giang Uẩn nhìn thấy cảnh này, không nhịn được muốn chọc hắn.
"Ta phúc mỏng mệnh khổ, e là không thể ở bên điện hạ được bao lâu, điện hạ nên sớm tìm thêm niềm vui mới. Những thiếu niên hôm nay cũng không tệ."
Bầu không khí im lặng hồi lâu.
Sắc mặt Tùy Hành trở nên âm u đáng sợ.
Hắn đứng dậy, đột nhiên mạnh mẽ ôm chặt Giang Uẩn vào lòng, thấp giọng nói: "Cô không cho phép ngươi nói như vậy. Cô đã mang tất cả may mắn đời này trao cho ngươi rồi, ngươi nhất định sẽ mạnh khỏe vô sầu, thọ mệnh dài lâu."
"Không ai có thể mang ngươi rời khỏi cô."
"Cho dù ngươi có vỡ nát, cô cũng có thể góp nhặt lại từng chút một. Sau này đừng nói những lời ngu ngốc như thế nữa."
Đối phương dùng lực quá mạnh, Giang Uẩn bị hắn ôm hơi đau.
Giang Uẩn sửng sốt một lúc, thấp giọng bên tai hắn: "Ta biết rồi, ngươi buông ra trước, được không?"
Tùy Hành nhất quyết không chịu buông.
"Hứa với cô đi, sau này đừng nói mấy lời ngu ngốc đó nữa."
"Ừm."
Giang Uẩn gật đầu, phát ra giọng mũi lười biếng.
Sau đó y đưa tay vân vê lỗ tai người nọ, nói: "Ta hứa."
Tùy Hành chậm rãi buông ra, hỏi: "Còn thấy khó chịu không?"
Giang Uẩn nói y đỡ hơn rồi.
Nhưng hôm nay đi bộ nhiều, chân Giang Uẩn hơi đau, y nói: "Ta muốn ngâm chân."
Việc này không khó, Tùy Hành lập tức bảo Kê An mang một cái chậu đồng và nước nóng vào.
Hắn đỡ Giang Uẩn ngồi bên giường, sau đó tự mình cởi tất cho y, nói: "Cô giúp ngươi xoa bóp."
Bàn chân của Giang Uẩn trắng nõn như ngọc, y có hơi khó xử, nói: "Thôi, để ta tự làm."
"Có gì mà xấu hổ?"
Tùy Hành nhướng mày: "Trên người ngươi có chỗ nào mà cô chưa từng thấy đâu."
Lỗ tai Giang Uẩn đỏ bừng.
"Ngươi là Thái tử, sao có thể để ngươi làm việc này?"
Tùy Hành hừ nhẹ: "Ngươi ra lệnh cho cô còn ít sao? Lúc ở trong hang động, mỗi ngày cô đều mặc quần áo cho ngươi."
Giang Uẩn sợ hắn nhắc đến điều gì đó không đứng đắn nên lập tức mím môi, không nói gì nữa.
Tùy Hành kiên nhẫn xoa bóp, cảm giác rất thoải mái, Giang Uẩn dựa vào gối ngủ say lúc nào không hay. Y mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa trơn, mái tóc đen xõa trên gối như thác đổ, chiếc cằm hơi nhọn, làn da trắng như ngọc, mỹ nhân dưới ánh nến đẹp đến nao lòng.
Đúng là một bé mèo lười.
Tùy Hành mỉm cười, nhẹ nhàng bế y lên giường, quấn chăn thật chặt, sau đó nhẹ nhàng cầm chậu đồng ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Tùy Hành được Tùy đế triệu vào cung.
Đêm qua quan viên Lễ bộ và Khâm Thiên giám trở về Tùy đô, đồng thời bẩm báo với Tùy đế tình hình của đá cát tường, sau khi kiểm tra, bọn họ phát hiện viên đá cát tường quả thật đúng như lời đồn, dòng chữ khắc trên đá cũng được viết bằng Kim Văn*, không có dấu vết giả mạo.
*Kim văn: một loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng xuất hiện cuối đời nhà Thương, thịnh hành vào đời Tây Chu.
Trời ban xuống điềm lành, không phải hoàng đế nào cũng may mắn gặp được, trong tương lai có khả năng sẽ trở thành một sự kiện lớn lưu danh sử sách. Tùy đế vui mừng khôn xiết, quyết định cử Thái tử Tùy Hành đích thân đến Ly Sơn vận chuyển đá cát tường về Tùy đô, bày tỏ sự kính trọng.
Vốn dĩ không mất nhiều thời gian, nhưng vì có một đại lễ cúng tế được tổ chức trước tảng đá nên mọi người buộc phải ở lại thêm vài ngày.
Tùy Hành chưa bao giờ tin vào thuyết quỷ thần, vì vậy tất cả quan viên Lễ bộ và giám quan ở Khâm Thiên giám được chỉ định đi cùng đều run rẩy sợ hãi, lo sợ không cẩn thận chạm vào vảy ngược của Thái tử điện hạ.
Thời gian khởi hành được ấn định vào buổi chiều.
Buổi trưa Tùy Hành trở về phủ dùng bữa với Giang Uẩn, sau đó hắn gọi Kê An và Cao Cung đến dặn dò từng chút một, còn đặc biệt bảo Thập Phương và Phàn Thất ở lại bảo vệ Giang Uẩn. Mặc dù Phàn Thất cũng đang làm việc ở doanh trại Cửu Đại, nhưng lần này hắn không được chọn đi đến Ly Sơn.
Giang Uẩn tiễn Tùy Hành đến cửa phủ, nhìn hắn leo lên ngựa, Tùy Hành đột nhiên cúi đầu xuống, lộ ra một bên mặt.
Mái tóc hắn buộc cao, mặc áo giáp đen, dáng vẻ tuấn tú cường tráng, mỗi động tác đều rực rỡ chói mắt.
Giang Uẩn không còn cách nào khác, đành kìm nén sự xấu hổ, nhẹ nhàng hôn hắn trước mặt tất cả binh lính.
Tùy Hành hài lòng nói: "Đợi cô trở về sẽ hái nhiều mơ cho ngươi."
Cũng giống như lần trước, Tùy Hành bảo Giang Uẩn mỗi ngày phải viết thư tình cho hắn, hắn sẽ phái binh lính về lấy thư.
Giang Uẩn đã quen với những yêu cầu không biết xấu hổ của người này.
Y "ừm" một tiếng, gật đầu đồng ý.
Giang Uẩn ở biệt viện khá nhàn rỗi, phần lớn thời gian đều đọc sách bên cửa sổ hoặc trong đình mát, thỉnh thoảng đi dạo hoa viên, sau đó thì trả lời những bức thư tình trơ trẽn của ai đó.
Ngày hôm đó, Giang Uẩn đang ngồi sau bàn viết thư, y đột nhiên cảm nhận có một dòng nhiệt kỳ lạ lướt qua bụng, đây thực ra không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu Giang Uẩn cảm nhận một cách rõ ràng.
Giang Uẩn cảm thấy có chút kỳ lạ, y trầm mặc hồi lâu, sau đó đặt bút xuống, đưa tay ra chậm rãi xoa bụng. Dòng nhiệt ấm áp đó lại xuất hiện lần nữa.
Khác với dòng nhiệt mỏng manh trong kinh mạch khi nội lực hồi phục, nó còn mang theo hơi thở giống như... vui vẻ, thậm chí có chút nghịch ngợm.
Giang Uẩn muốn cảm nhận lại, nhưng luồng khí kỳ lạ đó dường như đã ẩn đi, không thấy xuất hiện nữa.
Giang Uẩn đành từ bỏ, cầm bút lên tiếp tục viết bức thư còn dang dở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.