Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp
Chương 3
Túy Hựu Hà Phương
26/06/2021
Đồng Tuyển gánh sự xui xẻo của nguyên chủ, ai biểu cậu là nam phụ ác độc.
Nhưng vì thực hiện nguyên tắc "Khổ trước sướng sau", nhân vật chính Nguyên Thác, thời kì đầu của cốt truyện, cũng như cậu không thể sống vui vẻ.
Ông nội của Nguyên Thác họ Bùi, lập nghiệp bằng kinh doanh bất động sản, dần dần trở thành ông chủ hàng đầu của giới tài chính, sau đó sinh ra ba trai một gái, con trai cả của Bùi lão gia tử chính là cha của Nguyên Thác.
Xuất thân của anh vốn dĩ rất tốt, nhưng lúc mẹ Nguyên Thác mang thai, cha anh ngoại tình với nữ thư ký.
Sau một hồi dây dưa, cuộc hôn nhân của hai vợ chồng tan vỡ, cũng chính thức ly hôn khi Nguyên Thác được 1 tuổi.
Nguyên Thác theo họ mẹ, từ nhỏ anh hầu như không được gặp cha ruột của mình, vì thế mà anh thường bị những đứa trẻ khác cười nhạo.
Vì dọn ra khỏi nhà nên cuộc sống của hai mẹ con luôn vô cùng nghèo túng, nỗi uất hận chồng cộng với áp lực cuộc sống, năm ấy Nguyên Thác lên 6 tuổi, mẹ của anh mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Thời thơ ấu, Nguyên Thác lớn lên bằng cách bị gọi là "Con của người điên" và "Thằng điên con".
Năm năm sau, mẹ anh từ trong nhà chạy ra, sau khi khiến người khác bị thương thì lao ra đường cái, chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Kể từ đó, Nguyên Thác sống một mình, dựa vào sự hỗ trợ của gia đình người cậu và làm thêm những công việc lặt vặt để kiếm tiền trang trải cộng sống cùng đóng học phí.
Năm ấy khi anh 17 tuổi, bước ngoặt của số mệnh đã đến.
Ông nội của Nguyên Thác là Bùi lão gia tử sinh bệnh nặng, Bùi gia đối mặt với việc tranh chấp tài sản, điều này khiến cho cha của Nguyên Thác là Bùi Dương nhận ra rằng, ông chỉ có một đứa con trai do vợ kế sinh ra và cũng rất hăng hái tranh giành tài sản.
Điều này rất bất lợi cho việc tranh đoạt gia sản của ông.
Vì vậy, Bùi Dương nghĩ đến con trai cả và lên kế hoạch đưa Nguyên Thác trở lại Bùi gia.
Nguyên Thác lúc đầu lạnh lùng không đáp ứng, nhưng Bùi Dương không chỉ chân thành xin lỗi anh mà còn cực kì quan tâm và yêu thương Nguyên Thác, thậm chí sau đó, ngay cả người cậu của anh, người đã quan tâm đến anh rất nhiều, cũng bày tỏ hi vọng Nguyên Thác sẽ quay về Bùi gia.
Thiếu niên chưa nếm mùi đời rốt cục cũng cảm động trước tình cảm gia đình, mà không ngờ được rằng, tất cả những thứ này chỉ là một cái bẫy mang danh tình cha. *
Nguyên Thác về nhà, ngay lập tức bị mấy cô chú muốn tranh gia sản nhắm đến, từ thuê người bắt cóc đến âm mưu hãm hại, nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó với anh.
Tất nhiên, với tư cách là nam chính, Nguyên Thác trải qua đấu tranh gian nan, đem âm mưu của bọn họ vạch trần từng cái, đồng thời khiến Bùi lão gia tử đưa ra quyết định cuối cùng, đem quyền lực chính và cổ phần của công ty giao cho con trai cả.
Bùi Dương lợi dụng con trai cả để giành lấy tài sản, nhưng người ông quan tâm nhất luôn là tiểu tam và cậu con trai út đã gắn bó hơn mười năm với ông.
Dưới sự kích động của tiểu tam, Bùi Dương quay sang ngờ vực Nguyên Thác, vì vậy lại có một cuộc gia tộc tranh đấu khác.
Kết cục cuối cùng là, Nguyên Thác bị cha mình và tiểu tam tính kế, bị bạn tốt và cấp dưới tin cậy phản bội, cuối cùng mắc món nợ khổng lồ, không hiểu vì sao lại đeo trên lưng tội danh trốn thuế, phải ngồi tù.
Sau khi ra tù, anh biến thành đừng nói tình người Nữu Hỗ Lộc · Nguyên Thác. **
Sau màn báo thù đỉnh của chóp đầy gay cấn và sảng khoái, anh trả thù quyết liệt những kẻ đã phản bội mình, hoàn toàn trở thành người nắm quyền Bùi gia.
Tức giận cũng xả xong, quyền lực cũng nắm trong tay, Nguyên Thác cảm thấy cuộc đời cô đơn lạnh lẽo như tuyết mùa đông, cần tình thân an ủi vỗ về nên đã mua một căn biệt thự cho cậu và mợ từng giúp đỡ mình, sau đó ở bên cạnh, muốn giống như trước, sống một cuộc sống yên bình và lặng lẽ.
Tuy nhiên đúng lúc này, Bùi Dương, người sắp phá sản và phải vào tù, đã nói cho Nguyên Thác biết sự thật.
Hóa ra, cậu của Nguyên Thác từng là bạn học bốn năm với Bùi Dương, ông ấy hiểu rõ tính cách của anh, trước khi Nguyên Thác trở về nhà, ông cũng đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, thế nhưng ông cố tình không quan tâm.
Cách làm này nhằm khơi dậy hận thù trong lòng Nguyên Thác, kích thích anh tranh giành tài sản.
Bất luận là việc Nguyên Thác được giảm án và ra tù, hay nắm giữ nhược điểm của Bùi Dương để trả thù, đều có sự dẫn dắt sau lưng của ông.
Sau khi biết được sự thật, Nguyên Thác hoàn toàn sụp đổ, anh có thể chịu được kẻ thù hãm hại, nhưng anh không thể chấp nhận người thân duy nhất ở bên tính kế mình.
Đồng Tuyển, người đọc sách, cũng suýt sụp đổ.
Đây là loại âm mưu đen tối đến nhường nào?
Những cú cua gắt của tác giả, chẳng qua là muốn thể hiện một tư tưởng chính "Nam chính truyện này là một người điên cuồng cố chấp".
Trải qua những chuyện này khiến anh không còn tin tưởng bất cứ người nào nữa, u ám đa nghi, lạnh lùng quái gở, cự tuyệt tất cả các mối quan hệ ấm áp nào xuất hiện.
Mà hiện tại, người xuất hiện trước mặt Đồng Tuyển chính là thiếu niên nam chính chưa trải sự đời, chưa trải qua âm mưu lừa gạt nào cả.
Là nhân vật chính, những việc trải qua có thể rất thảm, nhưng diện mạo tất nhiên sẽ không tệ.
Nguyên Thác lớn lên với một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, đôi mắt và lông mày rõ nét, mũi cao thẳng, cằm hơi nhọn, đường nét khuôn mặt mang cảm giác anh tuấn kiên cường, thái dương có một vết bầm, một nửa ẩn dưới mái tóc.
Đáng ra anh phải cực kì anh tuấn ngon trai, nhưng không biết có phải vì lúc này sắc mặt anh quá nhợt nhạt, đôi mắt anh tối đen như mực, đáy mắt dường như có thứ gì đó vô hình.
Như nước lặng, lại như ngọn lửa cuồng nộ.
Anh nhìn chằm chằm Đồng Tuyển, và Đồng Tuyển cũng đang nhìn anh.
Trong ấn tượng thì có vẻ tình tiết thi cử của Nguyên Thác không xuất hiện, hoặc do tác giả không muốn lãng phí bút mực miêu tả, Đồng Tuyển cũng không rõ cốt truyện của Nguyên Thác đã phát triển đến đâu.
Tuy nhiên, nhìn đối phương mặc bộ đồng phục hết sức bình thường kia, có lẽ anh chưa quay về Bùi gia.
Vì vậy Đồng Tuyển hỏi lại lần nữa: "Nguyên Thác, cậu không sao chứ?"
Cậu hơi khom người đứng ở sườn cầu thang, nói xong cúi đầu liếc xuống, Nguyên Thác không biết từ lúc nào đã túm lấy cánh tay của cậu, nắm còn rất chặt.
Nguyên Thác cũng chú ý tới ánh mắt của Đồng Tuyển, thả tay ra, chốc lát sau hỏi: "Cậu là Đồng Tuyển?"
Nguyên Thác là học sinh chuyển trường, hai người lúc này cũng không quen thân, Đồng Tuyển "Ừ" một tiếng: "Tôi mới từ văn phòng của giám thị Vương ra, thầy nói cậu buổi sáng không tham gia thi môn toán, bảo cậu đến văn phòng gặp thầy."
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu." Nguyên Thác không nhìn cậu nữa, ấn ấn huyệt thái dương: "Tôi có chút mệt, nghỉ một lát sẽ đi."
Đồng Tuyển nói "Được", sau đó tiếng bước chân vang lên bên tai, cậu rời đi, và một lần nữa chỉ còn lại Nguyên Thác trên hành lang vắng vẻ.
Không cần phải giả vờ nữa, bờ vai cố sức kéo căng của Nguyên Thác bỗng chốc sụp xuống.
Anh không chỉ hơi mệt mà đầu còn đau như búa bổ, hoa mắt ù tai, cả người như muốn gục xuống, không có một chút sức lực nào.
Mọi thứ bắt nguồn từ những giấc mơ ám ảnh anh dạo gần đây.
Giấc mơ đầu tiên xuất hiện vào khoảng hai tuần trước, trong mơ, dường như anh đã trải qua điều gì đó sắp xảy ra trong tương lai, mỗi một chi tiết đều rõ ràng.
Sau lần đó, những giấc mơ như vậy bắt đầu xuất hiện một cách đứt quãng, lúc đầu, Nguyên Thác cũng không quá bận tâm —— anh thực sự rất bận.
Hiện tại chỉ còn hơn ba tháng nữa là đến kì thi tuyển sinh đại học, hầu hết các gia đình có thí sinh lớp 12 đều như gặp đại địch, đã bước vào trạng thái chuẩn bị. (lo sốt vó =((, 2k3 năm nay thi tốt nha.)
Cha mẹ không chỉ chăm thay đổi món ăn để bổ sung chất dinh dưỡng cho con, mà còn muốn con không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ đọc sách ôn thi, việc nhà cũng không cần làm, dành toàn bộ thời gian cho việc học và nghỉ ngơi.
Nhưng Nguyên Thác không có điều kiện này.
Đối với hoàn cảnh nghèo khó của anh mà nói, thi đỗ vào một trường đại học tốt là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận, Nguyên Thác cũng muốn tập trung đọc sách ôn tập, nhưng sau khi hoàn thành bài tập nặng nề, anh phải tiếp tục cày như điên để có tiền trang trải cuộc sống.
Buổi sáng, anh phục vụ học sinh trong nhà ăn của trường, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, bao ăn, lương mỗi tháng 500 tệ.
Buổi tối sau khi tan học, Nguyên Thác đến một quán Internet gần đó để làm công việc quản lý mạng, sửa chữa máy tính, cài đặt chương trình và thậm chí là dọn dẹp.
Khi có ít khách, anh có thể dành thời gian để làm một số bài tập về nhà, còn có thể sử dụng máy tính ở đây để tìm tài liệu – dù sao thì anh cũng không thể mua nổi nó.
Mặc dù là học sinh làm bán thời gian nhưng được cái siêng năng, tiền thuê rẻ, tay cũng rất khéo, các chủ quán Internet đều sẵn lòng thuê anh.
Cuộc sống sinh hoạt gian khổ khiến anh không kịp để tâm rất nhiều chuyện, mà những cơn ác mộng rời rác đeo bám không ngừng, hơn nữa càng ngày càng chân thực.
Bị cha ruột hãm hại, bị bạn bè phản bội, bị cậu lợi dụng, những cuộc tranh đấu ngươi lừa ta gạt, những màn trả thù đẫm máu, sự trống rỗng sau thắng lợi... Đôi khi anh thậm chí còn cảm thấy mình thực sự đã trải qua cuộc sống này.
Anh bắt đầu hàng đêm trằn trọc khó ngủ, mệt muốn chết cũng không có điều kiện đi gặp bác sĩ tâm lý giá cả đắt đỏ, nhưng ngược lại nhận ra rằng, nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh đang dần xác minh tính xác thực của những giấc mơ này.
Kết quả là chỉ mới hôm qua thôi, Nguyên Thác mất việc.
Bởi vì ngày hôm sau đến kì thi tháng, trường học cho học sinh nghỉ sớm nửa ngày tự do ôn tập, nên Nguyên Thác cầm sách đến quán Net.
—— Chủ quán có việc phải ra ngoài, thuê anh trông quán nửa ngày, bảo nếu cẩn thận sẽ trả thêm 20 tệ.
Cái giá này có chút bắt bạt người ta, nhưng thêm một chút cũng là thêm, Nguyên Thác trông quán rất nghiêm túc, cho đến khi hai người say rượu tới vào ban đêm, đập vỡ máy tính trong khi chơi game.
Hai người gây rắc rối muốn quỵt nợ, Nguyên Thác liền ngăn không cho bọn họ đi, hai bên xảy ra xô xát, anh bị đánh vỡ đầu phải đến cục cảnh sát.
Cuối cùng, hai người kia mất tiền xin lỗi nhưng khi ông chủ trở về, thấy thiệt hại đồ còn dọa khách bỏ đi, vẫn nhảy dựng lên, không những không trả tiền công hôm đó mà còn đuổi anh đi.
Mặc dù rõ ràng anh vì trông quán mà bị thương, trong toàn bộ sự việc cũng không có lỗi của anh.
Đúng lúc Nguyên Thác rời quán thì trời mưa to, đang trong thời gian tiết trời mùa xuân se lạnh, anh còn bị người đánh vào đầu, về đến nhà liền bắt đầu sốt cao.
Trong lúc mê man, anh đã có giấc mơ cuối cùng, trong mơ, Nguyên Thác nhìn thấy kết cục của chính mình.
Tỉnh lại từ trong mơ, mồ hôi đầm đìa, vẫn là một học sinh lớp 12, đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ, những cuốn sách giáo khoa ở trên bàn chuẩn bị để sáng dậy sớm ôn bài, như thể không có gì thay đổi.
Nhưng trên thực tế, hết thảy hi vọng tốt đẹp trong cuộc sống đã bị đập nát vỡ vụn, chưa bao giờ được người nào đối xử thật lòng thật dạ, tất cả sự thân thiết đều là dối trá, tất cả âm mưu đều được che giấu bằng ý tốt.
Nói đến cũng buồn cười, dù cuộc sống khó khăn nhưng anh chưa bao giờ ghen tị với điều kiện gia đình của người khác, mình có mệt nhọc thế nào cũng không oán trách khi phải chạy khắp nơi làm việc, bởi vì mẹ anh từng nói, chỉ cần sống cố gắng hết mình thì mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.
Nhưng đây lại chính là kết quả cho sự cố gắng của anh, quay đầu nhìn lại hết thảy đều là công dã tràng, thứ tồn tại duy nhất, chỉ có sự thật tàn nhẫn mà thôi.
Tuy vậy, điều này cũng tốt.
Trước khi bị che mắt bởi những lớp vỏ bọc đường đó, anh đã nhìn rõ mọi thứ và tỉnh táo nhận ra rằng, hơi ấm của thế giới không liên quan gì đến bản thân mình.
Lần này, anh sẽ không đón nhận thêm cái gọi là "Lòng tốt" của bất kỳ người nào.
Nguyên Thác lắc đầu cười khổ một tiếng, lấy tay xoa xoa thái dương, nhớ đến Đồng Tuyển nói giám thị Vương tìm mình, liền vịn lan can đứng dậy, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đêm qua trời mưa to, anh không thể đi mua thuốc, nằm đắp chăn trên giường cố gắng vượt qua trận sốt cao này, lại gặp ác mộng cả đêm, mãi cho đến hơn 10h sáng mới tỉnh dậy.
Chính vì điều này mà Nguyên Thác, người luôn luôn chăm chỉ, mới có thể phá lệ bỏ thi.
Cả trời đất như quay cuồng, từng mảnh vụn trong mơ vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh, tầm nhìn trước mặt dần trở nên tối đen.
Đúng lúc này, một bàn tay từ bên hông vòng qua, đỡ lấy anh. (ôm à? ≖‿≖)
Lòng bàn tay nóng hổi, một cốc trà sữa bốc khói nghi ngút được nhét vào.
"Sữa bò bán hết rồi, cậu ráng uống cái này một chút."
Đồng Tuyển, người đi rồi quay lại, nói: "Tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch, chắc là hạ đường huyết, bổ sung thể lực một chút, sau đó tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Nguyên Thác đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía cậu giống như là không tiếp nhận chuyện này.
* câu gốc là 涉世未深 – Thiệp thế vị thâm: nghĩa là ra đời không lâu, kinh nghiệm sống chưa nhiều, chưa va chạm nhiều.
** Nữu Hỗ Lộc – Nữu Hỗ Lộc thị (chữ Hán: 鈕祜祿氏) hay Nữu Hỗ Lỗ thị (钮祜鲁氏) hoặc Nữu Cổ Lộc thị (钮钴禄氏) là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến của triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nổi tiếng của họ này được liệt vào một trong "Mãn tộc Bát đại tính". Muốn biết thêm chi tiết xin mời tra gg vì editor cũng chịu, ghi vậy chứ không hiểu hệ hệ.
Đợi tui edit cái meme Đời lạnh như tuyết cho =))), trời ơi với vốn từ hạn hẹp này tui chả biết edit sao cho văn nữa.
Nhưng vì thực hiện nguyên tắc "Khổ trước sướng sau", nhân vật chính Nguyên Thác, thời kì đầu của cốt truyện, cũng như cậu không thể sống vui vẻ.
Ông nội của Nguyên Thác họ Bùi, lập nghiệp bằng kinh doanh bất động sản, dần dần trở thành ông chủ hàng đầu của giới tài chính, sau đó sinh ra ba trai một gái, con trai cả của Bùi lão gia tử chính là cha của Nguyên Thác.
Xuất thân của anh vốn dĩ rất tốt, nhưng lúc mẹ Nguyên Thác mang thai, cha anh ngoại tình với nữ thư ký.
Sau một hồi dây dưa, cuộc hôn nhân của hai vợ chồng tan vỡ, cũng chính thức ly hôn khi Nguyên Thác được 1 tuổi.
Nguyên Thác theo họ mẹ, từ nhỏ anh hầu như không được gặp cha ruột của mình, vì thế mà anh thường bị những đứa trẻ khác cười nhạo.
Vì dọn ra khỏi nhà nên cuộc sống của hai mẹ con luôn vô cùng nghèo túng, nỗi uất hận chồng cộng với áp lực cuộc sống, năm ấy Nguyên Thác lên 6 tuổi, mẹ của anh mắc bệnh tâm thần phân liệt.
Thời thơ ấu, Nguyên Thác lớn lên bằng cách bị gọi là "Con của người điên" và "Thằng điên con".
Năm năm sau, mẹ anh từ trong nhà chạy ra, sau khi khiến người khác bị thương thì lao ra đường cái, chết trong một vụ tai nạn xe cộ.
Kể từ đó, Nguyên Thác sống một mình, dựa vào sự hỗ trợ của gia đình người cậu và làm thêm những công việc lặt vặt để kiếm tiền trang trải cộng sống cùng đóng học phí.
Năm ấy khi anh 17 tuổi, bước ngoặt của số mệnh đã đến.
Ông nội của Nguyên Thác là Bùi lão gia tử sinh bệnh nặng, Bùi gia đối mặt với việc tranh chấp tài sản, điều này khiến cho cha của Nguyên Thác là Bùi Dương nhận ra rằng, ông chỉ có một đứa con trai do vợ kế sinh ra và cũng rất hăng hái tranh giành tài sản.
Điều này rất bất lợi cho việc tranh đoạt gia sản của ông.
Vì vậy, Bùi Dương nghĩ đến con trai cả và lên kế hoạch đưa Nguyên Thác trở lại Bùi gia.
Nguyên Thác lúc đầu lạnh lùng không đáp ứng, nhưng Bùi Dương không chỉ chân thành xin lỗi anh mà còn cực kì quan tâm và yêu thương Nguyên Thác, thậm chí sau đó, ngay cả người cậu của anh, người đã quan tâm đến anh rất nhiều, cũng bày tỏ hi vọng Nguyên Thác sẽ quay về Bùi gia.
Thiếu niên chưa nếm mùi đời rốt cục cũng cảm động trước tình cảm gia đình, mà không ngờ được rằng, tất cả những thứ này chỉ là một cái bẫy mang danh tình cha. *
Nguyên Thác về nhà, ngay lập tức bị mấy cô chú muốn tranh gia sản nhắm đến, từ thuê người bắt cóc đến âm mưu hãm hại, nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó với anh.
Tất nhiên, với tư cách là nam chính, Nguyên Thác trải qua đấu tranh gian nan, đem âm mưu của bọn họ vạch trần từng cái, đồng thời khiến Bùi lão gia tử đưa ra quyết định cuối cùng, đem quyền lực chính và cổ phần của công ty giao cho con trai cả.
Bùi Dương lợi dụng con trai cả để giành lấy tài sản, nhưng người ông quan tâm nhất luôn là tiểu tam và cậu con trai út đã gắn bó hơn mười năm với ông.
Dưới sự kích động của tiểu tam, Bùi Dương quay sang ngờ vực Nguyên Thác, vì vậy lại có một cuộc gia tộc tranh đấu khác.
Kết cục cuối cùng là, Nguyên Thác bị cha mình và tiểu tam tính kế, bị bạn tốt và cấp dưới tin cậy phản bội, cuối cùng mắc món nợ khổng lồ, không hiểu vì sao lại đeo trên lưng tội danh trốn thuế, phải ngồi tù.
Sau khi ra tù, anh biến thành đừng nói tình người Nữu Hỗ Lộc · Nguyên Thác. **
Sau màn báo thù đỉnh của chóp đầy gay cấn và sảng khoái, anh trả thù quyết liệt những kẻ đã phản bội mình, hoàn toàn trở thành người nắm quyền Bùi gia.
Tức giận cũng xả xong, quyền lực cũng nắm trong tay, Nguyên Thác cảm thấy cuộc đời cô đơn lạnh lẽo như tuyết mùa đông, cần tình thân an ủi vỗ về nên đã mua một căn biệt thự cho cậu và mợ từng giúp đỡ mình, sau đó ở bên cạnh, muốn giống như trước, sống một cuộc sống yên bình và lặng lẽ.
Tuy nhiên đúng lúc này, Bùi Dương, người sắp phá sản và phải vào tù, đã nói cho Nguyên Thác biết sự thật.
Hóa ra, cậu của Nguyên Thác từng là bạn học bốn năm với Bùi Dương, ông ấy hiểu rõ tính cách của anh, trước khi Nguyên Thác trở về nhà, ông cũng đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, thế nhưng ông cố tình không quan tâm.
Cách làm này nhằm khơi dậy hận thù trong lòng Nguyên Thác, kích thích anh tranh giành tài sản.
Bất luận là việc Nguyên Thác được giảm án và ra tù, hay nắm giữ nhược điểm của Bùi Dương để trả thù, đều có sự dẫn dắt sau lưng của ông.
Sau khi biết được sự thật, Nguyên Thác hoàn toàn sụp đổ, anh có thể chịu được kẻ thù hãm hại, nhưng anh không thể chấp nhận người thân duy nhất ở bên tính kế mình.
Đồng Tuyển, người đọc sách, cũng suýt sụp đổ.
Đây là loại âm mưu đen tối đến nhường nào?
Những cú cua gắt của tác giả, chẳng qua là muốn thể hiện một tư tưởng chính "Nam chính truyện này là một người điên cuồng cố chấp".
Trải qua những chuyện này khiến anh không còn tin tưởng bất cứ người nào nữa, u ám đa nghi, lạnh lùng quái gở, cự tuyệt tất cả các mối quan hệ ấm áp nào xuất hiện.
Mà hiện tại, người xuất hiện trước mặt Đồng Tuyển chính là thiếu niên nam chính chưa trải sự đời, chưa trải qua âm mưu lừa gạt nào cả.
Là nhân vật chính, những việc trải qua có thể rất thảm, nhưng diện mạo tất nhiên sẽ không tệ.
Nguyên Thác lớn lên với một khuôn mặt đẹp trai sáng sủa, đôi mắt và lông mày rõ nét, mũi cao thẳng, cằm hơi nhọn, đường nét khuôn mặt mang cảm giác anh tuấn kiên cường, thái dương có một vết bầm, một nửa ẩn dưới mái tóc.
Đáng ra anh phải cực kì anh tuấn ngon trai, nhưng không biết có phải vì lúc này sắc mặt anh quá nhợt nhạt, đôi mắt anh tối đen như mực, đáy mắt dường như có thứ gì đó vô hình.
Như nước lặng, lại như ngọn lửa cuồng nộ.
Anh nhìn chằm chằm Đồng Tuyển, và Đồng Tuyển cũng đang nhìn anh.
Trong ấn tượng thì có vẻ tình tiết thi cử của Nguyên Thác không xuất hiện, hoặc do tác giả không muốn lãng phí bút mực miêu tả, Đồng Tuyển cũng không rõ cốt truyện của Nguyên Thác đã phát triển đến đâu.
Tuy nhiên, nhìn đối phương mặc bộ đồng phục hết sức bình thường kia, có lẽ anh chưa quay về Bùi gia.
Vì vậy Đồng Tuyển hỏi lại lần nữa: "Nguyên Thác, cậu không sao chứ?"
Cậu hơi khom người đứng ở sườn cầu thang, nói xong cúi đầu liếc xuống, Nguyên Thác không biết từ lúc nào đã túm lấy cánh tay của cậu, nắm còn rất chặt.
Nguyên Thác cũng chú ý tới ánh mắt của Đồng Tuyển, thả tay ra, chốc lát sau hỏi: "Cậu là Đồng Tuyển?"
Nguyên Thác là học sinh chuyển trường, hai người lúc này cũng không quen thân, Đồng Tuyển "Ừ" một tiếng: "Tôi mới từ văn phòng của giám thị Vương ra, thầy nói cậu buổi sáng không tham gia thi môn toán, bảo cậu đến văn phòng gặp thầy."
"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu." Nguyên Thác không nhìn cậu nữa, ấn ấn huyệt thái dương: "Tôi có chút mệt, nghỉ một lát sẽ đi."
Đồng Tuyển nói "Được", sau đó tiếng bước chân vang lên bên tai, cậu rời đi, và một lần nữa chỉ còn lại Nguyên Thác trên hành lang vắng vẻ.
Không cần phải giả vờ nữa, bờ vai cố sức kéo căng của Nguyên Thác bỗng chốc sụp xuống.
Anh không chỉ hơi mệt mà đầu còn đau như búa bổ, hoa mắt ù tai, cả người như muốn gục xuống, không có một chút sức lực nào.
Mọi thứ bắt nguồn từ những giấc mơ ám ảnh anh dạo gần đây.
Giấc mơ đầu tiên xuất hiện vào khoảng hai tuần trước, trong mơ, dường như anh đã trải qua điều gì đó sắp xảy ra trong tương lai, mỗi một chi tiết đều rõ ràng.
Sau lần đó, những giấc mơ như vậy bắt đầu xuất hiện một cách đứt quãng, lúc đầu, Nguyên Thác cũng không quá bận tâm —— anh thực sự rất bận.
Hiện tại chỉ còn hơn ba tháng nữa là đến kì thi tuyển sinh đại học, hầu hết các gia đình có thí sinh lớp 12 đều như gặp đại địch, đã bước vào trạng thái chuẩn bị. (lo sốt vó =((, 2k3 năm nay thi tốt nha.)
Cha mẹ không chỉ chăm thay đổi món ăn để bổ sung chất dinh dưỡng cho con, mà còn muốn con không quan tâm đến những chuyện khác, chỉ đọc sách ôn thi, việc nhà cũng không cần làm, dành toàn bộ thời gian cho việc học và nghỉ ngơi.
Nhưng Nguyên Thác không có điều kiện này.
Đối với hoàn cảnh nghèo khó của anh mà nói, thi đỗ vào một trường đại học tốt là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận, Nguyên Thác cũng muốn tập trung đọc sách ôn tập, nhưng sau khi hoàn thành bài tập nặng nề, anh phải tiếp tục cày như điên để có tiền trang trải cuộc sống.
Buổi sáng, anh phục vụ học sinh trong nhà ăn của trường, chỉ mất hơn nửa tiếng đồng hồ, bao ăn, lương mỗi tháng 500 tệ.
Buổi tối sau khi tan học, Nguyên Thác đến một quán Internet gần đó để làm công việc quản lý mạng, sửa chữa máy tính, cài đặt chương trình và thậm chí là dọn dẹp.
Khi có ít khách, anh có thể dành thời gian để làm một số bài tập về nhà, còn có thể sử dụng máy tính ở đây để tìm tài liệu – dù sao thì anh cũng không thể mua nổi nó.
Mặc dù là học sinh làm bán thời gian nhưng được cái siêng năng, tiền thuê rẻ, tay cũng rất khéo, các chủ quán Internet đều sẵn lòng thuê anh.
Cuộc sống sinh hoạt gian khổ khiến anh không kịp để tâm rất nhiều chuyện, mà những cơn ác mộng rời rác đeo bám không ngừng, hơn nữa càng ngày càng chân thực.
Bị cha ruột hãm hại, bị bạn bè phản bội, bị cậu lợi dụng, những cuộc tranh đấu ngươi lừa ta gạt, những màn trả thù đẫm máu, sự trống rỗng sau thắng lợi... Đôi khi anh thậm chí còn cảm thấy mình thực sự đã trải qua cuộc sống này.
Anh bắt đầu hàng đêm trằn trọc khó ngủ, mệt muốn chết cũng không có điều kiện đi gặp bác sĩ tâm lý giá cả đắt đỏ, nhưng ngược lại nhận ra rằng, nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh đang dần xác minh tính xác thực của những giấc mơ này.
Kết quả là chỉ mới hôm qua thôi, Nguyên Thác mất việc.
Bởi vì ngày hôm sau đến kì thi tháng, trường học cho học sinh nghỉ sớm nửa ngày tự do ôn tập, nên Nguyên Thác cầm sách đến quán Net.
—— Chủ quán có việc phải ra ngoài, thuê anh trông quán nửa ngày, bảo nếu cẩn thận sẽ trả thêm 20 tệ.
Cái giá này có chút bắt bạt người ta, nhưng thêm một chút cũng là thêm, Nguyên Thác trông quán rất nghiêm túc, cho đến khi hai người say rượu tới vào ban đêm, đập vỡ máy tính trong khi chơi game.
Hai người gây rắc rối muốn quỵt nợ, Nguyên Thác liền ngăn không cho bọn họ đi, hai bên xảy ra xô xát, anh bị đánh vỡ đầu phải đến cục cảnh sát.
Cuối cùng, hai người kia mất tiền xin lỗi nhưng khi ông chủ trở về, thấy thiệt hại đồ còn dọa khách bỏ đi, vẫn nhảy dựng lên, không những không trả tiền công hôm đó mà còn đuổi anh đi.
Mặc dù rõ ràng anh vì trông quán mà bị thương, trong toàn bộ sự việc cũng không có lỗi của anh.
Đúng lúc Nguyên Thác rời quán thì trời mưa to, đang trong thời gian tiết trời mùa xuân se lạnh, anh còn bị người đánh vào đầu, về đến nhà liền bắt đầu sốt cao.
Trong lúc mê man, anh đã có giấc mơ cuối cùng, trong mơ, Nguyên Thác nhìn thấy kết cục của chính mình.
Tỉnh lại từ trong mơ, mồ hôi đầm đìa, vẫn là một học sinh lớp 12, đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ, những cuốn sách giáo khoa ở trên bàn chuẩn bị để sáng dậy sớm ôn bài, như thể không có gì thay đổi.
Nhưng trên thực tế, hết thảy hi vọng tốt đẹp trong cuộc sống đã bị đập nát vỡ vụn, chưa bao giờ được người nào đối xử thật lòng thật dạ, tất cả sự thân thiết đều là dối trá, tất cả âm mưu đều được che giấu bằng ý tốt.
Nói đến cũng buồn cười, dù cuộc sống khó khăn nhưng anh chưa bao giờ ghen tị với điều kiện gia đình của người khác, mình có mệt nhọc thế nào cũng không oán trách khi phải chạy khắp nơi làm việc, bởi vì mẹ anh từng nói, chỉ cần sống cố gắng hết mình thì mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.
Nhưng đây lại chính là kết quả cho sự cố gắng của anh, quay đầu nhìn lại hết thảy đều là công dã tràng, thứ tồn tại duy nhất, chỉ có sự thật tàn nhẫn mà thôi.
Tuy vậy, điều này cũng tốt.
Trước khi bị che mắt bởi những lớp vỏ bọc đường đó, anh đã nhìn rõ mọi thứ và tỉnh táo nhận ra rằng, hơi ấm của thế giới không liên quan gì đến bản thân mình.
Lần này, anh sẽ không đón nhận thêm cái gọi là "Lòng tốt" của bất kỳ người nào.
Nguyên Thác lắc đầu cười khổ một tiếng, lấy tay xoa xoa thái dương, nhớ đến Đồng Tuyển nói giám thị Vương tìm mình, liền vịn lan can đứng dậy, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đêm qua trời mưa to, anh không thể đi mua thuốc, nằm đắp chăn trên giường cố gắng vượt qua trận sốt cao này, lại gặp ác mộng cả đêm, mãi cho đến hơn 10h sáng mới tỉnh dậy.
Chính vì điều này mà Nguyên Thác, người luôn luôn chăm chỉ, mới có thể phá lệ bỏ thi.
Cả trời đất như quay cuồng, từng mảnh vụn trong mơ vẫn quanh quẩn trong tâm trí anh, tầm nhìn trước mặt dần trở nên tối đen.
Đúng lúc này, một bàn tay từ bên hông vòng qua, đỡ lấy anh. (ôm à? ≖‿≖)
Lòng bàn tay nóng hổi, một cốc trà sữa bốc khói nghi ngút được nhét vào.
"Sữa bò bán hết rồi, cậu ráng uống cái này một chút."
Đồng Tuyển, người đi rồi quay lại, nói: "Tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch, chắc là hạ đường huyết, bổ sung thể lực một chút, sau đó tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Nguyên Thác đột nhiên ngẩn ra, nhìn về phía cậu giống như là không tiếp nhận chuyện này.
* câu gốc là 涉世未深 – Thiệp thế vị thâm: nghĩa là ra đời không lâu, kinh nghiệm sống chưa nhiều, chưa va chạm nhiều.
** Nữu Hỗ Lộc – Nữu Hỗ Lộc thị (chữ Hán: 鈕祜祿氏) hay Nữu Hỗ Lỗ thị (钮祜鲁氏) hoặc Nữu Cổ Lộc thị (钮钴禄氏) là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến của triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nổi tiếng của họ này được liệt vào một trong "Mãn tộc Bát đại tính". Muốn biết thêm chi tiết xin mời tra gg vì editor cũng chịu, ghi vậy chứ không hiểu hệ hệ.
Đợi tui edit cái meme Đời lạnh như tuyết cho =))), trời ơi với vốn từ hạn hẹp này tui chả biết edit sao cho văn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.