Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 142: Ngoại Truyện 03: Bí Mật Của Thái Tử Điện Hạ
Nhược Lan Chi Hoa
02/09/2024
"Lẽ nào bị y nhìn ra rồi?"
Tùy Hành bình tĩnh trả lời: "Không có gì, cô đang đợi em, hôm nay hiếm khi vật nhỏ của chúng ta không ở đây, lát nữa cô dẫn em ra ngoài ăn tối."
Giang Uẩn nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau khi xác định không có gì bất thường mới đặt lọ thuốc về chỗ cũ.
Nghe tin hai vị điện hạ muốn ra ngoài, Kê An và Cao Cung vội chuẩn bị xe ngựa.
Nào ngờ Tùy Hành chậm rãi bước đến nói: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta chỉ đi dạo một vòng, không cần dùng xe."
Với võ nghệ của bọn họ, không mang theo thị vệ sẽ thuận tiện và thoải mái hơn nhiều. Đang lúc nói chuyện, Giang Uẩn đã thay một bộ áo bào màu xanh nhạt bước ra ngoài, hỏi Tùy Hành: "Điện hạ không cần thay y phục sao?"
Nếu y nhớ không lầm thì chiều nay Tùy Hành bị Đồng Hạc hất nước lên người, y phục ướt đẫm một mảng lớn. Tuy Tùy Hành quen sống trong quân doanh nhưng vẫn ưa sạch sẽ, bình thường rất chú trọng đến vẻ bề ngoài.
Hơn nữa bọn họ chỉ ra ngoài đi dạo, dĩ nhiên nên ăn mặc đơn giản một chút để tránh gây chú ý.
Kê An bảo rằng do ông sơ suất, vội vàng đi lấy áo bào. Y phục của hai vị Thái tử đều được may sẵn, mỗi ngày chuẩn bị từ ba đến năm bộ dùng khi cần thiết.
Tùy Hành vào phòng thay quần áo, vừa mới cởi thắt lưng và áo ngoài, Giang Uẩn đột nhiên bước vào.
Tùy Hành bị dọa giật mình: "Sao em lại vào đây?"
Giang Uẩn mỉm cười: "Ta giúp điện hạ thay."
"..."
Tùy Hành hắng giọng, nghiêm túc nói: "Không cần đâu, cô tự thay là được, mấy chuyện nhỏ này sao có thể phiền em?"
Giang Uẩn đáp: "Cánh tay điện hạ đang bị thương, ta hơi lo."
"Thật sự không cần đâu."
Tùy Hành vội vàng duỗi tay ra.
"Không tin em nhìn xem, không ảnh hưởng gì cả."
"Vết thương nhỏ ngoài da này có là gì, lúc trước cô đánh trận ở phương Bắc bị gãy tay, cũng chưa đến mức không thể tự chăm sóc cho bản thân."
Giang Uẩn bỗng nhiên trầm ngâm nhìn hắn.
Tùy Hành cảm thấy chột dạ: "Sao vậy?"
Lẽ nào bị y nhìn ra rồi?
Giang Uẩn nhướng mày nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay điện hạ hơi lạ."
Nếu là bình thường, với trình độ mặt dày vô sỉ của người này, dù y không chủ động mở miệng giúp đỡ, hắn cũng viện đủ lý do đòi y thay cho bằng được.
Thế mà hôm nay lại từ chối ý tốt của y.
"Khụ..."
Tùy Hành mặt không đổi sắc đáp: "Có gì lạ đâu, em đừng nghĩ lung tung, cô đâu phải đám quý tộc kênh kiệu vênh váo, thay y phục còn cần người hầu hạ. Hơn nữa, thân phận Dung Dữ điện hạ cao quý, cô nào dám để em làm mấy việc này, có đúng không? Vị Phạm tiên sinh kia của em mà biết được, nói không chừng ông ấy sẽ lột da cô mất."
Tùy Hành nói năng trôi chảy, Giang Uẩn lại nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu.
"Được rồi, vậy ta ở bên ngoài đợi điện hạ."
"Điện hạ không cần vội."
Tuy Hành nào dám không vội?
Giang Uẩn vừa rời đi, hắn lập tức dùng tốc độ như sắp xông pha chiến đấu, nhanh chóng cởi giày tất, ngoại bào và áo trong, sau đó thay bộ y phục mới mà Kê An đã chuẩn bị từ trước.
May mà y phục mùa hè mỏng nhẹ, không nhiều lớp như quần áo mùa đông, lúc mặc cũng bớt việc.
Tùy Hành gài dây lưng, đeo mặt dây chuyền ngọc* ở bên hông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy sinh lực, vừa ngẩng đầu bỗng thấy Kê An đang há mồm trợn mắt đứng trước bình phong.
Tùy Hành: "..."
Kê An đang cầm một khối ngọc bội trong tay.
Ông lắp bắp nói: "Lão nô bất cẩn, vừa nãy lấy nhầm ngọc bội..."
Thân phận Thái tử cao quý, lúc ra ngoài dĩ nhiên phải chú trọng đến y phục, tuy là ăn mặc đơn giản, nhưng quần áo có màu sắc và kiểu dáng khác nhau cũng phải kết hợp với những phụ kiện khác nhau, đối với con cháu quý tộc mà nói, ngọc bội là thứ không thể thiếu.
Gân xanh trên trán Tùy Hành giật mạnh, hắn đưa hai tay ra sau lưng, hỏi: "Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì?"
"Không, không có."
"Lão nô không nhìn thấy gì cả."
Thân là người sống lâu năm trong cung, trước nay Kê An chưa từng trải qua tình huống nào khó xử như vậy.
"Tốt nhất là không thấy."
"Mang tới đây đi."
Tùy Hành bình tĩnh nhận ngọc bội từ tay Kê An, thay thế cho mặt dây chuyền vừa nãy, đeo lên thắt lưng.
Lòng Kê An nổi bão.
Khoảnh khắc thấy điện hạ ngọc thụ lâm phong bước ra khỏi bình phong, ông không nhịn được hỏi: "Điện hạ, chỗ đó... có cần lão nô đi lấy thuốc bôi không?"
Kê An cố gắng dùng từ khéo léo nhất có thể.
Một mảng lớn như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy đau, không biết điện hạ chịu đựng kiểu gì.
Tuy thể diện bên ngoài quan trọng nhưng "nội thất" bên trong cũng quan trọng không kém à!
Cả người Tùy Hành lập tức khựng lại, hắn quay đầu, sắc mặt âm trầm nhìn Kê An, thấy điện hạ sắp nổi giận, ông hối hận vì ban nãy lỡ lời, lại nghe Tùy Hành nói tiếp: "Cũng không phải là không thể."
"Ngươi âm thầm làm, đừng rêu rao."
"Hiểu ý cô không?"
Kê An là người chu đáo, lại làm việc cẩn thận, bằng không ban đầu đã không được phái đến hầu hạ ở phủ Thái tử, đương nhiên ông hiểu được điều này, lập tức đáp: "Điện hạ yên tâm, lão nô hiểu rồi."
"Lão nô nhất định sẽ cẩn thận, không để Dung Dữ điện hạ phát hiện."
Tùy Hành đen mặt: "Cô nói gì chưa?"
"Chưa... chưa, là lão nô làm việc lâu năm, may mắn lĩnh ngộ được."
"Ừm, lĩnh ngộ không tệ."
Thái tử điện hạ nói xong câu này, vui vẻ sải bước ra cửa.
Kê An chứng kiến màn vừa rồi tự giác thấy đau giùm điện hạ, nghĩ bụng, ông phải nhanh chóng vào cung một chuyến, tìm loại thuốc tốt nhất cho điện hạ mới được.
...
Nay thiên hạ thái bình, nam bắc nối liền, đường phố Tùy đô cũng nhộn nhịp hơn trước. Trên các sạp bán hàng ven đường không chỉ bày bán đặc sản Giang Bắc mà còn có rất nhiều món ăn vặt của Giang Nam, thỉnh thoảng cũng bắt gặp một vài học sĩ từ Giang Nam đến Giang Bắc học tập.
Đại khái là vì hôm nay điện hạ chỉ muốn ra ngoài đi dạo, không muốn phô trương nên Kê An cố tình chuẩn bị một bộ y phục tay ngắn có màu sắc nổi bật, khá tôn dáng.
Hai người nắm tay nhau đi dạo trên phố, một người áo xanh dịu dàng nho nhã, một người áo đỏ cương nghị tuấn tú, tuy trông họ không khác gì những công tử quý tộc bình thường đi dạo, nhưng vẫn thu hút không ít sự ý chú của mọi người.
"Bánh đường trắng đây, bánh đường trắng mới ra lò đây!"
Tiếng rao bán vang lên từ cửa tiệm bên cạnh, Tùy Hành bảo Giang Uẩn đợi một lát, hắn xoay người, hòa vào dòng người đang xếp hàng trước cửa tiệm, không biết Tùy Hành dùng cách gì, chỉ trong nháy mắt đã mang về một hộp bánh đường trắng nóng hổi.
"Chàng trai đó thật tuấn tú, còn rất chu đáo!"
Phía sau vang lên lời khen ngợi của một người phụ nữ.
Mùi hương quen thuộc của gạo nếp trộn với mùi hoa quế phả vào mũi, Tùy Hành mở hộp, đưa thìa cho Giang Uẩn. Giang Uẩn nhận lấy múc một miếng nhỏ cho vào miệng, hỏi: "Sao điện hạ mua được nhanh thế? Không cần xếp hàng hả?"
Giang Uẩn thắc mắc chuyện này đã lâu.
Tùy Hành đắc ý nói: "Em thật sự muốn biết?"
"Ừm."
Đèn lồng treo khắp phố, tiểu lang quân cầm bánh đường trắng trong tay, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, cảnh tượng vô cùng thích mắt. Tùy Hành nói: "Em hôn một cái, cô sẽ nói cho em biết."
Giang Uẩn không hôn mà cầm một thìa bánh đường trắng nhét vào miệng hắn.
"Điện hạ không muốn nói thì thôi."
"Thật ra ta cũng không có hứng muốn biết."
Giang Uẩn xắn tay áo, mỉm cười bước về phía trước.
Mùi thơm của gạo nếp tràn vào khoang miệng, nhưng thứ trộn lẫn trong đó không phải là mùi hoa quế thơm nồng mà là hương sen thoang thoảng, Tùy Hành nhấp đầu lưỡi, chậm rãi nuốt xuống, khoanh tay nhìn về bóng dáng lan chi ngọc thụ bên đường, hắn bật cười, bước đến nhẹ nhàng khoác vai Giang Uẩn, nói: "Cũng không phải không thể nói."
"Đây là tuyệt chiêu độc nhất của cô, cô có thể dạy em, chỉ sợ em không dám dùng thôi."
Giang Uẩn quay đầu liếc hắn một cái.
Tùy Hành nghiêng người cười nói: "Cô nói với bọn họ, vợ cô mang thai mười tháng, sắp sinh tới nơi mà còn thèm bánh đường trắng. Em nghĩ xem, mấy vị khách lớn tuổi đó nào dám không nhường đường."
Vành tai Giang Uẩn đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn: "Điện hạ mặt dày vô sỉ."
"Cô có vợ hiền có con ngoan, còn ngại ngùng gì nữa."
Tùy Hành không biết xấu hổ lè lưỡi, nuốt sạch thìa bánh đường trắng của Giang Uẩn, Giang Uẩn đạp chân hắn, người nào đó cười lớn, vội tránh né bước chân của y.
"Haha, Dung Dữ, khinh công của em vẫn kém cô một chút."
Tiếng cười vô lại của Tùy Hành lần nữa vang lên.
Giang Uẩn nghiến răng, không thèm so đo với hắn.
Hai người đang thong thả đi dạo, lúc đến một quầy bán đèn lồng, họ tình cờ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Là Phàn Thất và Từ Kiều.
Từ Kiều là người đầu tiên nhìn thấy hai người, lập tức bước tới chào hỏi: "Hôm nay là sinh nhật muội muội của Phàn Thất, thần có dịp gặp một lần nên thuận tiện mua quà cho cô nhóc."
Phàn Thất cũng bước tới, hắn nhìn Tùy Hành, xoa xoa tay, lo lắng hỏi: "Điện hạ... thấy đỡ hơn chưa?"
Vừa nói, hắn lấy ra một bình sứ có bề mặt nhám từ trong tay: "Mẹ ta dựa theo phương pháp gia truyền làm đó, có thể giảm sưng tấy và ứ máu."
Tác giả có lời muốn nói:
Chó: ?
Tùy Hành bình tĩnh trả lời: "Không có gì, cô đang đợi em, hôm nay hiếm khi vật nhỏ của chúng ta không ở đây, lát nữa cô dẫn em ra ngoài ăn tối."
Giang Uẩn nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau khi xác định không có gì bất thường mới đặt lọ thuốc về chỗ cũ.
Nghe tin hai vị điện hạ muốn ra ngoài, Kê An và Cao Cung vội chuẩn bị xe ngựa.
Nào ngờ Tùy Hành chậm rãi bước đến nói: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta chỉ đi dạo một vòng, không cần dùng xe."
Với võ nghệ của bọn họ, không mang theo thị vệ sẽ thuận tiện và thoải mái hơn nhiều. Đang lúc nói chuyện, Giang Uẩn đã thay một bộ áo bào màu xanh nhạt bước ra ngoài, hỏi Tùy Hành: "Điện hạ không cần thay y phục sao?"
Nếu y nhớ không lầm thì chiều nay Tùy Hành bị Đồng Hạc hất nước lên người, y phục ướt đẫm một mảng lớn. Tuy Tùy Hành quen sống trong quân doanh nhưng vẫn ưa sạch sẽ, bình thường rất chú trọng đến vẻ bề ngoài.
Hơn nữa bọn họ chỉ ra ngoài đi dạo, dĩ nhiên nên ăn mặc đơn giản một chút để tránh gây chú ý.
Kê An bảo rằng do ông sơ suất, vội vàng đi lấy áo bào. Y phục của hai vị Thái tử đều được may sẵn, mỗi ngày chuẩn bị từ ba đến năm bộ dùng khi cần thiết.
Tùy Hành vào phòng thay quần áo, vừa mới cởi thắt lưng và áo ngoài, Giang Uẩn đột nhiên bước vào.
Tùy Hành bị dọa giật mình: "Sao em lại vào đây?"
Giang Uẩn mỉm cười: "Ta giúp điện hạ thay."
"..."
Tùy Hành hắng giọng, nghiêm túc nói: "Không cần đâu, cô tự thay là được, mấy chuyện nhỏ này sao có thể phiền em?"
Giang Uẩn đáp: "Cánh tay điện hạ đang bị thương, ta hơi lo."
"Thật sự không cần đâu."
Tùy Hành vội vàng duỗi tay ra.
"Không tin em nhìn xem, không ảnh hưởng gì cả."
"Vết thương nhỏ ngoài da này có là gì, lúc trước cô đánh trận ở phương Bắc bị gãy tay, cũng chưa đến mức không thể tự chăm sóc cho bản thân."
Giang Uẩn bỗng nhiên trầm ngâm nhìn hắn.
Tùy Hành cảm thấy chột dạ: "Sao vậy?"
Lẽ nào bị y nhìn ra rồi?
Giang Uẩn nhướng mày nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay điện hạ hơi lạ."
Nếu là bình thường, với trình độ mặt dày vô sỉ của người này, dù y không chủ động mở miệng giúp đỡ, hắn cũng viện đủ lý do đòi y thay cho bằng được.
Thế mà hôm nay lại từ chối ý tốt của y.
"Khụ..."
Tùy Hành mặt không đổi sắc đáp: "Có gì lạ đâu, em đừng nghĩ lung tung, cô đâu phải đám quý tộc kênh kiệu vênh váo, thay y phục còn cần người hầu hạ. Hơn nữa, thân phận Dung Dữ điện hạ cao quý, cô nào dám để em làm mấy việc này, có đúng không? Vị Phạm tiên sinh kia của em mà biết được, nói không chừng ông ấy sẽ lột da cô mất."
Tùy Hành nói năng trôi chảy, Giang Uẩn lại nhìn hắn một cái, sau đó gật đầu.
"Được rồi, vậy ta ở bên ngoài đợi điện hạ."
"Điện hạ không cần vội."
Tuy Hành nào dám không vội?
Giang Uẩn vừa rời đi, hắn lập tức dùng tốc độ như sắp xông pha chiến đấu, nhanh chóng cởi giày tất, ngoại bào và áo trong, sau đó thay bộ y phục mới mà Kê An đã chuẩn bị từ trước.
May mà y phục mùa hè mỏng nhẹ, không nhiều lớp như quần áo mùa đông, lúc mặc cũng bớt việc.
Tùy Hành gài dây lưng, đeo mặt dây chuyền ngọc* ở bên hông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy sinh lực, vừa ngẩng đầu bỗng thấy Kê An đang há mồm trợn mắt đứng trước bình phong.
Tùy Hành: "..."
Kê An đang cầm một khối ngọc bội trong tay.
Ông lắp bắp nói: "Lão nô bất cẩn, vừa nãy lấy nhầm ngọc bội..."
Thân phận Thái tử cao quý, lúc ra ngoài dĩ nhiên phải chú trọng đến y phục, tuy là ăn mặc đơn giản, nhưng quần áo có màu sắc và kiểu dáng khác nhau cũng phải kết hợp với những phụ kiện khác nhau, đối với con cháu quý tộc mà nói, ngọc bội là thứ không thể thiếu.
Gân xanh trên trán Tùy Hành giật mạnh, hắn đưa hai tay ra sau lưng, hỏi: "Vừa rồi ngươi nhìn thấy cái gì?"
"Không, không có."
"Lão nô không nhìn thấy gì cả."
Thân là người sống lâu năm trong cung, trước nay Kê An chưa từng trải qua tình huống nào khó xử như vậy.
"Tốt nhất là không thấy."
"Mang tới đây đi."
Tùy Hành bình tĩnh nhận ngọc bội từ tay Kê An, thay thế cho mặt dây chuyền vừa nãy, đeo lên thắt lưng.
Lòng Kê An nổi bão.
Khoảnh khắc thấy điện hạ ngọc thụ lâm phong bước ra khỏi bình phong, ông không nhịn được hỏi: "Điện hạ, chỗ đó... có cần lão nô đi lấy thuốc bôi không?"
Kê An cố gắng dùng từ khéo léo nhất có thể.
Một mảng lớn như vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy đau, không biết điện hạ chịu đựng kiểu gì.
Tuy thể diện bên ngoài quan trọng nhưng "nội thất" bên trong cũng quan trọng không kém à!
Cả người Tùy Hành lập tức khựng lại, hắn quay đầu, sắc mặt âm trầm nhìn Kê An, thấy điện hạ sắp nổi giận, ông hối hận vì ban nãy lỡ lời, lại nghe Tùy Hành nói tiếp: "Cũng không phải là không thể."
"Ngươi âm thầm làm, đừng rêu rao."
"Hiểu ý cô không?"
Kê An là người chu đáo, lại làm việc cẩn thận, bằng không ban đầu đã không được phái đến hầu hạ ở phủ Thái tử, đương nhiên ông hiểu được điều này, lập tức đáp: "Điện hạ yên tâm, lão nô hiểu rồi."
"Lão nô nhất định sẽ cẩn thận, không để Dung Dữ điện hạ phát hiện."
Tùy Hành đen mặt: "Cô nói gì chưa?"
"Chưa... chưa, là lão nô làm việc lâu năm, may mắn lĩnh ngộ được."
"Ừm, lĩnh ngộ không tệ."
Thái tử điện hạ nói xong câu này, vui vẻ sải bước ra cửa.
Kê An chứng kiến màn vừa rồi tự giác thấy đau giùm điện hạ, nghĩ bụng, ông phải nhanh chóng vào cung một chuyến, tìm loại thuốc tốt nhất cho điện hạ mới được.
...
Nay thiên hạ thái bình, nam bắc nối liền, đường phố Tùy đô cũng nhộn nhịp hơn trước. Trên các sạp bán hàng ven đường không chỉ bày bán đặc sản Giang Bắc mà còn có rất nhiều món ăn vặt của Giang Nam, thỉnh thoảng cũng bắt gặp một vài học sĩ từ Giang Nam đến Giang Bắc học tập.
Đại khái là vì hôm nay điện hạ chỉ muốn ra ngoài đi dạo, không muốn phô trương nên Kê An cố tình chuẩn bị một bộ y phục tay ngắn có màu sắc nổi bật, khá tôn dáng.
Hai người nắm tay nhau đi dạo trên phố, một người áo xanh dịu dàng nho nhã, một người áo đỏ cương nghị tuấn tú, tuy trông họ không khác gì những công tử quý tộc bình thường đi dạo, nhưng vẫn thu hút không ít sự ý chú của mọi người.
"Bánh đường trắng đây, bánh đường trắng mới ra lò đây!"
Tiếng rao bán vang lên từ cửa tiệm bên cạnh, Tùy Hành bảo Giang Uẩn đợi một lát, hắn xoay người, hòa vào dòng người đang xếp hàng trước cửa tiệm, không biết Tùy Hành dùng cách gì, chỉ trong nháy mắt đã mang về một hộp bánh đường trắng nóng hổi.
"Chàng trai đó thật tuấn tú, còn rất chu đáo!"
Phía sau vang lên lời khen ngợi của một người phụ nữ.
Mùi hương quen thuộc của gạo nếp trộn với mùi hoa quế phả vào mũi, Tùy Hành mở hộp, đưa thìa cho Giang Uẩn. Giang Uẩn nhận lấy múc một miếng nhỏ cho vào miệng, hỏi: "Sao điện hạ mua được nhanh thế? Không cần xếp hàng hả?"
Giang Uẩn thắc mắc chuyện này đã lâu.
Tùy Hành đắc ý nói: "Em thật sự muốn biết?"
"Ừm."
Đèn lồng treo khắp phố, tiểu lang quân cầm bánh đường trắng trong tay, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, cảnh tượng vô cùng thích mắt. Tùy Hành nói: "Em hôn một cái, cô sẽ nói cho em biết."
Giang Uẩn không hôn mà cầm một thìa bánh đường trắng nhét vào miệng hắn.
"Điện hạ không muốn nói thì thôi."
"Thật ra ta cũng không có hứng muốn biết."
Giang Uẩn xắn tay áo, mỉm cười bước về phía trước.
Mùi thơm của gạo nếp tràn vào khoang miệng, nhưng thứ trộn lẫn trong đó không phải là mùi hoa quế thơm nồng mà là hương sen thoang thoảng, Tùy Hành nhấp đầu lưỡi, chậm rãi nuốt xuống, khoanh tay nhìn về bóng dáng lan chi ngọc thụ bên đường, hắn bật cười, bước đến nhẹ nhàng khoác vai Giang Uẩn, nói: "Cũng không phải không thể nói."
"Đây là tuyệt chiêu độc nhất của cô, cô có thể dạy em, chỉ sợ em không dám dùng thôi."
Giang Uẩn quay đầu liếc hắn một cái.
Tùy Hành nghiêng người cười nói: "Cô nói với bọn họ, vợ cô mang thai mười tháng, sắp sinh tới nơi mà còn thèm bánh đường trắng. Em nghĩ xem, mấy vị khách lớn tuổi đó nào dám không nhường đường."
Vành tai Giang Uẩn đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn: "Điện hạ mặt dày vô sỉ."
"Cô có vợ hiền có con ngoan, còn ngại ngùng gì nữa."
Tùy Hành không biết xấu hổ lè lưỡi, nuốt sạch thìa bánh đường trắng của Giang Uẩn, Giang Uẩn đạp chân hắn, người nào đó cười lớn, vội tránh né bước chân của y.
"Haha, Dung Dữ, khinh công của em vẫn kém cô một chút."
Tiếng cười vô lại của Tùy Hành lần nữa vang lên.
Giang Uẩn nghiến răng, không thèm so đo với hắn.
Hai người đang thong thả đi dạo, lúc đến một quầy bán đèn lồng, họ tình cờ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Là Phàn Thất và Từ Kiều.
Từ Kiều là người đầu tiên nhìn thấy hai người, lập tức bước tới chào hỏi: "Hôm nay là sinh nhật muội muội của Phàn Thất, thần có dịp gặp một lần nên thuận tiện mua quà cho cô nhóc."
Phàn Thất cũng bước tới, hắn nhìn Tùy Hành, xoa xoa tay, lo lắng hỏi: "Điện hạ... thấy đỡ hơn chưa?"
Vừa nói, hắn lấy ra một bình sứ có bề mặt nhám từ trong tay: "Mẹ ta dựa theo phương pháp gia truyền làm đó, có thể giảm sưng tấy và ứ máu."
Tác giả có lời muốn nói:
Chó: ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.