Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 153: Ngoại Truyện 14: Em... Có Cảm Giác Gì Không?
Nhược Lan Chi Hoa
02/09/2024
"Chắc là chẩn sai rồi?"
"Nặc Nặc! Nặc Nặc ơi!"
Một lúc sau, cung nhân và thị vệ trong phủ Thái tử thấy tiểu quận vương lẽo đẽo chạy theo tiểu hoàng tôn như cái đuôi nhỏ. Giang Nặc vẫn mặc áo bào trắng, hai bím tóc dễ thương, chắp tay sau lưng đi về phía trước, thấy anh họ đáng ghét cứ đuổi theo không ngừng, nhóc con dừng lại, hừ lạnh: "Huynh làm gì?"
Tùy Chương nhìn chiếc chuông đung đưa trên bím tóc nhỏ của Giang Nặc, không nhịn được nói: "Nặc Nặc, đệ đẹp quá à."
"Ta cũng muốn tổ mẫu tặng cho mình chiếc chuông giống vậy, nhưng tổ mẫu không chịu."
"Tại sao?"
"Tại tổ mẫu nói ta đen, đeo chuông sẽ càng đen hơn, thế nào cũng bị đệ vượt mặt. Hầy, đệ nói xem có phải tổ mẫu bị mù không, dù ta không đeo cũng không đẹp bằng đệ."
Tùy Chương lải nhải không ngừng, rồi như muốn khoe khoang, nhóc lấy ra một chiếc hộp sứ nhỏ nhắn có hình mỹ nhân, đứng trước mặt tiểu Giang Nặc, ưỡn ngực nói lớn: "Nặc Nặc, ta chính thức xin lỗi đệ vì chuyện lần trước. Đệ tha thứ cho ta đi, chúng ta vẫn là bạn tốt, được không?"
"Không được!"
Tiểu Giang Nặc kiêu ngạo quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
"Đệ không tò mò trong hộp này là thứ gì sao?"
Tùy Chương cũng theo sát từng bước.
"Không tò mò."
"Huynh mau đi đi, ta không chào đón huynh."
"Đừng mà, Nặc Nặc, ta thật sự đến để xin lỗi đệ. Nói cho đệ biết cũng được, trong hộp này là thần dược có thể trị mẩn đỏ."
Quả nhiên tiểu Giang Nặc dừng bước.
Sao anh họ xấu biết nhóc bị nổi mẩn?
Lúc này Tùy Chương đã mở hộp, đưa đến trước mặt Giang Nặc: "Không tin đệ ngửi thử xem, thơm lắm đó, đây là báu vật của tổ mẫu, khó khăn lắm ta mới lấy được cho đệ."
"Đệ tha thứ cho ta rồi ta giúp đệ bôi lên người, được không?"
Tiểu Giang Nặc hơi do dự.
Tuy hôm qua cách của ba ngốc khá hiệu quả, sáng nay mẩn đỏ đã giảm bớt, nhưng lưng và nách vẫn rất ngứa. Hơn nữa vì bị nổi mẩn nên cha nhỏ cũng không cho nhóc ăn canh sừng nai nữa.
"Thật đó, đệ ngửi thử đi!"
Tùy Chương lại đưa hộp về phía trước một chút.
Tiểu Giang Nặc cúi đầu ngửi thử, quả nhiên rất thơm, lông mi nhóc khẽ run, bèn hỏi: "Đây là cái gì?"
"Phấn Đông Châu, đắt lắm, mỗi ngày ta đều thấy tổ mẫu bôi lên mặt, hộp này là mới làm."
"Phấn Đông Châu?"
Tiểu Giang Nặc lẩm bẩm ba chữ này.
Sau đó nhóc đảo mắt một vòng, hỏi: "Thật sự có thể trị mẩn đỏ sao?"
"Tất nhiên! Những vết nám và nếp nhăn trên mặt tổ mẫu đều nhờ nó mà hết. Đến cả nếp nhăn còn có thể trị được, mẩn đỏ chắc cũng không thành vấn đề."
"Nhưng mà ta đã bôi phấn rồi."
"Bôi phấn gì?"
"Phấn lấy từ chỗ thái y."
"Chắc chắn không bằng thứ của ta đâu, vật này rất hiếm. Nếu đệ không tin, bây giờ ta giúp đệ bôi thử nha?"
Hai đứa nhỏ cùng bước vào phòng.
Các cung nữ và vú nuôi đi sát theo sau, tiểu quận vương Tùy Chương mất kiên nhẫn nói: "Các người đều ra ngoài hết, không được làm phiền bổn quận vương và Nặc Nặc nói chuyện."
Tùy Hành và Giang Uẩn tình cờ đi qua hành lang, nhìn thấy cảnh này từ xa, gân xanh trên trán Tùy Hành giật giật, Giang Uẩn hỏi: "Điện hạ có cần đi xem thử không?"
"Không cần." Tùy Hành khoanh tay, vẻ mặt thoải mái, nói: "Việc của trẻ con, cứ để chúng tự giải quyết đi. Dù sao thì đứa nhỏ kia cũng không chịu thiệt."
Về phương diện này Giang Uẩn không có nhiều kinh nghiệm như hắn, y gật đầu.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, Tùy Hành đột nhiên lên tiếng: "Đúng rồi, nghe Kê An nói sáng nay em chẳng ăn được bao nhiêu, có phải dạ dày lại khó chịu không?"
Giang Uẩn lắc đầu: "Có lẽ là do trời nóng nên không có khẩu vị."
Tuy nói vậy, nhưng Tùy Hành biết rõ, với tính cách của Giang Uẩn, cho dù thật sự bị bệnh dạ dày y cũng không nói ra. Những chuyện này chỉ có thể dựa vào tài quan sát của hắn.
Nghĩ đến đây, Tùy Hành nhíu mày.
Chuyện trứng Đồng Hạc cần đẩy nhanh tiến độ.
Phải mau chóng nghĩ cách để hai con Đồng Hạc ở sau viện ngừng đánh đấm, tự nguyện giao phối.
Nếu không phải gần đây bận rộn việc khai hoang, hắn nhất định phải tự mình ngồi canh giữ ở sau viện, để mắt đến hai con súc sinh lông đỏ kia mới được.
Nghĩ vậy hắn nói: "Ngày khác cô sẽ gọi ngự trù trong cung đến làm cho em vài món ăn nhẹ ở Giang Nam."
"Không cần phải phiền phức như vậy."
"Sao lại phiền phức, chăm sóc tốt cho em chính là việc quan trọng nhất của cô. Khoan đã, đừng động đậy."
Tùy Hành bỗng nghiêm túc lên tiếng.
Giang Uẩn dừng lại, lông mi khẽ nâng lên, nhìn bàn tay đang đưa ra của hắn, hỏi: "Sao vậy?"
"Có cái gì đó."
Tay Tùy Hành vừa đưa ra một nửa, đã bị một ngón tay khác chặn lại.
Đó là một ngón tay trắng trẻo xinh đẹp, Tùy Hành nhướng mày hỏi: "Muốn làm gì?"
Giang Uẩn cười tủm tỉm nhìn hắn: "Để ta đoán xem, lần này là lá cây, lông vũ hay côn trùng nhỏ?"
Hai người đan tay vào nhau, trong chớp mắt đã bắt đầu so chiêu.
Tùy Hành tặc lưỡi, nói: "Dung Dữ à, có một số việc nói thẳng ra thì không còn thú vị nữa đâu..."
Vừa dứt lời, Tùy Hành đột nhiên nghiêng người, thừa lúc Giang Uẩn không chú ý, nhanh chóng cúi xuống hôn trộm một cái, sau đó cười ha hả rời đi.
"Điện hạ."
Thập Phương tự giác đứng phía xa, đợi đến khi điện hạ vô sỉ nhà mình đi xa mới bước lên hành lễ với Giang Uẩn, bẩm báo: "Thần y Mạnh Huy đã đến rồi ạ, hiện đang nghỉ ngơi ở dịch quán."
Giang Uẩn gật đầu nói đã biết, bảo Thập Phương một canh giờ sau mời Mạnh Huy vào phủ, còn mình thì đi về phía sảnh nghị sự phía nam. Thập Phương đáp vâng, vội đi theo sau.
Trong phòng, không biết hai đứa trẻ thoa phấn kiểu gì mà phấn ngọc trai vương vãi khắp nơi.
Tiểu Giang Nặc cởi áo ngoài, vung vẩy cánh tay nhỏ như củ sen, thoa lên lưng, thoa lên nách, chẳng mấy chốc, toàn bộ phần trên cơ thể đã được bao phủ một lớp phấn trắng dày, trông như vừa chui ra từ đống bột. Phấn ngọc trai mát lạnh, thoa lên da rất dễ chịu, huống hồ đây không phải là ngọc trai thông thường, mà là ngọc trai Đông Châu thượng hạng được Lan quý phi bỏ ngàn vàng ra mua. Trên mặt và cánh tay của tiểu quận vương Tùy Chương cũng dính đầy phấn, trông khá buồn cười.
Lúc các cung nữ và vú nuôi phát hiện, bọn họ đều bị dọa một phen, muốn ngăn cản nhưng hai đứa nhỏ đã nắm trong tay số phấn còn lại, chạy tung tăng nô đùa, rải phấn khắp nơi. Ba người vú nuôi đuổi theo đến mức thở không ra hơi mà vẫn không ngăn được tiểu hoàng tôn.
Đợi khi Lan quý phi biết tin thì cả một hộp phấn ngọc trai quý giá đã bị hai đứa nhỏ phá hết sạch.
Dĩ nhiên Lan quý phi không thể vì một hộp phấn mà chạy đến khóc lóc trước mặt Tùy đế, nhưng nàng nuốt không trôi cục tức này, đành ôm ngực kéo tiểu quận vương đến dạy dỗ một trận. Tiểu quận vương đang cầm chiếc cơ quan điểu mẫu mới nhất, nhìn Lan quý phi nước mắt nước mũi tèm nhem, nhóc ngay thẳng nói: "Tổ mẫu, sao tổ mẫu lại keo kiệt như vậy!"
"Keo kiệt?"
Bàn tay lau nước mắt của Lan quý phi cứng đờ, khuôn mặt suýt nữa nứt ra: "Ngươi nói ai keo kiệt!"
"Tổ mẫu keo kiệt."
Tiểu quận vương liếc mắt nhìn xà nhà, hậm hực nói.
Nhị hoàng tử cũng bị Lan quý phi lôi đến, nàng không nỡ mắng cháu trai, bèn tức giận mắng con trai: "Ngươi xem ngươi đã sinh ra thứ nghiệt chướng gì, ngươi muốn bổn cung tức chết phải không?!"
Nhị hoàng tử nhìn thấy khí thế mẫu phi cứ như sư tử Hà Đông, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật ra thì Chương nhi thường xuyên qua lại với phủ Thái tử cũng đâu phải chuyện xấu."
"Không phải chuyện xấu? Lẽ nào là chuyện tốt? Ngươi không thấy sao, Chương nhi đã sắp không muốn nhận ngươi là cha, cũng không muốn nhận bổn cung là tổ mẫu nữa rồi."
Nhị hoàng tử xoa xoa mũi, tiếp tục lẩm bẩm: "Vậy nếu phủ Thái tử chịu nhận Chương nhi, cũng không tệ mà..."
Khác với mẫu phi luôn có lòng hiếu thắng, nhất định phải so đo tị nạnh với phủ Thái tử, Nhị hoàng tử chỉ muốn sống tự tại, làm một vị hoàng tử giàu sang nhàn rỗi. Vốn dĩ ban đầu chuyện Thái tử nhận con nuôi sắp thành công một nửa, ai ngờ trời cao ban phước, phủ Thái tử đột nhiên có thêm một vị Thế tử đích tôn. Nhị hoàng tử vẫn luôn lấy làm tiếc vì chuyện này.
"Ngươi..."
Mặt mày Lan quý phi xanh mét, cầm cây chổi lông gà bên cạnh quất mạnh vào con trai vài cái: "Ngươi còn có chút liêm sỉ nào không, trên đời này làm gì có người cha nào như ngươi!"
Nhị hoàng tử vừa né tránh vừa tố cáo: "Mẫu phi, người không còn dịu dàng, cũng không còn xinh đẹp nữa."
"Người xem những nếp nhăn trên mặt người kìa."
Nửa câu đầu Lan quý phi vẫn bình tĩnh, nhưng nghe đến nửa câu sau thì lập tức sợ hãi ném cây chổi lông gà đi, ngồi xuống trước gương đồng, lo lắng soi mặt mình.
"Có sao? Rõ ràng bổn cung luôn dùng dầu cá và phấn ngọc trai mà."
"Các ngươi mau lại đây, giúp bổn cung nhìn xem."
Nhị hoàng tử nhân cơ hội trốn đi, tiểu quận vương Tùy Chương cũng chạy ra khỏi cung điện, dẫn theo một đám bạn đọc đến phủ Thái tử. Đám bạn đọc tò mò hỏi: "Thế tử đã tha thứ cho quận vương rồi sao ạ?"
"Đương nhiên!"
Tiểu quận vương lại lần nữa oai phong lẫm liệt cưỡi con ngựa đỏ của mình: "Nặc Nặc đã hứa với ta, chiều nay ta có thể đến xem Đồng Hạc bốn tiếng đồng hồ!"
"Quận vương, quận vương, vậy chúng ta cũng có thể đi xem sao ạ?"
"Còn phải hỏi, các ngươi là bạn đọc của bổn quận vương, đương nhiên có thể đi cùng."
"Nhưng tiểu thế tử có ghét bỏ chúng ta đông người phiền phức không ạ?"
"Không đâu, cho dù Nặc Nặc có thấy các ngươi ồn ào, nhưng vì nể mặt bổn quận vương, đệ ấy cũng sẽ đồng ý."
Nhóm bạn đọc vui mừng reo hò.
Đợi khi Lan quý phi nhận ra mình bị lừa, nàng lại lần nữa đau tim thắt ngực.
Ma ma thân cận đành khuyên nhủ, đợi đến mùa xuân năm sau tiểu quận vương vào học thì sẽ ổn thôi. Thông thường con cái thường dân sẽ đi học vào thời điểm năm đến bảy tuổi, nhưng con cháu nhà quý tộc sẽ sớm hơn, thường là bốn tuổi đã bắt đầu lớp học vỡ lòng, năm sau tiểu quận vương vừa tròn bốn tuổi, theo thường lệ sẽ đến trường chuyên biệt dành cho quý tộc, học tập cùng bạn bè đồng trang lứa.
"Ngươi nói đúng, đợi đến khi Chương nhi đi học, có tiên sinh quản thúc, nó sẽ không thể nghịch ngợm như vậy nữa."
Ma ma nói: "Theo nô tỳ thấy, thay vì nương nương lo lắng về chuyện nhỏ nhặt này, chi bằng nghĩ cách cầu xin bệ hạ, tìm một vị tiên sinh giỏi cho tiểu quận vương."
Nói đến chuyện này, trên mặt Lan quý phi lại hiện lên vẻ u sầu.
"Ngươi nghĩ bổn cung không muốn sao? Nay thiên hạ thái bình, Chương nhi chỉ biết võ nghệ thì có tương lai gì, muốn có thành tựu thì phải đọc sách viết văn, thu phục lòng thành của chúng danh sĩ công khanh. Bổn cung đã nhiều lần nhắc chuyện này, nhưng bệ hạ đều lấy lý do Chương nhi tuổi còn nhỏ mà từ chối, bổn cung nhắc mãi cũng không tốt."
Ma ma cười nói: "Đó là trước đây, đợi mùa xuân năm sau, tiểu quận vương tới tuổi đi học, nương nương lại đến cầu xin bệ hạ, lúc đó bệ hạ cũng không có lý do gì để từ chối nương nương nữa."
"Ngươi nói phải."
Lan quý phi có thể sống sót trong cung lâu như vậy, ngoài việc sinh con, đương nhiên cũng có vài phần khéo léo trong quan sát và ứng biến.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Trước đây là bổn cung nóng vội, lần này phải kiên nhẫn chờ đợi tìm cơ hội thích hợp nhất. Đúng rồi, mấy quyển sách cổ mà bổn cung nhờ huynh trưởng tìm kiếm, hiện tại còn giữ không?"
"Nương nương yên tâm, đều được cất giữ cẩn thận trong kho, nương nương muốn làm gì?"
"Không phải sắp đến hội thanh đàm sao, ngươi tìm cơ hội gửi đến phủ Tả tướng đi."
Ma ma ngạc nhiên: "Nương nương muốn cho tiểu quận vương bái Tả tướng làm thầy?"
Lan quý phi gật đầu: "Đương nhiên, Chương nhi muốn bái sư, dĩ nhiên phải bái thầy giỏi nhất, trên đời này, xét về học vấn, còn ai có thể so bằng Tức Mặc Thanh Vũ? Được vào cửa của Tả tướng, chỉ riêng vinh dự này thôi đã đủ để Chương nhi giành được lợi thế ngay từ đầu. Bổn cung muốn tương lai Chương nhi trở thành đệ nhất cao thủ văn chương Giang Bắc!"
Trong đầu ma ma không khỏi hiện lên hình ảnh tiểu quận vương đấm ba tên thị vệ, bà lặng lẽ nuốt lời nói vào trong, đáp: "Nhưng nô tỳ nghe nói, tính tình Tả tướng kiêu ngạo, tiêu chuẩn chọn đồ đệ rất khắt khe, hơn nữa đã không còn tuyển học trò mới nữa, việc này e là không dễ."
Lan quý phi tự tin nói: "Quy tắc là để nói với người ngoài vậy thôi, Tả tướng dù có cao ngạo đến đâu cũng không thể không nể mặt bệ hạ được. Bổn cung nghe nói, đứa nhỏ ở phủ Thái tử khỏe mạnh, ngay cả Chương nhi cũng bị nó đánh bại, chắc hẳn cũng không phải người chuyên tâm học hành gì, chỉ cần Chương nhi cố gắng hơn một chút, nhất định sẽ học giỏi hơn đứa nhóc đó."
...
Tùy Hành hay tin Mạnh Huy đến nên cố ý kết thúc nghị sự sớm nửa canh giờ để trở về viện chính, quả nhiên thấy Giang Uẩn đã ngồi ngay ngắn trong thủy tạ, đối diện là Mạnh Huy.
Trong thời gian Giang Uẩn sống ở Tùy đô, hầu như mỗi tháng Mạnh Huy đều đến một lần để bắt mạch định kỳ và điều trị bệnh cũ cho Giang Uẩn. Lần này, Mạnh Huy không chỉ mang theo cao dán chữa nứt xương mới vừa nghiên cứu, mà còn mang theo một loại thức ăn đặc biệt có thể giúp Đồng Hạc chịu đẻ trứng.
Nói chính xác hơn, chuyến này mục đích chính của Mạnh Huy là đến xem hai vị tổ tông ở sau viện.
Trong nửa năm nay, mặc dù Mạnh Huy đã tìm thấy một số phương thuốc chữa bệnh dạ dày từ sách cổ, nhưng so với trứng Đồng Hạc được mệnh danh là thánh vật thì hiệu quả có vẻ như rất nhỏ.
Vì vậy khi nghe Tùy Hành mang hai con Đồng Hạc từ Sa Hồ về, Mạnh Huy lập tức chạy đến Tùy đô, một là để tận mắt nhìn thấy thánh vật trong truyền thuyết, hai là muốn nâng cao sản lượng trứng Đồng Hạc thông qua chế độ ăn uống.
Thức ăn cho Đồng Hạc đều do Mạnh Huy dùng đủ loại thảo dược quý hiếm trộn với rễ, cá, ếch mà Đồng Hạc thích ăn rồi phơi khô, hương vị khá ngon, hai vị tổ tông đó rất thích.
Sau khi Tùy Hành bước vào thủy tạ, hắn ra hiệu cho cung nhân im lặng, chỉ khoanh tay đứng phía sau, chăm chú nhìn Mạnh Huy bắt mạch. Khoảng một chén trà* sau, Mạnh Huy mới rút tay về.
*Khoảng 15 phút
Lần này bắt mạch lâu hơn so với bình thường rất nhiều, Tùy Hành lập tức buông tay, hỏi: "Thế nào? Có vấn đề gì không?"
Mạnh Huy nói: "Bệnh dạ dày thì không sao, chỉ là... gần đây điện hạ có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?"
Câu này hiển nhiên là hỏi Giang Uẩn.
Giang Uẩn suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
"Không có."
Mạnh Huy trầm ngâm không nói.
Giang Uẩn và Tùy Hành nhìn nhau, đều có hơi khó hiểu.
Tùy Hành cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh, nói: "Thần y có việc gì cứ nói thẳng."
Mạnh Huy bèn nói: "Điện hạ có cảm thấy buồn ngủ hay chán ăn gì không?"
Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Tùy Hành hiếm khi sững người, hỏi: "Gần đây khẩu vị của y hơi... điều này có nghĩa là gì?"
Tim Thái tử điện hạ đập nhanh như trống.
Mạnh Huy lại do dự, dường như còn đang cân nhắc.
Lần này đến lượt Giang Uẩn hỏi: "Rốt cuộc thần y có ý gì?"
Mạnh Huy thận trọng nói: "Nếu thần đoán không sai thì trong bụng điện hạ, rất có thể đã có một hơi thở thai nhi khác."
Giang Uẩn ngẩn người.
Tay Tùy Hành run dữ dội, suýt nữa làm rơi chén trà.
Mạnh Huy vội nói: "Tất nhiên đây chỉ là phán đoán ban đầu của thần, rất có thể là nhầm lẫn. Mấy ngày kế tiếp, điện hạ hãy quan sát thêm một chút."
Đợi đến khi Mạnh Huy được người hầu dẫn đi xem Đồng Hạc ở sau viện, Giang Uẩn và Tùy Hành vẫn ngồi đối diện, hai mặt nhìn nhau.
Sau khi kinh ngạc qua đi, một lúc sau, Tùy Hành vẫn chưa biết phải ứng phó với chuyện này như thế nào, hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Giang Uẩn, giọng nói khàn khàn, cẩn thận hỏi: "Em... có cảm giác gì không?"
Giang Uẩn lắc đầu.
Giang Uẩn cẩn thận cảm nhận một lúc, nói: "Chắc là chẩn sai rồi?"
"Không thể nào. Mạnh thần y y thuật cao siêu như vậy, làm sao có thể nhầm lẫn chuyện này."
"Nhưng ta thực sự không có cảm giác gì."
"Hay là, cô đỡ em đứng dậy đi dạo một vòng nhé?"
Giang Uẩn nói không cần.
Y tự mình cảm nhận thêm một lúc, nói: "Không giống."
"Không giống cái gì?"
"Không giống so với lần trước."
Vài ngày sau, Tùy Hành đều quan sát kỹ lưỡng việc ăn uống ngủ nghỉ của Giang Uẩn, y vẫn như thường ngày, lượng ăn chỉ kém đi một chút chứ không hề buồn ngủ, khẩu vị cũng không thay đổi nhiều.
Lúc này Tùy Hành cũng có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ thật sự là nhầm lẫn?"
Vì muốn thử nghiệm độ hiệu quả của thức ăn cho hạc nên lần này Mạnh Huy ở lại Tùy đô nửa tháng. Trước khi rời đi, ông lại bắt mạch cho Giang Uẩn lần nữa. Sau khi bắt mạch xong, vị thần y nổi tiếng khắp Giang Nam Giang Bắc cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Dường như nó đã thật sự biến mất."
Loại chuyện như vậy, nhầm lẫn cũng là điều dễ hiểu, nhưng vì thể chất của Giang Uẩn đặc biệt, Mạnh Huy không dám chủ quan, ông quyết định ở lại thêm một thời gian nữa, xác định Giang Uẩn không có phản ứng bất thường nào khác mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng cuối cùng Mạnh Huy cũng không đi được, vì một tin tức khác bất ngờ truyền đến.
Sau nửa năm cố gắng, cuối cùng huynh đệ Lục Tế Thế và Lục An Dân cũng tìm thấy một khu rừng sâu chưa từng được phát hiện ở Giang Bắc, nơi đó mọc rất nhiều Tử Long Cốt, tuổi đời cũng khá lâu, Mạnh Huy vui mừng, lập tức dẫn theo mấy vị vu y đến từ Tề đô, cùng nhau vào núi khai thác. Vì bên cạnh Tử Long Cốt có rắn độc bảo vệ, Tùy Hành đã đặc biệt phái một đội binh tinh nhuệ của Thanh Lang đi cùng.
Chớp mắt đã vào đầu đông.
Mạnh Huy và đoàn người trở về an toàn, Tân đô ở Mộ Vân Quan đã hoàn thành được một nửa, Tùy quốc cũng chuẩn bị đón chào hội đại triều mỗi năm tổ chức một lần.
"Nặc Nặc! Nặc Nặc ơi!"
Một lúc sau, cung nhân và thị vệ trong phủ Thái tử thấy tiểu quận vương lẽo đẽo chạy theo tiểu hoàng tôn như cái đuôi nhỏ. Giang Nặc vẫn mặc áo bào trắng, hai bím tóc dễ thương, chắp tay sau lưng đi về phía trước, thấy anh họ đáng ghét cứ đuổi theo không ngừng, nhóc con dừng lại, hừ lạnh: "Huynh làm gì?"
Tùy Chương nhìn chiếc chuông đung đưa trên bím tóc nhỏ của Giang Nặc, không nhịn được nói: "Nặc Nặc, đệ đẹp quá à."
"Ta cũng muốn tổ mẫu tặng cho mình chiếc chuông giống vậy, nhưng tổ mẫu không chịu."
"Tại sao?"
"Tại tổ mẫu nói ta đen, đeo chuông sẽ càng đen hơn, thế nào cũng bị đệ vượt mặt. Hầy, đệ nói xem có phải tổ mẫu bị mù không, dù ta không đeo cũng không đẹp bằng đệ."
Tùy Chương lải nhải không ngừng, rồi như muốn khoe khoang, nhóc lấy ra một chiếc hộp sứ nhỏ nhắn có hình mỹ nhân, đứng trước mặt tiểu Giang Nặc, ưỡn ngực nói lớn: "Nặc Nặc, ta chính thức xin lỗi đệ vì chuyện lần trước. Đệ tha thứ cho ta đi, chúng ta vẫn là bạn tốt, được không?"
"Không được!"
Tiểu Giang Nặc kiêu ngạo quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
"Đệ không tò mò trong hộp này là thứ gì sao?"
Tùy Chương cũng theo sát từng bước.
"Không tò mò."
"Huynh mau đi đi, ta không chào đón huynh."
"Đừng mà, Nặc Nặc, ta thật sự đến để xin lỗi đệ. Nói cho đệ biết cũng được, trong hộp này là thần dược có thể trị mẩn đỏ."
Quả nhiên tiểu Giang Nặc dừng bước.
Sao anh họ xấu biết nhóc bị nổi mẩn?
Lúc này Tùy Chương đã mở hộp, đưa đến trước mặt Giang Nặc: "Không tin đệ ngửi thử xem, thơm lắm đó, đây là báu vật của tổ mẫu, khó khăn lắm ta mới lấy được cho đệ."
"Đệ tha thứ cho ta rồi ta giúp đệ bôi lên người, được không?"
Tiểu Giang Nặc hơi do dự.
Tuy hôm qua cách của ba ngốc khá hiệu quả, sáng nay mẩn đỏ đã giảm bớt, nhưng lưng và nách vẫn rất ngứa. Hơn nữa vì bị nổi mẩn nên cha nhỏ cũng không cho nhóc ăn canh sừng nai nữa.
"Thật đó, đệ ngửi thử đi!"
Tùy Chương lại đưa hộp về phía trước một chút.
Tiểu Giang Nặc cúi đầu ngửi thử, quả nhiên rất thơm, lông mi nhóc khẽ run, bèn hỏi: "Đây là cái gì?"
"Phấn Đông Châu, đắt lắm, mỗi ngày ta đều thấy tổ mẫu bôi lên mặt, hộp này là mới làm."
"Phấn Đông Châu?"
Tiểu Giang Nặc lẩm bẩm ba chữ này.
Sau đó nhóc đảo mắt một vòng, hỏi: "Thật sự có thể trị mẩn đỏ sao?"
"Tất nhiên! Những vết nám và nếp nhăn trên mặt tổ mẫu đều nhờ nó mà hết. Đến cả nếp nhăn còn có thể trị được, mẩn đỏ chắc cũng không thành vấn đề."
"Nhưng mà ta đã bôi phấn rồi."
"Bôi phấn gì?"
"Phấn lấy từ chỗ thái y."
"Chắc chắn không bằng thứ của ta đâu, vật này rất hiếm. Nếu đệ không tin, bây giờ ta giúp đệ bôi thử nha?"
Hai đứa nhỏ cùng bước vào phòng.
Các cung nữ và vú nuôi đi sát theo sau, tiểu quận vương Tùy Chương mất kiên nhẫn nói: "Các người đều ra ngoài hết, không được làm phiền bổn quận vương và Nặc Nặc nói chuyện."
Tùy Hành và Giang Uẩn tình cờ đi qua hành lang, nhìn thấy cảnh này từ xa, gân xanh trên trán Tùy Hành giật giật, Giang Uẩn hỏi: "Điện hạ có cần đi xem thử không?"
"Không cần." Tùy Hành khoanh tay, vẻ mặt thoải mái, nói: "Việc của trẻ con, cứ để chúng tự giải quyết đi. Dù sao thì đứa nhỏ kia cũng không chịu thiệt."
Về phương diện này Giang Uẩn không có nhiều kinh nghiệm như hắn, y gật đầu.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, Tùy Hành đột nhiên lên tiếng: "Đúng rồi, nghe Kê An nói sáng nay em chẳng ăn được bao nhiêu, có phải dạ dày lại khó chịu không?"
Giang Uẩn lắc đầu: "Có lẽ là do trời nóng nên không có khẩu vị."
Tuy nói vậy, nhưng Tùy Hành biết rõ, với tính cách của Giang Uẩn, cho dù thật sự bị bệnh dạ dày y cũng không nói ra. Những chuyện này chỉ có thể dựa vào tài quan sát của hắn.
Nghĩ đến đây, Tùy Hành nhíu mày.
Chuyện trứng Đồng Hạc cần đẩy nhanh tiến độ.
Phải mau chóng nghĩ cách để hai con Đồng Hạc ở sau viện ngừng đánh đấm, tự nguyện giao phối.
Nếu không phải gần đây bận rộn việc khai hoang, hắn nhất định phải tự mình ngồi canh giữ ở sau viện, để mắt đến hai con súc sinh lông đỏ kia mới được.
Nghĩ vậy hắn nói: "Ngày khác cô sẽ gọi ngự trù trong cung đến làm cho em vài món ăn nhẹ ở Giang Nam."
"Không cần phải phiền phức như vậy."
"Sao lại phiền phức, chăm sóc tốt cho em chính là việc quan trọng nhất của cô. Khoan đã, đừng động đậy."
Tùy Hành bỗng nghiêm túc lên tiếng.
Giang Uẩn dừng lại, lông mi khẽ nâng lên, nhìn bàn tay đang đưa ra của hắn, hỏi: "Sao vậy?"
"Có cái gì đó."
Tay Tùy Hành vừa đưa ra một nửa, đã bị một ngón tay khác chặn lại.
Đó là một ngón tay trắng trẻo xinh đẹp, Tùy Hành nhướng mày hỏi: "Muốn làm gì?"
Giang Uẩn cười tủm tỉm nhìn hắn: "Để ta đoán xem, lần này là lá cây, lông vũ hay côn trùng nhỏ?"
Hai người đan tay vào nhau, trong chớp mắt đã bắt đầu so chiêu.
Tùy Hành tặc lưỡi, nói: "Dung Dữ à, có một số việc nói thẳng ra thì không còn thú vị nữa đâu..."
Vừa dứt lời, Tùy Hành đột nhiên nghiêng người, thừa lúc Giang Uẩn không chú ý, nhanh chóng cúi xuống hôn trộm một cái, sau đó cười ha hả rời đi.
"Điện hạ."
Thập Phương tự giác đứng phía xa, đợi đến khi điện hạ vô sỉ nhà mình đi xa mới bước lên hành lễ với Giang Uẩn, bẩm báo: "Thần y Mạnh Huy đã đến rồi ạ, hiện đang nghỉ ngơi ở dịch quán."
Giang Uẩn gật đầu nói đã biết, bảo Thập Phương một canh giờ sau mời Mạnh Huy vào phủ, còn mình thì đi về phía sảnh nghị sự phía nam. Thập Phương đáp vâng, vội đi theo sau.
Trong phòng, không biết hai đứa trẻ thoa phấn kiểu gì mà phấn ngọc trai vương vãi khắp nơi.
Tiểu Giang Nặc cởi áo ngoài, vung vẩy cánh tay nhỏ như củ sen, thoa lên lưng, thoa lên nách, chẳng mấy chốc, toàn bộ phần trên cơ thể đã được bao phủ một lớp phấn trắng dày, trông như vừa chui ra từ đống bột. Phấn ngọc trai mát lạnh, thoa lên da rất dễ chịu, huống hồ đây không phải là ngọc trai thông thường, mà là ngọc trai Đông Châu thượng hạng được Lan quý phi bỏ ngàn vàng ra mua. Trên mặt và cánh tay của tiểu quận vương Tùy Chương cũng dính đầy phấn, trông khá buồn cười.
Lúc các cung nữ và vú nuôi phát hiện, bọn họ đều bị dọa một phen, muốn ngăn cản nhưng hai đứa nhỏ đã nắm trong tay số phấn còn lại, chạy tung tăng nô đùa, rải phấn khắp nơi. Ba người vú nuôi đuổi theo đến mức thở không ra hơi mà vẫn không ngăn được tiểu hoàng tôn.
Đợi khi Lan quý phi biết tin thì cả một hộp phấn ngọc trai quý giá đã bị hai đứa nhỏ phá hết sạch.
Dĩ nhiên Lan quý phi không thể vì một hộp phấn mà chạy đến khóc lóc trước mặt Tùy đế, nhưng nàng nuốt không trôi cục tức này, đành ôm ngực kéo tiểu quận vương đến dạy dỗ một trận. Tiểu quận vương đang cầm chiếc cơ quan điểu mẫu mới nhất, nhìn Lan quý phi nước mắt nước mũi tèm nhem, nhóc ngay thẳng nói: "Tổ mẫu, sao tổ mẫu lại keo kiệt như vậy!"
"Keo kiệt?"
Bàn tay lau nước mắt của Lan quý phi cứng đờ, khuôn mặt suýt nữa nứt ra: "Ngươi nói ai keo kiệt!"
"Tổ mẫu keo kiệt."
Tiểu quận vương liếc mắt nhìn xà nhà, hậm hực nói.
Nhị hoàng tử cũng bị Lan quý phi lôi đến, nàng không nỡ mắng cháu trai, bèn tức giận mắng con trai: "Ngươi xem ngươi đã sinh ra thứ nghiệt chướng gì, ngươi muốn bổn cung tức chết phải không?!"
Nhị hoàng tử nhìn thấy khí thế mẫu phi cứ như sư tử Hà Đông, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật ra thì Chương nhi thường xuyên qua lại với phủ Thái tử cũng đâu phải chuyện xấu."
"Không phải chuyện xấu? Lẽ nào là chuyện tốt? Ngươi không thấy sao, Chương nhi đã sắp không muốn nhận ngươi là cha, cũng không muốn nhận bổn cung là tổ mẫu nữa rồi."
Nhị hoàng tử xoa xoa mũi, tiếp tục lẩm bẩm: "Vậy nếu phủ Thái tử chịu nhận Chương nhi, cũng không tệ mà..."
Khác với mẫu phi luôn có lòng hiếu thắng, nhất định phải so đo tị nạnh với phủ Thái tử, Nhị hoàng tử chỉ muốn sống tự tại, làm một vị hoàng tử giàu sang nhàn rỗi. Vốn dĩ ban đầu chuyện Thái tử nhận con nuôi sắp thành công một nửa, ai ngờ trời cao ban phước, phủ Thái tử đột nhiên có thêm một vị Thế tử đích tôn. Nhị hoàng tử vẫn luôn lấy làm tiếc vì chuyện này.
"Ngươi..."
Mặt mày Lan quý phi xanh mét, cầm cây chổi lông gà bên cạnh quất mạnh vào con trai vài cái: "Ngươi còn có chút liêm sỉ nào không, trên đời này làm gì có người cha nào như ngươi!"
Nhị hoàng tử vừa né tránh vừa tố cáo: "Mẫu phi, người không còn dịu dàng, cũng không còn xinh đẹp nữa."
"Người xem những nếp nhăn trên mặt người kìa."
Nửa câu đầu Lan quý phi vẫn bình tĩnh, nhưng nghe đến nửa câu sau thì lập tức sợ hãi ném cây chổi lông gà đi, ngồi xuống trước gương đồng, lo lắng soi mặt mình.
"Có sao? Rõ ràng bổn cung luôn dùng dầu cá và phấn ngọc trai mà."
"Các ngươi mau lại đây, giúp bổn cung nhìn xem."
Nhị hoàng tử nhân cơ hội trốn đi, tiểu quận vương Tùy Chương cũng chạy ra khỏi cung điện, dẫn theo một đám bạn đọc đến phủ Thái tử. Đám bạn đọc tò mò hỏi: "Thế tử đã tha thứ cho quận vương rồi sao ạ?"
"Đương nhiên!"
Tiểu quận vương lại lần nữa oai phong lẫm liệt cưỡi con ngựa đỏ của mình: "Nặc Nặc đã hứa với ta, chiều nay ta có thể đến xem Đồng Hạc bốn tiếng đồng hồ!"
"Quận vương, quận vương, vậy chúng ta cũng có thể đi xem sao ạ?"
"Còn phải hỏi, các ngươi là bạn đọc của bổn quận vương, đương nhiên có thể đi cùng."
"Nhưng tiểu thế tử có ghét bỏ chúng ta đông người phiền phức không ạ?"
"Không đâu, cho dù Nặc Nặc có thấy các ngươi ồn ào, nhưng vì nể mặt bổn quận vương, đệ ấy cũng sẽ đồng ý."
Nhóm bạn đọc vui mừng reo hò.
Đợi khi Lan quý phi nhận ra mình bị lừa, nàng lại lần nữa đau tim thắt ngực.
Ma ma thân cận đành khuyên nhủ, đợi đến mùa xuân năm sau tiểu quận vương vào học thì sẽ ổn thôi. Thông thường con cái thường dân sẽ đi học vào thời điểm năm đến bảy tuổi, nhưng con cháu nhà quý tộc sẽ sớm hơn, thường là bốn tuổi đã bắt đầu lớp học vỡ lòng, năm sau tiểu quận vương vừa tròn bốn tuổi, theo thường lệ sẽ đến trường chuyên biệt dành cho quý tộc, học tập cùng bạn bè đồng trang lứa.
"Ngươi nói đúng, đợi đến khi Chương nhi đi học, có tiên sinh quản thúc, nó sẽ không thể nghịch ngợm như vậy nữa."
Ma ma nói: "Theo nô tỳ thấy, thay vì nương nương lo lắng về chuyện nhỏ nhặt này, chi bằng nghĩ cách cầu xin bệ hạ, tìm một vị tiên sinh giỏi cho tiểu quận vương."
Nói đến chuyện này, trên mặt Lan quý phi lại hiện lên vẻ u sầu.
"Ngươi nghĩ bổn cung không muốn sao? Nay thiên hạ thái bình, Chương nhi chỉ biết võ nghệ thì có tương lai gì, muốn có thành tựu thì phải đọc sách viết văn, thu phục lòng thành của chúng danh sĩ công khanh. Bổn cung đã nhiều lần nhắc chuyện này, nhưng bệ hạ đều lấy lý do Chương nhi tuổi còn nhỏ mà từ chối, bổn cung nhắc mãi cũng không tốt."
Ma ma cười nói: "Đó là trước đây, đợi mùa xuân năm sau, tiểu quận vương tới tuổi đi học, nương nương lại đến cầu xin bệ hạ, lúc đó bệ hạ cũng không có lý do gì để từ chối nương nương nữa."
"Ngươi nói phải."
Lan quý phi có thể sống sót trong cung lâu như vậy, ngoài việc sinh con, đương nhiên cũng có vài phần khéo léo trong quan sát và ứng biến.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu: "Trước đây là bổn cung nóng vội, lần này phải kiên nhẫn chờ đợi tìm cơ hội thích hợp nhất. Đúng rồi, mấy quyển sách cổ mà bổn cung nhờ huynh trưởng tìm kiếm, hiện tại còn giữ không?"
"Nương nương yên tâm, đều được cất giữ cẩn thận trong kho, nương nương muốn làm gì?"
"Không phải sắp đến hội thanh đàm sao, ngươi tìm cơ hội gửi đến phủ Tả tướng đi."
Ma ma ngạc nhiên: "Nương nương muốn cho tiểu quận vương bái Tả tướng làm thầy?"
Lan quý phi gật đầu: "Đương nhiên, Chương nhi muốn bái sư, dĩ nhiên phải bái thầy giỏi nhất, trên đời này, xét về học vấn, còn ai có thể so bằng Tức Mặc Thanh Vũ? Được vào cửa của Tả tướng, chỉ riêng vinh dự này thôi đã đủ để Chương nhi giành được lợi thế ngay từ đầu. Bổn cung muốn tương lai Chương nhi trở thành đệ nhất cao thủ văn chương Giang Bắc!"
Trong đầu ma ma không khỏi hiện lên hình ảnh tiểu quận vương đấm ba tên thị vệ, bà lặng lẽ nuốt lời nói vào trong, đáp: "Nhưng nô tỳ nghe nói, tính tình Tả tướng kiêu ngạo, tiêu chuẩn chọn đồ đệ rất khắt khe, hơn nữa đã không còn tuyển học trò mới nữa, việc này e là không dễ."
Lan quý phi tự tin nói: "Quy tắc là để nói với người ngoài vậy thôi, Tả tướng dù có cao ngạo đến đâu cũng không thể không nể mặt bệ hạ được. Bổn cung nghe nói, đứa nhỏ ở phủ Thái tử khỏe mạnh, ngay cả Chương nhi cũng bị nó đánh bại, chắc hẳn cũng không phải người chuyên tâm học hành gì, chỉ cần Chương nhi cố gắng hơn một chút, nhất định sẽ học giỏi hơn đứa nhóc đó."
...
Tùy Hành hay tin Mạnh Huy đến nên cố ý kết thúc nghị sự sớm nửa canh giờ để trở về viện chính, quả nhiên thấy Giang Uẩn đã ngồi ngay ngắn trong thủy tạ, đối diện là Mạnh Huy.
Trong thời gian Giang Uẩn sống ở Tùy đô, hầu như mỗi tháng Mạnh Huy đều đến một lần để bắt mạch định kỳ và điều trị bệnh cũ cho Giang Uẩn. Lần này, Mạnh Huy không chỉ mang theo cao dán chữa nứt xương mới vừa nghiên cứu, mà còn mang theo một loại thức ăn đặc biệt có thể giúp Đồng Hạc chịu đẻ trứng.
Nói chính xác hơn, chuyến này mục đích chính của Mạnh Huy là đến xem hai vị tổ tông ở sau viện.
Trong nửa năm nay, mặc dù Mạnh Huy đã tìm thấy một số phương thuốc chữa bệnh dạ dày từ sách cổ, nhưng so với trứng Đồng Hạc được mệnh danh là thánh vật thì hiệu quả có vẻ như rất nhỏ.
Vì vậy khi nghe Tùy Hành mang hai con Đồng Hạc từ Sa Hồ về, Mạnh Huy lập tức chạy đến Tùy đô, một là để tận mắt nhìn thấy thánh vật trong truyền thuyết, hai là muốn nâng cao sản lượng trứng Đồng Hạc thông qua chế độ ăn uống.
Thức ăn cho Đồng Hạc đều do Mạnh Huy dùng đủ loại thảo dược quý hiếm trộn với rễ, cá, ếch mà Đồng Hạc thích ăn rồi phơi khô, hương vị khá ngon, hai vị tổ tông đó rất thích.
Sau khi Tùy Hành bước vào thủy tạ, hắn ra hiệu cho cung nhân im lặng, chỉ khoanh tay đứng phía sau, chăm chú nhìn Mạnh Huy bắt mạch. Khoảng một chén trà* sau, Mạnh Huy mới rút tay về.
*Khoảng 15 phút
Lần này bắt mạch lâu hơn so với bình thường rất nhiều, Tùy Hành lập tức buông tay, hỏi: "Thế nào? Có vấn đề gì không?"
Mạnh Huy nói: "Bệnh dạ dày thì không sao, chỉ là... gần đây điện hạ có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?"
Câu này hiển nhiên là hỏi Giang Uẩn.
Giang Uẩn suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
"Không có."
Mạnh Huy trầm ngâm không nói.
Giang Uẩn và Tùy Hành nhìn nhau, đều có hơi khó hiểu.
Tùy Hành cũng ngồi ngay ngắn bên cạnh, nói: "Thần y có việc gì cứ nói thẳng."
Mạnh Huy bèn nói: "Điện hạ có cảm thấy buồn ngủ hay chán ăn gì không?"
Bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ.
Tùy Hành hiếm khi sững người, hỏi: "Gần đây khẩu vị của y hơi... điều này có nghĩa là gì?"
Tim Thái tử điện hạ đập nhanh như trống.
Mạnh Huy lại do dự, dường như còn đang cân nhắc.
Lần này đến lượt Giang Uẩn hỏi: "Rốt cuộc thần y có ý gì?"
Mạnh Huy thận trọng nói: "Nếu thần đoán không sai thì trong bụng điện hạ, rất có thể đã có một hơi thở thai nhi khác."
Giang Uẩn ngẩn người.
Tay Tùy Hành run dữ dội, suýt nữa làm rơi chén trà.
Mạnh Huy vội nói: "Tất nhiên đây chỉ là phán đoán ban đầu của thần, rất có thể là nhầm lẫn. Mấy ngày kế tiếp, điện hạ hãy quan sát thêm một chút."
Đợi đến khi Mạnh Huy được người hầu dẫn đi xem Đồng Hạc ở sau viện, Giang Uẩn và Tùy Hành vẫn ngồi đối diện, hai mặt nhìn nhau.
Sau khi kinh ngạc qua đi, một lúc sau, Tùy Hành vẫn chưa biết phải ứng phó với chuyện này như thế nào, hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Giang Uẩn, giọng nói khàn khàn, cẩn thận hỏi: "Em... có cảm giác gì không?"
Giang Uẩn lắc đầu.
Giang Uẩn cẩn thận cảm nhận một lúc, nói: "Chắc là chẩn sai rồi?"
"Không thể nào. Mạnh thần y y thuật cao siêu như vậy, làm sao có thể nhầm lẫn chuyện này."
"Nhưng ta thực sự không có cảm giác gì."
"Hay là, cô đỡ em đứng dậy đi dạo một vòng nhé?"
Giang Uẩn nói không cần.
Y tự mình cảm nhận thêm một lúc, nói: "Không giống."
"Không giống cái gì?"
"Không giống so với lần trước."
Vài ngày sau, Tùy Hành đều quan sát kỹ lưỡng việc ăn uống ngủ nghỉ của Giang Uẩn, y vẫn như thường ngày, lượng ăn chỉ kém đi một chút chứ không hề buồn ngủ, khẩu vị cũng không thay đổi nhiều.
Lúc này Tùy Hành cũng có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ thật sự là nhầm lẫn?"
Vì muốn thử nghiệm độ hiệu quả của thức ăn cho hạc nên lần này Mạnh Huy ở lại Tùy đô nửa tháng. Trước khi rời đi, ông lại bắt mạch cho Giang Uẩn lần nữa. Sau khi bắt mạch xong, vị thần y nổi tiếng khắp Giang Nam Giang Bắc cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Dường như nó đã thật sự biến mất."
Loại chuyện như vậy, nhầm lẫn cũng là điều dễ hiểu, nhưng vì thể chất của Giang Uẩn đặc biệt, Mạnh Huy không dám chủ quan, ông quyết định ở lại thêm một thời gian nữa, xác định Giang Uẩn không có phản ứng bất thường nào khác mới chuẩn bị rời đi.
Nhưng cuối cùng Mạnh Huy cũng không đi được, vì một tin tức khác bất ngờ truyền đến.
Sau nửa năm cố gắng, cuối cùng huynh đệ Lục Tế Thế và Lục An Dân cũng tìm thấy một khu rừng sâu chưa từng được phát hiện ở Giang Bắc, nơi đó mọc rất nhiều Tử Long Cốt, tuổi đời cũng khá lâu, Mạnh Huy vui mừng, lập tức dẫn theo mấy vị vu y đến từ Tề đô, cùng nhau vào núi khai thác. Vì bên cạnh Tử Long Cốt có rắn độc bảo vệ, Tùy Hành đã đặc biệt phái một đội binh tinh nhuệ của Thanh Lang đi cùng.
Chớp mắt đã vào đầu đông.
Mạnh Huy và đoàn người trở về an toàn, Tân đô ở Mộ Vân Quan đã hoàn thành được một nửa, Tùy quốc cũng chuẩn bị đón chào hội đại triều mỗi năm tổ chức một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.