Sau Khi Đại Lão Huyền Học Ở Tinh Tế Bày Quán, Cô Bất Ngờ Hot Rồi
Chương 45: Một Đêm Ngon Giấc
La Bặc Thượng Thiên
30/10/2023
Khi tiếng chuông đồ hồ điểm tới 12 giờ. Tả Thần làm việc, trong bất tri bất giác đã ngủ, nỗi đau tinh thần trong quá khứ không hề quét qua cơ thể anh, cũng không khiến anh phát điên đến mức muốn phá hủy mọi thứ xung quanh.
Một đêm ngủ ngon. Trước khi Tại Tả Thần tỉnh lại.
Khúc Giản Nhi để bác Phúc lấy 4 tấm bùa lại đây, sau khi sung sướng cất lá bùa vào túi quần. Cô để lại mười mấy tấm bùa mới.
Khúc Giản Nhi nói: “Làm phiền bác nói cho Đại thiếu gia nhà bác, điều kiện là cháu muốn trở thành khách quý của Tả gia. Còn có, về sau cháu mỗi tháng đều sẽ đến đây một chuyến. Hơn nữa, mỗi tháng cũng giống như đêm hôm nay, thẳng cho đến khi cháu gọi dừng lại.”
Tả Thần một đêm không việc gì, bác Phúc đã sớm âm thầm phục Khúc Giản Nhi sát đất.
Nghe vậy, bác Phúc liên tục gật đầu. Nhìn theo Khúc Giản Nhi lát xe rời đi.
Khi trời tờ mờ sáng, lúc đợi Tả Thần mang theo kinh ngạc xuống lầu, đã không thấy bóng sáng của Khúc Giản Nhi.
Trong mắt bác Phúc hàm chứa nước mắt: “Thật tốt quá! Đại thiếu gia không có chuyện gì, thật tốt quá!”
Tả Thần cũng không kìm nén được vui sướng, nhưng anh sớm đã thành thói quen giấu đi niềm vui và sự tức giận của mình.
Anh ta vuốt ve mép bàn, hồi tưởng dáng vẻ mới gặp Khúc Giản Nhi. Anh biết đối phương chính diện tỏ ra ngây thơ và hiền lành, sau lưng nhất định cất giấu cực đoan và điên cuồng.
Khúc Giản Nhi loại người này nhìn bình dị gần gũi, thực ra lúc nào cũng có lá chắn phòng thủ.
Để người ngoài khó có thể đến gần trái tim.
Chỉ cần suy nghĩ một lát. Tả Thần yên lặng đem mức độ nguy hiểm của Khúc Giản Nhi, đặt trước rất nhiều người.
Sau khi nghe xong điều kiện Khúc Giản Nhi để lại. Tả Thần lại không có may may chần chờ: “Nói cho cô ấy, chỉ cần con tồn tại, cô ấy sẽ là đại sư duy nhất Tả gia mời.”
Phúc bá cười gật đầu: “Đúng, đúng.”
Khúc Giản Nhi rời khỏi Tả gia trở lại đạo quan.
Thực lực của cô bị thế giới hạn chế, rất nhiều chú pháp và năng lực đều không thể dùng ra được, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô yêu cầu mỗi tháng đều đến gần Tả Thần.
Bởi vì nghiệp chướng trên người Tả Thần quá đủ.
Khúc Giản Nhi lấy bùa ra, người bên ngoài nhìn thấy, trên lá bùa không hề biến hóa. Nhưng ở trong mắt cô, những thứ này là vật đại bổ lây dính nghiệp chướng và âm khí phù.
Hấp thu nghiệp chướng, tựa như đang ăn kẹo bông gòn trăm bị, âm khí thì giống pudding đông lạnh.
Chúng nó có thể củng cố lực lượng của cô, đợi cô hấp thu đến trình độ nhất định, cô có thể sử dụng càng nhiều chú pháp!
Một đêm ngủ ngon. Trước khi Tại Tả Thần tỉnh lại.
Khúc Giản Nhi để bác Phúc lấy 4 tấm bùa lại đây, sau khi sung sướng cất lá bùa vào túi quần. Cô để lại mười mấy tấm bùa mới.
Khúc Giản Nhi nói: “Làm phiền bác nói cho Đại thiếu gia nhà bác, điều kiện là cháu muốn trở thành khách quý của Tả gia. Còn có, về sau cháu mỗi tháng đều sẽ đến đây một chuyến. Hơn nữa, mỗi tháng cũng giống như đêm hôm nay, thẳng cho đến khi cháu gọi dừng lại.”
Tả Thần một đêm không việc gì, bác Phúc đã sớm âm thầm phục Khúc Giản Nhi sát đất.
Nghe vậy, bác Phúc liên tục gật đầu. Nhìn theo Khúc Giản Nhi lát xe rời đi.
Khi trời tờ mờ sáng, lúc đợi Tả Thần mang theo kinh ngạc xuống lầu, đã không thấy bóng sáng của Khúc Giản Nhi.
Trong mắt bác Phúc hàm chứa nước mắt: “Thật tốt quá! Đại thiếu gia không có chuyện gì, thật tốt quá!”
Tả Thần cũng không kìm nén được vui sướng, nhưng anh sớm đã thành thói quen giấu đi niềm vui và sự tức giận của mình.
Anh ta vuốt ve mép bàn, hồi tưởng dáng vẻ mới gặp Khúc Giản Nhi. Anh biết đối phương chính diện tỏ ra ngây thơ và hiền lành, sau lưng nhất định cất giấu cực đoan và điên cuồng.
Khúc Giản Nhi loại người này nhìn bình dị gần gũi, thực ra lúc nào cũng có lá chắn phòng thủ.
Để người ngoài khó có thể đến gần trái tim.
Chỉ cần suy nghĩ một lát. Tả Thần yên lặng đem mức độ nguy hiểm của Khúc Giản Nhi, đặt trước rất nhiều người.
Sau khi nghe xong điều kiện Khúc Giản Nhi để lại. Tả Thần lại không có may may chần chờ: “Nói cho cô ấy, chỉ cần con tồn tại, cô ấy sẽ là đại sư duy nhất Tả gia mời.”
Phúc bá cười gật đầu: “Đúng, đúng.”
Khúc Giản Nhi rời khỏi Tả gia trở lại đạo quan.
Thực lực của cô bị thế giới hạn chế, rất nhiều chú pháp và năng lực đều không thể dùng ra được, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô yêu cầu mỗi tháng đều đến gần Tả Thần.
Bởi vì nghiệp chướng trên người Tả Thần quá đủ.
Khúc Giản Nhi lấy bùa ra, người bên ngoài nhìn thấy, trên lá bùa không hề biến hóa. Nhưng ở trong mắt cô, những thứ này là vật đại bổ lây dính nghiệp chướng và âm khí phù.
Hấp thu nghiệp chướng, tựa như đang ăn kẹo bông gòn trăm bị, âm khí thì giống pudding đông lạnh.
Chúng nó có thể củng cố lực lượng của cô, đợi cô hấp thu đến trình độ nhất định, cô có thể sử dụng càng nhiều chú pháp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.