Chương 34:
Xuân Đao Hàn
05/04/2024
--Chương 34:
Bách Lý Hưu nhìn quanh một vòng: “Ngươi đang làm cái gì thế?”
Phó Yểu Yểu trung thực: “Ta muốn tạo ra một dòng suối nhân tạo, để xung quanh mảnh ruộng này có lạch nước lưu động, mô phỏng môi trường ẩm ướt.”
Bách Lý Hưu: “Thế nên ngươi mới đào hố?”
Phó Yểu Yểu: “Đúng thế.”
Bách Lý Hưu: “Xùy.”
?
Hắn đang cười nhạo ta sao?
Phó Yểu Yểu dè dặt nhìn qua, thấy Bách Lý Hưu bỗng nâng bàn tay với khớp xương rõ ràng kia lên, nhẹ nhàng bâng quơ vung tay giữa không trung.
Ruộng thuốc lập tức thay đổi hình dạng rõ rệt.
Tiếng suối nước rào rào vang lên bên tai. Con mương bán thành phẩm của nàng lắc mình biến thành dòng suối trong thấy được cả đáy, nước suối róc rách chảy vòng qua ruộng thuốc, đổ vào một hồ nước bạch ngọc thình lình xuất hiện giữa viện, trong nước thậm chí còn có cá!
Bách Lý Hưu ngoảnh đầu, nhìn thoáng qua dúm tóc ngố dựng thẳng trên phần trán phủ đầy mồ hôi của thiếu nữ, hắn bèn chế giễu nàng: “Tu vi của ngươi giữ lại làm gì cho vô ích, chẳng bằng lấy đi cho cá ăn còn hơn.”
Con mẹ nó! Hắn đang cười nhạo ta kìa!
Phó Yểu Yểu phẫn nộ đến nỗi tóc ngố cũng rung rung...
Bách Lý Hưu liếc qua tiểu yêu nhân Tinh Viên người đầy bùn đất đang ôm cái xẻng và Quán Quán lăn lộn thành một cục bùn, cuối cùng đại ma đầu bỏ lại câu “Một đám ngu xuẩn” rồi biến mất tại chỗ giống hệt lần trước.
Phó Yểu Yểu đợi một lát, xác định hắn không quay lại nữa thì lập tức cầm cái xẻng chỉ về phía chính điện, kiêu ngạo mắng câu “Cái thằng cha ngốc kia”.
Cá koi trong suối bỗng nhảy bật lên, đuôi cá quật trúng trán Phó Yểu Yểu “bốp” một tiếng giòn tan. Phó Yểu Yểu bị nước xối đầy đầu, trên trán nhanh chóng hiện ra vết đỏ hình đuôi cá.
Phó Yểu Yểu trợn mắt há hốc miệng.
Một lúc lâu sau, nàng mới che trán khóc “oa” một tiếng.
Bắt nạt người ta quá đáng!
Đến con cá cũng bắt nạt nàng!
Không biết bị chọc trúng chốt mở nào, nàng như muốn khóc hết toàn bộ uất ức phẫn nộ từ lúc bị ép xuyên không tới giờ. Phó Yểu Yểu ném cái xẻng sang bên chân, ngồi phịch xuống chỗ bùn đất khóc to.
Tinh Viên cuống quýt không biết làm sao. Quán Quán bỗng dựng thẳng cái đuôi, lông khắp người xù lên, trợn to mắt, nhe răng lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, lao đầu xuống nước.
Trong dòng suối lập tức xuất hiện cảnh mèo nhảy cá bay loạn lạc. Lát sau, Quán Quán ngậm một con cá koi màu đỏ xen vàng nhảy ra khỏi nước, nghênh ngang đi đến trước mặt Phó Yểu Yểu, sau đó nó ném con cá koi đó đến trước mặt nàng, ngẩng đầu ngỏ ý bảo nàng đánh trả.
Thấy Phó Yểu Yểu không làm gì, Quán Quán lập tức nhe răng nanh nhỏ, đập một vuốt lên đầu cá koi, vỗ chết nó ngay tại chỗ.
Phó Yểu Yểu thoáng cái bị chọc cười, nàng lau nước mắt bằng mu bàn tay, cầm con cá koi đã nằm ngửa bụng trên đất, hung dữ chỉ huy Quán Quán: “Đi bắt thêm hai con nữa! Tối nay chúng ta sẽ ăn cá nướng!”
Quán Quán vui vẻ chui vào trong nước.
Nó bắt cá như đang chơi, nhìn lom lom đám cá bơi trốn, chờ cá bớt cảnh giác lại lao đầu tới.
Đình viện lại rộn ràng một lần nữa.
Bách Lý Hưu nhìn quanh một vòng: “Ngươi đang làm cái gì thế?”
Phó Yểu Yểu trung thực: “Ta muốn tạo ra một dòng suối nhân tạo, để xung quanh mảnh ruộng này có lạch nước lưu động, mô phỏng môi trường ẩm ướt.”
Bách Lý Hưu: “Thế nên ngươi mới đào hố?”
Phó Yểu Yểu: “Đúng thế.”
Bách Lý Hưu: “Xùy.”
?
Hắn đang cười nhạo ta sao?
Phó Yểu Yểu dè dặt nhìn qua, thấy Bách Lý Hưu bỗng nâng bàn tay với khớp xương rõ ràng kia lên, nhẹ nhàng bâng quơ vung tay giữa không trung.
Ruộng thuốc lập tức thay đổi hình dạng rõ rệt.
Tiếng suối nước rào rào vang lên bên tai. Con mương bán thành phẩm của nàng lắc mình biến thành dòng suối trong thấy được cả đáy, nước suối róc rách chảy vòng qua ruộng thuốc, đổ vào một hồ nước bạch ngọc thình lình xuất hiện giữa viện, trong nước thậm chí còn có cá!
Bách Lý Hưu ngoảnh đầu, nhìn thoáng qua dúm tóc ngố dựng thẳng trên phần trán phủ đầy mồ hôi của thiếu nữ, hắn bèn chế giễu nàng: “Tu vi của ngươi giữ lại làm gì cho vô ích, chẳng bằng lấy đi cho cá ăn còn hơn.”
Con mẹ nó! Hắn đang cười nhạo ta kìa!
Phó Yểu Yểu phẫn nộ đến nỗi tóc ngố cũng rung rung...
Bách Lý Hưu liếc qua tiểu yêu nhân Tinh Viên người đầy bùn đất đang ôm cái xẻng và Quán Quán lăn lộn thành một cục bùn, cuối cùng đại ma đầu bỏ lại câu “Một đám ngu xuẩn” rồi biến mất tại chỗ giống hệt lần trước.
Phó Yểu Yểu đợi một lát, xác định hắn không quay lại nữa thì lập tức cầm cái xẻng chỉ về phía chính điện, kiêu ngạo mắng câu “Cái thằng cha ngốc kia”.
Cá koi trong suối bỗng nhảy bật lên, đuôi cá quật trúng trán Phó Yểu Yểu “bốp” một tiếng giòn tan. Phó Yểu Yểu bị nước xối đầy đầu, trên trán nhanh chóng hiện ra vết đỏ hình đuôi cá.
Phó Yểu Yểu trợn mắt há hốc miệng.
Một lúc lâu sau, nàng mới che trán khóc “oa” một tiếng.
Bắt nạt người ta quá đáng!
Đến con cá cũng bắt nạt nàng!
Không biết bị chọc trúng chốt mở nào, nàng như muốn khóc hết toàn bộ uất ức phẫn nộ từ lúc bị ép xuyên không tới giờ. Phó Yểu Yểu ném cái xẻng sang bên chân, ngồi phịch xuống chỗ bùn đất khóc to.
Tinh Viên cuống quýt không biết làm sao. Quán Quán bỗng dựng thẳng cái đuôi, lông khắp người xù lên, trợn to mắt, nhe răng lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, lao đầu xuống nước.
Trong dòng suối lập tức xuất hiện cảnh mèo nhảy cá bay loạn lạc. Lát sau, Quán Quán ngậm một con cá koi màu đỏ xen vàng nhảy ra khỏi nước, nghênh ngang đi đến trước mặt Phó Yểu Yểu, sau đó nó ném con cá koi đó đến trước mặt nàng, ngẩng đầu ngỏ ý bảo nàng đánh trả.
Thấy Phó Yểu Yểu không làm gì, Quán Quán lập tức nhe răng nanh nhỏ, đập một vuốt lên đầu cá koi, vỗ chết nó ngay tại chỗ.
Phó Yểu Yểu thoáng cái bị chọc cười, nàng lau nước mắt bằng mu bàn tay, cầm con cá koi đã nằm ngửa bụng trên đất, hung dữ chỉ huy Quán Quán: “Đi bắt thêm hai con nữa! Tối nay chúng ta sẽ ăn cá nướng!”
Quán Quán vui vẻ chui vào trong nước.
Nó bắt cá như đang chơi, nhìn lom lom đám cá bơi trốn, chờ cá bớt cảnh giác lại lao đầu tới.
Đình viện lại rộn ràng một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.