Sau Khi Đại Lão Huyền Học Ở Tinh Tế Bày Quán, Cô Bất Ngờ Hot Rồi
Chương 36: Không Hộ Khẩu
La Bặc Thượng Thiên
04/10/2023
Bạch Vi và Tiểu Trương đang chuẩn bị các loại đồ dùng sinh hoạt, sẵn chuẩn bị hạng mục họp chợ gấp rút ngày mai.
Sau rất lâu. Khúc Giản Nhi trên trán đổ mồ hôi, trước khi hoàn thiện chuỗi hạt trên tay, cô nghiêng đầu.
Nhìn về phía Mạnh Thanh Dương muốn nói lại thôi.
Trên gương mặt sáng sủa tuấn tú của Mạnh Thanh Dương mang theo rối rắm, anh ta thoạt nhìn nhỏ hơn cô nhiều.
Nhưng cô biết, bí mật của Mạnh Thanh Dương không ít hơn cô.
Mạnh Thanh Dương nhắm mắt lại giải thích: “Em, em thật ra không phải học sinh của Hoàng Viện Đặc Ưu đang nghỉ hè.”
Khúc Giản Nhi cúi đầu: “Ừ.”
Mạnh Thanh Dương kỳ quái: “Chị không thấy kinh ngạc?”
Khúc Giản Nhi tiếp tục mài chuỗi ngọc: “Thứ nhất, ấn đường cậu trống trải sáng ngời, lông mày cũng đang tụ tập lại với nhau. Cậu có rất nhiều người nhà, cũng không phải không nhà để về, chứng tỏ ngay từ đầu cậu nói dối. Thứ hai, Bạch Vi điều tra học sinh của Hoàng Viện Đặc Ưu không có tên cậu, càng tăng thêm bằng chứng cậu đang bịa đặt sự thật.”
Trước khi Mạnh Thanh Dương dẫn Tam Bảo đến đạo quan tá túc, đã nghĩ lựa lời thế nào khi gặp người. Cho nên, sau khi nhìn thấy đám người Khúc Giản Nhi, cậu ta đưa ra cái cơi.
Vẻn vẹn hai người ở chung, Mạnh Thanh Dương đã không muốn lừa gạt mấy người Khúc Giản Nhi.
Cậu ta thừa dịp rãnh rỗi Tam Bảo làm bài tập, vốn định thẳng thắn nhận tội, dành được khoan hồng.
Cũng hy vọng Khúc Giản Nhi có thể thấy phần chân thành của cậu ta, để cho bọn họ tiếp tục ở đạo quan hoà thuận vui vẻ.
Lại không nghĩ rằng đối phương đã sớm nhìn thấu.
Mạnh Thanh Dương vô cùng khó hiểu: “Vậy chị tại sao còn đồng ý giữ lại chúng em không rõ lại lịch?”
Khúc Giản Nhi cũng không ngẩng đầu lên mà cẩn thận suy nghĩ: “Bởi vì biết các cậu không có ác ý, hơn nữa, bây giờ hầu hết mọi người chỉ có thể uống dinh dưỡng dịch, nhu cầu cấp bách của đạo quan cần một đầu bếp giỏi.”
Mạnh Thanh Dương dùng hết sức lực nói: “Cho dù chúng em không hộ khẩu, một khi bị người điều tra sẽ liên lụy mọi người?”
Khúc Giản Nhi ngẩng đầu cười: “Vừa khéo rồi, chị hai ngày trước mới vừa biết được mình là công dân hạng bét. Cũng là người một khi điều tra được, sẽ bị người trục xuất. Yên tâm ở lại đi mấy nhóc, ở đến lúc mấy nhóc không muốn ở nữa thì thôi.”
Mạnh Thanh Dương nhỏ giọng nói lời cảm ơn, cậu nở nụ cười chân thành. Nụ cười đó, sưởi ấm cả mặt trời ấm áp.
Sau rất lâu. Khúc Giản Nhi trên trán đổ mồ hôi, trước khi hoàn thiện chuỗi hạt trên tay, cô nghiêng đầu.
Nhìn về phía Mạnh Thanh Dương muốn nói lại thôi.
Trên gương mặt sáng sủa tuấn tú của Mạnh Thanh Dương mang theo rối rắm, anh ta thoạt nhìn nhỏ hơn cô nhiều.
Nhưng cô biết, bí mật của Mạnh Thanh Dương không ít hơn cô.
Mạnh Thanh Dương nhắm mắt lại giải thích: “Em, em thật ra không phải học sinh của Hoàng Viện Đặc Ưu đang nghỉ hè.”
Khúc Giản Nhi cúi đầu: “Ừ.”
Mạnh Thanh Dương kỳ quái: “Chị không thấy kinh ngạc?”
Khúc Giản Nhi tiếp tục mài chuỗi ngọc: “Thứ nhất, ấn đường cậu trống trải sáng ngời, lông mày cũng đang tụ tập lại với nhau. Cậu có rất nhiều người nhà, cũng không phải không nhà để về, chứng tỏ ngay từ đầu cậu nói dối. Thứ hai, Bạch Vi điều tra học sinh của Hoàng Viện Đặc Ưu không có tên cậu, càng tăng thêm bằng chứng cậu đang bịa đặt sự thật.”
Trước khi Mạnh Thanh Dương dẫn Tam Bảo đến đạo quan tá túc, đã nghĩ lựa lời thế nào khi gặp người. Cho nên, sau khi nhìn thấy đám người Khúc Giản Nhi, cậu ta đưa ra cái cơi.
Vẻn vẹn hai người ở chung, Mạnh Thanh Dương đã không muốn lừa gạt mấy người Khúc Giản Nhi.
Cậu ta thừa dịp rãnh rỗi Tam Bảo làm bài tập, vốn định thẳng thắn nhận tội, dành được khoan hồng.
Cũng hy vọng Khúc Giản Nhi có thể thấy phần chân thành của cậu ta, để cho bọn họ tiếp tục ở đạo quan hoà thuận vui vẻ.
Lại không nghĩ rằng đối phương đã sớm nhìn thấu.
Mạnh Thanh Dương vô cùng khó hiểu: “Vậy chị tại sao còn đồng ý giữ lại chúng em không rõ lại lịch?”
Khúc Giản Nhi cũng không ngẩng đầu lên mà cẩn thận suy nghĩ: “Bởi vì biết các cậu không có ác ý, hơn nữa, bây giờ hầu hết mọi người chỉ có thể uống dinh dưỡng dịch, nhu cầu cấp bách của đạo quan cần một đầu bếp giỏi.”
Mạnh Thanh Dương dùng hết sức lực nói: “Cho dù chúng em không hộ khẩu, một khi bị người điều tra sẽ liên lụy mọi người?”
Khúc Giản Nhi ngẩng đầu cười: “Vừa khéo rồi, chị hai ngày trước mới vừa biết được mình là công dân hạng bét. Cũng là người một khi điều tra được, sẽ bị người trục xuất. Yên tâm ở lại đi mấy nhóc, ở đến lúc mấy nhóc không muốn ở nữa thì thôi.”
Mạnh Thanh Dương nhỏ giọng nói lời cảm ơn, cậu nở nụ cười chân thành. Nụ cười đó, sưởi ấm cả mặt trời ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.