Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ, Khí Vận Ta Siêu Tốt
Chương 6
Lộc Kiến Ninh
05/11/2022
[Điểm tích lũy của ký chủ: +15. Chỉ số may mắn: +10. Tặng thêm một đạo cụ hỗ trợ... vô tướng.]
Khương Tuế Ngọc nằm trên giường, hai mắt nhìn lên nóc giường, đảo qua đảo lại. Kiếm điểm tích lũy thật sự rất khó khăn, chỉ hoàn thành một nhiệm vụ mà thể xác và tinh thần đều mệt rã rời.
Trong lúc mơ màng, nàng chìm dần vào giấc mộng đẹp.
Bốn bề xung quanh tràn ngập sương mù, mông lung tựa như phủ xuống một lớp voan mỏng, bao la rộng lớn, khiến nàng nhìn không rõ phương hướng.
"Có ai không?" Nàng gọi to một tiếng, không ai trả lời, chỉ có tiếng vang vô tận.
Rẽ lớp sương mù dày đặc ra, nàng nhìn thấy được một bóng người mặc quan phục màu tím mờ ảo, bóng người cao lớn thon dài như cây tùng đi về phía nàng.
Nhìn kỹ lại, thì nàng nhận ra người tới không phải Thôi Mạch Chu thì là ai. Khương Tuế Ngọc hoang mang nhìn hắn: "Sao ngươi lại mặc triều phục của Thừa tướng?"
Gương mặt Thôi Mạch Chu lạnh lùng, đột nhiên nhanh như chớp bóp chặt cổ nàng khiến người ta không kịp phòng bị, chậm rãi tới gần nàng: "Khương Tuế Ngọc, ngươi cũng có ngày hôm nay nhỉ? Ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi."
"Láo xược! Ngươi dám làm như vậy với bổn Huyện chúa."
Tránh né không thành công, Khương Tuế Ngọc có thể cảm nhận được, những ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cổ nàng, đang bóp chặt lại từng chút một, hít thở bắt đầu trở nên khó khăn, không khí dần dần loãng đi. Nàng há miệng ra thở hổn hển, cảm giác hít thở không thông tựa như thủy triều dâng lên.
Trong giây lát, đôi chân run lên, nàng bỗng chốc mở to mắt, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Lau đi một lớp mồ hôi mỏng trên trán, chờ tâm trạng bình tĩnh lại, Khương Tuế Ngọc lập tức tỉnh táo phân tích tình hình một cách lý trí.
Mặc dù nguyên chủ Khương Tuế Ngọc ác độc hành hạ Thôi Mạch Chu khiến người giận dữ, nhưng mà nàng lại chưa làm cái gì cả, cứ như vậy mà đội nồi thay người ta thì thật sự quá oan uổng.
Hơn nữa, nàng đã nỗ lực hết sức để bù đắp lại những sai lầm mà lúc trước nguyên chủ đã phạm phải. Dựa theo cốt truyện trong sách, có lẽ là khi nguyên chủ không còn làm những chuyện quá đáng kia với Thôi Mạch Chu nữa, thì Thôi Mạch Chu chắc cũng sẽ không mang quá nhiều thù hận nhỉ.
Lòng càng hoảng loạn, càng rối bời thì nàng càng phải liên tục nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại.
Không thể như vậy được, Khương Tuế Ngọc nàng tuyệt đối không thể đi vào con đường tự huỷ diệt chính mình giống như nguyên chủ được, nàng muốn sống sót.
Hiện tại, Thôi Mạch Chu ăn đồ của nàng, tiêu tiền của nàng, đến lúc cần thì phải đưa lại cho nàng một ít hồi báo chứ.
Trong viện Thanh Phong có mấy chậu hoa lan chủng loại mới lạ, dẫn tới một vài con bướm đuôi én bay vào sân lưu luyến quên đường về, làm tăng thêm một chút vui thú cho cuộc sống.
Chủ viện phái người gọi Thôi Mạch Chu đi hầu hạ Huyện chúa. Tối hôm qua, hắn đã nghe nói Khương Tuế Ngọc làm anh hùng cứu mỹ nhân khiến cho chân bị thương phải nằm một chỗ trên giường, chưa từng nghĩ tới việc nàng sẽ tìm hắn.
Mới bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy cái trán quấn đầy băng gạc của Khương Tuế Ngọc, chân mày Thôi Mạch Chu hơi nhíu, xem ra vết thương của nàng không nhẹ đâu.
Bị thương cũng có cái tốt của bị thương, ví dụ như không cần phải đi điểm danh. Mặc dù tay của Khương Tuế Ngọc có hơi trầy da, nhưng nàng vẫn có thể gắng gượng cầm được đũa để ăn cơm.
Liếc mắt nhìn thoáng thấy Thôi Mạch Chu đã tới, Khương Tuế Ngọc ngạo mạn nói: "Lề mề cái gì, không thấy bổn Huyện chúa đang đói bụng hả, còn không nhanh chân tới đây hầu hạ bổn Huyện chúa dùng bữa?"
Tỳ nữ yên lặng dịch ra chừa lại một vị trí cho Thôi Mạch Chu, nhẹ nhàng lui sang một bên, không phát ra tiếng động nào.
Ở kiếp trước, Thôi Mạch Chu từng nhìn thấy nhiều chuyện đối nhân xử thế, đã được tôi luyện sức chịu đựng từ sớm. Hắn không hề tức giận trước thái độ ngông nghênh hất hàm sai khiến kia, mà còn hỏi nàng: "Huyện chúa muốn ăn gì?"
Khương Tuế Ngọc hất cằm, chọn món thịt nướng ở xa nhất. Thôi Mạch Chu hiểu ý, dùng đũa gắp thức ăn chung trên bàn để gắp thịt nhưng lại không để vào bát, mà đưa thẳng vào miệng nàng, khiến cho nàng ngây ngẩn cả người.
"Còn muốn món nào nữa không?" Vẻ mặt của Thôi Mạch Chu vẫn như bình thường mà hỏi.
Đầu óc Khương Tuế Ngọc vẫn chưa kịp phản ứng lại, nghe theo lời hắn mà chỉ vào món ngoài cùng bên trái. Lúc này, hắn không chỉ đút nàng ăn nữa, mà khi thấy một ít chất lỏng dính trên khoé miệng nàng, còn vô cùng tinh tế mà lấy khăn lau sạch cho nàng, động tác dịu dàng hệt như đang đối xử với một bảo vật dễ vỡ.
Hành động này khiến cả người Khương Tuế Ngọc đều không được tự nhiên, lông tơ dựng đứng.
"Được rồi, được rồi." Thấy Thôi Mạch Chu vẫn đang định gắp đồ ăn, Khương Tuế Ngọc ngăn hắn lại, tiện tay chỉ vào một tỳ nữ: "Ngươi lui qua một bên đi, để nàng làm."
Thôi Mạch Chu đã hiểu rõ, vẫn cố tình hỏi: "Có phải là do Dữ Tu hầu hạ không chu toàn, khiến cho Huyện chúa giận không?"
"Đương nhiên không phải, là ta sợ Cửu lang mệt."
"Được dốc sức vì Huyện chúa, ta không cảm thấy mệt mỏi."
Khương Tuế Ngọc không phân bua nữa mà đuổi thẳng hắn sang một bên: "Thôi dẹp đi, ta sợ ngươi làm ta sặc chết."
Cuối cùng cũng ăn sáng xong, nghe quản gia nói mẫu đơn Ngụy Tử đằng sau hoa viên đã nở, Khương Tuế Ngọc thật sự thích thứ mới lạ, bảo Thôi Mạch Chu đẩy xe lăn, đưa nàng đi ngắm hoa.
"Thư mời đi dự đại hôn của Cảnh Vương đã được đưa tới từ sớm, đến lúc đó ngươi đi cùng ta." Khương Tuế Ngọc đưa lưng về phía hắn, cúi đầu ngửi mẫu đơn.
Mẫu đơn kiều diễm, làm nổi bật làn da mịn màng như mỡ dê với cái cổ nhỏ của nàng.
Trong mắt Thôi Mạch Chu nổi lên tia âm u, các ngón tay giấu dưới tay áo lặp đi lặp lại động tác nắm vào buông ra. Bộ dáng không hề đề phòng gì của Khương Tuế Ngọc khiến trong đầu hắn sinh ra ý tưởng bóp gãy cổ nàng chỉ với một động tác nhẹ nhàng.
Nàng bào mòn ý chí của hắn, tổn hại sức khỏe của hắn. Hắn của thời niên thiếu nhiệt huyết ngày ấy bị lọt vào tay nàng, cũng giống như ngã vào bụi bặm, làm một con chó kéo dài hơi tàn cận kề cái chết. Ở trong kiếp trước, hắn đã từng chịu đủ các loại khổ sở, thì làm sao hắn có thể không hận?
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể kiềm chế.
"Thôi Mạch Chu?" Không nghe hắn trả lời, Khương Tuế Ngọc nghi ngờ mà quay đầu, gọi hắn một tiếng.
Hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng âm trầm lúc nãy, người trước mặt vẫn là một Thôi lang quân tấm lòng rộng rãi, bình tĩnh ung dung như cũ: "Nghe theo sắp xếp của Huyện chúa."
Thôi đi, tận mắt nhìn thấy người đã từng là vị hôn thê của bản thân gả cho người khác, nói không chừng bây giờ đang khó chịu nghẹn khuất đấy chứ. Chỉ tiếc, tình tiết này là cốt truyện bắt buộc phải hoàn thành, nàng cũng không thể làm gì được.
"Khắp chân trời chỗ nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, cứ thuận theo tự nhiên đi, biết đâu một ngày nào đó sẽ khổ tận cam lai."
Nàng đang an ủi hắn sao?
Thôi Mạch Chu lại cười khổ một tiếng, bẻ một đóa Ngụy Tử cài lên tóc nàng, ánh mắt hắn vừa dịu dàng vừa chuyên chú, chỉ cần không để ý một chút là rất dễ chìm sâu vào đó. Tuy nhiên, bên trong ánh mắt đó trộn lẫn quá nhiều thứ mà nàng nhìn không thấy, trực giác nói cho nàng biết đó là những thứ rất nguy hiểm, khiến nàng cảm thấy rất bất an.
"Huyện chúa tự lo cho mình trước đi, Cảnh Vương cũng phải thành hôn với người con gái khác rồi, chẳng lẽ người không đau lòng sao?"
Bừng tỉnh sực nhớ lại thiết lập si tình, yêu mà không thể có của nguyên chủ đối với Cảnh Vương, Khương Tuế Ngọc thở dài một hơi, đau lòng đấm ngực: "Ai nói bổn Huyện chúa không đau lòng, nỗi khổ của ta gọi là đau nhưng không nói, cho nên mới không màng ăn uống."
Thôi Mạch Chu châm chọc mà nhếch khóe miệng, vốn không định chọc thủng màn biểu diễn vụng về của nàng. Nhưng khi nghĩ lại, thì cảm thấy tình cảm của nàng đối với Cảnh Vương cũng chỉ được như thế, hiếm lắm mới có hứng thú trêu ghẹo nàng một lần.
"Nếu ta nhớ không nhầm, thì bữa sáng Huyện chúa mới ăn hai chén cơm lớn."
Cú vả mặt này đến có hơi sớm.
Khương Tuế Ngọc sờ chóp mũi, bắt đầu mạnh miệng cãi láo: "Ngươi thì biết cái gì, đó gọi là hoá đau thương thành ham muốn ăn uống."
Buổi chiều, Thuần Vu Tịnh mang lễ vật đến cửa thăm hỏi, chân thành tạ ơn với Khương Tuế Ngọc: "Ân tình của Huyện chúa, ngày sau nhất định sẽ báo đáp."
Khương Tuế Ngọc nhận lễ.
Thôi Mạch Chu ngồi xe ra ngoài, đi về Vân Trai để đặt làm nghiên mực.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động thỉnh cầu được ra ngoài, tuy nhiên bên cạnh hắn vẫn luôn có hai người đi theo, để đề phòng chạy trốn.
Nghiên Trừng Nê của Vân Trai có thể nói là nổi danh khắp thiên hạ, văn nhân thi sĩ khắp nơi bỏ số tiền lớn cũng khó có được.
"Chưởng quầy, vẫn còn nghiên Trừng Nê nhỉ?" Thôi Mạch Chu hỏi.
Chưởng quầy để râu, rất hiền lành: "Thật xin lỗi, khách quan. Những nghiên mực khác thì vẫn còn, chỉ không còn nghiên Trừng Nê mà thôi, hay ngài xem thử mấy loại khác nhé."
Thôi Mạch Chu giả vờ mất mát: "Nhưng ta cực kỳ thích nghiên Trừng Nê của quý cửa hàng, những loại khác đều dùng không quen."
Chưởng quầy đã rõ ý tứ của khách, cười thấu hiểu: "Nếu lang quân thật sự yêu thích, thì ta đành thú thật bản thân cũng có giữ lại một cái, nhưng vẫn luyến tiếc chưa dùng, thấy hôm nay có duyên với ngươi, nhường lại cho lang quân cũng không có gì."
"Vậy ta đành nhận lấy vật yêu thích được nhượng lại."
"Xin lang quân chờ một lát." Dứt lời, chưởng quầy đi lên lầu.
Sau đó có hai vị lang quân trẻ tuổi mặc cẩm y hoa phục tiến vào tiệm, có một người thân hình to lớn, cứ đi ba bước là thở một cái. Người còn lại thì có tướng mạo không tử tế, mặt mày tối tăm, nhìn thấy Thôi Mạch Chu thì lập tức lên tiếng châm chọc: "Ồ, đây không phải là Cửu lang sao, đã lâu không gặp, nhất định bây giờ rất có tiền đồ nhỉ."
Tên to con cười ha ha, đôi mắt híp lại thành một đường: "Còn phải hỏi sao, tư vị làm thuộc hạ dưới váy Huyện chúa nhất định không tệ."
Lúc trước đi học ở Quốc Tử Giám, cho dù học thức hay gia thế của bọn họ, đều bị Thôi Mạch Chu đè bên dưới. Mà nay phong thuỷ lưu chuyển, bây giờ hắn là con trai của tội thần, phụ thân của bọn họ vẫn là quan lại, nếu không tranh thủ lúc này để xả giận, thì còn chờ đến khi nào.
Thôi Mạch Chu lại làm lơ bọn họ, tâm không gợn sóng mà ngồi trên ghế, lật quyển ghi chép vặt vãnh của Sử gia mà mình mang theo bên người.
Tên tướng mạo không tử tế không có chỗ trút lửa giận, bước lên vài bước lớn muốn giơ tay đánh người, đáng tiếc bị người của phủ Huyện chúa ngăn lại.
Hắn ta hiểu rõ dựa vào địa vị hiện tại của mình vẫn chưa thể trêu vào Trường Nhạc Huyện chúa, chỉ có thể qua loa ác miệng vài câu: "Ta nhổ vào! Thôi Mạch Chu, chẳng lẽ ngươi tưởng bản thân vẫn là con trai của Thừa tướng cao cao tại thượng hả? Phụ thân ngươi làm bạn với kẻ ác, ăn hối lộ trái pháp luật, bán chức bán nước, ta thấy ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì đâu!"
Hai người bọn họ hùng hổ đi ra ngoài. Ban đầu, Thôi Mạch Chu đã từng rất phẫn nộ đến bây giờ lại bình tĩnh như nước, muốn làm rõ, vẫn còn rất nhiều thời điểm, chuyện vô dụng nhất là hối hận và phẫn nộ.
Chưởng quầy vừa từ trên lầu xuống, giao nghiên mực cho Thôi Mạch Chu.
Thôi Mạch Chu nói cảm ơn, rồi lên xe ngựa ngồi vào chỗ của mình, lật nghiên mực lại nhìn bề trái của nó, có chữ viết nho nhỏ màu trắng nhợt nhạt, nếu không nhìn kỹ, thì sẽ không nhìn ra có gì đặc biệt, bên trên có viết sáu chữ "Người vẫn còn sống, ở Kỳ Châu".
Thôi Mạch Chu rót một ít nước trà, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau, hoàn toàn không thấy chữ viết màu trắng nữa.
Làm đứa con nhỏ của nữ hoàng, Cảnh Vương rất được lòng bệ hạ. Chuyện thành hôn đương nhiên sẽ không qua loa ẩu tả, chỉ thấy phủ Cảnh Vương giăng đèn kết hoa, trống nhạc rầm rộ, người người cười nói vui vẻ.
Đội ngũ đón dâu mười dặm đỏ rực, từ đầu đường đến cuối hẻm, người xem náo nhiệt vây quanh chật như nêm cối, cũng may có quan binh duy trì trật tự trên hiện trường, nếu không thì chắc chắn sẽ nửa bước khó đi.
Chân Cảnh Vương đi đứng không tiện, nên không đi đầu đón dâu, chỉ ngồi ở cửa nghênh đón tân nương. Đối mặt với những loại ánh mắt châm biếm, hoặc đánh giá, hoặc cực kỳ hâm mộ, hắn ta vậy mà lại vô cùng thản nhiên.
Vị khách gây chú ý nhất có mặt ở đây không phải Khương Tuế Ngọc thì còn là ai, Thôi Mạch Chu đẩy xe lăn cho nàng, nàng chắp tay chúc mừng: "Chúc mừng Vương gia tìm được lương duyên."
Lời nàng nói là thật lòng, nam nữ chính là do duyên trời tác hợp không sai vào đâu được. Nhưng trong mắt người ngoài, thì lời chúc phúc của nàng lại không được chân thành cho lắm.
Cứ thử nghĩ mà xem, trong mắt người ngoài, nàng vẫn là Trường Nhạc Huyện chúa quyến luyến không quên với Cảnh Vương, hai người đều ngồi xe lăn, là có ý tứ sâu xa. Hơn nữa, nàng còn dẫn theo vị hôn phu cũ của Vương phi mới, đây không phải tới phá đám hay sao.
Tuy mỗi người đều mang ý nghĩ khác nhau, nhưng tất cả đều cùng ngóng chờ xem kịch vui.
Nếu Khương Tuế Ngọc có thể đọc được suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ thét lên một tiếng oan uổng, nàng không tới giành đàn ông, nàng chỉ tới làm chuyện nghiêm chỉnh mà thôi.
Trên mặt Cảnh Vương xẹt qua một tia không vui khó phát hiện, nhưng vẫn cho người dẫn Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu đi vào chỗ ngồi.
Khương Tuế Ngọc nằm trên giường, hai mắt nhìn lên nóc giường, đảo qua đảo lại. Kiếm điểm tích lũy thật sự rất khó khăn, chỉ hoàn thành một nhiệm vụ mà thể xác và tinh thần đều mệt rã rời.
Trong lúc mơ màng, nàng chìm dần vào giấc mộng đẹp.
Bốn bề xung quanh tràn ngập sương mù, mông lung tựa như phủ xuống một lớp voan mỏng, bao la rộng lớn, khiến nàng nhìn không rõ phương hướng.
"Có ai không?" Nàng gọi to một tiếng, không ai trả lời, chỉ có tiếng vang vô tận.
Rẽ lớp sương mù dày đặc ra, nàng nhìn thấy được một bóng người mặc quan phục màu tím mờ ảo, bóng người cao lớn thon dài như cây tùng đi về phía nàng.
Nhìn kỹ lại, thì nàng nhận ra người tới không phải Thôi Mạch Chu thì là ai. Khương Tuế Ngọc hoang mang nhìn hắn: "Sao ngươi lại mặc triều phục của Thừa tướng?"
Gương mặt Thôi Mạch Chu lạnh lùng, đột nhiên nhanh như chớp bóp chặt cổ nàng khiến người ta không kịp phòng bị, chậm rãi tới gần nàng: "Khương Tuế Ngọc, ngươi cũng có ngày hôm nay nhỉ? Ta đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi."
"Láo xược! Ngươi dám làm như vậy với bổn Huyện chúa."
Tránh né không thành công, Khương Tuế Ngọc có thể cảm nhận được, những ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cổ nàng, đang bóp chặt lại từng chút một, hít thở bắt đầu trở nên khó khăn, không khí dần dần loãng đi. Nàng há miệng ra thở hổn hển, cảm giác hít thở không thông tựa như thủy triều dâng lên.
Trong giây lát, đôi chân run lên, nàng bỗng chốc mở to mắt, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Lau đi một lớp mồ hôi mỏng trên trán, chờ tâm trạng bình tĩnh lại, Khương Tuế Ngọc lập tức tỉnh táo phân tích tình hình một cách lý trí.
Mặc dù nguyên chủ Khương Tuế Ngọc ác độc hành hạ Thôi Mạch Chu khiến người giận dữ, nhưng mà nàng lại chưa làm cái gì cả, cứ như vậy mà đội nồi thay người ta thì thật sự quá oan uổng.
Hơn nữa, nàng đã nỗ lực hết sức để bù đắp lại những sai lầm mà lúc trước nguyên chủ đã phạm phải. Dựa theo cốt truyện trong sách, có lẽ là khi nguyên chủ không còn làm những chuyện quá đáng kia với Thôi Mạch Chu nữa, thì Thôi Mạch Chu chắc cũng sẽ không mang quá nhiều thù hận nhỉ.
Lòng càng hoảng loạn, càng rối bời thì nàng càng phải liên tục nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại.
Không thể như vậy được, Khương Tuế Ngọc nàng tuyệt đối không thể đi vào con đường tự huỷ diệt chính mình giống như nguyên chủ được, nàng muốn sống sót.
Hiện tại, Thôi Mạch Chu ăn đồ của nàng, tiêu tiền của nàng, đến lúc cần thì phải đưa lại cho nàng một ít hồi báo chứ.
Trong viện Thanh Phong có mấy chậu hoa lan chủng loại mới lạ, dẫn tới một vài con bướm đuôi én bay vào sân lưu luyến quên đường về, làm tăng thêm một chút vui thú cho cuộc sống.
Chủ viện phái người gọi Thôi Mạch Chu đi hầu hạ Huyện chúa. Tối hôm qua, hắn đã nghe nói Khương Tuế Ngọc làm anh hùng cứu mỹ nhân khiến cho chân bị thương phải nằm một chỗ trên giường, chưa từng nghĩ tới việc nàng sẽ tìm hắn.
Mới bước vào cửa, hắn đã nhìn thấy cái trán quấn đầy băng gạc của Khương Tuế Ngọc, chân mày Thôi Mạch Chu hơi nhíu, xem ra vết thương của nàng không nhẹ đâu.
Bị thương cũng có cái tốt của bị thương, ví dụ như không cần phải đi điểm danh. Mặc dù tay của Khương Tuế Ngọc có hơi trầy da, nhưng nàng vẫn có thể gắng gượng cầm được đũa để ăn cơm.
Liếc mắt nhìn thoáng thấy Thôi Mạch Chu đã tới, Khương Tuế Ngọc ngạo mạn nói: "Lề mề cái gì, không thấy bổn Huyện chúa đang đói bụng hả, còn không nhanh chân tới đây hầu hạ bổn Huyện chúa dùng bữa?"
Tỳ nữ yên lặng dịch ra chừa lại một vị trí cho Thôi Mạch Chu, nhẹ nhàng lui sang một bên, không phát ra tiếng động nào.
Ở kiếp trước, Thôi Mạch Chu từng nhìn thấy nhiều chuyện đối nhân xử thế, đã được tôi luyện sức chịu đựng từ sớm. Hắn không hề tức giận trước thái độ ngông nghênh hất hàm sai khiến kia, mà còn hỏi nàng: "Huyện chúa muốn ăn gì?"
Khương Tuế Ngọc hất cằm, chọn món thịt nướng ở xa nhất. Thôi Mạch Chu hiểu ý, dùng đũa gắp thức ăn chung trên bàn để gắp thịt nhưng lại không để vào bát, mà đưa thẳng vào miệng nàng, khiến cho nàng ngây ngẩn cả người.
"Còn muốn món nào nữa không?" Vẻ mặt của Thôi Mạch Chu vẫn như bình thường mà hỏi.
Đầu óc Khương Tuế Ngọc vẫn chưa kịp phản ứng lại, nghe theo lời hắn mà chỉ vào món ngoài cùng bên trái. Lúc này, hắn không chỉ đút nàng ăn nữa, mà khi thấy một ít chất lỏng dính trên khoé miệng nàng, còn vô cùng tinh tế mà lấy khăn lau sạch cho nàng, động tác dịu dàng hệt như đang đối xử với một bảo vật dễ vỡ.
Hành động này khiến cả người Khương Tuế Ngọc đều không được tự nhiên, lông tơ dựng đứng.
"Được rồi, được rồi." Thấy Thôi Mạch Chu vẫn đang định gắp đồ ăn, Khương Tuế Ngọc ngăn hắn lại, tiện tay chỉ vào một tỳ nữ: "Ngươi lui qua một bên đi, để nàng làm."
Thôi Mạch Chu đã hiểu rõ, vẫn cố tình hỏi: "Có phải là do Dữ Tu hầu hạ không chu toàn, khiến cho Huyện chúa giận không?"
"Đương nhiên không phải, là ta sợ Cửu lang mệt."
"Được dốc sức vì Huyện chúa, ta không cảm thấy mệt mỏi."
Khương Tuế Ngọc không phân bua nữa mà đuổi thẳng hắn sang một bên: "Thôi dẹp đi, ta sợ ngươi làm ta sặc chết."
Cuối cùng cũng ăn sáng xong, nghe quản gia nói mẫu đơn Ngụy Tử đằng sau hoa viên đã nở, Khương Tuế Ngọc thật sự thích thứ mới lạ, bảo Thôi Mạch Chu đẩy xe lăn, đưa nàng đi ngắm hoa.
"Thư mời đi dự đại hôn của Cảnh Vương đã được đưa tới từ sớm, đến lúc đó ngươi đi cùng ta." Khương Tuế Ngọc đưa lưng về phía hắn, cúi đầu ngửi mẫu đơn.
Mẫu đơn kiều diễm, làm nổi bật làn da mịn màng như mỡ dê với cái cổ nhỏ của nàng.
Trong mắt Thôi Mạch Chu nổi lên tia âm u, các ngón tay giấu dưới tay áo lặp đi lặp lại động tác nắm vào buông ra. Bộ dáng không hề đề phòng gì của Khương Tuế Ngọc khiến trong đầu hắn sinh ra ý tưởng bóp gãy cổ nàng chỉ với một động tác nhẹ nhàng.
Nàng bào mòn ý chí của hắn, tổn hại sức khỏe của hắn. Hắn của thời niên thiếu nhiệt huyết ngày ấy bị lọt vào tay nàng, cũng giống như ngã vào bụi bặm, làm một con chó kéo dài hơi tàn cận kề cái chết. Ở trong kiếp trước, hắn đã từng chịu đủ các loại khổ sở, thì làm sao hắn có thể không hận?
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể kiềm chế.
"Thôi Mạch Chu?" Không nghe hắn trả lời, Khương Tuế Ngọc nghi ngờ mà quay đầu, gọi hắn một tiếng.
Hoàn toàn không nhìn thấy bộ dáng âm trầm lúc nãy, người trước mặt vẫn là một Thôi lang quân tấm lòng rộng rãi, bình tĩnh ung dung như cũ: "Nghe theo sắp xếp của Huyện chúa."
Thôi đi, tận mắt nhìn thấy người đã từng là vị hôn thê của bản thân gả cho người khác, nói không chừng bây giờ đang khó chịu nghẹn khuất đấy chứ. Chỉ tiếc, tình tiết này là cốt truyện bắt buộc phải hoàn thành, nàng cũng không thể làm gì được.
"Khắp chân trời chỗ nào mà không có hoa thơm cỏ lạ, cứ thuận theo tự nhiên đi, biết đâu một ngày nào đó sẽ khổ tận cam lai."
Nàng đang an ủi hắn sao?
Thôi Mạch Chu lại cười khổ một tiếng, bẻ một đóa Ngụy Tử cài lên tóc nàng, ánh mắt hắn vừa dịu dàng vừa chuyên chú, chỉ cần không để ý một chút là rất dễ chìm sâu vào đó. Tuy nhiên, bên trong ánh mắt đó trộn lẫn quá nhiều thứ mà nàng nhìn không thấy, trực giác nói cho nàng biết đó là những thứ rất nguy hiểm, khiến nàng cảm thấy rất bất an.
"Huyện chúa tự lo cho mình trước đi, Cảnh Vương cũng phải thành hôn với người con gái khác rồi, chẳng lẽ người không đau lòng sao?"
Bừng tỉnh sực nhớ lại thiết lập si tình, yêu mà không thể có của nguyên chủ đối với Cảnh Vương, Khương Tuế Ngọc thở dài một hơi, đau lòng đấm ngực: "Ai nói bổn Huyện chúa không đau lòng, nỗi khổ của ta gọi là đau nhưng không nói, cho nên mới không màng ăn uống."
Thôi Mạch Chu châm chọc mà nhếch khóe miệng, vốn không định chọc thủng màn biểu diễn vụng về của nàng. Nhưng khi nghĩ lại, thì cảm thấy tình cảm của nàng đối với Cảnh Vương cũng chỉ được như thế, hiếm lắm mới có hứng thú trêu ghẹo nàng một lần.
"Nếu ta nhớ không nhầm, thì bữa sáng Huyện chúa mới ăn hai chén cơm lớn."
Cú vả mặt này đến có hơi sớm.
Khương Tuế Ngọc sờ chóp mũi, bắt đầu mạnh miệng cãi láo: "Ngươi thì biết cái gì, đó gọi là hoá đau thương thành ham muốn ăn uống."
Buổi chiều, Thuần Vu Tịnh mang lễ vật đến cửa thăm hỏi, chân thành tạ ơn với Khương Tuế Ngọc: "Ân tình của Huyện chúa, ngày sau nhất định sẽ báo đáp."
Khương Tuế Ngọc nhận lễ.
Thôi Mạch Chu ngồi xe ra ngoài, đi về Vân Trai để đặt làm nghiên mực.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động thỉnh cầu được ra ngoài, tuy nhiên bên cạnh hắn vẫn luôn có hai người đi theo, để đề phòng chạy trốn.
Nghiên Trừng Nê của Vân Trai có thể nói là nổi danh khắp thiên hạ, văn nhân thi sĩ khắp nơi bỏ số tiền lớn cũng khó có được.
"Chưởng quầy, vẫn còn nghiên Trừng Nê nhỉ?" Thôi Mạch Chu hỏi.
Chưởng quầy để râu, rất hiền lành: "Thật xin lỗi, khách quan. Những nghiên mực khác thì vẫn còn, chỉ không còn nghiên Trừng Nê mà thôi, hay ngài xem thử mấy loại khác nhé."
Thôi Mạch Chu giả vờ mất mát: "Nhưng ta cực kỳ thích nghiên Trừng Nê của quý cửa hàng, những loại khác đều dùng không quen."
Chưởng quầy đã rõ ý tứ của khách, cười thấu hiểu: "Nếu lang quân thật sự yêu thích, thì ta đành thú thật bản thân cũng có giữ lại một cái, nhưng vẫn luyến tiếc chưa dùng, thấy hôm nay có duyên với ngươi, nhường lại cho lang quân cũng không có gì."
"Vậy ta đành nhận lấy vật yêu thích được nhượng lại."
"Xin lang quân chờ một lát." Dứt lời, chưởng quầy đi lên lầu.
Sau đó có hai vị lang quân trẻ tuổi mặc cẩm y hoa phục tiến vào tiệm, có một người thân hình to lớn, cứ đi ba bước là thở một cái. Người còn lại thì có tướng mạo không tử tế, mặt mày tối tăm, nhìn thấy Thôi Mạch Chu thì lập tức lên tiếng châm chọc: "Ồ, đây không phải là Cửu lang sao, đã lâu không gặp, nhất định bây giờ rất có tiền đồ nhỉ."
Tên to con cười ha ha, đôi mắt híp lại thành một đường: "Còn phải hỏi sao, tư vị làm thuộc hạ dưới váy Huyện chúa nhất định không tệ."
Lúc trước đi học ở Quốc Tử Giám, cho dù học thức hay gia thế của bọn họ, đều bị Thôi Mạch Chu đè bên dưới. Mà nay phong thuỷ lưu chuyển, bây giờ hắn là con trai của tội thần, phụ thân của bọn họ vẫn là quan lại, nếu không tranh thủ lúc này để xả giận, thì còn chờ đến khi nào.
Thôi Mạch Chu lại làm lơ bọn họ, tâm không gợn sóng mà ngồi trên ghế, lật quyển ghi chép vặt vãnh của Sử gia mà mình mang theo bên người.
Tên tướng mạo không tử tế không có chỗ trút lửa giận, bước lên vài bước lớn muốn giơ tay đánh người, đáng tiếc bị người của phủ Huyện chúa ngăn lại.
Hắn ta hiểu rõ dựa vào địa vị hiện tại của mình vẫn chưa thể trêu vào Trường Nhạc Huyện chúa, chỉ có thể qua loa ác miệng vài câu: "Ta nhổ vào! Thôi Mạch Chu, chẳng lẽ ngươi tưởng bản thân vẫn là con trai của Thừa tướng cao cao tại thượng hả? Phụ thân ngươi làm bạn với kẻ ác, ăn hối lộ trái pháp luật, bán chức bán nước, ta thấy ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì đâu!"
Hai người bọn họ hùng hổ đi ra ngoài. Ban đầu, Thôi Mạch Chu đã từng rất phẫn nộ đến bây giờ lại bình tĩnh như nước, muốn làm rõ, vẫn còn rất nhiều thời điểm, chuyện vô dụng nhất là hối hận và phẫn nộ.
Chưởng quầy vừa từ trên lầu xuống, giao nghiên mực cho Thôi Mạch Chu.
Thôi Mạch Chu nói cảm ơn, rồi lên xe ngựa ngồi vào chỗ của mình, lật nghiên mực lại nhìn bề trái của nó, có chữ viết nho nhỏ màu trắng nhợt nhạt, nếu không nhìn kỹ, thì sẽ không nhìn ra có gì đặc biệt, bên trên có viết sáu chữ "Người vẫn còn sống, ở Kỳ Châu".
Thôi Mạch Chu rót một ít nước trà, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau, hoàn toàn không thấy chữ viết màu trắng nữa.
Làm đứa con nhỏ của nữ hoàng, Cảnh Vương rất được lòng bệ hạ. Chuyện thành hôn đương nhiên sẽ không qua loa ẩu tả, chỉ thấy phủ Cảnh Vương giăng đèn kết hoa, trống nhạc rầm rộ, người người cười nói vui vẻ.
Đội ngũ đón dâu mười dặm đỏ rực, từ đầu đường đến cuối hẻm, người xem náo nhiệt vây quanh chật như nêm cối, cũng may có quan binh duy trì trật tự trên hiện trường, nếu không thì chắc chắn sẽ nửa bước khó đi.
Chân Cảnh Vương đi đứng không tiện, nên không đi đầu đón dâu, chỉ ngồi ở cửa nghênh đón tân nương. Đối mặt với những loại ánh mắt châm biếm, hoặc đánh giá, hoặc cực kỳ hâm mộ, hắn ta vậy mà lại vô cùng thản nhiên.
Vị khách gây chú ý nhất có mặt ở đây không phải Khương Tuế Ngọc thì còn là ai, Thôi Mạch Chu đẩy xe lăn cho nàng, nàng chắp tay chúc mừng: "Chúc mừng Vương gia tìm được lương duyên."
Lời nàng nói là thật lòng, nam nữ chính là do duyên trời tác hợp không sai vào đâu được. Nhưng trong mắt người ngoài, thì lời chúc phúc của nàng lại không được chân thành cho lắm.
Cứ thử nghĩ mà xem, trong mắt người ngoài, nàng vẫn là Trường Nhạc Huyện chúa quyến luyến không quên với Cảnh Vương, hai người đều ngồi xe lăn, là có ý tứ sâu xa. Hơn nữa, nàng còn dẫn theo vị hôn phu cũ của Vương phi mới, đây không phải tới phá đám hay sao.
Tuy mỗi người đều mang ý nghĩ khác nhau, nhưng tất cả đều cùng ngóng chờ xem kịch vui.
Nếu Khương Tuế Ngọc có thể đọc được suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ thét lên một tiếng oan uổng, nàng không tới giành đàn ông, nàng chỉ tới làm chuyện nghiêm chỉnh mà thôi.
Trên mặt Cảnh Vương xẹt qua một tia không vui khó phát hiện, nhưng vẫn cho người dẫn Khương Tuế Ngọc cùng Thôi Mạch Chu đi vào chỗ ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.