Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn
Chương 16: Trì Trì muốn điên rồi
Miêu Hữu Lưỡng Điều Mệnh
26/11/2021
Anh muốn chạm vào Đường Trì.
Muốn cởϊ qυầи áo của em ấy.
Muốn ôm em ấy.
Muốn hôn em ấy.
Muốn nhìn em ấy khóc.
Muốn lên giường với em ấy.
......
Từng cái từng cái ý nghĩ tràn ngập trong đại não, tứ chi có chút khó có thể tự kiềm chế.
Anh khẽ cắn răng, vừa mới miễn cưỡng áp chế một trận kỳ quái, nhưng khi rũ mắt nhìn Đường Trì trong lồng ngực, loại du͙ƈ vọиɠ tựa như muốn đòi mạng lần thứ hai bao phủ, dần dần càng thêm mãnh liệt.
Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy, bằng không anh thật sự sẽ không thể kiểm soát được làm ra những gì không nên làm với Đường Trì... Nghiêm Ngộ Sâm dựa vào mấy phần lý trí còn sót lại của mình, muốn đặt Đường Trì xuống.
Nhưng chưa kịp hành động, một trận đau đớn kɦoáı ƈảʍ truyền từ cần cổ làm người càng hưng phấn.
Đường Trì cắn Nghiêm Ngộ Sâm một cái.
Thật sự coi anh thành bánh quy sữa mà ăn a... Nghiêm Ngộ Sâm nghiến răng, đôi mắt có chút ửng đỏ, ăn đau khẽ rên một tiếng, lý trí trong nháy mắt như quân lính tan rã: "Lá gan của em thật lớn."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm lập tức đỏ mắt, sắc mặt nham hiểm ôm Đường Trì đến ký túc xá đạo sư của mình, sau đó ném người nào đó lên chiếc giường mềm mại.
Khi cảm nhận được dưới thân mềm mại, Đường Trì thoải mái hừ hừ hai tiếng.
Ngón tay trắng nón lạnh lẽo câu lên một bên mép áo Đường Trì, làn da ấm áp bóng loáng trong nháy mắt lan dọc theo đầu ngón tay truyền khắp cơ thể Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm khom người dựa lên người Đường Trì, cổ họng khô khốc, anh biết thừa dịp lợi dụng người đang ngủ là không đúng, nhưng khi nhìn Đường Trì không hề phòng bị ngủ say trên giường của mình, anh hoàn toàn không có cách nào khống chế được.
Chờ khi chính anh phản ứng lại, hơi thở giữa môi và răng của hai người đã đan quyện với nhau.
Đường Trì nói mê man bên trong còn phát ra tiếng rêи ɾỉ cùng than nhẹ, giống như tín hiệu của điều khiển từ xa, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Nghiêm Ngộ Sâm đang sắp phát điên, trêu chọc dây thần kinh căng thẳng của anh.
Giờ phút này, đầu óc Nghiêm Ngộ Sâm toàn bộ đều là Đường Trì, mấy tin nhắn cùng cuộc gọi điện thoại đến đều không phản ứng, thậm chí anh còn trực tiếp ném điện thoại xuống đất.
Điện thoại màu đen nằm trên thảm trải lúc sáng lúc tối, tin nhắn của bác sĩ tư nhân treo trên màn hình khởi động, vừa cô độc vừa thê lương.
『 Bác sĩ: Nghiêm tổng, tôi đã kiểm tra một số tài liệu về sự thay đổi đột ngột của ngài vào tối qua, tôi nghĩ rất có thể do ngài chịu tâm tình quá khích mới dẫn đến thay đổi nhân cách khả thi rất lớn. Vì vậy, ngài nhất định phải có tâm trí bình tĩnh, tuyệt đối đừng làm những gì quá khích đến thần kinh, nếu không nhân cách của ngài có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Nhân tiện, xin được nhắc nhở một lời thân thiện, những thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm trí cũng bao gồm cả chuyện phòng the. Mặc dù tôi biết ngài có khả năng lười xem, nhưng với tư cách là bác sĩ điều trị chính của ngài, tôi vẫn cần phải giải thích một chút. Bởi vì khi nam giới đạt đến kɦoáı ƈảʍ đỉnh điểm, hoặc có khuynh hướng phương diện này, vùng não phía sau mắt trái, tức là vùng vỏ não trước điều khiển lý trí và hành vi của con người sẽ dừng hoạt động, lúc này, con người sẽ tạm thời mất đi kiểm soát. Điều này đối với người bình thường khả năng không vấn đề gì, càng nhiều hơn dễ đạt đến kɦoáı ƈảʍ, nhưng Nghiêm tổng ngài cũng nhận thức được tình huống của bản thân, trong trường hợp này, nhân cách chủ sẽ cực kỳ yếu, nói cách khác, ngài so với người bình thường dễ bị xúc động, khả năng biến đổi nhân cách dễ dàng xảy ra hơn. 』
Mà tin nhắn nhắc nhở thân thiện này, rất nhanh liền bị quần áo của Nghiêm tổng cùng Đường Trì phủ lên.
Cảm xúc ấm áp mềm mại không ngừng xẹt qua cần cổ, lông mày Đường Trì hơi nhíu lại, khó khăn mở mắt ra.
Ánh sáng mơ hồ cùng hơi thở ám muội tràn ngập lọt vào tầm mắt, Đường Trì ngẩn người nhìn khuôn mặt Nghiêm Ngộ Sâm đang kề sát, nguyên bản còn buồn ngủ trong nháy mắt liền biến mất: "Anh muốn làm gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm dừng lại động tác, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Đường Trì hồi lâu, mới cất giọng âm trầm nói: "Tôi muốn em."
"????" Đường Trì giơ tay ngăn cản anh muốn hôn môi: "Muốn cái rắm! Anh tỉnh táo lại đi, nhìn xem tôi là ai!"
"Em là..." Nghiêm Ngộ Sâm mất tập trung yên lặng trong chốc lát, nhưng thay vì bình tĩnh lại, ánh mắt càng thêm cố chấp, giọng nói lạnh lùng khiến người phát run: "Em là của tôi."
Thời điểm nói câu nói này, trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm hiện đầy tơ máu, đặc biệt đáng sợ, phảng phất một giây sau sẽ đem Đường Trì ăn vào trong bụng.
Đường Trì căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, trước đó Nghiêm Ngộ Sâm có nói, gần đây anh có thêm một tật xấu, khi tái phát bệnh sẽ nghĩ ngay đến cậu, vốn tưởng rằng anh đang nói đùa, nhưng bây giờ xem ra, anh chàng này thật sự muốn làm cậu a!
"Anh anh anh đừng kích động, ai kích động người đó là quỷ." Đường Trì lắp bắp nhắc nhở, sau đó dựa vào bản năng, lặng lẽ di chuyển đến mép giường, cố gắng chạy trốn.
Nhưng cậu vừa dịch đến mép giường, lập tức bị Nghiêm Ngộ Sâm tóm lấy chặn ngang kéo lại chỗ cũ.
"Muốn đi đâu?" Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì vào trong ngực, khẽ nhéo eo cậu một cái.
Đường Trì ăn đau tê một tiếng: "Tôi không đi, anh làm tôi đau rồi."
Nghiêm Ngộ Sâm ghé sát vào tai Đường Trì, một bên xoa xoa nơi vừa bị mình nhéo, một bên trầm giọng: "Đừng gạt tôi, tôi biết em muốn chạy."
Vừa nói, anh vừa đè Đường Trì xuống giường, sau đó dùng thắt lưng trói hai tay Đường Trì lại, cái này còn chưa hết, thời điểm Đường Trì giãy giụa, một tay anh kéo cà vạt xuống, bịt hai mắt Đường Trì.
Trước mắt Đường Trì một mảnh tối đen, khẩn trương nói: "Anh đang làm cái gì, tôi không nhìn thấy."
"Không sao." Nghiêm Ngộ Sâm khẽ cười thành tiếng: "Tôi nhìn thấy em là được."
Vừa dứt lời, Nghiêm Ngộ Sâm liền đè lên, Đường Trì muốn tránh, nhưng lại bị Nghiêm Ngộ Sâm ấn gắt gao, miệng bị ngăn chặn, trong bóng tối, chỉ có thể cảm nhận được xúc cảm đầu ngón tay Nghiêm Ngộ Sâm chạm vào.
"A— đừng— Nghiêm Ngộ Sâm." Đường Trì trực tiếp cắn môi Nghiêm Ngộ Sâm, dùng sức rất mạnh, mùi tanh lập tức chảy vào trong miệng.
Nhưng Nghiêm Ngộ Sâm vẫn không có ý định buông ra, thậm chí còn tệ hơn, trực tiếp xé thêm cánh môi mềm mại.
Đường Trì bị anh làm cho cả người mềm nhũn, căn bản không có sức phản kháng.
Khi âm thanh khóc chít chít yếu ớt rơi vào lỗ tai Nghiêm Ngộ Sâm, ý thức ủa như con ngựa hoang mừng rỡ thoát cương rốt cuộc từ từ tỉnh táo lại.
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn hai hàng nước mắt trên mặt Đường Trì, động tác điên cuồng ban đầu bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt mất mác cố chấp cũng thuận theo mà dịu lại: "Em, em khóc?"
"Anh nói mà không biết xấu hổ? Ông đây suýt nữa bị anh bạo cúc rồi!" Đường Trì mắng.
"Tôi không cố ý, tôi vừa nãy..." Nghiêm Ngộ Sâm đang muốn giải thích, nhưng nói được một nửa, ánh mắt rơi xuống vết hồng trên cần cổ Đường Trì, tâm trí lại bắt đầu hỗn loạn: "Tôi vừa nãy... vừa nãy..."
Giọng nói càng ngày càng yếu, Đường Trì nghe ra được có chỗ không đúng, đang muốn hỏi anh làm sao vậy, ngực đột nhiên bị đè nặng, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp ngất xỉu trên người cậu.
"Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì vươn tay tháo cà vạt che mắt xuống, dùng răng gắng gượng cởi thắt lưng đang bó chặt cổ tay: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh sao vậy?"
Đường Trì vỗ vỗ mặt Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm một chút phản ứng cũng không có.
"Nghiêm Ngộ Sâm, anh đừng dọa tôi sợ, tôi biết anh bị bệnh, tôi không phải cố ý giận anh, anh tỉnh lại đi!" Chính bản thân Đường Trì cũng không phát hiện, giọng nói cậu đang run run: "Đúng, bác sĩ, tìm bác sĩ."
Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm thẳng thắn nói tất cả với cậu, cũng cho cậu phương thức liên lạc của bác sĩ tư nhân, nói là phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
Đường Trì lấy điện thoại, gọi điện cho bác sĩ.
Qua vài giây, phía bên kia vang lên âm thanh của bác sĩ: "Chào ngài, xin hỏi vị đây là?"
Đường Trì cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm, khẩn trương nói: "Bác sĩ Triệu, tôi là Đường Trì chồng của Nghiêm Ngộ Sâm, anh ấy, anh ấy lại ngất đi rồi, ngài có thể mau chóng đến đây một chuyến được không?"
Bác sĩ sửng sốt, ngay lập tức nói: "Không thành vấn đề, các cậu đang ở trại huấn luyện đúng không, tôi đến ngay."
"Không được, không thể đến đây, ở đây nhiều người tai mách vạch rừng, không thể để cho người khác biết anh ấy bị bệnh." Đường Trì suy nghĩ một chút nói: "Như vầy đi, tôi trước tiên nghĩ cách đưa anh ấy ra ngoài, sau nửa giờ, chúng ta gặp nhau ở biệt thự tư nhân phía thành tây."
Cúp máy, Đường Trì nhanh chóng giúp Nghiêm Ngộ Sâm cùng chính mình mặc quần áo tử tế, cầm chìa khóa xe của Nghiêm Ngộ Sâm, liền đỡ anh chuồn khỏi tòa ký túc xá giáo viên.
Hiện tại gần hừng đông, dọc đường không gặp được người nào, đúng lúc chạm mặt nhân viên an ninh đi tuần tra ban đêm, Đường Trì tùy tiện tìm một cái cớ lấp liếm.
Trong lúc giúp Nghiêm Ngộ Sâm mặc quần áo, Đường Trì tìm thấy thẻ thông hành đặc biệt mà Nghiêm Ngộ Sâm sử dụng để ra vào trại huấn luyện, trên đường chạy xe rời đi, cũng coi như khá thuận lợi.
Chỉ là...
"Hiện tại chúng ta đang đi đâu vậy?" Thời điểm chờ đèn giao thông, một giọng nam thâm trầm đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Trái tim Đường Trì khẽ chệch nhịp một hồi, vừa quay đầu sang, đối diện với cái nhìn tràn đầy ôn nhu của Nghiêm Ngộ Sâm, ánh mắt đó khiến sau lưng cậu lạnh toát.
Ánh mắt không đúng.
"Anh là... Nghiêm Đồng?" Đường Trì thử dò xét hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm ôn nhu nở nụ cười: "Không phải tôi còn có thể là ai?"
Vừa nói, ánh mắt Nghiêm Đồng rơi lên vết đỏ trên cổ Đường Trì, khóe miệng hiện lên ý cười yếu ớt bỗng dưng chợt lóe một tia âm ngoan: "Trên cổ anh bị gì vậy?"
Đường Trì mờ mịt kéo gương xuống nhìn, nhìn thấy những vết đỏ đáng sợ, sắc mặt lập tức đỏ bừng: "Không, không có gì, bị muỗi chích mấy phát thôi."
"Phải không?" Nghiêm Đồng nheo mắt: "Sao tôi lại thấy giống như dấu hôn, lại nói, mùa này muỗi từ đâu bay đến."
"....." Lúc này đừng hóm hỉnh như vậy được không, Đường Trì ngượng ngừng cười cười, không lên tiếng.
"Là chồng của Tiểu Trì hôn lên sao?" Nghiêm Đồng nguy hiểm nhìn cậu, đôi mắt thanh lãnh ban đầu giờ khắc này tựa như vực sâu đen kịt, nếu nhìn vào anh sẽ có loại ảo giác vạn kiếp tai họa.
Lòng bàn tay Đường Trì toát mồ hôi lạnh: "Anh còn chưa thành niên, không thích hợp thảo luận đề tài này."
Mẹ ơi, sao đèn giao thông này vẫn chưa đổi màu? Ngược lại anh ta đã thay đổi rồi a!
Nghiêm Đồng hít một hơi thật sâu, mí mắt khẽ rũ xuống, ánh đèn neon của cửa hàng ven đường hòa cùng ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh, đường nét trên ngũ quan lộ ra cỗ lạnh lẽo.
"Coi như chưa thành niên, tôi cũng là đàn ông." Nghiêm Đồng quay đầu nhàn nhạt nhìn Đường Trì: "Tôi sẽ ghen tị, ghen tị muốn chết, ghen tị muốn chết, muốn đem anh nhốt lại, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy anh."
Đường Trì cau mày: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy?"
Lời chưa dứt, một con dao đánh vào sau gáy Đường Trì.
Nhìn Đường Trì nghiêng đầu tựa lên vai mình, Nghiêm Đồng mỉm cười đắc ý, giơ tay chạm qua vành tai Đường Trì, dùng ngón tay cọ cọ, thì thào nói: "Tôi chưa bao giờ nói nhảm."
Sáng sớm, xe cộ trên đường hiển nhiên khan hiếm, đặc biệt là ngõ ngách, chỉ có một mình một họ đậu xe ở đó.
Nghiêm Đồng dời Đường Trì đến ghế phụ, ôn nhu giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó tự mình ngồi vào vị trí lái xe, đi thẳng đến tiểu khu Ngọc Lan phía Đông thành.
Khi chiếc xe Maybach màu đen thừa dịp bóng đêm nhanh chóng chạy đi, bên ngã tư đèn giao thông, nhân viên bảo trì dựng biển báo, trèo lên.
"Sáng sớm đèn giao thông chỗ này bị hỏng, gọi cho các anh ba cuộc điện thoại, bây giờ mới đến." Người bảo vệ khu vực giao thông bất mãn ngẩng đầu lên nói: "May con đường này thường xuyên không có người đi, nếu không chắc chắn bị tắc nghẽn."
Nhân viên bảo trì uể oải nói: "Không đủ nhân lực, sắp xếp không được người tới, không có cách nào a."
...........
Lúc 12 giờ rưỡi sáng, tiểu khu Ngọc Lan phía Đông thành, phòng đơn số 404.
Nghiêm Đồng ngâm nga một tiếng, dùng dây trói Đường Trì lại, sau đó đặt lên trên bàn di động, đẩy vào phòng tắm.
Bên trong bồn tắm lớn, tất cả đều là bọt bong bóng vừa mới tạo, hương thơm mùi sữa thoang thoảng tràn ngập khắp phòng tắm.
Nghiêm Đồng cẩn thận từng li từng tí đặt Đường Trì vào bồn tắm, dùng khăn mặt lau sạch những vết tích trên cổ cậu.
Đường Trì bị hơi nóng trong bồn tắm hun tỉnh, mở mắt ra, cả người đều muốn phát điên: "Anh trói tôi làm gì?"
Rốt cuộc cậu đã tạo ra nghiệp gì a, đầu tiên là bị cưỡng hôn, hiện tại lại bị trói ném vào trong bồn tắm, những ngày này có thể bình thường một chút được không?
Nghiêm Đồng thập phần ôn nhu thở dài một tiếng: "Anh bẩn, tôi giúp anh tẩy sạch."
"Anh mới là người bẩn." Đường Trì thực sự chịu không nổi nữa: "Anh mau thả tôi ra."
Ánh mắt Nghiêm Đồng đột nhiên lạnh lẽo, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đừng nhúc nhích, còn chưa tẩy sạch đâu, mùi của anh ta vẫn còn."
Đường Trì mở mịt: "Mùi gì?"
Nghiêm Đồng nheo mắt: "Mùi của chồng ca ca."
Đường Trì: "...."
Nghiêm Đồng tự mình cọ rửa sạch sẽ mấy vết dấu hôn trên người Đường Trì, dùng khăn tắm lớn quấn cậu thành cái bánh chưng, bế cậu vào một giang phòng mang nhãn hiệu thỏ con, sau đó ném Đường Trì vào trong đống búp bê thỏ hồng chất thành núi.
Ngay khi Đường Trì cố gắng tử bên trong bò ra, Nghiêm Đồng cầm một chiếc cùm chân màu phấn hồng mềm mại, ôn nhu... khóa hai chân Đường Trì lại.
Nhìn chiếc khóa đồng rắn chắc khiến người ta muốn khóc, Đường Trì nghiến răng; "Anh đây là muốn nghĩ ra chủ ý gì?"
"Tôi chỉ sợ anh lại bị tên đàn ông khác làm bẩn." Nghiêm Đồng vẻ mặt thành thật nói xong, cười yếu ớt vuốt ve mặt Đường Trì: "Tôi phải ra ngoài một chuyến, Tiểu Trì anh cứ yên tâm ở lại chỗ này đợi đi."
Tim Đường Trì lập tức bị dọa nhảy lên cổ họng: "Anh muốn đi đâu?"
Nghiêm Đồng cười nói: "Đừng lo lắng, tôi chỉ đang tò mò chồng của Tiểu Trì rốt cuộc là ai thôi, muốn ra ngoài điều tra một chút."
Điều tra bản thân, anh có thể kì lạ hơn một chút nữa được không? Khóe miệng Đường Trì giật giật: "Anh điều tra anh ấy làm gì?"
"Nói ra sẽ không còn thú vị." Nói xong, Nghiêm Đồng ngâm nga một bài hát rồi rời khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Đường Trì nghe rõ tiếng xích sắt quấn lất tay nắm cửa, đột nhiên ngồi ở trong đống thỏ nhồi bông, du͙ƈ vọиɠ muốn chết cũng nổi lên.
Mà cầu xin Nghiêm Đồng đừng điều tra được bất cứ chuyện gì, nếu không thật sự muốn chết.
Lúc này, trong phòng khách, Nghiêm Đồng lấy một cuốn truyện tranh trên giá sách mini.
Tên truyện tranh là —— ㄍ Killer · Rabbit 》
Nhân vật chính là một con thỏ đến từ bóng tối.
Từ khi đến thế giới này, nó luôn bị một tổ chức thần bí truy sát, trong một trận giao tranh, thỏ đã gϊếŧ chế hai tên thợ săn theo dõi mình, mà cũng bởi vì đánh rắn động cỏ, rốt cuộc không thể thu được bất kì tin tức gì từ tổ chức thần bí kia.
Nhưng nó biết rằng những người trong tổ chức này nhất định đang ở một nơi nào đó theo dõi mình, chờ đợi thời cơ.
Không có tên nhà sản xuất bản trên bìa truyện, hẳn là một bản tự in, mà tác giả là ai, cũng không được ghi trên đó.
Nghiêm Đồng đeo một chiếc tạp dề nhỏ, mở tủ lạnh, lấy ra một con dao găm lạnh lẽo, đi vào phòng bếp.
Gian phòng Đường Trì bị giam cùng với phòng bếp chỉ cách nhau một bức tường, cậu ngồi trong ổ thỏ, có thể nghe rõ âm thanh chặt đồ ăn ở cách vách.
Mỗi một lần tay cầm dao chém xuống, trái tim Đường Trì đều co quắp run rẩy, sau đó não bổ ra cảnh tượng đẫm máu và quá trình tên sát thủ trẻ tuổi phanh thây chặt xác.
Tại thời điểm cậu kinh hồn bạt vía, trong phòng bếp, Nghiêm Đồng bỏ củ cà rốt đã cắt vào nồi, đậy nắp nồi lại, sau đó xác nhận cách làm từng bước trong cuốn truyện tranh: "Một chút muối, một ít đường, đun đến khi nước sôi, cho củ cà rốt vào, để nhỏ lửa trong 30 phút. Ừm, không sai."
Nghiêm Đồng cất cuốn truyện tranh vào túi tạp dề, rồi chậm rãi đi vào một gian phòng bí mật khác.
Bật video giám sát, Đường Trì lập tức xuất hiện trên màn hình với cái cùm chân, Nghiêm Đồng mỉm cười hài lòng, gõ một hàng chữ với vẻ mặt ảm đạm.
—— 「 Chồng của Đường Trì là ai. 」
「 Trong bộ phim truyền hình ăn khách mới nhất, người chồng quốc dân của diễn viên Đường Trì là ai. 」
「 Kiểm tra xem người chồng tương lai của bạn là ai — Trang mạng các chòm sao quá khứ và hiện tại. 」
「 Vòng loại 《Trại huấn luyện ước mơ》đã kết thúc, thực lực của thành viên Đường Trì lớp A bị cư dân mạng nghi ngờ. 」
「 Học viên Đường Trì của show tuyển tú 《Trại huấn luyện ước mơ》từng thầm mến ảnh đế Cố Chiêu Lương, thậm chí có tin đồn, hai người đã có giấy đăng ký kết hôn. 」
「 Một tháng trước, từng có hai lần ảnh để Cố Chiêu Lương tại một chương trình tạp kỹ phá vỡ tin tức, nói rằng đã có người mình thích, còn tiết lộ cậu ấy là người mới trong giới giải trí, cư dân mạng suy đoán người này chính là Đường Trì, người đã từng bày tỏ tình cảm với Cố ảnh đế trong vòng loại 《Trại huấn luyện ước mơ》 」
Những bài viết phía trước đều là những thứ vớ vẩn, nhưng bài viết cuối cùng khiến Nghiêm Đồng không thể không chăm chú.
"Cố Chiêu Lương?" Nghiêm Đồng hơi nhướng mày, thâm trầm đọc lên cái tên cơ hồ trói chặt ràng buộc với Đường Trì.
=> Chương kế tiếp - Chương 19: Quăng nồi.
Muốn cởϊ qυầи áo của em ấy.
Muốn ôm em ấy.
Muốn hôn em ấy.
Muốn nhìn em ấy khóc.
Muốn lên giường với em ấy.
......
Từng cái từng cái ý nghĩ tràn ngập trong đại não, tứ chi có chút khó có thể tự kiềm chế.
Anh khẽ cắn răng, vừa mới miễn cưỡng áp chế một trận kỳ quái, nhưng khi rũ mắt nhìn Đường Trì trong lồng ngực, loại du͙ƈ vọиɠ tựa như muốn đòi mạng lần thứ hai bao phủ, dần dần càng thêm mãnh liệt.
Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy, bằng không anh thật sự sẽ không thể kiểm soát được làm ra những gì không nên làm với Đường Trì... Nghiêm Ngộ Sâm dựa vào mấy phần lý trí còn sót lại của mình, muốn đặt Đường Trì xuống.
Nhưng chưa kịp hành động, một trận đau đớn kɦoáı ƈảʍ truyền từ cần cổ làm người càng hưng phấn.
Đường Trì cắn Nghiêm Ngộ Sâm một cái.
Thật sự coi anh thành bánh quy sữa mà ăn a... Nghiêm Ngộ Sâm nghiến răng, đôi mắt có chút ửng đỏ, ăn đau khẽ rên một tiếng, lý trí trong nháy mắt như quân lính tan rã: "Lá gan của em thật lớn."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm lập tức đỏ mắt, sắc mặt nham hiểm ôm Đường Trì đến ký túc xá đạo sư của mình, sau đó ném người nào đó lên chiếc giường mềm mại.
Khi cảm nhận được dưới thân mềm mại, Đường Trì thoải mái hừ hừ hai tiếng.
Ngón tay trắng nón lạnh lẽo câu lên một bên mép áo Đường Trì, làn da ấm áp bóng loáng trong nháy mắt lan dọc theo đầu ngón tay truyền khắp cơ thể Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm khom người dựa lên người Đường Trì, cổ họng khô khốc, anh biết thừa dịp lợi dụng người đang ngủ là không đúng, nhưng khi nhìn Đường Trì không hề phòng bị ngủ say trên giường của mình, anh hoàn toàn không có cách nào khống chế được.
Chờ khi chính anh phản ứng lại, hơi thở giữa môi và răng của hai người đã đan quyện với nhau.
Đường Trì nói mê man bên trong còn phát ra tiếng rêи ɾỉ cùng than nhẹ, giống như tín hiệu của điều khiển từ xa, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ Nghiêm Ngộ Sâm đang sắp phát điên, trêu chọc dây thần kinh căng thẳng của anh.
Giờ phút này, đầu óc Nghiêm Ngộ Sâm toàn bộ đều là Đường Trì, mấy tin nhắn cùng cuộc gọi điện thoại đến đều không phản ứng, thậm chí anh còn trực tiếp ném điện thoại xuống đất.
Điện thoại màu đen nằm trên thảm trải lúc sáng lúc tối, tin nhắn của bác sĩ tư nhân treo trên màn hình khởi động, vừa cô độc vừa thê lương.
『 Bác sĩ: Nghiêm tổng, tôi đã kiểm tra một số tài liệu về sự thay đổi đột ngột của ngài vào tối qua, tôi nghĩ rất có thể do ngài chịu tâm tình quá khích mới dẫn đến thay đổi nhân cách khả thi rất lớn. Vì vậy, ngài nhất định phải có tâm trí bình tĩnh, tuyệt đối đừng làm những gì quá khích đến thần kinh, nếu không nhân cách của ngài có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Nhân tiện, xin được nhắc nhở một lời thân thiện, những thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ tâm trí cũng bao gồm cả chuyện phòng the. Mặc dù tôi biết ngài có khả năng lười xem, nhưng với tư cách là bác sĩ điều trị chính của ngài, tôi vẫn cần phải giải thích một chút. Bởi vì khi nam giới đạt đến kɦoáı ƈảʍ đỉnh điểm, hoặc có khuynh hướng phương diện này, vùng não phía sau mắt trái, tức là vùng vỏ não trước điều khiển lý trí và hành vi của con người sẽ dừng hoạt động, lúc này, con người sẽ tạm thời mất đi kiểm soát. Điều này đối với người bình thường khả năng không vấn đề gì, càng nhiều hơn dễ đạt đến kɦoáı ƈảʍ, nhưng Nghiêm tổng ngài cũng nhận thức được tình huống của bản thân, trong trường hợp này, nhân cách chủ sẽ cực kỳ yếu, nói cách khác, ngài so với người bình thường dễ bị xúc động, khả năng biến đổi nhân cách dễ dàng xảy ra hơn. 』
Mà tin nhắn nhắc nhở thân thiện này, rất nhanh liền bị quần áo của Nghiêm tổng cùng Đường Trì phủ lên.
Cảm xúc ấm áp mềm mại không ngừng xẹt qua cần cổ, lông mày Đường Trì hơi nhíu lại, khó khăn mở mắt ra.
Ánh sáng mơ hồ cùng hơi thở ám muội tràn ngập lọt vào tầm mắt, Đường Trì ngẩn người nhìn khuôn mặt Nghiêm Ngộ Sâm đang kề sát, nguyên bản còn buồn ngủ trong nháy mắt liền biến mất: "Anh muốn làm gì?"
Nghiêm Ngộ Sâm dừng lại động tác, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm Đường Trì hồi lâu, mới cất giọng âm trầm nói: "Tôi muốn em."
"????" Đường Trì giơ tay ngăn cản anh muốn hôn môi: "Muốn cái rắm! Anh tỉnh táo lại đi, nhìn xem tôi là ai!"
"Em là..." Nghiêm Ngộ Sâm mất tập trung yên lặng trong chốc lát, nhưng thay vì bình tĩnh lại, ánh mắt càng thêm cố chấp, giọng nói lạnh lùng khiến người phát run: "Em là của tôi."
Thời điểm nói câu nói này, trong mắt Nghiêm Ngộ Sâm hiện đầy tơ máu, đặc biệt đáng sợ, phảng phất một giây sau sẽ đem Đường Trì ăn vào trong bụng.
Đường Trì căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, trước đó Nghiêm Ngộ Sâm có nói, gần đây anh có thêm một tật xấu, khi tái phát bệnh sẽ nghĩ ngay đến cậu, vốn tưởng rằng anh đang nói đùa, nhưng bây giờ xem ra, anh chàng này thật sự muốn làm cậu a!
"Anh anh anh đừng kích động, ai kích động người đó là quỷ." Đường Trì lắp bắp nhắc nhở, sau đó dựa vào bản năng, lặng lẽ di chuyển đến mép giường, cố gắng chạy trốn.
Nhưng cậu vừa dịch đến mép giường, lập tức bị Nghiêm Ngộ Sâm tóm lấy chặn ngang kéo lại chỗ cũ.
"Muốn đi đâu?" Nghiêm Ngộ Sâm ôm Đường Trì vào trong ngực, khẽ nhéo eo cậu một cái.
Đường Trì ăn đau tê một tiếng: "Tôi không đi, anh làm tôi đau rồi."
Nghiêm Ngộ Sâm ghé sát vào tai Đường Trì, một bên xoa xoa nơi vừa bị mình nhéo, một bên trầm giọng: "Đừng gạt tôi, tôi biết em muốn chạy."
Vừa nói, anh vừa đè Đường Trì xuống giường, sau đó dùng thắt lưng trói hai tay Đường Trì lại, cái này còn chưa hết, thời điểm Đường Trì giãy giụa, một tay anh kéo cà vạt xuống, bịt hai mắt Đường Trì.
Trước mắt Đường Trì một mảnh tối đen, khẩn trương nói: "Anh đang làm cái gì, tôi không nhìn thấy."
"Không sao." Nghiêm Ngộ Sâm khẽ cười thành tiếng: "Tôi nhìn thấy em là được."
Vừa dứt lời, Nghiêm Ngộ Sâm liền đè lên, Đường Trì muốn tránh, nhưng lại bị Nghiêm Ngộ Sâm ấn gắt gao, miệng bị ngăn chặn, trong bóng tối, chỉ có thể cảm nhận được xúc cảm đầu ngón tay Nghiêm Ngộ Sâm chạm vào.
"A— đừng— Nghiêm Ngộ Sâm." Đường Trì trực tiếp cắn môi Nghiêm Ngộ Sâm, dùng sức rất mạnh, mùi tanh lập tức chảy vào trong miệng.
Nhưng Nghiêm Ngộ Sâm vẫn không có ý định buông ra, thậm chí còn tệ hơn, trực tiếp xé thêm cánh môi mềm mại.
Đường Trì bị anh làm cho cả người mềm nhũn, căn bản không có sức phản kháng.
Khi âm thanh khóc chít chít yếu ớt rơi vào lỗ tai Nghiêm Ngộ Sâm, ý thức ủa như con ngựa hoang mừng rỡ thoát cương rốt cuộc từ từ tỉnh táo lại.
Nghiêm Ngộ Sâm nhìn hai hàng nước mắt trên mặt Đường Trì, động tác điên cuồng ban đầu bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt mất mác cố chấp cũng thuận theo mà dịu lại: "Em, em khóc?"
"Anh nói mà không biết xấu hổ? Ông đây suýt nữa bị anh bạo cúc rồi!" Đường Trì mắng.
"Tôi không cố ý, tôi vừa nãy..." Nghiêm Ngộ Sâm đang muốn giải thích, nhưng nói được một nửa, ánh mắt rơi xuống vết hồng trên cần cổ Đường Trì, tâm trí lại bắt đầu hỗn loạn: "Tôi vừa nãy... vừa nãy..."
Giọng nói càng ngày càng yếu, Đường Trì nghe ra được có chỗ không đúng, đang muốn hỏi anh làm sao vậy, ngực đột nhiên bị đè nặng, Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp ngất xỉu trên người cậu.
"Nghiêm Ngộ Sâm?" Đường Trì vươn tay tháo cà vạt che mắt xuống, dùng răng gắng gượng cởi thắt lưng đang bó chặt cổ tay: "Nghiêm Ngộ Sâm, anh sao vậy?"
Đường Trì vỗ vỗ mặt Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm một chút phản ứng cũng không có.
"Nghiêm Ngộ Sâm, anh đừng dọa tôi sợ, tôi biết anh bị bệnh, tôi không phải cố ý giận anh, anh tỉnh lại đi!" Chính bản thân Đường Trì cũng không phát hiện, giọng nói cậu đang run run: "Đúng, bác sĩ, tìm bác sĩ."
Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm thẳng thắn nói tất cả với cậu, cũng cho cậu phương thức liên lạc của bác sĩ tư nhân, nói là phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
Đường Trì lấy điện thoại, gọi điện cho bác sĩ.
Qua vài giây, phía bên kia vang lên âm thanh của bác sĩ: "Chào ngài, xin hỏi vị đây là?"
Đường Trì cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm, khẩn trương nói: "Bác sĩ Triệu, tôi là Đường Trì chồng của Nghiêm Ngộ Sâm, anh ấy, anh ấy lại ngất đi rồi, ngài có thể mau chóng đến đây một chuyến được không?"
Bác sĩ sửng sốt, ngay lập tức nói: "Không thành vấn đề, các cậu đang ở trại huấn luyện đúng không, tôi đến ngay."
"Không được, không thể đến đây, ở đây nhiều người tai mách vạch rừng, không thể để cho người khác biết anh ấy bị bệnh." Đường Trì suy nghĩ một chút nói: "Như vầy đi, tôi trước tiên nghĩ cách đưa anh ấy ra ngoài, sau nửa giờ, chúng ta gặp nhau ở biệt thự tư nhân phía thành tây."
Cúp máy, Đường Trì nhanh chóng giúp Nghiêm Ngộ Sâm cùng chính mình mặc quần áo tử tế, cầm chìa khóa xe của Nghiêm Ngộ Sâm, liền đỡ anh chuồn khỏi tòa ký túc xá giáo viên.
Hiện tại gần hừng đông, dọc đường không gặp được người nào, đúng lúc chạm mặt nhân viên an ninh đi tuần tra ban đêm, Đường Trì tùy tiện tìm một cái cớ lấp liếm.
Trong lúc giúp Nghiêm Ngộ Sâm mặc quần áo, Đường Trì tìm thấy thẻ thông hành đặc biệt mà Nghiêm Ngộ Sâm sử dụng để ra vào trại huấn luyện, trên đường chạy xe rời đi, cũng coi như khá thuận lợi.
Chỉ là...
"Hiện tại chúng ta đang đi đâu vậy?" Thời điểm chờ đèn giao thông, một giọng nam thâm trầm đột nhiên vang lên từ bên cạnh.
Trái tim Đường Trì khẽ chệch nhịp một hồi, vừa quay đầu sang, đối diện với cái nhìn tràn đầy ôn nhu của Nghiêm Ngộ Sâm, ánh mắt đó khiến sau lưng cậu lạnh toát.
Ánh mắt không đúng.
"Anh là... Nghiêm Đồng?" Đường Trì thử dò xét hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm ôn nhu nở nụ cười: "Không phải tôi còn có thể là ai?"
Vừa nói, ánh mắt Nghiêm Đồng rơi lên vết đỏ trên cổ Đường Trì, khóe miệng hiện lên ý cười yếu ớt bỗng dưng chợt lóe một tia âm ngoan: "Trên cổ anh bị gì vậy?"
Đường Trì mờ mịt kéo gương xuống nhìn, nhìn thấy những vết đỏ đáng sợ, sắc mặt lập tức đỏ bừng: "Không, không có gì, bị muỗi chích mấy phát thôi."
"Phải không?" Nghiêm Đồng nheo mắt: "Sao tôi lại thấy giống như dấu hôn, lại nói, mùa này muỗi từ đâu bay đến."
"....." Lúc này đừng hóm hỉnh như vậy được không, Đường Trì ngượng ngừng cười cười, không lên tiếng.
"Là chồng của Tiểu Trì hôn lên sao?" Nghiêm Đồng nguy hiểm nhìn cậu, đôi mắt thanh lãnh ban đầu giờ khắc này tựa như vực sâu đen kịt, nếu nhìn vào anh sẽ có loại ảo giác vạn kiếp tai họa.
Lòng bàn tay Đường Trì toát mồ hôi lạnh: "Anh còn chưa thành niên, không thích hợp thảo luận đề tài này."
Mẹ ơi, sao đèn giao thông này vẫn chưa đổi màu? Ngược lại anh ta đã thay đổi rồi a!
Nghiêm Đồng hít một hơi thật sâu, mí mắt khẽ rũ xuống, ánh đèn neon của cửa hàng ven đường hòa cùng ánh trăng chiếu lên khuôn mặt anh, đường nét trên ngũ quan lộ ra cỗ lạnh lẽo.
"Coi như chưa thành niên, tôi cũng là đàn ông." Nghiêm Đồng quay đầu nhàn nhạt nhìn Đường Trì: "Tôi sẽ ghen tị, ghen tị muốn chết, ghen tị muốn chết, muốn đem anh nhốt lại, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy anh."
Đường Trì cau mày: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy?"
Lời chưa dứt, một con dao đánh vào sau gáy Đường Trì.
Nhìn Đường Trì nghiêng đầu tựa lên vai mình, Nghiêm Đồng mỉm cười đắc ý, giơ tay chạm qua vành tai Đường Trì, dùng ngón tay cọ cọ, thì thào nói: "Tôi chưa bao giờ nói nhảm."
Sáng sớm, xe cộ trên đường hiển nhiên khan hiếm, đặc biệt là ngõ ngách, chỉ có một mình một họ đậu xe ở đó.
Nghiêm Đồng dời Đường Trì đến ghế phụ, ôn nhu giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó tự mình ngồi vào vị trí lái xe, đi thẳng đến tiểu khu Ngọc Lan phía Đông thành.
Khi chiếc xe Maybach màu đen thừa dịp bóng đêm nhanh chóng chạy đi, bên ngã tư đèn giao thông, nhân viên bảo trì dựng biển báo, trèo lên.
"Sáng sớm đèn giao thông chỗ này bị hỏng, gọi cho các anh ba cuộc điện thoại, bây giờ mới đến." Người bảo vệ khu vực giao thông bất mãn ngẩng đầu lên nói: "May con đường này thường xuyên không có người đi, nếu không chắc chắn bị tắc nghẽn."
Nhân viên bảo trì uể oải nói: "Không đủ nhân lực, sắp xếp không được người tới, không có cách nào a."
...........
Lúc 12 giờ rưỡi sáng, tiểu khu Ngọc Lan phía Đông thành, phòng đơn số 404.
Nghiêm Đồng ngâm nga một tiếng, dùng dây trói Đường Trì lại, sau đó đặt lên trên bàn di động, đẩy vào phòng tắm.
Bên trong bồn tắm lớn, tất cả đều là bọt bong bóng vừa mới tạo, hương thơm mùi sữa thoang thoảng tràn ngập khắp phòng tắm.
Nghiêm Đồng cẩn thận từng li từng tí đặt Đường Trì vào bồn tắm, dùng khăn mặt lau sạch những vết tích trên cổ cậu.
Đường Trì bị hơi nóng trong bồn tắm hun tỉnh, mở mắt ra, cả người đều muốn phát điên: "Anh trói tôi làm gì?"
Rốt cuộc cậu đã tạo ra nghiệp gì a, đầu tiên là bị cưỡng hôn, hiện tại lại bị trói ném vào trong bồn tắm, những ngày này có thể bình thường một chút được không?
Nghiêm Đồng thập phần ôn nhu thở dài một tiếng: "Anh bẩn, tôi giúp anh tẩy sạch."
"Anh mới là người bẩn." Đường Trì thực sự chịu không nổi nữa: "Anh mau thả tôi ra."
Ánh mắt Nghiêm Đồng đột nhiên lạnh lẽo, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đừng nhúc nhích, còn chưa tẩy sạch đâu, mùi của anh ta vẫn còn."
Đường Trì mở mịt: "Mùi gì?"
Nghiêm Đồng nheo mắt: "Mùi của chồng ca ca."
Đường Trì: "...."
Nghiêm Đồng tự mình cọ rửa sạch sẽ mấy vết dấu hôn trên người Đường Trì, dùng khăn tắm lớn quấn cậu thành cái bánh chưng, bế cậu vào một giang phòng mang nhãn hiệu thỏ con, sau đó ném Đường Trì vào trong đống búp bê thỏ hồng chất thành núi.
Ngay khi Đường Trì cố gắng tử bên trong bò ra, Nghiêm Đồng cầm một chiếc cùm chân màu phấn hồng mềm mại, ôn nhu... khóa hai chân Đường Trì lại.
Nhìn chiếc khóa đồng rắn chắc khiến người ta muốn khóc, Đường Trì nghiến răng; "Anh đây là muốn nghĩ ra chủ ý gì?"
"Tôi chỉ sợ anh lại bị tên đàn ông khác làm bẩn." Nghiêm Đồng vẻ mặt thành thật nói xong, cười yếu ớt vuốt ve mặt Đường Trì: "Tôi phải ra ngoài một chuyến, Tiểu Trì anh cứ yên tâm ở lại chỗ này đợi đi."
Tim Đường Trì lập tức bị dọa nhảy lên cổ họng: "Anh muốn đi đâu?"
Nghiêm Đồng cười nói: "Đừng lo lắng, tôi chỉ đang tò mò chồng của Tiểu Trì rốt cuộc là ai thôi, muốn ra ngoài điều tra một chút."
Điều tra bản thân, anh có thể kì lạ hơn một chút nữa được không? Khóe miệng Đường Trì giật giật: "Anh điều tra anh ấy làm gì?"
"Nói ra sẽ không còn thú vị." Nói xong, Nghiêm Đồng ngâm nga một bài hát rồi rời khỏi phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Đường Trì nghe rõ tiếng xích sắt quấn lất tay nắm cửa, đột nhiên ngồi ở trong đống thỏ nhồi bông, du͙ƈ vọиɠ muốn chết cũng nổi lên.
Mà cầu xin Nghiêm Đồng đừng điều tra được bất cứ chuyện gì, nếu không thật sự muốn chết.
Lúc này, trong phòng khách, Nghiêm Đồng lấy một cuốn truyện tranh trên giá sách mini.
Tên truyện tranh là —— ㄍ Killer · Rabbit 》
Nhân vật chính là một con thỏ đến từ bóng tối.
Từ khi đến thế giới này, nó luôn bị một tổ chức thần bí truy sát, trong một trận giao tranh, thỏ đã gϊếŧ chế hai tên thợ săn theo dõi mình, mà cũng bởi vì đánh rắn động cỏ, rốt cuộc không thể thu được bất kì tin tức gì từ tổ chức thần bí kia.
Nhưng nó biết rằng những người trong tổ chức này nhất định đang ở một nơi nào đó theo dõi mình, chờ đợi thời cơ.
Không có tên nhà sản xuất bản trên bìa truyện, hẳn là một bản tự in, mà tác giả là ai, cũng không được ghi trên đó.
Nghiêm Đồng đeo một chiếc tạp dề nhỏ, mở tủ lạnh, lấy ra một con dao găm lạnh lẽo, đi vào phòng bếp.
Gian phòng Đường Trì bị giam cùng với phòng bếp chỉ cách nhau một bức tường, cậu ngồi trong ổ thỏ, có thể nghe rõ âm thanh chặt đồ ăn ở cách vách.
Mỗi một lần tay cầm dao chém xuống, trái tim Đường Trì đều co quắp run rẩy, sau đó não bổ ra cảnh tượng đẫm máu và quá trình tên sát thủ trẻ tuổi phanh thây chặt xác.
Tại thời điểm cậu kinh hồn bạt vía, trong phòng bếp, Nghiêm Đồng bỏ củ cà rốt đã cắt vào nồi, đậy nắp nồi lại, sau đó xác nhận cách làm từng bước trong cuốn truyện tranh: "Một chút muối, một ít đường, đun đến khi nước sôi, cho củ cà rốt vào, để nhỏ lửa trong 30 phút. Ừm, không sai."
Nghiêm Đồng cất cuốn truyện tranh vào túi tạp dề, rồi chậm rãi đi vào một gian phòng bí mật khác.
Bật video giám sát, Đường Trì lập tức xuất hiện trên màn hình với cái cùm chân, Nghiêm Đồng mỉm cười hài lòng, gõ một hàng chữ với vẻ mặt ảm đạm.
—— 「 Chồng của Đường Trì là ai. 」
「 Trong bộ phim truyền hình ăn khách mới nhất, người chồng quốc dân của diễn viên Đường Trì là ai. 」
「 Kiểm tra xem người chồng tương lai của bạn là ai — Trang mạng các chòm sao quá khứ và hiện tại. 」
「 Vòng loại 《Trại huấn luyện ước mơ》đã kết thúc, thực lực của thành viên Đường Trì lớp A bị cư dân mạng nghi ngờ. 」
「 Học viên Đường Trì của show tuyển tú 《Trại huấn luyện ước mơ》từng thầm mến ảnh đế Cố Chiêu Lương, thậm chí có tin đồn, hai người đã có giấy đăng ký kết hôn. 」
「 Một tháng trước, từng có hai lần ảnh để Cố Chiêu Lương tại một chương trình tạp kỹ phá vỡ tin tức, nói rằng đã có người mình thích, còn tiết lộ cậu ấy là người mới trong giới giải trí, cư dân mạng suy đoán người này chính là Đường Trì, người đã từng bày tỏ tình cảm với Cố ảnh đế trong vòng loại 《Trại huấn luyện ước mơ》 」
Những bài viết phía trước đều là những thứ vớ vẩn, nhưng bài viết cuối cùng khiến Nghiêm Đồng không thể không chăm chú.
"Cố Chiêu Lương?" Nghiêm Đồng hơi nhướng mày, thâm trầm đọc lên cái tên cơ hồ trói chặt ràng buộc với Đường Trì.
=> Chương kế tiếp - Chương 19: Quăng nồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.