Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 110: Trần Kỳ Lộ Ra Nét Mặt Hưng Phấn Điên Cuồng
Nhược Lan Chi Hoa
02/09/2024
"Tề quốc, đến Tề quốc."
Trần Kỳ cầm bức thư trở về doanh trại.
Đêm tối, Trần Kỳ đặt thư lên bàn, hắn không mở ra ngay mà ngồi trên ghế suy ngẫm.
Nhạc sư im lặng đứng phía sau, hỏi: "Đại nhân, ngài suy nghĩ kỹ chưa?"
Trần Kỳ hơi nhướng mi.
"Sao? Ngươi cảm thấy ta làm không đúng?"
Vừa dứt lời, hắn rót cho mình một chén trà.
Nhạc sư nói: "Kỳ thực, nam bắc hòa đàm vốn không ảnh hưởng đến địa vị của đại nhân ở Tùy quốc, khó khăn lắm đại nhân mới có được chỗ đứng vững chắc trên triều, ngài thật sự muốn làm ra việc mạo hiểm như vậy sao?"
Trước khi bức thư được mở ra, không ai biết bên trong viết những gì. Nếu quả thật như lời Trịnh Hiền nói, gã nắm giữ bằng chứng về thân phận thật sự của Thái tử Giang quốc, vậy nội dung trong thư rất có thể là một bí mật động trời gây hại đến nhiều người.
Bí mật này quá nguy hiểm.
Trần Kỳ nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Hắn nói: "Thanh Quân, ngươi có biết ta đã đợi ngày này bao lâu rồi không? Nói chính xác, ta dày công tính kế nhiều năm như vậy, phân nửa động lực đều đến từ quyết tâm phải giẫm đạp kẻ này dưới chân."
Nhạc sư sửng sốt.
Vì đây là lần đầu tiên y nghe đại nhân gọi tên mình bằng giọng điệu dịu dàng đến vậy. Y dùng thân phận nhạc sư ở bên cạnh đại nhân đã lâu, dường như sắp quên mất tên thật của mình.
Nhạc sư nghe ra được khoái cảm trả thù từ giọng điệu hết sức bình tĩnh của Trần Kỳ.
Nhạc sư do dự một chút, hỏi: "Đại nhân có thù oán với Thái tử Giang quốc?"
Trần Kỳ không trả lời.
Nhưng Trần Kỳ vĩnh viễn không bao giờ quên được đêm đông rét lạnh năm đó, hắn ôm xấp bài văn dày cộm đứng trước cung Lan Hinh, mong vị Thái tử Giang quốc phẩm đức vang thiên hạ ấy sẽ mở cửa để hắn bước vào, đồng thời đọc thử bài văn của hắn, sau đó thưởng cho hắn vài miếng ăn.
Trần Kỳ chỉ là một đứa con thứ không được sủng ái, phụ thân của hắn là một lão già ngu dốt háo sắc, lão sủng hạnh mẫu thân chỉ vì muốn trút bỏ những ham muốn thú tính, hoàn toàn không có ý định chịu trách nhiệm. Vương hậu Trương Bích Hoa ganh ghét đố kỵ, từ lúc sinh ra hắn đã bị đuổi đến chuồng ngựa sống cùng với mẫu thân, chịu đựng mọi ánh mắt khinh thường của đám cung nhân.
Mẫu thân hắn là cung nữ, kiến thức ít ỏi, mỗi ngày chỉ biết rơi lệ khóc lóc, ôm ấp suy nghĩ viển vông, hy vọng lão già đó sẽ niệm tình mà nhớ đến hai mẹ con họ.
Đáng thương biết bao, nực cười biết bao!
Mỗi ngày hắn đều cố gắng học hành, chong đèn đọc sách, chỉ vì hy vọng ngày nào đó có thể dựa vào năng lực của bản thân, mang mẫu thân bước ra khỏi bể khổ, tìm được một chỗ đứng trên thế gian.
Giang Nam lớn như vậy, thiên hạ lớn như vậy, hắn không nên bị trói buộc ở Trần quốc.
Mà Thái tử Giang quốc chiêu hiền đãi sĩ, phẩm đức hơn người đã cho hắn nhìn thấy hy vọng.
Khi ấy, danh sĩ Giang Nam truyền tai nhau rằng Thái tử Giang quốc đang chiêu mộ môn khách, không luận xuất thân gia thế, chỉ cần là người có tài đều có thể vào cung Lan Hinh, đồng thời được Thái tử ban thưởng ngàn vàng, trở thành khách quý của y.
Sau khi bàn bạc với mẫu thân, hắn ôm quyết tâm làm liều một phen, bí mật rời khỏi vương cung Trần quốc, chạy đến Giang quốc.
Hắn từng nhìn thấy ngự xe của Thái tử Giang quốc từ xa trên đường phố, chỉ là có quá nhiều người ngưỡng mộ Thái tử, hắn còn chưa kịp đến gần thì đã bị thị vệ đuổi đi. Không còn cách nào khác, Trần Kỳ đành đợi ở bên ngoài cung Lan Hinh.
Hắn chịu đựng gió lạnh thấu xương, đợi bên ngoài cung suốt ba ngày ba đêm, tay chân đông cứng đến mức không còn cảm giác, khó khăn lắm mới có cơ hội dâng lên xấp bài văn mà mình dày công sáng tác hơn nửa năm, cuối cùng chỉ đổi lại một câu "Chủ trương lập luận có thể chấp nhận, nhưng dân tình bình đạm như nước, chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt."
Đối sách mà hắn bỏ công bỏ sức viết ra, lại bị đối phương xem là "vì cái lợi trước mắt".
Đám sĩ tử đi cùng đều cười nhạo hắn hiểu biết nông cạn, tham danh vọng lợi, không lọt vào mắt xanh của Thái tử Giang quốc.
Hắn nhìn hai cánh cửa cao quý trang nghiêm của cung Lan Hinh, giống như Thái tử Giang quốc đang ngồi trên đài cao, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, khiến hắn cảm nhận được sự nhục nhã chưa từng có.
Sự nhục nhã này còn sâu sắc hơn những gì hắn phải chịu đựng khi sống trong chuồng ngựa ở Trần quốc suốt hai mươi năm qua.
Chỉ vì xuất thân khác biệt, đối phương sinh ra đã được vô số người ngưỡng mộ, được thế nhân a dua nịnh hót, một câu nói nhẹ tênh như thế cũng có thể giẫm đạp hắn thành tro bụi, khiến hắn trở thành kẻ hề mặc cho người đời chế nhạo.
Gì mà hạ mình cầu hiền, đức hạnh vô song? Toàn bộ đều là những lời dối trá lừa gạt thiên hạ. Trước khi chính thức đến cung Lan Hinh, hắn đã từng dùng bút danh của mình tham gia vài buổi họp mặt văn nhân, văn chương của hắn được vô số các danh sư học sĩ đánh giá cao. Hắn tự tin rằng, trình độ văn chương của mình vượt xa đám sĩ tử đi cùng.
Mà vị Thái tử Giang quốc tuổi chưa đến đôi mươi này lại dám xem thường sỉ nhục hắn!
Một học sĩ đi cùng an ủi: "Theo tại hạ thấy, sở dĩ Trần huynh không được chọn, không phải là vì văn chương huynh không hay, mà bởi vì nó quá hay."
"Tục ngữ có câu "cây cao thì gió càng lay", trên đời này ai mà không biết, năm mười một tuổi Thái tử Giang quốc từng viết bài "Giang Đô phú" nổi danh thiên hạ, thậm chí được mọi người coi là hình mẫu đua nhau sao chép, Thái tử Giang quốc cũng từ đó mà được lòng vô số học sĩ. Nếu lúc này có một bài văn hay hơn "Giang đô phú" ra đời, Trần huynh nói xem, Thái tử Giang quốc sẽ làm thế nào?"
"Mỗi người đều có lòng ích kỷ của riêng mình, Thái tử Giang quốc cũng không ngoại lệ. Trần huynh có thiên phú hơn người, chớ nên lo lắng được mất nhất thời, chỉ cần gặp được một Bá Nhạc biết quý trọng tài năng của huynh, ắt sẽ có ngày bay cao vươn xa."
Những lời này không mang lại cho hắn chút an ủi nào mà còn khiến hắn càng thêm phẫn nộ bất bình.
Hắn căm hận tên Thái tử Giang quốc cao cao tại thượng, tự nhận hạ mình cầu hiền nhưng thực chất lại ganh ghét đố kỵ và giả dối cực điểm.
Hắn bán hết gia tài, đi bộ về Trần đô, bởi vì tự ý trốn khỏi lãnh cung, mẫu thân hắn phải chịu đòn, suýt chút nữa mất mạng. Sau khi hắn trở về cũng bị trừng phạt theo cung quy.
Mẫu thân ôm lấy cơ thể chồng chất vết thương của hắn, khóc lóc thảm thiết, trách móc nói rằng hắn không nên mơ mộng hão huyền chạy đến Giang quốc tìm đường sống, mà nên học hỏi đám công tử không được sủng ái khác, cố gắng lấy lòng phụ vương.
"Người ta là Thái tử nước chủ thân phận cao quý, hô mưa gọi gió, sao có thể nhìn trúng một đứa con thứ như ngươi."
Mẫu thân liên tục trách móc hắn.
Con thứ! Con thứ!
Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân thường lải nhải bên tai hắn hai từ này, đó là lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh giận dữ với bà, nói rằng kể cả hắn là con thứ, nhất định sẽ có ngày hắn giẫm đạp tên Thái tử Giang quốc đó dưới chân.
Đám cung nhân nghe được chuyện này cũng chạy đến chế giễu hắn.
"Tuy bên cạnh Thái tử Giang quốc không thiếu nhân tài, nhưng biết đâu lại thiếu một người quét dọn chuồng ngựa."
"Ngươi muốn Thái tử Giang quốc xem trọng mình, cũng không cần làm văn chi cho mệt, chỉ cần quỳ dưới đất làm bàn đạp cho y là được. Nếu có thể sủa thêm vài tiếng, biết đâu Thái tử Giang quốc sẽ để ý đến ngươi."
Tiếng cười của cung nhân như độc tố thẩm thấu vào cơ thể hắn, khiến hận ý trong lòng hắn dâng trào mãnh liệt.
Hắn có thêm mục tiêu mới kiên quyết hơn cả việc báo thù người cha háo sắc của mình, đó là phải giẫm đạp Giang Dung Dữ dưới chân.
Hắn đã dày công lập kế hoạch bấy lâu nay, giờ mục tiêu sắp thành, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như thế?
Cho dù mạo hiểm, hắn cũng phải thử.
Trần Kỳ cầm lấy bức thư trên bàn.
Nhạc sư không nhịn được giữ tay hắn: "Đại nhân."
"Bỏ ra."
Trần Kỳ vô cảm mở bức thư, khi nhìn thấy nội dung trong thư, đồng tử hắn co rút, đầu tiên là không thể tin được, sau đó lộ ra nét mặt hưng phấn điên cuồng.
Lòng bàn tay hắn run lên vì phấn khích, sau đó bật cười thật lớn.
"Giang Dung Dữ, ta biết ngay ngươi nhất định có điểm yếu."
"Gì mà Dung Dữ điện hạ phẩm đức hơn người, chỉ cần ta tiết lộ bí mật này, ngươi vĩnh viễn không còn mặt mũi đối diện với thiên hạ!"
Nhạc sư khó hiểu hỏi: "Đại nhân, rốt cuộc trong thư viết cái gì?"
Vẻ mặt Trần Kỳ tràn đầy vui sướng, nói: "Trong thư viết, "Giang Dung Dữ" đang tọa trấn ở Mộ Vân Quan là kẻ giả mạo."
Nhạc sư sững sờ.
"Vị Thái tử Giang quốc đó, thật sự là giả? Chuyện này... sao có thể?"
Trần Kỳ cười lạnh: "Y cho rằng mình có thể che mắt người đời, nhưng nào biết lưới trời rộng lớn, không một ai có thể trốn thoát. Bất kể y là Giang Dung Dữ thật hay là người khác giả mạo, chứng cứ này nhất định sẽ khiến tên ngụy quân tử đó nhục nhã cả đời."
"Ngươi còn nhớ, lúc Thái tử Giang quốc mười một tuổi, y từng đi săn với Giang đế, sau đó bị thích khách bắt cóc. Giang đế tuyên bố với bên ngoài rằng Thái tử bệnh nặng, phải ở trong cung nghỉ dưỡng, mãi cho đến ba năm sau, Giang Dung Dữ mới khỏe lại, bắt đầu lộ diện trước mặt triều thần."
Nhạc sư gật đầu.
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến thân thế của Thái tử Giang quốc?"
Trần Kỳ đứng dậy, hừ nhẹ nói: "Nhưng trong thư Trịnh Hiền nói rằng, ba năm đó Thái tử Giang quốc không hề ốm đau, cũng không ở trong cung dưỡng bệnh, mà quả thật bị thích khách bắt cóc, không rõ tung tích. Giang Dung Dữ của ba năm sau không phải là Giang Dung Dữ thực sự, mà là..."
"Khôn quân ở đài Thanh Tước giả mạo thành."
Trần Kỳ nói rõ từng chữ, giải tỏa cơn giận trong lòng.
Sắc mặt nhạc sư thay đổi.
"Khôn quân ở đài Thanh Tước?"
"Sao, sao có thể như vậy?"
"Khó trách... khó trách ngày đó ở Tùy đô, y vừa nhìn đã nhận ra thân phận của ta..."
Trần Kỳ nghiêng đầu nhìn y: "Ta hỏi ngươi, tất cả khôn quân ở đài Thanh Tước, trên hõm lưng đều có ấn ký nô lệ đúng không?"
Sắc mặt nhạc sư trắng bệch, xấu hổ gật đầu.
"Vậy là đúng rồi."
"Trịnh Hiền nói, có lần gã đưa nước tắm đến cung Lan Hinh, vô tình nhìn thấy ấn ký nô lệ dưới hõm lưng của Thái tử Giang quốc. Thái tử một nước sao có thể có ấn ký thấp hèn như vậy? Cho nên, Giang Dung Dữ hiện tại, một là do khôn quân giả mạo, hai là y từng sống ở đài Thanh Tước, trở thành khôn quân suốt ba năm."
"Ha, đài Thanh Tước là nơi nào? Thân là Thái tử một nước lại lưu lạc đến nơi như vậy, trở thành luyến đồng mặc cho người khác chơi đùa suốt ba năm. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ngươi nói xem, Giang Dung Dữ còn có mặt mũi nào sống trên đời không?"
Bàn tay giấu trong lớp áo đen của nhạc sư khẽ run rẩy.
Trần Kỳ thấy vậy, chậm rãi nói: "Thanh Quân, ta không nói ngươi, mà là nói tên đạo đức giả Giang Dung Dữ kia, ngươi không giống với y."
"Thuộc hạ biết."
Nhạc sư gượng cười.
"Đại nhân có ơn với thuộc hạ, nếu không có sự bảo vệ của ngài, thuộc hạ sẽ không có được ngày hôm nay. Thuộc hạ chỉ cảm thấy... chuyện này quá khó tin, khôn quân chạy trốn khỏi đài Thanh Tước vào năm năm trước, chẳng lẽ là y?"
"Ai?"
"Trong số những sát thủ được huấn luyện, y là người có thân thủ giỏi nhất, cũng là người duy nhất am hiểu về ám khí và kiếm thuật. Nghe nói y không nghe lời, phạm vào quy tắc của đại vương, nên bị ông ta ban tặng cho vài vị quan vừa mới thăng chức, để bọn họ thay phiên dạy dỗ, cuối cùng rơi vào tay Điền Mãnh. Về sau y nhân lúc Điền Mãnh uống say, đâm mù một con mắt của gã, sau đó chạy trốn khỏi đài Thanh Tước."
"Điền Mãnh?"
Trần Kỳ chợt nhớ tới điều gì đó, nói: "Khó trách lúc sứ thần Tề quốc đến Tùy đô, Điền Mãnh đột nhiên siết tay y không buông, xem ra chuyện này là thật."
"Ha, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không thể tin, trên người Giang Dung Dữ lại có điểm yếu lớn như vậy."
Trần Kỳ chậm rãi nói, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc.
Trong ba mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ hắn cảm thấy sung sướng như hôm nay.
Nhạc sư lo lắng nói: "Đại nhân thật sự muốn tiết lộ chuyện này sao? Đây chỉ là lời nói từ phía Trịnh Hiền, lỡ như gã nhìn nhầm, hoặc cố ý muốn bôi nhọ Thái tử Giang quốc thì sao? Nếu đại nhân hành động thiếu suy nghĩ, rất có thể sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa Thái tử Tùy quốc nhạy bén như vậy, nhất định sẽ phát hiện ra ngài, lúc đó địa vị của đại nhân ở Tùy đô sẽ bị ảnh hưởng."
Trần Kỳ lạnh lùng nhìn y.
Nói: "Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của ta. Chỉ cần có thể vạch trần bộ mặt thật của tên đạo đức giả đó, mạo hiểm một chút thì đã sao?"
Trần Kỳ hạ quyết tâm, cầm lấy lá thư, bước ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi lều, hắn bỗng khựng lại.
Binh lính mặc giáp đen không biết đã bao vây bên ngoài lều từ lúc nào, một vị tướng quân của doanh trại Thanh Lang cầm đao đứng ở giữa, nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi: "Trần quân sư, trời còn chưa sáng, ngươi định đi đâu thế?"
...
Cùng lúc đó, thi thể của đạo sĩ được khiêng vào lều lớn của Tùy Hành.
Tùy Hành đứng trong lều, ánh mắt âm u.
Từ Kiều đứng một bên thuật lại mọi việc: "Người này từng tu hành chung đạo quán với gã nội quan Trịnh Hiền, tên là Trần Tương. Sau khi Trịnh Hiền chết, người này cũng rời khỏi đạo quán cũ, mai danh ẩn tính, chạy trốn đến nơi khác tu hành. Hai ngày nay mạt tướng phụng mệnh điện hạ, giám sát mọi hành động của Trần quân sư, đêm qua hắn khoác áo choàng, bí mật ra ngoài, đi đến nơi hẻo lánh cách doanh trại mười dặm gặp người này, còn đưa một túi vàng lớn để đổi lấy bức thư trong tay đối phương. Mạt tướng đoán, thứ đó rất có thể là đồ vật Trịnh Hiền lưu lại. Vị nhạc sư bên cạnh hắn có võ công cao cường, lại giỏi sử dụng ám khí, để tránh đánh rắn động cỏ, mạt tướng không dám theo sát, đợi lúc đến gần thì phát hiện Trần Tương đã chết rồi."
"Mạt tướng cũng đã lục soát người hắn, ngoại trừ túi vàng ra thì chẳng có gì hữu ích cả. Bức thư liên quan đến Dung Dữ điện hạ rất có thể đang ở trên người Trần quân sư. Hiện tại, Dương Sóc đã dẫn người bao vây doanh trại của Trần quân sư. Điện hạ, bây giờ ngài có muốn thẩm vấn không?"
Từ Kiều vừa dứt lời, binh lính đã xông vào báo cáo: "Điện hạ, không ổn rồi, Trần quân sư đã chạy trốn khỏi doanh trại!"
Sắc mặt Từ Kiều thay đổi.
Hỏi: "Sao các ngươi lại để hắn trốn thoát?!"
Ông lập tức nghĩ tới điều gì đó: "Chắc chắn là vị cao thủ thần bí bên cạnh hắn! Điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Không sao cả, để Dương Sóc dẫn binh lính đuổi theo, bảo hắn không được làm người bị thương, nhất định phải bắt sống."
Ánh mắt Tùy Hành sắc bén, giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường.
Từ Kiều có hơi kinh ngạc, ông cho rằng chuyện này liên quan đến Dung Dữ điện hạ, điện hạ sẽ đích thân dẫn quân truy đuổi.
Sau đó Tùy Hành lại hạ lệnh khác.
"Mang Điền Dã và Điền Anh đến gặp cô."
...
Gió lạnh gào thét, Trần Kỳ và nhạc sư chạy trốn trong đêm.
Phía sau là truy binh hung ác, khuôn mặt Trần Kỳ ướt đẫm mồ hôi, hắn phi ngựa lao về phía trước.
Nhạc sư vừa chặn lại vô số ám tiễn bắn ra từ phía sau, vừa hỏi: "Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Trần Kỳ nghiến răng, hắn không quan tâm đến việc mình rơi vào nguy hiểm, việc quan trọng nhất trước mắt là phải chạy trốn, hắn đã hạ quyết tâm phải liều mạng chuyến này.
Nói: "Tề quốc, đến Tề quốc."
"Hiện tại chỉ có Tề vương mới có thể bảo vệ chúng ta!"
"Nghe nói Đoàn hầu Tề quốc cũng đang chiêu mộ nhân tài, đợi đến nơi đó, chúng ta có thể dựa vào bí mật lớn này tìm được một chỗ dung thân!"
Trần Kỳ cầm bức thư trở về doanh trại.
Đêm tối, Trần Kỳ đặt thư lên bàn, hắn không mở ra ngay mà ngồi trên ghế suy ngẫm.
Nhạc sư im lặng đứng phía sau, hỏi: "Đại nhân, ngài suy nghĩ kỹ chưa?"
Trần Kỳ hơi nhướng mi.
"Sao? Ngươi cảm thấy ta làm không đúng?"
Vừa dứt lời, hắn rót cho mình một chén trà.
Nhạc sư nói: "Kỳ thực, nam bắc hòa đàm vốn không ảnh hưởng đến địa vị của đại nhân ở Tùy quốc, khó khăn lắm đại nhân mới có được chỗ đứng vững chắc trên triều, ngài thật sự muốn làm ra việc mạo hiểm như vậy sao?"
Trước khi bức thư được mở ra, không ai biết bên trong viết những gì. Nếu quả thật như lời Trịnh Hiền nói, gã nắm giữ bằng chứng về thân phận thật sự của Thái tử Giang quốc, vậy nội dung trong thư rất có thể là một bí mật động trời gây hại đến nhiều người.
Bí mật này quá nguy hiểm.
Trần Kỳ nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Hắn nói: "Thanh Quân, ngươi có biết ta đã đợi ngày này bao lâu rồi không? Nói chính xác, ta dày công tính kế nhiều năm như vậy, phân nửa động lực đều đến từ quyết tâm phải giẫm đạp kẻ này dưới chân."
Nhạc sư sửng sốt.
Vì đây là lần đầu tiên y nghe đại nhân gọi tên mình bằng giọng điệu dịu dàng đến vậy. Y dùng thân phận nhạc sư ở bên cạnh đại nhân đã lâu, dường như sắp quên mất tên thật của mình.
Nhạc sư nghe ra được khoái cảm trả thù từ giọng điệu hết sức bình tĩnh của Trần Kỳ.
Nhạc sư do dự một chút, hỏi: "Đại nhân có thù oán với Thái tử Giang quốc?"
Trần Kỳ không trả lời.
Nhưng Trần Kỳ vĩnh viễn không bao giờ quên được đêm đông rét lạnh năm đó, hắn ôm xấp bài văn dày cộm đứng trước cung Lan Hinh, mong vị Thái tử Giang quốc phẩm đức vang thiên hạ ấy sẽ mở cửa để hắn bước vào, đồng thời đọc thử bài văn của hắn, sau đó thưởng cho hắn vài miếng ăn.
Trần Kỳ chỉ là một đứa con thứ không được sủng ái, phụ thân của hắn là một lão già ngu dốt háo sắc, lão sủng hạnh mẫu thân chỉ vì muốn trút bỏ những ham muốn thú tính, hoàn toàn không có ý định chịu trách nhiệm. Vương hậu Trương Bích Hoa ganh ghét đố kỵ, từ lúc sinh ra hắn đã bị đuổi đến chuồng ngựa sống cùng với mẫu thân, chịu đựng mọi ánh mắt khinh thường của đám cung nhân.
Mẫu thân hắn là cung nữ, kiến thức ít ỏi, mỗi ngày chỉ biết rơi lệ khóc lóc, ôm ấp suy nghĩ viển vông, hy vọng lão già đó sẽ niệm tình mà nhớ đến hai mẹ con họ.
Đáng thương biết bao, nực cười biết bao!
Mỗi ngày hắn đều cố gắng học hành, chong đèn đọc sách, chỉ vì hy vọng ngày nào đó có thể dựa vào năng lực của bản thân, mang mẫu thân bước ra khỏi bể khổ, tìm được một chỗ đứng trên thế gian.
Giang Nam lớn như vậy, thiên hạ lớn như vậy, hắn không nên bị trói buộc ở Trần quốc.
Mà Thái tử Giang quốc chiêu hiền đãi sĩ, phẩm đức hơn người đã cho hắn nhìn thấy hy vọng.
Khi ấy, danh sĩ Giang Nam truyền tai nhau rằng Thái tử Giang quốc đang chiêu mộ môn khách, không luận xuất thân gia thế, chỉ cần là người có tài đều có thể vào cung Lan Hinh, đồng thời được Thái tử ban thưởng ngàn vàng, trở thành khách quý của y.
Sau khi bàn bạc với mẫu thân, hắn ôm quyết tâm làm liều một phen, bí mật rời khỏi vương cung Trần quốc, chạy đến Giang quốc.
Hắn từng nhìn thấy ngự xe của Thái tử Giang quốc từ xa trên đường phố, chỉ là có quá nhiều người ngưỡng mộ Thái tử, hắn còn chưa kịp đến gần thì đã bị thị vệ đuổi đi. Không còn cách nào khác, Trần Kỳ đành đợi ở bên ngoài cung Lan Hinh.
Hắn chịu đựng gió lạnh thấu xương, đợi bên ngoài cung suốt ba ngày ba đêm, tay chân đông cứng đến mức không còn cảm giác, khó khăn lắm mới có cơ hội dâng lên xấp bài văn mà mình dày công sáng tác hơn nửa năm, cuối cùng chỉ đổi lại một câu "Chủ trương lập luận có thể chấp nhận, nhưng dân tình bình đạm như nước, chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt."
Đối sách mà hắn bỏ công bỏ sức viết ra, lại bị đối phương xem là "vì cái lợi trước mắt".
Đám sĩ tử đi cùng đều cười nhạo hắn hiểu biết nông cạn, tham danh vọng lợi, không lọt vào mắt xanh của Thái tử Giang quốc.
Hắn nhìn hai cánh cửa cao quý trang nghiêm của cung Lan Hinh, giống như Thái tử Giang quốc đang ngồi trên đài cao, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, khiến hắn cảm nhận được sự nhục nhã chưa từng có.
Sự nhục nhã này còn sâu sắc hơn những gì hắn phải chịu đựng khi sống trong chuồng ngựa ở Trần quốc suốt hai mươi năm qua.
Chỉ vì xuất thân khác biệt, đối phương sinh ra đã được vô số người ngưỡng mộ, được thế nhân a dua nịnh hót, một câu nói nhẹ tênh như thế cũng có thể giẫm đạp hắn thành tro bụi, khiến hắn trở thành kẻ hề mặc cho người đời chế nhạo.
Gì mà hạ mình cầu hiền, đức hạnh vô song? Toàn bộ đều là những lời dối trá lừa gạt thiên hạ. Trước khi chính thức đến cung Lan Hinh, hắn đã từng dùng bút danh của mình tham gia vài buổi họp mặt văn nhân, văn chương của hắn được vô số các danh sư học sĩ đánh giá cao. Hắn tự tin rằng, trình độ văn chương của mình vượt xa đám sĩ tử đi cùng.
Mà vị Thái tử Giang quốc tuổi chưa đến đôi mươi này lại dám xem thường sỉ nhục hắn!
Một học sĩ đi cùng an ủi: "Theo tại hạ thấy, sở dĩ Trần huynh không được chọn, không phải là vì văn chương huynh không hay, mà bởi vì nó quá hay."
"Tục ngữ có câu "cây cao thì gió càng lay", trên đời này ai mà không biết, năm mười một tuổi Thái tử Giang quốc từng viết bài "Giang Đô phú" nổi danh thiên hạ, thậm chí được mọi người coi là hình mẫu đua nhau sao chép, Thái tử Giang quốc cũng từ đó mà được lòng vô số học sĩ. Nếu lúc này có một bài văn hay hơn "Giang đô phú" ra đời, Trần huynh nói xem, Thái tử Giang quốc sẽ làm thế nào?"
"Mỗi người đều có lòng ích kỷ của riêng mình, Thái tử Giang quốc cũng không ngoại lệ. Trần huynh có thiên phú hơn người, chớ nên lo lắng được mất nhất thời, chỉ cần gặp được một Bá Nhạc biết quý trọng tài năng của huynh, ắt sẽ có ngày bay cao vươn xa."
Những lời này không mang lại cho hắn chút an ủi nào mà còn khiến hắn càng thêm phẫn nộ bất bình.
Hắn căm hận tên Thái tử Giang quốc cao cao tại thượng, tự nhận hạ mình cầu hiền nhưng thực chất lại ganh ghét đố kỵ và giả dối cực điểm.
Hắn bán hết gia tài, đi bộ về Trần đô, bởi vì tự ý trốn khỏi lãnh cung, mẫu thân hắn phải chịu đòn, suýt chút nữa mất mạng. Sau khi hắn trở về cũng bị trừng phạt theo cung quy.
Mẫu thân ôm lấy cơ thể chồng chất vết thương của hắn, khóc lóc thảm thiết, trách móc nói rằng hắn không nên mơ mộng hão huyền chạy đến Giang quốc tìm đường sống, mà nên học hỏi đám công tử không được sủng ái khác, cố gắng lấy lòng phụ vương.
"Người ta là Thái tử nước chủ thân phận cao quý, hô mưa gọi gió, sao có thể nhìn trúng một đứa con thứ như ngươi."
Mẫu thân liên tục trách móc hắn.
Con thứ! Con thứ!
Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân thường lải nhải bên tai hắn hai từ này, đó là lần đầu tiên hắn mất bình tĩnh giận dữ với bà, nói rằng kể cả hắn là con thứ, nhất định sẽ có ngày hắn giẫm đạp tên Thái tử Giang quốc đó dưới chân.
Đám cung nhân nghe được chuyện này cũng chạy đến chế giễu hắn.
"Tuy bên cạnh Thái tử Giang quốc không thiếu nhân tài, nhưng biết đâu lại thiếu một người quét dọn chuồng ngựa."
"Ngươi muốn Thái tử Giang quốc xem trọng mình, cũng không cần làm văn chi cho mệt, chỉ cần quỳ dưới đất làm bàn đạp cho y là được. Nếu có thể sủa thêm vài tiếng, biết đâu Thái tử Giang quốc sẽ để ý đến ngươi."
Tiếng cười của cung nhân như độc tố thẩm thấu vào cơ thể hắn, khiến hận ý trong lòng hắn dâng trào mãnh liệt.
Hắn có thêm mục tiêu mới kiên quyết hơn cả việc báo thù người cha háo sắc của mình, đó là phải giẫm đạp Giang Dung Dữ dưới chân.
Hắn đã dày công lập kế hoạch bấy lâu nay, giờ mục tiêu sắp thành, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như thế?
Cho dù mạo hiểm, hắn cũng phải thử.
Trần Kỳ cầm lấy bức thư trên bàn.
Nhạc sư không nhịn được giữ tay hắn: "Đại nhân."
"Bỏ ra."
Trần Kỳ vô cảm mở bức thư, khi nhìn thấy nội dung trong thư, đồng tử hắn co rút, đầu tiên là không thể tin được, sau đó lộ ra nét mặt hưng phấn điên cuồng.
Lòng bàn tay hắn run lên vì phấn khích, sau đó bật cười thật lớn.
"Giang Dung Dữ, ta biết ngay ngươi nhất định có điểm yếu."
"Gì mà Dung Dữ điện hạ phẩm đức hơn người, chỉ cần ta tiết lộ bí mật này, ngươi vĩnh viễn không còn mặt mũi đối diện với thiên hạ!"
Nhạc sư khó hiểu hỏi: "Đại nhân, rốt cuộc trong thư viết cái gì?"
Vẻ mặt Trần Kỳ tràn đầy vui sướng, nói: "Trong thư viết, "Giang Dung Dữ" đang tọa trấn ở Mộ Vân Quan là kẻ giả mạo."
Nhạc sư sững sờ.
"Vị Thái tử Giang quốc đó, thật sự là giả? Chuyện này... sao có thể?"
Trần Kỳ cười lạnh: "Y cho rằng mình có thể che mắt người đời, nhưng nào biết lưới trời rộng lớn, không một ai có thể trốn thoát. Bất kể y là Giang Dung Dữ thật hay là người khác giả mạo, chứng cứ này nhất định sẽ khiến tên ngụy quân tử đó nhục nhã cả đời."
"Ngươi còn nhớ, lúc Thái tử Giang quốc mười một tuổi, y từng đi săn với Giang đế, sau đó bị thích khách bắt cóc. Giang đế tuyên bố với bên ngoài rằng Thái tử bệnh nặng, phải ở trong cung nghỉ dưỡng, mãi cho đến ba năm sau, Giang Dung Dữ mới khỏe lại, bắt đầu lộ diện trước mặt triều thần."
Nhạc sư gật đầu.
"Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến thân thế của Thái tử Giang quốc?"
Trần Kỳ đứng dậy, hừ nhẹ nói: "Nhưng trong thư Trịnh Hiền nói rằng, ba năm đó Thái tử Giang quốc không hề ốm đau, cũng không ở trong cung dưỡng bệnh, mà quả thật bị thích khách bắt cóc, không rõ tung tích. Giang Dung Dữ của ba năm sau không phải là Giang Dung Dữ thực sự, mà là..."
"Khôn quân ở đài Thanh Tước giả mạo thành."
Trần Kỳ nói rõ từng chữ, giải tỏa cơn giận trong lòng.
Sắc mặt nhạc sư thay đổi.
"Khôn quân ở đài Thanh Tước?"
"Sao, sao có thể như vậy?"
"Khó trách... khó trách ngày đó ở Tùy đô, y vừa nhìn đã nhận ra thân phận của ta..."
Trần Kỳ nghiêng đầu nhìn y: "Ta hỏi ngươi, tất cả khôn quân ở đài Thanh Tước, trên hõm lưng đều có ấn ký nô lệ đúng không?"
Sắc mặt nhạc sư trắng bệch, xấu hổ gật đầu.
"Vậy là đúng rồi."
"Trịnh Hiền nói, có lần gã đưa nước tắm đến cung Lan Hinh, vô tình nhìn thấy ấn ký nô lệ dưới hõm lưng của Thái tử Giang quốc. Thái tử một nước sao có thể có ấn ký thấp hèn như vậy? Cho nên, Giang Dung Dữ hiện tại, một là do khôn quân giả mạo, hai là y từng sống ở đài Thanh Tước, trở thành khôn quân suốt ba năm."
"Ha, đài Thanh Tước là nơi nào? Thân là Thái tử một nước lại lưu lạc đến nơi như vậy, trở thành luyến đồng mặc cho người khác chơi đùa suốt ba năm. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ngươi nói xem, Giang Dung Dữ còn có mặt mũi nào sống trên đời không?"
Bàn tay giấu trong lớp áo đen của nhạc sư khẽ run rẩy.
Trần Kỳ thấy vậy, chậm rãi nói: "Thanh Quân, ta không nói ngươi, mà là nói tên đạo đức giả Giang Dung Dữ kia, ngươi không giống với y."
"Thuộc hạ biết."
Nhạc sư gượng cười.
"Đại nhân có ơn với thuộc hạ, nếu không có sự bảo vệ của ngài, thuộc hạ sẽ không có được ngày hôm nay. Thuộc hạ chỉ cảm thấy... chuyện này quá khó tin, khôn quân chạy trốn khỏi đài Thanh Tước vào năm năm trước, chẳng lẽ là y?"
"Ai?"
"Trong số những sát thủ được huấn luyện, y là người có thân thủ giỏi nhất, cũng là người duy nhất am hiểu về ám khí và kiếm thuật. Nghe nói y không nghe lời, phạm vào quy tắc của đại vương, nên bị ông ta ban tặng cho vài vị quan vừa mới thăng chức, để bọn họ thay phiên dạy dỗ, cuối cùng rơi vào tay Điền Mãnh. Về sau y nhân lúc Điền Mãnh uống say, đâm mù một con mắt của gã, sau đó chạy trốn khỏi đài Thanh Tước."
"Điền Mãnh?"
Trần Kỳ chợt nhớ tới điều gì đó, nói: "Khó trách lúc sứ thần Tề quốc đến Tùy đô, Điền Mãnh đột nhiên siết tay y không buông, xem ra chuyện này là thật."
"Ha, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không thể tin, trên người Giang Dung Dữ lại có điểm yếu lớn như vậy."
Trần Kỳ chậm rãi nói, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc.
Trong ba mươi năm cuộc đời, chưa bao giờ hắn cảm thấy sung sướng như hôm nay.
Nhạc sư lo lắng nói: "Đại nhân thật sự muốn tiết lộ chuyện này sao? Đây chỉ là lời nói từ phía Trịnh Hiền, lỡ như gã nhìn nhầm, hoặc cố ý muốn bôi nhọ Thái tử Giang quốc thì sao? Nếu đại nhân hành động thiếu suy nghĩ, rất có thể sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm. Hơn nữa Thái tử Tùy quốc nhạy bén như vậy, nhất định sẽ phát hiện ra ngài, lúc đó địa vị của đại nhân ở Tùy đô sẽ bị ảnh hưởng."
Trần Kỳ lạnh lùng nhìn y.
Nói: "Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của ta. Chỉ cần có thể vạch trần bộ mặt thật của tên đạo đức giả đó, mạo hiểm một chút thì đã sao?"
Trần Kỳ hạ quyết tâm, cầm lấy lá thư, bước ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi lều, hắn bỗng khựng lại.
Binh lính mặc giáp đen không biết đã bao vây bên ngoài lều từ lúc nào, một vị tướng quân của doanh trại Thanh Lang cầm đao đứng ở giữa, nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi: "Trần quân sư, trời còn chưa sáng, ngươi định đi đâu thế?"
...
Cùng lúc đó, thi thể của đạo sĩ được khiêng vào lều lớn của Tùy Hành.
Tùy Hành đứng trong lều, ánh mắt âm u.
Từ Kiều đứng một bên thuật lại mọi việc: "Người này từng tu hành chung đạo quán với gã nội quan Trịnh Hiền, tên là Trần Tương. Sau khi Trịnh Hiền chết, người này cũng rời khỏi đạo quán cũ, mai danh ẩn tính, chạy trốn đến nơi khác tu hành. Hai ngày nay mạt tướng phụng mệnh điện hạ, giám sát mọi hành động của Trần quân sư, đêm qua hắn khoác áo choàng, bí mật ra ngoài, đi đến nơi hẻo lánh cách doanh trại mười dặm gặp người này, còn đưa một túi vàng lớn để đổi lấy bức thư trong tay đối phương. Mạt tướng đoán, thứ đó rất có thể là đồ vật Trịnh Hiền lưu lại. Vị nhạc sư bên cạnh hắn có võ công cao cường, lại giỏi sử dụng ám khí, để tránh đánh rắn động cỏ, mạt tướng không dám theo sát, đợi lúc đến gần thì phát hiện Trần Tương đã chết rồi."
"Mạt tướng cũng đã lục soát người hắn, ngoại trừ túi vàng ra thì chẳng có gì hữu ích cả. Bức thư liên quan đến Dung Dữ điện hạ rất có thể đang ở trên người Trần quân sư. Hiện tại, Dương Sóc đã dẫn người bao vây doanh trại của Trần quân sư. Điện hạ, bây giờ ngài có muốn thẩm vấn không?"
Từ Kiều vừa dứt lời, binh lính đã xông vào báo cáo: "Điện hạ, không ổn rồi, Trần quân sư đã chạy trốn khỏi doanh trại!"
Sắc mặt Từ Kiều thay đổi.
Hỏi: "Sao các ngươi lại để hắn trốn thoát?!"
Ông lập tức nghĩ tới điều gì đó: "Chắc chắn là vị cao thủ thần bí bên cạnh hắn! Điện hạ, bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Không sao cả, để Dương Sóc dẫn binh lính đuổi theo, bảo hắn không được làm người bị thương, nhất định phải bắt sống."
Ánh mắt Tùy Hành sắc bén, giọng điệu bình tĩnh đến lạ thường.
Từ Kiều có hơi kinh ngạc, ông cho rằng chuyện này liên quan đến Dung Dữ điện hạ, điện hạ sẽ đích thân dẫn quân truy đuổi.
Sau đó Tùy Hành lại hạ lệnh khác.
"Mang Điền Dã và Điền Anh đến gặp cô."
...
Gió lạnh gào thét, Trần Kỳ và nhạc sư chạy trốn trong đêm.
Phía sau là truy binh hung ác, khuôn mặt Trần Kỳ ướt đẫm mồ hôi, hắn phi ngựa lao về phía trước.
Nhạc sư vừa chặn lại vô số ám tiễn bắn ra từ phía sau, vừa hỏi: "Đại nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Trần Kỳ nghiến răng, hắn không quan tâm đến việc mình rơi vào nguy hiểm, việc quan trọng nhất trước mắt là phải chạy trốn, hắn đã hạ quyết tâm phải liều mạng chuyến này.
Nói: "Tề quốc, đến Tề quốc."
"Hiện tại chỉ có Tề vương mới có thể bảo vệ chúng ta!"
"Nghe nói Đoàn hầu Tề quốc cũng đang chiêu mộ nhân tài, đợi đến nơi đó, chúng ta có thể dựa vào bí mật lớn này tìm được một chỗ dung thân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.