Chương 22:
Xuân Đao Hàn
05/04/2024
--Chương 22
Giọng điệu của Phó Yểu Yểu quá thành thật, trong chốc lát, nàng ta không phân biệt được rốt cuộc nàng đang diễn trò hay nói thật.
Bà chủ âm thầm phỉ nhổ vài câu nhưng ngoài mặt không lộ ra biểu cảm gì. Nàng ta cũng không có lá gan để đi cùng Phó Yểu Yểu về Ma điện và tất nhiên sẽ nghĩ Phó Yểu Yểu cũng không can đảm đến mức mang danh nghĩa của Ma Tôn ra để lừa nàng ta.
Tuy cái vị đưa tiền đặt cọc sáng nay không phải kẻ dễ chọc nhưng so với Ma Tôn thì chẳng đáng nhắc đến!
Vì thế Phó Yểu Yểu nhanh chóng gặp được tiểu yêu nhân đã được tắm rửa sạch sẽ. Nàng ấy được thay một bộ váy xinh đẹp, đôi tai màu trắng lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn lại thông minh, nhưng trong ánh mắt đang nhìn người đối diện đầy vẻ đề phòng và sợ hãi.
Bà chủ cười tủm tỉm đưa sợi dây thừng cho nàng: “Thỉnh cô nương thay ta hỏi lại Ma Tôn cho rõ ràng, sau này nếu nhìn trúng thứ gì ở chỗ ta thì cứ việc đến lấy. Tiểu điểm luôn hoan nghênh ngài.”
Phó Yểu Yểu nhận lấy sợi dây thừng rồi cười tươi rói: “Đó là điều đương nhiên rồi. Lần sau đến, ta chính là khách quen của tiểu điểm này, tỷ tỷ phải giảm giá cho ta đấy.”
Lần đầu bà chủ nói chuyện cùng tiểu tình nhân trong lời đồn này của Ma Tôn, phát hiện nàng không giống người tu tiên cao ngạo dối trá không ai bì nổi, thật sự nàng ta có hơi bất ngờ. Bà chủ nhéo tai tiểu yêu nhân kia rồi dặn dò: “Vậy ngươi sẽ đi cùng vị cô nương này. Nhớ kỹ, sau này phải hầu hạ chủ nhân mới thật tốt.”
Tiểu yêu nhân càng sợ hãi hơn, hai cái tai bắt đầu cuộn tròn lại.
Phó Yểu Yểu không muốn ở đây quá lâu tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi nàng dắt tiểu yêu nhân ra ngoài, lại thấy nàng ấy đứng bằng bốn chân, giống động vật đi bằng tứ chi.
Nàng không đành lòng bèn cởi dây thừng trên cổ nàng ấy ra rồi hỏi: “Ngươi có thể đứng lên đi không?”
Đầu của tiểu yêu nhân gần như dán xuống đất, cả người tỏ vẻ vô cùng sợ hãi và bất an. Từ khi sinh ra đến nay, nàng ấy không biết đã qua tay bao nhiêu chủ nhân, nàng ấy đã bị ngược đãi và tra tấn quá nhiều.
Phó Yểu Yểu đành phải gỡ bình Càn Khôn trên người xuống: “Vậy ngươi vào đây một lúc đi, chờ đến khi quay về, ta lại thả ngươi ra.”
Bà chủ xinh đẹp cầm gốc Vũ Ti Hoa Mạn ngắm nghía, nghe thấy nàng nói thế bèn nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng, tiểu súc sinh này thù dai, thả nó vào rồi, nói không chừng nó sẽ cắn sạch đồ bên trong của ngươi đấy, đến lúc đó ngươi chỉ có thể khóc thôi.”
Phó Yểu Yểu nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng ấy: “Ngươi sẽ không làm vậy đâu phải không? Nếu ngươi ngoan ngoãn đợi, chờ đến khi quay về, ta sẽ làm bánh hoa thược dược cho ngươi ăn, bánh ngọt, ăn rất ngon, được chứ?"
Trong bình Càn Khôn của nàng cũng không có gì đáng giá, đều là đồ hôm nay nàng mua ở chợ đen thì không sợ nàng ấy cắn.
Bà chủ thở dài một tiếng.
Cuối cùng tiểu yêu nhân vẫn vào bình Càn Khôn, chủ yếu là do Phó Yểu Yểu lo nếu để nàng ấy ra ngoài như vậy thì sẽ bị cướp mất.
Đây là mười vạn lượng đấy!
Giọng điệu của Phó Yểu Yểu quá thành thật, trong chốc lát, nàng ta không phân biệt được rốt cuộc nàng đang diễn trò hay nói thật.
Bà chủ âm thầm phỉ nhổ vài câu nhưng ngoài mặt không lộ ra biểu cảm gì. Nàng ta cũng không có lá gan để đi cùng Phó Yểu Yểu về Ma điện và tất nhiên sẽ nghĩ Phó Yểu Yểu cũng không can đảm đến mức mang danh nghĩa của Ma Tôn ra để lừa nàng ta.
Tuy cái vị đưa tiền đặt cọc sáng nay không phải kẻ dễ chọc nhưng so với Ma Tôn thì chẳng đáng nhắc đến!
Vì thế Phó Yểu Yểu nhanh chóng gặp được tiểu yêu nhân đã được tắm rửa sạch sẽ. Nàng ấy được thay một bộ váy xinh đẹp, đôi tai màu trắng lông xù, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn lại thông minh, nhưng trong ánh mắt đang nhìn người đối diện đầy vẻ đề phòng và sợ hãi.
Bà chủ cười tủm tỉm đưa sợi dây thừng cho nàng: “Thỉnh cô nương thay ta hỏi lại Ma Tôn cho rõ ràng, sau này nếu nhìn trúng thứ gì ở chỗ ta thì cứ việc đến lấy. Tiểu điểm luôn hoan nghênh ngài.”
Phó Yểu Yểu nhận lấy sợi dây thừng rồi cười tươi rói: “Đó là điều đương nhiên rồi. Lần sau đến, ta chính là khách quen của tiểu điểm này, tỷ tỷ phải giảm giá cho ta đấy.”
Lần đầu bà chủ nói chuyện cùng tiểu tình nhân trong lời đồn này của Ma Tôn, phát hiện nàng không giống người tu tiên cao ngạo dối trá không ai bì nổi, thật sự nàng ta có hơi bất ngờ. Bà chủ nhéo tai tiểu yêu nhân kia rồi dặn dò: “Vậy ngươi sẽ đi cùng vị cô nương này. Nhớ kỹ, sau này phải hầu hạ chủ nhân mới thật tốt.”
Tiểu yêu nhân càng sợ hãi hơn, hai cái tai bắt đầu cuộn tròn lại.
Phó Yểu Yểu không muốn ở đây quá lâu tránh để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khi nàng dắt tiểu yêu nhân ra ngoài, lại thấy nàng ấy đứng bằng bốn chân, giống động vật đi bằng tứ chi.
Nàng không đành lòng bèn cởi dây thừng trên cổ nàng ấy ra rồi hỏi: “Ngươi có thể đứng lên đi không?”
Đầu của tiểu yêu nhân gần như dán xuống đất, cả người tỏ vẻ vô cùng sợ hãi và bất an. Từ khi sinh ra đến nay, nàng ấy không biết đã qua tay bao nhiêu chủ nhân, nàng ấy đã bị ngược đãi và tra tấn quá nhiều.
Phó Yểu Yểu đành phải gỡ bình Càn Khôn trên người xuống: “Vậy ngươi vào đây một lúc đi, chờ đến khi quay về, ta lại thả ngươi ra.”
Bà chủ xinh đẹp cầm gốc Vũ Ti Hoa Mạn ngắm nghía, nghe thấy nàng nói thế bèn nhắc nhở: “Tốt nhất là đừng, tiểu súc sinh này thù dai, thả nó vào rồi, nói không chừng nó sẽ cắn sạch đồ bên trong của ngươi đấy, đến lúc đó ngươi chỉ có thể khóc thôi.”
Phó Yểu Yểu nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng ấy: “Ngươi sẽ không làm vậy đâu phải không? Nếu ngươi ngoan ngoãn đợi, chờ đến khi quay về, ta sẽ làm bánh hoa thược dược cho ngươi ăn, bánh ngọt, ăn rất ngon, được chứ?"
Trong bình Càn Khôn của nàng cũng không có gì đáng giá, đều là đồ hôm nay nàng mua ở chợ đen thì không sợ nàng ấy cắn.
Bà chủ thở dài một tiếng.
Cuối cùng tiểu yêu nhân vẫn vào bình Càn Khôn, chủ yếu là do Phó Yểu Yểu lo nếu để nàng ấy ra ngoài như vậy thì sẽ bị cướp mất.
Đây là mười vạn lượng đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.