Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 28:
Triền Chi Bồ Đào
04/11/2024
Yến Ân nhìn nàng, càng thêm chắc chắn rằng nàng thực sự không nhớ gì cả.
Ở trấn Mai, y có người của mình.
Chỉ cần bước vào ranh giới trấn Mai, người của y sẽ lập tức tìm đến y.
Khi đó, nàng sẽ hoàn toàn trở thành người nằm trong tay y.
***
“Bữa trước em nhờ chị tìm giúp một vị lương y, chị thấy y thuật của Triệu lang trung khá giỏi đấy.”
Hôm nay chị Dương gọi Chức Vụ đến nhà, vì mấy hôm nay chị ấy bị tái phát chứng đau đầu.
Trước đây, mỗi lần phát bệnh, chị ấy đều gắng chịu đựng mà qua nhưng gần đây lại có một vị lang trung đi ngang qua.
Sau khi ông ta châm cứu cho chị Dương, bệnh tình của chị ấy thuyên giảm nhanh chóng.
Vì vậy, trước khi tiếp tục châm cứu hôm nay, chị Dương mời Chức Vụ đến nhà, định giới thiệu Triệu lang trung cho nàng.
Nghe vậy, Chức Vụ trước hết quan tâm sức khỏe của chị Dương, sau đó lại nhớ đến việc trước đây mình từng hỏi thăm chị ấy về chuyện này.
Trước khi biết được chuyện thuốc độc, Chức Vụ vẫn chưa rõ nguyên nhân cơ thể yếu đuối của chồng.
Giờ đây đã biết, nàng cũng hiểu rằng chỉ cần không ai bỏ thuốc độc, sức khỏe của y sẽ dần hồi phục.
Nếu thực sự tìm một vị lang trung giỏi để kiểm tra, có thể sẽ phát hiện ra dấu vết y từng bị đầu độc…
Với tính cách thuần lương của y, hẳn sẽ không chấp nhận nổi việc bị vợ làm hại.
Suy nghĩ một hồi, Chức Vụ không tỏ vẻ gì, chỉ nói với chị Dương rằng sức khỏe của chồng nàng đã tốt lên nhiều, không cần lang trung chăm sóc nữa.
Chị Dương thấy nàng có vẻ khách sáo, không muốn nàng đi một chuyến vô ích nên mời nàng ở lại, tiện thể bắt mạch bình an.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc áo dài xám xuất hiện.
Ông ta đeo một chiếc hòm thuốc, ngoại trừ đôi mắt nhỏ dài có phần giống chuột, những đường nét khác đều bình thường, dễ lẫn vào đám đông.
Chị Dương trò chuyện với Triệu lang trung vài câu, rồi ngồi vào bàn để ông ta châm cứu.
Triệu lang trung nói: “Mũi châm hôm nay cần phải đợi khoảng một nén nhang mới xong.”
Trong lúc chờ đợi, chị Dương bèn mời Chức Vụ ngồi cạnh, bảo ông ta cũng xem mạch cho nàng.
Chức Vụ không từ chối được, đành để ông ta xem qua.
Triệu lang trung đặt ngón tay lên mạch của nàng, ấn nhẹ một chút, có vẻ như khác biệt so với cách bắt mạch của lang trung thông thường.
Nhưng trước khi Chức Vụ kịp cảm thấy nghi hoặc, ông ta đã nhanh chóng rời tay và tiến hành kiểm tra theo các bước bình thường.
Khi nàng nghĩ rằng xong rồi thì ông ta bỗng nhìn nàng với vẻ mặt hoài nghi, sau đó lật tìm trong hòm thuốc một cuốn sách y thuật cũ.
Triệu lang trung mở đến một trang, rồi hỏi Chức Vụ có gặp khó khăn trong hô hấp hay cảm giác mất dần các giác quan không.
Chức Vụ đều đáp là không, ông ta lại hỏi: “Vậy làm phiền cô nương xem ở phần dưới khuỷu tay có vết đen nào không?”
Ông ta nói rồi quay lưng đi, tỏ ý tránh cho nàng dễ kiểm tra.
Khi Chức Vụ xắn tay áo lên nhìn, nàng mới để ý thấy dưới khuỷu tay quả thực có một vệt đen mờ nhạt.
Do ở phía dưới khuỷu tay nên không dễ nhận ra, đến hôm nay nàng mới phát hiện.
Khi đã xác nhận một triệu chứng, Triệu lang trung chỉ vào cuốn sách, nói: “Ngày mùng 3 tháng 3, những thi thể dân thôn bị sát hại tại miếu Sơn Thần cũng có vệt đen như thế này.”
Nhắc đến điều này, chị Dương mới nhớ ra rằng khi Triệu lang trung còn ở trấn Tiểu Thạch, nhờ từng thấy qua nhiều trường hợp nên ông ta có hỗ trợ huyện nha khám nghiệm thi thể.
Pháp y của huyện nha không hiểu vệt đen này là gì, may nhờ có Triệu lang trung xác nhận đây là dấu hiệu của một loại độc hoa ở Tây Vực.
Loại độc này không để lại dấu vết, tùy mức độ mà có thể phát tác ngay hoặc sau vài ngày, người trúng độc không hề có biểu hiện gì bất thường.
Ngày mùng 3 tháng 3, Chức Vụ cũng có mặt ở miếu Sơn Thần, bị nhiễm độc giống như những thi thể kia là điều không lạ.
Nhưng điểm kỳ lạ ở chỗ…
Ở trấn Mai, y có người của mình.
Chỉ cần bước vào ranh giới trấn Mai, người của y sẽ lập tức tìm đến y.
Khi đó, nàng sẽ hoàn toàn trở thành người nằm trong tay y.
***
“Bữa trước em nhờ chị tìm giúp một vị lương y, chị thấy y thuật của Triệu lang trung khá giỏi đấy.”
Hôm nay chị Dương gọi Chức Vụ đến nhà, vì mấy hôm nay chị ấy bị tái phát chứng đau đầu.
Trước đây, mỗi lần phát bệnh, chị ấy đều gắng chịu đựng mà qua nhưng gần đây lại có một vị lang trung đi ngang qua.
Sau khi ông ta châm cứu cho chị Dương, bệnh tình của chị ấy thuyên giảm nhanh chóng.
Vì vậy, trước khi tiếp tục châm cứu hôm nay, chị Dương mời Chức Vụ đến nhà, định giới thiệu Triệu lang trung cho nàng.
Nghe vậy, Chức Vụ trước hết quan tâm sức khỏe của chị Dương, sau đó lại nhớ đến việc trước đây mình từng hỏi thăm chị ấy về chuyện này.
Trước khi biết được chuyện thuốc độc, Chức Vụ vẫn chưa rõ nguyên nhân cơ thể yếu đuối của chồng.
Giờ đây đã biết, nàng cũng hiểu rằng chỉ cần không ai bỏ thuốc độc, sức khỏe của y sẽ dần hồi phục.
Nếu thực sự tìm một vị lang trung giỏi để kiểm tra, có thể sẽ phát hiện ra dấu vết y từng bị đầu độc…
Với tính cách thuần lương của y, hẳn sẽ không chấp nhận nổi việc bị vợ làm hại.
Suy nghĩ một hồi, Chức Vụ không tỏ vẻ gì, chỉ nói với chị Dương rằng sức khỏe của chồng nàng đã tốt lên nhiều, không cần lang trung chăm sóc nữa.
Chị Dương thấy nàng có vẻ khách sáo, không muốn nàng đi một chuyến vô ích nên mời nàng ở lại, tiện thể bắt mạch bình an.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên mặc áo dài xám xuất hiện.
Ông ta đeo một chiếc hòm thuốc, ngoại trừ đôi mắt nhỏ dài có phần giống chuột, những đường nét khác đều bình thường, dễ lẫn vào đám đông.
Chị Dương trò chuyện với Triệu lang trung vài câu, rồi ngồi vào bàn để ông ta châm cứu.
Triệu lang trung nói: “Mũi châm hôm nay cần phải đợi khoảng một nén nhang mới xong.”
Trong lúc chờ đợi, chị Dương bèn mời Chức Vụ ngồi cạnh, bảo ông ta cũng xem mạch cho nàng.
Chức Vụ không từ chối được, đành để ông ta xem qua.
Triệu lang trung đặt ngón tay lên mạch của nàng, ấn nhẹ một chút, có vẻ như khác biệt so với cách bắt mạch của lang trung thông thường.
Nhưng trước khi Chức Vụ kịp cảm thấy nghi hoặc, ông ta đã nhanh chóng rời tay và tiến hành kiểm tra theo các bước bình thường.
Khi nàng nghĩ rằng xong rồi thì ông ta bỗng nhìn nàng với vẻ mặt hoài nghi, sau đó lật tìm trong hòm thuốc một cuốn sách y thuật cũ.
Triệu lang trung mở đến một trang, rồi hỏi Chức Vụ có gặp khó khăn trong hô hấp hay cảm giác mất dần các giác quan không.
Chức Vụ đều đáp là không, ông ta lại hỏi: “Vậy làm phiền cô nương xem ở phần dưới khuỷu tay có vết đen nào không?”
Ông ta nói rồi quay lưng đi, tỏ ý tránh cho nàng dễ kiểm tra.
Khi Chức Vụ xắn tay áo lên nhìn, nàng mới để ý thấy dưới khuỷu tay quả thực có một vệt đen mờ nhạt.
Do ở phía dưới khuỷu tay nên không dễ nhận ra, đến hôm nay nàng mới phát hiện.
Khi đã xác nhận một triệu chứng, Triệu lang trung chỉ vào cuốn sách, nói: “Ngày mùng 3 tháng 3, những thi thể dân thôn bị sát hại tại miếu Sơn Thần cũng có vệt đen như thế này.”
Nhắc đến điều này, chị Dương mới nhớ ra rằng khi Triệu lang trung còn ở trấn Tiểu Thạch, nhờ từng thấy qua nhiều trường hợp nên ông ta có hỗ trợ huyện nha khám nghiệm thi thể.
Pháp y của huyện nha không hiểu vệt đen này là gì, may nhờ có Triệu lang trung xác nhận đây là dấu hiệu của một loại độc hoa ở Tây Vực.
Loại độc này không để lại dấu vết, tùy mức độ mà có thể phát tác ngay hoặc sau vài ngày, người trúng độc không hề có biểu hiện gì bất thường.
Ngày mùng 3 tháng 3, Chức Vụ cũng có mặt ở miếu Sơn Thần, bị nhiễm độc giống như những thi thể kia là điều không lạ.
Nhưng điểm kỳ lạ ở chỗ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.