Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 74: Y Đã Chết Rồi
Nhược Lan Chi Hoa
02/09/2024
"Đời này cô chỉ có mình y, tuyệt đối sẽ không hai lòng."
Tùy Hành không làm theo những gì Điền Khuyết sắp xếp.
Gần đây hắn ngủ rất ít, thậm chí còn căm ghét việc đi ngủ. Hắn không bao giờ quên được cảnh tượng ngày hôm đó, xung quanh trống rỗng, bên cạnh chẳng có gì ngoài chiếc chăn bông được xếp gọn gàng.
Đều trách hắn ngủ say nên mới để mất y.
Mỗi khi trở về căn phòng đó, Tùy Hành đều cố chấp nghĩ rằng, nếu hôm ấy hắn không uống rượu, cũng không ngủ say, có lẽ, hắn sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc y dậy sớm hái hoa tặng mình.
Dường như Tùy Hành có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người nọ nho nhã khoác ngoại bào, đeo thắt lưng ngọc, vì sợ đánh thức hắn nên rời giường thật khẽ, sau đó đi đến bên ghế dài, mở cửa sổ, đưa tay hái xuống một nhành hoa.
Tùy Hành nghĩ, chắc chắn y còn hôn trộm hắn.
Suy cho cùng, đêm đó người nọ đã thổ lộ tình cảm với hắn, còn nói thích hắn...
Tùy Hành cắm hoa mơ vào bình, không cho phép cung nhân chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng, dù là Kê An cũng không được. Ngay cả những cuốn sách trước đây Giang Uẩn từng đọc, thứ y từng ăn, đồ vật y từng dùng hay bất cứ nơi nào y từng đi qua đều phải giữ nguyên vẹn.
Hắn muốn để lại mọi dấu vết có thể chứng minh sự tồn tại của y, chứng minh rằng những cảnh tượng tốt đẹp trong quá khứ không phải chỉ là ảo giác của hắn.
Tùy Hành và Từ Kiều đi dạo ở Tề đô.
Mặc dù chỉ đi loanh quanh, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhạy bén lướt qua từng người trong đám đông, đặc biệt là những người mặc y phục màu xanh.
Điền Khuyết dẫn theo vài quan đại thần Tề quốc đi cùng.
Khi đến một quán nhỏ bán cơ quan điểu, Tùy Hành đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt hắn rơi vào chiếc cơ quan điểu màu xanh, Tùy Hành duỗi ngón tay, đùa nghịch quanh cánh chim.
Ông lão đứng sau quầy hàng rụt rè hỏi: "Công tử muốn mua cơ quan điểu ạ?"
Đối phương có khí chất bất phàm, vẻ ngoài sang trọng, bao cổ tay bằng sắt đen bọc xung quanh, trên thắt lưng còn đeo một thanh kiếm nặng, đôi mắt phượng sắc bén. Lần đầu tiên ông lão nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi có dung mạo tuấn mỹ như vậy, khí thế người nọ uy nghiêm như một con báo hoang, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
"Ừm."
Tùy Hành cầm lấy cơ quan điểu đặt vào lòng bàn tay.
Cơ quan điểu của Tề đô nổi tiếng khắp thiên hạ, Từ Kiều vui mừng, cho rằng lần này ra ngoài Tùy Hành đã nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng có hứng thú với thứ khác ngoài việc "tìm kiếm ái thiếp".
Ông vội hỏi: "Điện hạ muốn mua về nghiên cứu sao?"
Tùy Hành liếc ông một cái.
Nói: "Cô mua cho con trai tương lai của cô."
"Y đã hứa sẽ sinh cho cô một đứa con."
Từ Kiều: "..."
Từ Kiều tuyệt vọng.
Thôi vậy, chẳng những không khá lên mà còn tệ hơn nữa.
Điền Khuyết không hiểu nội tình, cho rằng Tùy Hành còn có thê thiếp khác ở Tùy đô, hắn lập tức phụ họa: "Loại cơ quan điểu này hình dạng nhỏ nhắn, sẽ không gây hại cho người, quả thực rất thích hợp để trẻ con chơi. Nếu điện hạ thích, ngày mai ta sẽ bảo người mang vài thứ tinh xảo hơn đến dịch quán cho điện hạ lựa chọn."
Tùy Hành nói không cần.
Trả tiền xong, hắn nhét cơ quan điểu vào tay áo rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lúc Tề Tử Kỳ thắp đèn cầu nguyện trở về, Giang Uẩn đã không còn trong xe.
Y không biết mình thất vọng hay lo lắng, lập tức nhờ ông lão tìm người.
Ông lão khuyên nhủ: "Có lẽ y thật sự có việc quan trọng phải làm, đã sớm rời khỏi Tề đô. Vì sao công tử cứ cố chấp như vậy?"
"Không thể nào. Y đang bị thương, còn có kẻ thù truy đuổi. Sao có thể dễ dàng chạy khỏi Tề đô cho được, chắc chắn y đang gặp nguy hiểm."
Tề Tử Kỳ muốn mang thị vệ đi tìm.
Ông lão khuyên ngăn không được, đang lúc không biết phải làm sao, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: "Muốn tìm ai?"
Hóa ra là Đoàn hầu sau khi đàn xong khúc Nghênh Thần, đang chậm rãi bước xuống từ đài Phượng Hoàng.
Tề Tử Kỳ vô thức bụm miệng lại, không biết có nên nói hay không.
Ông lão là người đầu tiên lên tiếng: "Bẩm Hầu gia, trên đường tiểu công tử nhặt được một con chim bị thương nhưng không cẩn thận làm mất, bây giờ đang vội đi tìm ạ."
"Vậy phái vài người đi tìm đi."
"Vâng."
Tùy Hành vẫn chậm rãi đi dạo.
Tiếng đàn trên đài cao đã dừng hẳn, những người tụ tập dưới cổng thành bắt đầu tản ra, mọi người bước đi trên đường, vai kề vai, góc áo cọ vào nhau.
Tùy Hành bị va trúng vài lần, nhưng dường như hắn không để ý.
Không lâu sau, người hầu bên cạnh Điền Khuyết tới báo: "Đại nhân, Đoàn hầu đã lên xe, đang chuẩn bị về phủ."
Điền Khuyết như được ân xá, đầu tiên hắn tạ tội với Tùy Hành, nói rằng có việc quan trọng phải rời đi, dặn dò các quan đại thần khác ở lại cùng Tùy Hành, sau đó vội vàng chạy về hướng xe ngựa của Đoàn hầu.
Phủ Đoàn hầu có nhiều quy củ nghiêm ngặt, nếu đợi ông trở về phủ, nhanh nhất là ngày mai hắn mới có thể bẩm báo chuyện này.
Giang Uẩn đi ngược lại dòng người, ngay thời điểm cổng thành sắp đóng, y thành công chạy ra khỏi Tề đô.
Trên người Giang Uẩn có không ít vết thương, ống tay áo bị rách vài mảnh, tuy hơi nhếch nhác nhưng không ảnh hưởng đến việc y hành động. Những người đuổi theo lần này là sát thủ ở đài Thanh Tước, không phải là mấy kẻ bám đuôi hay thích khách thông thường, đối phương không nhận ra y, trên đường y giết chết một tên, mới phát hiện đối phương nhận nhầm y là khôn quân chạy trốn khỏi đài Thanh Tước cách đây không lâu.
Cũng may bọn họ không có bao nhiêu người, y dư sức đối phó, nhưng nếu đợi đến ngày mai tin tức lan rộng khắp đài Thanh Tước, sợ là y sẽ không dễ dàng trốn thoát như vậy.
Giang Uẩn quay đầu lại, liếc nhìn cổng thành Tề đô nguy nga tráng lệ và đài Phượng Hoàng cao sừng sững giữa trời đêm.
Đêm nay, y đã nghe được khúc nhạc mà mình muốn nghe, còn bất ngờ gặp lại người nọ, cũng xem như là thu hoạch to lớn, không uổng phí chuyến này.
Đã đến lúc y phải quay về nơi vốn có của mình.
Giang Uẩn lấy ra chiếc cơ quan điểu màu xanh từ trong tay áo, chậm rãi đùa nghịch cánh chim, sau đó đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, khóe miệng y cong lên, thong thả đi về hướng Nam.
Điền Khuyết đứng trước xe ngựa của Đoàn hầu, cẩn thận bẩm báo mục đích lần này Tùy Hành đến Tề đô.
Đoàn hầu nghe xong, trầm ngâm một lát, nói: "Nếu đã liên quan đến quan hệ giữa hai nước, tốt nhất ngươi nên vào cung hỏi ý kiến của Vương thượng. Hôm nay, có lẽ Vương thượng sẽ tắm rửa an dưỡng tại cung Ngọc Tuyền."
Điền Khuyết đáp vâng, lập tức đi về phía cung điện.
Lúc Đoàn hầu ngồi xe trở về phủ, người hầu mở cửa thắp đèn ra đón. Thị vệ đột nhiên nhìn thấy một mảnh giấy rơi xuống từ thành xe, vội vàng nhặt lên đưa cho Đoàn hầu, nói: "Hình như là đồ vật Điền đại nhân đánh rơi."
Đoàn hầu cầm lấy, nhìn thoáng qua, đầu ngón tay hơi dừng lại, hỏi: "Đây là gì?"
Tề Tử Kỳ xuống xe, chạy tới hóng chuyện, sau khi nhìn rõ bức chân dung, vẻ mặt y kinh ngạc thốt lên: "Đây không phải Sở Ngôn sao?"
"Sở Ngôn?"
"Vâng, chính là người mà con từng kể với phụ vương, bạn tốt con quen được ở Tùy quốc."
Đoàn hầu im lặng một lát.
"Vị học sĩ đêm qua đến tìm ngươi, cũng là y?"
"Vâng."
Tề Tử Kỳ cố nhịn cả đêm, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: "Không chỉ tối hôm qua, vừa nãy con muốn tìm không phải là con chim mà là y. Y đang bị kẻ thù truy đuổi, còn bị thương, phụ vương giúp y được không?"
Ánh mắt Đoàn hầu liếc nhìn ông lão ở phía sau.
Ông lão cúi đầu, trong lòng hổ thẹn.
Sau khi vào phủ, đợi Tề Tử Kỳ ngủ say, Đoàn hầu mới một mình đi vào chính đường ngồi xuống.
Ông lão quỳ trên mặt đất.
Thân ảnh Đoàn hầu khuất trong bóng tối, hỏi: "Vì sao không nói cho bản hầu biết y từng tới đây?"
Ông lão run rẩy ngẩng đầu lên: "Lão nô không muốn Hầu gia lại nhớ đến những chuyện trước kia, nên mới tự ý quyết định, lão nô sẵn sàng chịu phạt."
"Bây giờ y ở đâu?"
"Nghe nói đang dừng chân tại một quán trọ trong thành, hoặc cũng có thể y đã rời khỏi thành rồi."
Đoàn hầu im lặng hồi lâu, xua tay bảo ông lui xuống.
...
Sáng sớm hôm sau, Tề vương tổ chức yến tiệc trong cung để chiêu đãi Tùy Hành.
Người nước Tề vốn có thân hình cao lớn, Tề vương cũng không ngoại lệ, dù đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn cường tráng dũng mãnh, thích cưỡi ngựa bắn cung.
Mặc dù có chút bất mãn đối với việc Tùy Hành bắn chết Điền Mãnh, nhưng ông ta vẫn rất tò mò về vị Thái tử trẻ tuổi nổi danh khắp Giang Bắc bởi sự khát máu và hiếu chiến, còn có doanh trại Thanh Lang được mệnh danh là "huyết đồ" do một tay người nọ lập nên.
Tề vương đặc biệt triệu tập tất cả danh tướng Tề quốc, đồng thời mời họ đến dự tiệc cùng Tùy Hành.
Tửu lượng của Tùy Hành vô cùng lớn, thậm chí ngàn chén không say, trên người hắn có một loại khí chất sắc bén mà đám tướng võ thông thường không thể sánh bằng, ngay cả Tề vương ngồi trên ngai vàng cũng kém xa.
Tề vương nheo mắt nghĩ thầm, có người này tọa trấn, khó trách Tùy quốc có thể xưng bá một phương, khiến các nước nhỏ Giang Bắc phải cúi đầu thuần phục. Xem ra, quyết định giao hảo với Tùy quốc quả thật không sai.
Tuy Tề quốc cũng không yếu thế, mãnh tướng nhiều vô số kể, nhưng nếu không phải tình thế bắt đắc dĩ thì vẫn nên hạn chế xung đột, so với việc mang gươm ra trận, Tề vương càng thích vui vẻ hưởng lạc hơn.
Tùy Hành đáp vài câu có lệ, sau đó đi thẳng vào vấn đề, nhờ Tề vương giúp đỡ tìm người.
Tề vương đã nghe Điền Khuyết bẩm báo chuyện này, bất kể người nọ có ở trong lãnh thổ Tề quốc hay không, ông ta vẫn sẵn lòng giúp đỡ, hỏi: "Điện hạ có mang theo chân dung của ái thiếp không, để quả nhân nhìn thử."
Tùy Hành đích thân vẽ vô số bức chân dung của Giang Uẩn, đồng thời phân phát chúng khắp Đại Lý Tự.
Chuyến này đến Tề đô, dĩ nhiên mang theo một xấp dày. Có điều hắn đang muốn xác nhận một chuyện, nên ra lệnh cho Từ Kiều: "Mang chân dung cho Tề vương."
Từ Kiều đáp vâng.
Trong lòng ông không khỏi lo lắng, bởi vì sáng sớm lúc ra ngoài, ông cảm giác tâm trạng Tùy Hành không đúng lắm, ánh mắt cũng bất ổn. Trước đây chỉ khi đối mặt với những trận chiến cam go khốc liệt, Tùy Hành mới để lộ ánh mắt đầy sát khí như vậy.
Từ Kiều suy nghĩ một chút, phát hiện đêm qua ngoài việc vô tình làm mất cơ quan điểu trên đường trở về dịch quán, dường như điện hạ không gặp phải chuyện gì khác.
Từ Kiều đưa bức chân dung cho cung nhân bên cạnh Tề vương, sau đó đối phương cung kính trình lên cho ông ta.
Tề vương vốn đang mỉm cười nâng rượu, lúc nhận bức chân dung, ánh mắt ông ta hơi co lại, suýt đánh rơi chén rượu trong tay, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Tùy Hành nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tề vương, nói: "Sao thế, Vương thượng nhận ra ái thiếp của cô?"
Tề vương khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười nói: "Điện hạ nói đùa. Y là người bên gối của điện hạ, làm sao quả nhân quen được. Chỉ là quả nhân chợt nhớ, lúc trước ở Tùy đô điện hạ từ chối hai khôn quân kia, lẽ nào là do tư sắc của bọn chúng quá kém, không lọt vào mắt xanh của điện hạ?"
Tùy Hành lười biếng nói không phải.
"Đời này cô chỉ có mình y, tuyệt đối sẽ không hai lòng."
Tề vương cười lớn.
"Điện hạ quả là một người thú vị. Tục ngữ có câu, anh hùng xứng với mỹ nhân, một đấng hào kiệt trí dũng vô song như điện hạ sao có thể chỉ thuộc về một người, đương nhiên phải có càng nhiều mỹ nhân càng tốt."
Ông ta vỗ tay, hai hàng thiếu niên mặc tuyết bào lập tức bước vào, cung kính quỳ gối trong đại điện.
Tề vương nói: "Đây là thứ mà quả nhân dùng thượng phẩm tỉ mỉ nuôi dưỡng, sinh hoạt thường ngày của bọn chúng còn nhàn nhã sung sướng hơn đám quý tộc ở Tề đô, quả nhân không để chúng động vào một chút việc nặng nào, da thịt mịn màng mềm mại, điện hạ có thể tùy ý lựa chọn. Kể cả hôm nay điện hạ không tìm được ái thiếp của mình thì cũng xem như không uổng công đến chuyến này."
Trong lòng Tùy Hành chán ghét, vừa định mở miệng, cung nhân chợt bẩm báo Đoàn hầu đã tới.
Sắc mặt Tề vương vui vẻ, vội tuyên vào.
Ánh mắt Tùy Hành hơi híp lại, lúc này, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen đang chậm rãi bước vào.
Đó là một người đàn ông dịu dàng nho nhã, người nọ mặc trường bào màu đen cao quý, viền áo có thêu hoa lan bằng chỉ bạc.
Đoàn hầu Tề quốc, dung mạo khuynh thành, minh diễm đoan trang, nghe nói từng có người vì gương mặt này mà thần hồn điên đảo, trầm mê không dứt.
Đoàn hầu hành lễ, sau đó nhìn Tùy Hành, nói: "Người mà điện hạ muốn tìm, bản hầu có thể cho điện hạ biết một vài tin tức liên quan."
"Y đã chết rồi."
Đoàn hầu lệnh cho người mang một cỗ thi thể vào.
Tùy Hành không làm theo những gì Điền Khuyết sắp xếp.
Gần đây hắn ngủ rất ít, thậm chí còn căm ghét việc đi ngủ. Hắn không bao giờ quên được cảnh tượng ngày hôm đó, xung quanh trống rỗng, bên cạnh chẳng có gì ngoài chiếc chăn bông được xếp gọn gàng.
Đều trách hắn ngủ say nên mới để mất y.
Mỗi khi trở về căn phòng đó, Tùy Hành đều cố chấp nghĩ rằng, nếu hôm ấy hắn không uống rượu, cũng không ngủ say, có lẽ, hắn sẽ không bỏ lỡ khoảnh khắc y dậy sớm hái hoa tặng mình.
Dường như Tùy Hành có thể tưởng tượng ra dáng vẻ người nọ nho nhã khoác ngoại bào, đeo thắt lưng ngọc, vì sợ đánh thức hắn nên rời giường thật khẽ, sau đó đi đến bên ghế dài, mở cửa sổ, đưa tay hái xuống một nhành hoa.
Tùy Hành nghĩ, chắc chắn y còn hôn trộm hắn.
Suy cho cùng, đêm đó người nọ đã thổ lộ tình cảm với hắn, còn nói thích hắn...
Tùy Hành cắm hoa mơ vào bình, không cho phép cung nhân chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng, dù là Kê An cũng không được. Ngay cả những cuốn sách trước đây Giang Uẩn từng đọc, thứ y từng ăn, đồ vật y từng dùng hay bất cứ nơi nào y từng đi qua đều phải giữ nguyên vẹn.
Hắn muốn để lại mọi dấu vết có thể chứng minh sự tồn tại của y, chứng minh rằng những cảnh tượng tốt đẹp trong quá khứ không phải chỉ là ảo giác của hắn.
Tùy Hành và Từ Kiều đi dạo ở Tề đô.
Mặc dù chỉ đi loanh quanh, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhạy bén lướt qua từng người trong đám đông, đặc biệt là những người mặc y phục màu xanh.
Điền Khuyết dẫn theo vài quan đại thần Tề quốc đi cùng.
Khi đến một quán nhỏ bán cơ quan điểu, Tùy Hành đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt hắn rơi vào chiếc cơ quan điểu màu xanh, Tùy Hành duỗi ngón tay, đùa nghịch quanh cánh chim.
Ông lão đứng sau quầy hàng rụt rè hỏi: "Công tử muốn mua cơ quan điểu ạ?"
Đối phương có khí chất bất phàm, vẻ ngoài sang trọng, bao cổ tay bằng sắt đen bọc xung quanh, trên thắt lưng còn đeo một thanh kiếm nặng, đôi mắt phượng sắc bén. Lần đầu tiên ông lão nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi có dung mạo tuấn mỹ như vậy, khí thế người nọ uy nghiêm như một con báo hoang, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
"Ừm."
Tùy Hành cầm lấy cơ quan điểu đặt vào lòng bàn tay.
Cơ quan điểu của Tề đô nổi tiếng khắp thiên hạ, Từ Kiều vui mừng, cho rằng lần này ra ngoài Tùy Hành đã nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng có hứng thú với thứ khác ngoài việc "tìm kiếm ái thiếp".
Ông vội hỏi: "Điện hạ muốn mua về nghiên cứu sao?"
Tùy Hành liếc ông một cái.
Nói: "Cô mua cho con trai tương lai của cô."
"Y đã hứa sẽ sinh cho cô một đứa con."
Từ Kiều: "..."
Từ Kiều tuyệt vọng.
Thôi vậy, chẳng những không khá lên mà còn tệ hơn nữa.
Điền Khuyết không hiểu nội tình, cho rằng Tùy Hành còn có thê thiếp khác ở Tùy đô, hắn lập tức phụ họa: "Loại cơ quan điểu này hình dạng nhỏ nhắn, sẽ không gây hại cho người, quả thực rất thích hợp để trẻ con chơi. Nếu điện hạ thích, ngày mai ta sẽ bảo người mang vài thứ tinh xảo hơn đến dịch quán cho điện hạ lựa chọn."
Tùy Hành nói không cần.
Trả tiền xong, hắn nhét cơ quan điểu vào tay áo rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lúc Tề Tử Kỳ thắp đèn cầu nguyện trở về, Giang Uẩn đã không còn trong xe.
Y không biết mình thất vọng hay lo lắng, lập tức nhờ ông lão tìm người.
Ông lão khuyên nhủ: "Có lẽ y thật sự có việc quan trọng phải làm, đã sớm rời khỏi Tề đô. Vì sao công tử cứ cố chấp như vậy?"
"Không thể nào. Y đang bị thương, còn có kẻ thù truy đuổi. Sao có thể dễ dàng chạy khỏi Tề đô cho được, chắc chắn y đang gặp nguy hiểm."
Tề Tử Kỳ muốn mang thị vệ đi tìm.
Ông lão khuyên ngăn không được, đang lúc không biết phải làm sao, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: "Muốn tìm ai?"
Hóa ra là Đoàn hầu sau khi đàn xong khúc Nghênh Thần, đang chậm rãi bước xuống từ đài Phượng Hoàng.
Tề Tử Kỳ vô thức bụm miệng lại, không biết có nên nói hay không.
Ông lão là người đầu tiên lên tiếng: "Bẩm Hầu gia, trên đường tiểu công tử nhặt được một con chim bị thương nhưng không cẩn thận làm mất, bây giờ đang vội đi tìm ạ."
"Vậy phái vài người đi tìm đi."
"Vâng."
Tùy Hành vẫn chậm rãi đi dạo.
Tiếng đàn trên đài cao đã dừng hẳn, những người tụ tập dưới cổng thành bắt đầu tản ra, mọi người bước đi trên đường, vai kề vai, góc áo cọ vào nhau.
Tùy Hành bị va trúng vài lần, nhưng dường như hắn không để ý.
Không lâu sau, người hầu bên cạnh Điền Khuyết tới báo: "Đại nhân, Đoàn hầu đã lên xe, đang chuẩn bị về phủ."
Điền Khuyết như được ân xá, đầu tiên hắn tạ tội với Tùy Hành, nói rằng có việc quan trọng phải rời đi, dặn dò các quan đại thần khác ở lại cùng Tùy Hành, sau đó vội vàng chạy về hướng xe ngựa của Đoàn hầu.
Phủ Đoàn hầu có nhiều quy củ nghiêm ngặt, nếu đợi ông trở về phủ, nhanh nhất là ngày mai hắn mới có thể bẩm báo chuyện này.
Giang Uẩn đi ngược lại dòng người, ngay thời điểm cổng thành sắp đóng, y thành công chạy ra khỏi Tề đô.
Trên người Giang Uẩn có không ít vết thương, ống tay áo bị rách vài mảnh, tuy hơi nhếch nhác nhưng không ảnh hưởng đến việc y hành động. Những người đuổi theo lần này là sát thủ ở đài Thanh Tước, không phải là mấy kẻ bám đuôi hay thích khách thông thường, đối phương không nhận ra y, trên đường y giết chết một tên, mới phát hiện đối phương nhận nhầm y là khôn quân chạy trốn khỏi đài Thanh Tước cách đây không lâu.
Cũng may bọn họ không có bao nhiêu người, y dư sức đối phó, nhưng nếu đợi đến ngày mai tin tức lan rộng khắp đài Thanh Tước, sợ là y sẽ không dễ dàng trốn thoát như vậy.
Giang Uẩn quay đầu lại, liếc nhìn cổng thành Tề đô nguy nga tráng lệ và đài Phượng Hoàng cao sừng sững giữa trời đêm.
Đêm nay, y đã nghe được khúc nhạc mà mình muốn nghe, còn bất ngờ gặp lại người nọ, cũng xem như là thu hoạch to lớn, không uổng phí chuyến này.
Đã đến lúc y phải quay về nơi vốn có của mình.
Giang Uẩn lấy ra chiếc cơ quan điểu màu xanh từ trong tay áo, chậm rãi đùa nghịch cánh chim, sau đó đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, khóe miệng y cong lên, thong thả đi về hướng Nam.
Điền Khuyết đứng trước xe ngựa của Đoàn hầu, cẩn thận bẩm báo mục đích lần này Tùy Hành đến Tề đô.
Đoàn hầu nghe xong, trầm ngâm một lát, nói: "Nếu đã liên quan đến quan hệ giữa hai nước, tốt nhất ngươi nên vào cung hỏi ý kiến của Vương thượng. Hôm nay, có lẽ Vương thượng sẽ tắm rửa an dưỡng tại cung Ngọc Tuyền."
Điền Khuyết đáp vâng, lập tức đi về phía cung điện.
Lúc Đoàn hầu ngồi xe trở về phủ, người hầu mở cửa thắp đèn ra đón. Thị vệ đột nhiên nhìn thấy một mảnh giấy rơi xuống từ thành xe, vội vàng nhặt lên đưa cho Đoàn hầu, nói: "Hình như là đồ vật Điền đại nhân đánh rơi."
Đoàn hầu cầm lấy, nhìn thoáng qua, đầu ngón tay hơi dừng lại, hỏi: "Đây là gì?"
Tề Tử Kỳ xuống xe, chạy tới hóng chuyện, sau khi nhìn rõ bức chân dung, vẻ mặt y kinh ngạc thốt lên: "Đây không phải Sở Ngôn sao?"
"Sở Ngôn?"
"Vâng, chính là người mà con từng kể với phụ vương, bạn tốt con quen được ở Tùy quốc."
Đoàn hầu im lặng một lát.
"Vị học sĩ đêm qua đến tìm ngươi, cũng là y?"
"Vâng."
Tề Tử Kỳ cố nhịn cả đêm, cuối cùng không nhịn được nữa, nói: "Không chỉ tối hôm qua, vừa nãy con muốn tìm không phải là con chim mà là y. Y đang bị kẻ thù truy đuổi, còn bị thương, phụ vương giúp y được không?"
Ánh mắt Đoàn hầu liếc nhìn ông lão ở phía sau.
Ông lão cúi đầu, trong lòng hổ thẹn.
Sau khi vào phủ, đợi Tề Tử Kỳ ngủ say, Đoàn hầu mới một mình đi vào chính đường ngồi xuống.
Ông lão quỳ trên mặt đất.
Thân ảnh Đoàn hầu khuất trong bóng tối, hỏi: "Vì sao không nói cho bản hầu biết y từng tới đây?"
Ông lão run rẩy ngẩng đầu lên: "Lão nô không muốn Hầu gia lại nhớ đến những chuyện trước kia, nên mới tự ý quyết định, lão nô sẵn sàng chịu phạt."
"Bây giờ y ở đâu?"
"Nghe nói đang dừng chân tại một quán trọ trong thành, hoặc cũng có thể y đã rời khỏi thành rồi."
Đoàn hầu im lặng hồi lâu, xua tay bảo ông lui xuống.
...
Sáng sớm hôm sau, Tề vương tổ chức yến tiệc trong cung để chiêu đãi Tùy Hành.
Người nước Tề vốn có thân hình cao lớn, Tề vương cũng không ngoại lệ, dù đã gần năm mươi tuổi nhưng vẫn cường tráng dũng mãnh, thích cưỡi ngựa bắn cung.
Mặc dù có chút bất mãn đối với việc Tùy Hành bắn chết Điền Mãnh, nhưng ông ta vẫn rất tò mò về vị Thái tử trẻ tuổi nổi danh khắp Giang Bắc bởi sự khát máu và hiếu chiến, còn có doanh trại Thanh Lang được mệnh danh là "huyết đồ" do một tay người nọ lập nên.
Tề vương đặc biệt triệu tập tất cả danh tướng Tề quốc, đồng thời mời họ đến dự tiệc cùng Tùy Hành.
Tửu lượng của Tùy Hành vô cùng lớn, thậm chí ngàn chén không say, trên người hắn có một loại khí chất sắc bén mà đám tướng võ thông thường không thể sánh bằng, ngay cả Tề vương ngồi trên ngai vàng cũng kém xa.
Tề vương nheo mắt nghĩ thầm, có người này tọa trấn, khó trách Tùy quốc có thể xưng bá một phương, khiến các nước nhỏ Giang Bắc phải cúi đầu thuần phục. Xem ra, quyết định giao hảo với Tùy quốc quả thật không sai.
Tuy Tề quốc cũng không yếu thế, mãnh tướng nhiều vô số kể, nhưng nếu không phải tình thế bắt đắc dĩ thì vẫn nên hạn chế xung đột, so với việc mang gươm ra trận, Tề vương càng thích vui vẻ hưởng lạc hơn.
Tùy Hành đáp vài câu có lệ, sau đó đi thẳng vào vấn đề, nhờ Tề vương giúp đỡ tìm người.
Tề vương đã nghe Điền Khuyết bẩm báo chuyện này, bất kể người nọ có ở trong lãnh thổ Tề quốc hay không, ông ta vẫn sẵn lòng giúp đỡ, hỏi: "Điện hạ có mang theo chân dung của ái thiếp không, để quả nhân nhìn thử."
Tùy Hành đích thân vẽ vô số bức chân dung của Giang Uẩn, đồng thời phân phát chúng khắp Đại Lý Tự.
Chuyến này đến Tề đô, dĩ nhiên mang theo một xấp dày. Có điều hắn đang muốn xác nhận một chuyện, nên ra lệnh cho Từ Kiều: "Mang chân dung cho Tề vương."
Từ Kiều đáp vâng.
Trong lòng ông không khỏi lo lắng, bởi vì sáng sớm lúc ra ngoài, ông cảm giác tâm trạng Tùy Hành không đúng lắm, ánh mắt cũng bất ổn. Trước đây chỉ khi đối mặt với những trận chiến cam go khốc liệt, Tùy Hành mới để lộ ánh mắt đầy sát khí như vậy.
Từ Kiều suy nghĩ một chút, phát hiện đêm qua ngoài việc vô tình làm mất cơ quan điểu trên đường trở về dịch quán, dường như điện hạ không gặp phải chuyện gì khác.
Từ Kiều đưa bức chân dung cho cung nhân bên cạnh Tề vương, sau đó đối phương cung kính trình lên cho ông ta.
Tề vương vốn đang mỉm cười nâng rượu, lúc nhận bức chân dung, ánh mắt ông ta hơi co lại, suýt đánh rơi chén rượu trong tay, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Tùy Hành nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tề vương, nói: "Sao thế, Vương thượng nhận ra ái thiếp của cô?"
Tề vương khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cười nói: "Điện hạ nói đùa. Y là người bên gối của điện hạ, làm sao quả nhân quen được. Chỉ là quả nhân chợt nhớ, lúc trước ở Tùy đô điện hạ từ chối hai khôn quân kia, lẽ nào là do tư sắc của bọn chúng quá kém, không lọt vào mắt xanh của điện hạ?"
Tùy Hành lười biếng nói không phải.
"Đời này cô chỉ có mình y, tuyệt đối sẽ không hai lòng."
Tề vương cười lớn.
"Điện hạ quả là một người thú vị. Tục ngữ có câu, anh hùng xứng với mỹ nhân, một đấng hào kiệt trí dũng vô song như điện hạ sao có thể chỉ thuộc về một người, đương nhiên phải có càng nhiều mỹ nhân càng tốt."
Ông ta vỗ tay, hai hàng thiếu niên mặc tuyết bào lập tức bước vào, cung kính quỳ gối trong đại điện.
Tề vương nói: "Đây là thứ mà quả nhân dùng thượng phẩm tỉ mỉ nuôi dưỡng, sinh hoạt thường ngày của bọn chúng còn nhàn nhã sung sướng hơn đám quý tộc ở Tề đô, quả nhân không để chúng động vào một chút việc nặng nào, da thịt mịn màng mềm mại, điện hạ có thể tùy ý lựa chọn. Kể cả hôm nay điện hạ không tìm được ái thiếp của mình thì cũng xem như không uổng công đến chuyến này."
Trong lòng Tùy Hành chán ghét, vừa định mở miệng, cung nhân chợt bẩm báo Đoàn hầu đã tới.
Sắc mặt Tề vương vui vẻ, vội tuyên vào.
Ánh mắt Tùy Hành hơi híp lại, lúc này, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu đen đang chậm rãi bước vào.
Đó là một người đàn ông dịu dàng nho nhã, người nọ mặc trường bào màu đen cao quý, viền áo có thêu hoa lan bằng chỉ bạc.
Đoàn hầu Tề quốc, dung mạo khuynh thành, minh diễm đoan trang, nghe nói từng có người vì gương mặt này mà thần hồn điên đảo, trầm mê không dứt.
Đoàn hầu hành lễ, sau đó nhìn Tùy Hành, nói: "Người mà điện hạ muốn tìm, bản hầu có thể cho điện hạ biết một vài tin tức liên quan."
"Y đã chết rồi."
Đoàn hầu lệnh cho người mang một cỗ thi thể vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.