Chương 77: Có Tiền Có Thể Sai Khiến Quỷ Thần
Du Bạo Hương Cô ( Nấm Hương Xào)
12/10/2021
Không có thân phận trong bộ môn, bây giờ cô lấy đâu ra thủ tục chính quy.
"Đã vậy, ta không thể giúp cô được." Bạch vô thường tiếc nuối nói, "Phong Đô có quy định của Phong Đô, hy vọng đạo hữu có thể hiểu cho."
Bùi Diệp hỏi, "Không còn cách khác sao?"
Bạch vô thường đề nghị, "Nếu không ngại cô có thể tìm thiên sư liên minh, nếu bản án nghiêm trọng như cô nói, Thiên sư liên minh nhất định sẽ xem trọng. Bọn họ phái người thương lượng với Phong Đô, đến lúc đó Phong Đô mới có thể làm đúng thủ tục chính quy cung cấp chứng cứ xác thực đáng tin cho cô. Phong Đô bọn ta làm việc theo điều lệ quy củ, mong đạo hữu phối hợp chớ làm khó."
Nếu không còn biện pháp khác thì đề nghị của Bạch vô thường đúng là rất tốt.
Bùi Diệp đang định đáp ứng, Diệp Vi đang run sợ tránh ngoài cửa từ khi Bạch vô thường đến tới giờ lại không đồng ý.
"Không được không được -- tuyệt đối không được!"
"Tục ngữ có câu thừa dịp người bệnh đòi mạng người!"
"Đại thần, thả hổ về rừng hậu hoạn vô tận!"
Bạch vô thường vừa đến đã biết ở đây có bao nhiêu người quỷ, nhưng hắn không đem Diệp Vi ở ngoài cửa sổ để vào mắt, trực tiếp phớt lờ.
Diệp Vi ngắt lời như thế Bạch vô thường không chú ý đến không được.
Tỏa hồn liên từ bên trong tay áo bay ra trói chặt Diệp Vi, một tay kéo vào.
Đối với hồn phách mà nói, tỏa hồn liên của âm sai bình thường đã có lực áp chế uy hiếp cực mạnh rồi, chớ nói đến bậc âm sai như Bạch vô thường.
Tỏa hồn liên vừa xuất, cô ta đã không còn tí cơ hội trốn tránh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị tỏa hồn liên trói thật chặt.
Dưới sự sợ hãi, Diệp Vi trực tiếp lộ ra tử tướng thối rữa sưng vù.
"Sao lại không được? Chỉ là tiểu quỷ, lệ khí cũng không nhẹ."
Bạch vô thường thấy Diệp Vi âm khí thuần triệt, là lệ quỷ chưa từng hại người thu tỏa hồn liên lại.
"Bạch Gia có phạm tội hay không, đây không phải chuyện hai người nói suông là có thể kết luận, còn chưa định tội sao lại xem như phạm nhân đối đãi?"
Dù Bạch Gia thật sự là phạm nhân, vậy cũng nên giao cho chính phủ dương gian.
Một con tiểu quỷ như Diệp Vi nào có quyền định đoạt sống chết?
Không có bằng chứng đã la hét "Thừa dịp người bệnh đòi mạng người", con tiểu quỷ này có năng lực làm vậy?
Tỏa hồn liên buông lỏng, Diệp Vi được thả tự do, cô ta lập tức lăn đến sau lưng Bùi Diệp, ý đồ đem thân thể to lớn của mình giấu đi.
Bùi Diệp nói, "Bạch vô thường đại nhân, cô ấy là một trong những cố chủ của tôi."
Diệp Vi tránh sau lưng Bùi Diệp, kiềm chế e sợ nói, "Cô hồn dã quỷ đều nói 'Có tiền có thể sai khiến quỷ thần', Bạch vô thường đại nhân chắc không biết địa vị của Bạch ảnh đế ở dương gian? Hắn không chỉ lăn lộn trong giới giải trí, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, chúng tôi chỉ là chúng tiểu dân. Trong lúc vô tình đắc tội một đại nhân vật như thế, nếu lần này không đâm một nhát đẩy hắn xuống ngựa, chúng tôi sẽ phải chết!"
"Có tiền có thể sai khiến quỷ thần?"
Lời nói của Bạch vô thường mang theo vài phần lửa giận.
Tỏa hồn liên giấu trong tay áo trắng lại một lần nữa bay ra.
Diệp Vi bị dọa sợ co đầu rụt cổ, ôm đầu kêu thảm.
Bùi Diệp nói, "Kêu cái gì? Có trói cô đâu mà la."
Diệp Vi rút đầu khỏi hai tay ngơ ngác, chẳng lẽ tỏa hồn liên của Bạch vô thường bay lệch?
Chăm chú nhìn lên, cô suýt nữa muốn quỳ thắp ba nén nhang cho Bùi Diệp.
Lần này Bạch vô thường trói Diệp Vi bất thành, vỏn vẹn bởi vì Bùi Diệp một tay cứng rắn bắt lấy tỏa hồn liên.
Diệp Vi: "..."
Tỏa hồn liên không chỉ có tác dụng với tử hồn, đối với nhân hồn cũng có lực uy hiếp, thậm chí có thể cưỡng ép tách hồn phách người sống ra khỏi nhục thân.
Tỏa hồn liên của Bạch vô thường lại càng không cần phải nói, người sống người chết ai cũng sợ!
Bùi Diệp đại thần thậm chí không chút cau mày, trực tiếp cứng rắn bắt lấy!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ hồn phách bản thân Bùi Diệp mạnh hơn nhiều so với tỏa hồn liên, cho nên mới không sợ hãi.
Không, không chỉ không e ngại --
Điều Diệp Vi không biết chính là--
Tỏa hồn liên đang e ngại Bùi Diệp! ! !
Bạch vô thường là chủ nhân của tỏa hồn liên, đương nhiên biết rõ trạng thái lúc này của nó.
Tỏa hồn liên vừa bị Bùi Diệp bắt trong lòng bàn tay, một cỗ sát ý khiến khí linh trong tỏa hồn liên muốn hôn mê đập vào mặt.
Bạch vô thường: "..."
Cô em gái ngọt ngào nhu thuận này...
Rất hung!
Không thể động thủ vậy thì nói chuyện.
Bạch vô thường lạnh lẽo nói, "Chỉ là dạy dỗ tiểu quỷ ăn nói xằng bậy một chút, đạo hữu hà cớ gì tức giận đến thế?"
Ngoài miệng nói vậy, thái độ lại dần mềm xuống.
Bất kể thế nào, đem tỏa hồn liên từ trong tay Đại sát tinh cứu về trước rồi nói.
Bùi Diệp buông lỏng tay, Bạch vô thường thoạt nhìn bình tĩnh thu hồi tỏa hồn liên, bàn tay trong ống tay áo rộng lại nhẹ nhàng an ủi tỏa hồn liên.
Lão hỏa kế tỏa hồn liên: "Ủy khuất Ծ‸Ծ "
Lão tỏa hồn liên này đã theo hắn nghìn năm, đây là lần đầu tiên chịu uất ức đến vậy.
"Cố chủ của tôi ăn nói xằng bậy khi nào?"
Bạch vô thường hừ một tiếng.
"Ở ngay trước mặt ta nói 'Có tiền có thể sai khiến quỷ thần', đây chẳng lẽ không phải nói xấu Phong Đô mục nát vô năng? Chính phủ Phong Đô liêm khiết thanh minh, ngươi chớ nói xấu quỷ!"
Bùi Diệp: "..."
Diệp Vi: "..."
Run lẩy bẩy-đại sư: "..."
Muốn chạy trốn lắm như không dám dịch chuyển bước chân - Âm sai câu hồn: "..."
Đánh mặt còn nhanh hơn vòi rồng, Âm sai cảm giác quỷ sinh và kiếp sống âm sai của mình sắp kết thúc rồi.
Dưới sự điều khiển của định luật Murphy, chuyện âm sai lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Bạch vô thường đại lão nhìn phản ứng của âm sai câu hồn, lại nhìn đại sư đứng cạnh bên âm sai, chậm rãi tuôn ra một suy đoán.
Hắn đưa tay vào trong tay áo móc ra một cái đồ vật giống như Ipad, nhấn mở APP Bộ môn âm sai, nhập ID của âm sai câu hồn.
Để tiện cho Phong Đô quản lí, Phong Đô Đại Đế đã ban hành một số cải cách ở âm phủ.
Những cải cách này vô cùng hữu dụng, hiệu suất làm việc của quan phủ Phong Đô tăng vọt như ngồi tên lửa.
Chẳng hạn như Bạch vô thường muốn bố trí công tác, trực tiếp thông qua APP nội bộ của Phong Đô giao nhiệm vụ là được.
Đưa ID vào, khu vực làm việc, chức trách công tác, trạng thái làm việc của âm sai...Một chuỗi hệ liệt thông tin không sót thứ gì
Bạch vô thường đảo mắt đến, khuôn mặt trắng bệch như muốn chuyển thành xanh xám.
"Ngươi là âm sai câu hồn ở thành phố B, trong lúc làm việc trực ban ai cho phép ngươi chạy tới thành phố T?"
Âm sai câu hồn bị Bạch vô thường gắt gao trừng mắt, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.
"Bạch vô thường đại nhân, tiểu quỷ không dám làm vậy nữa..."
Đây không phải lần đầu tiên hắn nhận lời triệu mời trong lúc công tác, trước giờ không bị phát hiện, khu vực quản lí cũng không xảy ra việc gì, thế là cứ vậy mà làm.
Không chỉ một mình hắn, mấy âm sai khác cũng làm không ít chỉ cần không bị phát hiện là được.
Bạch vô thường tức giận nét mặt lúc này còn hơn Hắc vô thường.
"Ngươi nhận hối lộ?"
Đại sư đứng ra đỡ lời thay âm sai.
"Không, còn chưa đưa tiền, không tính nhận hối lộ."
Âm sai tỏ vẻ rất là tuyệt vọng tuyệt vọng.
Mồ mả cha nhà nó!
Hậu đại của họ hàng xa X muốn hố chết hắn à?
Không làm tròn trách nhiệm chỉ tính là việc nhỏ, nhiều lắm ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá cuối năm, nhưng nhận hối lộ bị lãnh đạo trực tiếp bắt được thì mất chén cơm như chơi!
"Trong lúc công tác tự ý rời chức, tham ô nhận hối lộ, vi phạm điều lệ quy chế của âm sai câu hồn, ảnh hưởng tiêu cực đến hình tượng Phong Đô, theo lý phải áp giải ngươi đến trước mặt Phong Đô đại đế định tội!"
Bạch vô thường cảm thấy mình mất hết mặt mũi, chân trước vừa trách cứ tiểu quỷ "Có tiền có thể sai khiến quỷ thần" là nhảm nhí, chân sau đã bị âm sai câu hồn dưới tầng chót vả mặt.
Nếu không phải lúc này không thích hợp, hắn lập tức muốn xách tên âm sai câu hồn này về dạy dỗ thật tốt.
Tên Âm sai câu hồn kia còn định giải thích, nhưng bắt gặp ánh mắt u lãnh của Bạch vô thường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lặng lẽ đem lời muốn nói nuốt lại.
Diệp Vi cũng là đứa bé lanh lợi.
Cô ta khi còn sống từng vì ước mơ gia nhập làng điện ảnh làm diễn viên quần chúng, có gì chưa thấy qua?
Đã sớm luyện thành kĩ năng nhìn mặt nói chuyện.
Có Bùi Diệp làm chỗ dựa, lại thấy Bạch vô thường đuối lý, nội tâm nhỏ lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, hận không thể dùng lỗ mũi nhìn người.
"Đã vậy, ta không thể giúp cô được." Bạch vô thường tiếc nuối nói, "Phong Đô có quy định của Phong Đô, hy vọng đạo hữu có thể hiểu cho."
Bùi Diệp hỏi, "Không còn cách khác sao?"
Bạch vô thường đề nghị, "Nếu không ngại cô có thể tìm thiên sư liên minh, nếu bản án nghiêm trọng như cô nói, Thiên sư liên minh nhất định sẽ xem trọng. Bọn họ phái người thương lượng với Phong Đô, đến lúc đó Phong Đô mới có thể làm đúng thủ tục chính quy cung cấp chứng cứ xác thực đáng tin cho cô. Phong Đô bọn ta làm việc theo điều lệ quy củ, mong đạo hữu phối hợp chớ làm khó."
Nếu không còn biện pháp khác thì đề nghị của Bạch vô thường đúng là rất tốt.
Bùi Diệp đang định đáp ứng, Diệp Vi đang run sợ tránh ngoài cửa từ khi Bạch vô thường đến tới giờ lại không đồng ý.
"Không được không được -- tuyệt đối không được!"
"Tục ngữ có câu thừa dịp người bệnh đòi mạng người!"
"Đại thần, thả hổ về rừng hậu hoạn vô tận!"
Bạch vô thường vừa đến đã biết ở đây có bao nhiêu người quỷ, nhưng hắn không đem Diệp Vi ở ngoài cửa sổ để vào mắt, trực tiếp phớt lờ.
Diệp Vi ngắt lời như thế Bạch vô thường không chú ý đến không được.
Tỏa hồn liên từ bên trong tay áo bay ra trói chặt Diệp Vi, một tay kéo vào.
Đối với hồn phách mà nói, tỏa hồn liên của âm sai bình thường đã có lực áp chế uy hiếp cực mạnh rồi, chớ nói đến bậc âm sai như Bạch vô thường.
Tỏa hồn liên vừa xuất, cô ta đã không còn tí cơ hội trốn tránh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị tỏa hồn liên trói thật chặt.
Dưới sự sợ hãi, Diệp Vi trực tiếp lộ ra tử tướng thối rữa sưng vù.
"Sao lại không được? Chỉ là tiểu quỷ, lệ khí cũng không nhẹ."
Bạch vô thường thấy Diệp Vi âm khí thuần triệt, là lệ quỷ chưa từng hại người thu tỏa hồn liên lại.
"Bạch Gia có phạm tội hay không, đây không phải chuyện hai người nói suông là có thể kết luận, còn chưa định tội sao lại xem như phạm nhân đối đãi?"
Dù Bạch Gia thật sự là phạm nhân, vậy cũng nên giao cho chính phủ dương gian.
Một con tiểu quỷ như Diệp Vi nào có quyền định đoạt sống chết?
Không có bằng chứng đã la hét "Thừa dịp người bệnh đòi mạng người", con tiểu quỷ này có năng lực làm vậy?
Tỏa hồn liên buông lỏng, Diệp Vi được thả tự do, cô ta lập tức lăn đến sau lưng Bùi Diệp, ý đồ đem thân thể to lớn của mình giấu đi.
Bùi Diệp nói, "Bạch vô thường đại nhân, cô ấy là một trong những cố chủ của tôi."
Diệp Vi tránh sau lưng Bùi Diệp, kiềm chế e sợ nói, "Cô hồn dã quỷ đều nói 'Có tiền có thể sai khiến quỷ thần', Bạch vô thường đại nhân chắc không biết địa vị của Bạch ảnh đế ở dương gian? Hắn không chỉ lăn lộn trong giới giải trí, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, chúng tôi chỉ là chúng tiểu dân. Trong lúc vô tình đắc tội một đại nhân vật như thế, nếu lần này không đâm một nhát đẩy hắn xuống ngựa, chúng tôi sẽ phải chết!"
"Có tiền có thể sai khiến quỷ thần?"
Lời nói của Bạch vô thường mang theo vài phần lửa giận.
Tỏa hồn liên giấu trong tay áo trắng lại một lần nữa bay ra.
Diệp Vi bị dọa sợ co đầu rụt cổ, ôm đầu kêu thảm.
Bùi Diệp nói, "Kêu cái gì? Có trói cô đâu mà la."
Diệp Vi rút đầu khỏi hai tay ngơ ngác, chẳng lẽ tỏa hồn liên của Bạch vô thường bay lệch?
Chăm chú nhìn lên, cô suýt nữa muốn quỳ thắp ba nén nhang cho Bùi Diệp.
Lần này Bạch vô thường trói Diệp Vi bất thành, vỏn vẹn bởi vì Bùi Diệp một tay cứng rắn bắt lấy tỏa hồn liên.
Diệp Vi: "..."
Tỏa hồn liên không chỉ có tác dụng với tử hồn, đối với nhân hồn cũng có lực uy hiếp, thậm chí có thể cưỡng ép tách hồn phách người sống ra khỏi nhục thân.
Tỏa hồn liên của Bạch vô thường lại càng không cần phải nói, người sống người chết ai cũng sợ!
Bùi Diệp đại thần thậm chí không chút cau mày, trực tiếp cứng rắn bắt lấy!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ hồn phách bản thân Bùi Diệp mạnh hơn nhiều so với tỏa hồn liên, cho nên mới không sợ hãi.
Không, không chỉ không e ngại --
Điều Diệp Vi không biết chính là--
Tỏa hồn liên đang e ngại Bùi Diệp! ! !
Bạch vô thường là chủ nhân của tỏa hồn liên, đương nhiên biết rõ trạng thái lúc này của nó.
Tỏa hồn liên vừa bị Bùi Diệp bắt trong lòng bàn tay, một cỗ sát ý khiến khí linh trong tỏa hồn liên muốn hôn mê đập vào mặt.
Bạch vô thường: "..."
Cô em gái ngọt ngào nhu thuận này...
Rất hung!
Không thể động thủ vậy thì nói chuyện.
Bạch vô thường lạnh lẽo nói, "Chỉ là dạy dỗ tiểu quỷ ăn nói xằng bậy một chút, đạo hữu hà cớ gì tức giận đến thế?"
Ngoài miệng nói vậy, thái độ lại dần mềm xuống.
Bất kể thế nào, đem tỏa hồn liên từ trong tay Đại sát tinh cứu về trước rồi nói.
Bùi Diệp buông lỏng tay, Bạch vô thường thoạt nhìn bình tĩnh thu hồi tỏa hồn liên, bàn tay trong ống tay áo rộng lại nhẹ nhàng an ủi tỏa hồn liên.
Lão hỏa kế tỏa hồn liên: "Ủy khuất Ծ‸Ծ "
Lão tỏa hồn liên này đã theo hắn nghìn năm, đây là lần đầu tiên chịu uất ức đến vậy.
"Cố chủ của tôi ăn nói xằng bậy khi nào?"
Bạch vô thường hừ một tiếng.
"Ở ngay trước mặt ta nói 'Có tiền có thể sai khiến quỷ thần', đây chẳng lẽ không phải nói xấu Phong Đô mục nát vô năng? Chính phủ Phong Đô liêm khiết thanh minh, ngươi chớ nói xấu quỷ!"
Bùi Diệp: "..."
Diệp Vi: "..."
Run lẩy bẩy-đại sư: "..."
Muốn chạy trốn lắm như không dám dịch chuyển bước chân - Âm sai câu hồn: "..."
Đánh mặt còn nhanh hơn vòi rồng, Âm sai cảm giác quỷ sinh và kiếp sống âm sai của mình sắp kết thúc rồi.
Dưới sự điều khiển của định luật Murphy, chuyện âm sai lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Bạch vô thường đại lão nhìn phản ứng của âm sai câu hồn, lại nhìn đại sư đứng cạnh bên âm sai, chậm rãi tuôn ra một suy đoán.
Hắn đưa tay vào trong tay áo móc ra một cái đồ vật giống như Ipad, nhấn mở APP Bộ môn âm sai, nhập ID của âm sai câu hồn.
Để tiện cho Phong Đô quản lí, Phong Đô Đại Đế đã ban hành một số cải cách ở âm phủ.
Những cải cách này vô cùng hữu dụng, hiệu suất làm việc của quan phủ Phong Đô tăng vọt như ngồi tên lửa.
Chẳng hạn như Bạch vô thường muốn bố trí công tác, trực tiếp thông qua APP nội bộ của Phong Đô giao nhiệm vụ là được.
Đưa ID vào, khu vực làm việc, chức trách công tác, trạng thái làm việc của âm sai...Một chuỗi hệ liệt thông tin không sót thứ gì
Bạch vô thường đảo mắt đến, khuôn mặt trắng bệch như muốn chuyển thành xanh xám.
"Ngươi là âm sai câu hồn ở thành phố B, trong lúc làm việc trực ban ai cho phép ngươi chạy tới thành phố T?"
Âm sai câu hồn bị Bạch vô thường gắt gao trừng mắt, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống.
"Bạch vô thường đại nhân, tiểu quỷ không dám làm vậy nữa..."
Đây không phải lần đầu tiên hắn nhận lời triệu mời trong lúc công tác, trước giờ không bị phát hiện, khu vực quản lí cũng không xảy ra việc gì, thế là cứ vậy mà làm.
Không chỉ một mình hắn, mấy âm sai khác cũng làm không ít chỉ cần không bị phát hiện là được.
Bạch vô thường tức giận nét mặt lúc này còn hơn Hắc vô thường.
"Ngươi nhận hối lộ?"
Đại sư đứng ra đỡ lời thay âm sai.
"Không, còn chưa đưa tiền, không tính nhận hối lộ."
Âm sai tỏ vẻ rất là tuyệt vọng tuyệt vọng.
Mồ mả cha nhà nó!
Hậu đại của họ hàng xa X muốn hố chết hắn à?
Không làm tròn trách nhiệm chỉ tính là việc nhỏ, nhiều lắm ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá cuối năm, nhưng nhận hối lộ bị lãnh đạo trực tiếp bắt được thì mất chén cơm như chơi!
"Trong lúc công tác tự ý rời chức, tham ô nhận hối lộ, vi phạm điều lệ quy chế của âm sai câu hồn, ảnh hưởng tiêu cực đến hình tượng Phong Đô, theo lý phải áp giải ngươi đến trước mặt Phong Đô đại đế định tội!"
Bạch vô thường cảm thấy mình mất hết mặt mũi, chân trước vừa trách cứ tiểu quỷ "Có tiền có thể sai khiến quỷ thần" là nhảm nhí, chân sau đã bị âm sai câu hồn dưới tầng chót vả mặt.
Nếu không phải lúc này không thích hợp, hắn lập tức muốn xách tên âm sai câu hồn này về dạy dỗ thật tốt.
Tên Âm sai câu hồn kia còn định giải thích, nhưng bắt gặp ánh mắt u lãnh của Bạch vô thường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lặng lẽ đem lời muốn nói nuốt lại.
Diệp Vi cũng là đứa bé lanh lợi.
Cô ta khi còn sống từng vì ước mơ gia nhập làng điện ảnh làm diễn viên quần chúng, có gì chưa thấy qua?
Đã sớm luyện thành kĩ năng nhìn mặt nói chuyện.
Có Bùi Diệp làm chỗ dựa, lại thấy Bạch vô thường đuối lý, nội tâm nhỏ lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, hận không thể dùng lỗ mũi nhìn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.