Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 6: Nàng Không Giống Trước Nữa
Triền Chi Bồ Đào
15/11/2024
Y quá yếu, sau khi uống thuốc lại ngủ mãi đến tận sáng hôm sau.
Buổi sáng, Chức Vụ mượn cớ học thêu thùa với chị Dương, nhân cơ hội dò hỏi thêm về tình hình nơi này.
Về đến nhà, nhờ cuộc trò chuyện hôm qua, khi Chức Vụ tiếp cận y, y cũng không còn phản kháng.
Lúc trời tối, y thậm chí chủ động xin một bát cháo trắng.
Có thể thấy giữa vợ chồng đúng là không có thù oán kéo dài qua đêm.
Chức Vụ mang cháo đến, kiên nhẫn chờ người đàn ông mù mắt ăn xong, thì y bỗng nói: “Nàng khác xưa rồi.”
Đôi tay đang định thu dọn bát cháo của Chức Vụ chợt khựng lại.
Xác nhận y không thấy được nét mặt mình, nàng mới cố kìm nén cảm giác lo lắng, từ tốn hỏi: “Trước đây… em thế nào?”
Y đáp: “Trước đây, quan hệ của chúng ta không được hòa hợp như bây giờ.”
Những lời này cho thấy họ trước đây từng có nhiều hiềm khích.
Điều Chức Vụ cần làm là không để lộ điều gì bất thường.
Dù sao cũng có câu “gái hư biết quay đầu là vàng,” chỉ cần thay đổi tính tình đôi chút có lẽ sẽ không quá kỳ lạ.
Chức Vụ vì không thể hoàn toàn diễn đạt đúng tính cách nguyên thân, nên thuận miệng nói: “Sau này em nhất định sẽ thay đổi, những gì trước đây không làm được, sau này chắc chắn sẽ làm…”
Nghĩ rằng mình làm vậy cũng vì sau này có việc cần nhờ đến y, nàng nói với giọng nhẹ nhàng, đôi mắt đen tròn trông rất ngoan ngoãn nhìn y: “Em sẽ một lòng một dạ với chàng, từ nay sẽ không liếc mắt đến người đàn ông nào khác.”
Y không nói gì, nhưng thái độ rõ ràng đã cải thiện.
Chức Vụ thầm nghĩ rằng chỉ cần vài ngày nữa nàng đối xử tốt với y một chút, đợi khi y hoàn toàn hồi phục thị lực, rồi hỏi y về manh mối liên quan đến sát thủ thì sẽ dễ dàng hơn.
Trước khi đi ngủ, Chức Vụ thấy y dường như định ngồi dậy, nhớ đến lời dặn dò của chị Dương lúc ban ngày, nàng đoán y có lẽ muốn đi vệ sinh, bèn ân cần tiến tới.
“Mắt chàng mắt còn chưa thấy rõ, những việc bất tiện cứ gọi em là được…”
Lời nói dịu dàng của nàng dường như khiến y chú ý, cằm y hơi cúi thấp.
“Nói ra cũng phải, A Vụ đã lâu không tránh né… đỡ ta như vậy nữa.”
Y cúi đầu “nhìn” về phía nàng, giọng nói dịu dàng không để lộ chút cảm xúc khác thường.
Khi nghe thấy hai từ "tránh né," Chức Vụ suýt nữa tưởng rằng mình đã phạm phải điều gì trái luân thường đạo lý.
Nhưng khi bình tĩnh lại, nàng mới nhận ra hoàn cảnh đáng thương của y, cách nói đầy tự ti này cũng có phần hợp lý.
Thật đau lòng khi người vợ của y, sau khi có người khác, thậm chí không muốn đỡ y…
Chức Vụ ngẩng lên, hàng mi đen khẽ rung, bất giác quan sát khuôn mặt dịu dàng của y dưới ánh đèn.
Đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua đầu nàng, khiến nàng cứng đờ.
Y nói "đỡ" là đỡ gì?
Là đỡ y ra ngoài, hay là…
Ánh mắt nàng bất giác lướt xuống bóng tối nơi eo y, bàn tay đang định vươn ra cũng chần chừ.
Bước tới một bước nữa, ngón tay giơ lên có khi sẽ lỡ tay đặt sai chỗ…
Tim Chức Vụ chợt đập dồn dập.
Trước khi tìm ra sát thủ, nàng không thể để xảy ra bất cứ sơ hở nào, lộ ra điều không cần thiết.
Nhưng dù gì, họ cũng là vợ chồng…
Một hình ảnh xấu hổ thoáng hiện trong đầu, khiến Chức Vụ ngơ ngác, cảm giác như một lò lửa bùng lên trong đầu, ngón tay cũng như bị thiêu đốt, nóng rực.
Buổi sáng, Chức Vụ mượn cớ học thêu thùa với chị Dương, nhân cơ hội dò hỏi thêm về tình hình nơi này.
Về đến nhà, nhờ cuộc trò chuyện hôm qua, khi Chức Vụ tiếp cận y, y cũng không còn phản kháng.
Lúc trời tối, y thậm chí chủ động xin một bát cháo trắng.
Có thể thấy giữa vợ chồng đúng là không có thù oán kéo dài qua đêm.
Chức Vụ mang cháo đến, kiên nhẫn chờ người đàn ông mù mắt ăn xong, thì y bỗng nói: “Nàng khác xưa rồi.”
Đôi tay đang định thu dọn bát cháo của Chức Vụ chợt khựng lại.
Xác nhận y không thấy được nét mặt mình, nàng mới cố kìm nén cảm giác lo lắng, từ tốn hỏi: “Trước đây… em thế nào?”
Y đáp: “Trước đây, quan hệ của chúng ta không được hòa hợp như bây giờ.”
Những lời này cho thấy họ trước đây từng có nhiều hiềm khích.
Điều Chức Vụ cần làm là không để lộ điều gì bất thường.
Dù sao cũng có câu “gái hư biết quay đầu là vàng,” chỉ cần thay đổi tính tình đôi chút có lẽ sẽ không quá kỳ lạ.
Chức Vụ vì không thể hoàn toàn diễn đạt đúng tính cách nguyên thân, nên thuận miệng nói: “Sau này em nhất định sẽ thay đổi, những gì trước đây không làm được, sau này chắc chắn sẽ làm…”
Nghĩ rằng mình làm vậy cũng vì sau này có việc cần nhờ đến y, nàng nói với giọng nhẹ nhàng, đôi mắt đen tròn trông rất ngoan ngoãn nhìn y: “Em sẽ một lòng một dạ với chàng, từ nay sẽ không liếc mắt đến người đàn ông nào khác.”
Y không nói gì, nhưng thái độ rõ ràng đã cải thiện.
Chức Vụ thầm nghĩ rằng chỉ cần vài ngày nữa nàng đối xử tốt với y một chút, đợi khi y hoàn toàn hồi phục thị lực, rồi hỏi y về manh mối liên quan đến sát thủ thì sẽ dễ dàng hơn.
Trước khi đi ngủ, Chức Vụ thấy y dường như định ngồi dậy, nhớ đến lời dặn dò của chị Dương lúc ban ngày, nàng đoán y có lẽ muốn đi vệ sinh, bèn ân cần tiến tới.
“Mắt chàng mắt còn chưa thấy rõ, những việc bất tiện cứ gọi em là được…”
Lời nói dịu dàng của nàng dường như khiến y chú ý, cằm y hơi cúi thấp.
“Nói ra cũng phải, A Vụ đã lâu không tránh né… đỡ ta như vậy nữa.”
Y cúi đầu “nhìn” về phía nàng, giọng nói dịu dàng không để lộ chút cảm xúc khác thường.
Khi nghe thấy hai từ "tránh né," Chức Vụ suýt nữa tưởng rằng mình đã phạm phải điều gì trái luân thường đạo lý.
Nhưng khi bình tĩnh lại, nàng mới nhận ra hoàn cảnh đáng thương của y, cách nói đầy tự ti này cũng có phần hợp lý.
Thật đau lòng khi người vợ của y, sau khi có người khác, thậm chí không muốn đỡ y…
Chức Vụ ngẩng lên, hàng mi đen khẽ rung, bất giác quan sát khuôn mặt dịu dàng của y dưới ánh đèn.
Đột nhiên, một ý nghĩ thoáng qua đầu nàng, khiến nàng cứng đờ.
Y nói "đỡ" là đỡ gì?
Là đỡ y ra ngoài, hay là…
Ánh mắt nàng bất giác lướt xuống bóng tối nơi eo y, bàn tay đang định vươn ra cũng chần chừ.
Bước tới một bước nữa, ngón tay giơ lên có khi sẽ lỡ tay đặt sai chỗ…
Tim Chức Vụ chợt đập dồn dập.
Trước khi tìm ra sát thủ, nàng không thể để xảy ra bất cứ sơ hở nào, lộ ra điều không cần thiết.
Nhưng dù gì, họ cũng là vợ chồng…
Một hình ảnh xấu hổ thoáng hiện trong đầu, khiến Chức Vụ ngơ ngác, cảm giác như một lò lửa bùng lên trong đầu, ngón tay cũng như bị thiêu đốt, nóng rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.