Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 11: Hoài Nghi
Triền Chi Bồ Đào
15/11/2024
Lưu Phủ trầm ngâm hồi lâu, dường như suy ngẫm nhiều điều.
Anh ấy khựng lại giây lát rồi nói với Chức Vụ: “Hai trong ba tên thích khách đã chết, tên còn lại từng bị tôi cầm dao cùn chém vào bắp chân.”
“Bấm đốt tay mà tính, nếu thích khách còn sống chắc chắn không thể đi lại bình thường được.”
Nghe đến đây, Chức Vụ mới buông tảng đá trong lòng bỗng căng thẳng lại.
“Vậy kẻ đó có thể ngụy trang thành người không bị thương và đi lại bình thường không?”
Lưu Phủ lập tức phủ nhận: "Tôi đã phá án nhiều năm, tử hình kẻ gian ác ngay tại chỗ, chắc chắn không thể mắc sai lầm như vậy.”
Lưu Phủ nắm chắc lưỡi dao của mình chém ra gây tổn thương thế nào,
“Dù kẻ đó có thể miễn cưỡng đặt chân xuống đất nhưng chắc chắn chỉ việc đi lại thôi cũng sẽ làm hắn đổ mồ hôi đầm đìa, khó khăn chống đỡ.”
Thậm chí trong thời gian ngắn, vết thương còn có thể rách ra và chảy máu.
Chức Vụ cẩn thận ghi nhớ từng đặc điểm mà Lưu Phủ miêu tả, sau đó gật đầu chào anh ấy rồi về thôn.
Sau một chuỗi biến cố, khi Chức Vụ trở về nhà thì trời đã sập tối.
Nàng đẩy rào tre ra bước vào sân nhỏ, từ xa đã nhìn thấy ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên tấm lưng gầy gò của người đàn ông.
Người đàn ông trong phòng hiện đã hồi phục được phần nào, dù việc đứng dậy còn khó khăn nhưng cũng cố gắng ngồi đọc cuốn sách y cũ nát bên cửa sổ.
Lúc này, mặt trời dần khuất ở phía Tây, ánh hoàng hôn yếu ớt hắt lên khuôn mặt y như một lớp sương mù mỏng phủ trên núi ngọc, làm dung mạo y càng thêm phần tuấn mỹ, khác với khí chất quạnh quẽ ban ngày.
Chức Vụ không thể miêu tả hết vẻ đẹp phi phàm đó, chỉ cảm thấy cảnh tượng đẹp đẽ làm đôi mắt nàng như được dịu dàng vỗ về.
Nàng vừa mải mê nhìn, vừa chuẩn bị bước vào nhà
Nhưng ngay khi tay chạm vào khung cửa, lời cuối cùng của Lưu Phủ như tiếng sét đánh vào đầu nàng…
Bước chân đang nhẹ nhàng cũng lập tức dừng lại.
Lưu Phủ nói thích khách có thể ngụy trang về ngoại hình, nhưng chắc chắn không giấu được chuyện chân cẳng không tiện. Ma xui quỷ khiến làm Chức Vụ bỗng nhớ đến “anh chồng nhà nàng” cũng không thể đi lại.
Sau nhiều ngày không để ý, mầm mống hoài nghi chậm rãi nảy mầm trong đầu nàng: Rõ ràng người đó bị thương ở mắt, sao lại không thể đi được?
Chân y luôn đi lại không tiện, dù thỉnh thoảng có xuống đất, cũng là nhờ Chức Vụ đứng bên đỡ từng bước.
Dù vậy, y đi lại vẫn rất khó khăn…
Chức Vụ cảm thấy tim mình như chìm xuống đáy nước. Cổ họng nàng vốn định gọi "phu quân" cũng như bị nghẹn lại trong bùn lầy.
Nếu chỉ là hiểu lầm thì chỉ là một trận sợ bóng sợ gió. Nhưng nếu khả năng một phần vạn có thể xảy ra…
Nghĩ kỹ lại, nếu "phu quân" trong nhà là một ác nhân tay nhuốm đầy máu, nàng lại sống cùng đối phương, thậm chí mỗi đêm đều ngủ ngon dưới mí mắt của y… Thì có khác gì một con cừu non mềm mại đang đặt dưới răng nanh đầy máu của một con sói đói đâu chứ?
***
Hôm nay Chức Vụ về hơi muộn.
Người đàn ông thấy nàng mặt mày hơi trắng bệch như đang mệt mỏi, bèn đưa cho nàng một bát trà.
Chức Vụ thất thần nhận lấy, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy trong bóng nước của bát trà phản chiếu dáng vẻ người kia đang nghiêng đầu quan sát nàng.
Một đôi mắt sâu thẳm như đêm tối, trong đáy mắt chứa đầy cảm xúc mờ mịt.
Chức Vụ run tay, nước trà tức thì đổ ra bàn.
Nàng giấu đầu ngón tay đang run rẩy dưới ống tay áo, không dám uống.
Trơ mắt bát trà lăn trên bàn sắp rơi xuống.
Ngay lúc này một bàn tay rộng lớn lọt vào tầm mắt nàng, bắt lấy bát trà suýt nữa rơi xuống.
Chủ nhân của bàn tay cúi đầu, chậm rãi mở miệng: “A Vụ?”
Nhận ra mình lại làm rơi bát trà trước mặt người kia...
Chức Vụ vội kìm nén nỗi sợ hãi, giọng nói cũng yếu đi nhiều, khẽ giải thích: “Phu quân, em chóng mặt! Không biết có phải bị bệnh không...”
Vì căng thẳng nên hàng lông mi mỹ nhân như đọng nước, đôi mắt cũng ướŧ áŧ.
Yến Ân liếc nhìn nàng, giọng điệu không thay đổi: “Những ngày này nàng luôn ngủ dưới đất, có lẽ đã bị cảm lạnh… Hay là lên giường nghỉ ngơi một lát?”
Chức Vụ thấy y đưa tay qua, không dám từ chối, lê từng bước nặng nề về phía giường.
Đợi nàng tháo giày nằm xuống, khi người đàn ông quay người, nàng như nhớ ra điều gì đó vội bắt lấy tay áo của y.
Cùng với sự nghi ngờ ngày càng tăng, một ý nghĩ táo bạo chợt nảy lên trong đầu nàng.
Anh ấy khựng lại giây lát rồi nói với Chức Vụ: “Hai trong ba tên thích khách đã chết, tên còn lại từng bị tôi cầm dao cùn chém vào bắp chân.”
“Bấm đốt tay mà tính, nếu thích khách còn sống chắc chắn không thể đi lại bình thường được.”
Nghe đến đây, Chức Vụ mới buông tảng đá trong lòng bỗng căng thẳng lại.
“Vậy kẻ đó có thể ngụy trang thành người không bị thương và đi lại bình thường không?”
Lưu Phủ lập tức phủ nhận: "Tôi đã phá án nhiều năm, tử hình kẻ gian ác ngay tại chỗ, chắc chắn không thể mắc sai lầm như vậy.”
Lưu Phủ nắm chắc lưỡi dao của mình chém ra gây tổn thương thế nào,
“Dù kẻ đó có thể miễn cưỡng đặt chân xuống đất nhưng chắc chắn chỉ việc đi lại thôi cũng sẽ làm hắn đổ mồ hôi đầm đìa, khó khăn chống đỡ.”
Thậm chí trong thời gian ngắn, vết thương còn có thể rách ra và chảy máu.
Chức Vụ cẩn thận ghi nhớ từng đặc điểm mà Lưu Phủ miêu tả, sau đó gật đầu chào anh ấy rồi về thôn.
Sau một chuỗi biến cố, khi Chức Vụ trở về nhà thì trời đã sập tối.
Nàng đẩy rào tre ra bước vào sân nhỏ, từ xa đã nhìn thấy ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên tấm lưng gầy gò của người đàn ông.
Người đàn ông trong phòng hiện đã hồi phục được phần nào, dù việc đứng dậy còn khó khăn nhưng cũng cố gắng ngồi đọc cuốn sách y cũ nát bên cửa sổ.
Lúc này, mặt trời dần khuất ở phía Tây, ánh hoàng hôn yếu ớt hắt lên khuôn mặt y như một lớp sương mù mỏng phủ trên núi ngọc, làm dung mạo y càng thêm phần tuấn mỹ, khác với khí chất quạnh quẽ ban ngày.
Chức Vụ không thể miêu tả hết vẻ đẹp phi phàm đó, chỉ cảm thấy cảnh tượng đẹp đẽ làm đôi mắt nàng như được dịu dàng vỗ về.
Nàng vừa mải mê nhìn, vừa chuẩn bị bước vào nhà
Nhưng ngay khi tay chạm vào khung cửa, lời cuối cùng của Lưu Phủ như tiếng sét đánh vào đầu nàng…
Bước chân đang nhẹ nhàng cũng lập tức dừng lại.
Lưu Phủ nói thích khách có thể ngụy trang về ngoại hình, nhưng chắc chắn không giấu được chuyện chân cẳng không tiện. Ma xui quỷ khiến làm Chức Vụ bỗng nhớ đến “anh chồng nhà nàng” cũng không thể đi lại.
Sau nhiều ngày không để ý, mầm mống hoài nghi chậm rãi nảy mầm trong đầu nàng: Rõ ràng người đó bị thương ở mắt, sao lại không thể đi được?
Chân y luôn đi lại không tiện, dù thỉnh thoảng có xuống đất, cũng là nhờ Chức Vụ đứng bên đỡ từng bước.
Dù vậy, y đi lại vẫn rất khó khăn…
Chức Vụ cảm thấy tim mình như chìm xuống đáy nước. Cổ họng nàng vốn định gọi "phu quân" cũng như bị nghẹn lại trong bùn lầy.
Nếu chỉ là hiểu lầm thì chỉ là một trận sợ bóng sợ gió. Nhưng nếu khả năng một phần vạn có thể xảy ra…
Nghĩ kỹ lại, nếu "phu quân" trong nhà là một ác nhân tay nhuốm đầy máu, nàng lại sống cùng đối phương, thậm chí mỗi đêm đều ngủ ngon dưới mí mắt của y… Thì có khác gì một con cừu non mềm mại đang đặt dưới răng nanh đầy máu của một con sói đói đâu chứ?
***
Hôm nay Chức Vụ về hơi muộn.
Người đàn ông thấy nàng mặt mày hơi trắng bệch như đang mệt mỏi, bèn đưa cho nàng một bát trà.
Chức Vụ thất thần nhận lấy, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy trong bóng nước của bát trà phản chiếu dáng vẻ người kia đang nghiêng đầu quan sát nàng.
Một đôi mắt sâu thẳm như đêm tối, trong đáy mắt chứa đầy cảm xúc mờ mịt.
Chức Vụ run tay, nước trà tức thì đổ ra bàn.
Nàng giấu đầu ngón tay đang run rẩy dưới ống tay áo, không dám uống.
Trơ mắt bát trà lăn trên bàn sắp rơi xuống.
Ngay lúc này một bàn tay rộng lớn lọt vào tầm mắt nàng, bắt lấy bát trà suýt nữa rơi xuống.
Chủ nhân của bàn tay cúi đầu, chậm rãi mở miệng: “A Vụ?”
Nhận ra mình lại làm rơi bát trà trước mặt người kia...
Chức Vụ vội kìm nén nỗi sợ hãi, giọng nói cũng yếu đi nhiều, khẽ giải thích: “Phu quân, em chóng mặt! Không biết có phải bị bệnh không...”
Vì căng thẳng nên hàng lông mi mỹ nhân như đọng nước, đôi mắt cũng ướŧ áŧ.
Yến Ân liếc nhìn nàng, giọng điệu không thay đổi: “Những ngày này nàng luôn ngủ dưới đất, có lẽ đã bị cảm lạnh… Hay là lên giường nghỉ ngơi một lát?”
Chức Vụ thấy y đưa tay qua, không dám từ chối, lê từng bước nặng nề về phía giường.
Đợi nàng tháo giày nằm xuống, khi người đàn ông quay người, nàng như nhớ ra điều gì đó vội bắt lấy tay áo của y.
Cùng với sự nghi ngờ ngày càng tăng, một ý nghĩ táo bạo chợt nảy lên trong đầu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.