Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 24:
Triền Chi Bồ Đào
04/11/2024
Y đưa tay nhận lấy hộp thuốc, liếc thấy nơi gốc tai trắng ngần của nàng thoáng ửng hồng, chỉ đáp nhàn nhạt: "Vết thương nhìn không đẹp, sợ A Vụ thấy sẽ kinh hãi..."
"Để ta tự làm là được rồi."
Chức Vụ lần này không cãi gì, cố ý tránh nhìn cảnh y thay đồ, bước ra khỏi phòng. Gió lạnh thổi qua, nàng mới nhận ra hai má mình đang nóng ran.
Trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh ẩm ướt ban nãy...
Cơ bụng rắn chắc được bao bọc trong lớp vải mỏng ướt sũng, thậm chí đến từng đường nét tinh tế còn lộ rõ.
Đầu ngón tay nàng lướt qua khiến cơ bắp y lập tức căng cứng.
Khi nàng chạm vào y, rõ ràng cảm giác được rằng… cơ thể y hoàn toàn khác với trẻ nhỏ và phụ nữ, là thân thể của một người đàn ông trưởng thành, khi bị kích thích, cơ bắp kia sẽ cứng như đá.
Khoảnh khắc ấy khiến phần mềm mại trên người nàng cũng cảm thấy đau nhói...
Nhận ra mình đang đắm chìm trong những hình ảnh hoang đường, Chức Vụ vội vứt bỏ những ý nghĩ lạ lùng ấy, nhanh chóng bước vào bếp.
Ngoài ra, một việc nghiêm trọng hơn cũng từ mặt nước tưởng chừng phẳng lặng mà dần dần nổi lên.
Xác chuột nằm ở góc tường bếp càng làm nàng chắc chắn rằng, ý định đầu độc chồng của nguyên thân đã quá rõ ràng.
Đêm đó, Chức Vụ ngủ không yên giấc.
Trong cơn mơ mơ hồ hồ, nàng dường như thấy cảnh tượng nguyên thân đầu độc chồng cô ta, khiến nàng sợ hãi ngay cả trong giấc mơ.
Sau khi tỉnh dậy, tâm trạng nàng càng thêm bất an.
Tới lúc này, nàng mới cảm thấy sự hiện diện của người chồng này có chút phiền phức.
Khi Lưu Phủ bắt được thích khách thực sự, nàng sẽ có thể làm sáng tỏ chuyện xảy ra ở miếu Sơn Thần vào mùng 2 tháng 3, giải đáp bí ẩn đầu tiên.
Nhưng đến lúc đó, người chồng danh nghĩa này sẽ phải xử lý ra sao?
Trước đây để giữ hình tượng, nàng mới gọi y một tiếng "phu quân."
Nhưng càng ở lâu bên nhau, nàng càng thấy y yếu đuối đáng thương, không ai giúp đỡ.
Huống hồ nàng đã trải qua cả việc xuyên sách, không biết sau khi nàng rời đi liệu nguyên thân đã chết có “sống lại” không.
Với tính cách nhu nhược, cam chịu bị hành hạ mà không hề oán trách của y, nếu nàng rời đi, y có lẽ sẽ còn khổ sở hơn.
Chức Vụ nghĩ mãi mà chưa đưa ra được quyết định.
Liên tục hai ngày sau, nàng thường xuyên qua nhà chị Dương giúp đỡ, ngoài việc dò la tin tức về động thái của Lưu Phủ, còn hỏi thăm thêm về thủ tục ra vào huyện thành.
Các vật dụng cần chuẩn bị, các loại kiểm tra có thể gặp phải, chị Dương đều rất rành rẽ. Sau khi giải đáp xong những vấn đề này, người phụ nữ nhiệt tình là chị Dương lại lần nữa ướm hỏi tâm tư của Chức Vụ.
Chị Dương lo sợ nàng sẽ quay lại vết xe cũ, bèn khuyên nhủ nhiều lần.
"Chồng em tuy rất ít khi lộ diện, nhưng chị thấy cậu ấy là người có tính tình tốt. Về sau đừng nhắc đến những chuyện hoang đường như đòi hòa ly nữa."
Chị Dương sợ rằng Chức Vụ không tin, tức thì lấy câu chuyện của bản thân làm gương cảnh báo, kể lại những việc mình đã trải qua khi còn trẻ.
"Đừng thấy hiện giờ chị sống tự do vui vẻ, làm gì cũng tùy tâm nhưng người chồng đầu tiên của chị khi xưa rất thích uống rượu, mỗi lần say là lại đánh đập người nhà..."
Khi cánh cửa khép lại, việc bị chồng đánh đập đối với chị Dương trở thành chuyện thường tình.
Chức Vụ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
Chị Dương chỉ cười điềm nhiên: "Sao? Ngạc nhiên lắm sao? Chính nhờ chuyện đó mà chị quen biết Lưu Phủ đấy. Hồi đó, anh ấy chỉ là một tiểu bổ khoái mới vào nghề, một thiếu niên mười mấy tuổi."
Lần nào chị Dương gặp Lưu Phủ cũng là khi chị ấy đang bầm mắt hoặc mặt sưng húp.
Người phụ nữ trẻ có phần nhạy cảm, vì bị đánh đến tím bầm khắp người, mỗi khi đi qua mà bị người khác nhìn thì chị ấy đều cảm thấy xấu hổ, nhục nhã.
"Hồi đó, anh ấy chỉ là một cậu nhóc mới lớn, thấy tôi chịu cảnh bất công bèn một lòng muốn đứng ra giúp tôi đòi lại công bằng."
"Để ta tự làm là được rồi."
Chức Vụ lần này không cãi gì, cố ý tránh nhìn cảnh y thay đồ, bước ra khỏi phòng. Gió lạnh thổi qua, nàng mới nhận ra hai má mình đang nóng ran.
Trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh ẩm ướt ban nãy...
Cơ bụng rắn chắc được bao bọc trong lớp vải mỏng ướt sũng, thậm chí đến từng đường nét tinh tế còn lộ rõ.
Đầu ngón tay nàng lướt qua khiến cơ bắp y lập tức căng cứng.
Khi nàng chạm vào y, rõ ràng cảm giác được rằng… cơ thể y hoàn toàn khác với trẻ nhỏ và phụ nữ, là thân thể của một người đàn ông trưởng thành, khi bị kích thích, cơ bắp kia sẽ cứng như đá.
Khoảnh khắc ấy khiến phần mềm mại trên người nàng cũng cảm thấy đau nhói...
Nhận ra mình đang đắm chìm trong những hình ảnh hoang đường, Chức Vụ vội vứt bỏ những ý nghĩ lạ lùng ấy, nhanh chóng bước vào bếp.
Ngoài ra, một việc nghiêm trọng hơn cũng từ mặt nước tưởng chừng phẳng lặng mà dần dần nổi lên.
Xác chuột nằm ở góc tường bếp càng làm nàng chắc chắn rằng, ý định đầu độc chồng của nguyên thân đã quá rõ ràng.
Đêm đó, Chức Vụ ngủ không yên giấc.
Trong cơn mơ mơ hồ hồ, nàng dường như thấy cảnh tượng nguyên thân đầu độc chồng cô ta, khiến nàng sợ hãi ngay cả trong giấc mơ.
Sau khi tỉnh dậy, tâm trạng nàng càng thêm bất an.
Tới lúc này, nàng mới cảm thấy sự hiện diện của người chồng này có chút phiền phức.
Khi Lưu Phủ bắt được thích khách thực sự, nàng sẽ có thể làm sáng tỏ chuyện xảy ra ở miếu Sơn Thần vào mùng 2 tháng 3, giải đáp bí ẩn đầu tiên.
Nhưng đến lúc đó, người chồng danh nghĩa này sẽ phải xử lý ra sao?
Trước đây để giữ hình tượng, nàng mới gọi y một tiếng "phu quân."
Nhưng càng ở lâu bên nhau, nàng càng thấy y yếu đuối đáng thương, không ai giúp đỡ.
Huống hồ nàng đã trải qua cả việc xuyên sách, không biết sau khi nàng rời đi liệu nguyên thân đã chết có “sống lại” không.
Với tính cách nhu nhược, cam chịu bị hành hạ mà không hề oán trách của y, nếu nàng rời đi, y có lẽ sẽ còn khổ sở hơn.
Chức Vụ nghĩ mãi mà chưa đưa ra được quyết định.
Liên tục hai ngày sau, nàng thường xuyên qua nhà chị Dương giúp đỡ, ngoài việc dò la tin tức về động thái của Lưu Phủ, còn hỏi thăm thêm về thủ tục ra vào huyện thành.
Các vật dụng cần chuẩn bị, các loại kiểm tra có thể gặp phải, chị Dương đều rất rành rẽ. Sau khi giải đáp xong những vấn đề này, người phụ nữ nhiệt tình là chị Dương lại lần nữa ướm hỏi tâm tư của Chức Vụ.
Chị Dương lo sợ nàng sẽ quay lại vết xe cũ, bèn khuyên nhủ nhiều lần.
"Chồng em tuy rất ít khi lộ diện, nhưng chị thấy cậu ấy là người có tính tình tốt. Về sau đừng nhắc đến những chuyện hoang đường như đòi hòa ly nữa."
Chị Dương sợ rằng Chức Vụ không tin, tức thì lấy câu chuyện của bản thân làm gương cảnh báo, kể lại những việc mình đã trải qua khi còn trẻ.
"Đừng thấy hiện giờ chị sống tự do vui vẻ, làm gì cũng tùy tâm nhưng người chồng đầu tiên của chị khi xưa rất thích uống rượu, mỗi lần say là lại đánh đập người nhà..."
Khi cánh cửa khép lại, việc bị chồng đánh đập đối với chị Dương trở thành chuyện thường tình.
Chức Vụ nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
Chị Dương chỉ cười điềm nhiên: "Sao? Ngạc nhiên lắm sao? Chính nhờ chuyện đó mà chị quen biết Lưu Phủ đấy. Hồi đó, anh ấy chỉ là một tiểu bổ khoái mới vào nghề, một thiếu niên mười mấy tuổi."
Lần nào chị Dương gặp Lưu Phủ cũng là khi chị ấy đang bầm mắt hoặc mặt sưng húp.
Người phụ nữ trẻ có phần nhạy cảm, vì bị đánh đến tím bầm khắp người, mỗi khi đi qua mà bị người khác nhìn thì chị ấy đều cảm thấy xấu hổ, nhục nhã.
"Hồi đó, anh ấy chỉ là một cậu nhóc mới lớn, thấy tôi chịu cảnh bất công bèn một lòng muốn đứng ra giúp tôi đòi lại công bằng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.