Chương 43:
Xuân Đao Hàn
06/04/2024
--Chương 43:
Người nọ tóc bạc mày râu, nét mặt khá điềm tĩnh, có vẻ là người đứng đầu, trầm giọng nói: “Người là dao thớt, ta là thịt cá. Nhiều lời cũng vô dụng, ta sớm đã không màng sống chết, tuyệt sẽ không nghiên cứu trận pháp nghịch đảo cho đại ma đầu, cũng mong đại tiểu thư tự bảo trọng.”
Bọn họ bị hủy hoại tu vi, bị nhốt trong lao ngục không thấy ánh mặt trời này chẳng khác gì tù nhân. Bách Lý Hưu muốn giết họ dễ dàng như giẫm chết con kiến.
Hiện giờ ma đầu dẫn đại tiểu thư tới đây ắt muốn đôi bên kìm kẹp lẫn nhau. Đại tiểu thư thông minh như thế, nhất định sẽ nghe hiểu ý ngoài lời của ông ta, rằng nếu có cơ hội thì hãy cứ lo thoát khỏi Ma giới, đừng quan tâm sự sống chết của họ.
Nói xong, ba người nhắm mắt lại, thể hiện rõ rệt sự anh dũng chịu chết.
Dẫu Phó Yểu Yểu thầm oán hận Phó Yểu kéo nàng tới đây nhưng chứng kiến cảnh này, nàng vẫn khó tránh khỏi cảm thán. Nếu họ biết đại tiểu thư mình mong nhớ sớm đã hồn bay phách tán thì chắc sẽ đau đớn khôn cùng nhỉ?
Bách Lý Hưu xem kịch bên cạnh cuối cùng cũng cười nhạo thành tiếng, hắn vừa cười vừa vỗ tay: “Cảm động quá.”
Nghe ngữ điệu quái gở này của hắn, Phó Yểu Yểu biết ngay sẽ có chuyện không hay rồi.
Quả nhiên, Bách Lý Hưu vung tay áo, một thanh kiếm sắt đen tuyền bỗng xuất hiện trong tay hắn. Hắn chầm chậm đưa thanh kiếm đó tới trước mặt Phó Yểu Yểu trước mặt, khóe miệng nở nụ cười xem kịch: “Đi đi, giết bọn họ, bản tôn sẽ tha cho ngươi.”
Phó Yểu Yểu hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.
Ba vị trưởng lão kia cũng đột ngột mở mắt. Trưởng lão cầm đầu lạnh giọng hỏi: “Bách Lý Hưu, ngươi nói thật à?”
Bách Lý Hưu đáp: “Bản tôn có bao giờ nói bừa đâu.”
Trưởng lão kia lập tức kêu to với Phó Yểu Yểu: “Đại tiểu thư! Kinh mạch của ba người bọn ta đã đứt gãy, chỉ còn là kẻ tàn phế, sống cũng chỉ để chờ chết, người mau giết bọn ta đi! Cho chúng ta chết một cách sảng khoái!”
Bách Lý Hưu còn chu đáo đưa thanh kiếm lên trước thêm chút: “Đi đi kìa.”
Bên tai là tiếng gào thét hào hùng của các trưởng lão, trước mắt là đại ma đầu xúi giục, bầu không khí đè nén đến mức này rồi, Phó Yểu Yểu thấy mình không làm chút gì nữa thì sẽ lộ tẩy mất.
Nàng nơm nớp lo sợ nhận lấy kiếm sắt, nhớ qua trạng thái điên cuồng của Phó Yểu, sau đó la to xông tới trong ánh mắt hài hước của Bách Lý Hưu: “Ta tuyệt đối sẽ không tự tay đâm người cùng tộc! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Chạy hai bước, chân trái mắc chân phải, ngã cái “uỳnh” một tiếng xuống đất, đầu đập vào cột đá đốt đèn bên cạnh, sau đó nhắm mắt, bất động.
Người nọ tóc bạc mày râu, nét mặt khá điềm tĩnh, có vẻ là người đứng đầu, trầm giọng nói: “Người là dao thớt, ta là thịt cá. Nhiều lời cũng vô dụng, ta sớm đã không màng sống chết, tuyệt sẽ không nghiên cứu trận pháp nghịch đảo cho đại ma đầu, cũng mong đại tiểu thư tự bảo trọng.”
Bọn họ bị hủy hoại tu vi, bị nhốt trong lao ngục không thấy ánh mặt trời này chẳng khác gì tù nhân. Bách Lý Hưu muốn giết họ dễ dàng như giẫm chết con kiến.
Hiện giờ ma đầu dẫn đại tiểu thư tới đây ắt muốn đôi bên kìm kẹp lẫn nhau. Đại tiểu thư thông minh như thế, nhất định sẽ nghe hiểu ý ngoài lời của ông ta, rằng nếu có cơ hội thì hãy cứ lo thoát khỏi Ma giới, đừng quan tâm sự sống chết của họ.
Nói xong, ba người nhắm mắt lại, thể hiện rõ rệt sự anh dũng chịu chết.
Dẫu Phó Yểu Yểu thầm oán hận Phó Yểu kéo nàng tới đây nhưng chứng kiến cảnh này, nàng vẫn khó tránh khỏi cảm thán. Nếu họ biết đại tiểu thư mình mong nhớ sớm đã hồn bay phách tán thì chắc sẽ đau đớn khôn cùng nhỉ?
Bách Lý Hưu xem kịch bên cạnh cuối cùng cũng cười nhạo thành tiếng, hắn vừa cười vừa vỗ tay: “Cảm động quá.”
Nghe ngữ điệu quái gở này của hắn, Phó Yểu Yểu biết ngay sẽ có chuyện không hay rồi.
Quả nhiên, Bách Lý Hưu vung tay áo, một thanh kiếm sắt đen tuyền bỗng xuất hiện trong tay hắn. Hắn chầm chậm đưa thanh kiếm đó tới trước mặt Phó Yểu Yểu trước mặt, khóe miệng nở nụ cười xem kịch: “Đi đi, giết bọn họ, bản tôn sẽ tha cho ngươi.”
Phó Yểu Yểu hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.
Ba vị trưởng lão kia cũng đột ngột mở mắt. Trưởng lão cầm đầu lạnh giọng hỏi: “Bách Lý Hưu, ngươi nói thật à?”
Bách Lý Hưu đáp: “Bản tôn có bao giờ nói bừa đâu.”
Trưởng lão kia lập tức kêu to với Phó Yểu Yểu: “Đại tiểu thư! Kinh mạch của ba người bọn ta đã đứt gãy, chỉ còn là kẻ tàn phế, sống cũng chỉ để chờ chết, người mau giết bọn ta đi! Cho chúng ta chết một cách sảng khoái!”
Bách Lý Hưu còn chu đáo đưa thanh kiếm lên trước thêm chút: “Đi đi kìa.”
Bên tai là tiếng gào thét hào hùng của các trưởng lão, trước mắt là đại ma đầu xúi giục, bầu không khí đè nén đến mức này rồi, Phó Yểu Yểu thấy mình không làm chút gì nữa thì sẽ lộ tẩy mất.
Nàng nơm nớp lo sợ nhận lấy kiếm sắt, nhớ qua trạng thái điên cuồng của Phó Yểu, sau đó la to xông tới trong ánh mắt hài hước của Bách Lý Hưu: “Ta tuyệt đối sẽ không tự tay đâm người cùng tộc! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Chạy hai bước, chân trái mắc chân phải, ngã cái “uỳnh” một tiếng xuống đất, đầu đập vào cột đá đốt đèn bên cạnh, sau đó nhắm mắt, bất động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.