Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 8: Bát Cơm Cho Chó
Triền Chi Bồ Đào
15/11/2024
Lúc đầu, tầm nhìn của y rất mờ nhạt, đến nửa ngày sau mới dần dần cải thiện và nhìn thấy rõ hơn.
Thấy y dần thích nghi với ánh sáng, Chức Vụ không chậm trễ chút nào, liền hỏi về sự việc xảy ra vào đầu tháng 3 khi gặp phải kẻ xấu.
Vào đầu tháng 3, một số dân làng đến miếu Sơn Thần gần đó để dâng hương, không ngờ lại đụng phải sát thủ. Tám mạng người bị giết ngay tại chỗ, bao gồm cả Chức Vụ suýt bị bóp cổ đến chết và người chồng yếu ớt của nàng ngất ngay tại hiện trường.
Chức Vụ nói với y rằng, trong số những người bị sát hại, có kẻ là thích khách từng ám sát thái tử.
Sau đó, nàng dò hỏi: "Đôi mắt của chàng là do thích khách làm bị thương phải không?"
Yến Ân mặt vẫn điềm nhiên như mặt nước hồ không gợn sóng.
"Không phải."
Ngón tay y chạm vào bậu cửa sổ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào con kiến bò chậm chạp bên ngoài, giọng nói hờ hững phủ nhận.
Chức Vụ thoáng ngạc nhiên – không phải thích khách, vậy là ai?
Chẳng qua nàng vẫn chú ý đến một điểm khác thường: Dường như y biết điều gì đó, nhưng không muốn nói ra.
Nàng nghĩ có lẽ do trước đây mình đã gây ra quá nhiều lỗi lầm, nên y vẫn còn đề phòng?
Thấy y dần quen với ánh sáng bên ngoài, Chức Vụ liền đỡ y quay lại giường nghỉ ngơi. Cảm nhận được cơ thể gầy guộc của y, nàng quyết định nhờ người dân gần đó giết một con gà mái để bồi bổ cho y.
Chức Vụ lục lọi lại tài sản trong nhà, phát hiện ngoài việc gia cảnh sa sút, nguyên thân dường như cũng không thiếu tiền bạc. Dù không thể sống xa hoa, song cũng đủ để ăn mặc dư dả.
Buổi trưa, nàng múc một bát canh gà đã nấu sẵn. Đến khi mang tới cho y, nàng mới nhớ ra chưa nêm muối, bèn lấy thêm một chút muối cho vào, dùng muỗng thử hương vị. Canh gà sau khi nêm có vị đậm đà hơn, không còn ngấy.
Chức Vụ nhấp thử canh gà, cảm thấy hài lòng, rồi nhẹ nhàng nhắc y:
"Nhiệt độ vừa phải, chàng dùng được rồi á..."
Nụ cười dịu dàng của mỹ nhân khiến nàng không nhận ra rằng ánh mắt lạnh lùng của y lướt qua đôi môi mềm, hơi ươn ướt của nàng, khiến lời nói dần tắt đi.
Khi đưa bát canh, ánh mắt nàng vô tình rơi xuống mép muỗng vẫn còn ánh ướt: Chính nơi mà đầu lưỡi nàng đã chạm vào để nếm thử...
Ngay sau đó, nàng nắm lấy bàn tay của Yến Ân.
Ngón tay nàng mềm mại, nhưng không thể bao phủ hết bàn tay rộng của y, cảm giác giống như một đám mây bông trắng muốt ôm lấy một nửa bàn tay y.
Ngón tay nàng hơi ấm, nghĩ rằng dù ngoài đời nàng đã thành thân thì cũng không nên dùng chung muỗng với chồng để uống canh như vậy.
"Phu... phu quân..."
Chức Vụ khẽ hít một hơi, rời ánh mắt khỏi mép muỗng ướt, nói: "Để em đi lấy một chiếc muỗng khác cho chàng nhé..."
Y hơi dừng lại, nhưng giọng điềm nhiên: "Không cần."
Ngay trước mặt nàng, y nhúng chiếc muỗng vào bát canh và từ tốn ăn.
Cơ thể y yếu ớt vì thiếu dinh dưỡng, cần bồi bổ.
Huống hồ…
Yến Ân hạ mắt, đôi mi dài che khuất cảm xúc u ám trong đôi mắt đen thẳm.
Khi trước, nàng ném cho y bát canh vào bát của chó, dù y là thái tử thanh cao cũng không tỏ vẻ bất mãn.
Cũng giống như bây giờ, khi dùng chung muỗng với nàng, y chẳng hề cảm thấy người khác sạch sẽ hơn con chó.
Yến Ân biết rõ rằng Chức Vụ luôn sợ độc dược.
Không chỉ vì sợ chết mà còn vì sợ độc dược ảnh hưởng đến sức khỏe và nhan sắc của mình.
Vậy nên những gì “cô ta” đã thử qua càng khiến y yên tâm.
Chức Vụ xấu hổ, không hề hay biết rằng chiếc muỗng có dính nước bọt của mình lại chẳng khác nào bát của chó trong mắt y.
Thấy y nể mặt mình, nàng cũng không tiện nói thêm, sợ sẽ khiến y hiểu lầm rằng nàng ghét bỏ y.
Thấy y dần thích nghi với ánh sáng, Chức Vụ không chậm trễ chút nào, liền hỏi về sự việc xảy ra vào đầu tháng 3 khi gặp phải kẻ xấu.
Vào đầu tháng 3, một số dân làng đến miếu Sơn Thần gần đó để dâng hương, không ngờ lại đụng phải sát thủ. Tám mạng người bị giết ngay tại chỗ, bao gồm cả Chức Vụ suýt bị bóp cổ đến chết và người chồng yếu ớt của nàng ngất ngay tại hiện trường.
Chức Vụ nói với y rằng, trong số những người bị sát hại, có kẻ là thích khách từng ám sát thái tử.
Sau đó, nàng dò hỏi: "Đôi mắt của chàng là do thích khách làm bị thương phải không?"
Yến Ân mặt vẫn điềm nhiên như mặt nước hồ không gợn sóng.
"Không phải."
Ngón tay y chạm vào bậu cửa sổ, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào con kiến bò chậm chạp bên ngoài, giọng nói hờ hững phủ nhận.
Chức Vụ thoáng ngạc nhiên – không phải thích khách, vậy là ai?
Chẳng qua nàng vẫn chú ý đến một điểm khác thường: Dường như y biết điều gì đó, nhưng không muốn nói ra.
Nàng nghĩ có lẽ do trước đây mình đã gây ra quá nhiều lỗi lầm, nên y vẫn còn đề phòng?
Thấy y dần quen với ánh sáng bên ngoài, Chức Vụ liền đỡ y quay lại giường nghỉ ngơi. Cảm nhận được cơ thể gầy guộc của y, nàng quyết định nhờ người dân gần đó giết một con gà mái để bồi bổ cho y.
Chức Vụ lục lọi lại tài sản trong nhà, phát hiện ngoài việc gia cảnh sa sút, nguyên thân dường như cũng không thiếu tiền bạc. Dù không thể sống xa hoa, song cũng đủ để ăn mặc dư dả.
Buổi trưa, nàng múc một bát canh gà đã nấu sẵn. Đến khi mang tới cho y, nàng mới nhớ ra chưa nêm muối, bèn lấy thêm một chút muối cho vào, dùng muỗng thử hương vị. Canh gà sau khi nêm có vị đậm đà hơn, không còn ngấy.
Chức Vụ nhấp thử canh gà, cảm thấy hài lòng, rồi nhẹ nhàng nhắc y:
"Nhiệt độ vừa phải, chàng dùng được rồi á..."
Nụ cười dịu dàng của mỹ nhân khiến nàng không nhận ra rằng ánh mắt lạnh lùng của y lướt qua đôi môi mềm, hơi ươn ướt của nàng, khiến lời nói dần tắt đi.
Khi đưa bát canh, ánh mắt nàng vô tình rơi xuống mép muỗng vẫn còn ánh ướt: Chính nơi mà đầu lưỡi nàng đã chạm vào để nếm thử...
Ngay sau đó, nàng nắm lấy bàn tay của Yến Ân.
Ngón tay nàng mềm mại, nhưng không thể bao phủ hết bàn tay rộng của y, cảm giác giống như một đám mây bông trắng muốt ôm lấy một nửa bàn tay y.
Ngón tay nàng hơi ấm, nghĩ rằng dù ngoài đời nàng đã thành thân thì cũng không nên dùng chung muỗng với chồng để uống canh như vậy.
"Phu... phu quân..."
Chức Vụ khẽ hít một hơi, rời ánh mắt khỏi mép muỗng ướt, nói: "Để em đi lấy một chiếc muỗng khác cho chàng nhé..."
Y hơi dừng lại, nhưng giọng điềm nhiên: "Không cần."
Ngay trước mặt nàng, y nhúng chiếc muỗng vào bát canh và từ tốn ăn.
Cơ thể y yếu ớt vì thiếu dinh dưỡng, cần bồi bổ.
Huống hồ…
Yến Ân hạ mắt, đôi mi dài che khuất cảm xúc u ám trong đôi mắt đen thẳm.
Khi trước, nàng ném cho y bát canh vào bát của chó, dù y là thái tử thanh cao cũng không tỏ vẻ bất mãn.
Cũng giống như bây giờ, khi dùng chung muỗng với nàng, y chẳng hề cảm thấy người khác sạch sẽ hơn con chó.
Yến Ân biết rõ rằng Chức Vụ luôn sợ độc dược.
Không chỉ vì sợ chết mà còn vì sợ độc dược ảnh hưởng đến sức khỏe và nhan sắc của mình.
Vậy nên những gì “cô ta” đã thử qua càng khiến y yên tâm.
Chức Vụ xấu hổ, không hề hay biết rằng chiếc muỗng có dính nước bọt của mình lại chẳng khác nào bát của chó trong mắt y.
Thấy y nể mặt mình, nàng cũng không tiện nói thêm, sợ sẽ khiến y hiểu lầm rằng nàng ghét bỏ y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.