Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 13:

Xuân Đao Hàn

29/03/2024

Trước đây, Phó Yểu Yểu nghe mấy sư huynh trong phái Thanh Miểu nói, hài tử do con người và yêu thú sinh ra được gọi là yêu nhân. Tuy có hình dạng con người nhưng lại có đặc tính của yêu thú, thông thường trí lực rất thấp, huyết mạch không thuần khiết nên không thể tu luyện, lại chịu đủ sự tra tấn vì huyết mạch, thậm chí họ còn vô cùng gầy yếu, là loài quái dị so với các tộc khác ở Tam giới.

Ma tu thường đến Bắc Vực của Ma giới, ven lãnh thổ của tộc Yêu Nhân để bắt yêu nhân mang về bán.

Nhưng trong số các yêu nhân có một loại biến dị, có loại từ nhỏ đã mạnh, cơ thể có thể biến thành yêu, sức mạnh vô song, đao kiếm không chém nổi, năng lực trị thương rất mạnh. Đây chính là yêu nhân đã chiếm phía Bắc, đồng thời che chở những tộc nhân yếu hơn.

Yêu nhân rất hiếm khi giao du với ngoại tộc, núi non Bắc vực trùng điệp, chướng khí dày đặc, rất nhiều yêu thú thường đến đây, người bình thường rất khó đi vào, tộc Yêu Nhân đã an cư ở đó.

Nhưng yêu nhân lại xinh đẹp, dung mạo tuyệt thế. Không riêng gì Ma giới, ngay cả những kẻ quyền quý ở Nhân giới cũng coi việc nuôi yêu nhân như thú vui.

Việc săn và bán yêu nhân đã sớm hình

thành một chuỗi buôn bán phổ biến. Trong số các yêu nhân, loại biến dị chỉ chiếm số ít, họ không thể đảm bảo an toàn cho tất cả tộc nhân, chỉ có thể hạ lệnh cấm tộc nhân rời khỏi khu vực phía Bắc. Vì vậy, hiện tại rất khó để bắt gặp yêu nhân trong các thành, cũng vì thế yêu nhân càng quý giá hơn.

Trong không gian giới tử của Phó Yểu chỉ có khoảng ba vạn lượng vàng nhưng tiểu yêu nhân trong tủ kính lại có giá mười vạn lượng. Nàng đứng ở ngoài nhìn trong chốc lát, dù không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể rời đi. Hiện tại, bản thân nàng còn khó bảo toàn, nói gì đến việc bảo vệ người khác.

Đây là thành nằm giữa Ma giới, trước đây là nơi các thế lực lớn thường xô xát, ẩu đả, sau khi Bách Lý Hưu lên làm chủ đã đổi tên thành thành Tứ Phương. Nhưng qua một năm, thành đã mở rộng cả trăm lần, trở thành thành trì sầm uất nhất, cũng là nơi dễ thừa nước đục thả câu nhất Ma giới.

Phó Yểu Yểu đẩy cửa đi vào một cửa tiệm tên là Trân Bảo các, chủ tiệm vừa thấy cách ăn mặc của nàng không giống ma tu thông thường đã đoán ngay ra thân phận của nàng.

Đây hẳn là tiểu tình nhân của Ma Tôn rồi, tuy hai giới Ma Tiên tranh đấu không ngừng nhưng ông ta vẫn phải nể mặt Ma Tôn.

Ngoài cười nhưng trong không cười, chủ tiệm cười tiếp đón nàng: “Phó cô nương, thật hiếm thấy, cô nương muốn mua gì?"



Phó Yểu Yểu liếc mắt nhìn một cái đã bị con số khổng lồ trên bảng giá dọa sợ.

Hơn nữa, linh thảo được xếp ở giữa nhìn vô cùng quen mắt, nhìn thế nào cũng thấy giống linh thảo cấp thấp mọc đầy đất phái Thanh Miểu có tên là Túy Mộng Quỳ.

Nàng không nhịn được bèn hỏi: “Đây là Túy Mộng Quỳ sao?"

Chủ tiệm đáp: “Ánh mắt của cô nương tinh thật! Đến mua một cây đi?"

Túy Mộng Quỳ là loại linh thảo phổ biến ở Tu Tiên giới, sức sống rất mạnh, tùy tiện cắt một đoạn rồi trồng xuống đất là có thể mọc mầm, sinh trưởng, dùng để pha trà có tác dụng an thần, ngủ ngon mơ đẹp.

Trong sân nhà Phó Yểu Yểu cũng có trồng loại linh thảo này, tuy không thể tươi tốt bằng ở Tu Tiên giới nhưng hiệu quả không khác biệt lắm. Sao đến Ma giới lại biến thành tiên thảo quý giá cả ngàn lượng vàng như vậy?

Nàng có chút đăm chiêu: “Đắt vậy hả, là vì tiên thảo và linh hoa của Tu Tiên giới rất khó sinh tồn ở Ma giới sao?"

Chủ tiệm cố gắng kiềm chế cảm xúc, ông ta chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt này thực sự rất khó giấu sự ghen tị của ma tu đối với tiên tu: “Đúng vậy. Dù mang từ Tiên giới đến cũng không thể sống quá mười ngày. Cây Túy Mộng Quỳ này còn có thể sống năm ngày nữa, cô nương mua về còn có thể dùng năm ngày đó.”

Chẳng trách!

Linh thảo ở Tu Tiên giới không thể sinh trưởng ở Ma giới, là vì không có ánh mặt trời sao? Phó Yểu Yểu trời sinh luôn có hứng thú với việc nghiên cứu các phương thức trồng trọt, trong chốc lát, tâm trạng nàng bắt đầu rục rịch.

Nàng ngăn bàn tay đang định lấy đồ xuống bàn của chủ tiệm, vẻ mặt nghiêm nghị viết rõ “không phải vì ta không có tiền nên ta mới không mua”, nàng nói: “Trong Ma điện vẫn còn, ta còn chưa uống hết, lần sau ta lại đến mua."

Chủ tiệm nhìn thấu lòng nàng nhưng không vạch trần: “Cô nương đi thong thả, không tiễn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook