Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn
Chương 4: Tổng tài bao che khuyết điểm.
Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh
26/11/2021
Trên đường trở về nơi ở, Cố Chiêu Lương gửi vài tin nhắn cho Nghiêm Ngộ Sâm, bất quá Nghiêm Ngộ Sâm đều không hồi âm.
Hắn nghĩ Nghiêm Ngộ Sâm đang bận, không có thời gian, vì vậy trước tiên chuẩn bị trả lại 230 nhân dân tệ tiền bánh dứa cho Nghiêm Ngộ Sâm, chuyện của Đường Trì ngày mai lại hỏi.
Nhưng hắn vừa chuyển tiền, WeChat liền hồi đáp vài tiếng kêu leng keng.
Nhìn dòng chữ "đối phương đã nhận thanh toán" trên màn hình, Cố Chiêu Lương một lúc cũng không biết nên nói gì: "..."
Hắn không tin đây là sự trùng hợp, kiềm chế cơn giận, gọi một cuộc điện thoại...
Cùng lúc đó, biệt thự tư nhân của Nghiêm Ngộ Sâm.
"Chuông reo đã lâu, không tiếp sao?" Bác sĩ hỏi.
"Đừng để ý tới hắn." Nghiêm Ngộ Sâm nhấn tắt điện thoại, nhấp một ngụm sữa bò: "Cho nên, ngày hôm nay chuyện gì đã xảy ra với tôi?"
"Dựa theo Nghiêm tổng ngài miêu tả, tôi nghĩ đầu chịu cú đánh đả kích nghiệm trọng, nên bị cưỡng bức dẫn đến thay đổi nhân cách." Bác sĩ nói: "Nhưng liệu giữ chừng thay đổi lại hay không, còn không chắc chắn."
Bác sĩ tạm dừng, nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhắc ngài một chút, nếu muốn chữa khỏi căn bệnh rối loạn nhận dạng nhân cách phân ly thì cần phải có sự phối hợp của gia đình hoặc bạn bè. Chỉ dựa vào bản thân thôi chưa đủ. Tôi nghĩ ngài có thể thử nói với người thân mình một chút về chuyện này. Mọi việc luôn do một người gánh vác, không chỉ làm tặng áp lực tâm lý mà còn khiến tình trạng bệnh thêm trầm trọng."
Chứng rối loạn nhận dạng nhân cách phân ly chính là đa nhân cách phân liệt, Nghiêm Ngộ Sâm năm nay 30 tuổi, nhưng tiểu sử bệnh án của anh đã kéo dài hơn mười lăm năm, ngoại trừ bác sĩ tư nhân thì không người nào biết được.
"Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi không người thân, không bạn bè, tạm thời không cần thiết." Nghiêm Ngộ Sâm đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Muộn như vậy lại mời ngài tới, thật sự có chút làm phiền, thời gian không còn sớm, tôi tiễn ngài ra cửa."
Bác sĩ còn muốn nói gì đó, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm căn bản không cho ông cơ hội, trực tiếp đưa người lên xe, vẫy tay tạm biệt.
Vừa trở về phòng, điện thoại lại kêu lên một tiếng leng keng.
Anh cho rằng là Cố Chiêu Lương, nhìn cũng không nhìn, liền đi tắm.
Đi ra mới phát hiện, vừa rồi người mắt tin tới là Đường Trì.
『 Đường Trì: Khi đi tắm nhớ chú ý vết thương, đừng để dính nước. /đầu chó/ 』
Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn, không đáp lại, tiện tay ném điện thoại sang một bên.
Xử lý xong email, thời điểm chuẩn bị lên giường, xoắn xuýt nửa ngày, vẫn bấm vào khung chat trò chuyện với Đường Trì, đáp lại một chữ "Ừm".
Bên này, Đường Trì tắm xong đi ra, xem nội dung phản hồi của Nghiêm Ngộ Sâm với khuôn mặt tươi cười tử soái, khoé môi giật một cái.
Đây có thể gọi là khoảng cách thế hệ trong truyền thuyết không?
Nghiêm Ngộ Sâm năm nay ba mươi, Đường Trì hai mươi hai, hai người hơn kém nhau tám tuổi, phong cách biểu tượng cảm xúc dường như phảng phất cách nhau một thế hệ.
Người đàn ông ba mươi tuổi, quả nhiên không giống.
"Đường Trì." Tiêu Hàn ở giường trên đột nhiên thò đầu ra, một mặt bát quái: "Vẻ mặt nhịn cười của cậu, cùng ai tán gẫu vậy?"
"Chồng tôi." Đường Trì nhướng mày.
"Thời điểm nào rồi, còn đùa giỡn." Tiêu Hàn ghét bỏ xong, nghiêm mặt nói: "Nghiêm túc nói, Cố Chiêu Lương thật sự muốn giáng cấp cậu à?"
"Chính miệng anh ta nói, giọng điệu còn rất nghiêm túc, hẳn là sự thật." Đường Trì một bên xem khóa biểu luyện tập ngày mai, một bên nói.
Giản Hàng ở cùng phòng ký túc xá tháo tai nghe xuống: "Theo quy định, giáng cấp học viên nhất định phải có sự đồng ý của cố vấn trực hệ, Nghiêm tổng còn chưa nói gì, Cố Chiêu Lương có lợi hại đến đâu, cũng không thể bỏ qua Nghiêm tổng."
"Vậy cậu không hiểu rồi, Cố ảnh đế là cháu ngoại của Nghiêm tổng, ngay cả khi anh ta bỏ qua Nghiêm tổng cũng không quản." Dư Văn Nhạc quay sang an ủi Đường Trì: "Bất quá cậu đừng tức giận, mỗi tuần đều có bảng xếp hạng đánh giá, lần sau lại lên cấp là được rồi."
Đường Trì mở to mắt, mỉm cười: "Cảm ơn đã an ủi."
Sau khi xem xong khóa biểu luyện tập, Đường Trì lên giường đi ngủ.
——————————
Ngày thứ hai, bốn người sáng sớm rời giường, toàn thể lớp B dưới sự giám sát của thư ký của Nghiêm Ngộ Sâm, chạy xung quanh vòng sân bóng.
"Mẹ nó, tính để lớp chúng ta dậy sớm hơn những lớp khác, tại sao còn chạy vòng quanh sân nữa?" Dư Văn Nhạc thở hổn hển: "Nếu biết, biết rõ chúng ta đến đây tham gia chương trình tài năng, không biết, còn tưởng tất cả chúng ta đến để luyện tập chạy đường dài."
Tiêu Hàn tuyệt vọng nói: "Tôi thật sự hoài nghi, Nghiêm tổng có chấp niệm gì với chạy xung quanh sân."
Đường Trì lau mồ hôi, bật cười: "Điều này còn phải nghi ngờ? Khẳng định đúng."
"Đang thì thầm cái gì đấy? Trong lúc chạy không được châu đầu ghé tái nói nhỏ." Thư ký béo mũm mĩm đô đô thổi tiếng còi, giơ loa lớn tiếng nhắc nhở.
Thời điểm bọn họ gần chạy xong, học viên các lớp khác lục đục lần lượt thức dậy, vừa đi qua sân bóng, đều một trận giật mình.
"Bọn họ đây là đang làm gì vậy?" Giang Miện không rõ.
"Buồn cười." Vu Kiều nhìn Đường Trì trong đội hình đầy oán giận, âm dương quái khí nói: "Cũng may tớ không lên bảng B, bằng không tớ cũng giống như bọn họ. Không chỉ không có cố vấn trực hệ dẫn dắt, sáng sớm đã phải dậy chạy bộ."
"Không có cố vấn trực hệ dẫn dắt là ý gì?" Giang Miện cau mày.
"Mặc dù Nghiêm tổng đồng ý làm cố vấn trực hệ lớp B, nhưng chỉ từ buổi chiều thứ hai đến buổi sáng thứ sáu sẽ thường xuyên đến đây, thời gian còn lại, căn bản không quản thêm việc." Vu Kiều đắc ý cười nói: "Đúng rồi, cậu nghe nói chưa, tối qua Đường Trì một mình ra ngoài, bị Cố ảnh đế bắt được, nói sẽ giáng cấp cậu ra, quả thật đáng đời."
"Lớp nào? Đứng xem không nói, còn cười khúc khích, cậu đang xem chương trình hài kịch sao?" Thư ký Bành lắc bụng thịt đi tới, cầm loa bật âm lượng lớn hết cỡ, hung dữ nói với Vu Kiều: "Nên làm gì thì làm đi! Những người khác cũng vậy."
Thư ký Bành khí tràng quá lớn, một tiếng vừa cất lên, lập tức đem đám học viên đứng xem dọa sợ chạy như chim vỡ tổ.
Vu Kiều dưới sự giúp đỡ của Giang Miện, khập khiễng nhanh chóng chuồn mất.
"Bành ca, giỏi vãi!" Tiêu Hàn giơ ngón tay cái lên với thư ký Bành.
Tiểu thư ký mập mạp đắc ý: "Còn cần cậu khen sao? Cậu nên biết ơn vì cậu được chỉ định vào lớp của Nghiêm tổng. Nghiêm tổng không nói những thứ khác, một tay bao che khuyết điểm, ngày hôm qua đặc biệt dặn dò anh, nói thời điểm sếp không ở, có thể để các cậu chịu khổ, nhưng không thể để các cậu chịu uỷ khuất."
Đường Trì bật cười: "Có thật không?"
Tiểu thư ký mập mạp biết mối quan hệ của Nghiêm Ngộ Sâm và Đường Trì, khi nói chuyện với Đường Trì, rõ ràng nghiêm túc không ít: "Sao có thể là giả được."
Đường Trì nhíu mày: "Ngày hôm qua học viên lớp C kia đến tìm tôi kiếm chuyện, tại sao anh ta không quan tâm?"
Tiêu Hàn phụ họa nói: "Đúng, không những không quan tâm, còn hạt em với Đường Trì xuống sân chạy."
Tiểu thư ký mập mạp ngạc nhiên: "Còn có chuyện này?"
"Chính xác trăm phần trăm." Đường Trì cười với tiểu thư ký mập mạp, liền tiếp tục chạy, lưu lại một mình tiểu thư ký tại chỗ ép mộng vò đầu.
Chạy xong, mọi người trở về tắm rửa, xong thì đi nhà ăn ăn cơm.
Đường Trì vẫn cho rằng sau khi ăn xong tổ tiết mục sẽ đến báo tin cậu bị giáng cấp xuống lớp C, nhưng đợi cả một ngày, cũng không thấy người nào đến tìm cậu.
"Tôi xuống tầng lấy nước." Đường Trì cầm áo quạt quạt hai cái, đứng dậy rời khỏi phòng luyện tập tổng hợp.
Khi đến đại sảnh, Vu Kiều vừa vặn từ phòng họp đi ra.
Nhìn thấy Đường Trì, Vu Kiều gần như sắp cắn nát răng, biểu tình đặc biệt dữ tợn.
Đường Trì chỉ cảm thấy không thể hiểu ra sao, cậu biết Vu Kiều không ưa mình, nhưng cũng không đến mức muốn nuốt sống mình đi.
"Đường Trì, xem như cậu lợi hại." Vu Kiều tức giận nói ra những lời này xong, khập khiễng khó khăn rời đi.
"Tôi lại làm sao." Nhìn bóng lưng Vu Kiều, Đường Trì không khỏi thấy khó hiểu lẩm bẩm.
"Cậu không làm sao, chỉ là bản thân cậu ta nói năng lỗ mãng, ngày hôm qua bị phạt chạy hai trăm vòng, ngày hôm nay bị tổ đạo diễn gọi đến giáo huấn một trận mà thôi." Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ sau lưng Đường Trì, Đường Trì không khỏi ngẩn người.
Hắn nghĩ Nghiêm Ngộ Sâm đang bận, không có thời gian, vì vậy trước tiên chuẩn bị trả lại 230 nhân dân tệ tiền bánh dứa cho Nghiêm Ngộ Sâm, chuyện của Đường Trì ngày mai lại hỏi.
Nhưng hắn vừa chuyển tiền, WeChat liền hồi đáp vài tiếng kêu leng keng.
Nhìn dòng chữ "đối phương đã nhận thanh toán" trên màn hình, Cố Chiêu Lương một lúc cũng không biết nên nói gì: "..."
Hắn không tin đây là sự trùng hợp, kiềm chế cơn giận, gọi một cuộc điện thoại...
Cùng lúc đó, biệt thự tư nhân của Nghiêm Ngộ Sâm.
"Chuông reo đã lâu, không tiếp sao?" Bác sĩ hỏi.
"Đừng để ý tới hắn." Nghiêm Ngộ Sâm nhấn tắt điện thoại, nhấp một ngụm sữa bò: "Cho nên, ngày hôm nay chuyện gì đã xảy ra với tôi?"
"Dựa theo Nghiêm tổng ngài miêu tả, tôi nghĩ đầu chịu cú đánh đả kích nghiệm trọng, nên bị cưỡng bức dẫn đến thay đổi nhân cách." Bác sĩ nói: "Nhưng liệu giữ chừng thay đổi lại hay không, còn không chắc chắn."
Bác sĩ tạm dừng, nghiêm túc nói: "Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nhắc ngài một chút, nếu muốn chữa khỏi căn bệnh rối loạn nhận dạng nhân cách phân ly thì cần phải có sự phối hợp của gia đình hoặc bạn bè. Chỉ dựa vào bản thân thôi chưa đủ. Tôi nghĩ ngài có thể thử nói với người thân mình một chút về chuyện này. Mọi việc luôn do một người gánh vác, không chỉ làm tặng áp lực tâm lý mà còn khiến tình trạng bệnh thêm trầm trọng."
Chứng rối loạn nhận dạng nhân cách phân ly chính là đa nhân cách phân liệt, Nghiêm Ngộ Sâm năm nay 30 tuổi, nhưng tiểu sử bệnh án của anh đã kéo dài hơn mười lăm năm, ngoại trừ bác sĩ tư nhân thì không người nào biết được.
"Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi không người thân, không bạn bè, tạm thời không cần thiết." Nghiêm Ngộ Sâm đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Muộn như vậy lại mời ngài tới, thật sự có chút làm phiền, thời gian không còn sớm, tôi tiễn ngài ra cửa."
Bác sĩ còn muốn nói gì đó, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm căn bản không cho ông cơ hội, trực tiếp đưa người lên xe, vẫy tay tạm biệt.
Vừa trở về phòng, điện thoại lại kêu lên một tiếng leng keng.
Anh cho rằng là Cố Chiêu Lương, nhìn cũng không nhìn, liền đi tắm.
Đi ra mới phát hiện, vừa rồi người mắt tin tới là Đường Trì.
『 Đường Trì: Khi đi tắm nhớ chú ý vết thương, đừng để dính nước. /đầu chó/ 』
Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn, không đáp lại, tiện tay ném điện thoại sang một bên.
Xử lý xong email, thời điểm chuẩn bị lên giường, xoắn xuýt nửa ngày, vẫn bấm vào khung chat trò chuyện với Đường Trì, đáp lại một chữ "Ừm".
Bên này, Đường Trì tắm xong đi ra, xem nội dung phản hồi của Nghiêm Ngộ Sâm với khuôn mặt tươi cười tử soái, khoé môi giật một cái.
Đây có thể gọi là khoảng cách thế hệ trong truyền thuyết không?
Nghiêm Ngộ Sâm năm nay ba mươi, Đường Trì hai mươi hai, hai người hơn kém nhau tám tuổi, phong cách biểu tượng cảm xúc dường như phảng phất cách nhau một thế hệ.
Người đàn ông ba mươi tuổi, quả nhiên không giống.
"Đường Trì." Tiêu Hàn ở giường trên đột nhiên thò đầu ra, một mặt bát quái: "Vẻ mặt nhịn cười của cậu, cùng ai tán gẫu vậy?"
"Chồng tôi." Đường Trì nhướng mày.
"Thời điểm nào rồi, còn đùa giỡn." Tiêu Hàn ghét bỏ xong, nghiêm mặt nói: "Nghiêm túc nói, Cố Chiêu Lương thật sự muốn giáng cấp cậu à?"
"Chính miệng anh ta nói, giọng điệu còn rất nghiêm túc, hẳn là sự thật." Đường Trì một bên xem khóa biểu luyện tập ngày mai, một bên nói.
Giản Hàng ở cùng phòng ký túc xá tháo tai nghe xuống: "Theo quy định, giáng cấp học viên nhất định phải có sự đồng ý của cố vấn trực hệ, Nghiêm tổng còn chưa nói gì, Cố Chiêu Lương có lợi hại đến đâu, cũng không thể bỏ qua Nghiêm tổng."
"Vậy cậu không hiểu rồi, Cố ảnh đế là cháu ngoại của Nghiêm tổng, ngay cả khi anh ta bỏ qua Nghiêm tổng cũng không quản." Dư Văn Nhạc quay sang an ủi Đường Trì: "Bất quá cậu đừng tức giận, mỗi tuần đều có bảng xếp hạng đánh giá, lần sau lại lên cấp là được rồi."
Đường Trì mở to mắt, mỉm cười: "Cảm ơn đã an ủi."
Sau khi xem xong khóa biểu luyện tập, Đường Trì lên giường đi ngủ.
——————————
Ngày thứ hai, bốn người sáng sớm rời giường, toàn thể lớp B dưới sự giám sát của thư ký của Nghiêm Ngộ Sâm, chạy xung quanh vòng sân bóng.
"Mẹ nó, tính để lớp chúng ta dậy sớm hơn những lớp khác, tại sao còn chạy vòng quanh sân nữa?" Dư Văn Nhạc thở hổn hển: "Nếu biết, biết rõ chúng ta đến đây tham gia chương trình tài năng, không biết, còn tưởng tất cả chúng ta đến để luyện tập chạy đường dài."
Tiêu Hàn tuyệt vọng nói: "Tôi thật sự hoài nghi, Nghiêm tổng có chấp niệm gì với chạy xung quanh sân."
Đường Trì lau mồ hôi, bật cười: "Điều này còn phải nghi ngờ? Khẳng định đúng."
"Đang thì thầm cái gì đấy? Trong lúc chạy không được châu đầu ghé tái nói nhỏ." Thư ký béo mũm mĩm đô đô thổi tiếng còi, giơ loa lớn tiếng nhắc nhở.
Thời điểm bọn họ gần chạy xong, học viên các lớp khác lục đục lần lượt thức dậy, vừa đi qua sân bóng, đều một trận giật mình.
"Bọn họ đây là đang làm gì vậy?" Giang Miện không rõ.
"Buồn cười." Vu Kiều nhìn Đường Trì trong đội hình đầy oán giận, âm dương quái khí nói: "Cũng may tớ không lên bảng B, bằng không tớ cũng giống như bọn họ. Không chỉ không có cố vấn trực hệ dẫn dắt, sáng sớm đã phải dậy chạy bộ."
"Không có cố vấn trực hệ dẫn dắt là ý gì?" Giang Miện cau mày.
"Mặc dù Nghiêm tổng đồng ý làm cố vấn trực hệ lớp B, nhưng chỉ từ buổi chiều thứ hai đến buổi sáng thứ sáu sẽ thường xuyên đến đây, thời gian còn lại, căn bản không quản thêm việc." Vu Kiều đắc ý cười nói: "Đúng rồi, cậu nghe nói chưa, tối qua Đường Trì một mình ra ngoài, bị Cố ảnh đế bắt được, nói sẽ giáng cấp cậu ra, quả thật đáng đời."
"Lớp nào? Đứng xem không nói, còn cười khúc khích, cậu đang xem chương trình hài kịch sao?" Thư ký Bành lắc bụng thịt đi tới, cầm loa bật âm lượng lớn hết cỡ, hung dữ nói với Vu Kiều: "Nên làm gì thì làm đi! Những người khác cũng vậy."
Thư ký Bành khí tràng quá lớn, một tiếng vừa cất lên, lập tức đem đám học viên đứng xem dọa sợ chạy như chim vỡ tổ.
Vu Kiều dưới sự giúp đỡ của Giang Miện, khập khiễng nhanh chóng chuồn mất.
"Bành ca, giỏi vãi!" Tiêu Hàn giơ ngón tay cái lên với thư ký Bành.
Tiểu thư ký mập mạp đắc ý: "Còn cần cậu khen sao? Cậu nên biết ơn vì cậu được chỉ định vào lớp của Nghiêm tổng. Nghiêm tổng không nói những thứ khác, một tay bao che khuyết điểm, ngày hôm qua đặc biệt dặn dò anh, nói thời điểm sếp không ở, có thể để các cậu chịu khổ, nhưng không thể để các cậu chịu uỷ khuất."
Đường Trì bật cười: "Có thật không?"
Tiểu thư ký mập mạp biết mối quan hệ của Nghiêm Ngộ Sâm và Đường Trì, khi nói chuyện với Đường Trì, rõ ràng nghiêm túc không ít: "Sao có thể là giả được."
Đường Trì nhíu mày: "Ngày hôm qua học viên lớp C kia đến tìm tôi kiếm chuyện, tại sao anh ta không quan tâm?"
Tiêu Hàn phụ họa nói: "Đúng, không những không quan tâm, còn hạt em với Đường Trì xuống sân chạy."
Tiểu thư ký mập mạp ngạc nhiên: "Còn có chuyện này?"
"Chính xác trăm phần trăm." Đường Trì cười với tiểu thư ký mập mạp, liền tiếp tục chạy, lưu lại một mình tiểu thư ký tại chỗ ép mộng vò đầu.
Chạy xong, mọi người trở về tắm rửa, xong thì đi nhà ăn ăn cơm.
Đường Trì vẫn cho rằng sau khi ăn xong tổ tiết mục sẽ đến báo tin cậu bị giáng cấp xuống lớp C, nhưng đợi cả một ngày, cũng không thấy người nào đến tìm cậu.
"Tôi xuống tầng lấy nước." Đường Trì cầm áo quạt quạt hai cái, đứng dậy rời khỏi phòng luyện tập tổng hợp.
Khi đến đại sảnh, Vu Kiều vừa vặn từ phòng họp đi ra.
Nhìn thấy Đường Trì, Vu Kiều gần như sắp cắn nát răng, biểu tình đặc biệt dữ tợn.
Đường Trì chỉ cảm thấy không thể hiểu ra sao, cậu biết Vu Kiều không ưa mình, nhưng cũng không đến mức muốn nuốt sống mình đi.
"Đường Trì, xem như cậu lợi hại." Vu Kiều tức giận nói ra những lời này xong, khập khiễng khó khăn rời đi.
"Tôi lại làm sao." Nhìn bóng lưng Vu Kiều, Đường Trì không khỏi thấy khó hiểu lẩm bẩm.
"Cậu không làm sao, chỉ là bản thân cậu ta nói năng lỗ mãng, ngày hôm qua bị phạt chạy hai trăm vòng, ngày hôm nay bị tổ đạo diễn gọi đến giáo huấn một trận mà thôi." Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ sau lưng Đường Trì, Đường Trì không khỏi ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.