Sau Khi Cùng Xuyên Bị Đối Thủ Sống Còn Bám Dính
Chương 34
Thời Dĩ Vãn
16/09/2024
Ban đêm Lục Xuyên Trạch đột nhiên phát sốt, theo lý mà nói Alpha có tinh thần lục 3S hẳn phải ít khi bị bệnh mới đúng, trong ấn tượng của Chử
Trần lần trước Lục Xuyên Trạch mắc bệnh cũng phải quay ngược lại bảy năm trước.
Mồ hôi không ngừng chảy thấm vào chăn gối. Chử Trần tiêm cho Lục Xuyên Trạch thuốc hạ sốt nhưng không ăn thua, nhiệt độ trên cơ thể gần như sắp làm Chử Trần tan chảy theo.
Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ thấp đến mức cậu nổi da gà, nhưng Lục Xuyên Trạch vẫn đổ mồ hôi.
Cậu đột nhiên nhớ đến trước kia trong sách có viết cách giảm nhiệt độ vật lý, quần áo ướt sũng của Lục Xuyên Trạch đã được thay mới từ lâu, Chử Trần cởi cổ áo ngủ của cậu ấy, trên dưới cơ thể chỉ còn lại một bộ quần áo.
Khăn thấm nước lạnh buốt chạm vào cơ thể, khiến Lục Xuyên Trạch cau mày khó chịu, làn da tiếp xúc trực tiếp với không khí khiến cậu run lên cầm cập.
Lục Xuyên Trạch lại tiếp tục mơ.
Lần này hình như là phần sau của giấc mơ lúc trước, dường như cậu gầy rộc hẳn đi, mắt đỏ ngầu tự tay cầm quần áo của Chử Trần hạ táng, chỉ có chiếc nhẫn bị nổ bẹo hình bẹo dạng đi cùng Chử Trần.
Ngày hôm đó bầu trời cũng mưa to, Lục Xuyên Trạch đờ đẫn đứng trong màn mưa, nước mưa hòa cùng nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của cậu. Tất cả đều vô cùng thuận lợi, cho tới khoảnh khắc đóng quan tài lại, Lục Xuyên Trạch như kẻ điên đẩy tất cả mọi người ra nằm bất động trong quan tài.
Không ai dám cản lại, mọi người đều biết Lục Xuyên Trạch là một tên điên, dám một mình cưỡi cơ giáp mất ba ngày ba đêm phá hủy căn cứ của trùng tộc, dám cướp người dưới tay của bệ hạ. Nơi Chử Trần hạ táng không phải trong lăng mộ hoàng cung, mà là ngôi mộ Lục Xuyên Trạch tự tay chuẩn bị.
Bên trong quan tài hình như còn hương cam nhạt nhòa, pha lẫn cùng mùi sữa ngọt lịm, êm ái kéo dài.
Lục Xuyên Trạch trông thấy bệ hạ tự mình phái người kéo "cậu" ra, giáng một cái tát khiến máu từ khóe miệng chảy xuống, đầu nghiêng sang một bên lại rơi thêm hai giọt lệ.
"Đồ phế vật, vô dụng, bất tài. Nếu như Tranh Tranh biết người mình thích là một tên vô năng, ở dưới đó cũng không nhắm mắt."
Hành tinh hiện giờ rất ít người dùng cách hạ táng truyền thống, chỉ có hoàng thất còn sử dụng, Mạch Nhĩ dùng nghi lễ đối đãi cao nhất làm cho con trai mình một bộ xác. Máu toàn cơ thể tuôn trào, hận không thể giết chết thứ này bồi táng cùng con trai mình.
"Xin lỗi, xin lỗi, do thần không bảo vệ tốt cậu ấy, thần là phế vật, là đồ vô dụng, thần có lỗi với cậu ấy."
Lục Xuyên Trạch không ngừng tát vào miệng mình, lực đánh càng ngày càng mạnh.
Mạch Nhĩ giơ tay ngăn lại rồi kéo Lục Xuyên Trạch đứng dậy, để cậu tận mắt nhìn thấy quan tài của Chử Trần được hạ táng. Trái tim của Lục Xuyên Trạch đã chết rồi, chôn cùng Chử Trần dưới xuống tận sâu dưới đó.
"Lục Xuyên Trạch, cậu nhìn cho rõ, Tranh Tranh không còn nữa, cậu phải sống thật tốt cho tôi. Cậu chưa tra được nguyên nhân cái chết của Tranh Tranh sao lại dám chết, nếu như cậu như không biết gì đi theo thằng bé, cậu chính là kẻ có tội, là tội nhân thiên cổ. Nếu cậu dám chết đừng nói là tôi, đến cả Tranh Tranh tuyệt đối cũng không tha cho cậu đâu."
Ngày hôm đó mưa to nguyên một ngày, Lục Xuyên Trạch ngơ ngốc dựa vào bia mộ của Chử Trần. Màn đêm buông xuống, Lục Xuyên Trạch vẫn bị người khác khiêng về nhà.
Ngày thứ ba sau khi quay về Lục Xuyên Trạch đến viện nghiên cứu, trở thành nhà nghiên cứu chuyên nguyên cứu về việc quay ngược thời gian trong phòng không gian.
"Lục Xuyên Trạch, Lục Xuyên Trạch, cậu tỉnh lại."
Tiếng gọi bên tai ngày một rõ ràng, Lục Xuyên Trạch cố sức mở mắt, đối mặt với ánh mắt lo âu của Chử Trần. Ác ma quẩn quanh trong tim biến mất tăm hơi, ẩn giấu tình cảm sâu trong mắt, chỉ yên lặng nhìn Chử Trần.
Mất mấy giây sau, Lục Xuyên Trạch khó nhọc vươn tay che lấy đôi mắt người đối diện, ánh mắt này khiến cậu sợ hãi, như thể lại quay về cái không gian ấy. Không có bất cứ ai, chỉ có nửa bức ảnh của Chử Trần, nụ cười đó khiến Lục Xuyên Trạch nghĩ tới đã thấy khó thở.
"Tôi ngủ bao lâu rồi."
Giọng của Lục Xuyên Trạch rất thấp rất thấp, kèm theo âm khàn của bệnh tật, cổ họng như đang ngậm cát sỏi, vừa mở miệng ngay lập tức cọ vào đau đớn, làm cậu bất giác muốn uống nước.
"Sắp được một ngày, nếu không tỉnh tôi sẽ ném cậu vào trong khoang chữa trị."
Chử Trần đỡ Lục Xuyên Trạch dậy bón cho cậu hớp nước, quầng thâm dưới mắt làm Lục Xuyên Trạch đưa tay ra mấy lần cũng không dám chạm vào.
Đột nhiên lòng bàn tay có thêm cảm giác mềm mềm, là đầu của Chử Trần, đang cọ cọ trong lòng bàn tay Lục Xuyên Trạch, giống như chú mèo nhỏ ngoan dịu.
"Lục Xuyên Trạch, cậu làm tôi sợ lắm đấy."
Giọng nói mang đầy sự sợ hãi, trong ánh mắt còn kèm theo vẻ mờ mịt, bàn tay nắm chặt lại, tay bên kia thì nắm lấy góc áo của Lục Xuyên Trạch, vô cùng ỷ lại.
Lục Xuyên Trạch thở dài, xoa đầu Chử Trần, đưa ngón tay cái sờ vào quầng thâm nơi viền mắt.
Đau lòng nói: "Anh Tranh Tranh vất vả rồi, đều là lỗi của tôi, làm anh lo lắng, tôi khẳng định sau này sẽ không như thế nữa, được không?"
"Hứ, lo lắng chỉ là thứ yếu, cái chính là cánh tay tôi đau lắm nè."
Cạnh giường còn có một chậu nước lạnh, khăn tay vắt đại lên ghế, đang nhỏ nước tí ta tí tách.
Quần áo trên người Chử Trần cũng đã nhăn nhúm, phía trên còn có vệt nước khả nghi, mắt mở to tròn, Lục Xuyên Trạch có thể nhìn rõ tia máu trong đôi mắt của cậu.
Lục Xuyên Trạch dùng sức kéo Chử Trần ngã xuống giường, nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay nhỏ nhắn của cậu, trong miệng ngân nga giai điệu không rõ lời.
"Tôi khỏe rồi, anh Tranh Tranh ngủ cùng tôi một chút nhé, có được không?"
"Ừ."
Nhắm mắt lại, vài phút sau lại mở ra. Tay đặt trên trán Lục Xuyên Trạch kiểm tra nhiệt độ, nói không lo chỉ là giả.
Lục Xuyên Trạch thử ôm Chử Trần vào lòng, vỗ lưng cậu, "Tôi thật sự không sao, ngủ đi."
Chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi hương trên người Lục Xuyên Trạch, đầu đặt cạnh bên lồng ngực, nghe tiếng tim cậu ấy đang đập mà chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Chử Trần ngủ một mạch đến rạng sáng, bóng dáng Lục Xuyên Trạch đã không thấy đâu. Tấm đệm ướt đã được đổi sang cái mới, mát mẻ sạch sẽ. Cậu vùi đầu vào trong chăn, vẫn còn lưu lại một ít hương sữa ngọt ngào nơi đầu mũi.
"Lục Xuyên Trạch, cậu thấy sao rồi."
Lục Xuyên Trạch mang chất giọng khàn khàn ừm một tiếng, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Chử Trần lấy một lần. Cúc áo sơ mi được cài ở nút cao nhất, che đi yết hầu hơi nhô ra, vừa cấm dục vừa lạnh lùng.
Nơi cậu ấy đi qua trong không khí dường như còn mang theo mùi hương ngọt ngào, cảm giác như pheromone có phần hơi không ổn định.
"Cậu sao đấy, bị sốt xong sợ cảm lạnh à, trong phòng mà cài cúc áo thế không thấy nóng sao?"
Cổ Lục Xuyên Trạch chuyển động, ho khan một tiếng đáp: "Vẫn ổn."
Chử Trần nghi ngờ nhoài người, sáp đến gần Lục Xuyên Trạch nhìn vào đôi mắt cậu ấy, Lục Xuyên Trạch né trái né phải chứ nhất quyết không dám nhìn Chử Trần.
"Cậu hình như kì kì sao đó."
Lục Xuyên Trạch lùi về sau một bước, để lại câu nói phải đi làm cháo hải sản liền chạy mất dạng.
Chử Trần khuấy cháo trong bát, rõ ràng bát cháo hải sản tươi ngon như này nhưng chẳng có tí khẩu vị nào, trong đầu chỉ nghĩ đi nghĩ lại hình ảnh Lục Xuyên Trạch trốn tránh cậu.
Đồ xấu xa, hôm qua còn ôm ngủ, hôm nay đã trở mặt không nhận người, khốn khiếp.
"Tranh Tranh, ăn thì ăn tử tế, Xuyên Trạch đang bệnh còn làm cơm cho con ăn, không được lãng phí công sức thằng bé."
Chử Trần bĩu môi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Vậy cậu ấy cứ trốn con làm gì."
Tiếng lầm bầm không lớn, Chử Yến nghe được rõ ràng bất lực mà xoa đầu Chử Trần.
"Con thật sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu, kỳ dịch cảm của Lục Xuyên Trạch đến rồi, bắt thằng bé ở cùng con sao mà được?"
"Kỳ dịch cảm, sao con không cảm nhận được."
Nghe thấy ba chữ kỳ dịch cảm Chử Trần không hiểu lắm, ngoại trừ việc né cậu ra Lục Xuyên Trạch trông vẫn khá bình thường mà.
Ba lớn tới kỳ dịch cảm như trở thành người khác, mấy người họ không một ai có thể lại gần ba nhỏ nửa bước, như sư tử đang bảo vệ lãnh thổ của mình, tới mấy đứa con cũng chẳng thiết tha. Ba nhỏ chỉ cười với anh em họ thì tức là không yêu ông ấy nữa, nhíu màu tức là muốn ly hôn, thở dài thì càng không thể, ba lớn ức phát khóc luôn.
"Xuyên Trạch dán miếng dán ức chế cường độ cao, dùng thuốc ức chế nên mới thấy không sao."
"Nhìn bề ngoài thấy không sao là sao ạ."
Chử Yến trìu mến xoa đầu Chử Trần, sao ông lại có đứa con ngốc đến thế nhỉ.
"Con ở đây thằng bé sợ mất khống chế nên không dám đến gần con, hơn nữa thằng bé đã giấu đi hết tất cả suy nghĩ, cũng không dám để con phát hiện ra."
Chử Trần như đang ngẫm nghĩ mà gật đầu, "Con biết rồi, giờ con đi tìm cậu ấy."
"Ôi, quay lại, con đang tính làm gì?"
Tự dâng mình lên miệng hổ à?
"Thì đi động viên cậu ấy ạ."
Lần trước pheromone của cậu không ổn định cũng nhờ Lục Xuyên Trạch phóng pheromone của mình ra trấn an cậu, giờ cậu đi động viên cậu ấy chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?
Trong sách nói Alpha ở kỳ dịch cảm là thời kỳ dễ tức giận nhất, dễ nhạy cảm nhất.
Lục Xuyên Trạch vừa phát sốt, vừa chịu đả kích nghiêm trọng về người ba muốn giết mình, có lẽ trong lòng rất bức bối. Nếu bây giờ cậu không ở bên cạnh, thật sự thấy có lỗi với những gì Lục Xuyên Trạch đã làm cho mình.
Chử Trần cổ vũ bản thân, tai áp vào cửa nghe động tĩnh trong phòng. Cậu vò đầu bứt tai, phòng cách âm quá tốt cũng không ổn tí nào, không nghe được bất kỳ tiếng động gì bên trong đó.
"Khụ khụ, Lục Xuyên Trạch, tôi vào nha."
Cửa phòng vừa mở ra khe nhỏ, pheromone ùn ùn như thác đổ xông về hướng của Chử Trần, cậu không kịp trở tay mà hít vào một lượng lớn, cả người đều trở nên lung lay.
Lục Xuyên Trạch nằm trên giường, trong lòng đang ôm bộ quần áo tối qua cậu vừa thay, vẻ si mê trong ánh mắt vẫn chưa kịp che giấu.
Cơ thể cậu ấy cứng đờ, nhưng cánh tay càng ôm chặt quần áo không rời, sợ Chử Trần sẽ bỏ đi.
Ánh mắt phiêu du trong giây lát, hờ hững nói: "Đi ra."
Không ngờ rằng hai bên tai Chử Trần đã đỏ rực, Lục Xuyên Trạch phạm luật[1] rồi. Giọng nói trầm thấp khiến Chử Trần chợt nhớ đến chiếc loa siêu trầm cũng tương tự như vậy.
"Có phải cậu rất khó chịu đúng không."
Chử Trần chỉ nhìn được nửa khuôn mặt của Lục Xuyên Trạch lộ ra bên ngoài, đỏ chót dọa người, mí mắt khép hờ, trên cổ còn có vài giọt mồ hôi, mang lại vẻ đẹp lạ lùng. Bất kỳ ai thấy cũng đều không thể quay đi, huống gì người này miệng thì nói đuổi, nhưng pheromone lại dán trên người cậu không rời.
Chử Trần cảm thấy bản thân như đang đi trên phiến băng, bị ánh mắt của Lục Xuyên Trạch dính như sam lấy mình, vừa dựa dẫm lại vừa kháng cự, như một sự cám dỗ không tiếng động.
Cậu không phủ nhận, ở ngay thời khắc này cậu đã bị Lục Xuyên Trạch bắt giữ. Con tim đập nhanh đến không tưởng, che được cả đi tiếng nuốt nước bọt của Lục Xuyên Trạch.
Chỉ là khoảng cách ba mét nhưng khiến Chử Trần như đang đi tới tận chân trời góc bể, ngón tay út chạm vào Lục Xuyên Trạch. Khoảng cách rất gần, làn mi run rẩy của Lục Xuyên Trạch làm cho trái tim của Chử Trần cũng rung động theo.
Fan của anh hai cậu thường bảo muốn trượt xuống từ lông mi của anh ấy, nhưng so ra lông mi của Lục Xuyên Trạch hình như càng giống câu đó hơn.
"Tranh Tranh, cậu không nên vào. Alpha trên thế giới này đều giống nhau, đều có sự chiếm hữu đối với Omega mà mình thích, muốn chiếm lấy người đó. Alpha ở kỳ dịch cảm đều là kẻ điên, tôi không muốn làm những chuyện quá giới hạn, Tranh Tranh tôi không muốn như vậy."
Chử Trần rụt cổ lại, nghĩa của từ chiếm hữu cậu nghe hiểu, ánh mắt Lục Xuyên Trạch như muốn nuốt luôn cậu. Hiện giờ trong mắt Lục Xuyên Trạch cậu giống như thức ăn phết lên mật ong, khắp người phảng phất tỏa ra hương thơm.
Chử Trần không kịp trở tay mà nằm phịch xuống giường, cơ thể bị Lục Xuyên Trạch ghìm lại, gương mặt điển trai của cậu ấy không ngừng phóng to, phóng to trước mắt. Cậu nắm chặt lấy cổ áo của Lục Xuyên Trạch, ánh mắt chứa vài phần mê man. Trong lòng lại có chút âm thầm chờ mong.
-----------------------------------
Ghi chú:
[1] 太犯规了: Ngôn ngữ mạng, dùng trong trường hợp miêu sự ngạc nhiên đến mức khiến người khác khó chấp nhận được, chạm vào điểm mấu chốt của một người. Ví dụ như thấy những con động vật vô cùng đáng yêu, gặp được người mà mình thấy vô cùng đẹp trai, xinh gái đều có thể dùng từ này.
Mồ hôi không ngừng chảy thấm vào chăn gối. Chử Trần tiêm cho Lục Xuyên Trạch thuốc hạ sốt nhưng không ăn thua, nhiệt độ trên cơ thể gần như sắp làm Chử Trần tan chảy theo.
Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ thấp đến mức cậu nổi da gà, nhưng Lục Xuyên Trạch vẫn đổ mồ hôi.
Cậu đột nhiên nhớ đến trước kia trong sách có viết cách giảm nhiệt độ vật lý, quần áo ướt sũng của Lục Xuyên Trạch đã được thay mới từ lâu, Chử Trần cởi cổ áo ngủ của cậu ấy, trên dưới cơ thể chỉ còn lại một bộ quần áo.
Khăn thấm nước lạnh buốt chạm vào cơ thể, khiến Lục Xuyên Trạch cau mày khó chịu, làn da tiếp xúc trực tiếp với không khí khiến cậu run lên cầm cập.
Lục Xuyên Trạch lại tiếp tục mơ.
Lần này hình như là phần sau của giấc mơ lúc trước, dường như cậu gầy rộc hẳn đi, mắt đỏ ngầu tự tay cầm quần áo của Chử Trần hạ táng, chỉ có chiếc nhẫn bị nổ bẹo hình bẹo dạng đi cùng Chử Trần.
Ngày hôm đó bầu trời cũng mưa to, Lục Xuyên Trạch đờ đẫn đứng trong màn mưa, nước mưa hòa cùng nước mắt làm nhòe đi tầm nhìn của cậu. Tất cả đều vô cùng thuận lợi, cho tới khoảnh khắc đóng quan tài lại, Lục Xuyên Trạch như kẻ điên đẩy tất cả mọi người ra nằm bất động trong quan tài.
Không ai dám cản lại, mọi người đều biết Lục Xuyên Trạch là một tên điên, dám một mình cưỡi cơ giáp mất ba ngày ba đêm phá hủy căn cứ của trùng tộc, dám cướp người dưới tay của bệ hạ. Nơi Chử Trần hạ táng không phải trong lăng mộ hoàng cung, mà là ngôi mộ Lục Xuyên Trạch tự tay chuẩn bị.
Bên trong quan tài hình như còn hương cam nhạt nhòa, pha lẫn cùng mùi sữa ngọt lịm, êm ái kéo dài.
Lục Xuyên Trạch trông thấy bệ hạ tự mình phái người kéo "cậu" ra, giáng một cái tát khiến máu từ khóe miệng chảy xuống, đầu nghiêng sang một bên lại rơi thêm hai giọt lệ.
"Đồ phế vật, vô dụng, bất tài. Nếu như Tranh Tranh biết người mình thích là một tên vô năng, ở dưới đó cũng không nhắm mắt."
Hành tinh hiện giờ rất ít người dùng cách hạ táng truyền thống, chỉ có hoàng thất còn sử dụng, Mạch Nhĩ dùng nghi lễ đối đãi cao nhất làm cho con trai mình một bộ xác. Máu toàn cơ thể tuôn trào, hận không thể giết chết thứ này bồi táng cùng con trai mình.
"Xin lỗi, xin lỗi, do thần không bảo vệ tốt cậu ấy, thần là phế vật, là đồ vô dụng, thần có lỗi với cậu ấy."
Lục Xuyên Trạch không ngừng tát vào miệng mình, lực đánh càng ngày càng mạnh.
Mạch Nhĩ giơ tay ngăn lại rồi kéo Lục Xuyên Trạch đứng dậy, để cậu tận mắt nhìn thấy quan tài của Chử Trần được hạ táng. Trái tim của Lục Xuyên Trạch đã chết rồi, chôn cùng Chử Trần dưới xuống tận sâu dưới đó.
"Lục Xuyên Trạch, cậu nhìn cho rõ, Tranh Tranh không còn nữa, cậu phải sống thật tốt cho tôi. Cậu chưa tra được nguyên nhân cái chết của Tranh Tranh sao lại dám chết, nếu như cậu như không biết gì đi theo thằng bé, cậu chính là kẻ có tội, là tội nhân thiên cổ. Nếu cậu dám chết đừng nói là tôi, đến cả Tranh Tranh tuyệt đối cũng không tha cho cậu đâu."
Ngày hôm đó mưa to nguyên một ngày, Lục Xuyên Trạch ngơ ngốc dựa vào bia mộ của Chử Trần. Màn đêm buông xuống, Lục Xuyên Trạch vẫn bị người khác khiêng về nhà.
Ngày thứ ba sau khi quay về Lục Xuyên Trạch đến viện nghiên cứu, trở thành nhà nghiên cứu chuyên nguyên cứu về việc quay ngược thời gian trong phòng không gian.
"Lục Xuyên Trạch, Lục Xuyên Trạch, cậu tỉnh lại."
Tiếng gọi bên tai ngày một rõ ràng, Lục Xuyên Trạch cố sức mở mắt, đối mặt với ánh mắt lo âu của Chử Trần. Ác ma quẩn quanh trong tim biến mất tăm hơi, ẩn giấu tình cảm sâu trong mắt, chỉ yên lặng nhìn Chử Trần.
Mất mấy giây sau, Lục Xuyên Trạch khó nhọc vươn tay che lấy đôi mắt người đối diện, ánh mắt này khiến cậu sợ hãi, như thể lại quay về cái không gian ấy. Không có bất cứ ai, chỉ có nửa bức ảnh của Chử Trần, nụ cười đó khiến Lục Xuyên Trạch nghĩ tới đã thấy khó thở.
"Tôi ngủ bao lâu rồi."
Giọng của Lục Xuyên Trạch rất thấp rất thấp, kèm theo âm khàn của bệnh tật, cổ họng như đang ngậm cát sỏi, vừa mở miệng ngay lập tức cọ vào đau đớn, làm cậu bất giác muốn uống nước.
"Sắp được một ngày, nếu không tỉnh tôi sẽ ném cậu vào trong khoang chữa trị."
Chử Trần đỡ Lục Xuyên Trạch dậy bón cho cậu hớp nước, quầng thâm dưới mắt làm Lục Xuyên Trạch đưa tay ra mấy lần cũng không dám chạm vào.
Đột nhiên lòng bàn tay có thêm cảm giác mềm mềm, là đầu của Chử Trần, đang cọ cọ trong lòng bàn tay Lục Xuyên Trạch, giống như chú mèo nhỏ ngoan dịu.
"Lục Xuyên Trạch, cậu làm tôi sợ lắm đấy."
Giọng nói mang đầy sự sợ hãi, trong ánh mắt còn kèm theo vẻ mờ mịt, bàn tay nắm chặt lại, tay bên kia thì nắm lấy góc áo của Lục Xuyên Trạch, vô cùng ỷ lại.
Lục Xuyên Trạch thở dài, xoa đầu Chử Trần, đưa ngón tay cái sờ vào quầng thâm nơi viền mắt.
Đau lòng nói: "Anh Tranh Tranh vất vả rồi, đều là lỗi của tôi, làm anh lo lắng, tôi khẳng định sau này sẽ không như thế nữa, được không?"
"Hứ, lo lắng chỉ là thứ yếu, cái chính là cánh tay tôi đau lắm nè."
Cạnh giường còn có một chậu nước lạnh, khăn tay vắt đại lên ghế, đang nhỏ nước tí ta tí tách.
Quần áo trên người Chử Trần cũng đã nhăn nhúm, phía trên còn có vệt nước khả nghi, mắt mở to tròn, Lục Xuyên Trạch có thể nhìn rõ tia máu trong đôi mắt của cậu.
Lục Xuyên Trạch dùng sức kéo Chử Trần ngã xuống giường, nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay nhỏ nhắn của cậu, trong miệng ngân nga giai điệu không rõ lời.
"Tôi khỏe rồi, anh Tranh Tranh ngủ cùng tôi một chút nhé, có được không?"
"Ừ."
Nhắm mắt lại, vài phút sau lại mở ra. Tay đặt trên trán Lục Xuyên Trạch kiểm tra nhiệt độ, nói không lo chỉ là giả.
Lục Xuyên Trạch thử ôm Chử Trần vào lòng, vỗ lưng cậu, "Tôi thật sự không sao, ngủ đi."
Chóp mũi vẫn còn ngửi thấy mùi hương trên người Lục Xuyên Trạch, đầu đặt cạnh bên lồng ngực, nghe tiếng tim cậu ấy đang đập mà chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Chử Trần ngủ một mạch đến rạng sáng, bóng dáng Lục Xuyên Trạch đã không thấy đâu. Tấm đệm ướt đã được đổi sang cái mới, mát mẻ sạch sẽ. Cậu vùi đầu vào trong chăn, vẫn còn lưu lại một ít hương sữa ngọt ngào nơi đầu mũi.
"Lục Xuyên Trạch, cậu thấy sao rồi."
Lục Xuyên Trạch mang chất giọng khàn khàn ừm một tiếng, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Chử Trần lấy một lần. Cúc áo sơ mi được cài ở nút cao nhất, che đi yết hầu hơi nhô ra, vừa cấm dục vừa lạnh lùng.
Nơi cậu ấy đi qua trong không khí dường như còn mang theo mùi hương ngọt ngào, cảm giác như pheromone có phần hơi không ổn định.
"Cậu sao đấy, bị sốt xong sợ cảm lạnh à, trong phòng mà cài cúc áo thế không thấy nóng sao?"
Cổ Lục Xuyên Trạch chuyển động, ho khan một tiếng đáp: "Vẫn ổn."
Chử Trần nghi ngờ nhoài người, sáp đến gần Lục Xuyên Trạch nhìn vào đôi mắt cậu ấy, Lục Xuyên Trạch né trái né phải chứ nhất quyết không dám nhìn Chử Trần.
"Cậu hình như kì kì sao đó."
Lục Xuyên Trạch lùi về sau một bước, để lại câu nói phải đi làm cháo hải sản liền chạy mất dạng.
Chử Trần khuấy cháo trong bát, rõ ràng bát cháo hải sản tươi ngon như này nhưng chẳng có tí khẩu vị nào, trong đầu chỉ nghĩ đi nghĩ lại hình ảnh Lục Xuyên Trạch trốn tránh cậu.
Đồ xấu xa, hôm qua còn ôm ngủ, hôm nay đã trở mặt không nhận người, khốn khiếp.
"Tranh Tranh, ăn thì ăn tử tế, Xuyên Trạch đang bệnh còn làm cơm cho con ăn, không được lãng phí công sức thằng bé."
Chử Trần bĩu môi, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Vậy cậu ấy cứ trốn con làm gì."
Tiếng lầm bầm không lớn, Chử Yến nghe được rõ ràng bất lực mà xoa đầu Chử Trần.
"Con thật sự không hiểu hay đang giả vờ không hiểu, kỳ dịch cảm của Lục Xuyên Trạch đến rồi, bắt thằng bé ở cùng con sao mà được?"
"Kỳ dịch cảm, sao con không cảm nhận được."
Nghe thấy ba chữ kỳ dịch cảm Chử Trần không hiểu lắm, ngoại trừ việc né cậu ra Lục Xuyên Trạch trông vẫn khá bình thường mà.
Ba lớn tới kỳ dịch cảm như trở thành người khác, mấy người họ không một ai có thể lại gần ba nhỏ nửa bước, như sư tử đang bảo vệ lãnh thổ của mình, tới mấy đứa con cũng chẳng thiết tha. Ba nhỏ chỉ cười với anh em họ thì tức là không yêu ông ấy nữa, nhíu màu tức là muốn ly hôn, thở dài thì càng không thể, ba lớn ức phát khóc luôn.
"Xuyên Trạch dán miếng dán ức chế cường độ cao, dùng thuốc ức chế nên mới thấy không sao."
"Nhìn bề ngoài thấy không sao là sao ạ."
Chử Yến trìu mến xoa đầu Chử Trần, sao ông lại có đứa con ngốc đến thế nhỉ.
"Con ở đây thằng bé sợ mất khống chế nên không dám đến gần con, hơn nữa thằng bé đã giấu đi hết tất cả suy nghĩ, cũng không dám để con phát hiện ra."
Chử Trần như đang ngẫm nghĩ mà gật đầu, "Con biết rồi, giờ con đi tìm cậu ấy."
"Ôi, quay lại, con đang tính làm gì?"
Tự dâng mình lên miệng hổ à?
"Thì đi động viên cậu ấy ạ."
Lần trước pheromone của cậu không ổn định cũng nhờ Lục Xuyên Trạch phóng pheromone của mình ra trấn an cậu, giờ cậu đi động viên cậu ấy chắc cũng không có vấn đề gì nhỉ?
Trong sách nói Alpha ở kỳ dịch cảm là thời kỳ dễ tức giận nhất, dễ nhạy cảm nhất.
Lục Xuyên Trạch vừa phát sốt, vừa chịu đả kích nghiêm trọng về người ba muốn giết mình, có lẽ trong lòng rất bức bối. Nếu bây giờ cậu không ở bên cạnh, thật sự thấy có lỗi với những gì Lục Xuyên Trạch đã làm cho mình.
Chử Trần cổ vũ bản thân, tai áp vào cửa nghe động tĩnh trong phòng. Cậu vò đầu bứt tai, phòng cách âm quá tốt cũng không ổn tí nào, không nghe được bất kỳ tiếng động gì bên trong đó.
"Khụ khụ, Lục Xuyên Trạch, tôi vào nha."
Cửa phòng vừa mở ra khe nhỏ, pheromone ùn ùn như thác đổ xông về hướng của Chử Trần, cậu không kịp trở tay mà hít vào một lượng lớn, cả người đều trở nên lung lay.
Lục Xuyên Trạch nằm trên giường, trong lòng đang ôm bộ quần áo tối qua cậu vừa thay, vẻ si mê trong ánh mắt vẫn chưa kịp che giấu.
Cơ thể cậu ấy cứng đờ, nhưng cánh tay càng ôm chặt quần áo không rời, sợ Chử Trần sẽ bỏ đi.
Ánh mắt phiêu du trong giây lát, hờ hững nói: "Đi ra."
Không ngờ rằng hai bên tai Chử Trần đã đỏ rực, Lục Xuyên Trạch phạm luật[1] rồi. Giọng nói trầm thấp khiến Chử Trần chợt nhớ đến chiếc loa siêu trầm cũng tương tự như vậy.
"Có phải cậu rất khó chịu đúng không."
Chử Trần chỉ nhìn được nửa khuôn mặt của Lục Xuyên Trạch lộ ra bên ngoài, đỏ chót dọa người, mí mắt khép hờ, trên cổ còn có vài giọt mồ hôi, mang lại vẻ đẹp lạ lùng. Bất kỳ ai thấy cũng đều không thể quay đi, huống gì người này miệng thì nói đuổi, nhưng pheromone lại dán trên người cậu không rời.
Chử Trần cảm thấy bản thân như đang đi trên phiến băng, bị ánh mắt của Lục Xuyên Trạch dính như sam lấy mình, vừa dựa dẫm lại vừa kháng cự, như một sự cám dỗ không tiếng động.
Cậu không phủ nhận, ở ngay thời khắc này cậu đã bị Lục Xuyên Trạch bắt giữ. Con tim đập nhanh đến không tưởng, che được cả đi tiếng nuốt nước bọt của Lục Xuyên Trạch.
Chỉ là khoảng cách ba mét nhưng khiến Chử Trần như đang đi tới tận chân trời góc bể, ngón tay út chạm vào Lục Xuyên Trạch. Khoảng cách rất gần, làn mi run rẩy của Lục Xuyên Trạch làm cho trái tim của Chử Trần cũng rung động theo.
Fan của anh hai cậu thường bảo muốn trượt xuống từ lông mi của anh ấy, nhưng so ra lông mi của Lục Xuyên Trạch hình như càng giống câu đó hơn.
"Tranh Tranh, cậu không nên vào. Alpha trên thế giới này đều giống nhau, đều có sự chiếm hữu đối với Omega mà mình thích, muốn chiếm lấy người đó. Alpha ở kỳ dịch cảm đều là kẻ điên, tôi không muốn làm những chuyện quá giới hạn, Tranh Tranh tôi không muốn như vậy."
Chử Trần rụt cổ lại, nghĩa của từ chiếm hữu cậu nghe hiểu, ánh mắt Lục Xuyên Trạch như muốn nuốt luôn cậu. Hiện giờ trong mắt Lục Xuyên Trạch cậu giống như thức ăn phết lên mật ong, khắp người phảng phất tỏa ra hương thơm.
Chử Trần không kịp trở tay mà nằm phịch xuống giường, cơ thể bị Lục Xuyên Trạch ghìm lại, gương mặt điển trai của cậu ấy không ngừng phóng to, phóng to trước mắt. Cậu nắm chặt lấy cổ áo của Lục Xuyên Trạch, ánh mắt chứa vài phần mê man. Trong lòng lại có chút âm thầm chờ mong.
-----------------------------------
Ghi chú:
[1] 太犯规了: Ngôn ngữ mạng, dùng trong trường hợp miêu sự ngạc nhiên đến mức khiến người khác khó chấp nhận được, chạm vào điểm mấu chốt của một người. Ví dụ như thấy những con động vật vô cùng đáng yêu, gặp được người mà mình thấy vô cùng đẹp trai, xinh gái đều có thể dùng từ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.