Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 3: Vẫn Chưa Tìm Thấy Thái Tử Giang Quốc
Nhược Lan Chi Hoa
02/09/2024
"Thứ dung tục như vậy mà ngươi cũng dám đem lên giường cô?"
Nội quan Đặng Công bưng một bình trà nóng mới pha bước vào thủy tạ, thấy điện hạ vẫn còn chăm chú đọc sách, bánh ngọt trên bàn gần như còn nguyên, mà dĩa mơ chua bên cạnh lại vơi đi không ít, tươi cười nói: "Nếu điện hạ thích, lão nô đi lấy thêm."
Giang Uẩn bảo không cần.
Đặng Công thở dài, điện hạ có bệnh dạ dày, kiêng kỵ nhiều món, gần như đến mức thanh tâm quả dục, ngày thường ở vương cung Giang quốc chỉ ăn cháo và một vài thức ăn nhẹ, hiếm khi chạm vào những món ngọt ngấy hoặc nhiều mỡ. Mà yến tiệc hôm nay phần lớn là các món mặn, bánh mứt táo này tạm xem như thanh đạm nhất rồi.
Ông vốn định phân phó chủ sự phía Trần quốc chuẩn bị thêm ít đồ ăn nhẹ, nhưng điện hạ ngăn cản.
Phạm Chu đại nhân cũng nói: "Sở thích ăn uống của điện hạ, sao có thể để đám người nước phụ thuộc biết được."
Phạm Chu đại nhân thành thật khuyên bảo, được điện hạ tín nhiệm. Nếu ngày thường điện hạ có bất kỳ sai sót nào trong hành vi cử chỉ hay phẩm chất đạo đức, ông cũng không chút do dự chỉ ra, cũng nhờ vào đức tính khiêm tốn chịu sửa sai này mà có vô số danh sĩ muốn đi theo điện hạ. Đặng Công không thể không nghe.
Chỉ đành khiến điện hạ chịu khổ một phen.
Từ khi đến Trần quốc, hầu như điện hạ chưa có một bữa ăn nghiêm túc nào, bệnh dạ dày ngày càng nghiêm trọng.
Giang quốc chủ nghiêm khắc dạy bảo đã đành, đám mưu sĩ trăm công nghìn việc như họ, càng không nhịn được việc điện hạ nhà mình có bất kỳ khuyết điểm nào, một nội quan như ông nhìn thấy còn thấy đau lòng.
"Phía Phi Ưng Các có tin tức gì không?"
Giang Uẩn bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Công Tôn Dương vội đáp không.
Phi Ưng Các là một tổ chức tình báo do điện hạ thành lập, chủ yếu phụ trách truyền tình báo quân sự. Nửa tháng trước, mật thám của Phi Ưng Các phát hiện ra dấu vết quân Tùy ở bờ Nam sông Hoàng Hà. Điện hạ đặc biệt truyền tin cho Vân Hoài tướng quân đóng giữ tại Mộ Vân Quan, lệnh cho hắn điều tra việc này.
Những năm qua, hai bờ sông Hoàng Hà có vẻ yên bình, nhưng thực tế, các cuộc tập kích và quấy nhiễu dưới quy mô nhỏ giữa các nước thù địch không ngừng diễn ra. Hai năm trước, quân Tùy muốn chiếm lấy Khương quốc - một cứ điểm quan trọng nằm ở phía Tây Bắc sông Hoàng Hà, làm điểm đột phá tấn công xuống Nam. May là Phi Ưng Các phát hiện kịp thời, điện hạ có đủ thời gian chuẩn bị, âm mưu của quân Tùy mới thất bại.
Gần đây, khu vực gần Mộ Vân Quan đột nhiên xuất hiện dị động, nhất định phải nâng cao cảnh giác.
Công Tôn Dương hỏi: "Có cần thần gửi thư nhắc nhở một chút không?"
Giang Uẩn lắc đầu: "Không cần, đợi tiệc Lưu Thương kết thúc, chúng ta trực tiếp đến Mộ Vân Quan."
Mộ Vân Quan nằm ở biên giới phía Bắc Giang quốc, gần bờ Nam sông Hoàng Hà, việc thay đổi lộ trình từ Trần quốc quả thực sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Công Tôn Dương và Phạm Chu đều hiểu, hành tung của quân địch là một vấn đề nghiêm trọng, có lẽ điện hạ muốn đích thân đến đó mới yên tâm, bọn họ lập tức nghe theo.
Thi đấu kết thúc thì tới tiệc tối.
Hôm nay, Tứ công tử đều có mặt đông đủ, cả sáu nước đều cử rất nhiều danh sĩ đại thần và quý tộc đến tham dự. Trần quốc chủ cũng vui lây, đặc biệt sai cung nhân mang rượu Bạch Lê ủ hơn mười năm đến mời mọi người cùng thưởng thức.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Giang Uẩn lấy lý do cơ thể không thoải mái nên từ biệt Trần quốc chủ, ngồi xe đi về hướng Bắc. Mọi người biết thân thể điện hạ ốm yếu, không chịu nổi chút gió, cũng không ép y ở lại, đều đứng ngoài cửa cung tiễn.
Trần quốc chủ mời mọi người cùng vào đình tiếp tục yến tiệc, đồng thời gọi một vài khôn quân được sủng ái trong hậu cung của mình đến, cùng bọn họ vui chơi uống rượu.
Khôn quân là một thân phận khá đặc biệt trong thời đại này, địa vị tương đương với nô lệ, chủ yếu được sử dụng để mua vui cho quý tộc. Thậm chí, một số quý tộc còn tự tay chọn những thiếu niên trẻ đẹp, sau đó cho họ uống một vài loại thuốc đặc biệt từ khi còn nhỏ. Da thịt và xương cốt của những thiếu niên này sẽ trở nên mềm mại và quyến rũ hơn cả nữ tử. Vì là công cụ để mua vui nên được đặt cho cái tên vô cùng tao nhã - Khôn quân.
Ở thời đại này, việc các quý tộc nuôi dưỡng khôn quân trong phủ là điều hết sức bình thường, Tề quốc chủ Liệt vương nổi tiếng hoang dâm tàn bạo, thậm chí vì thỏa mãn thú vui của mình, ông ta còn xây dựng đài Thanh Tước bên trong đô thành, thu thập những thiếu niên trẻ đẹp từ khắp nơi trên thiên hạ. Loại thuốc có tên "Ỷ La" dùng để huấn luyện khôn quân cũng xuất xứ từ đài Thanh Tước, về sau mới lưu truyền sang các nước khác.
Khôn quân được Trần quốc chủ nuôi dưỡng đều là những thiếu niên khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, tướng mạo thanh tú, rất giỏi lấy lòng người khác, thoạt nhìn là biết đã được dạy dỗ kỹ càng.
Chỉ là Trần quốc chủ đã ngoài sáu mươi mà vẫn say mê nô đùa với một đám thiếu niên mười mấy tuổi, mọi người không khỏi có chút khinh thường.
Đương lúc men say, đột nhiên có một thị vệ vội chạy tới báo: "Quốc chủ, không ổn rồi, quân Tùy tấn công!"
Trần quốc chủ uống rượu đến nỗi đầu óc mơ hồ, nghe vậy thì ngẩn người chốc lát, hỏi: "Ngươi... ngươi nói cái gì?"
"Quân, quân Tùy đánh tới rồi!"
Thị vệ vừa dứt lời, đã bị một mũi tên sắc nhọn bắn xuyên qua cổ họng. Ngay sau đó, những lính canh khác đang tuần tra trong sân cũng liên tiếp bị trúng tên, ngã gục xuống đất.
Trong đình đột nhiên náo động, mọi người lập tức hoảng hốt đứng dậy.
Cuối cùng Trần quốc chủ cũng tỉnh táo lại, sau khi được cung nhân dìu đỡ, lão mới loạng choạng đứng lên, hét lớn: "Hộ giá, hộ giá!"
Thế nhưng, đình viện vừa nãy vẫn ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, đừng nói thị vệ, ngay cả tiếng chim kêu cũng không nghe thấy, hơi thở chết chóc lan tràn khắp nơi.
"Quân Tùy ở đâu ra?"
Có người run rẩy hỏi.
Không một ai trả lời.
Bầu không khí ngày càng trở nên yên tĩnh.
Cho đến khi tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên, làm tất cả mọi người kinh sợ.
Cửa viện bị mở tung, hai hàng kỵ binh mặc áo giáp đen, thắt lưng có mang theo con dao hình đầu sói lao vào, màn đêm ngập tràn sát khí đáng sợ.
Con dao đầu sói, biểu tượng của doanh trại Thanh Lang, một trong những đội binh tinh nhuệ hàng đầu, mà người thống lĩnh...
Ai nấy đều run rẩy ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông có đôi mắt phượng sắc bén, mái tóc đen búi cao sau đầu, hắn mặc bộ giáp nặng bằng sắt, trên vai và cánh tay có hoa văn kỳ lân phức tạp được thêu bằng chỉ vàng, đang chậm rãi cưỡi ngựa về phía trước.
Người thống lĩnh, vị sát thần nổi danh của Tùy quốc, một tay lập nên doanh trại Thanh Lang. Bất kể là các nước phương Nam hay phương Bắc đều sợ hãi trước cái tên này, Thái tử Tùy quốc, Tùy Hành.
Hai chân Trần quốc chủ mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Sắc mặt của những người còn lại cũng trắng bệch, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Rất vui được gặp các vị."
Tùy Hành nheo mắt, cười nói.
Binh sĩ Tùy quốc đi cùng đã nhanh chóng kiểm soát toàn bộ đình viện và các vị khách có mặt.
Tất cả đại thần quý tộc và danh sĩ các nước đều chứng kiến cảnh này, cuối cùng có người chậm chạp phản ứng, run rẩy hỏi: "Tên ác... ác tặc, ngươi muốn gì?"
Mà thực tế, gã càng muốn biết đội kỵ binh được bọc thép dày đặc này làm thế nào có thể không tiếng động mà đột nhập vào đô thành Trần quốc vốn được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy?
Nhưng khi nghĩ đến chiến tích của người này, có vẻ như gã đã hỏi một câu thừa thãi.
Tùy Hành cười, trên khuôn mặt tuấn tú chói mắt mang theo độ cong xảo quyệt.
"Tất nhiên là muốn hợp tác với chư vị, làm nên nghiệp lớn."
"Ăn nói hàm hồ!" Một danh sĩ nhổ nước bọt chửi rủa: "Sáu nước Giang Nam bọn ta không đội trời chung với ngươi! Cái tên ác tặc, ngươi..."
Chưa kịp mắng xong, đầu gã đã bị lưỡi dao chặt đứt, đầu thân một nơi.
Máu bắn tung tóe đầy đất.
Đôi mắt trên đầu thậm chí còn đang mở to.
Ngay lập tức, có người lùi lại hét lớn.
Ngay cả những người đứng phía sau chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Tùy Hành thu lại lưỡi dao dính máu, nheo mắt: "Bây giờ, các vị có muốn ngồi xuống vui vẻ nói chuyện cùng cô chưa?"
Dù đang mỉm cười nhưng giọng điệu của hắn lại ân cần quá mức, khiến mọi người không kiềm được rùng mình.
"Điện hạ."
Binh lính chịu trách nhiệm kiểm kê nhân số chạy tới, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa tìm thấy Thái tử Giang quốc."
Tùy Hành khẽ nheo mắt.
•••Lần đầu Giang Uẩn phát giác có gì đó không đúng là vì cơ thể y đột nhiên nóng ran, mà dòng nhiệt này xuất phát từ đan điền, mới đầu không có cảm giác gì, nhưng sau đó lại lan ra khắp tứ chi và xương cốt với tốc độ cực nhanh.
Cơn đau ngày càng dữ dội, vô cùng khó chịu.
Trán Giang Uẩn dần đổ mồ hôi, ngón tay nắm chặt tay áo.
Công Tôn Dương và Phạm Chu ngồi xe cùng y, Phạm Chu là người đầu tiên phát giác ra có gì đó không đúng. Ông đi theo điện hạ nhiều năm, biết rõ điện hạ là người rất chú trọng lễ nghi, tuy chỉ là một động tác nhỏ, nhưng ngày thường cũng rất hiếm thấy.
Phạm Chu lo lắng hỏi: "Điện hạ không khỏe sao?"
Ông biết Giang Uẩn có bệnh dạ dày, lo trong yến tiệc vừa rồi Giang Uẩn ăn uống không thoải mái nên mới ảnh hưởng đến sức khỏe, mà chuyến đi Mộ Vân Quan lần này vẫn còn một chặng đường dài nữa mới tới.
Tuy có y quan theo cùng, nhưng mang bệnh trong người đi đường vẫn rất vất vả.
Giang Uẩn lắc đầu, chậm rãi thả lỏng ngón tay, dằn xuống sự khó chịu trong cơ thể, nói: "Không sao."
Trong đầu y có một suy đoán mơ hồ, nhưng vì suy đoán đó quá khó tin nên y tạm thời bỏ qua.
Phạm Chu hơi lo lắng.
"Thật sự không sao?"
"Có cần thần cho mời y quan đến xem không?"
Giang Uẩn lắc đầu, bảo không cần.
Ngoại trừ trán đổ mồ hôi và sắc môi nhợt nhạt, khuôn mặt trắng như ngọc của y quả thật không có gì khác thường.
Phạm Chu cũng không gặng hỏi nữa.
Giang Uẩn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Chúng ta thay đổi lộ trình, đi đường núi."
Công Tôn Dương và Phạm Chu đều kinh ngạc.
Đi đường suốt đêm đã rất vất vả rồi, nếu đổi sang đường núi sẽ càng nguy hiểm hơn. Bởi vì địa hình Trần quốc có nhiều ngọn núi dốc nên hầu hết đường núi đều hiểm trở và khó di chuyển.
Nhưng Giang Uẩn sẽ không vô cớ hạ lệnh, Công Tôn Dương và Phạm Chu vội hỏi: "Điện hạ phát hiện ra điều gì sao?"
Giang Uẩn gật đầu: "Chỉ là một suy đoán thôi."
Y lấy ra tờ giấy từ trong tay áo, gấp lại đưa cho Công Tôn Dương: "Cô chợt nhớ còn có chuyện chưa kịp thương lượng với Trần quốc chủ, ngươi dùng bồ câu đưa thư của Phi Ưng Các, nhanh chóng gửi lá thư này tới vương cung Trần quốc."
Công Tôn Dương sửng sốt, ông nhìn thấy rõ ràng đó chỉ là một mảnh giấy trắng.
Phạm Chu phản ứng rất nhanh, nhìn về phía Công Tôn Dương vẫn còn đang không biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng, Công Tôn Dương nhận lệnh, không dám chậm trễ, lập tức mở cửa ra ngoài phân phó.
Tùy Hành quả thật là vì Giang Uẩn mà tới.
Không bắt được người, hắn bèn ra lệnh cho khách khứa sáu nước đến dự tiệc tập hợp tại một tòa cung điện, cho bọn họ thời gian một tiếng đồng hồ, ép họ khai báo tung tích của Giang Uẩn, đồng thời khuyến khích mọi người chủ động giao ra tình báo quan trọng của Giang quốc, bất kể là tình báo gì, giao càng nhiều thì phần thưởng càng lớn. Kẻ không nghe lệnh, một là lấy tình báo nước mình ra thay thế, hai là đợi đến khi trời sáng, cả đám đều chết.
Hành sự chẳng khác gì một tên cướp.
Tùy Hành trực tiếp chiếm lĩnh vương cung Trần quốc làm nơi đóng quân, Trần quốc chủ dắt theo Thế tử Trần Thao, quỳ dưới đài ngọc, toàn thân run lẩy bẩy.
Tùy Hành đi ngang qua lão, đột nhiên dừng lại, xoay người nhếch môi cười: "Xương đầu của quốc chủ không tệ, hình dáng tròn trịa, thoạt nhìn là người rất có phúc, vừa hay cô đang thiếu một vò đựng rượu, nếu quốc chủ quả thật có trí nhớ kém, chi bằng cô lấy đầu ngươi làm vò rượu nhé?"
Trần quốc chủ trừng to mắt, ngất đi vì sợ hãi.
Mà vị Thế tử thật thà lương thiện Trần Thao kia lại ôm lấy phụ thân bất tỉnh của mình, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, nhìn Tùy Hành như một tên ác quỷ. Người chưa từng ra chiến trường như hắn, cuối cùng cũng hiểu vì sao khắp triều văn võ bá quan mỗi khi nhắc tới Thái tử Tùy quốc đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ như vậy.
Mà người này, chỉ mới ngoài đôi mươi!
Tùy Hành cười lớn, chắp tay sau lưng, huênh hoang bước vào cung điện lộng lẫy, nơi chỉ Trần quốc chủ mới có tư cách ở.
Thân vệ Phàn Thất bước tới, không kiềm được tức giận nói: "Đám người đó đang mắng điện hạ ở đại sảnh, điện hạ chắc chắn chúng sẽ thành thật giao ra tin tức của Giang Uẩn và tình báo Giang quốc sao?"
Tùy Hành thản nhiên cười.
"Có giao hay không, ngươi cứ chờ là biết."
Đợi đến khi bước vào cung điện, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, trên tấm thảm mềm quý giá trải giữa đại sảnh, một hàng thiếu niên xinh đẹp chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng màu tuyết đang quỳ gối.
Bước chân Tùy Hành khựng lại, hỏi; "Xảy ra chuyện gì?"
Phàn Thất cười khúc khích nói: "Là lão già Trần quốc chủ kia dâng tặng cho điện hạ, nói đây là những khôn quân xinh đẹp nhất trong cung, lão vẫn chưa chạm qua, sẵn lòng dâng lên cho điện hạ thưởng thức."
Những thiếu niên đó hiển nhiên đã được dạy dỗ kỹ càng, khi thấy Tùy Hành bước vào, bọn họ cố nén sợ hãi, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, để lộ phần gáy trắng ngần. Một người trong số đó còn chậm rãi bò đến dưới chân Tùy Hành, muốn lau giày cho hắn. Phàn Thất ở một bên nói: "Nghe nói, khôn quân ở vương cung Trần quốc từ nhỏ đã được huấn luyện cẩn thận, bình thường dùng bữa theo quy định, tư chất có thể sánh ngang với những mỹ nhân trong đài Thanh Tước của Tề quốc, lão Trần quốc chủ này vì lấy lòng điện hạ mà tốn không ít công sức."
Tùy Hành rất nghiêm khắc trong việc quản lý quân đội, không gần nữ sắc lẫn nam sắc. Trong mắt Phàn Thất và các tướng lĩnh khác, tính cách này quả thật không hề thích hợp với độ tuổi vốn có của hắn.
Phàn Thất đoán, chắc chắn là nam nữ tử bình thường đều không thể lọt vào mắt điện hạ.
Mà những khôn quân được Trần quốc chủ đưa đến toàn là tuyệt phẩm nhân gian, chỉ cần là nam nhân bình thường, tuyệt đối không thể không động lòng, vậy nên hắn mạnh dạn sắp xếp đưa bọn họ vào.
Tùy Hành chỉ nhàn nhạt liếc một cái, không chút lưu tình đá văng thiếu niên đang quỳ bên chân, cười lạnh nói: "Thứ dung tục như vậy mà ngươi cũng dám đem lên giường cô?"
Trời sinh hắn có sức lực mạnh mẽ, cú đá này khiến thiếu niên kia văng xa một trượng, ngã mạnh xuống đất, góc trán chảy máu, xương sườn gần như bị gãy. Những thiếu niên trẻ tuổi khác chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chưa từng thấy ai không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, trong lòng lại càng thêm sợ hãi, run rẩy như lá bay trước gió.
Suy cho cùng, ngày thường đám quý tộc công thần mỗi khi nhìn thấy bọn họ, không vui vẻ phấn khích thì cũng chạy đến động chạm lung tung. Mà vị Thái tử Tùy quốc này lại coi họ như củ cải trắng trên đường mà đá văng.
Phàn Thất cũng sửng sốt, sợ đến mức vội vàng xua tay đuổi đám thiếu niên đó ra ngoài, nói: "Chỉ là thuộc hạ cảm thấy điện hạ chinh chiến vất vả, muốn giúp ngài giảm bớt mệt mỏi..."
Tùy Hành cười lạnh.
"Dùng những thứ này? Ngươi chê cô sống lâu quá ư?"
Phàn Thất toát mồ hôi lạnh, không dám nói gì nữa.
Trong lòng lại hoảng hốt nghĩ, một đám mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà trong mắt điện hạ chỉ là thứ dung tục, chẳng lẽ điện hạ người muốn tiên trên trời sao?!
Chẳng mấy chốc một canh giờ đã trôi qua.
Tùy Hành chậm rãi khoác áo ngoài, tay cầm roi ngựa, xuất hiện trước mặt mọi người, dáng vẻ nhàn nhã như một công tử quý tộc đang thong thả đi dạo.
Sau một giờ la hét ầm ĩ, tất cả mọi người đều kiệt sức, thấy quân Tùy tay cầm kiếm nhìn chằm chằm mình như hổ đói rình mồi, cuối cùng họ cũng cảm nhận được hơi thở của cái chết.
"Thứ Giang Dung Dữ cho các ngươi, cô cũng có thể cho, mà thứ Giang Dung Dữ không cho được, cô cũng có thể cho."
"Hiện tại, ai bằng lòng thì trả lời câu hỏi của cô."
Bốn bề im lặng, không ai nói gì.
Tùy Hành cũng không vội, hắn vung tay lên, binh lính Tùy quốc lập tức tiến đến kéo hai người xuống. Ban đầu bọn họ còn la hét chửi bới, nhưng chẳng mấy chốc đã im bặt, kết quả có thể tự đoán được.
Những người còn lại sắc mặt tái nhợt, thậm chí có người đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng bao lâu, hơn mười người lần lượt bị kéo xuống. Bầu không khí ngày càng căng thẳng, Tùy Hành đột nhiên cười nói: "Như vậy đi, cô cho các ngươi thêm nửa giờ nữa, kẻ nào chịu hàng, cô lập tức phong hắn làm Trung Lang tướng quân. Tương lai cô nắm giữ Giang Nam, chắc chắn sẽ cho hắn không ít bổng lộc. Nếu không, chỉ tiếc, các người đành phải chết cùng nhau."
"Có điều, người ở chỗ cô số lượng có hạn, các ngươi muốn gia nhập thì phải nhanh lên mới được."
Người này rõ ràng là đang dùng kế chia rẽ nhân tâm.
Vì thế nửa giờ kế tiếp bỗng nhiên trở thành một sự giày vò, hết người này đến người khác không nhịn được nữa, bắt đầu đập cửa muốn gặp Tùy Hành, khai ra tình báo Giang quốc, nếu không biết thì trực tiếp khai tình báo nước họ.
Tùy Hành nhìn xấp tờ khai trong tay, không mấy hài lòng.
Vệ Quân là người đầu tiên trong Tứ công tử bước tới, đôi mắt đào hoa luôn phảng phất ý cười nay hiếm khi có phần lạnh nhạt, chỉ đơn giản nói ra yêu cầu của mình.
"Ta muốn sống, nhưng ta thực sự không có bất kỳ tin tức giá trị nào để cung cấp."
Tùy Hành nhướng mày: "Vậy ngươi đến gặp cô làm gì?"
Vệ Quân tựa hồ đang chịu đựng sự nhục nhã, lấy hết can đảm nói: "Nếu điện hạ bằng lòng tha mạng cho ta, ta sẵn sàng thuyết phục Vệ quốc đầu hàng, hơn nữa..."
"Hơn nữa thế nào?"
Tùy Hành mỉm cười, hứng thú hỏi.
Bọn họ đều biết, nếu không có thứ gì để đảm bảo, chỉ dùng lời hứa suông như vậy để thuyết phục Tùy Hành là điều không thể.
"Hơn nữa... còn hầu hạ ngài."
Vệ Quân cắn môi, kìm nén sự xấu hổ và tức giận.
Lời này rõ ràng là đang đánh cược toàn bộ tôn nghiêm và kiêu ngạo của y, nói xong y quỳ xuống đất, hai tay nắm chặt thành quyền, lưng hơi run rẩy, chờ đợi câu trả lời.
Trong cung thật lâu không có tiếng động.
Một lúc sau, bên trên vang lên tiếng cười nhẹ.
"Tứ công tử, mỹ nam đẹp nhất Giang Nam, công tử Vệ Quân nổi danh khắp thiên hạ với vẻ ngoài tuấn tú, lại bằng lòng dâng mình cho cô. Quả thực là một cuộc trao đổi không tệ."
Tùy Hành nâng đôi mắt phượng dài hẹp, chậm rãi nói xong, lại tiếc nuối giương hai tay ra. "Đáng tiếc, với vẻ đẹp này của ngươi, e rằng không đủ tư cách lên giường với cô..."
Vệ Quân không thể tin được mà ngẩng đầu, máu trên mặt lập tức rút cạn.
Suy cho cùng, thân là một trong Tứ công tử có dung mạo nổi danh thiên hạ, từ nhỏ đến lớn, chưa một ai từng có ý kiến về vẻ ngoài của y...
Đó là một cảm giác xấu hổ và nhục nhã không nói nên lời.
Mà Phàn Thất và Thập Phương đứng phía sau cũng ngây người.
Vệ Quân là Thế tử Vệ quốc, người đứng đầu trong Tứ công tử, là đệ nhất mỹ nam chốn Giang Nam, đừng nói là sáu nước Giang Nam, ngay cả những nước ở Giang Bắc không ai là không biết.
Hiện tại nhìn người trước mắt, quả thật còn đẹp hơn so với lời đồn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa trời sinh biết cười kia.
Những khôn quân mà Trần quốc chủ đưa tới thì không nói, đến cả tư sắc như Vệ Quân mà điện hạ nhà họ còn coi thường?!
Mà cũng đúng, có công tử Nhan Tề ở đây, điện hạ coi thường người khác cũng là chuyện bình thường. Nhưng trên đời này liệu mấy ai được như Nhan Tề?
"Tuy nhiên, cô đã nhận được thành ý của Vệ Thế tử. Như vậy đi, chỉ cần Vệ công tử làm theo yêu cầu của cô, gửi một bức thư cho Vệ quốc chủ, cô sẽ đồng ý tha mạng cho ngươi."
Lúc sắp hết thời gian nửa canh giờ, một tên lính khác từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: "Nhị công tử Trần quốc cầu kiến."
Trần Kỳ nhanh chóng được đưa vào.
Tùy Hành cầm trong tay một xấp tình báo dày đặc, nhìn hắn một cái, cười nói: "Hình như Nhị công tử đến hơi muộn."
Trần Kỳ ngắn gọn đáp: "Ta có thể cung cấp thứ có giá trị hơn tin tức mà điện hạ cầm trên tay."
Tùy Hành nhướng mày.
"Ồ, vậy ư?"
Trần Kỳ gật đầu: "Ta không chỉ cung cấp cho điện hạ thông tin về Giang quốc mà còn có cả thông tin về năm nước còn lại. Ngoài ra, ta cũng có thể nói cho điện hạ hành tung chính xác của Thái tử Giang quốc, Giang Uẩn."
Những học sĩ thường ngày ngưỡng mộ Trần Kỳ nếu nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của hắn vào lúc này, có lẽ họ sẽ vô cùng sửng sốt.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ngữ điệu thong dong, vẻ mặt cũng không còn nét thật thà như thường lệ mà trở nên tràn đầy dã tâm, giống như một con hổ ngủ sâu bỗng vùng dậy, rõ ràng hắn đã chuẩn bị cho thời khắc này từ rất lâu.
Cuối cùng Tùy Hành cũng tỏ ra chút hứng thú.
Trần Kỳ nói: "Nhưng ta cũng có điều kiện."
Tùy Hành ra hiệu cho hắn nói.
Trần Kỳ: "Ta không muốn cái chức Trung Lang tướng quân gì đó, chỉ muốn làm một quân sư dưới trướng điện hạ. Tương lai điện hạ thâu tóm Giang Nam, ta muốn làm chủ vùng đất này, cũng nguyện trung thành với điện hạ. Còn nữa, ta muốn xin điện hạ một người."
"Người nào?"
"Thái tử Giang quốc, Giang Uẩn."
Tùy Hành có chút kinh ngạc.
Trần Kỳ: "Ta lấy thân phận quân sư, thỉnh cầu điện hạ sau khi tóm được người này, giao y cho ta xử lý."
Tùy Hành nói: "Theo cô biết, Giang Uẩn và ngươi đều là một trong Tứ công tử, thường ngày vốn không hề gây khó dễ cho Trần quốc, ngươi bắt y có ích gì?"
Ánh mắt Trần Kỳ không giấu được ghen tị, nói: "Điện hạ có điều không biết, người này không tài không đức, chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa, dựa vào danh tiếng để lừa dối thiên hạ. Ta chỉ muốn y nếm trải mùi vị bị người khác giẫm đạp dưới chân mà thôi."
Tùy Hành trầm ngâm một lát, sau đó sảng khoái đáp: "Được, cô đồng ý yêu cầu của ngươi."
Tùy Hành muốn bắt Giang Uẩn, chủ yếu là để nhanh chóng chia cắt sáu nước Giang Nam, chiếm lấy Khương quốc, kỳ thực hắn cũng không có hứng thú gì với y.
Trong Tứ công tử, có đến ba người là tầm thường vô vị, mà vị thứ tư được thêm vào cho đủ số kia, còn có thể làm nên trò trống gì.
À, đúng rồi, nghe nói y có dung mạo xấu xí nên không dám gặp người khác.
Nếu Trần Kỳ muốn, thì cho hắn là được.
Nội quan Đặng Công bưng một bình trà nóng mới pha bước vào thủy tạ, thấy điện hạ vẫn còn chăm chú đọc sách, bánh ngọt trên bàn gần như còn nguyên, mà dĩa mơ chua bên cạnh lại vơi đi không ít, tươi cười nói: "Nếu điện hạ thích, lão nô đi lấy thêm."
Giang Uẩn bảo không cần.
Đặng Công thở dài, điện hạ có bệnh dạ dày, kiêng kỵ nhiều món, gần như đến mức thanh tâm quả dục, ngày thường ở vương cung Giang quốc chỉ ăn cháo và một vài thức ăn nhẹ, hiếm khi chạm vào những món ngọt ngấy hoặc nhiều mỡ. Mà yến tiệc hôm nay phần lớn là các món mặn, bánh mứt táo này tạm xem như thanh đạm nhất rồi.
Ông vốn định phân phó chủ sự phía Trần quốc chuẩn bị thêm ít đồ ăn nhẹ, nhưng điện hạ ngăn cản.
Phạm Chu đại nhân cũng nói: "Sở thích ăn uống của điện hạ, sao có thể để đám người nước phụ thuộc biết được."
Phạm Chu đại nhân thành thật khuyên bảo, được điện hạ tín nhiệm. Nếu ngày thường điện hạ có bất kỳ sai sót nào trong hành vi cử chỉ hay phẩm chất đạo đức, ông cũng không chút do dự chỉ ra, cũng nhờ vào đức tính khiêm tốn chịu sửa sai này mà có vô số danh sĩ muốn đi theo điện hạ. Đặng Công không thể không nghe.
Chỉ đành khiến điện hạ chịu khổ một phen.
Từ khi đến Trần quốc, hầu như điện hạ chưa có một bữa ăn nghiêm túc nào, bệnh dạ dày ngày càng nghiêm trọng.
Giang quốc chủ nghiêm khắc dạy bảo đã đành, đám mưu sĩ trăm công nghìn việc như họ, càng không nhịn được việc điện hạ nhà mình có bất kỳ khuyết điểm nào, một nội quan như ông nhìn thấy còn thấy đau lòng.
"Phía Phi Ưng Các có tin tức gì không?"
Giang Uẩn bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Công Tôn Dương vội đáp không.
Phi Ưng Các là một tổ chức tình báo do điện hạ thành lập, chủ yếu phụ trách truyền tình báo quân sự. Nửa tháng trước, mật thám của Phi Ưng Các phát hiện ra dấu vết quân Tùy ở bờ Nam sông Hoàng Hà. Điện hạ đặc biệt truyền tin cho Vân Hoài tướng quân đóng giữ tại Mộ Vân Quan, lệnh cho hắn điều tra việc này.
Những năm qua, hai bờ sông Hoàng Hà có vẻ yên bình, nhưng thực tế, các cuộc tập kích và quấy nhiễu dưới quy mô nhỏ giữa các nước thù địch không ngừng diễn ra. Hai năm trước, quân Tùy muốn chiếm lấy Khương quốc - một cứ điểm quan trọng nằm ở phía Tây Bắc sông Hoàng Hà, làm điểm đột phá tấn công xuống Nam. May là Phi Ưng Các phát hiện kịp thời, điện hạ có đủ thời gian chuẩn bị, âm mưu của quân Tùy mới thất bại.
Gần đây, khu vực gần Mộ Vân Quan đột nhiên xuất hiện dị động, nhất định phải nâng cao cảnh giác.
Công Tôn Dương hỏi: "Có cần thần gửi thư nhắc nhở một chút không?"
Giang Uẩn lắc đầu: "Không cần, đợi tiệc Lưu Thương kết thúc, chúng ta trực tiếp đến Mộ Vân Quan."
Mộ Vân Quan nằm ở biên giới phía Bắc Giang quốc, gần bờ Nam sông Hoàng Hà, việc thay đổi lộ trình từ Trần quốc quả thực sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Công Tôn Dương và Phạm Chu đều hiểu, hành tung của quân địch là một vấn đề nghiêm trọng, có lẽ điện hạ muốn đích thân đến đó mới yên tâm, bọn họ lập tức nghe theo.
Thi đấu kết thúc thì tới tiệc tối.
Hôm nay, Tứ công tử đều có mặt đông đủ, cả sáu nước đều cử rất nhiều danh sĩ đại thần và quý tộc đến tham dự. Trần quốc chủ cũng vui lây, đặc biệt sai cung nhân mang rượu Bạch Lê ủ hơn mười năm đến mời mọi người cùng thưởng thức.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Giang Uẩn lấy lý do cơ thể không thoải mái nên từ biệt Trần quốc chủ, ngồi xe đi về hướng Bắc. Mọi người biết thân thể điện hạ ốm yếu, không chịu nổi chút gió, cũng không ép y ở lại, đều đứng ngoài cửa cung tiễn.
Trần quốc chủ mời mọi người cùng vào đình tiếp tục yến tiệc, đồng thời gọi một vài khôn quân được sủng ái trong hậu cung của mình đến, cùng bọn họ vui chơi uống rượu.
Khôn quân là một thân phận khá đặc biệt trong thời đại này, địa vị tương đương với nô lệ, chủ yếu được sử dụng để mua vui cho quý tộc. Thậm chí, một số quý tộc còn tự tay chọn những thiếu niên trẻ đẹp, sau đó cho họ uống một vài loại thuốc đặc biệt từ khi còn nhỏ. Da thịt và xương cốt của những thiếu niên này sẽ trở nên mềm mại và quyến rũ hơn cả nữ tử. Vì là công cụ để mua vui nên được đặt cho cái tên vô cùng tao nhã - Khôn quân.
Ở thời đại này, việc các quý tộc nuôi dưỡng khôn quân trong phủ là điều hết sức bình thường, Tề quốc chủ Liệt vương nổi tiếng hoang dâm tàn bạo, thậm chí vì thỏa mãn thú vui của mình, ông ta còn xây dựng đài Thanh Tước bên trong đô thành, thu thập những thiếu niên trẻ đẹp từ khắp nơi trên thiên hạ. Loại thuốc có tên "Ỷ La" dùng để huấn luyện khôn quân cũng xuất xứ từ đài Thanh Tước, về sau mới lưu truyền sang các nước khác.
Khôn quân được Trần quốc chủ nuôi dưỡng đều là những thiếu niên khoảng độ mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, tướng mạo thanh tú, rất giỏi lấy lòng người khác, thoạt nhìn là biết đã được dạy dỗ kỹ càng.
Chỉ là Trần quốc chủ đã ngoài sáu mươi mà vẫn say mê nô đùa với một đám thiếu niên mười mấy tuổi, mọi người không khỏi có chút khinh thường.
Đương lúc men say, đột nhiên có một thị vệ vội chạy tới báo: "Quốc chủ, không ổn rồi, quân Tùy tấn công!"
Trần quốc chủ uống rượu đến nỗi đầu óc mơ hồ, nghe vậy thì ngẩn người chốc lát, hỏi: "Ngươi... ngươi nói cái gì?"
"Quân, quân Tùy đánh tới rồi!"
Thị vệ vừa dứt lời, đã bị một mũi tên sắc nhọn bắn xuyên qua cổ họng. Ngay sau đó, những lính canh khác đang tuần tra trong sân cũng liên tiếp bị trúng tên, ngã gục xuống đất.
Trong đình đột nhiên náo động, mọi người lập tức hoảng hốt đứng dậy.
Cuối cùng Trần quốc chủ cũng tỉnh táo lại, sau khi được cung nhân dìu đỡ, lão mới loạng choạng đứng lên, hét lớn: "Hộ giá, hộ giá!"
Thế nhưng, đình viện vừa nãy vẫn ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, đừng nói thị vệ, ngay cả tiếng chim kêu cũng không nghe thấy, hơi thở chết chóc lan tràn khắp nơi.
"Quân Tùy ở đâu ra?"
Có người run rẩy hỏi.
Không một ai trả lời.
Bầu không khí ngày càng trở nên yên tĩnh.
Cho đến khi tiếng vó ngựa như sấm rền vang lên, làm tất cả mọi người kinh sợ.
Cửa viện bị mở tung, hai hàng kỵ binh mặc áo giáp đen, thắt lưng có mang theo con dao hình đầu sói lao vào, màn đêm ngập tràn sát khí đáng sợ.
Con dao đầu sói, biểu tượng của doanh trại Thanh Lang, một trong những đội binh tinh nhuệ hàng đầu, mà người thống lĩnh...
Ai nấy đều run rẩy ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông có đôi mắt phượng sắc bén, mái tóc đen búi cao sau đầu, hắn mặc bộ giáp nặng bằng sắt, trên vai và cánh tay có hoa văn kỳ lân phức tạp được thêu bằng chỉ vàng, đang chậm rãi cưỡi ngựa về phía trước.
Người thống lĩnh, vị sát thần nổi danh của Tùy quốc, một tay lập nên doanh trại Thanh Lang. Bất kể là các nước phương Nam hay phương Bắc đều sợ hãi trước cái tên này, Thái tử Tùy quốc, Tùy Hành.
Hai chân Trần quốc chủ mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.
Sắc mặt của những người còn lại cũng trắng bệch, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Rất vui được gặp các vị."
Tùy Hành nheo mắt, cười nói.
Binh sĩ Tùy quốc đi cùng đã nhanh chóng kiểm soát toàn bộ đình viện và các vị khách có mặt.
Tất cả đại thần quý tộc và danh sĩ các nước đều chứng kiến cảnh này, cuối cùng có người chậm chạp phản ứng, run rẩy hỏi: "Tên ác... ác tặc, ngươi muốn gì?"
Mà thực tế, gã càng muốn biết đội kỵ binh được bọc thép dày đặc này làm thế nào có thể không tiếng động mà đột nhập vào đô thành Trần quốc vốn được phòng thủ nghiêm ngặt như vậy?
Nhưng khi nghĩ đến chiến tích của người này, có vẻ như gã đã hỏi một câu thừa thãi.
Tùy Hành cười, trên khuôn mặt tuấn tú chói mắt mang theo độ cong xảo quyệt.
"Tất nhiên là muốn hợp tác với chư vị, làm nên nghiệp lớn."
"Ăn nói hàm hồ!" Một danh sĩ nhổ nước bọt chửi rủa: "Sáu nước Giang Nam bọn ta không đội trời chung với ngươi! Cái tên ác tặc, ngươi..."
Chưa kịp mắng xong, đầu gã đã bị lưỡi dao chặt đứt, đầu thân một nơi.
Máu bắn tung tóe đầy đất.
Đôi mắt trên đầu thậm chí còn đang mở to.
Ngay lập tức, có người lùi lại hét lớn.
Ngay cả những người đứng phía sau chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi thấy lạnh sống lưng.
Tùy Hành thu lại lưỡi dao dính máu, nheo mắt: "Bây giờ, các vị có muốn ngồi xuống vui vẻ nói chuyện cùng cô chưa?"
Dù đang mỉm cười nhưng giọng điệu của hắn lại ân cần quá mức, khiến mọi người không kiềm được rùng mình.
"Điện hạ."
Binh lính chịu trách nhiệm kiểm kê nhân số chạy tới, nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa tìm thấy Thái tử Giang quốc."
Tùy Hành khẽ nheo mắt.
•••Lần đầu Giang Uẩn phát giác có gì đó không đúng là vì cơ thể y đột nhiên nóng ran, mà dòng nhiệt này xuất phát từ đan điền, mới đầu không có cảm giác gì, nhưng sau đó lại lan ra khắp tứ chi và xương cốt với tốc độ cực nhanh.
Cơn đau ngày càng dữ dội, vô cùng khó chịu.
Trán Giang Uẩn dần đổ mồ hôi, ngón tay nắm chặt tay áo.
Công Tôn Dương và Phạm Chu ngồi xe cùng y, Phạm Chu là người đầu tiên phát giác ra có gì đó không đúng. Ông đi theo điện hạ nhiều năm, biết rõ điện hạ là người rất chú trọng lễ nghi, tuy chỉ là một động tác nhỏ, nhưng ngày thường cũng rất hiếm thấy.
Phạm Chu lo lắng hỏi: "Điện hạ không khỏe sao?"
Ông biết Giang Uẩn có bệnh dạ dày, lo trong yến tiệc vừa rồi Giang Uẩn ăn uống không thoải mái nên mới ảnh hưởng đến sức khỏe, mà chuyến đi Mộ Vân Quan lần này vẫn còn một chặng đường dài nữa mới tới.
Tuy có y quan theo cùng, nhưng mang bệnh trong người đi đường vẫn rất vất vả.
Giang Uẩn lắc đầu, chậm rãi thả lỏng ngón tay, dằn xuống sự khó chịu trong cơ thể, nói: "Không sao."
Trong đầu y có một suy đoán mơ hồ, nhưng vì suy đoán đó quá khó tin nên y tạm thời bỏ qua.
Phạm Chu hơi lo lắng.
"Thật sự không sao?"
"Có cần thần cho mời y quan đến xem không?"
Giang Uẩn lắc đầu, bảo không cần.
Ngoại trừ trán đổ mồ hôi và sắc môi nhợt nhạt, khuôn mặt trắng như ngọc của y quả thật không có gì khác thường.
Phạm Chu cũng không gặng hỏi nữa.
Giang Uẩn lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: "Chúng ta thay đổi lộ trình, đi đường núi."
Công Tôn Dương và Phạm Chu đều kinh ngạc.
Đi đường suốt đêm đã rất vất vả rồi, nếu đổi sang đường núi sẽ càng nguy hiểm hơn. Bởi vì địa hình Trần quốc có nhiều ngọn núi dốc nên hầu hết đường núi đều hiểm trở và khó di chuyển.
Nhưng Giang Uẩn sẽ không vô cớ hạ lệnh, Công Tôn Dương và Phạm Chu vội hỏi: "Điện hạ phát hiện ra điều gì sao?"
Giang Uẩn gật đầu: "Chỉ là một suy đoán thôi."
Y lấy ra tờ giấy từ trong tay áo, gấp lại đưa cho Công Tôn Dương: "Cô chợt nhớ còn có chuyện chưa kịp thương lượng với Trần quốc chủ, ngươi dùng bồ câu đưa thư của Phi Ưng Các, nhanh chóng gửi lá thư này tới vương cung Trần quốc."
Công Tôn Dương sửng sốt, ông nhìn thấy rõ ràng đó chỉ là một mảnh giấy trắng.
Phạm Chu phản ứng rất nhanh, nhìn về phía Công Tôn Dương vẫn còn đang không biết chuyện gì xảy ra, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng, Công Tôn Dương nhận lệnh, không dám chậm trễ, lập tức mở cửa ra ngoài phân phó.
Tùy Hành quả thật là vì Giang Uẩn mà tới.
Không bắt được người, hắn bèn ra lệnh cho khách khứa sáu nước đến dự tiệc tập hợp tại một tòa cung điện, cho bọn họ thời gian một tiếng đồng hồ, ép họ khai báo tung tích của Giang Uẩn, đồng thời khuyến khích mọi người chủ động giao ra tình báo quan trọng của Giang quốc, bất kể là tình báo gì, giao càng nhiều thì phần thưởng càng lớn. Kẻ không nghe lệnh, một là lấy tình báo nước mình ra thay thế, hai là đợi đến khi trời sáng, cả đám đều chết.
Hành sự chẳng khác gì một tên cướp.
Tùy Hành trực tiếp chiếm lĩnh vương cung Trần quốc làm nơi đóng quân, Trần quốc chủ dắt theo Thế tử Trần Thao, quỳ dưới đài ngọc, toàn thân run lẩy bẩy.
Tùy Hành đi ngang qua lão, đột nhiên dừng lại, xoay người nhếch môi cười: "Xương đầu của quốc chủ không tệ, hình dáng tròn trịa, thoạt nhìn là người rất có phúc, vừa hay cô đang thiếu một vò đựng rượu, nếu quốc chủ quả thật có trí nhớ kém, chi bằng cô lấy đầu ngươi làm vò rượu nhé?"
Trần quốc chủ trừng to mắt, ngất đi vì sợ hãi.
Mà vị Thế tử thật thà lương thiện Trần Thao kia lại ôm lấy phụ thân bất tỉnh của mình, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, nhìn Tùy Hành như một tên ác quỷ. Người chưa từng ra chiến trường như hắn, cuối cùng cũng hiểu vì sao khắp triều văn võ bá quan mỗi khi nhắc tới Thái tử Tùy quốc đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ như vậy.
Mà người này, chỉ mới ngoài đôi mươi!
Tùy Hành cười lớn, chắp tay sau lưng, huênh hoang bước vào cung điện lộng lẫy, nơi chỉ Trần quốc chủ mới có tư cách ở.
Thân vệ Phàn Thất bước tới, không kiềm được tức giận nói: "Đám người đó đang mắng điện hạ ở đại sảnh, điện hạ chắc chắn chúng sẽ thành thật giao ra tin tức của Giang Uẩn và tình báo Giang quốc sao?"
Tùy Hành thản nhiên cười.
"Có giao hay không, ngươi cứ chờ là biết."
Đợi đến khi bước vào cung điện, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, trên tấm thảm mềm quý giá trải giữa đại sảnh, một hàng thiếu niên xinh đẹp chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng màu tuyết đang quỳ gối.
Bước chân Tùy Hành khựng lại, hỏi; "Xảy ra chuyện gì?"
Phàn Thất cười khúc khích nói: "Là lão già Trần quốc chủ kia dâng tặng cho điện hạ, nói đây là những khôn quân xinh đẹp nhất trong cung, lão vẫn chưa chạm qua, sẵn lòng dâng lên cho điện hạ thưởng thức."
Những thiếu niên đó hiển nhiên đã được dạy dỗ kỹ càng, khi thấy Tùy Hành bước vào, bọn họ cố nén sợ hãi, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, để lộ phần gáy trắng ngần. Một người trong số đó còn chậm rãi bò đến dưới chân Tùy Hành, muốn lau giày cho hắn. Phàn Thất ở một bên nói: "Nghe nói, khôn quân ở vương cung Trần quốc từ nhỏ đã được huấn luyện cẩn thận, bình thường dùng bữa theo quy định, tư chất có thể sánh ngang với những mỹ nhân trong đài Thanh Tước của Tề quốc, lão Trần quốc chủ này vì lấy lòng điện hạ mà tốn không ít công sức."
Tùy Hành rất nghiêm khắc trong việc quản lý quân đội, không gần nữ sắc lẫn nam sắc. Trong mắt Phàn Thất và các tướng lĩnh khác, tính cách này quả thật không hề thích hợp với độ tuổi vốn có của hắn.
Phàn Thất đoán, chắc chắn là nam nữ tử bình thường đều không thể lọt vào mắt điện hạ.
Mà những khôn quân được Trần quốc chủ đưa đến toàn là tuyệt phẩm nhân gian, chỉ cần là nam nhân bình thường, tuyệt đối không thể không động lòng, vậy nên hắn mạnh dạn sắp xếp đưa bọn họ vào.
Tùy Hành chỉ nhàn nhạt liếc một cái, không chút lưu tình đá văng thiếu niên đang quỳ bên chân, cười lạnh nói: "Thứ dung tục như vậy mà ngươi cũng dám đem lên giường cô?"
Trời sinh hắn có sức lực mạnh mẽ, cú đá này khiến thiếu niên kia văng xa một trượng, ngã mạnh xuống đất, góc trán chảy máu, xương sườn gần như bị gãy. Những thiếu niên trẻ tuổi khác chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, cũng chưa từng thấy ai không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, trong lòng lại càng thêm sợ hãi, run rẩy như lá bay trước gió.
Suy cho cùng, ngày thường đám quý tộc công thần mỗi khi nhìn thấy bọn họ, không vui vẻ phấn khích thì cũng chạy đến động chạm lung tung. Mà vị Thái tử Tùy quốc này lại coi họ như củ cải trắng trên đường mà đá văng.
Phàn Thất cũng sửng sốt, sợ đến mức vội vàng xua tay đuổi đám thiếu niên đó ra ngoài, nói: "Chỉ là thuộc hạ cảm thấy điện hạ chinh chiến vất vả, muốn giúp ngài giảm bớt mệt mỏi..."
Tùy Hành cười lạnh.
"Dùng những thứ này? Ngươi chê cô sống lâu quá ư?"
Phàn Thất toát mồ hôi lạnh, không dám nói gì nữa.
Trong lòng lại hoảng hốt nghĩ, một đám mỹ nhân tuyệt sắc như vậy mà trong mắt điện hạ chỉ là thứ dung tục, chẳng lẽ điện hạ người muốn tiên trên trời sao?!
Chẳng mấy chốc một canh giờ đã trôi qua.
Tùy Hành chậm rãi khoác áo ngoài, tay cầm roi ngựa, xuất hiện trước mặt mọi người, dáng vẻ nhàn nhã như một công tử quý tộc đang thong thả đi dạo.
Sau một giờ la hét ầm ĩ, tất cả mọi người đều kiệt sức, thấy quân Tùy tay cầm kiếm nhìn chằm chằm mình như hổ đói rình mồi, cuối cùng họ cũng cảm nhận được hơi thở của cái chết.
"Thứ Giang Dung Dữ cho các ngươi, cô cũng có thể cho, mà thứ Giang Dung Dữ không cho được, cô cũng có thể cho."
"Hiện tại, ai bằng lòng thì trả lời câu hỏi của cô."
Bốn bề im lặng, không ai nói gì.
Tùy Hành cũng không vội, hắn vung tay lên, binh lính Tùy quốc lập tức tiến đến kéo hai người xuống. Ban đầu bọn họ còn la hét chửi bới, nhưng chẳng mấy chốc đã im bặt, kết quả có thể tự đoán được.
Những người còn lại sắc mặt tái nhợt, thậm chí có người đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng bao lâu, hơn mười người lần lượt bị kéo xuống. Bầu không khí ngày càng căng thẳng, Tùy Hành đột nhiên cười nói: "Như vậy đi, cô cho các ngươi thêm nửa giờ nữa, kẻ nào chịu hàng, cô lập tức phong hắn làm Trung Lang tướng quân. Tương lai cô nắm giữ Giang Nam, chắc chắn sẽ cho hắn không ít bổng lộc. Nếu không, chỉ tiếc, các người đành phải chết cùng nhau."
"Có điều, người ở chỗ cô số lượng có hạn, các ngươi muốn gia nhập thì phải nhanh lên mới được."
Người này rõ ràng là đang dùng kế chia rẽ nhân tâm.
Vì thế nửa giờ kế tiếp bỗng nhiên trở thành một sự giày vò, hết người này đến người khác không nhịn được nữa, bắt đầu đập cửa muốn gặp Tùy Hành, khai ra tình báo Giang quốc, nếu không biết thì trực tiếp khai tình báo nước họ.
Tùy Hành nhìn xấp tờ khai trong tay, không mấy hài lòng.
Vệ Quân là người đầu tiên trong Tứ công tử bước tới, đôi mắt đào hoa luôn phảng phất ý cười nay hiếm khi có phần lạnh nhạt, chỉ đơn giản nói ra yêu cầu của mình.
"Ta muốn sống, nhưng ta thực sự không có bất kỳ tin tức giá trị nào để cung cấp."
Tùy Hành nhướng mày: "Vậy ngươi đến gặp cô làm gì?"
Vệ Quân tựa hồ đang chịu đựng sự nhục nhã, lấy hết can đảm nói: "Nếu điện hạ bằng lòng tha mạng cho ta, ta sẵn sàng thuyết phục Vệ quốc đầu hàng, hơn nữa..."
"Hơn nữa thế nào?"
Tùy Hành mỉm cười, hứng thú hỏi.
Bọn họ đều biết, nếu không có thứ gì để đảm bảo, chỉ dùng lời hứa suông như vậy để thuyết phục Tùy Hành là điều không thể.
"Hơn nữa... còn hầu hạ ngài."
Vệ Quân cắn môi, kìm nén sự xấu hổ và tức giận.
Lời này rõ ràng là đang đánh cược toàn bộ tôn nghiêm và kiêu ngạo của y, nói xong y quỳ xuống đất, hai tay nắm chặt thành quyền, lưng hơi run rẩy, chờ đợi câu trả lời.
Trong cung thật lâu không có tiếng động.
Một lúc sau, bên trên vang lên tiếng cười nhẹ.
"Tứ công tử, mỹ nam đẹp nhất Giang Nam, công tử Vệ Quân nổi danh khắp thiên hạ với vẻ ngoài tuấn tú, lại bằng lòng dâng mình cho cô. Quả thực là một cuộc trao đổi không tệ."
Tùy Hành nâng đôi mắt phượng dài hẹp, chậm rãi nói xong, lại tiếc nuối giương hai tay ra. "Đáng tiếc, với vẻ đẹp này của ngươi, e rằng không đủ tư cách lên giường với cô..."
Vệ Quân không thể tin được mà ngẩng đầu, máu trên mặt lập tức rút cạn.
Suy cho cùng, thân là một trong Tứ công tử có dung mạo nổi danh thiên hạ, từ nhỏ đến lớn, chưa một ai từng có ý kiến về vẻ ngoài của y...
Đó là một cảm giác xấu hổ và nhục nhã không nói nên lời.
Mà Phàn Thất và Thập Phương đứng phía sau cũng ngây người.
Vệ Quân là Thế tử Vệ quốc, người đứng đầu trong Tứ công tử, là đệ nhất mỹ nam chốn Giang Nam, đừng nói là sáu nước Giang Nam, ngay cả những nước ở Giang Bắc không ai là không biết.
Hiện tại nhìn người trước mắt, quả thật còn đẹp hơn so với lời đồn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa trời sinh biết cười kia.
Những khôn quân mà Trần quốc chủ đưa tới thì không nói, đến cả tư sắc như Vệ Quân mà điện hạ nhà họ còn coi thường?!
Mà cũng đúng, có công tử Nhan Tề ở đây, điện hạ coi thường người khác cũng là chuyện bình thường. Nhưng trên đời này liệu mấy ai được như Nhan Tề?
"Tuy nhiên, cô đã nhận được thành ý của Vệ Thế tử. Như vậy đi, chỉ cần Vệ công tử làm theo yêu cầu của cô, gửi một bức thư cho Vệ quốc chủ, cô sẽ đồng ý tha mạng cho ngươi."
Lúc sắp hết thời gian nửa canh giờ, một tên lính khác từ bên ngoài chạy vào bẩm báo: "Nhị công tử Trần quốc cầu kiến."
Trần Kỳ nhanh chóng được đưa vào.
Tùy Hành cầm trong tay một xấp tình báo dày đặc, nhìn hắn một cái, cười nói: "Hình như Nhị công tử đến hơi muộn."
Trần Kỳ ngắn gọn đáp: "Ta có thể cung cấp thứ có giá trị hơn tin tức mà điện hạ cầm trên tay."
Tùy Hành nhướng mày.
"Ồ, vậy ư?"
Trần Kỳ gật đầu: "Ta không chỉ cung cấp cho điện hạ thông tin về Giang quốc mà còn có cả thông tin về năm nước còn lại. Ngoài ra, ta cũng có thể nói cho điện hạ hành tung chính xác của Thái tử Giang quốc, Giang Uẩn."
Những học sĩ thường ngày ngưỡng mộ Trần Kỳ nếu nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của hắn vào lúc này, có lẽ họ sẽ vô cùng sửng sốt.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ngữ điệu thong dong, vẻ mặt cũng không còn nét thật thà như thường lệ mà trở nên tràn đầy dã tâm, giống như một con hổ ngủ sâu bỗng vùng dậy, rõ ràng hắn đã chuẩn bị cho thời khắc này từ rất lâu.
Cuối cùng Tùy Hành cũng tỏ ra chút hứng thú.
Trần Kỳ nói: "Nhưng ta cũng có điều kiện."
Tùy Hành ra hiệu cho hắn nói.
Trần Kỳ: "Ta không muốn cái chức Trung Lang tướng quân gì đó, chỉ muốn làm một quân sư dưới trướng điện hạ. Tương lai điện hạ thâu tóm Giang Nam, ta muốn làm chủ vùng đất này, cũng nguyện trung thành với điện hạ. Còn nữa, ta muốn xin điện hạ một người."
"Người nào?"
"Thái tử Giang quốc, Giang Uẩn."
Tùy Hành có chút kinh ngạc.
Trần Kỳ: "Ta lấy thân phận quân sư, thỉnh cầu điện hạ sau khi tóm được người này, giao y cho ta xử lý."
Tùy Hành nói: "Theo cô biết, Giang Uẩn và ngươi đều là một trong Tứ công tử, thường ngày vốn không hề gây khó dễ cho Trần quốc, ngươi bắt y có ích gì?"
Ánh mắt Trần Kỳ không giấu được ghen tị, nói: "Điện hạ có điều không biết, người này không tài không đức, chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa, dựa vào danh tiếng để lừa dối thiên hạ. Ta chỉ muốn y nếm trải mùi vị bị người khác giẫm đạp dưới chân mà thôi."
Tùy Hành trầm ngâm một lát, sau đó sảng khoái đáp: "Được, cô đồng ý yêu cầu của ngươi."
Tùy Hành muốn bắt Giang Uẩn, chủ yếu là để nhanh chóng chia cắt sáu nước Giang Nam, chiếm lấy Khương quốc, kỳ thực hắn cũng không có hứng thú gì với y.
Trong Tứ công tử, có đến ba người là tầm thường vô vị, mà vị thứ tư được thêm vào cho đủ số kia, còn có thể làm nên trò trống gì.
À, đúng rồi, nghe nói y có dung mạo xấu xí nên không dám gặp người khác.
Nếu Trần Kỳ muốn, thì cho hắn là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.