Chương 9: Tôi trời sinh đã có gương mặt xinh đẹp!
Du Bạo Hương Cô ( Nấm Hương Xào)
28/09/2021
Lôi Nhã Đình cười lén khiến bả vai run run.
Ai nghĩ tới cô ở giường dưới lại ăn nói lưu manh bẩn thỉu như thế?
"Mình thích thì mình nói có gì không đúng? Thoải mái thừa nhận là được, cô cũng không cần học theo mấy người phụ nữ phong kiến bó gót sen chân ba tấc nói một chút đã thẹn thùng."
Giọng điệu Bùi Diệp lãnh đạm, nhưng lời nói ra có thể chọc người ta tức điên lên.
May là nguyên chủ Tiểu Hồng và bạn cùng phòng không có giao tình gì, lúc trước đối xử với họ cũng hờ hững lạnh lẽo nên bây giờ Bùi Diệp xuyên vào cũng không ai hoài nghi.
Ai rảnh đi để ý một đứa con gái lưu manh phóng túng tính tình thay đổi ra sao?
"Này! Nhìn cái gì!"
Lôi Nhã Đình vô thức ôm chặt lọ nước thần.
Hành động này khiến mấy bạn cùng phòng khác chú ý, chẳng hạn như Bạch Hiểu Hiểu thích dưỡng da.
"Nước hoa phải không?"
Khóe miệng Lôi Nhã Đình giật một cái, "Không phải, là nước thần."
Bạch Hiểu Hiểu cười ra tiếng.
"Cái này mà cũng gọi là nước thần? Cho xin đi, cô không phải là mua mỹ phẩm dưỡng da thấp kém mà mấy người nổi tiếng trên mạng quảng cáo đó chứ?"
Nước thần là gì?
Xem bọn cô như sinh viên nghèo, mới biết mua đồ trên Taobao về tập dưỡng da đấy à, làm như cô chưa thấy qua nước thần ấy?
Đồ vật trong tay Lôi Nhã Đình khoảng 300ml, hình dạng hơi tròn tròn, chất lỏng bên trong có màu xanh bạc hà, cái này mà là nước thần?
Bạch Hiểu Hiểu cười cười, nhưng đáy mắt lại tràn ngập khinh thường, không mù đều biết.
Sắc mặt Lôi Nhã Đình tối sầm, "Đây là thuốc mà họ hàng làm bên trung y của tôi điều chế ra, nghe nói trước đây từng tiến cung để phi tần sử dụng, nó mới có tư cách gọi là nước thần, cô thì biết cái gì?"
Bách Hoa tiên tử đã hứng những giọt sương từ hoa cỏ trên trời, bí mật chế thành vật phẩm trân quý, đồ vật tầm thường ở nhân gian làm sao có thể so sánh?
May mà cô nhanh tay mới giành được.
Cho dù nói Bạch Hiểu Hiểu cũng không tin.
Cô ta bĩu môi nói, " Bây giờ thứ nào cũng nói là 100% thảo mộc từ thiên nhiên, còn giả làm mỹ phẩm hoàng cung, thứ này chỉ có thể lừa gạt mấy đứa nhà quê như cô. Nếu là mỹ phẩm cung đình thì phải có hiệu quả, thế tại sao mấy tấm ảnh chụp các vị phi tử triều Thanh lại xấu thế? Không nói những vấn đề khác, da có thể hấp thu loại mỹ phẩm này sao?"
Bùi Diệp ở một bên ăn dưa, ngồi đợi nữ chính Lôi Nhã Đình vả mặt lần thứ nhất.
"Hừ, cuối cùng không biết ai là đồ nhà quê."
Lôi Nhã Đình tuy trùng sinh, nhưng ngược lại tính cách không trầm ổn, bị người ta khích bác một tí là lại nổi cáu.
Bạch Hiểu Hiểu hỏi lại, "Cô có ý gì?"
Lôi Nhã Đình chỉ tay vào chiếc hộp trên bàn trang điểm của Bạch Hiểu Hiểu, bên trong có một lọ nước thần.
"So một lần đi, xem thử là nhãn hiệu nước ngoài của cô dùng tốt, hay thuốc của họ hàng tôi dùng tốt."
"So thì so, nếu cô thua thì sao đây?"
Lôi Nhã Đình không nghĩ mình sẽ thua.
"Người thua sẽ mua đồ ăn cho người thắng trong một tháng, nấu nước nóng cho người đó nửa học kì."
Bạch Hiểu Hiểu cắn răng nói, " So thì so, thứ bà đây mua chính là đồ cao cấp, ai sợ ai."
Hai thiếu nữ tranh cãi kịch liệt, mùi thuốc súng nồng nặc, phảng phất một giây sau sẽ lao vào đánh nhau, kết quả --
Bùi Diệp nhìn hai tiểu cô nương dùng nước thần ẩm ướt thoa lên khuôn mặt, thở dài một hơi.
Vấn đề là tiểu thuyết « Tiểu Thiên Sư phế sài tuyệt sắc sở hữu đoàn hồng bao» miêu tả đoạn này tương đối đặc sắc, khiến người ta cảm thấy màn vả mặt rất thỏa mãn.
Nhưng xem trực tiếp thì--
Hừm m m m. . .
Luôn có một loại cảm giác không thể miêu tả được, có mùi của hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì.
Nụ cười cứng ngắt dần lộ ra sự xấu hổ.
Mấy phút sau.
Nước thần của Bạch Hiểu Hiểu biểu hiện không tệ, sau khi dùng xong ẩm mát thoải mái dễ chịu, da thịt sáng lên một độ.
Cô ta cao trung năm ba đã bắt đầu dùng nước thần, da thịt từ đầu đến cuối non mịn trắng nõn, vết thâm trên môi biến mất sạch sẽ, mụn đầu đen và mụn trứng cá rất lâu rồi không thấy.
Phòng ngủ tám người trừ Tiểu Hồng ra thì da mặt của cô có trạng thái tốt nhất.
Vốn cho rằng thắng lợi trong tầm tay, kết quả --
"Oa -- "
"Có phải là mơ không! ! !"
"Không có khả năng, mụn lúc nãy đâu? Nhã Đình có phải là dùng phấn che lại không?"
"Mình có chụp hình lại nè, các cậu có thấy lỗ chân lông của Lôi Nhã Đình nhỏ hơn khi nãy rất nhiều không?"
"Thần kỳ thật, hiệu quả của thuốc này đúng là không có đối thủ, Nhã Đình à, họ hàng của cậu còn nước thần không? Bán cho mình một lọ đi mà ~~~ "
Bạn cùng phòng đều bị hấp dẫn, thiếu nữ nghiện net cũng nghe thấy động tĩnh chạy tới vây xem Lôi Nhã Đình, sắc mặt Bạch Hiểu Hiểu biến đổi triệt để.
Lôi Nhã Đình mỉm cười soi gương, bên tai tất cả đều là tiếng sợ hãi thán phục và tán thưởng của đám bạn cùng phòng, còn muốn cô hào phóng cho họ dùng thử một lần.
Cô ta định đáp ứng, nhưng nghĩ lại một lọ chỉ có 300ml, không biết khi nào Bách Hoa tiên tử lại phát hồng bao, cô muốn dùng tiết kiệm.
Lôi Nhã Đình lấy cớ vật liệu chế thuốc rất đắt đỏ thẳng thắn cự tuyệt.
"Một lọ này giá bao nhiêu thế?"
Ánh mắt Lôi Nhã Đình lướt qua Bạch Hiểu Hiểu, cười nói, "Không biết nhưng nghe họ hàng tôi nói phải bỏ ra rất nhiều vật liệu trân quý."
Bạn cùng phòng nghe xong lập tức bỏ đi tâm tư.
Một lọ tốn đến mấy ngàn, nếu mua vài lọ, không phải là hơn một vạn sao.
Bùi Diệp không tham gia náo nhiệt, cô cúi đầu xem 【 Ghi chép hệ thống 】.
【16:29 phút, nữ chính Lôi Nhã Đình sử dụng nước thần, tuổi thọ giảm 1 ngày 】
Lượng thuốc trong chiếc lọ này, thoa lên mặt một ít, một lọ ít nhất có thể dùng hai tháng.
"Tiểu Hồng, cô muốn thử một lần không?"
Lôi Nhã Đình mỉm cười hỏi cô.
Mấy người bạn cùng phòng khác sắc mặt bỗng khó coi.
Lôi Nhã Đình cự tuyệt bọn họ lại đi hỏi Tiểu Hồng có cần không, đây không phải là vả mặt ư?
Đồng thời Lôi Nhã Đình cũng muốn khoe khoang, nhân tiện kéo cho Bùi Diệp một đợt hận thù.
Bùi Diệp lập tức nói, "Không cần, tôi trời sinh đã có gương mặt xinh đẹp."
Đám người: ". . ."
Rất tốt, thu được hàng loạt cừu hận từ sáu người bạn cùng phòng.
Lôi Nhã Đình khinh miệt xì một tiếng, thầm mắng ông trời bất công.
Kẻ không biết xấu hổ không chịu phấn đấu như Tiểu Hồng mà lại cho cô ta gương mặt và thân hình đẹp như thế.
Thật uổng phí!
Lôi Nhã Đình thích ăn, rất thích ăn cay, lỗ chân lông thô to, mụn rất nhiều, trên mặt còn có mấy vết sẹo thâm rất sâu.
Nếu trang điểm miễn cưỡng đạt 6 phần nhưng còn thua Tiểu Hồng 4 phần.
Bây giờ cô đã có nước thần, sớm muộn gì cũng sẽ lấn ép được Tiểu Hồng!
Lôi Nhã Đình thở phì phì bò lên giường trên, vừa vào Lục Cát Cát tìm tiểu thuyết có bàn tay vàng như đoàn hồng bao để đọc vừa để tâm đến động tĩnh của nhóm thần tiên thiên đình, sợ bản thân bỏ lỡ lúc thần tiên phát hồng bao. Chưa được bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên, ghi chú đổi thành là bạn trai " Tra nam móng heo lớn "-- không, bạn trai cũ! ! !
"Alo? Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Lôi Nhã Đình lo lắng làm phiền bạn cùng phòng, leo xuống giường đi vào phòng tắm nghe.
Thính lực của Bùi Diệp tốt tới biến thái, vừa chơi đấu địa chủ, vừa nghe cuộc trò chuyện của Lôi Nhã Đình với bạn trai cũ.
Theo Bùi Diệp, chuyện Lôi Nhã Đình "Trùng sinh" thật khiến người ta nghi ngờ chồng chất, bạn trai cũ có phải là tra nam hay không vẫn là dấu chấm hỏi, tuy vậy Lôi Nhã Đình đã nghĩ như thế, đương nhiên không có khả năng cho bạn trai cũ cơ hội để giải thích, lạnh lùng tuyên bố chia tay, cúp điện thoại. Bạn trai cũ không cam tâm nên gọi mấy cú điện thoại nữa, vừa vang hai tiếng Lôi Nhã Đình đã cúp máy.
"Cô có thể đem người bán hàng đa cấp đó kéo đen không? Ồn ào quá!"
Bùi Diệp dùng đôi chân dài đá lên ván, làm giường trên của Lôi Nhã Đình rung động.
Cô ta triệt để nổi giận, lao xuống muốn đánh nhưng lại bị ngã, không ngờ Bùi Diệp nhanh tay lẹ mắt đánh lại.
"Tiểu Hồng, má nó cô có bệnh à!"
Bản thân chơi đấu địa chủ tiếng lớn vang khắp phòng, điện thoại cô vừa vang hai tiếng lại la lối không ngừng.
Bùi Diệp cao lãnh đáp "Không có bệnh nhưng tôi tiêu chuẩn kép."
Lôi Nhã Đình kinh ngạc trợn tròn hai mắt, gối đầu bị đụng đau đến mức khiến cô quên cả nổi giận.
Cuối cùng cô mắng hai tiếng, ôm gối đầu tiếp tục xem tiểu thuyết.
Phàm nhân không đáng để mình nổi giận.
Kẻ ngu ngốc càng không đáng!
Ai nghĩ tới cô ở giường dưới lại ăn nói lưu manh bẩn thỉu như thế?
"Mình thích thì mình nói có gì không đúng? Thoải mái thừa nhận là được, cô cũng không cần học theo mấy người phụ nữ phong kiến bó gót sen chân ba tấc nói một chút đã thẹn thùng."
Giọng điệu Bùi Diệp lãnh đạm, nhưng lời nói ra có thể chọc người ta tức điên lên.
May là nguyên chủ Tiểu Hồng và bạn cùng phòng không có giao tình gì, lúc trước đối xử với họ cũng hờ hững lạnh lẽo nên bây giờ Bùi Diệp xuyên vào cũng không ai hoài nghi.
Ai rảnh đi để ý một đứa con gái lưu manh phóng túng tính tình thay đổi ra sao?
"Này! Nhìn cái gì!"
Lôi Nhã Đình vô thức ôm chặt lọ nước thần.
Hành động này khiến mấy bạn cùng phòng khác chú ý, chẳng hạn như Bạch Hiểu Hiểu thích dưỡng da.
"Nước hoa phải không?"
Khóe miệng Lôi Nhã Đình giật một cái, "Không phải, là nước thần."
Bạch Hiểu Hiểu cười ra tiếng.
"Cái này mà cũng gọi là nước thần? Cho xin đi, cô không phải là mua mỹ phẩm dưỡng da thấp kém mà mấy người nổi tiếng trên mạng quảng cáo đó chứ?"
Nước thần là gì?
Xem bọn cô như sinh viên nghèo, mới biết mua đồ trên Taobao về tập dưỡng da đấy à, làm như cô chưa thấy qua nước thần ấy?
Đồ vật trong tay Lôi Nhã Đình khoảng 300ml, hình dạng hơi tròn tròn, chất lỏng bên trong có màu xanh bạc hà, cái này mà là nước thần?
Bạch Hiểu Hiểu cười cười, nhưng đáy mắt lại tràn ngập khinh thường, không mù đều biết.
Sắc mặt Lôi Nhã Đình tối sầm, "Đây là thuốc mà họ hàng làm bên trung y của tôi điều chế ra, nghe nói trước đây từng tiến cung để phi tần sử dụng, nó mới có tư cách gọi là nước thần, cô thì biết cái gì?"
Bách Hoa tiên tử đã hứng những giọt sương từ hoa cỏ trên trời, bí mật chế thành vật phẩm trân quý, đồ vật tầm thường ở nhân gian làm sao có thể so sánh?
May mà cô nhanh tay mới giành được.
Cho dù nói Bạch Hiểu Hiểu cũng không tin.
Cô ta bĩu môi nói, " Bây giờ thứ nào cũng nói là 100% thảo mộc từ thiên nhiên, còn giả làm mỹ phẩm hoàng cung, thứ này chỉ có thể lừa gạt mấy đứa nhà quê như cô. Nếu là mỹ phẩm cung đình thì phải có hiệu quả, thế tại sao mấy tấm ảnh chụp các vị phi tử triều Thanh lại xấu thế? Không nói những vấn đề khác, da có thể hấp thu loại mỹ phẩm này sao?"
Bùi Diệp ở một bên ăn dưa, ngồi đợi nữ chính Lôi Nhã Đình vả mặt lần thứ nhất.
"Hừ, cuối cùng không biết ai là đồ nhà quê."
Lôi Nhã Đình tuy trùng sinh, nhưng ngược lại tính cách không trầm ổn, bị người ta khích bác một tí là lại nổi cáu.
Bạch Hiểu Hiểu hỏi lại, "Cô có ý gì?"
Lôi Nhã Đình chỉ tay vào chiếc hộp trên bàn trang điểm của Bạch Hiểu Hiểu, bên trong có một lọ nước thần.
"So một lần đi, xem thử là nhãn hiệu nước ngoài của cô dùng tốt, hay thuốc của họ hàng tôi dùng tốt."
"So thì so, nếu cô thua thì sao đây?"
Lôi Nhã Đình không nghĩ mình sẽ thua.
"Người thua sẽ mua đồ ăn cho người thắng trong một tháng, nấu nước nóng cho người đó nửa học kì."
Bạch Hiểu Hiểu cắn răng nói, " So thì so, thứ bà đây mua chính là đồ cao cấp, ai sợ ai."
Hai thiếu nữ tranh cãi kịch liệt, mùi thuốc súng nồng nặc, phảng phất một giây sau sẽ lao vào đánh nhau, kết quả --
Bùi Diệp nhìn hai tiểu cô nương dùng nước thần ẩm ướt thoa lên khuôn mặt, thở dài một hơi.
Vấn đề là tiểu thuyết « Tiểu Thiên Sư phế sài tuyệt sắc sở hữu đoàn hồng bao» miêu tả đoạn này tương đối đặc sắc, khiến người ta cảm thấy màn vả mặt rất thỏa mãn.
Nhưng xem trực tiếp thì--
Hừm m m m. . .
Luôn có một loại cảm giác không thể miêu tả được, có mùi của hội chứng hoang tưởng tuổi dậy thì.
Nụ cười cứng ngắt dần lộ ra sự xấu hổ.
Mấy phút sau.
Nước thần của Bạch Hiểu Hiểu biểu hiện không tệ, sau khi dùng xong ẩm mát thoải mái dễ chịu, da thịt sáng lên một độ.
Cô ta cao trung năm ba đã bắt đầu dùng nước thần, da thịt từ đầu đến cuối non mịn trắng nõn, vết thâm trên môi biến mất sạch sẽ, mụn đầu đen và mụn trứng cá rất lâu rồi không thấy.
Phòng ngủ tám người trừ Tiểu Hồng ra thì da mặt của cô có trạng thái tốt nhất.
Vốn cho rằng thắng lợi trong tầm tay, kết quả --
"Oa -- "
"Có phải là mơ không! ! !"
"Không có khả năng, mụn lúc nãy đâu? Nhã Đình có phải là dùng phấn che lại không?"
"Mình có chụp hình lại nè, các cậu có thấy lỗ chân lông của Lôi Nhã Đình nhỏ hơn khi nãy rất nhiều không?"
"Thần kỳ thật, hiệu quả của thuốc này đúng là không có đối thủ, Nhã Đình à, họ hàng của cậu còn nước thần không? Bán cho mình một lọ đi mà ~~~ "
Bạn cùng phòng đều bị hấp dẫn, thiếu nữ nghiện net cũng nghe thấy động tĩnh chạy tới vây xem Lôi Nhã Đình, sắc mặt Bạch Hiểu Hiểu biến đổi triệt để.
Lôi Nhã Đình mỉm cười soi gương, bên tai tất cả đều là tiếng sợ hãi thán phục và tán thưởng của đám bạn cùng phòng, còn muốn cô hào phóng cho họ dùng thử một lần.
Cô ta định đáp ứng, nhưng nghĩ lại một lọ chỉ có 300ml, không biết khi nào Bách Hoa tiên tử lại phát hồng bao, cô muốn dùng tiết kiệm.
Lôi Nhã Đình lấy cớ vật liệu chế thuốc rất đắt đỏ thẳng thắn cự tuyệt.
"Một lọ này giá bao nhiêu thế?"
Ánh mắt Lôi Nhã Đình lướt qua Bạch Hiểu Hiểu, cười nói, "Không biết nhưng nghe họ hàng tôi nói phải bỏ ra rất nhiều vật liệu trân quý."
Bạn cùng phòng nghe xong lập tức bỏ đi tâm tư.
Một lọ tốn đến mấy ngàn, nếu mua vài lọ, không phải là hơn một vạn sao.
Bùi Diệp không tham gia náo nhiệt, cô cúi đầu xem 【 Ghi chép hệ thống 】.
【16:29 phút, nữ chính Lôi Nhã Đình sử dụng nước thần, tuổi thọ giảm 1 ngày 】
Lượng thuốc trong chiếc lọ này, thoa lên mặt một ít, một lọ ít nhất có thể dùng hai tháng.
"Tiểu Hồng, cô muốn thử một lần không?"
Lôi Nhã Đình mỉm cười hỏi cô.
Mấy người bạn cùng phòng khác sắc mặt bỗng khó coi.
Lôi Nhã Đình cự tuyệt bọn họ lại đi hỏi Tiểu Hồng có cần không, đây không phải là vả mặt ư?
Đồng thời Lôi Nhã Đình cũng muốn khoe khoang, nhân tiện kéo cho Bùi Diệp một đợt hận thù.
Bùi Diệp lập tức nói, "Không cần, tôi trời sinh đã có gương mặt xinh đẹp."
Đám người: ". . ."
Rất tốt, thu được hàng loạt cừu hận từ sáu người bạn cùng phòng.
Lôi Nhã Đình khinh miệt xì một tiếng, thầm mắng ông trời bất công.
Kẻ không biết xấu hổ không chịu phấn đấu như Tiểu Hồng mà lại cho cô ta gương mặt và thân hình đẹp như thế.
Thật uổng phí!
Lôi Nhã Đình thích ăn, rất thích ăn cay, lỗ chân lông thô to, mụn rất nhiều, trên mặt còn có mấy vết sẹo thâm rất sâu.
Nếu trang điểm miễn cưỡng đạt 6 phần nhưng còn thua Tiểu Hồng 4 phần.
Bây giờ cô đã có nước thần, sớm muộn gì cũng sẽ lấn ép được Tiểu Hồng!
Lôi Nhã Đình thở phì phì bò lên giường trên, vừa vào Lục Cát Cát tìm tiểu thuyết có bàn tay vàng như đoàn hồng bao để đọc vừa để tâm đến động tĩnh của nhóm thần tiên thiên đình, sợ bản thân bỏ lỡ lúc thần tiên phát hồng bao. Chưa được bao lâu, điện thoại đột nhiên vang lên, ghi chú đổi thành là bạn trai " Tra nam móng heo lớn "-- không, bạn trai cũ! ! !
"Alo? Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Lôi Nhã Đình lo lắng làm phiền bạn cùng phòng, leo xuống giường đi vào phòng tắm nghe.
Thính lực của Bùi Diệp tốt tới biến thái, vừa chơi đấu địa chủ, vừa nghe cuộc trò chuyện của Lôi Nhã Đình với bạn trai cũ.
Theo Bùi Diệp, chuyện Lôi Nhã Đình "Trùng sinh" thật khiến người ta nghi ngờ chồng chất, bạn trai cũ có phải là tra nam hay không vẫn là dấu chấm hỏi, tuy vậy Lôi Nhã Đình đã nghĩ như thế, đương nhiên không có khả năng cho bạn trai cũ cơ hội để giải thích, lạnh lùng tuyên bố chia tay, cúp điện thoại. Bạn trai cũ không cam tâm nên gọi mấy cú điện thoại nữa, vừa vang hai tiếng Lôi Nhã Đình đã cúp máy.
"Cô có thể đem người bán hàng đa cấp đó kéo đen không? Ồn ào quá!"
Bùi Diệp dùng đôi chân dài đá lên ván, làm giường trên của Lôi Nhã Đình rung động.
Cô ta triệt để nổi giận, lao xuống muốn đánh nhưng lại bị ngã, không ngờ Bùi Diệp nhanh tay lẹ mắt đánh lại.
"Tiểu Hồng, má nó cô có bệnh à!"
Bản thân chơi đấu địa chủ tiếng lớn vang khắp phòng, điện thoại cô vừa vang hai tiếng lại la lối không ngừng.
Bùi Diệp cao lãnh đáp "Không có bệnh nhưng tôi tiêu chuẩn kép."
Lôi Nhã Đình kinh ngạc trợn tròn hai mắt, gối đầu bị đụng đau đến mức khiến cô quên cả nổi giận.
Cuối cùng cô mắng hai tiếng, ôm gối đầu tiếp tục xem tiểu thuyết.
Phàm nhân không đáng để mình nổi giận.
Kẻ ngu ngốc càng không đáng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.