Sau Khi Đại Lão Huyền Học Ở Tinh Tế Bày Quán, Cô Bất Ngờ Hot Rồi
Chương 14: Hội Nghị Tuyển Dụng Sáng Sớm 1
La Bặc Thượng Thiên
18/09/2023
Khúc Giản Nhi kiếp trước là cô nhi, may mắn được lão đạo sĩ *tị thế nhận nuôi. Bởi vì có thiên phú dị bẩm, học một thân bản lĩnh. Sau đó, lão đạo sĩ qua đời trước khi mạt thế đến.
*tị thế: thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với ngoại giới
Đối với đạo quan. Khúc Giản Nhi thích nó từ tận đáy lòng.
Nhớ lại.
Khi Bạch Vi đẩy cửa mà vào, phát hiện chốt cửa đã bị khóa: “Không phải nói không người nối nghiệp, cha mẹ chưa gặp mặt mới đem nơi này để lại cho chị, đây có người sống mà?”
Khúc Giản Nhi không nói gì.
“Kẽo kẹt” một tiếng.
Một đứa trẻ khoảng 5 tuổi bước ra từ phía sau cánh cửa.
“Các ngươi là ai vậy?”
Bạch Vi chống tay lên hông, dùng giọng điệu đặc biệt không nữ tính nói: “Những lời này hẳn chúng tôi nên hỏi em đấy?”
Cậu bé nhanh chóng đóng cửa, vào bên trong.
“Anh, có người xấu lại đây!!!”
Bạch Vi buồn bực: Có người xấu xinh đẹp như chúng ta?
Khúc Giản Nhi rung đùi: “Khiếp sợ, đạo quan cũ nát không chịu nổi bị kẻ địch phá cửa đi vào, xong việc thế mà không một người biết được. Cơ sở hạ tầng và an ninh khu náo nhiệt Đế Quốc chểnh mảng như thế, rốt cuộc nhân tính méo mó, hay đạo đức chôn vùi?”
→_→ Bạch Vi: Tỉnh tỉnh, chị ở đây diễn cái gì đấy?
(っ?з Tiểu Trương: Đại sư nói cái gì cũng đúng!
Sân đạo quân trồng một bụi cây kim ngân cao 3 mét, những chiếc lá xanh biết tung bay theo gió. Bên cạnh chiếc bàn đá dưới cây bồ đề, có 3 người đang ngồi.
1 giờ sau.
Bên người Khúc Giản Nhi có 8 cái bát lớn chồng lên.
Mạt thế thường xuyên ăn một bữa đói 3 bữa, đối mặt với mỹ thực, cô đã hóa thân thành xe lửa: Ăn như điên, ăn như điên, ăn như điên——
Khúc Giản Nhi nhấc tay: “Làm phiền thêm một chén.”
Bạch Vi cắn chiếc đũa: “Quen biết chị hai năm, lần đầu tiên chị biết dạ dày chị có thể chứa thức ăn như vậy.”
(っ?з Tiểu Trương: Đại sư không giống người bình thường!
Khúc Giản Nhi sờ sờ bụng, lại duỗi thân duỗi người, yên tĩnh ngồi trên ghế gập nhỏ đợi cơm.
Thiếu niên đẹp trai tràn đầy hơi thở học sinh, cậu cầm một cái chén nóng hầm hập, bước nhanh đi đến.
Phía sau Mạnh Thanh Dương 3 cái đuôi nhỏ đi theo: “Cho.”
Khúc Giản Nhi nhanh chóng giải quyết xong chén thứ 9.
Cơm nước xong.
Khúc Giản Nhi ôm đầu ngủ gật: “Ngươi vừa mới nói, đạo quan bị cơ quan liên đới quản chế, còn nợ Đế Quốc rất nhiều tiền thuế, nợ quá nhiều khả năng sẽ bị cưỡng chế phá dỡ?”
Mạnh Thanh Dương gật đầu: “Ừm, tôi và Tam Bảo tá túc ở chỗ này mới một thời gian, cửa đã bị dán mười mấy tờ hóa đơn phạt. Tôi nghe hàng xóm láng giềng nói, trước khi đạo sĩ nơi này qua đời, đã bị liệt vào kiến trúc xây dựng trái phép.”
Khúc Giản Nhi ăn uống no nghê, ngậm cỏ đuôi chó, cô tự hỏi làm sao giữ được đạo quan.
Mạnh Thanh Dương nhỏ giọng nói: “Các ngươi cũng không nhà để về mới đến đây tá túc sao? Nơi này mười mấy năm không có người sống, có rất nhiều phòng trống, cũng không biết còn có thể yên ổn sống được bao lâu.”
Khúc Giản Nhi đứng lên: “Chỉ cần đóng thuế, lại chứng minh không vi phạm quy định, nó vẫn có thể sống mãi.”
Mạnh Thanh Dương gật đầu: “Lý luận đúng, nhưng là……”
Khúc Giản Nhi giọng nói sắc bén: “Không có nhưng là.”
*tị thế: thoát li cuộc sống hiện tại, tránh tiếp xúc với ngoại giới
Đối với đạo quan. Khúc Giản Nhi thích nó từ tận đáy lòng.
Nhớ lại.
Khi Bạch Vi đẩy cửa mà vào, phát hiện chốt cửa đã bị khóa: “Không phải nói không người nối nghiệp, cha mẹ chưa gặp mặt mới đem nơi này để lại cho chị, đây có người sống mà?”
Khúc Giản Nhi không nói gì.
“Kẽo kẹt” một tiếng.
Một đứa trẻ khoảng 5 tuổi bước ra từ phía sau cánh cửa.
“Các ngươi là ai vậy?”
Bạch Vi chống tay lên hông, dùng giọng điệu đặc biệt không nữ tính nói: “Những lời này hẳn chúng tôi nên hỏi em đấy?”
Cậu bé nhanh chóng đóng cửa, vào bên trong.
“Anh, có người xấu lại đây!!!”
Bạch Vi buồn bực: Có người xấu xinh đẹp như chúng ta?
Khúc Giản Nhi rung đùi: “Khiếp sợ, đạo quan cũ nát không chịu nổi bị kẻ địch phá cửa đi vào, xong việc thế mà không một người biết được. Cơ sở hạ tầng và an ninh khu náo nhiệt Đế Quốc chểnh mảng như thế, rốt cuộc nhân tính méo mó, hay đạo đức chôn vùi?”
→_→ Bạch Vi: Tỉnh tỉnh, chị ở đây diễn cái gì đấy?
(っ?з Tiểu Trương: Đại sư nói cái gì cũng đúng!
Sân đạo quân trồng một bụi cây kim ngân cao 3 mét, những chiếc lá xanh biết tung bay theo gió. Bên cạnh chiếc bàn đá dưới cây bồ đề, có 3 người đang ngồi.
1 giờ sau.
Bên người Khúc Giản Nhi có 8 cái bát lớn chồng lên.
Mạt thế thường xuyên ăn một bữa đói 3 bữa, đối mặt với mỹ thực, cô đã hóa thân thành xe lửa: Ăn như điên, ăn như điên, ăn như điên——
Khúc Giản Nhi nhấc tay: “Làm phiền thêm một chén.”
Bạch Vi cắn chiếc đũa: “Quen biết chị hai năm, lần đầu tiên chị biết dạ dày chị có thể chứa thức ăn như vậy.”
(っ?з Tiểu Trương: Đại sư không giống người bình thường!
Khúc Giản Nhi sờ sờ bụng, lại duỗi thân duỗi người, yên tĩnh ngồi trên ghế gập nhỏ đợi cơm.
Thiếu niên đẹp trai tràn đầy hơi thở học sinh, cậu cầm một cái chén nóng hầm hập, bước nhanh đi đến.
Phía sau Mạnh Thanh Dương 3 cái đuôi nhỏ đi theo: “Cho.”
Khúc Giản Nhi nhanh chóng giải quyết xong chén thứ 9.
Cơm nước xong.
Khúc Giản Nhi ôm đầu ngủ gật: “Ngươi vừa mới nói, đạo quan bị cơ quan liên đới quản chế, còn nợ Đế Quốc rất nhiều tiền thuế, nợ quá nhiều khả năng sẽ bị cưỡng chế phá dỡ?”
Mạnh Thanh Dương gật đầu: “Ừm, tôi và Tam Bảo tá túc ở chỗ này mới một thời gian, cửa đã bị dán mười mấy tờ hóa đơn phạt. Tôi nghe hàng xóm láng giềng nói, trước khi đạo sĩ nơi này qua đời, đã bị liệt vào kiến trúc xây dựng trái phép.”
Khúc Giản Nhi ăn uống no nghê, ngậm cỏ đuôi chó, cô tự hỏi làm sao giữ được đạo quan.
Mạnh Thanh Dương nhỏ giọng nói: “Các ngươi cũng không nhà để về mới đến đây tá túc sao? Nơi này mười mấy năm không có người sống, có rất nhiều phòng trống, cũng không biết còn có thể yên ổn sống được bao lâu.”
Khúc Giản Nhi đứng lên: “Chỉ cần đóng thuế, lại chứng minh không vi phạm quy định, nó vẫn có thể sống mãi.”
Mạnh Thanh Dương gật đầu: “Lý luận đúng, nhưng là……”
Khúc Giản Nhi giọng nói sắc bén: “Không có nhưng là.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.